• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

04. Tình cảm vượt thời gian và không gian!

1 Bình luận - Độ dài: 1,481 từ - Cập nhật:

Thẩm Liên cũng bị những lời nói linh tinh của An An làm cho cười.  

Cô mỉm cười nhẹ nhàng, không coi An An là người kỳ quặc mà nhìn hai người họ với ánh mắt thích thú.  

"Các bạn, đây đang làm ảo thuật à?"  

"Hả? Ừ! Đúng rồi, Tổng giám đốc Ai, đây là... ảo thuật, chúng tôi đang tập dượt ảo thuật, đứa trẻ này vừa nãy đang học thoại, mong chị đừng để tâm."  

Bạch An Nhiên lập tức tiếp lời cho Thẩm Liên.  

"Thật kỳ diệu, làm sao mà được vậy?"  

"Đây là..."  

"À, tôi hiểu rồi, tôi không hỏi nữa, điều quan trọng của ảo thuật không phải là giải thích mà là quá trình biểu diễn đúng không." Thẩm Liên vỗ tay, "Màn trình diễn của các bạn thật sự làm tôi ngạc nhiên."  

Ting dong!  

Thang máy đến tầng một, cửa thang máy tự động mở ra.  

"Không phải đâu, Mẹ, đây là phép thuật..."  

Bạch An Nhiên nhanh chóng bịt miệng An An lại, kéo An Anvề phía mình.  

"Xin lỗi, Tổng giám đốc Thẩm Liên, đứa trẻ này nhập vai quá sâu, thật sự rất xin lỗi!"  

Bạch An Nhiên kéo An An rời khỏi thang máy, vội vàng chạy ra ngoài tòa nhà công ty.  

Không thể để An An quậy phá tiếp nữa.  

Nếu vô tình xúc phạm đến Tổng giám đốc Thẩm Liên, giấc mơ thăng chức của cô chẳng phải tan thành mây khói sao?  (Bản dịch được dịch bởi Tiểu Bạch Bạch duy nhất ở docln.net trên máy tính và docln.sbs trên điện thoại)

Ra đến bên ngoài.  

Bạch An Nhiên lại kéo tay An An đến chỗ vắng người, cô khoanh tay nhìn chằm chằm An An.  

"Dù con thực sự là người đến từ 15 năm sau, dù Tổng giám đốc Thẩm Liên thật sự là Thẩm Liên như con nói, con cũng không thể cứ thế chạy đi nhận người như vậy được chứ?"  

"Tại sao không được? Mẹ ở ngay trước mặt con, con tại sao không được gọi mẹ ấy?"  

Nếu nhận nhầm người thì sao? Con có thấy nét mặt cô ấy không? Cô ấy hoàn toàn không phát hiện ra con đang giả dạng, lúc con gọi cô ấy là Mẹ, cô ấy cũng không phát hiện ra con đang ẩn thân.  

Bạch An Nhiên định nói vậy.  

Nhưng rõ ràng, An An đã xác định đó chính là người mẹ khác của nó, Thẩm Liên.  

"Cô ấy hiện giờ chưa phải là Mẹ của con, con đến từ tương lai, bây giờ mẹ và cô ấy chưa lấy nhau rồi sinh ra con, làm sao cô ấy nhận ra con được, đúng không?"  

"Nhưng... Mẹ từng nói, tình yêu mẹ dành cho mẹ có thể vượt qua thời gian, dù là quá khứ hay tương lai, mẹ ấy vẫn sẽ nhớ mẹ, vẫn sẽ mãi yêu mẹ."  

Bạch An Nhiên che trán.  

Chắc đó chỉ là lời nói lãng mạn của người lớn mà thôi.  

Theo thông tin An An cung cấp, con bé đến từ 15 năm sau, con bé sinh ra 3 năm sau, tức là hiện tại An An 12 tuổi.  

Có vẻ chưa từng đi học, hơi ngây ngô ngốc nghếch cũng dễ hiểu.  

"Thực tế là cô ấy không nhớ chúng ta."  

An An cúi đầu, như bông hoa héo úa.  

"Sao lại thế... Chẳng lẽ, Mẹ đã lừa con..."  

Bạch An Nhiên thở dài.  

Có vẻ An An không hiểu logic cho lắm.  

Nhưng nghĩ lại cũng đúng.  

An An đến từ tương lai, trong nhận thức của con bé, việc xuyên không thời gian là khả thi, vì vậy con bé cũng dễ dàng tin rằng tình yêu có thể vượt qua thời gian giống như những lời nói lãng mạn vô lý.  

"Lần sau gặp người phụ nữ đó, đừng tùy tiện gọi cô ấy là Mẹ nữa, nhớ chứ? con từ tương lai trở về quá khứ, hiện tại con chưa sinh ra, nên cô ấy không thể biết chuyện tương lai. Con chỉ là người lạ đến từ tương lai, nếu cô ấy gặp con mà biết hết chuyện tương lai, nếu cô ấy không làm theo dòng thời gian gốc, vậy thì rốt cuộc dòng thời gian nào mới là tương lai thật sự? Thế giới này chẳng phải sẽ loạn lên sao? Con hiểu không?"  

An An nhíu mày nhỏ, nhìn Bạch An Nhiên với ánh mắt ngơ ngác.  

"Nhưng Mẹ nói mẹ đã chọn xuyên trở về quá khứ. Mẹ hiện tại thực ra cũng là mẹ đến từ tương lai."  

Bạch An Nhiên hít một hơi thật sâu.  

Lẽ ra cô nên tức giận, đứa nhóc tự nhận là con gái cô này cứ nói những chuyện phi lý.  

Thực tế là, cô chẳng nhớ gì cả, và trong ký ức của cô, từ nhỏ đến lớn cô luôn là nam giới.  

Nhưng nhìn ánh mắt ngây thơ của An An, nhìn khuôn mặt đáng yêu của con bé, một sự kiên nhẫn kỳ lạ trào dâng, cô sẵn lòng giải thích cặn kẽ những thắc mắc của con bé, cô thấy mình có trách nhiệm đó.  

"Được rồi được rồi, mẹ cũng đến từ tương lai, nhưng khi xuyên không, chắc chắn là thánh thần để thế giới không lộn xộn, đã khiến mẹ mất ký ức về tương lai để không ảnh hưởng đến dòng thời gian phát triển."  

"Vậy tại sao con xuyên về quá khứ mà vẫn nhớ mẹ?"  

"Chắc vì con xuyên về quá khứ và nhớ tương lai cũng là điều định mệnh. Trong không gian thời gian này,con chưa sinh ra, dù con xuyên về hiện tại cũng chỉ có một con mà thôi."  

Bạch An Nhiên cúi xuống vuốt mặt An An.  

Biết đâu.  

Chính nhờ sự can thiệp của An An, cô mới gặp gỡ Thẩm Liên, rồi kết hôn sinh ra An An.  

Bạch An Nhiên đã xem khá nhiều phim về chủ đề xuyên không thời gian.  

Dù có vẻ nhân vật chính nỗ lực thay đổi quá khứ, nhưng mọi thứ đều đã được định sẵn, việc nhân vật chính xuyên không cũng chỉ là một phần của lịch sử quá khứ.  

Nghĩa là, trong tương lai, cô thật sự sẽ kết hôn với Tổng giám đốc Thẩm Liên sao?  

"Phì cười..."  

Bạch An Nhiên không nhịn được bật cười.  

Mình đang mơ mộng viển vông gì đây?  

Hay là An An nói nhảm?  

An An đã điều tra kỹ mọi thông tin liên quan trước khi đóng kịch lừa cô, từ những chuyện không liên quan bắt đầu, để cô dần rơi vào cái bẫy do An An giăng ra.  

"Mẹ."  

Nhưng, có thể chứ?  

Một cô bé nhỏ như vậy, có thật sự khôn khéo đến mức lừa người khác trong khi ánh mắt lại trong trẻo ngây thơ đến vậy?  

Thấy Bạch An Nhiên vẫn đang ngẩn người, An An lại gọi một lần nữa.  

"Mẹ?"  

"Ừ?"  

"Mẹ có nhớ ra điều gì không?"  

"Không có."  

Bạch An Nhiên quỳ xuống, dang rộng tay ôm lấy An An.  

Làm sao có thể vậy?  

Hiện giờ, cô đã phần nào không muốn tin An An đang lừa mình.  

Bạch An Nhiên tự cho mình là người lý trí, cô thấy mình có khả năng phân biệt đúng sai.  

Nhưng tiếng vang trong lòng này, sự tin tưởng kỳ lạ với An An.  

Ôm lấy An An, cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc này khiến cô gần như rơi nước mắt.  

Cô cúi đầu.  

Hốc mắt bỗng nóng ran, cô cũng không hiểu tại sao, lý trí bảo cô bây giờ thật kỳ lạ, có thể là bị An An mê hoặc bằng phép thuật.  

Nhưng trực giác cảm tính kéo cô đến nơi mềm yếu nhất trong lòng, cô khao khát tin vào An An.  

Có lẽ, đây chính là tình yêu vượt thời gian mà An An nói đến.  

"Mẹ..."  

An An dựa vào vai Bạch An Nhiên.  

Lâu lắm rồi không còn thèm khát vòng tay ấm áp của mẹ nữa.  

Con bé siết chặt eo Bạch An Nhiên, vô cùng nhớ khoảng thời gian hạnh phúc từ tương lai, khi hai người mẹ yêu thương nhau.  

......  

Một chiếc xe màu đen lặng lẽ lướt qua con đường vắng.  

Thẩm Liên giảm tốc, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi có cặp mẹ con đang ôm nhau trên lề đường.  

Cho đến khi bóng dáng hai người khuất khỏi tầm mắt Thẩm Liên, cô mới tăng tốc tiến về phía trước.  

Nụ cười nhẹ nhàng hiện trên khuôn mặt Thẩm Liên, vốn luôn nghiêm nghị giờ mới hiếm hoi cảm nhận được niềm vui. 

"Chào mừng trở lại thế giới phù thủy, Thẩm Liên."

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận