• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 127 - Cao Thủ Nhấn Like

5 Bình luận - Độ dài: 1,403 từ - Cập nhật:

Cẩu Du định đăng ký tham gia giải bóng rổ, nhưng một mình hắn thì rõ ràng là không đủ sức chống đỡ.

Trong lớp chẳng có mấy ai biết chơi bóng rổ, dù đã cố kêu gọi khắp trong nhóm lớp, kết quả cũng chỉ có một người miễn cưỡng đồng ý, mà hình như cũng chỉ vì điểm cộng chuyên cần của giải.

“Không kéo nổi người nào luôn…” Cẩu Du bất lực nằm rạp xuống bàn.

Chu Niểu vỗ vai hắn như an ủi.

Thật ra nàng cũng có chút tư tâm.

Mỗi lần đi cùng Cẩu Du trong trường, Chu Niểu đôi khi sẽ bắt gặp ánh mắt của các học sinh đi ngang qua, phần lớn trong số đó sau khi dừng lại trên người nàng một lúc sẽ chuyển sang người Cẩu Du, và mang theo sự khó hiểu nồng đậm.

Cũng như những cuộc bàn tán về nàng trên diễn đàn trường, một khi nhắc đến nàng thì nhất định sẽ kéo theo tên của Cẩu Du. Chỉ cần nhắc đến mối quan hệ với Cẩu Du, sẽ có những lời lẽ nghi ngờ Cẩu Du và những câu hỏi về việc Cẩu Du dựa vào cái gì mà xuất hiện.

Dù mối quan hệ giữa nàng và Cẩu Du không phải yêu đương thực sự, mà chỉ như một vở kịch do cả hai cùng diễn, nhưng đúng là hắn đã giúp nàng tránh được rất nhiều những cuộc tiếp xúc phiền phức và vô nghĩa.

Hơn nữa, nàng luôn cảm thấy cho đến bây giờ, Cẩu Du đã giúp nàng không biết bao nhiêu thứ, ngược lại bản thân nàng gần như không giúp được gì cho Cẩu Du.

Bề ngoài thì có vẻ Cẩu Du là người được lợi, nhưng thực chất người có lợi nhất lại là nàng.

Nên lần này, nàng muốn để Cẩu Du được kiếm lời một lần. Dù kết quả thế nào, nàng cũng sẽ là cổ động viên nhiệt huyết nhất bên sân bóng.

“Tớ giúp cậu hỏi xem có thể gọi vài người hỗ trợ không nhé.” Chu Niểu lại vỗ vai Cẩu Du: “Có bắt buộc phải cùng lớp không?”

“Hình như không.” Cẩu Du nheo mắt suy nghĩ, “Chỉ yêu cầu mỗi lớp đều phải có người tham gia thôi, không cấm mượn người.”

“Vậy thì dễ rồi, giao cho tớ.” Chu Niểu làm động tác OK.

Sau đó, nàng quay sang nhóm bạn cùng phòng đang mải mê thảo luận về việc nếu sinh viên rời khỏi lớp thì giáo viên môn Nước có thất nghiệp không.

“Oi, tất cả quay sang nhìn tớ!”

Một câu hiệu quả như bùa chú, khiến mấy người bạn cùng phòng đang trò chuyện, thảo luận đến tận việc Gia Cát Lượng dẫn một triệu sinh viên đổ bộ Normandy cũng ngừng nói chuyện mà nhìn nàng.

“Hiện giờ có giải bóng rổ đang thiếu người, các cậu có thể nghĩ cách gọi ba nam sinh tới giúp được không?”

Chu Niểu nhìn ba người bạn cùng phòng, vừa hay số lượng cũng vừa đủ.

“Lớp bên cạnh cũng được hả?” Dương Thư Lễ phản ứng đầu tiên, trưởng phòng đúng là không hổ danh dẫn đầu đội hình.

“Được được.”

Thế là Dương Thư Lễ lập tức gọi video cho Từ Niên.

Vừa kết nối, hình ảnh đầu tiên hiện lên lại là giáo viên đang áp sát vào camera, khiến nàng hoảng quá vội vàng cúp máy.

Suýt nữa quên mất, Từ Niên đang ngồi ngay phía trước bàn giáo viên.

“Lão Từ chắc chắn đồng ý. Cùng lắm tớ mời hắn ăn bữa cơm là xong.” Dương Thư Lễ đập tay vào ngực, “Yên tâm, huynh đệ ra tay thì khỏi lo.”

Chu Niểu khá cảm động mà gật đầu, rồi nhìn sang Diệp Khanh Thường.

“Tớ... chơi hơi quá tay, giờ cũng không chắc cậu ấy còn nghe lời tớ nữa không.” Diệp Khanh Thường có vẻ hơi khó xử: “Tớ chỉ có thể nói sẽ thử một chút, đừng ôm quá nhiều hy vọng.”

Vừa hay hôm nay có hoạt động câu lạc bộ văn học.

Nhưng nói thật bây giờ Diệp Khanh Thường còn không biết Tiêu Dĩ An có đến tham gia hoạt động câu lạc bộ nữa không.

“Không sao, tớ tin cậu.” Chu Niểu giơ ngón cái lên, “Cậu là đại sư tình cảm mà, chắc chắn làm được.”

Diệp Khanh Thường chưa bao giờ muốn phủ nhận cái danh hiệu ấy như lúc này.

Nếu thật là “đại sư tình cảm” thì nàng đã không để mọi chuyện rơi vào tình cảnh như bây giờ rồi.

Cuối cùng, Chu Niểu quay sang Liễu Giải.

Liễu Giải lập tức giơ hai tay đầu hàng: “Tớ bó tay thật đấy. Hai người kia ít nhất còn cùng trường, chứ Liễu An Nhiên đâu phải sinh viên trường mình, giờ đi bảo hắn ra sân chơi bóng rổ, cậu thấy ổn không?”

“Hắn có thể dùng máy quét mặt ở cổng trường chúng ta để vào trường, tại sao không thể tính là học sinh trường chúng ta? Chu Niểu hỏi ngược lại một câu.

Nhưng sau đó, nàng dường như tự mình cũng cảm thấy chuyện này có chút quá mức hoang đường, liền thả lỏng giọng điệu: “Thôi cứ thử đi, được thì tốt, không được thì thôi.”

“Tớ thấy dù có gọi được thì hắn nhiều lắm cũng chỉ đến đứng ngoài làm khán giả thôi.” Liễu Giải có vẻ không lạc quan.

“Tóm lại giao cho các cậu nhé. Tớ sẽ bàn với lão Cẩu xem có tìm được hai người dự bị không.”

Yêu cầu của giải là phải có hai người dự bị, phần này chắc dễ kiếm hơn, dù sao có ra sân ít thì điểm chuyên cần nhận được vẫn như nhau.

Chu Niểu thở phào một hơi, chuyện này cứ thế mà được giải quyết.

Nếu không phải khi ngẩng đầu lên phát hiện giáo viên đang đi về phía các nàng thì càng tốt hơn.

Nhưng cũng nhờ vậy, những học sinh ngồi hàng ghế đầu mới có thể thả lỏng.

Trong đó bao gồm cả Từ Niên và Tiêu Dĩ An đang ngồi cùng nhau.

“Cậu không cần ngồi cạnh tớ nữa. Giờ tớ không cần cậu giúp gì, mà cậu cũng chẳng giúp gì được cho tớ.” Tiêu Dĩ An nhíu mày, lạnh nhạt nói với Từ Niên.

“Ồ?” Từ Niên hơi bất ngờ mà nhìn Tiêu Dĩ An, rồi lại liếc sang cô gái đeo kính đang bị giáo viên phạt cùng Dương Thư Lễ.

Hắn dường như không ngờ, một lần chơi quá tay trong lời Diệp Khanh Thường lại khiến Tiêu Dĩ An dứt khoát như thế.

“Thêm một người bạn là thêm một con đường. Không ai là hoàn toàn vô dụng.” Từ Niên vẫn giữ nụ cười ôn hòa, nhưng hành động lại rõ ràng lạnh nhạt, lùi một bước về phía sau.

Cứ như thể sau khi biết Tiêu Dĩ An không còn giá trị, hắn liền buông tay trước một bước.

Tiêu Dĩ An cũng chẳng nhìn hắn nữa, tự mở lại khung chat với bạch nguyệt quang, ngồi lặng lẽ đọc lại từng câu đối thoại.

Khi đi du lịch, hắn đã đưa ra yêu cầu muốn gặp mặt, đây là một câu nói khá thẳng thắn, nhưng đã bị từ chối.

Lý do đưa ra nghe vô cùng hợp lý, hắn không thể phản bác nên đành thôi.

Nhưng hắn sớm muộn gì cũng sẽ gặp bạch nguyệt quang của mình, chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi.

Rảnh rỗi, hắn lại mở vòng bạn bè của nàng. Bức ảnh gần đây nhất vẫn là biển dưới ánh trăng, thậm chí trong đó còn có bóng dáng của hắn.

Nếu lúc đó mình có thể chú ý một chút xem xung quanh có ai đang chụp ảnh không thì có lẽ đã phát hiện ra manh mối.

Thở dài một hơi, vừa hay phía sau cũng truyền đến tiếng bước chân của giáo viên trở lại, hắn quyết định khép lại giấc mộng ngắn ngủi với bạch nguyệt quang.

Nhưng khoảnh khắc ấy, hắn sững người.

Trong danh sách người đã thích bức ảnh ấy, có một cái tên không nên xuất hiện.

Từ Niên.

Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

C-có biến?
TFNC
Xem thêm
Thì cái nick đấy là bạn với Dương Thư Lễ mà, trên vòng bạn bè có thể setting để bạn của bạn nhìn thấy. Nên Từ Niên nhìn thấy, like để lấy lòng bạn cùng phòng với lô li thôi
Xem thêm
Đến lúc vả mặt rồi sao :^))
Xem thêm