“ —Này Alford-san, chúng tớ định tổ chức một bữa tiệc chào mừng cậu sau lễ khai giảng này, cậu sẽ tham gia chứ?”
Việc này diễn ra sau khi lễ khai giảng và tiết sinh hoạt đầu năm kết thúc.
Vì hôm nay không có tiết học nào nên trường tan vào buổi trưa, nhưng có vẻ Luna đang được các bạn nữ trong lớp mời đi.
Chắc họ muốn kết bạn với cô ấy.
Nhân tiện, chỗ ngồi của Luna vẫn chưa được chuẩn bị sẵn trong lớp, hình như Sagami-sensei định để một bạn nam mang bàn ghế đến cho cô ấy.
Thế nên, sau buổi khai giảng đó tôi đã đi lấy giúp cô ấy.
Sau đó, cô giáo còn rất chu đáo khi nói: “Vì đây là lần đầu tiên em ấy sống ở Nhật, nên với tư cách là hôn phu, Kiriyama-kun hãy chăm sóc cho em ấy nhé.”
Và Luna được xếp ngồi ngay cạnh tôi.
Vậy nên, lúc này đây, lời mời tham gia buổi tiệc chào mừng đang diễn ra ngay sát bên.
“V-Vâng…! Cảm ơn mọi người đã mời tớ…!”
Luna đáp lại với nụ cười rạng rỡ tràn đầy niềm vui, hai tay chắp lại như thể đang xúc động lắm.
Buổi tiệc chào mừng đó chắc chỉ dành cho các bạn nữ thôi.
Hiện tại, xung quanh Luna toàn là con gái, còn đám con trai – có lẽ là vì tôi – thì chỉ đứng ngoài nhìn, không ai lại gần nhóm đó cả.
Thay vào đó, họ bắt đầu chuẩn bị ra về.
Một khi đã như này thì tôi khó mà tham gia được…
Lọt thỏm giữa các bạn nữ thì thật sự không ổn lắm, dù sao thì điều đó còn khiến họ thấy không được thoải mái.
Đng trong lúc suy nghĩ vẩn vơ, tôi bất chợt thấy Luna nhìn về phía mình.
Thế nhưng, ngay lập tức cô ấy lại quay về nhìn các bạn nữ.
“Nhưng xin lỗi nhé. Hôm nay chúng tớ có hẹn mất rồi…”
Có vẻ như cô ấy cũng rất vui khi được mời, nên tôi đã nghĩ cô ấy sẽ đồng ý – nhưng Luna lại từ chối nó.
Không lẽ… vì thấy tôi nên Luna mới từ chối lời mời sao?
“Nó ổn mà Luna, cậu cứ tham gia vào bữa tiệc đó đi.”
Nghĩ đến chuyện cô ấy phải bỏ lỡ chỉ vì tôi thì thấy tội quá, nên dù có hơi bất tiện, tôi vẫn quyết định chen ngang vào cuộc trò chuyện.
Điều này đã kéo ánh mắt của các bạn nữ, bao gồm cả Luna đổ dồn về phía tôi.
Có lẽ tôi đã hơi vội vàng rồi…
“Không, nếu có thể thì tớ muốn tổ chức bữa tiệc vào một ngày nào đó sau….”
Luna lắc đầu nhẹ trước những lời tôi nói.
Có vẻ như lý do không phải đến từ tôi mà là do cô ấy có kế hoạch thật.
“Tớ hiểu rồi, tớ xin lỗi vì đã nói những lời thừa thãi.”
Tôi xin lỗi Luna vì dường như tôi đã mắc một sai lầm lớn rồi.
“Cậu không cần phải xin lỗi đâu, tớ thực sự rất vui vì cậu đã quan tâm đến tớ.”
Luna mỉm cười nhẹ và dường như đã tha thứ cho tôi.
Bầu không khí dịu dàng ấy vẫn y nguyên như trước lúc chúng tôi phải xa nhau, và chỉ cần thấy Luna mỉm cười thôi cũng đủ làm tim tôi ấm lại.
“Cảm ơn nhé… Xin lỗi mọi người. Vậy, mình có thể xin dời buổi tiệc chào mừng Luna sang hôm khác được không?”
Không hẳn là để chuộc lỗi vì chuyện lúc nãy – nhưng vì tôi hiểu cảm giác của Luna, nên lần này, tôi cũng muốn tự mình lên tiếng nhờ các bạn nữ.
“Ừm, tất nhiên rồi. Dù sao bọn tớ mới là người đột ngột mời cậu ấy đi mà.”
“Dù sao thì, mấy chuyện thế này cũng phải lên kế hoạch trước vài ngày chứ, ai lại tổ chức luôn trong ngày hôm đó~”
“Hay là để sang thứ Bảy hoặc Chủ nhật tuần sau nhé?”
Các bạn nữ không hề tỏ vẻ khó chịu với tôi, ngược lại còn mỉm cười vui vẻ, vừa nói vừa bàn tính lại thời gian tổ chức tiệc chào mừng.
Lớp học này thật tốt bụng như vậy đấy, và tôi chắc chắn Luna sẽ nhanh chóng hòa nhập được thôi.
“Tớ cũng tự hỏi không biết Seito-sama có thể tham gia cùng bọn tớ không nữa.”
Tưởng đâu cuộc trò chuyện đã suôn sẻ đâu vào đấy rồi, tôi bắt đầu chuẩn bị rời đi, thì Luna nghiêng đầu, dịu dàng hỏi tôi.
“Ể…?”
Tôi ngơ ngác nhìn cô ấy. Không ngờ mình lại được mời đến buổi tiệc chào mừng vốn dĩ là buổi tụ họp của mấy bạn nữ.
“Nếu Seito-sama có thể đến, tớ sẽ rất vui… Không được sao?”
Có lẽ Luna vẫn chưa biết rằng cuộc trò chuyện này là dành riêng cho các bạn nữ thì phải?
Hay là… cô ấy biết rõ, nhưng vẫn muốn tôi ở lại?
Dù sao đi nữa, tôi cũng nghĩ là các bạn nữ sẽ chẳng bao giờ đồng ý cho chuyện đó xảy ra – nhưng rồi…
“Là hôn phu của Alford-san mà, chẳng lẽ cậu lại không đến tiệc chào mừng cô ấy được?”
“Người được chào đón là vị hôn thê của cậu đó nha~ Làm sao từ chối lời mời như vậy được chứ?”
“Tớ mong được nghe kể đủ thứ chuyện về hai người đấy.”
Tôi cứ tưởng là các cô gái sẽ tìm cách khéo léo gạt tôi ra khỏi chuyện này cơ, ai ngờ lại đang rất tích cực kéo tôi vào.
Tất cả bọn họ đều mỉm cười, không khí trong phòng tràn ngập tiếng cười vui vẻ.
–Chắc chắn tôi sẽ là cái người bị đem ra trêu chọc trong buổi tiệc đó cho xem…
“Không, không được đâu, một mình con trai giữa cả đám con gái thì… không ổn lắm mà……”
Tôi thật sự muốn tổ chức tiệc chào mừng cho Luna, nhưng lại không muốn bị hỏi quá nhiều, nên tôi đã cố tìm đường rút lui.
Nhưng rồi–.
“Có một người thân quen ở đó sẽ khiến người ta yên tâm hơn hẳn đấy. Mà em lại là vị hôn phu của cô ấy, nên chẳng ai phiền chuyện Kiriyama-kun có mặt đâu~”
“Cô, cô Sagami….”
“Ý cô là,.... làm sao mà một người tốt bụng như Kiriyama-kun lại nỡ từ chối lời mời của một cô gái vừa mới đến Nhật, vẫn còn nhiều bỡ ngỡ cơ chứ~?”
Sagami-sensei, người vẫn đang ở trong lớp và quan sát tình hình, đã thẳng tay chặn luôn đường lui của tôi.
Nhờ vậy mà các bạn nữ càng thêm phấn khích.
“Đúng đó, Kiriyama-kun hiền lành như thế mà, tất nhiên là sẽ tham gia cùng rồi ha?”
“Không đời nào cậu lại trốn được lần này đâu ha~?”
Lạ thật. Không chỉ một người mà rõ ràng là… tất cả các cô gái ở đây đều đang cố chặn hết đường lui của tôi.
Mọi người ép tôi tham gia đến mức này… rốt cuộc là vì cái gì chứ…?
Chắc là vì Luna – nhân vật chính của buổi tiệc – muốn tôi có mặt, nhưng… tôi cũng không chắc có phải vậy không nữa……
Nhưng rõ ràng là… mọi người chỉ đang muốn đem tôi ra chọc ghẹo thôi mà……
“Um, Seito-sama… nếu cậu không muốn thì… cậu có thể từ chối cũng được……”
Luna lên tiếng, vẻ có lỗi, có lẽ là vì thấy áy náy với tình cảnh khó xử của tôi lúc này.
Nhưng khi có một ai nói với tôi như vậy thì sẽ không đời nào tôi có thể từ chối được.
“Không sao đâu. Tớ cũng muốn tổ chức tiệc chào mừng cho Luna mà. Tớ rất vui khi được các cậu mời như vậy.”
Cuối cùng… đó là câu trả lời duy nhất mà tôi có thể nói ra.
Bằng cách nào đó, tôi cảm thấy như mình vừa dính đòn kết liễu từ Luna.
“Vậy là quyết định rồi nhé~!” – các cô gái đồng thanh reo lên khi tôi gật đầu đồng ý.
Lớp học này đúng là thân thiết thật…
“Seito-sama… tớ chỉ muốn được ở bên cậu thôi… tớ không hề có ý khiến cậu phải khó xử đâu…”
Trong khi mọi người vẫn còn đang vui vẻ bàn chuyện, Luna nhẹ nhàng nói với tôi bằng vẻ mặt áy náy. Rõ ràng đây không phải là điều cô ấy đã định trước.
Tôi cũng hiểu rồi – rằng Luna là một người rất chân thật, đôi khi hơi vụng về một chút.
“Không sao mà. Tớ thật sự cũng muốn tổ chức tiệc chào mừng cho cậu. Tớ mong chờ nó đấy.”
“Seito-sama…”
Khi Luna mỉm cười như thể không để tâm gì cả, cô ấy đưa tay lên vỗ nhẹ vào ngực như thể trút bỏ được gánh nặng.
Hành động đó khiến bộ ngực đầy đặn của cô ấy rung lên rõ rệt – khiến tôi vội vàng quay mặt đi. [note76772]
Tôi đã cố hết sức để không chú ý tới nó, nhưng… ngực của Luna thật sự rất lớn…
Dù không đến mức như Sagami-sensei – người được cả trường biết đến là sở hữu vóc dáng ngang ngửa người mẫu gravure – nhưng vẫn phải nói là…
Nếu tôi lỡ miệng nói ra, có thể cô ấy sẽ tổn thương. Mà nếu tôi tỏ ra bối rối vì nó, chắc cô ấy cũng sẽ thấy không thoải mái… nên tôi đang cố kiềm chế hết sức…
Thành thật mà nói, cảnh đó đúng là khiến mắt tôi không biết nhìn đi đâu cho phải.
Dù trước đây tôi từng ngủ chung với cô ấy – còn ôm cô ấy trong chiếc áo sơ mi bạn trai nữa – nhưng tôi đã không hề động vào cô ấy. ……


5 Bình luận
tfnc