• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

13. Một tương lai có sự tồn tại của An An

0 Bình luận - Độ dài: 1,671 từ - Cập nhật:

“Thẩm tổng, em đi in bản vẽ.”

“In bản vẽ ngay gần đó chẳng phải có tiệm in sao? Em đang đợi gì vậy?”

“À... em...”

Vì trong đầu cứ nghĩ đến việc nhận kết quả giám định quan hệ huyết thống, Bạch An Nhiên một thời gian không nghĩ ra lý do gì để giải thích hành động của mình.

“Có phải An An muốn ăn gì rồi? Lên xe đi, chị đưa các con đi. Đem con đến chỗ làm cũng khá vất vả mà.”

“Không, không cần đâu, cảm ơn Thẩm tổng. Em đã gọi xe rồi.” Bạch An Nhiên quyết định thành thật nhận lỗi, “Rất xin lỗi vì phải ra ngoài xử lý việc riêng trong giờ làm, nhưng em đảm bảo, tối đa cũng chỉ mất nửa tiếng thôi, em sẽ nhanh chóng quay lại công ty làm việc tiếp. Tối nay, em cũng sẽ tăng ca một tiếng để bù lại.”

“Nói như thể chị là bà chủ tồi vậy. Chị tin vào năng lực của em, thỉnh thoảng tranh thủ xử lý việc riêng trong giờ làm cũng không sao. Nhưng đã xử lý xong việc riêng trong giờ làm rồi, chiều tan ca cùng đi ăn một bữa nhé? Tiện thể nói chuyện về vụ Phù Thủy.”

“Mẹ ơi.”

An An kéo nhẹ tà váy của Bạch An Nhiên, Bạch An Nhiên cúi đầu nhìn An An, thấy An An đang nháy mắt với mình, dường như đang dùng ánh mắt nói rằng, hãy đi làm bếp ở nhà Thẩm Liên, đừng ra ngoài ăn.

Nhưng Bạch An Nhiên giờ chưa phải đầu bếp giỏi, cô hoàn toàn không biết gì về món ăn cao cấp.

Bây giờ đến nhà Thẩm Liên nấu ăn, chắc chắn là một hành động mất điểm.

“Được rồi...”

“Thẩm tổng! Em muốn đến nhà chị ăn! Em muốn mẹ em nấu ăn cho chị ăn! Món mẹ nấu ngon nhất thế giới, Thẩm tổng, chị nhất định phải thử!”

Thẩm Liên mỉm môi cười.

“Thế à?”

“An An!” Bạch An Nhiên ngại ngùng giải thích, “Thẩm tổng đừng để ý lời trẻ con nói nhảm, chúng ta đi ăn ngoài đi.”

“Con không đi, con phải đến nhà Thẩm tổng ăn, con không muốn ăn ở ngoài!”

Bạch An Nhiên bỗng thấy đau đầu.

Không chỉ vì tính ngang bướng của An An, mà còn vì cách gọi Thẩm Liên của An An, cũng theo cô gọi “Thẩm tổng” rồi.

Từ “Thẩm tổng” bật ra từ miệng An An nghe sao cứ thấy không hợp.

“Chị cũng khá muốn thử món của mẹ đấy. Thôi vào nhà chị nấu một bữa đi, được không? Mẹ ơi.”

Bất ngờ bị sếp trực tiếp gọi là mẹ, Bạch An Nhiên quay sang nhìn Thẩm Liên, không khỏi đỏ mặt.

Ngay cả Thẩm Liên bình thường lạnh lùng nghiêm túc cũng phải chịu chơi cùng An An làm loạn sao?

“Nếu... Thẩm tổng không phiền, em... vẫn có thể xào vài món nhỏ.”

“Được, vậy quyết định như thế. Tan ca chị sẽ gọi điện cho em, đợi chị nhé.”

“Ừ.”

Trong lúc trò chuyện.

Taxi xuất hiện bất ngờ trong tầm mắt của Bạch An Nhiên, cô so sánh biển số xe trên điện thoại với xe hiện tại.

“Vậy Thẩm tổng, em đi làm việc trước, chiều gặp lại.”

Dắt tay An An lên xe taxi, cô vuốt đầu An An, dùng giọng điệu cưng chiều mà như mắng nhẹ.

“Lần sau đừng như vậy nữa, đừng làm mẹ phiền phức thêm nhé.”

Thẩm Liên có lẽ sẵn sàng đùa giỡn với cô chủ yếu vì An An quá dễ thương?

Nhưng dù có như vậy, An An cũng không thể dựa vào đáng yêu mà vô lễ làm phiền Thẩm Liên.

Lần này Thẩm Liên có thể vì thương trẻ mà bỏ qua thân phận, gọi cô là mẹ bằng cách đùa vui.

Lần sau nếu An An vẫn như thế thì chưa chắc đâu, rất có thể Thẩm Liên sẽ nghĩ cô làm mẹ không giáo dục nổi con, là phụ huynh thiếu trách nhiệm, và vì thế trừ điểm cảm tình của cô.

“Là mẹ do dự quá thôi, rõ ràng chỉ cần mẹ chủ động thì mẹ ấy chắc chắn sẽ thích con.”

“Con chắc chắn thế sao?”

“Hừ! Mẹ đâu biết, mẹ Thẩm Liên yêu mẹ nhiều thế nào, với lại, mẹ Thẩm Liên cũng nói hồi xưa là mẹ chủ động theo đuổi mẹ ấy, con đây chỉ đang tái hiện lại lịch sử mà thôi!”

Tái hiện lịch sử?

(Bản dịch được dịch bởi Tiểu Bạch Bạch duy nhất ở docln.net trên máy tính và docln.sbs trên điện thoại)

Đợi kết quả giám định huyết thống ra rồi tính tiếp! Tên nói dối nhỏ!

Mười phút sau.

Taxi tới điểm đến, Bạch An Nhiên xuống xe cùng An An.

An An ngước nhìn nơi Bạch An Nhiên chuẩn bị bước vào, trên đó ghi nhiều chữ lớn: Cơ quan Giám định pháp y.

“Ờ? Chỗ này không phải là nơi mẹ từng dẫn con tới khám răng sao?”

An An không hiểu pháp y, nhưng bé nhận biết chữ “y”, trong mắt cô bé đây là bệnh viện.

“Được rồi... An An, con đợi ở sảnh một chút đi, mẹ xếp hàng đây.”

“Vâng.”

Vì cần chứng thực danh tính người nhận, nên suốt đoạn đi Bạch An Nhiên không nhờ An An tháo bỏ hình ảnh ảo hóa trên người, cô vẫn dùng hình dạng nam tính để nhận báo cáo.

Sau khi hoàn tất một loạt thủ tục, túi đựng báo cáo giám định cuối cùng cũng được chuyển qua ô cửa sổ.

Bạch An Nhiên nhanh chóng mở tài liệu, ánh mắt trực tiếp rơi vào phần kết luận:

Hỗ trợ mối quan hệ mẹ-con sinh học giữa Bạch An Nhiên và An An.

Cuối cùng.

Bạch An Nhiên thở phào nhẹ nhõm.

Là ruột thịt thì tốt rồi, là ruột thịt... thật sự quá tốt!

Mặc dù Bạch An Nhiên sợ sinh con, hiện chưa có kế hoạch dài hạn sống với thân phận bây giờ, nhưng chỉ cần nghĩ rằng An An là con gái cô và Thẩm Liên, vợ (chồng) tương lai của cô, là Thẩm Liên, cô lại thấy lòng vui sướng không tả.

Dù theo mô tả của An An về tương lai, Thẩm Liên có thể phá sản, thất nghiệp, mang nợ, nhưng nếu họ thật lòng yêu nhau, cô nhất định không vì cảnh nghèo khó của Thẩm Liên mà ghét bỏ Thẩm Liên.

Nhưng trên đây lại ghi rõ mối quan hệ mẹ con.

Trong khi thông tin căn cước của cô lại là nam giới.

Bạch An Nhiên liếc nhân viên một cái, đối phương cũng không nói gì thêm, cô nhét báo cáo vào túi, vội vàng dẫn An An rời khỏi cơ quan giám định pháp y.

“Mẹ, có chuyện gì à? Hay mẹ lại không khỏe?”

“Không, An An, mẹ rất khỏe, mẹ rất vui.”

Bạch An Nhiên quỳ xuống, ôm chặt An An.

“An An, để mẹ ôm con thêm lần nữa.”

Đầy thất vọng với mọi nghi hoặc về An An trước đó giờ cùng báo cáo giám định này đã hoàn toàn tan biến.

An An không phải kẻ nói dối nhỏ, cô là con gái tôi, con ruột của tôi.

Viên đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.

“Mẹ...”

“Ừ, mẹ đây.”

Gặp con gái tương lai theo cách này, vừa phi lý mà cũng mang theo vài phần cảm động.

Bản thân cô chưa từng không mong An An là con gái mình, chỉ là, cô luôn sợ tin tưởng An An quá mức rồi cuối cùng chịu trò đùa của số phận, sẽ càng đau lòng gấp bội.

Giờ đây, cô cuối cùng có thể thực sự chấp nhận thân phận của mình, đón nhận sự tồn tại của An An.

Từ hôm nay, cô sẽ nghiêm túc sống cùng An An.

Dù tương lai giữa cô và Thẩm Liên có xảy ra chuyện gì đi nữa, đứa trẻ vô tội, An An không nên biến mất khỏi thế giới này.

Cảm nhận hơi ấm trong lòng, quyết tâm trong lòng Bạch An Nhiên càng thêm vững chắc.

Cô sẽ tạo ra một tương lai có sự tồn tại của An An.

【Con gái chúng ta...】

【Thật dễ thương, ừm... đặt tên gì cho con nhỉ? Thẩm Liên, An An... gọi là, Thẩm An An thế nào?】

【Sao lại theo họ chị vậy?】

【Vậy gọi là Bạch An An?】

【Nghe kỳ quá... thôi thì theo họ chị luôn, Thẩm An An, Thẩm An An, đọc nhanh một chút chẳng phải là “Thẩm An” càng có ý nghĩa sao? Vậy đặt là Thẩm An An đi.】

“Ừ...”

(Bản dịch được dịch bởi Tiểu Bạch Bạch duy nhất ở docln.net trên máy tính và docln.sbs trên điện thoại)

Đầu óc đột nhiên đau nhói dữ dội.

Trong trí nhớ, bỗng nhiên hiện lên một đoạn ký ức từ kiếp trước, hoặc tương lai.

Ký ức cô nằm trên giường bệnh, ôm một em bé, cùng một người phụ nữ tóc đen không rõ mặt đang đặt tên cho con gái mới sinh.

“Mẹ?”

Bạch An Nhiên bừng tỉnh.

An An đang nhẹ nhàng vuốt má Bạch An Nhiên.

“Mẹ sao vậy? Biểu hiện vừa rồi của mẹ trông đau khổ quá.”

“Đau đầu.”

Bạch An Nhiên lắc đầu, cơn đau âm ỉ sau khi ký ức kết thúc cũng tan biến, cô mỉm cười.

“Nhưng giờ ổn rồi, mình về thôi.”

Cô chợt nhớ ra điều gì đó.

Có vẻ cô cũng là người từ tương lai xuyên về, chỉ là, ký ức rất rõ ràng, hình dáng trẻ sơ sinh, cách bố trí phòng bệnh, độ sáng trong không khí, cô đều nhớ rõ từng chi tiết.

Chỉ riêng khuôn mặt Thẩm Liên thì mờ nhạt khác thường.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận