[WN]Phần 1:Tôi, người đã tán tỉnh em gái kế lúc nào chẳng hay(Hoàn Thành)
Chương 41:Kính gửi Bố(1)
7 Bình luận - Độ dài: 1,143 từ - Cập nhật:
Sau khi ăn trưa ở quán ramen xong, tôi và Nanase cùng quay lại cửa hàng để lấy ốp điện thoại đã hoàn thiện.
“Nhìn còn đẹp hơn cả bản mẫu trên máy tính bảng nữa anh nhỉ.”
“Ừ. Màu sắc lên chuẩn ghê, cầm cũng thấy thoải mái. Ổn lắm.”
Tôi nhận lấy ốp điện thoại đã làm xong, rồi kiểm tra sơ qua thành phẩm.
Mấy lúc thế này, không hiểu sao tinh thần lại phấn khích hẳn lên.
Nhưng khi nhìn chiếc của mình và chiếc của Nanase, đúng là không thể chối bỏ cái cảm giác "đồ đôi".
Mong là đến trường không bị ai phát hiện...
“Vậy thì giờ chúng ta sẽ đến nơi mà anh nói muốn đi, phải không ạ?”
Ngay khi bước ra khỏi cửa hàng, Nanase đứng chắn trước hướng tôi định đi và hỏi về điểm đến tiếp theo.
“Cũng là nơi anh muốn đi đấy, nhưng thật ra anh cũng không rõ vị trí cụ thể nữa.”
“Nếu vậy thì mình chỉ cần tra trên điện thoại là biết ngay thôi mà.”
Nanase vừa nói vừa lôi điện thoại ra từ chiếc túi đeo chéo.
“Không, chỗ đó không có trên bản đồ hay Google đâu.”
“Chỗ không tìm được bằng Google là chỗ nào vậy anh?”
“Hôm nay ấy… ngoài anh ra, còn một người nữa cũng sinh nhật mà. Là chỗ người đó.”
Nanase thoáng khựng lại, gương mặt em ấy hơi cứng lại khi nghe tôi nói.
“Ý anh là… Bố của em sao? Nhưng… sao anh lại biết…”
“Hôm qua, tình cờ nghe Misaki-san kể. Rằng hôm nay là sinh nhật của Bố em. Misaki còn nói buổi sáng đã đi thăm mộ rồi.”
Tôi nói là “tình cờ” thôi, chứ thật ra sau khi bị Misaki-san bảo “người lớn không tiện nói ra những chuyện thế này”, tôi đã năn nỉ kiểu trẻ con để được kể cho bằng được.
Tôi vốn biết từ trước rằng Bố Nanase đã mất, nghe từ chính Bố tôi kể. Nhưng đến khi biết được rằng Bố của em ấy lại cùng ngày sinh với mình, tôi đã thật sự thấy sốc.
“Nhưng… dù anh muốn đi thì cũng đâu có chuẩn bị gì để đi viếng mộ đâu.”
“Chuyện đó ổn rồi. Anh có mang theo đủ cả…nhang, nến, tràng hạt.”
Sáng nay tôi đã tốn khá nhiều thời gian để chuẩn bị mấy thứ đó.
Tôi mở balo ra và cho Nanase xem bộ đồ đi viếng mộ đang được cất bên trong.
“Nhưng… có ổn không anh? Hôm nay là sinh nhật của anh mà, vậy mà lại đi viếng mộ bố em…”
“Không sao. Misaki-san có nói một câu khiến anh thấy đúng lắm: 'Những ngày đặc biệt mà không kỷ niệm thì sẽ dễ bị lãng quên.' Nhà anh lúc nào cũng tổ chức sinh nhật đàng hoàng, nên anh nghĩ, không chỉ sinh nhật của anh, mà sinh nhật bố em cũng nên được kỷ niệm đàng hoàng chứ.”
Nanase nhắm mắt lại trong giây lát, hít một hơi thật sâu rồi gật đầu.
“Em hiểu rồi. Vậy mình đi thôi. Từ đây nếu đi tàu điện chắc mất khoảng ba 30 phút là tới.”
Từ tòa nhà có cửa hàng bán ốp điện thoại, chúng tôi có thể đi thẳng xuống ga tàu điện.
Chỉ là hai người cùng đi bộ thôi mà, vậy mà không khí giữa chúng tôi có gì đó hơi khác so với lúc nãy, có phần trịnh trọng hơn.
Tôi chưa từng gặp bố của Nanase, giờ lại còn rủ em ấy đi thăm mộ nữa, liệu có quá đường đột không?
Khi chúng tôi bước qua cổng soát vé và xuống đến sân ga, đúng lúc chuyến tàu vừa rời khỏi.
Đứng đợi tàu ở khu vực xếp hàng ngay trước cửa an toàn, Nanase bỗng kéo nhẹ vạt áo tôi và hỏi, vẻ mặt trông có phần lo lắng:
“Ờm… mẹ em kể đến đâu rồi ạ?”
“Chắc chỉ như hồi nãy anh kể thôi. Rằng hôm nay là sinh nhật của bố em, và Misaki-san đã đi viếng mộ buổi sáng.”
“Vậy à… Về chuyện hôm qua, em có một điều muốn nói… được không ạ?”
“Hôm qua?”
“Vâng. Về chuyện em bị mệt. Em nghĩ chắc cũng do mệt thật, nhưng một phần là vì… khi em nhận ra mình đã quên mất sinh nhật của anh, em không biết phải làm gì nữa…”
Quên sinh nhật của tôi… mà lại thành ra mệt mỏi đến thế sao?
Thật ra tôi chỉ nhắc đến sinh nhật của mình một lần duy nhất, trong buổi ra mắt với nhà Nanase. Khi đó tôi cũng nói đủ thứ chuyện, nên chuyện sinh nhật có bị quên thì cũng chẳng có gì lạ.
“Anh đâu có để bụng chuyện đó đâu. Anh thậm chí còn quên luôn hôm qua là sinh nhật mình mà. Mà… em bảo là không biết phải làm gì là sao?”
“Vì… không giống Kaysumi, em chẳng chuẩn bị gì cả. Cũng chưa nghĩ đến việc tặng gì cho anh. Đến khi thấy cậu ấy đưa quà cho anh, em mới chợt nhớ ra. Rồi em nghĩ giờ thì không thể làm gì được nữa… thấy rất có lỗi…”
“Thế nên em mới buồn bã, sắc mặt cũng kém hẳn đi hả.”
“Chắc là vậy…”
Âm nhạc nhẹ nhàng vang lên báo hiệu tàu sắp đến.
Giọng thông báo vang lên giữa sân ga, rồi sau đó là tiếng bánh xe sắt trượt trên đường ray.
“Nhưng mà em cũng đã dành cả ngày nghỉ quý giá này đi ra ngoài với anh, cùng chọn quà với anh nữa còn gì. Với anh vậy là quá đủ rồi.”
“Đó là vì mẹ em bảo nếu chưa có quà thì nên đi cùng anh để mua…”
“Nhưng dù Misaki-san có nói thế, thì người quyết định đi hay không vẫn là em mà. Còn nữa, lẽ ra hôm nay em đã có kế hoạch đi viếng mộ với Misaki-san rồi chứ?”
“...Vâng.”
Nanase khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn xuống sàn ga.
Thế thì lại càng dễ hiểu hơn, vì sao trong đầu em ấy khi đó chỉ toàn nghĩ đến sinh nhật bố mình.
Ánh đèn của chuyến tàu sắp tới dần chiếu sáng sân ga.
“Vậy thì… mình càng phải đi chứ. Bố em mà biết có thằng nào dắt con gái ông ấy đi chơi ngày sinh nhật, chắc giận lắm luôn.”
“Không có chuyện đó đâu mà… anh là…………….”
Câu nói của Nanase bị tiếng còi tàu át mất, tôi chẳng nghe rõ phần sau là gì cả.
Nhưng sau khi nói xong, em ấy lại khẽ cúi đầu, má ửng hồng như vừa nhuộm chút màu của hoa đào.


7 Bình luận
YAAI
anh là gì🐧