Giả sử Thẩm Liên thật sự thích, thì còn có thể khiến Thẩm Liên nhanh chóng bị cuốn hút và yêu mình.
Sau khi kết hôn với Thẩm Liên, trăm tỉ đó chẳng phải sẽ trở thành tài sản chung của mình sao?
Bạch An Nhiên bỗng cười ngốc nghếch.
“Mẹ, được không?”
An An lại kéo kéo tạp dề của Bạch An Nhiên, Bạch An Nhiên tỉnh lại.
“Khụ khụ... Thử một chút thôi nhé.”
Ho vài tiếng.
Cùng lúc cũng cảm thấy xấu hổ vì ý nghĩ thấp hèn vừa rồi trong lòng.
Bạch An Nhiên không phải vì tiền của Thẩm Liên!
Mà chỉ vì An An thôi.
Tiền bạc thì quả thật quyến rũ, nhưng nếu mình là vì tài sản sau hôn nhân mà đến, thì khác gì những cô gái lừa hôn, lừa tiền sính lễ?
Nhưng Bạch An Nhiên cũng không tự cho mình là trong sáng tuyệt đối.
Hiện tại cô có cảm tình với Thẩm Liên, một phần cũng vì tất cả những gì Thẩm Liên đang sở hữu.
Nói đơn giản, cô thực sự sẽ thích Thẩm Liên hơn một chút vì cô ấy có tiền, nhưng tuyệt đối sẽ không lợi dụng tiền của cô ấy.
Nếu được, cô sẽ mang lại cho Thẩm Liên một gia đình bình dị, hạnh phúc viên mãn, cô sẽ làm một người vợ tốt, thỏa mãn mọi sở thích của Thẩm Liên, thỏa mãn tất cả yêu cầu của cô ấy.
Và còn nữa!
Nỗi đau khi sinh con, cô sẽ chịu hết, dù là sau khi kết hôn, cô chi tiền cho Thẩm Liên bao nhiêu cũng sẽ ghi rõ ràng, trừ phi thật sự cần thiết, cô sẽ không động đến một đồng vốn nào của Thẩm Liên.
Như vậy mới chứng tỏ được, cô không phải loại người chỉ vì tài sản?
Bạch An Nhiên thề với lòng, cũng để nhắc nhở mình.
Mỗi người đều có mặt tối trong lòng, Bạch An Nhiên nghĩ chỉ khi nhận thức rõ cái xấu trong bản tính con người thì mới kiềm chế được bản thân khi cô độc.
“Tuyệt quá! Mẹ ơi, thật tuyệt, con biết mà mẹ yêu mẹ ấy lắm!”
“Con cũng phải mặc đấy.”
“Con cũng phải mặc?!” An An há mồm lớn, cô tưởng mình nghe nhầm lời Bạch An Nhiên, khoảnh khắc đó sợ hết hồn, “Mẹ, con con con không được đâu, con vẫn là trẻ con, con là con ruột của mẹ, con không thể kết hôn với mẹ ấy! Điều này... không đạo đức chút nào!”
Bạch An Nhiên lấy tay che trán.
Trời ơi.
Nên nói An An sớm phát triển hay... láu lỉnh đây?
Mặc bộ đồng phục hầu gái, sao lại liên tưởng đến chuyện kết hôn thế kia?
Hơn nữa...
“Mẹ không phải muốn con mặc đồ hầu gái, mẹ muốn con hóa trang như Kanna.”
Giả sử chỉ mình cô mặc đồ hầu gái cho Thẩm Liên xem thì thật quá giả tạo.
Vậy nên, cô muốn cùng An An, một người hóa trang thành Tohru, một người thành Kanna, giảm bớt cảm giác gượng gạo, không hợp.
Đã quyết định xong.
Bạch An Nhiên mở điện thoại vào Taobao, bắt đầu tìm kiếm cosplay Nữ hầu gái rồng nhà Kobayashi.
Tốt nhất là cosplay vào cuối tuần, rồi mời Thẩm Liên đến nhà, tạo chút bất ngờ cho Thẩm Liên.
Đặt hàng thành công, Bạch An Nhiên tiếp tục quay vào bếp nấu ăn.
Trước khi cuối tuần đến.
Vẫn còn những ngày làm việc dài.
Cũng không biết dạo này Thẩm Liên có phải đã chốt được khách hàng rồi, chuyển tiền cho cô ấy xong là không ra khỏi văn phòng nữa.
Thẩm Liên... chẳng lẽ định nghỉ việc không làm nữa sao?!
Một dự cảm không ổn lóe lên trong đầu Bạch An Nhiên.
Đang lúc Bạch An Nhiên nghĩ vẩn vơ, bên bàn làm việc,Thẩm Liên quay đầu gọi Bạch An Nhiên.
“Bạch An Nhiên, chuyển cho chị chút tiền.”
“Chuyển tiền?”
“Ừ.”
“Bao nhiêu?”
“Trước cho chị 30 tỉ đã.”
Chuyện này không ổn rồi sao?
“Chị định làm gì vậy?”
“Không phải việc công, có chuyện cá nhân cần tiền giải quyết.”
Lẽ ra Bạch An Nhiên không nên xen vào chuyện riêng tư của Thẩm Liên, nhưng cô có chút lo lắng Thẩm Liên bị lừa hoặc bị ức hiếp.
“Có chuyện gì vậy? Giám đốc Thẩm.”
Thẩm Liên tựa lưng vào ghế, khoanh tay.
“Cũng không có gì, chỉ là một số linh hồn ảnh quỷ trên người con người bị xử tử, có thể vì mất đi cảm xúc nào đó mà mất hứng thú với cuộc sống, chị muốn dùng tiền nhờ người giúp đỡ vài người vô tội, giúp họ tìm lại hy vọng cuộc sống.”
“À?”
Chưa kịp Bạch An Nhiên hiểu rõ câu nói của Thẩm Liên, điện thoại Thẩm Liên đã reo lên.
Nhìn lướt qua màn hình cuộc gọi.
Là Omira gọi đến.
Thẩm Liên bấm nhận.
“Cô vẫn nên đến xem thử, con chó vàng này tôi thật sự không quản được.”
“Được.”
Thẩm Liên ngẩng lên nhìn Bạch An Nhiên với ánh mắt hoang mang.
Nếu muốn thật sự chiếm được trái tim Bạch An Nhiên, cô phải mở lòng với Bạch An Nhiên.
Việc quan trọng lớn có thể giấu Bạch An Nhiên, nhưng mấy việc tốt có thể cộng điểm trong lòng Bạch An Nhiên thì không cần giấu, cứ âm thầm hành động sau lưng Bạch An Nhiên, biết đâu cô ấy lại trừ điểm yêu mến mình.
“Đi thôi, chúng ta đi gặp khách hàng.” Thẩm Liên cầm lấy áo khoác trên lưng ghế, “Tiền thì chưa cần chuyển cho chị, tình hình cụ thể đến tận nơi xem đã.”
“Vâng.”
Bạch An Nhiên cúi đầu nhìn trang phục mình đang mặc.
Bạch An Nhiên vẫn mặc vest công sở và váy bó.
Lần đầu đi gặp khách hàng cùng Thẩm Liên, thật hồi hộp.
Lái xe đến nơi.
Trên con phố đông người, hình như không phải chỗ để gặp khách hàng?
“Đừng theo tôi! Chừng nào tôi còn một hơi thở, tôi nhất định... sẽ tiếp tục dùng phương pháp của mình mang hạnh phúc cho nhân loại!”
Phía trước có một phù thủy tóc đỏ và phù thủy tóc vàng đang giằng co, phù thủy tóc đỏ kéo, phù thủy tóc vàng giật.
Omira nhìn thấy chiếc xe đen quen thuộc, lập tức như gặp được cứu tinh, dìu phù thủy tóc vàng đến trước mặt Thẩm Liên.
“Cuối cùng thì cô cũng đến! Tôi thật không chịu nổi cô ta nữa, cô nghĩ xem phải xử lý sao đây?”
Ngước mắt nhìn về phía người phụ nữ tóc trắng đứng sau Thẩm Liên, ánh mắt bừng sáng.
Chẳng phải... đó là hoàng hậu sao?
Mặt Bạch An Nhiên từ lúc đầu bàng hoàng chuyển sang sửng sốt.
Phù thủy tóc đỏ kia chẳng phải một trong những kẻ đã biến Thẩm Liên thành phù thủy hay sao? Hình như còn là phù thủy họ Isabella!
Thẩm Liên lạnh lùng nhìn phù thủy tóc vàng.
“Nếu cô có tinh thần làm việc thế này, tôi sẽ giới thiệu cho cô một công việc, đại lý việc vặt, dùng cách của con người để mang hạnh phúc cho con người.”
“Tôi không!”
Phù thủy tóc vàng cố gắng giũ tay, nhưng Omira giữ quá chặt, không chốn thoát.
“Lương tháng 20 triệu, nhận không?”
“......”
Cô phù thủy tóc vàng vẫn còn đang bồn chồn, đột nhiên yên lặng, nhìn Thẩm Liên đầy hoài nghi.
“Thư ký, thêm cô ấy vào WeChat rồi chuyển tiền.”
“Gì cơ?!”
Bạch An Nhiên sửng sốt.
Omira từ dưới váy phù thủy tóc vàng lấy điện thoại, thao tác một hồi, Bạch An Nhiên được thêm vào danh sách bạn bè WeChat của phù thủy tóc vàng, đồng thời chuyển khoản 20 triệu cho cô ta.
Cùng lúc quay sang nhìn Thẩm Liên, cô ấy gật đầu xác nhận.
Bạch An Nhiên đau lòng nhấn nút xác nhận.
Omira buông phù thủy tóc vàng ra, cô ta ôm điện thoại, bấm nhận tiền, nhìn ví tiền lúc trước chỉ còn 5 triệu bây giờ thành 25 triệu.
Đây đúng là tiền thật!
“Tên cô là gì?”
“Nguyễn Thư Liễu.”
“Được, Nguyễn Thư Liễu, tôi hỏi cô, có tiền này rồi, cô có thể dùng cách của con người mang hạnh phúc cho con người không?”
“Có thể...”
Quả đúng là tiền có thể làm được nhiều thứ, phù thủy tóc vàng tên Nguyễn Thư Liễu, sau khi nhận được chuyển khoản của Bạch An Nhiên, ánh mắt lập tức trong sáng hơn hẳn.
“Hôm nay đại lý việc vặt gần đây sẽ xử lý mớ hỗn độn của cô, tôi dẫn cô đi làm quen với đồng nghiệp.”
Omira cười đẩy vai Nguyễn Thư Liễu về phía trước.
Thẩm Liên quay lại gọi Bạch An Nhiên.
“Thư ký.”
Bạch An Nhiên đi theo bước chân Thẩm Liên, người hoàn toàn mơ màng.
Việc vặt gì cơ?
Thẩm Liên còn mở cả đại lý việc vặt? Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cô làm việc ở công ty Thẩm Liên đã bốn năm, cực khổ thế mà từ lương tháng 6 triệu ban đầu chỉ tăng lên được 8 triệu.
Còn đại lý việc vặt kia, tháng lương 20 triệu?
Bạch An Nhiên cảm thấy trời đất như sụp đổ thêm lần nữa.


0 Bình luận