[WN]Phần 1:Tôi, người đã tán tỉnh em gái kế lúc nào chẳng hay(Hoàn Thành)
Chương 45:Mối tình đầu của Nanase Chloe(1)
14 Bình luận - Độ dài: 824 từ - Cập nhật:
★Góc nhìn của Chloe
Gần đây, không hiểu vì sao, tôi cảm thấy Yotsumoto-kun có chút gì đó rất kỳ lạ.
Ngay cả khi ở nhà, tôi vẫn có cảm giác như mình đang bị quan sát, như thể ánh mắt của anh ấy luôn dõi theo.
Và so với trước đây, anh ấy có vẻ xa cách hơn một chút.
Đặc biệt là mỗi khi tôi cầm điện thoại, ở khóe mắt của anh ấy, tôi vẫn thấy ánh nhìn hướng về mình.
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao? Tôi hoàn toàn không đoán ra nguyên nhân.
“... Nói chung là, dạo này Yotsumoto-kun có vẻ lạ lắm. Cậu nghĩ sao, Nayuta?”
“Dù cậu hỏi thì tớ cũng đâu biết được.”
Trên bàn học trong phòng tôi, sách giáo khoa và vở cho buổi học tiếng Anh ngày mai đang mở sẵn. Ở một góc bàn là chiếc điện thoại đang bật loa ngoài, nối máy với Nayuta.
“Bởi vì nhà cậu cũng có anh trai, tình huống cũng gần giống như ở chỗ tớ đúng không?”
“Không giống đâu. Ở nhà tớ khác, còn nhà cậu thì anh trai cùng tuổi, cùng lớp nữa. Hơn nữa, hai người mới thành anh em gần đây thôi. Hoàn toàn không giống.”
“Ừ thì... đúng là vậy thật.”
Tôi biết rõ hoàn cảnh gia đình mình đặc biệt, nhưng vẫn muốn nghe từ Nayuta một câu trả lời.
“Có lẽ Yotsumoto thấy Chloe đáng yêu nên khi ở cạnh, cậu ta mới để ý như vậy đấy.”
Nayuta cười trêu chọc tôi.
“Tớ... tớ đâu có đáng yêu gì đâu. Nếu được thì tớ muốn trưởng thành hơn một chút cơ.”
“Vừa nói câu đó là cậu đã gây thù với khoảng bốn tỉ người trên thế giới rồi đấy.”
“Nhiều vậy!? Nhưng mà tớ nghĩ Yotsumoto-kun quan tâm là theo kiểu anh em mà thôi, chứ không phải vì tớ đáng yêu.”
“Cũng đúng. Hôm trước tớ ăn trưa với Yotsumoto, cảm giác cậu ta rất trân trọng cậu.”
“Gì cơ!? Nayuta, cậu ăn trưa với Yotsumoto-kun á?”
Đây là lần đầu tôi nghe chuyện Nayuta ăn trưa với Yotsumoto-kun. Đúng là bình thường tôi và Nayuta luôn ăn trưa cùng nhau, nhưng gần đây vài lần cậu ấy nói có việc rồi mang hộp cơm đi đâu đó.
“Ừ. Trước giờ hầu như chưa từng nói chuyện, nhưng tớ nghĩ thử bắt chuyện xem sao. Ai ngờ Yotsumoto lại là người khá tốt đấy.”
“Ừ... ừm.”
Tại sao Yotsumoto-kun không kể chuyện này với tôi? Nayuta cũng vậy. Hai người họ rốt cuộc đang giấu tôi chuyện gì sao?
“Giọng cậu tự nhiên trầm xuống vậy. Có chuyện gì à?”
“Không... không có gì.”
“Đừng nói là cậu thấy khó chịu khi nghe tớ ăn trưa với Yotsumoto nhé?”
“Tớ... cũng không rõ, nhưng chắc là vậy. Cảm giác giống như lúc bị Yotsumoto-kun đối xử như em gái ấy. Vừa khó chịu vừa bực bội…”
Tại sao tôi lại thấy thế? Khi Yotsumoto-kun ăn trưa với Kasumi hay Torishima thì tôi chẳng thấy gì, nhưng với Nayuta lại khác.
“Hmm, vậy hả. Này, tớ nghĩ cảm xúc nếu chưa có tên gọi thì khó mà hiểu rõ lắm. Trước đây chưa có từ “emo”(cảm xúc) hay “kireru”(bùng nổ cảm xúc) nhưng cảm xúc đó vẫn tồn tại. Đến khi từ ngữ lan rộng thì mọi người mới nhận ra và dùng rồi thấy hợp ngay. Nên cảm xúc này của cậu chắc cũng có tên, tìm ra thì sẽ nhẹ nhõm hơn thôi.”
Nayuta nói đúng. Cảm xúc không tên giống như hồn ma, mơ hồ, không thể nắm bắt. Nhưng từ gì mới hợp với cảm xúc này?
“Nayuta đoán được không? Tên của cảm xúc này ấy.”
“Tớ cũng có vài dự đoán... nhưng tớ nghĩ cậu nên tự tìm ra thì hơn.”
“Nếu đã đoán được thì…”
“À chết, tớ phải chuẩn bị phần tiếng Anh cho tiết ngày mai, chắc sẽ bị gọi lên. Thôi nhé.”
Nói xong, Nayuta cúp máy.
Tên của cảm xúc này là gì?
Nghĩ tới đó, tôi chẳng thể tập trung học được nữa. Đành làm mấy phần bắt buộc rồi đi ngủ sớm.
Nhưng ngay cả khi nhắm mắt, tôi vẫn nhớ lại lời của Nayuta, khiến giấc ngủ không
thể dễ dàng.
Tại sao hễ dính tới Yotsumoto-kun là tôi lại thấy bực bội khó chịu như vậy chứ?
Tôi từng thấy nhẹ nhõm khi biết anh ấy sẽ trở thành anh mình, tim từng đập mạnh trước những lời tỏ tình vô thức, từng vui khi anh ấy khen món tôi nấu, từng bị trêu là đối xử như em gái, từng đi mua đồ cùng nhau, từng chụp ảnh selfie hai người, từng đi chọn quà sinh nhật...
Trong lúc nghĩ về tất cả những kỷ niệm đó, ý thức của tôi dần chìm vào giấc ngủ…


14 Bình luận
YAAI
私は四元君に恋している。khá hay đấy
Chắc vậy. Lâu rồi ko học tiếng Nhật nữa nên ko chắc