Oshinobi Ohime-sama
Nekokuro Noyu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN

Chương 9: Vị khách ghé thăm

5 Bình luận - Độ dài: 1,357 từ - Cập nhật:

Tôi có cảm giác như có một khoảng trống vừa mở ra trong tim mình.

Đã bao lâu kể từ ngày Luna rời đi.

Cảm giác trống trải hiện rõ trong tâm trí tôi hơn tôi nghĩ.

Luna nói rằng cô ấy sẽ quay trở lại……nhưng chính xác sẽ là bao lâu nữa…….?

Liệu cô ấy có thực sự quay trở lại không……?

Suốt quãng thời gian ấy, tôi chỉ nghĩ mãi về điều đó.

 — Ping pong

“!?”

Chuông cửa bỗng nhiên reo.

Tôi bật dậy khỏi giường và tức khắc chạy ra cửa.

“Luna–..”

“Ha…..?”

“..............”

Tôi đã nghĩ, khi cánh cửa mở ra, mình sẽ thấy một nụ cười dịu dàng và thanh nhã.

Nhưng thứ chờ đợi tôi lại là ánh mắt lạnh lùng và đầy khinh miệt.

“Ri-Rion……?”

Người đứng ở ngoài cửa không phải là Luna, đó là Rion, em gái kế của tôi. Một cô gái lạnh lùng, xinh đẹp với mái tóc đen buông thẳng xuống.

Nhìn bề ngoài cô ấy trông khá nghiêm nghị và khắt khe.

Ánh mắt đó nhìn tôi chẳng khác nào đang nhìn một đống rác.

“Luna là ai…..?”

Rion hỏi tôi với một tông giọng thấp hơn so với bình thường.

Cô ấy hơi nghiêng đầu một chút nhưng cách nghiêng đấy chẳng hề dễ thương mà còn đem lại một cảm giác áp lực.

Dường như cảm xúc của cô ấy đang tệ dần đi.

“K-Không, anh chỉ đang mộng du thôi, đó là một…..nhân vật anime…..”

Tôi đương nhiên chưa từng kể gì về Luna cho gia đình, và tôi cũng không muốn họ biết.

Đặc biệt với Rion, tôi thực sự không muốn nói cho cô ấy.

Tôi không biết nếu kể ra chuyện đã đưa Luna về nhà và để cô ấy ở lại, con nhỏ đó sẽ buông ra những lời buộc tội kiểu gì nữa.

“Đến mức không phân biệt được đâu là hiện thực đâu là 2D rồi à…? Anh thật là hết thuốc chữa rồi đấy.”

Tâm trạng của Rion chẳng khá lên chút nào, cô ấy vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt đầy khinh miệt.

Không nghi ngờ gì nữa, trong đầu Rion giờ tôi đã là một thằng cuồng anime chính hiệu rồi.

“À, có chuyện gì vậy? Em đến vì việc gì sao?”

Không khí giữa hai đứa vốn đã gượng gạo, giờ lại càng thêm khó xử.

Tôi lúng túng dò hỏi lý do khiến Rion tìm đến.

“Không lẽ em không thể đến đây nếu không có gì để làm sao? 

Em phải có lý do thì mới được đến à? Nhà cũng đâu xa lắm, chẳng lẽ đến thăm xem người nhà mình sống thế nào cũng không được sao?”

Không còn là “bạn thuở nhỏ”, mà là “người thân trong gia đình” – chỉ một câu nói, vậy mà khiến tôi càng cảm nhận rõ sự đổi thay trong mối quan hệ giữa hai đứa.

Đã một năm trôi qua rồi, có lẽ tôi không nên để tâm đến nó nữa. ….

“Ừm,..... cảm ơn vì em ghé qua. Anh vẫn sống ổn.”

“Ổn à… nhìn kiểu sống buông thả hiện giờ thì không chắc lắm đâu đấy?”

Có lẽ vì lời bào chữa trước đó mà giò cô ấy coi tôi như một thằng dùng toàn bộ thời gian chỉ để xem anime.

Nhưng tôi chẳng thể phủ nhận nó, bởi đó cũng là sự thực mà….

“Không hẳn là buông thả đâu……”

“Sống một mình không có nghĩa là muốn sống ra sao cũng được, đúng chứ?”

Rion lườm tôi bằng ánh mắt lạnh tanh rồi cứ thế bước vào phòng như thể chuyện đương nhiên.

“Khoan đã, em làm gì vậy…!”

“Kiểm tra phòng. Xem thử có biến thành bãi rác chưa. Gì chứ, anh định đuổi em gái mình về tay không sau khi đã cất công tới tận đây mà chưa kịp bước vào à?”

Rion lườm tôi bằng ánh mắt như thể đang thách: "Muốn gì thì muốn, tôi vẫn làm."

Bình thường em ấy vốn lạnh lùng, nhưng chưa bao giờ áp đảo thế này.

… Chắc lần này tôi khiến em ấy giận thật rồi.

Tâm trạng thì đang rối bời, tôi chẳng còn hơi sức mà phản kháng nữa.

“Anh vẫn giữ phòng sạch sẽ mà.”

Không ngăn nổi, tôi chỉ còn biết thở dài đáp lại khi Rion đã tự tiện bước vào.

“…Trông cũng tạm. Nếu mà bừa bãi thật, thì có lẽ em đã lôi anh về tận nhà rồi.”

Rion nhìn một vòng quanh phòng khách và phòng ngủ và có vẻ vừa ý với chúng.

Xem ra lần này là một cuộc kiểm tra đột xuất không hề báo trước.

“Nếu không có gì thì về đi—”

“Hả—? Ai nói em định về?”

Tôi vừa định đuổi thì liền bị em ấy lườm cho một cái sắc như dao.

Tâm trạng đang tệ thật đấy……

“Còn chuyện gì nữa sao…?”

“Bài tập hè làm xong chưa?”

“Xong rồi.”

Tôi đã hoàn thành xong tất cả bài tập về nhà của tôi ngay trước khi gặp Luna.

Từ nhỏ đến lớn vẫn thường làm chung với Rion, thành ra tôi bị cô ấy rèn cho thói quen làm

sớm, nên lần này cũng hoàn thành từ khá sớm.

“Vậy à……”

Rion quay mặt sang hướng khác với vẻ không hài lòng.

…Ủa? Tôi làm xong rồi mà, bị thái độ là sao?

“Anh ăn trưa chưa?”

“Ờ… chưa…”

Thật ra đến cả bữa sáng tôi còn chưa ăn, nói gì đến trưa.

Kể từ khi Luna rời đi, tôi gần như chẳng còn tâm trí để làm gì nữa, chỉ ăn uống vừa đủ để cầm hơi qua ngày.

“Tốt thôi, em cũng chưa ăn. Vậy nên để em nấu cho.”

Có vẻ như Rion định nấu ăn cho tôi.

Từ hồi tiểu học, khi cả bố mẹ đều bận rộn với công việc, tôi đã quen nấu ăn cùng Rion.

Thực tế thì, người dạy tôi nấu ăn đầu tiên chính là cô ấy.

Dĩ nhiên, tay nghề nấu nướng của Rion cũng giỏi hơn tôi rất nhiều.

“Trong nhà cũng chẳng còn nguyên liệu gì cả…”

“Sao lại không có nguyên liệu? Đừng nói với em là anh ăn ngoài suốt ngày hay toàn sống bằng cơm hộp tiện lợi đấy nhé?”

Tôi bị lườm một cái đầy bất mãn chỉ vì trong tủ lạnh chẳng còn chút nguyên liệu nào.

Nhưng biết sao được… tôi thực sự không còn chút sức lực nào để nấu ăn.

“Chỉ là… trùng hợp hôm nay hết thôi mà.”

“Thật không đấy? Nấu ăn cho bản thân là một trong những điều kiện để được sống một mình đấy nhé. Nếu không làm được thì em sẽ báo với bố và mọi người đấy.”

Rion nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ.

Cô ấy nói đúng – việc tự nấu ăn là điều kiện mà bố mẹ đặt ra khi cho phép tôi sống riêng.

Không phải vì chuyện tiền bạc, mà là để đảm bảo tôi có thể tự lo chuyện ăn uống cho mình.

Nếu không làm được, họ sẽ không cho tôi sống riêng nữa – và nếu bố mẹ phát hiện ra chuyện này, chắc chắn sẽ bảo tôi quay về ngay.

Thú thật, từ sau khi Luna rời đi, tôi chưa nấu ăn được bữa nào ra hồn, nên đây đúng là điểm yếu chí mạng…

“Anh vẫn tự nấu ăn đàng hoàng mà.”

Tính đến lúc đó thì đúng là tôi vẫn tự nấu.

Không phải nói dối đâu.

“… Thôi được rồi. Đi siêu thị nhé, thay đồ đi.”

“Phải đi chung luôn à…?”

“……………”

Tôi hỏi, nhưng Rion chỉ nhìn tôi và chẳng nói gì cả.

Chắc là ý bảo “tự hiểu đi, còn hỏi gì nữa”.

Dù trong lòng tôi vẫn còn nhiều khúc mắc sau lần tỏ tình ấy, nhưng nhìn thái độ Rion lúc này, cô ấy chẳng có vẻ gì là bận tâm cả.

Thôi, mình cũng nên dẹp nó sang một bên rồi…

Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

Thái độ của cửa sổ
Xem thêm
em nay no door roi
Xem thêm
TRANS
Tfnc:>
Xem thêm