• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 192 - Một tấm làm màn hình khóa, một tấm làm hình nền

8 Bình luận - Độ dài: 1,543 từ - Cập nhật:

“Ngươi mà không muốn cái mạng này nữa thì cứ nói thẳng với ta, không cần phải vòng vo như vậy.”

Chu Niểu nghiêm mặt nói.

Giờ nàng thật sự muốn giết Cẩu Du.

“Thật ra cậu đã hiểu sai hoàn toàn ý tớ rồi, ý tớ là bộ đồ cậu đang mặc bây giờ rất đẹp, rất dễ khơi gợi dục vọng nguyên thủy của một người đàn ông trưởng thành.” Cẩu Du nghiêm túc nói.

Lúc này Chu Niểu vẫn chưa hiểu.

Một lúc sau, nàng ngẩng đầu lên, lộ ra ánh mắt khinh bỉ: “Ngươi đừng nói với ta là ngươi bây giờ có thể có phản ứng với huynh đệ, hoặc là ngươi bây giờ có hứng thú với huynh đệ.”

Nàng thậm chí còn giơ ngón giữa lên, dường như muốn dồn hết mọi cảm xúc của mình vào ngón giữa đó.

“Ai nói sắc dục?” Cẩu Du cũng lộ ra vẻ khinh bỉ, “Tớ thấy đầu óc của cậu toàn là rác rưởi, chẳng có chỗ nào dùng được, cứ nghĩ mấy thứ vớ vẩn này, haizz, nhân tâm bất cổ, thế phong nhật hạ!”

“Vậy không phải ý đó thì là ý gì?” Chu Niểu vẫn dùng ngón giữa chỉ vào mũi Cẩu Du.

“Ô uế, hạ lưu, đồ tiểu nhân không đáng mưu sự.” Cẩu Du ngấm ngầm hạ thấp Chu Niểu hai câu, như muốn dìm Chu Niểu xuống tận đáy đất, “Ai nói dục vọng nguyên thủy của một người đàn ông trưởng thành chỉ có thể là sắc dục? Tớ nghi ngờ cậu đang phân biệt giới tính đấy.”

Vừa thấy Cẩu Du dường như muốn bắt đầu “đánh quyền”, Chu Niểu mở miệng hỏi: “Vậy cậu nói xem, cậu có thể có dục vọng gì?”

“Thực dục (Muốn ăn).” 

Căn phòng rơi vào im lặng.

Chu Niểu liếc nhìn Cẩu Du đang nhìn chằm chằm vào đôi chân mình, rồi lại nhìn dáng chân hoàn hảo được bao bọc dưới chiếc quần tất trắng của mình.

Há miệng, rồi lại không nói được lời nào.

Cuối cùng nàng chỉ với vẻ mặt vô cùng ghê tởm rụt chân lại, ánh mắt ghê tởm lần này thật sự không giống giả vờ.

“Nói thật, ngươi bây giờ thật sự khiến ta cảm thấy sợ hãi rồi.” Chu Niểu nói.

Rồi nàng lại chợt nhận ra, Cẩu Du dường như còn rất hưởng thụ vẻ mặt ghê tởm của nàng lúc này.

“Ngươi làm cái đó biểu cảm là có ý gì?” Trong mắt Chu Niểu lóe lên một tia kinh ngạc.

Vẻ mặt của Cẩu Du lúc này khiến nàng nhớ đến một tác phẩm mà nàng từng xem qua trước đây, có tên là: “Iya na Kao sare nagara Opantsu Misete Moraitai (Tôi muốn bạn cho tôi xem quần lót với khuôn mặt ghê tởm…”

Chu Niểu bé nhỏ khi đó vẫn chưa hiểu tại sao thứ đó lại khiến người xem cảm thấy thoải mái, cũng không hiểu rốt cuộc là loại người nào mới có nhu cầu như vậy.

Nhưng bây giờ nàng đã hiểu, huynh đệ tốt của nàng Cẩu Du hẳn là đối tượng khán giả của loại này.

Thế là nàng trực tiếp nhấc chân, một cước đạp lên mặt Cẩu Du: “Thu cái vẻ mặt ghê tởm của ngươi lại cho ta.”

“Tớ chỉ là đang thưởng thức cái đẹp, tớ khen cậu đẹp mà cậu lại còn không vui?” Cẩu Du bị bàn chân ngọc được bọc trong quần tất bịt miệng lẩm bẩm, giọng hơi ồm ồm.

“Ta chỉ cảm thấy vẻ mặt của ngươi hơi ghê tởm, thân là huynh đệ với ngươi thật sự có chút ghê tởm, ta phải thay cha mẹ ngươi sửa lại sở thích không lành mạnh của ngươi.”

Đương nhiên, Chu Niểu cũng không thể dùng quá nhiều sức, chỉ tương đương với việc đặt chân lên mặt Cẩu Du, rồi dùng một chút lực nhẹ, vừa đủ để Cẩu Du không còn dựa vào nữa, nhưng cũng không đủ để đẩy Cẩu Du lùi lại.

Nàng vẫn cảm thấy hành động dùng chân đạp mặt này cần phải chú ý chừng mực.

Nhưng nàng chim nhỏ rõ ràng đã bỏ qua một điểm.

Có những người cần được đối xử đặc biệt, những người này khi ở chung không cần phải chú ý chừng mực.

Ví dụ như Cẩu Du.

Chu Niểu đang đặt chân lên mặt Cẩu Du bỗng cảm thấy lòng bàn chân hơi lạnh, sau đó là một tiếng cảm thán, hơi giống tiếng thoải mái phải phát ra sau khi uống xong nước có ga.

“Con mẹ nó ngươi còn hít?”

“Cậu đặt chân lên mặt tớ, không tôn trọng tớ như vậy, tớ thu chút lãi thì sao?” Cẩu Du thậm chí còn nói lý lẽ.

“Sao trước đây ta không phát hiện ngươi còn có sở thích này?” Chu Niểu vì sự lý lẽ của Cẩu Du mà ngẩn người.

“Tớ không phải đã nói trước đây tớ chơi Arknights rồi sao?”

“Con mẹ nó, ta tưởng ngươi nói là cái game sinh tồn cưỡi khủng long gì gì đó, ai mẹ nó biết ngươi chơi Plants vs. Zombies phiên bản anime?”

Chu Niểu nói xong, dùng chút lực ở chân, dường như muốn đẩy Cẩu Du ra.

Và lúc này, bỗng nhiên một chút ẩm ướt và ấm áp xuất hiện ở lòng bàn chân, khiến toàn thân Chu Niểu tê dại như bị chích điện.

Nàng thậm chí còn chưa kịp rụt chân lại, vẫn ngây người nhìn vẻ mặt của Cẩu Du lúc này, nhìn vẻ mặt như vừa thưởng thức một món ăn của hắn.

Cẩu Du quả thật đang thưởng thức hương vị.

Mùi hương thoang thoảng, cộng thêm vị hơi mặn chát và đắng nhẹ xuyên qua lớp vải không mùi.

Dường như nhiều nhất cũng chỉ là điểm cộng về kích thích thị giác, vị giác căn bản không ngon chút nào, những gì lan truyền trên mạng khoa trương đến mức có thể coi là lừa đảo rồi.

“Ngươi… ngươi còn thè lưỡi?”

Ngón giữa của Chu Niểu đang chỉ vào hắn run rẩy, dường như đại diện cho sự kinh ngạc của thiếu nữ.

“Thật ra trước đây tớ có học một chút Đông Y, tớ đang phán đoán xem cậu có bị thấp khí nặng hay không.”

“Ngươi phán đoán ra tình hình gì rồi?” Chu Niểu dường như vẫn còn một chút hy vọng.

“Không ngon.” Đây là phán đoán của lão Đông y Cẩu Du.

“Ta đáng lẽ phải một cước đạp chết ngươi.” Chu Niểu nhấc chân kia lên, mạnh mẽ đạp vào ngực Cẩu Du, khiến Cẩu Du bị đạp văng ra khỏi khoảng cách có thể thưởng thức món ngon.

“Tớ thấy cậu keo kiệt quá, cái này cũng không cho tớ ăn, nó mọc ra không phải là để cho tớ thưởng thức sao?”

“Ngươi mà còn nói nữa ta sẽ bay qua xé nát miệng ngươi.”

“Đồ keo kiệt, uống nước lạnh…” Cẩu Du thậm chí còn bắt đầu ngâm nga bài hát kinh điển mà cả hai đã hát khi còn học tiểu học, “Mặc dù đúng là không ngon lắm, nhưng đôi khi đối với một bữa ăn nửa bữa vẫn phải hào phóng một chút, ví dụ như lúc Quốc Khánh đã đưa cậu về nhà ăn cơm.”

“Đó không phải là ngươi muốn đưa ta về để lừa cha mẹ ngươi sao?”

Đột nhiên, Chu Niểu dường như nhận ra điều gì đó: “Ê, ngươi không phải người Sơn Đông sao? Sao ngươi còn cho ta ăn cơm trên bàn?”

“Nhà chúng tớ không phải đều ăn cơm trên bàn sao?” Cẩu Du gãi đầu, “Nhưng trước đây khi ông cố và bà cố ta còn sống thì cứ bắt em gái và mẹ tớ ngồi dưới đất ăn cơm.”

“Vậy các cậu làm thế nào để chuyển đổi sang xã hội hiện đại?”

“Vẫn là lần đó ông cố bà cố ta bắt em gái và mớ ta ngồi đất ăn cơm, em gái và mẹ tớ vì tôn trọng người già nên đã làm theo, cùng bà cố đứng sang một bên ăn cơm.” Cẩu Du khẽ cười, “Rồi tớ và cha tớ nhìn nhau, trực tiếp trước mặt ông cố đặt bát xuống đất, giống như bát của chó vậy, không dùng đũa mà hoàn toàn dùng miệng mà ăn, thi xem ai ăn nhanh hơn.”

“Từ đó về sau cho đến khi ông cố qua đời đều không nhắc lại việc không cho con gái lên bàn ăn cơm nữa.”

Chu Niểu ngồi trên giường, hai chân khép lại, ôm đầu gối, nghe xong hơi tán thành: “Mặc dù cách ngươi và cha ngươi dùng không hay ho gì, nhưng ít nhất rất hữu ích.”

Rồi nàng nghe thấy một tiếng chụp ảnh.

Quay đầu lại, là Cẩu Du bên cạnh đang lén chụp một bức ảnh.

Chu Niểu vẻ mặt bình thản, giơ nắm đấm lên.

Cẩu Du không hề sợ hãi, lại một lần nữa giơ điện thoại lên: “Vừa hay một tấm làm màn hình khóa, một tấm làm hình nền.”

Bình luận (8)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

8 Bình luận

Sau này chó con hỏi chó bố: Làm sao bố cao lớn như thế?
Chó bố mới trả lời: là nhờ từ lúc bố ở cùng mẹ con, ngày nào cũng ăn ba tô cơm. =]]
Xem thêm
Kèo lão Cẩu nằm dưới -2,5 đhs sống 🗿
Xem thêm
Không ngon nhưng tui cũng muốn
Xem thêm