Có vẻ như cô lớp trưởng l...
Nemiko Shirai (白ゐ眠子)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 2: Tình hình đã thay đổi, nhưng tôi vẫn bị ném đá [Chương 31 - 60]

Chương 60: Tôi đã thử thực hiện những ước muốn ít ỏi của mình

7 Bình luận - Độ dài: 2,505 từ - Cập nhật:

Một cách đột ngột, chúng tôi bắt đầu sống chung.

“Nói cho tớ biết dọn dẹp từ đâu đến đâu thì được đi?”

“Ừm, phòng riêng, nhà vệ sinh và phòng tắm thì để tớ lo.”

“OK. Vậy những chỗ còn lại để tớ phụ trách.”

Chúng tôi bàn bạc trước về những việc cần thiết khi sống chung.

“Chi phí ăn uống thì chia đôi nhé.”

“Còn tiền nước và điện gas thì sao?”

“Cũng chia đôi luôn đi.”

“Ừ.”

“Còn lại thì chỉ là vấn đề nhịp sống sinh hoạt nên theo ai thôi.”

“Chỗ đó thì tớ sẽ theo Aki-kun. Trường hợp của tớ thì còn có những thay đổi về thể trạng nữa.”

“Ra là vậy. Hiểu rồi.”

Vì đến lúc có kinh nguyệt, cơ thể sẽ bị xáo trộn theo mức độ nặng nhẹ khác nhau.

Tôi không muốn kéo Aki-kun vào chuyện đó trong những lúc như vậy.

Về chăn gối thì do đặt hàng trễ nên...

“Là mùa hè rồi, nếu cậu cho tớ mượn khăn tắm lớn thì tớ ngủ đại cũng được.”

“Ừ, cứ dùng thoải mái nha.”

Hôm nay, cậu ấy sẽ ngủ ở phòng khách.

Chuyển nhà gấp gáp, cuộc sống cũng thay đổi đột ngột.

Không chỉ riêng Aki-kun, ngay cả tôi cũng thấy bối rối.

Trong số những điều khiến tôi bối rối nhất, có lẽ là chuyện ăn uống.

“Vậy bữa tối nay tính sao đây?”

Tôi cứ nghĩ là sẽ ăn ở nhà của quản lý như mọi khi, nhưng kế hoạch đó đã tan biến.

Aki-kun lấy điện thoại ra và nói:

“Dì ấy là người thích uống rượu nên chắc đi ăn ngoài rồi… Giờ chỉ còn cách đi mua nguyên liệu thôi.”

Cậu ấy vừa xem tờ rơi quảng cáo vừa nói vậy.

Lúc đó là 5 giờ chiều, chỉ mới 30 phút sau khi tụi tôi về từ trường.

“Không kịp giờ giảm giá rồi, nên chắc chỉ nấu được món đơn giản thôi.”

“Ừ nhỉ. Với lại nhà chỉ có đủ chén đũa cho một người thôi mà.”

“À, cái đó cũng cần mua thêm nữa.”

Vốn dĩ là sống một mình.

Đồ đạc không hề chuẩn bị cho việc sống chung với người khác.

Mẹ tôi thỉnh thoảng có kiểm tra đột xuất nhưng cũng chỉ ghé trong ngày.

Trong nhà chỉ có vài cái cốc đủ để rót trà thôi.

“Nói mới nhớ, còn dụng cụ nấu ăn thì sao?”

“Nếu là nồi và chảo thì tớ có đấy?”

Tôi di chuyển vào bếp rồi giơ cả hai tay lên, cầm theo một cái nồi nhỏ và một cái chảo.

“Đó là... nồi nhỏ đúng không?”

“Ừ, đúng vậy.”

“Nồi áp suất thì chắc là không có nhỉ?”

Sau khi cất dụng cụ nấu ăn đi, tôi lắc đầu và trả lời Aki-kun.

“Không có đâu. Tớ cũng đâu có nấu mấy món cầu kỳ đến mức đó.”

Sống một mình mà nấu nướng cầu kỳ thì chẳng còn là cô đơn nữa mà là quá mức luôn ấy.

Mấy thầy cô độc thân hoặc phó hội trưởng chắc có thể nấu nướng kỹ lưỡng như thế, nhưng cũng có người như hội trưởng thì chỉ ăn mì ly cho qua bữa thôi, nên...

“Xin lỗi nhé, đã để cậu thấy hiện thực về một cô gái sống một mình rồi.”

Dụng cụ nhà bếp thì ngoài nồi cơm điện và lò vi sóng ra thì hầu như chẳng có gì đầy đủ.

Tủ lạnh và máy giặt cũng là loại nhỏ dành cho người sống một mình thôi.

Nhà thì to đấy, nhưng đồ điện tử trong nhà thì lại ít.

Aki-kun liếc nhìn tôi cười khổ, rồi đưa ánh mắt xa xăm.

“Không sao đâu. Sau khi đã thấy viễn cảnh tồi tệ nhất là ‘con sâu rượu’ kia thì tớ chịu được hết.”

“‘Tệ nhất’ sao... À, ừ, công nhận.”

Ra là trong mắt cậu ấy thì không ai có thể thấp hơn quản lý được.

Cũng đúng thôi, dì ấy là chủ nhân của căn phòng siêu bừa bộn mà.

“Dụng cụ nấu ăn thì từ từ sắm thêm cũng được mà.”

“Tớ cũng nghĩ vậy.”

“Vậy thì giờ chỉ còn cách ưu tiên mua những thứ cần thiết nhất đang thiếu thôi.”

Aki-kun vừa nhìn điện thoại vừa bấm bấm đặt hàng.

Tất cả những thứ đó chắc sẽ được giao tới sau.

Rồi cậu ấy lấy ra từ trong túi thể thao...

“Giờ tớ sẽ đi mua thêm chút đồ. Cũng cần nguyên liệu để làm cơm hộp nữa.”

...kính râm và mũ bảo hiểm.

Vẫn còn mặc đồng phục học sinh, nhưng cậu ấy đã đeo găng tay, đeo balo đã lấy hết đồ bên trong lên lưng.

“Ể? Ơm... giờ cậu định đi mua à?”

“Lần này đồ nhiều, đi bộ thì không kịp mất.”

“Vậy cậu định đi bằng gì?”

“Dĩ nhiên là xe đạp rồi.”

“Xe đạp? Nhưng mà xe đạp ở đâu cơ?”

“Tớ thường giấu nó ở sau lối vào.”

À, nói mới nhớ, sau toà nhà có một chỗ giống như bãi đỗ xe đạp.

Cư dân ở đây cũng có người đi xe đạp, nên họ gửi ở đấy.

Hóa ra xe của Aki-kun cũng ở đó à...

“Một chiếc xe đạp giá đến vài triệu yên thì không thể để ở bãi trước được.”

“...Hả?!”

X-xe đạp mà lại có giá đắt tới mức đó sao!?

Xe mama-chari [note78720] còn chẳng đắt đến mức đó.

“Đổi lại, tốc độ của nó thì ngang với ô tô. Lúc chưa quen thì phải cẩn thận kẻo gặp tai nạn đấy.”

“Ra... là vậy à…”

Aki-kun dường như đã quen với việc đi xe nên chỉ khởi động nhẹ rồi bước ra khỏi cửa.

Vì đây là việc chuẩn bị cho cuộc sống chung bắt đầu từ hôm nay nên lần này tôi ngoan ngoãn tiễn cậu ấy đi.

Bởi vì... cuối cùng thì điều ước được ở bên nhau nhiều hơn đã trở thành hiện thực mà, đúng không?

Ở trường thì chỉ được mấy tiếng, mà trừ đi thời gian ăn uống hằng ngày thì quá nửa thời gian chúng tôi phải xa nhau.

Nếu có thể ở bên nhau, thì chuyện gì tôi cũng sẵn sàng làm.

“Xe đạp à, hửm. Mình cũng nên mua thử xem sao nhỉ?”

Như vậy thì có thể đi hẹn hò bằng xe đạp nữa.

Nếu di chuyển trong phạm vi bằng tàu hay xe buýt thì rất dễ gặp mấy gã chuyên đi tán tỉnh.

Một buổi hẹn hò có thể cảm nhận gió và thiên nhiên chắc cũng thú vị lắm.

“Trong sổ tiết kiệm còn bao nhiêu nhỉ?”

Tôi quay lại phòng riêng, lấy sổ tiết kiệm ra và kiểm tra bên trong.

“À phải rồi. Hôm trước mình vừa mua quần áo xong mà.”

Bên trong sổ tiết kiệm là một cảnh tượng vô cùng thê thảm.

C-cái này thì chắc chỉ còn cách mè nheo với bố thôi nhỉ?

Dù chẳng biết ông có chịu đồng ý không nữa…

§

Vài tiếng sau khi Aki-kun ra ngoài mua sắm.

“Tớ về rồi đây.”

“Mừng cậu về!”

Aki-kun đeo trên lưng chiếc túi đầy ắp đồ đạc trở lại.

“Ờm, cậu mua nhiều ghê ha?”

“Đó là nguyên liệu đủ cho một tuần mà.”

“Ra vậy.”

Không biết có vừa cái tủ lạnh không nhỉ?

Trong tủ lạnh vốn chỉ có sữa chua với trà lúa mạch thôi nên cũng chẳng sao, nhưng nhìn từ phía sau Aki-kun thì có vẻ vẫn nhét vừa.

Tưởng là nhiều lắm, nhưng rốt cuộc cũng không đến mức quá tải.

Aki-kun lau mồ hôi trên trán rồi tháo mũ bảo hiểm ra.

“Trước khi nấu ăn tớ mượn phòng tắm chút được không.”

Đạp xe có tính là vận động aerobic không nhỉ?

“Ờ, ừm... cậu cứ tự nhiên.”

Được tôi đồng ý, cậu ấy liền đi về phía phòng thay đồ.

Dù tôi chưa từng chỉ cho, nhưng cậu lại biết vị trí…

““……””

Có lẽ là nhờ quản lý cho xem bản sơ đồ nhà chăng.

Cậu ấy cũng có khi phải ra vào từng căn hộ vì công việc làm thêm nữa.

Tôi đi theo sau lưng Aki-kun.

Ngay lúc vừa bước vào phòng thay đồ, mùi hương của Aki-kun khiến tôi choáng váng.

(C-cái này quá gian lận luôn ấy!)

Rồi Aki-kun lấy ra các món đồ sinh hoạt thường ngày từ trong túi.

“Sữa tắm với sữa rửa mặt. Cả bàn chải đánh răng cũng để ở đây nhé.”

Thì ra cậu ấy cũng mua luôn mấy món này.

Có rất nhiều bao bì tôi chưa từng thấy.

Tất cả đều là lọ đen.

Chỉ cần nhìn thấy dao cạo râu thôi là tôi lại càng cảm nhận rõ ràng rằng cậu ấy là con trai.

“Cậu dùng sữa tắm của tớ cũng được mà.”

“Của tớ là loại tẩy bã nhờn. Dưỡng ẩm chỉ là phụ thôi.”

“Vậy à.”

Thế nên mới mua loại riêng à.

Có lẽ một phần cũng vì ngại nữa.

Thật ra cậu không cần phải ngại với tớ đâu mà.

“Áo sơ mi với quần lót… rồi cả quần áo thay.”

Aki-kun lấy từ trong vali ra đồ lót nam.

Đó là lần đầu tiên tôi thấy chiếc quần lót đen của cậu ấy.

Thoạt nhìn thì trông cũng giống quần bó.

“Vậy tớ mượn phòng tắm nhé.”

“Ừ, ừm. Cứ thoải mái đi.”

Tôi đóng cửa phòng thay đồ lại rồi bước ra ngoài.

Sau lưng tôi, Aki-kun mà tôi rất mực yêu thương đang cởi trần truồng.

(Mùi mồ hôi thì thôi đi, chỉ tưởng tượng thôi mà tim tôi đã đập loạn lên rồi.)

Từ nay trở đi tôi sẽ sống chung với Aki-kun.

Không biết tôi có chịu nổi tình huống này không nữa.

Khoảng cách mà tôi hằng mong được rút ngắn đã thu hẹp chỉ trong một ngày.

Việc nó rút ngắn thì tốt, nhưng đồng thời cũng mang lại không ít bối rối.

“Trong tình cảnh thế này mà còn ôn thi nữa sao…?”

Vừa vui vừa lo, tôi thấy mình khó mà tập trung được.

Aki-kun tắm khá nhanh.

“Tớ xong rồi.”

“Nhanh thật đó. Cậu tắm thật đấy chứ?”

“Tớ chỉ tắm qua bằng vòi sen thôi mà.”

“Cậu ngâm nước nóng cũng được mà.”

“Còn phải chuẩn bị cơm nữa. Cậu cũng đói rồi mà nhỉ.”

“Ra là vậy.”

Hóa ra vì lo chuẩn bị cơm nên cậu ấy chỉ tắm sơ qua bằng vòi sen.

(Trước khi tắm Aki-kun đã quyến rũ rồi, sau khi tắm xong lại càng đẹp trai hơn nữa!)

Không phải, ý tôi không phải thế!

Điều khiến tôi vui chính là cậu ấy ưu tiên nghĩ đến cơn đói của tôi hơn là sự thư giãn của bản thân.

“Không có thời gian nấu cơm nên dùng đồ đông lạnh cho nhanh nhé?”

“Ừ, với tớ thì thế nào cũng được!”

Cho dù là đồ đông lạnh, chỉ cần có thêm bàn tay Aki-kun chế biến thì tôi đều chấp nhận hết!

Rồi Aki-kun quay sang nói:

“À mà này, Saki cũng đi tắm đi.”

“Ể? À, ừm…”

Cậu gọi tôi, khi tôi đang chăm chú dõi theo quá trình nấu nướng.

Phòng tắm… tức là tôi sẽ tắm sau Aki-kun.

(Chẳng lẽ… ý là như vậy…?)

Không, chắc không phải đâu.

Mới ngày đầu sống chung mà đã ngủ chung thì hơi…

Hơn nữa chỗ ngủ của Aki-kun đã được sắp ở phòng khách rồi.

Có lẽ cậu ấy cũng sẽ không vào phòng tôi đâu.

Trong khi tôi còn đang chần chừ quan sát, thì–

“Có chuyện gì sao?”

Aki-kun nhìn tôi đầy lo lắng.

Rõ ràng cậu ấy còn chẳng nghĩ đến chuyện đó.

“Không có gì đâu. Tớ đi tắm đây.”

“Cứ thong thả nhé.”

“Vâng.”

Tôi đi về phòng để lấy đồ thay.

Khi đó, tôi nghe thấy tiếng thì thầm của Aki-kun đang quay lưng lại.

“Dù sao thì đây cũng là nhà của Saki. Ở nhà mà không mặc áo ngực thì cũng đành chịu thôi nhỉ...”

Không mặc áo ngực…

Đúng là sau khi về tôi đã tháo ngay rồi.

Về cơ bản thì tôi thường chẳng mặc áo ngực ở nhà.

Nhìn xuống ngực mình, qua lớp vải mỏng có thể thấy khe ngực quen thuộc.

Tôi cũng nhận ra rằng qua chiếc áo sơ mi, ‘chúng’ đang nhô lên. [note78721]

(Ơ, ơm… chắc là… cũng không sao nhỉ. Ừ.)

Dù gì thì trong tương lai gần, mình cũng sẽ cho cậu ấy thấy trực tiếp mà.

Cho dù hiện giờ cả hai vẫn còn hơi ngượng.

(Có lẽ mình nên xem lại chút về cách ăn mặc thường ngày nhỉ?)

Thường thì sau khi ngủ dậy, tôi chỉ mặc mỗi quần lót với chiếc áo sơ mi thôi.

(K-không đến mức… bị ghét đâu nhỉ? Ổn mà, đúng không?)

Tôi tự nhủ phải chú ý để cậu ấy không thất vọng vì cảnh tượng đó.

Nhưng mà… chuyện nào ra chuyện nấy, đúng không?

(Aki-kuuun ơi~! Em thíiiiich anh quá đi à〜!)

Trong phòng tắm mà Aki-kun vừa dùng, tôi đã phải cố gắng rất nhiều.

Mùi mồ hôi ấy, và cái ôm từ phía sau ở trường hôm nay…

Tôi nghĩ việc tận dụng trí tưởng tượng để tự an ủi một chút cũng không sao cả.

Dù hiện tại vẫn còn chút trống trải, nhưng đây là điều cần thiết mà.

(Với lại… cũng nên chăm chút bản thân một chút. Để nếu có bị thấy thì cũng không sao.)

Chuyện đó có lẽ sẽ chẳng xảy ra, nhưng ai mà biết được.

Sau khi tắm xong, tôi được thưởng thức bữa tối do Aki-kun tự tay nấu.

Bít-tết đậu phụ, salad rau hấp.

Cơm gà được làm từ phần cơm đông lạnh..

Tuy không có món tráng miệng, nhưng đó vẫn là một bữa ăn khiến tôi hài lòng.

“Bây giờ tớ đang vô cùng hạnh phúc đó!”

“V-vậy sao?”

“Ừm!”

Vì đây là lần đầu tiên chúng tôi thực sự được ở bên nhau, chỉ hai người.

Chỉ cần được cùng nhau thế này thôi, trái tim tôi đã tràn ngập cảm xúc rồi.

Lúc đó, ánh mắt Aki-kun lại dừng lại nơi ngực tôi.

“Mà này, Saki?”

“Gì vậy?”

“Dịp này thì tớ chấp nhận chuyện cậu không mặc áo ngực.”

“Cậu chấp nhận được thì tớ vui rồi.”

“Nhưng mà… cái cậu đang mặc kia là áo sơ mi của tớ đúng không?”

“Tại tớ luôn mơ được mặc “áo bạn trai” nên thử đó!”

“M-mặc cái áo đầy mùi mồ hôi của tớ á, bình thường ai lại vậy...?”

“Vì tớ thích mùi của Aki-kun nên không sao hết!”

“Ra vậy…”

“Aki-kun cũng có thể ngửi áo sơ mi của tớ mà?”

“Này này…”

___________________________________________

Giờ tôi sẽ đi mua cà phê đen không đường đây (´・ω・`)

Ghi chú

[Lên trên]
Tự search google đi.
Tự search google đi.
[Lên trên]
Chị lứng lắm rồi :))
Chị lứng lắm rồi :))
Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

Nó đây rồi. Hẹ hẹ hẹ
Xem thêm
Cà phê đen còn ngọt chán hãy mua một bịch canh khổ qua, 🤣
(Anyway, đổi xưng hô từ chương này cũng ổn nhớ vì cũng là đã xong còn ở chung nữa, có gì tệ hơn nữa nhớ ???)
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Mai (17/8) ko có chap mới đâu nhé 🐧
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
@Str:
Xem thêm
Str
Thanks trans ~~~~~
Xem thêm
tfnc
đây r cơm chó 🐧
Xem thêm
cho uống ké với
Xem thêm