• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 203 - Cho ngươi

2 Bình luận - Độ dài: 1,481 từ - Cập nhật:

“Nói đi thì phải nói lại, em trai, rốt cuộc em định đưa chị đến nơi nào đây?”

Nhìn Liễu An Nhiên đã lên đường cao tốc, Liễu Giải càng cảm thấy có điều bất ổn.

“Đưa chị đi gặp gia trưởng của ta.”

“Nhóc còn có gia trưởng ư? Nhóc không phải là trẻ mồ côi sao?” Liễu Giải vừa dứt lời đã vội vàng bịt miệng lại.

Liễu An Nhiên vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên, chỉ tiếp tục lái xe, cảnh vật ngoài cửa sổ cũng dần trở nên hoang sơ.

Những tòa nhà cao tầng chọc trời không còn, những biển quảng cáo rực rỡ cũng biến mất, dòng xe cộ tấp nập cũng không thấy nữa.

Dấu vết con người thưa thớt dần, tiếng ồn ào đô thị nhường chỗ cho tiếng chim chóc, muông thú trong trẻo.

“Em không thật sự định bắt cóc chị ra hoang dã rồi vứt xác chứ?” Liễu Giải nói, nhưng trên mặt lại chẳng có chút sợ hãi nào, “Nếu vậy thì nhớ khắc cho ta một tấm bia vô tự, đừng khắc những lời tiêu cực nhé.”

“Sẽ không đâu, nếu chị có chết thì em sẽ khắc lên bia của chị dòng chữ ‘Vợ của Liễu An Nhiên’.” Liễu An Nhiên nói, “Dù sao thì sau khi chị chết cũng không thể cãi lại ta, em nói gì thì là thế đó, em nữa ta còn phải ôm thi thể của cchij lúc nó còn ấm.”

“Thật tình, nhóc giờ hơi rùng rợn rồi đấy, gần đây có phải kìm nén quá mức không?”

“Bởi vì em không cần che giấu nữa, chị chính là của em, không thể là của bất cứ ai, sớm muộn gì cũng là của em.”

“Wow– thật là bá đạo, tiếc là chị mày không phải nữ chính Mary Sue, không ăn cái kiểu của nhóc đâu. Chị nhất định sẽ rèn luyện thân thể, sống khỏe mạnh, sống thọ hơn nhóc.” Liễu Giải lập tức nghĩ ra cách hóa giải.

“Thế thì không được, nếu em chết rồi thì chị ở một mình sẽ rất đau khổ, người chết không cần nghĩ gì cả, nỗi đau là do người sống gánh chịu.” Liễu An Nhiên khẽ lắc đầu, “Em không thể chết trước chị .”

“Chậc, đúng là tổng tài huyền thoại rồi.” Liễu Giải tìm kiếm một lúc, thấy kẹo bạc hà trên xe liền vứt vào miệng, “Vậy nhóc bây giờ định đưa chị đi chôn xác, để nhóc sống lâu hơn chị sao?”

“... Em sẽ không hại chị, cũng sẽ không bỏ mặc chị một mình.” Liễu An Nhiên nghĩ ra một cách, “Thế này đi, chúng ta cùng chết là được rồi.”

Liễu An Nhiên và Liễu Giải nhìn nhau, đồng thời mở miệng.

Liễu An Nhiên nói là tuẫn tình, còn Liễu Giải nói là không cầu sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày, nhưng cầu chết cùng năm cùng tháng cùng ngày.

Rồi Liễu Giải chợt bật cười, nàng nói Liễu An Nhiên hơi sến sẩm, thời buổi này nào có ai tuẫn tình, người tuẫn tình rồi cũng sẽ trở thành kẻ thảm hại nhất, rẻ mạt nhất.

Liễu An Nhiên nói nàng nghĩ cho người khác quá nhiều, trong mắt hắn, nàng rất đáng giá.

“Vậy ý em là nếu chị không may đột tử, còn khuyến khích chị đi chết theo em à?”

“Nếu đến lúc đó, em mong chị lập tức mắc chứng Alzheimer rồi quên mất em là ai, tiếp tục sống những ngày vô tư vô lo của chị.” Liễu An Nhiên nói câu này, giọng điệu có vẻ nghiêm túc, “Nhưng em tuyệt đối sẽ không quên chị đâu.”

“Sến quá đi.” Liễu Giải bĩu môi, nhưng lại xích lại gần phía Liễu An Nhiên.

Xe dừng lại, trước một cánh cổng sắt lớn đã cũ kỹ.

Bên bức tường đá cạnh đó, những dấu hiệu còn lại chẳng được mấy cái, chỉ còn sót lại một tấm biển gần như bị bụi phủ kín, trên đó viết “Cẩn thận trơn trượt”, có lẽ được mang ra từ nhà vệ sinh.

Chiếc xe đỗ bên lề đường, khi Liễu Giải mở cửa, nàng có thể nhìn thấy những chiếc lá khô chất đống trên mặt đất.

Nàng cẩn thận, như chuồn chuồn đạp nước, rướn đầu ngón chân chạm nhẹ vào những chiếc lá khô héo.

Đôi khi, trong những chiếc lá này sẽ có một vài thứ không mấy thân thiện, nhân lúc có người đi qua liền tranh nhau chui vào kẽ hở của miệng giày, khiến người ta rất khó chịu.

Mép lá khô không sắc bén, nhưng mang theo chút cứng nhắc níu lấy bắp chân, thiếu nữ nhẹ nhàng như con hươu trắng lội qua sông, đồ trang trí trên điện thoại vẫn leng keng.

Giữa tà váy bay lên và đôi chân, mùa hè đã chết dường như lại vẫy tay chào ai đó.

“Phù...” Sau khi chắc chắn rằng giày của mình may mắn không có thứ gì lọt vào, Liễu Giải chọc chọc vào Liễu An Nhiên bên cạnh, “Không định giới thiệu cho ta đây là đâu sao?”

“Đây là trại trẻ mồ côi đã nhận nuôi em ngày xưa.”

“Đây á?”

Liễu Giải nhìn lên nhìn xuống cánh cổng đã mục nát, nàng nhớ quãng đường từ thành phố của mình đến đây xa xôi đến mức nào, tốn bao nhiêu thời gian.

“Nơi chị nhặt nhóc về cách đây cả vạn dặm đấy? Hồi đó nhóc cũng có phương tiện đi lại rồi?”

“Hồi đó em đi theo một chiếc xe chở đồ nội thất vào thành phố, đôi khi còn ra ngoài canh chừng những chiếc xe tải lớn để đổi chuyến, cho đến khi tìm được một thành phố có đủ thức ăn trong thùng rác.”

Liễu An Nhiên bình thản nói ra câu nói này, khiến Liễu Giải thậm chí còn không thể hình dung ra cảnh tượng đó.

“Vậy thì...” Liễu Giải ngắt lời Liễu An Nhiên, nếu không tên này chắc sẽ tiếp tục dùng vẻ mặt bình thản mà nói ra những lời khiến người ta đau lòng vô cùng, “Cái thứ này chính là thân nhân của ngươi sao?”

“Không phải, em muốn đưa chị đi gặp ông viện trưởng.”

Tức là viện trưởng trại trẻ mồ côi.

“Ông ấy sống ở nơi này ư?” Liễu Giải lắc lắc cánh cổng sắt gỉ sét, cảm giác như chỉ cần lay nhẹ một cái là có thể đổ sập.

Nhìn xuyên qua cánh cổng sắt vào bên trong, một chút sinh khí cũng không có, như thể đã bị bỏ hoang không biết bao nhiêu năm.

Giống như một di tích, một món đồ cổ, duy chỉ không giống nơi con người có thể sống.

Một chút dấu vết sinh hoạt cũng không có.

“Đây chỉ là nơi từng dùng để an trí trẻ em khi trại trẻ mồ côi còn hoạt động, đặt ở đây cũng tiện cho những cặp vợ chồng đến nhận nuôi đưa trẻ đi.” Liễu An Nhiên giơ tay, chỉ về phía sau tất cả các tòa nhà bên trong, “Nơi ở của ông ấy và chỗ bọn trẻ nghỉ ngơi vào buổi tối không phải ở đây, mà là ở phía sau.”

Nhưng bây giờ cũng không phải buổi tối.

Liễu Giải nhìn về phía Liễu An Nhiên.

Như thể đã đoán được suy nghĩ trong lòng Liễu Giải, Liễu An Nhiên tiếp lời: “Khi em bỏ đi, trại trẻ mồ côi đã bắt đầu lung lay rồi, lẽ ra phải có kết cục này từ lâu, cũng coi như là trong dự liệu.”

Liễu An Nhiên rất dứt khoát tháo chiếc khóa gỉ sét như vật trang trí xuống, bước vào nơi đã lâu không trở lại này.

Lần gần nhất trở về là hơn một năm trước.

“Chúng ta thế này không phải là đột nhập nhà riêng sao?” Liễu Giải đi phía sau, đây là lần đầu nàng đến, nàng rụt rè, như một học sinh cấp ba lén vào văn phòng giáo viên để lấy trộm điện thoại.

“Không phải, mảnh đất này cũng không thuộc quyền quản lý của ai cả, ông viện trưởng ban đầu lấy nó làm trại trẻ mồ côi cũng không có giấy tờ gì.”

Liễu An Nhiên đi phía trước, chợt quay người lại, đưa tay về phía Liễu Giải.

“Ừm? Làm gì thế?” Liễu Giải ngớ người, lục lọi khắp người mình, không tìm thấy thứ gì mà Liễu An Nhiên cần.

“Đưa tay cho em nắm.”

“Á?” Liễu Giải nghiêng đầu, “Chị nghĩ, cũng chẳng có ai có thể chia cắt hai chúng ta đâu nhỉ.”

“Em muốn nắm tay.”

“Ồ, cho nhóc.” Liễu Giải đặt tay mình vào tay hắn.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Bá đạo quá, tui thích
Xem thêm
Tfnc, tem, gấu
Xem thêm