• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 145 - Thằng nhóc rách rưới trong đống rác

4 Bình luận - Độ dài: 1,654 từ - Cập nhật:

Âm u, lạnh lẽo và ẩm ướt, mùi chua thối nồng nặc thi nhau chui vào lỗ mũi.

Cậu bé mặc quần áo rách rưới không có thời gian để bận tâm đến những thứ ấy có sạch sẽ hay không, hắn chỉ biết bụng hắn giờ đã gần như mất cảm giác.

Ngay cả trong tình huống này, trên mặt hắn cũng không hề lộ ra chút hoảng loạn nào.

Hắn biết, nếu bây giờ không ăn gì cả, hắn có thể thật sự chết ở đây.

Nếu không phải tình huống khẩn cấp như vậy, hắn cũng không thể chạy ra ngoài bới rác vào ngày mưa, và cố gắng tìm ra thứ gì đó ăn được để lót dạ.

Lục lọi một hồi, phần lớn chỉ là rác thải đã hư, mà mùi hôi chua nồng nặc cũng đến từ đó. Đến mức cả cái đống rác này cũng trở thành một thứ xa xỉ.

Ban đầu hắn còn nghĩ, nếu có thể tìm thấy trái cây ăn dở, hoặc thức ăn thừa ăn dở, như vậy còn có thể hạnh phúc mà ăn no một bữa.

Chỉ là đứa trẻ ở độ tuổi của hắn lẽ ra nên mặc áo mưa nhảy nhót trong vũng nước, bên cạnh có cha cùng chơi đùa, và mẹ đứng dưới mái hiên vừa vui vẻ vừa lo lắng.

Đáng tiếc hắn chưa từng gặp cha mẹ mình, người nhận nuôi hắn là một viện mồ côi.

Thỉnh thoảng có vài cặp vợ chồng đến chọn trẻ con để nhận nuôi.

Theo tính cách của hắn và sự trầm ổn vượt xa những đứa trẻ khác, chỉ cần biểu hiện đáng yêu một chút, tự nhiên sẽ có người chọn hắn.

Nhưng nếu điều đó khiến một đứa trẻ khác mất đi cơ hội có được gia đình, thì hắn thà chờ đợi tiếp còn hơn.

Lúc này hắn có chút oán trách lão viện trưởng khi rảnh rỗi lại còn dạy những đứa trẻ này nhân nghĩa lễ trí tín, nếu không hắn có thể sẽ ích kỷ hơn một chút.

Đáng tiếc hắn cũng không có nơi nào để oán trách, bởi vì hắn đã không còn gặp được lão viện trưởng nữa rồi.

Chi phí của viện mồ côi có chút không trụ nổi, không trụ nổi việc nuôi dưỡng hắn đồng thời còn nuôi dưỡng những đứa trẻ khác chưa trải sự đời, mặc dù tuổi của hắn có lẽ còn nhỏ hơn những đứa trẻ đó.

Từ ba bữa cơm mỗi ngày giảm xuống còn hai bữa, cơm cũng biến thành cháo loãng, tất nhiên hắn nhận ra điều đó.

Thế là hắn rời khỏi viện mồ côi.

Hắn nghĩ rằng mình đi rồi thì vẫn có thể tự sống được, còn những đứa trẻ khác thì không.

Nhưng hắn đã nghĩ sai rồi.

Không giống như hắn tưởng tượng, bên ngoài gần như không thể có nơi nào cần lao động trẻ em, thậm chí còn có người hỏi hắn có phải do đối thủ cạnh tranh phái đến, chỉ để sau này tố cáo việc thuê lao động trẻ em.

Trước đây hắn có thể gõ cửa những nhà gần đó, xin hai miếng ăn, rồi suy nghĩ xem những ngày tiếp theo nên sống thế nào.

Cũng có người thấy hắn đáng thương dường như muốn nhận nuôi hắn.

Nhưng hắn không thể đặt cược bản thân vào lòng tốt của người lạ, vì vậy bây giờ hắn vẫn đang lang thang bên ngoài.

Cho đến khi quần áo trên người dính bẩn, cho đến khi quần áo trên người trở nên rách rưới, không còn ai mở cửa cho hắn, rồi cho hắn hai miếng ăn nữa.

Con đường ăn xin đã không còn lối đi. Hai ngày trước, khi đang xin ăn, hắn còn phát hiện có kẻ khả nghi, hình như là bọn buôn người đang để mắt tới mình.

Thật tốt, hắn đã bới tung tất cả thùng rác, không có một miếng ăn nào, còn làm cho quần áo vốn đã không sạch sẽ lại càng bẩn hơn.

Tình hình hiện tại là người hắn rất bẩn, ước chừng có không ít vi khuẩn, hơn nữa toàn thân còn bị ướt, ước chừng sẽ bị bệnh, bụng vẫn trống rỗng, ước chừng không bao lâu nữa sẽ vì quá lâu không ăn mà mất đi khả năng hành động.

Đến lúc đó nếu muốn sống sót chắc chắn sẽ càng khó khăn hơn.

Nhưng bây giờ cần làm là kịp thời ngăn chặn tổn thất, có lẽ bây giờ nghĩ cách làm khô người sau đó còn có thể tránh được cảm lạnh phát bệnh.

Hắn rút tầm mắt khỏi đống rác, tìm kiếm cục nóng điều hòa gần đó.

Nếu có điều hòa đang chạy thì cũng có thể xem nó như một cái máy sấy tạm thời giữa trời hoang mưa lạnh.

Và đúng lúc này, phía sau bỗng truyền đến hai tiếng bước chân.

Với sự cảnh giác đủ mạnh, hắn đột ngột quay người lại, đồng thời chuẩn bị sẵn sàng để bỏ chạy.

Giữa một nơi vắng vẻ thế này, nếu có ai bám theo một đứa trẻ đến tận bãi rác thì rất khó mà nghĩ người đó có ý tốt.

Nhưng hắn không nhìn thấy kẻ buôn người, thậm chí không nhìn thấy một người lớn nào.

Chỉ là một đứa trẻ hoàn toàn phù hợp với định kiến của hắn, một đứa trẻ trong gia đình hạnh phúc.

Mặc áo mưa trẻ em, trên tay còn cầm súng nước, ra ngoài dầm mưa cũng chỉ vì muốn dầm mưa chơi, chứ không phải như hắn bất đắc dĩ phải dầm mưa.

Cậu bé trước mặt mở to đôi mắt ngây thơ, dường như không thể hiểu hắn đang đứng trong đống rác làm gì.

“Bạn làm gì ở trong đó vậy?” Cậu bé thật sự mở miệng hỏi.

“Tìm đồ ăn.”

“Bạn nghĩ ở đây có thể tìm được cái gì để ăn sao?” Cậu bé thắc mắc, “À, mình biết rồi, bạn không có ba mẹ đúng không?”

Dù lời nói có vẻ hơi vô lễ, nhưng đứa trẻ đó nói không sai chút nào.

“Vậy thì đáng thương quá, ngay cả đồ ăn cũng không có.” Cậu bé đó nói rồi nói, còn tự ý buồn bã thay cho hắn.

Hắn một câu cũng không nói nên lời.

Vậy thế này nhé, bạn về nhà với mình đi. Từ giờ mình chia cơm cho bạn, mình lúc nào cũng ăn không hết cả.” Cậu bé chìa tay ra, “Mình tên là Liễu Giải, còn bạn tên gì?”

Một người đứng ngoài đống rác, một người đứng trong đống rác.

Hắn chỉ cảm thấy hắn có thể là vì dầm mưa quá nhiều nên bây giờ đầu óc có vấn đề rồi, nếu không sao có thể gặp phải kẻ ngây thơ đến mức quá đáng như vậy.

Hắn không có động tác, nhưng Liễu Giải đã có động tác.

Dường như sau một lúc lâu không thấy động tĩnh của cậu bé bẩn thỉu hôi hám trước mắt, Liễu Giải suy nghĩ một lúc, rồi cởi áo mưa ra.

Dầm mưa, lăn một vòng trong đống rác.

“Bây giờ mình cũng dơ giống bạn rồi.” Liễu Giải lại chìa tay ra, “Đi với mình nhé.”

Cậu bé bẩn thỉu hôi hám biết rồi, hắn tuyệt đối không phải vì dầm mưa mà đầu óc có vấn đề, ngay cả là ảo giác cũng không thể tưởng tượng ra sự ngây thơ lương thiện như vậy.

“An Nhiên, tớ tên là An Nhiên.”

Đây là cái tên lão viện trưởng viện mồ côi đặt cho hắn, chỉ để lại tên, không có họ, nói là đợi người đến nhận nuôi thì theo họ của người khác.

“Vậy bạn họ An à?” Liễu Giải tò mò hỏi, “Mình chưa từng gặp ai họ An cả.”

“Không phải, tớ không có họ.” Hắn nắm lấy tay Liễu Giải.

Non nớt, ngây thơ như chủ nhân của đôi bàn tay này, khác với bàn tay của hắn.

Liễu Giải nghiêng đầu một lúc rồi bỗng nhiên sáng tỏ: “À, suýt quên là bạn không có ba mẹ.”

Giọng điệu lại vô thức trở nên buồn bã.

“Tớ có cách rồi, thế này đi...” Liễu Giải với cơ thể khỏe mạnh hơn hắn, kéo hắn một cái từ giữa đống rác ra, “Từ giờ cậu mang họ của mình nhé. Mình tên Liễu Giải, cậu sẽ là Liễu An Nhiên.”

“Liễu An Nhiên...” Cậu bé rách rưới toàn thân lẩm bẩm cái tên này, “Liễu An Nhiên...”

Cái tên đó cứ quanh quẩn trong đầu hắn mãi, cho đến khi hắn sực tỉnh thì đã thấy bản thân lấm lem bùn rác đang ngồi trên tấm thảm sang trọng, nhìn cảnh Liễu Giải nằm lăn lộn ăn vạ, còn trước mặt là một đôi nam nữ đang không ngừng thở dài.

“Nếu hai người đuổi An Nhiên đi, thì con cũng đi theo luôn! Con sẽ cùng cậu ấy nhặt rác ăn!”

“Ngươi đúng là ba ngày không đánh thì đã muốn leo lên nóc nhà rồi! Để xem hôm nay ta xử con thế nào!” Người đàn ông hét lên, định rút thắt lưng ra.

“Ba muốn đánh chết con cũng được! Con muốn giữ bạn ấy lại! Ba cứ đánh đi!”

Cái vẻ thà chết không chịu khuất phục này khiến tất cả mọi người lần đầu tiên được chứng kiến.

Liễu mẫu kéo Liễu phụ đang muốn nổi giận, ôn hòa mở miệng nói: “Vậy tại sao con nhất định phải giúp bạn ấy?”

“Bởi vì con muốn vậy.”

Lần đầu tiên trong đời, Liễu An Nhiên được chứng kiến một đôi vợ chồng cùng nhau hợp sức mà đánh con của mình.

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Câu cuối sai rồi. Phải là lần đầu tiên thấy vợ chồng đánh đôi phối hợp. Tức là cả 2 cùng tẩn Liễu Giải
Xem thêm
Đúng là đại sư dù tôi ko biết viết truyện 😇
Xem thêm
Như này anh tổng tài ko gãy mới lạ :v
Xem thêm