Đến khi thực sự ấn định được thời gian hẹn gặp, thì đã là chiều thứ Hai.
Thời tiết kế thừa những cơn gió của sân bóng rổ ngày hôm trước, có thể nói là trời thu cao ráo mát mẻ, nhưng không xua tan được nỗi u ám trong lòng người qua đường.
Chu Niểu và Liễu Giải đi ra ngoài để trút giận cho Diệp Khanh Thường mà không cho nàng biết, vậy nên tự nhiên không thể sau khi nhận được tin tức vào hôm qua liền trực tiếp xác định địa điểm gặp mặt và gặp mặt.
Nếu không, giữa đêm khuya lại rủ nhau ra ngoài thì cũng quá dễ khiến Diệp Khanh Thường sinh nghi rồi.
Vì thế hai người lấy cớ ra ngoài mua cơm ngoài trường để đánh lạc hướng, nhờ vậy mới không bị Diệp Khanh Thường đi theo.
Chu Niểu liếc nhìn xung quanh, quay đầu ra hiệu OK với Liễu Giải.
Sau đó, hai người đeo kính bước vào quán trà sữa.
Có lẽ là do buổi chiều, bên trong quán trà sữa có rất nhiều người đến nhận hàng chuyển phát nhanh, nhưng khách ngồi bên trong lại không nhiều.
Nhờ vậy, hai người dễ dàng phát hiện ra Tiêu Dĩ An đang ngồi một mình ở chiếc bàn trong góc quán.
Chỉ là Tiêu Dĩ An bây giờ không giống Tiêu Dĩ An mà bọn họ đã gặp trước đây.
Hắn không còn là kẻ ngơ ngác, máy móc, trống rỗng như một con rối, nhưng cũng chẳng giống một con người sống động, có hồn.
Cứ như một đống than vừa tắt, chỉ còn vài đốm tàn lửa le lói bên trong, nhưng dường như không thể nhóm lên thành ngọn lửa nào.
Hai người đeo kính râm liếc nhìn nhau một cái, đều cảm nhận rõ ràng luồng áp suất thấp đang bao phủ quanh Tiêu Dĩ An khiến ai cũng thấy rờn rợn.
Một ý nghĩ bất chợt đồng loạt nảy lên trong đầu hai người.
Nếu giờ bọn họ cho Tiêu Dĩ An leo cây, có thể xem như là thay Diệp Khanh Thường trả thù giúp nàng ấy không nhỉ?
Nhưng rồi Liễu Giải lắc đầu.
Không phải là vì cách đó không khả thi, mà bởi ngoài trời đang mưa, cả hai lại chẳng xem dự báo thời tiết trước khi đi nên cũng không mang dù, giờ mà rút lui thì cũng quá bất tiện,
Cứ thế mà mang theo cơn giận và sự bất bình thay cho lão tam trong phòng, hai người bước đến chiếc bàn của Tiêu Dĩ An và ngồi xuống đối diện cậu ta.
Khi Tiêu Dĩ An ngẩng đầu lên với vẻ ngạc nhiên, Chu Niểu và Liễu Giải cũng có thể nhìn thấy trạng thái hiện tại của hắn.
Tiều tụy, tiều tụy rõ rệt bằng mắt thường.
Đặc biệt là đôi mắt đỏ ngầu, khiến Chu Niểu luôn có cảm giác rằng nhà tên này có lẽ đang bị ma ám.
“Sao lại là hai người? Diệp Khanh Thường đâu?” Tiêu Dĩ An sửng sốt khi nhìn thấy hai người trước mặt.
“Lão tam sẽ không đến.” Liễu Giải khoanh tay trước ngực, ngẩng đầu kiêu ngạo, đầy uy nghiêm, “Cậu không muốn gặp lại cậu nữa, chuyện này cậu nên biết rõ rồi chứ.”
Tiêu Dĩ An đương nhiên biết, bởi vì hắn đủ hèn hạ, đủ ghê tởm, đủ đáng ghét, hắn là người không nên nhận được sự thương xót của một người tốt như Diệp Khanh Thường.
“Tớ đã biết lỗi của mình, trước đây tớ cũng không biết là cậu ấy có nỗi khổ tâm, tớ muốn bù đắp...”
“Ê ê.” Chu Niểu đưa tay ngắt lời Tiêu Dĩ An, "Chưa nói đến chuyện chúng tôi có tin là cậu thật sự biết lỗi hay không, chỉ riêng cái gọi là 'bù đắp' thôi, ai dám chắc cậu không nhân cơ hội làm tổn thương lão tam thêm lần nữa?"
Lúc này Tiêu Dĩ An mới nhận ra rằng, có lẽ trong mắt người ngoài, những hành động của hắn trước đây đã khiến toàn bộ lòng tin dành cho mình rơi xuống đáy.
Đến cả bạn cùng phòng của Diệp Khanh Thường cũng không thể thuyết phục nổi, huống chi là chính Diệp Khanh Thường.
Có lẽ giống như quyết định mà Diệp Khanh Thường đã đưa ra, giờ đây điều hắn cần làm là rời xa nàng ấy.
“Chúng tôi đến đây là để nói cho ngươi một chuyện.” Chu Niểu lấy điện thoại ra, chạm chạm vào giao diện danh bạ.
Sau đó, nàng mở thẻ thông tin tài khoản chính của Diệp Khanh Thường, giơ ra trước mặt Tiêu Dĩ An.
"Cái này, chắc là cậu nhớ rất rõ nhỉ?"
Tiêu Dĩ An đương nhiên rõ, ngay cả số WeChat hắn cũng nhớ rành mạch.
Dãy số kia chính là ngày sinh của bạch nguyệt quang mà hắn từng theo đuổi, trong đó ba ký tự tiếng Anh đơn giản chỉ là để trùng với tên WeChat.
Tên WeChat là – Vận Khí Kém.
“Sao cậu lại có...”
Trên mặt Tiêu Dĩ An tràn đầy kinh ngạc.
Chu Niểu không trả lời, chỉ bấm vào giao diện WeChat với tài khoản vừa rồi, mở khung chat với tài khoản bạch nguyệt quang của Tiêu Dĩ An.
Trên đó ghi chú trên đó cũng rất bắt mắt – Lão tam đeo kính.
Tiêu Dĩ An tối qua quả thật không nghỉ ngơi tốt, đúng hơn là hoàn toàn không ngủ được.
Hắn sợ rằng khi hắn ngủ thiếp đi và tỉnh dậy, hắn sẽ theo thói quen gửi tin nhắn cho bạch nguyệt quang của mình, và rồi hắn chỉ có thể nhìn thấy dấu chấm than màu đỏ.
Nhưng đầu óc hắn bây giờ vẫn rất tỉnh táo.
Hắn rõ ràng, thẻ thông tin vừa được hiển thị chứng minh rằng bạn cùng phòng của Diệp Khanh Thường biết bạch nguyệt quang của hắn.
Mà cái ghi chú kia như đang kéo hắn, kẻ vừa mới rơi khỏi quỹ đạo cuộc đời, ra khỏi vực sâu.
Hắn không dám nghĩ đến khả năng đó.
Hắn đã từng nghĩ đến khả năng đó.
Và giờ khả năng ấy đã được bày ra ngay trước mặt.
Đúng lúc đó, có một tin nhắn thoại mới gửi tới, kèm theo chấm đỏ thông báo.
Chu Niểu chỉnh âm lượng điện thoại lớn hơn, đảm bảo Tiêu Dĩ An cũng có thể nghe thấy.
[Tiểu Điểu, bên ngoài hình như mưa lớn rồi, hai đứa có mang ô không?]
Mọi thứ đều đã định đoạt.
Là giọng của Diệp Khanh Thường.
“Sao có thể... Không, tại sao?” Đồng tử Tiêu Dĩ An run rẩy.
Dường như có hàng ngàn cây búa nặng nề giáng xuống đầu hắn, lập tức khiến hắn choáng váng, khiến hắn hấp hối.
Bạch nguyệt quang của hắn, chính là Diệp Khanh Thường.
Diệp Khanh Thường tại sao lại đối tốt với hắn như vậy? Tại sao lại đối tốt với hắn như bạch nguyệt quang chưa từng gặp mặt.
Vì sao lại giống như người xa lạ ấy đến vậy.
Bởi vì... Diệp Khanh Thường chính là bạch nguyệt quang.
Đúng vậy, Diệp Khanh Thường sớm đã nhìn ra hắn, cho nên mới đối tốt với hắn như vậy, nhưng hắn lại không thể nhìn ra thân phận của Diệp Khanh Thường.
Diệp Khanh Thường che giấu thân phận của mình, có lẽ có nỗi khổ tâm khó nói, giống như nhiệm vụ tình yêu kia, hoặc chỉ là sợ bị hắn phát hiện ra khác xa so với tưởng tượng.
Nhưng hắn không quan tâm, hắn vốn không quan tâm bạch nguyệt quang là người hay ma, là nam hay nữ, chỉ cần là người đó, người mà hắn có thể gửi gắm tinh thần.
Mặc dù hắn đã có suy đoán, nhưng hắn không chỉ phủ nhận, mà còn mượn danh nghĩa bạch nguyệt quang để xa lánh Diệp Khanh Thường, làm tổn thương Diệp Khanh Thường.
Chính hắn, đã tự tay đẩy người mà hắn quan tâm nhất về phía đối lập với mình.
Không phải bạch nguyệt quang bỏ rơi hắn, mà là hắn bỏ rơi bạch nguyệt quang.
Từ đầu đến cuối, kẻ dính phải thập ác bất xá, đều chỉ có mình hắn mà thôi.
Hai nắm đấm đặt trên bàn dần siết chặt.
“Ra ngoài vội quá quên mang Cẩu Du rồi.” Chu Niểu liếc nhìn Tiêu Dĩ An đang có vẻ hơi bất ổn, rồi lại nhìn Liễu Giải.
“Hôm nay Liễu An Nhiên phải đi làm.”
Thế là hai người rón rén đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.
Thật ra, họ chỉ không ưa nổi việc Tiêu Dĩ An làm tổn thương Diệp Khanh Thường mà vẫn tỏ ra như chẳng có gì.
Nhưng giờ nhìn lại, có lẽ vết thương hắn ta nhận phải cũng chẳng nhỏ.
Hai người họ chuẩn bị chuồn.
"Hai cậu... có thể giúp tôi liên lạc với Diệp Khanh Thường không?" Giọng của Tiêu Dĩ An mang theo khẩn cầu. "Tôi có vài lời... nhất định phải nói với cô ấy."
Chỉ cần nói rõ mọi chuyện, tất cả sẽ ổn thôi.
Đúng không?


5 Bình luận