Web Novel
Chương 120 - Nước đường đỏ (Trước đó dịch thiếu)
1 Bình luận - Độ dài: 1,480 từ - Cập nhật:
"Lúc nãy vô tình thêm kỷ tử vào nước đường nâu, vì thế quý khách xin hãy thử đấu giá nước đường đỏ độc quyền của chúng tôi."
Câu đùa nhạt này không tệ, có thể đưa vào bộ sưu tập những câu đùa nhạt riêng của hai người.
Chu Niểu tức đến bật cười, giơ tay lên, giơ một ngón tay: “Tớ ra giá một người mẹ.”
Lần này đến cả Cẩu Du cũng sững người, con mèo nhỏ trong tay hắn rớt xuống đất, trợn tròn mắt nhìn Chu Niểu đang ngồi trên giường với vẻ mặt vô cùng ngơ ngác.
“Nói thật thì đấu giá không phải ra giá kiểu vậy đâu, cậu ra giá cao quá sẽ bị người ta chú ý đấy.” Cẩu Du thế mà lại bắt đầu phổ cập kiến thức đấu giá cho Chu Niểu.
“Vậy tớ ra thêm một người cha nữa, cả hai đều trừ từ cậu nhé.” Chu Niểu giơ tiếp ngón tay thứ hai lên.
Cẩu Du làm ra vẻ hoảng sợ, đưa ly nước đường nâu trong tay cho Chu Niểu: “Xin đại nhân tha mạng cho cha mẹ của tiểu nhân, giữ lại tính mạng cho hai cụ nhà.”
“Cái này phải xem thành ý của cậu thế nào đã.” Chu Niểu liếc nhìn Cẩu Du một cái, nhận lấy ly nước, nhấp một ngụm nhỏ.
Ngọt nhẹ, âm ấm xen chút bỏng rát, đúng nhiệt độ nước mà Chu Niểu thích nhất.
Thật ra trước đây cả Cẩu Du lẫn Chu Niểu đều chưa từng trải qua kỳ kinh nguyệt, nên đương nhiên chẳng có kinh nghiệm chăm sóc.
Ngược lại, Chu Niểu lại thấy chuyện này có phần thú vị. Nàng cảm thấy có thể miễn cưỡng xem đây là một bất ngờ.
“Cậu lấy đường nâu và kỷ tử ở đâu ra đấy? Nhà mình đâu có mấy thứ này?” Chu Niểu giơ ly thủy tinh lên nhìn chất lỏng đỏ nâu bên trong, mấy quả kỷ tử đỏ tươi nổi lềnh bềnh trên mặt nước.
“À, cái đó hả.” Cẩu Du gãi đầu, “Là từ trong hai đơn hàng tớ phải giao vào sáng nay, đúng lúc có một đơn đặt mấy thứ này, đường nâu với kỷ tử cả đống, nên tớ tiện tay lấy ra dùng trước.”
Chu Niểu ngẩn người nhìn Cẩu Du.
Chắc người đặt đơn này sẽ phải chịu khổ kha khá rồi.
Nhưng điều Chu Niểu để tâm lại là chuyện khác.
“Cậu dùng phần đồ của khách, vậy phải bồi thường bao nhiêu tiền?” Nàng ôm ly nước, đến cả ánh mắt cũng không dám đối diện với Cẩu Du.
Nàng không chỉ lãng phí thời gian của Cẩu Du, mà còn làm hắn phải mất tiền nữa.
Và điều nực cười nhất là, cái gọi là “mục đích” khiến nàng gọi Cẩu Du về, chỉ đơn giản là muốn nhìn thấy hắn ấy, muốn Cẩu Du ở cạnh mình, không muốn căn phòng này trống trải chỉ còn một người.
Mục đích và mong muốn đó hình như không đủ làm lý do để nàng muốn gì làm nấy, cũng chẳng phải lý do để Cẩu Du cứ mãi nuông chiều nàng như vậy.
“Mấy thứ đó thì đáng bao nhiêu? Có phải vàng bạc đâu. Bồi thường thì bồi thường, dù sao cũng phải mua cho cậu thôi, chỉ là lấy của khách dùng trước một chút.”
Cẩu Du giơ ngón cái lên: “Tớ vừa nhắn với khách rồi, trả lại tiền cho họ để đặt lại đơn khác.”
Xem ra đầu thu này cũng sẽ không có ai vì Chu Niểu ăn vụng đồ quá hạn mà chịu tổn thất nghiêm trọng cả.
“Lão Cẩu...” Chu Niểu uống đến nửa ly nước đường nâu, thật sự không thể nuốt thêm ngụm nào nữa, “Tớ nghiêm túc hỏi cậu một chuyện, cậu cũng nghiêm túc trả lời tớ nhé.”
“Có việc gì ngài cứ nói.” Cẩu Du lúc này trông chẳng khác gì một lão nô trung thành.
“Cậu... có thấy tớ rất phiền phức không?”
Cẩu Du nghe xong không thấy bất ngờ gì.
Cậu ngẩng đầu nhìn con chim nhỏ đang ngồi yếu ớt trên giường.
Tan vỡ, dịu dàng.
Đó chính là điều mà hắn yêu.
Chu Niểu của hắn, sau khi nhận được điều tốt đẹp thì lại liên tục nhắc đi nhắc lại một câu hỏi, liên tục chất vấn bản thân: “Mình thật sự xứng đáng sao?”
Chu Niểu của hắn, chẳng bao giờ dám thẳng thắn đón nhận những điều dịu dàng từ người khác dành cho nàng, nhưng trong tiềm thức, trong từng tế bào trên cơ thể, nàng lại luôn khao khát chúng.
Chu Niểu của hắn, luôn dùng sự tử tế và dịu dàng của mình để ảnh hưởng đến mọi người xung quanh, nhưng lại luôn quên mất chính bản thân mình.
Cẩu Du cười khổ, thở dài một hơi, bước đến gần giường.
Hắn không trả lời trực tiếp câu hỏi của Chu Niểu, mà chỉ chỉ vào nàng đang tựa vào đầu giường bằng chiếc váy ngủ mỏng manh.
“Không phải cậu bảo lạnh à? Sao không tìm gì tựa vào cho đỡ lạnh?” Cẩu Du vừa nói vừa cầm con thú nhồi bông to tướng bên cạnh để kê vào sau lưng Chu Niểu.
Nhưng Chu Niểu từ chối ngay: “Không được, Bruce không thể dùng để dựa vào.”
Cẩu Du nhấc con thú nhồi bông lên nhìn, dường như chẳng hiểu nổi tại sao con thú này lại có tên hẳn hoi, trong khi con mèo cam thì không, đã vậy còn có quyền cá nhân đặc biệt đến thế.
“Rồi rồi.” Cẩu Du đành đặt Bruce trở lại giường, nhún hai vai.
Sau đó, hắn cởi giày, vén chăn Chu Niểu lên.
Hắn vô tình nhìn thấy đôi chân thon dài co ro trong chăn, cùng những nếp nhăn nhẹ của chiếc váy ngủ.
“Cậu làm gì đấy!” Chu Niểu lập tức phản ứng như một con mèo bị chạm vào đuôi, từ thế ngồi bật sang nằm, giữ chặt góc chăn bị vén lên.
“Không phải cậu bảo lạnh, kêu tớ nghĩ cách à?” Cẩu Du nói giọng như thể chuyện này là lẽ đương nhiên, “Rồi còn không cho dùng Bruce nữa, nên tớ đành... miễn cưỡng hạ mình làm cái gối dựa, tiện thể sưởi cho cậu luôn.”
Một mũi tên trúng hai đích, đúng là ý hay.
Nhưng Chu Niểu vẫn ngập ngừng, như thể có điều gì đó khiến nàng lưỡng lự.
Nàng luôn cảm thấy, trên chiếc giường này, Cẩu Du bất ngờ lại gần, mà mình vẫn mặc bộ váy ngủ trắng quen thuộc đó...
Cảnh tượng này sao giống với giấc mơ kỳ lạ kia quá...
Nghĩ đến đó, mặt nàng lại nóng ran.
Nhưng Cẩu Du không để nàng có thời gian ngẩn ngơ. Vừa mới phân tâm một chút, hắn đã theo chăn chui vào giường.
“Cậu thật sự lên giường à?” Là con chim nhỏ kinh ngạc lên tiếng.
“Thì sao chứ? Sáng nay giao đồ ăn mệt quá, ở đây tớ cũng có thể ngủ trưa một lát.” Cẩu Du ngáp dài.
“Vậy thì... cứ ngủ đi.” Chu Niểu bĩu môi, trong đầu chẳng biết đang nghĩ cái gì lộn xộn.
Có thể đang nhớ lại giấc mơ vừa rồi, vừa chân thật lại vừa ám ảnh.
Cũng có thể đang nghĩ về câu hỏi mình vừa hỏi mà Cẩu Du chưa trả lời.
Thật ra, câu trả lời có lẽ đã rõ, chỉ là Cẩu Du cảm thấy nói toẹt ra thì không hay lắm. Dù gì thì hắn cũng vừa mệt rã rời sau buổi sáng giao hàng, còn việc mệt nhất chắc là... nhận được cuộc gọi khẩn từ Chu Niểu.
Nghĩ vậy, nàng quay lưng lại, gần như dạt hẳn về mép giường, co người lại thành một cục nhỏ.
Chỉ là, có người không đồng ý để nàng co lại thành cục như vậy.
“Cậu cứ dạt ra xa thế, gió lạnh luồn vào khoảng trống ở giữa thì sao?”
Một đôi tay ấm áp vươn tới, ôm trọn vòng eo thon mềm mại của Chu Niểu, kéo nàng vào vòng tay ấm nóng.
“Tiểu Điểu.” Cằm của Cẩu Du đặt lên vai nàng, hơi thở nóng hổi lan dần sang cơ thể đang lạnh cóng.
“Làm gì mà...” Con chim nhỏ lí nhí, khó chịu, nhưng không vùng ra khỏi vòng tay đó.
“Tớ chưa từng thấy cậu phiền phức, chưa bao giờ.” Cẩu Du khẽ nói, “Nếu trên thế giới này chỉ có một người có thể hoàn toàn chấp nhận những điều tốt đẹp của tớ, thì đó là cậu, chỉ có thể là cậu.”
“Tiểu Điểu, cậu xứng đáng với mọi điều tốt đẹp trên đời.”


1 Bình luận