[note76875]
“ –Vậy,...giờ mình cùng về nhé?”
“Ừm♪, cảm ơn mọi người rất nhiều vì ngày hôm nay. Hẹn gặp lại mọi người vào ngày mai nha.”
Luna nhẹ nhàng gật đầu trước lời của tôi rồi mỉm cười cúi đầu chào các bạn trong lớp.
Cô ấy đã thuê một căn phòng gần chỗ tôi sống, và hai đứa cũng đã hẹn sẽ cùng nhau về nhà.
Tôi cứ nghĩ mấy bạn nữ ở cùng hướng sẽ rủ đi chung về – nhưng chẳng ai lên tiếng cả.
Có vẻ như ai cũng cố ý nhường, để tôi và Luna có thể về cùng nhau, chỉ hai người.
Ngay khi chúng tôi vừa rời khỏi lớp thì–
“Ah, là bạn nữ đáng yêu lúc nãy kìa….”
“Còn chàng trai đi bên cạnh cô ấy… là vị hôn phu đó sao……?”
Đúng như dự đoán, Luna rất thu hút ánh nhìn – cô ấy đang trở thành tâm điểm chú ý của đám học sinh đi trên hành lang.
Nhưng lý do mọi người thì thầm lại có vẻ liên quan đến tôi.
Dường như tin đồn về vị hôn phu của cô ấy đã lan ra trong giờ giải lao rồi.
Giữa lúc mọi chuyện đang như vậy…
“…………”
Khi tôi đi ngang qua lớp A, Rion – người vẫn còn ngồi trong lớp – đang khoanh tay, nhìn tôi và Luna bằng ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ.
Ánh mắt đó… rõ ràng là đang giận dữ.
Nhưng có lẽ vì đang có bạn cùng lớp ở đó, nên cô ấy không định xen vào chuyện này.
Thay vào đó thì–
[Em sẽ yêu cầu anh giải thích ngay khi em về tới nhà.]
–Tôi đã nhận được một tin nhắn yêu cầu tôi giải thích về chuyện này từ Rion.
Tin nhắn đã được gửi từ lúc lễ khai giảng kết thúc, có lẽ cô ấy đã gửi nó ngay lúc cô ấy nghe thấy tin đồn về tôi và Luna.
Tôi đã hẹn cô ấy vào hôm khác nhưng dường như Rion đã bỏ ngoài tai tin nhắn đó của tôi….
“Ah, Aira-chan kìa.”
Khi tôi liếc nhìn Rion, ánh mắt tôi cũng bắt gặp Aira-chan – người vẫn đang ngồi lại trong lớp.
Cô ấy được bao quanh bởi các bạn cùng lớp, chắc cũng thu hút sự chú ý chẳng kém gì Luna.
Dù gương mặt trông khá trẻ con, nhưng điều đó cũng không có gì lạ – vì cô ấy đúng là một cô gái rất xinh đẹp.
Chỉ là, không giống Luna, Aira có vẻ đang thản nhiên đối đáp lại mọi người với một gương mặt khá điềm tĩnh. ……
Như thường lệ, cô ấy lạnh lùng hơn so với vẻ bề ngoài…
“Aira-chan không về chung với cậu sao Luna?”
Aira từng nói cô ấy là người giám hộ kiêm vệ sĩ của Luna.
Vậy thì để phòng bất chắc thì họ nên về nhà cùng nhau mới phải chứ….
“Tớ muốn để cô ấy được tự do nhất có thể khi ở trường. Cơ hội để sống một cuộc sống học đường bình thường như thế này… đâu phải lúc nào cũng có.”
Đó là cách Luna đáp lại câu hỏi của tôi – bằng một lời nói mang nhiều ẩn ý.
Một cuộc sống học đường bình thường, huh… Vậy ra, trước giờ cô ấy chưa từng đi học sao?
Thật sự, càng lúc tôi lại càng có thêm nhiều câu hỏi muốn tìm lời giải đáp.
“Vậy là… hai đứa mình sẽ về chung, chỉ hai đứa thôi hả?”
“Vâng♪”
Tôi hỏi, và Luna vui vẻ gật đầu.
Chỉ là cùng nhau rời khỏi trường thôi mà cô ấy đã vui đến thế, khiến tôi thấy hơi ngại khi định hỏi thêm điều gì có thể làm hỏng bầu không khí này.
Có lẽ khi về đến nhà, cô ấy sẽ tự nói. Mình chỉ cần nhẫn nại chờ tới lúc đó.
Dù vậy… Luna là người đến từ Arcadia, ……
Arcadia – đúng như cái tên của nó – là một quốc gia theo đuổi lý tưởng hoàn mỹ.
Lãnh thổ của đất nước này không quá rộng lớn, nhưng lại giàu tài nguyên như dầu mỏ và khí tự nhiên, hơn nữa còn có nhiều mỏ vàng và kim cương có thể khai thác.
Nhờ vào nguồn tài nguyên ấy, Arcadia có thể kiếm được một khoản lớn từ thương mại, rồi dùng số tiền đó để chiêu mộ nhân tài ở đủ mọi lĩnh vực từ khắp nơi trên thế giới.
Nhờ vậy, quốc gia này hiện đã đạt tầm đẳng cấp thế giới trong nhiều lĩnh vực – từ công nghệ thông tin, y học cho tới công nghệ quân sự.
Vì thế mà, ngay cả học sinh tiểu học còn biết đến cái tên Arcadia.
Còn Nhật Bản thì… có vẻ chỉ thắng được ở mấy lĩnh vực “hai chiều” như anime và manga thôi.
Riêng mảng ẩm thực, nghe nói Arcadia cũng thuộc hàng đỉnh cao.
––Dù gì thì tôi cũng chưa từng đặt chân đến đó, nên những gì biết được chỉ là qua mấy bài học trong lớp thôi.
“…………”
Trong lúc tôi còn đang suy nghĩ, Luna – người đang đi cách tôi một đoạn khi ra đến cổng trường – bắt đầu đưa mắt nhìn quanh.
…Gì vậy nhỉ?
“Luna?”
[Tớ không thấy bất cứ ai ở đây cả. …]
Khi tôi gọi Luna, cô ấy lại tự thì thầm gì đó.
Và sau đó—
“Eii…!”
Cô ấy bất ngờ ôm chặt lấy cánh tay tôi.
Bộ ngực đầy đặn của cô ấy ép sát vào tay tôi, mềm mại đến mức biến dạng theo từng chuyển động.
Như mọi khi, cô ấy thật sự quá táo bạo.
“L-Luna, tự nhiên ôm thế này làm tớ hết hồn đấy……”
Tôi cố gắng không để tâm đến nhịp tim đang đập loạn trong ngực, vừa cười trừ vừa lên tiếng nhắc nhở.
Được ai đó choàng tay qua thì còn đỡ, chứ bị ôm sát kiểu này thì đúng là không tốt cho tim chút nào…
“T-Tớ xin lỗi…..tại tớ nghĩ sẽ ổn thôi nếu không còn ai ở quanh đây….”
Dường như Luna vẫn nhớ lời tôi đã cảnh báo với cô ấy ở nhà đa năng.
Nhưng mà…..điều đó không có nghĩa là nó ổn khi không có ai…..xung quanh.
Ờm có vẻ như đó là lỗi của tôi khi đã bảo với cô ấy rằng những chuyện như này có thể ảnh hưởng đến người xung quanh mà thôi….
“Không, tớ không phiền đâu, nhưng… Luna hay làm mấy chuyện thế này lắm à?”
Ở một số nước, chuyện đụng chạm thân mật giữa người với người có thể thoải mái hơn so với Nhật Bản.
Tôi đã nghĩ rằng đây là do khác biệt về văn hoá nên không còn cách nào khác…
Ngay từ lần đầu Luna ở lại nhà tôi, cô ấy đã có kiểu tiếp xúc cơ thể khá táo bạo rồi. Nếu đó là do cô ấy lớn lên trong môi trường như thế, thì có lẽ cũng đành vậy.
Vậy nên tôi đã thử hỏi cô ấy.
“T-Tớ chỉ làm thế này… với mình Seito-sama thôi… Tớ sẽ không bao giờ làm thế với ai khác đâu…”
—Cô ấy khẽ lắc đầu, má hơi ửng đỏ, ánh mắt thoáng chút lo lắng.
Xem ra thứ “văn hoá thân mật” kia chẳng tồn tại thật.
“T-Thật sao,…… Cậu thực sự bạo quá đấy………”
Tôi thấy hơi xấu hổ trước lời của Luna, chẳng biết phải nói gì, nên buột miệng nói ra suy nghĩ trong đầu.
Kết quả là Luna lại ngượng ngùng quay mặt đi.
“Vì… không có ai ở đây nên tớ mới dám làm vậy mà……”
Cô ấy như đang biện minh rằng vì chỉ có hai đứa nên mới đủ can đảm để thân mật như thế.
Tức là—có lẽ cô ấy muốn nói rằng nếu có người khác ở đây, thì ngượng đến mức không làm nổi.
—Mà, khoan đã.
Hồi nãy ở hành lang, trước mặt các bạn cùng lớp mà cô ấy vẫn vô tư khoác tay tôi… Có nên nhắc lại chuyện đó không nhỉ?
Cô ấy có nói là đang phấn khích, nên có lẽ bình thường không phải kiểu người sẽ làm mấy chuyện như thế. [note76877]
…Chỉ khi chỉ có hai đứa, cô ấy mới mặc áo sơ mi bạn trai[note76876], hoặc quấn mỗi khăn tắm mà ra đứng trước mặt, hay ôm tôi như thế này…
…Mấy chuyện đó, có hơi quá không nhỉ?
Tôi nghĩ chắc cũng có lý do nào đó khiến cô ấy làm thế, và mong là cô ấy sẽ nói ra—chắc vậy.


5 Bình luận