• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

03. Cô ấy là vợ của mẹ mà!

0 Bình luận - Độ dài: 1,559 từ - Cập nhật:

Cầm thẻ bước vào cổng công ty, Bạch An Nhiên như thường lệ quẹt thẻ về chỗ ngồi của mình, chuẩn bị bắt đầu công việc hôm nay.

Sáng ra đi trên đường cũng không có nhiều người để ý đến anh, dấu vân tay của anh vẫn có thể qua được hệ thống chấm công của công ty.

Mọi thứ dường như không hề thay đổi.

Bạch An Nhiên lấy điện thoại ra dùng camera trước để chụp một tấm ảnh của mình.

Anh trong điện thoại được phủ một lớp bóng ảo, đó là hình ảnh của mình trước hôm qua, nhưng trong mắt Bạch An Nhiên đã trở thành phù thủy, hình ảnh phù thủy tóc bạc mới là bản ngã thật sự, là lớp thật nằm dưới lớp bóng ảo kia.

Nếu anh soi gương, trong mắt anh, mình vẫn mặc chiếc váy dài của phù thủy, sáng nay vì quá vội nên cô không kịp thay đồ.

Hơn nữa, trong tủ quần áo anh không có váy nữ, còn nếu mặc đồ nam thì ngực anh lại bị ép đau.

Điều then chốt nhất là... bộ đồ phù thủy sau khi biến thân đã có sẵn nội y, còn trong trạng thái thường cô chỉ có thể mặc như không mặc gì, nghĩ đến việc mình ra ngoài mà không mặc gì bên trong, dù trước đây anh là nam, hai cục thịt thừa ở trước ngực cứ thõng thượt không che đậy, anh cũng cảm thấy xấu hổ.

Vì vậy, hiện tại anh ngoài việc mặc váy phù thủy đi làm cũng không còn cách nào khác, anh dự định tan làm có thời gian sẽ đi chọn vài bộ váy nữ để mặc thường ngày.

----------------------------------

Chuẩn bị tha hoá, tiếp theo mình sẽ đổi xưng hô nha!

----------------------------------

Nhưng vấn đề bây giờ là, An An cũng đi làm cùng cô!

Bởi vì Bạch An Nhiên không có đủ ma lực để biến hóa ngoại hình của mình, nên phải dựa vào An An giúp cô thay đổi hình tượng.

Ma thuật của An An cũng có giới hạn phạm vi, cô ấy phải luôn mang theo An An bên người thì mới duy trì được hình ảnh nam tính trước đây.

May mà An An còn biết phép ẩn thân, tuy cũng chỉ có thể đánh lừa mắt người bình thường, nhưng cũng đủ rồi.

Bây giờ An An ngồi yên lặng bên cạnh Bạch An Nhiên, cô đặc biệt dặn dò An An không được nói chuyện với mình trong lúc làm việc để tránh gây chuyện linh dị.

Mở máy tính, bắt đầu làm việc!

Công ty mà Bạch An Nhiên làm là một công ty thiết kế kiến trúc quy mô khá lớn, về cơ bản các dự án lớn trong tỉnh thậm chí là một phần tỉnh ngoài họ đều có thể nhận, có thể nói là tương lai vô hạn.

Bạch An Nhiên rất trân trọng công việc này.

Cô đã làm ở công ty này được bốn năm, trong bốn năm đó cô làm việc cần cù chăm chỉ, trời không phụ lòng người, nỗ lực của cô được quản lý công nhận, được bổ nhiệm làm phó trưởng phòng.

Chẳng bao lâu nữa, trưởng phòng hiện tại cũng sẽ được thăng chức, lên đội lãnh đạo cấp cao hơn, vị trí trưởng phòng dĩ nhiên trống ra, đến lượt cô.

Đột nhiên, Bạch An Nhiên chợt nghĩ đến điều gì đó.

Cô chuyển sang trang web nội bộ công ty, bấm vào phần thành phần ban lãnh đạo.

Trong đó, mục tổng giám đốc chi nhánh Lạc Thủy, 2 chữ nổi bật hiện lên trong mắt cô — Thẩm Liên.

Điều này... không ổn phải không?

Bạch An Nhiên vội tắt trang web.

Khuôn mặt lạnh lùng của tổng giám đốc Thẩm Liên hiện lên trong đầu cô, Bạch An Nhiên lập tức cảm thấy lạnh sống lưng.

Chắc chỉ là trùng hợp thôi, chắc... chỉ là trùng tên thôi.

Hơn nữa... Thẩm Liên mà An An nói cũng không chỉ rõ là 2 chữ nào, có thể An An đang nói về “Thẩm Lan” cũng nên?

Bạch An Nhiên lắc đầu, lại tập trung trở lại công việc.

Cuối cùng, Bạch An Nhiên cũng chịu nổi đến giờ tan làm, đợi đến khi mọi người trong văn phòng đều ra về hết rồi, cô mới định xuống lầu, cô không muốn lúc chen thang máy mà người khác chạm phải An An, người vô hình đó.

Lưu file công việc, chuyển màn hình về desktop, cô quay đầu nhìn An An đang ngồi trên ghế, chăm chú nhìn chằm chằm.

“Đi thôi, An An, chúng ta đi ăn.”

Rồi sẽ cùng nhau nói chuyện kỹ hơn về phù thủy, tương lai, và mọi chuyện liên quan đến Thẩm Liên.

An An tỉnh lại, nở nụ cười và gật đầu.

Bạch An Nhiên kéo tay An An rời khỏi chỗ làm.

Đi ra ngoài văn phòng.

Thế nhưng, vừa tới cửa văn phòng, cô đã gặp ngay quản lý mới đi từ ngoài vào, Bạch An Nhiên dừng chân lại, nhanh chóng buông tay An An ra, lịch sự chào hỏi cấp trên.

“Quản lý.”

May quản lý chỉ liếc qua cô một cái, không để ý đến việc cô vừa nắm tay không khí, rồi quản lý bình thản gật đầu, đi thẳng vào phòng làm việc riêng.

“Phù...”

Bạch An Nhiên nhẹ nhàng thở phào.

“Mẹ, nắm tay đi.”

Bạch An Nhiên hạ thấp giọng, nhỏ tiếng nói với An An.

“Ra ngoài thì không nắm tay nữa.”

Bị từ chối, An An như con mèo nhỏ bị thương cụp đầu xuống, chán nản theo Bạch An Nhiên đi về phía thang máy.

Bạch An Nhiên ngoái lại nhìn thấy dáng vẻ đó của An An, không khỏi mềm lòng.

Cô lại nắm tay An An, véo nhẹ lòng bàn tay cô.

Lại một lần nữa nắm lấy bàn tay ấm áp của mẹ, An Ann nở nụ cười, hào hứng lắc tay Bạch An Nhiên.

Bạch An Nhiên bất lực mỉm cười.

Dù không biết những chuyện An An nói có thật hay không, nhưng phải thừa nhận Bạch An Nhiên là người dễ mềm lòng, miễn là An An không chạm đến giới hạn của cô, cô vẫn sẽ cố gắng đối xử nhẹ nhàng với cô bé dễ thương đó.

Hơn nữa sáng nay An An nhịn nói cả buổi cũng khá ngoan, Bạch An Nhiên tạm thời sẽ không nghĩ đến ý nghĩ xấu xa nhất về tâm tư của An An.

Khi cửa thang máy mở ra, Bạch An Nhiên thả tay An An, bước vào thang máy.

Trong thang máy có một người phụ nữ đứng đó, nhìn rất quen thuộc.

Đối phương mặc một bộ áo khoác đen ôm eo, dáng người cao ráo, Bạch An Nhiên hơi ngước đầu liếc qua mặt cô ta, là gương mặt đẹp mang phong cách Đông Âu, nhưng mái tóc đen để xõa vai lại toát lên vẻ trang nhã cổ điển phương Đông.

Đó chẳng phải là tổng giám đốc Thẩm Liên sao?

Đang lúc Bạch An Nhiên giả vờ không biết Thẩm Liên, quay lưng bấm nút đóng cửa.

An An vẫn trong trạng thái tàng hình chạy tới trước mặt người phụ nữ tóc đen, hớn hở hét lớn.

“Mẹ ơi!”

Trời ơi! Cảnh tượng không muốn nhìn nhất vẫn xảy ra.

“Ừm?”

Người phụ nữ tóc đen cũng tên Thẩm Liên đó nghi hoặc quay đầu nhìn vào thang máy, cố gắng tìm kiếm nguồn âm thanh.

“Xin lỗi, tổng giám đốc Thẩm Liên, đó là tin nhắn báo điện thoại của tôi.”

Bạch An Nhiên lấy điện thoại ra từ trong túi.

Cô lúng túng lắc điện thoại, không biết tổng giám đốc có tin cô hay không.

Người phụ nữ tóc đen nhìn chằm chằm Bạch An Nhiên, quan sát một lúc mới mở miệng hỏi.

“Anh là... Bạch An Nhiên của bộ phận thiết kế phải không?”

“Vâng, thưa tổng giám đốc.”

Bạch An Nhiên mỉm cười lễ phép.

Nhưng trong lòng thì vô cùng hoảng hốt, không ngờ tổng giám đốc lại biết cô, mà cô thì lại không chào hỏi trước!

“Ab-ra!”

An An hô một tiếng thần chú kỳ lạ, giải trừ phép ẩn thân của mình, cũng giải trừ ảo thuật trên người Bạch An Nhiên.

Thẩm Liên mở to mắt nhìn An An đột ngột xuất hiện và Bạch An Nhiên thay đổi diện mạo.

Nhưng phải nói là không hổ danh tổng giám đốc, kỹ năng kiểm soát biểu cảm rất tốt, mặt không biến sắc vì việc An An xuất hiện bất ngờ, vẫn như thường lệ lạnh lùng, nhưng ánh mắt có vài phần sửng sốt.

Nhìn thấy Thẩm Liên phản ứng bình thường, An An như lúc gặp Bạch An Nhiên hôm qua, có chút sốt ruột nắm chặt tay Thẩm Liên.

“Mẹ ơi, mẹ không nhận ra à? Mẹ của con, Bạch An Nhiên, là vợ của mẹ đó!”

Nghe lời nói vô lý của An An, trong tai Bạch An Nhiên ù ù như có tiếng ong bay, khoảnh khắc đó cô cảm thấy trời đất như sụp đổ.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận