Volume 2: Tình hình đã thay đổi, nhưng tôi vẫn bị ném đá [Chương 31 - 60]
Chương 52: Vì danh nghĩa chỉ là danh nghĩa nên mới bối rối đây này
14 Bình luận - Độ dài: 2,485 từ - Cập nhật:
Lọ kem chống nắng mà Aki-kun đã xịt cho tôi.
Chủ đề đó lỡ thoát ra từ miệng các tiền bối, và thế là bị cả Hội trưởng phát hiện ra.
“Tại sao một món hàng mà ngay cả trong nước cũng khó mua được lại có ở đây vậy?”
Kem chống nắng này là món đồ mà ngay cả tiểu thư như Hội trưởng cũng không thể có được.
Ngay cả tôi cũng không sở hữu loại kem chống nắng ấy.
Việc hỏi về chủ nhân của nó là điều tất nhiên thôi.
“C-Chuyện đó thì…”
Bị hỏi, Aki-kun co giật khóe môi, ánh mắt đảo qua đảo lại.
(Đây là lần đầu tiên mình thấy cảnh này, nhưng bộ dạng bối rối đó cũng thật tuyệt!)
–Không, ý tôi không phải thế!
Aki-kun lấy hết can đảm,
“E–Em sẽ nói thật. Là do em mang tới.”
Cậu ấy thú nhận chính mình là chủ nhân của món đồ đó.
Tuy nhiên, hội trưởng chỉ nhìn Aki-kun với ánh mắt đầy nghi ngờ.
“Rốt cuộc là lấy từ đâu vậy? Đây đâu phải món dễ kiếm, đúng chứ?”
Về khoản làm đẹp thì hội trưởng rất khắt khe.
Dù chế độ ăn uống thường ngày có hơi bừa bãi, nhưng việc chăm sóc da thì cô chưa từng lơ là.
Nhất là vào những ngày như hôm nay, khi kẻ thù của làn da trần đang trút xuống, thì dường như cô luôn chuẩn bị biện pháp đối phó rất kỹ lưỡng.
“Thực ra là một người bạn ở nước ngoài gửi cho tôi.”
“Bạn ở nước ngoài?”
“Vâng. Chính là người phụ trách bán sản phẩm này.”
“E-em có mối liên hệ để lấy được thứ đó sao?”
Nghe vậy, đôi mắt híp của hội trưởng mở ra. Có lẽ cảm giác muốn sở hữu đã lấn át cả sự ngạc nhiên rồi chăng?
“Không hẳn là em có mối, mà là được gửi tặng làm quà sinh nhật thôi.”
Hả? Quà sinh nhật mà là… một gross kem chống nắng?
“Q-quà sinh nhật á?”
“Bạn em là kiểu người cái gì cũng hay làm quá lên ấy mà.”
“R-vậy à…”
Ngay cả hội trưởng cũng chỉ còn biết cứng họng trước câu nói ấy.
Bởi một món hàng vốn không thể mua trong nước lại bị gửi đến cho cậu một cách nhẹ hều như thế.
Rồi chẳng hiểu nghĩ gì, Aki-kun bỗng nói:
“Nhân tiện đây… hay là em tặng luôn làm phần thưởng cho các nội dung thi đấu dành cho nữ nhé?”
““““Hả?””””
Ngay cả tôi cũng phải ngớ người trước đề xuất đột ngột ấy.
Các đàn anh đàn chị cũng trố mắt ra, còn hội trưởng thì đứng hình.
“À, ừ thì… nhưng mà, chỉ tặng một lọ thôi thì…”
Quả thật, nếu chỉ có một lọ thì cũng khó mà xử lý, chẳng khác nào biến nó thành vật tranh giành.
Nhưng thực tế là, ngay phía sau cậu, vẫn còn nguyên cả một gross (tức 144 lọ) đang chờ sẵn.
“Không, nếu ở nhà thì… đại khái là em còn khoảng một gross hàng tồn.”
“““Hả?”””
“Em nghĩ, thay vì để chỗ em cho nó hết hạn, thì thà đưa cho người cần còn hơn.”
Quả thật, để Aki-kun giữ mãi thì phí lắm. Chẳng khác nào để làm đồ chiếm chỗ trong tủ.
Mà nói thật, tôi cũng muốn có một lọ!
“V-vậy sao? N-nếu thế… có thể cho bọn chị khoảng một trăm hai mươi lọ được không?”
“Chỉ vậy thôi ạ?”
“Nhiều quá cũng khó quản lý.”
“Hiểu rồi. Vậy em sẽ lập gấp danh mục cho số đó.”
“Ừ… nhờ em vậy.”
Chia 120 lọ cho từng khối, mỗi khối 40 lọ.
Các môn thi có nữ tham gia là 8 môn.
Nếu tính ra thì đứng trong top 5 là sẽ được nhận rồi nhỉ.
Tất nhiên sẽ có những bạn giành được nhiều lọ, nhưng chuyện đó chắc tùy vào cách phân bổ của Hội trưởng thôi.
Ngay lúc đó, “senpai loli” đang nghe cuộc trò chuyện liền hét lên qua micro:
“Trong các môn thi nữ sẽ có phần thưởng là loại kem chống nắng đang gây đồn đại đó sao!?”
““““C-cái gì cơ– – – !?””””
Phản ứng dậy sóng thật sự.
Đám con trai thì lại kiểu “ủa là chuyện gì vậy?”.
Aki-kun vẫn cầm lọ kem chống nắng, đứng bật dậy và hướng về phòng hội học sinh.
Tôi cũng đi theo Aki-kun và hỏi:
“À mà, còn 22 lọ còn lại thì tính sao?”
Tôi thắc mắc nên hỏi thử.
“Thực ra tổng số chỉ có 140 lọ thôi. Vì đã đưa cho con sâu rượu kia 2 lọ rồi.”
À phải, quản lý tòa nhà cũng là phụ nữ nhỉ.
Có lẽ vừa nhận được là cậu ấy lập tức đưa cho dì ấy ngay.
“Vậy à. Thế còn 20 lọ còn lại thì sao?”
“Thỉnh thoảng, tớ sẽ tặng cho Saki.”
“Ờ… ờ hả? Nghe vậy thì… mình thấy rất vui, thật đấy.”
Không, nói đúng hơn là… cực kì vui luôn ấy!
Vì như vậy mình có thể giữ được làn da xinh đẹp cho Aki-kun.
Dù chẳng hề có kế hoạch khoe da thịt gì cả, ừm.
Trước khi đến phòng hội học sinh, bọn tôi ghé qua phòng giáo viên, liền bị các cô giáo nữ hỏi:
“Em có biết gì về tiếng hét của Itsuki-san không?”
Ồ… ngoài cô giáo chủ nhiệm, ngay cả cô phụ trách CLB và cô dạy gia chánh cũng đang đứng sau lưng nữa.
Aki-kun thì, giống như khi đối mặt với Hội trưởng, quay sang tôi với khóe miệng co giật:
“Xin lỗi. Có thể chỉ còn lại 8 lọ thôi.”
“À… ừ, ờ… cũng đúng ha…”
Cậu ấy quay sang xin lỗi tôi.
Lần này, nếu không thông qua giáo viên thì chuyện này kiểu gì cũng sẽ bị bỏ lửng mất.
Dù là giáo viên đi nữa thì họ cũng vẫn là phụ nữ, chắc chắn sẽ kêu rằng chỉ học sinh được nhận thì bất công.
Trong trường hiện có 12 giáo viên nữ, tính cả giảng viên nước ngoài.
Vì vậy, phải tính theo nguyên tắc “mỗi người một lọ” trước khi phát.
Aki-kun vừa xem đồng hồ vừa thẳng thắn nói:
“Thật ra, bọn em sẽ dùng món này làm quà tặng cho các môn thi của nữ.”
“““C-cái gì cơ!?”””
Vì để ở chỗ đó thì kiểu gì cũng bị mất, nên tôi mới cố ý mang đi.
Không ngờ nó lại trở thành món đồ làm chứng cứ để đưa cho các giáo viên.
“Lúc tình cờ dùng cho Shiraki-san thì lọt vào mắt mấy đàn em, rồi lan thành lời đồn.”
“Cả Hội trưởng cũng nghe thấy, và thế là quyết định sẽ đem ra làm quà tặng.”
Vì tôi cũng biết chuyện nên bèn tiếp lời.
Nghe đến chữ “quà tặng”, giáo viên cố vấn sững sờ.
“C-cái đó sao?”
Giáo viên chủ nhiệm thì trông như không thể tin nổi.
“L-làm… giải thưởng thi đấu sao?”
Cô giáo dạy gia chánh thì hơi tái mặt.
“G-giá… bao nhiêu vậy?”
Nhờ bọn đầu cơ mà một lọ có giá lên tới vài chục vạn yên cơ mà.
Thế nên ánh mắt thẫn thờ của các giáo viên cũng là vì lý do đó.
Aki-kun thở dài, rồi giải thích tình hình.
“Không phải đồ mua nên không có vấn đề gì đâu ạ.”
“““Hả?”””
“Đây là quà tặng miễn phí từ chỗ em. Trước đây em nhờ một mối quen cũ nên mới có được một gross kem chống nắng, nên chỉ đơn giản là tặng lại cho những người thật sự cần thôi. Với cả, chuyện này còn liên quan đến hạn sử dụng nữa ạ.”
“““ !!? ”””
Không chỉ số lượng khiến họ kinh ngạc, mà việc biết đó là đồ tặng miễn phí cũng khiến bọn họ cứ há miệng rồi ngậm lại liên tục.
D-dù sao đi nữa, sau khi đã nói rõ mọi chuyện, Aki-kun nhận chìa khóa phòng hội học sinh rồi bước ra khỏi phòng giáo viên.
Sự nhiệt tình của các cô giáo liệu sẽ nguội bớt hay càng bùng lên thì vẫn chưa rõ, nhưng chắc chắn kết quả sẽ biết sau thôi.
§
Chúng tôi lập tức đi thẳng đến phòng hội học sinh, lấy giấy dùng cho danh mục và bắt đầu ghi chép.
Sáu mươi tờ giấy, hai đứa cùng nhau viết từng tờ một… mà sao cảm giác tốn công vô ích thế nhỉ?
“Còn ba mươi phút nữa là khai mạc à.”
“Giờ nghĩ lại thì in ra chắc nhanh hơn ha?”
“Không, loại giấy này vốn mặc định phải viết tay.”
“À… tức là không thể tùy tiện in được.”
Chữ viết tay của tôi thì chậm.
Chữ viết tay của Aki-kun thì lại nhanh.
Để rồi khi tôi nhận ra, phần của cậu ấy đã xong từ lúc nào rồi.
“Xin lỗi nhé… tớ viết chậm quá.”
“Đừng bận tâm. Nhờ Saki giúp mà còn xong nhanh hơn bình thường đấy chứ.”
“Thật vậy à?”
“Ừ, ừm. Phần còn lại để tớ viết cho.”
“Ừm… cảm ơn nhé.”
Sau khi an ủi tôi, Aki-kun liền xử lý nốt đống giấy tờ khá đồ sộ đó.
Nhìn kỹ mới thấy, chữ của cậu ấy không còn là kiểu nắn nót như mọi khi, mà đã được viết hơi phá cách, đơn giản hơn.
Tôi thấy vậy liền tròn mắt ngạc nhiên.
“K-không cần phải viết đẹp sao?”
“Chắc chẳng có cô gái nào rảnh rỗi mà ngồi đọc từng chữ đâu. Thứ này chỉ là vé đổi quà thôi, nên chỉ cần ghi đúng tên vật phẩm và số lượng là được.”
“Ra là vậy.”
Nếu là như thế thì đúng là chẳng cần phải viết nắn nót thật.
Dù sao thì sau khi đổi xong, tất cả cũng sẽ vào thùng rác mà.
Tôi cứ tưởng phải viết kiểu có thể cho vào khung trưng bày cơ.
Nghĩ vậy, tôi bắt đầu viết kiểu chữ phá cách hơn.
Chỉ cần không nhầm tên vật phẩm và số lượng là ổn.
Khi viết xong, tôi cất toàn bộ vào hộp gỗ, rồi khóa cửa phòng hội học sinh lại.
“Lúc trao cái này là cuối cùng(sau khi hội thao kết thúc) hả?”
“Không, chắc sẽ là sau mỗi phần thi.”
“À, vì đây là quà tạm thời mà.”
“Ừ, kiểu quà kèm trước khi trao giải thưởng chính thôi.”
Vừa nói, Aki-kun vừa chỉ cho tôi thấy một chiếc két sắt.
“Ể? Cậu mang nó từ bao giờ thế?”
“Hội trưởng bảo tớ đem về đấy. Dù sao cũng tiện đường quay lại nên nhờ tớ mang luôn.”
Có lẽ họ sợ lúc không có ai trông coi thì sẽ có người lẻn vào chăng?
Bởi vì số tiền bên trong két, theo nghĩa nào đó, đúng là một khoản “đại tài sản” rồi.
“Hình như quyết định sẽ trao nó vào lúc có giải luôn.”
“Ể? Vậy chẳng phải những phiếu ăn bọn mình mất công chuẩn bị sẽ uổng phí sao?” [note78241]
“Chắc chỉ là muốn loại bỏ mọi nỗi lo về sau thôi.” [note78245]
“Vì nếu lại bị đột nhập nữa thì đúng là chịu không nổi nhỉ.”
Chi phí sửa cửa chắc sẽ gửi hóa đơn cho phụ huynh mấy đàn anh phá hỏng, nhưng nếu chuyện tương tự xảy ra liên tiếp thì đúng là quá sức chịu đựng.
Kem chống nắng thì nếu Aki-kun không mang đến thì chẳng lo bị lấy trộm, nhưng cái này lại là phiếu ăn trị giá lớn mua từ căn-tin theo hợp đồng với hội học sinh.
Có lẽ họ đã chọn phương án “xả” sớm những món có nguy cơ cao.
Sau khi ghé phòng giáo viên để trả lại chìa khóa–
“Liệu có thể chuẩn bị thêm phần dành cho giáo viên không?”
Giáo viên cố vấn đã đích thân đưa ra yêu cầu như vậy.
Nghe thế, Aki-kun lắc đầu, rồi lấy từ trong hộp gỗ ra mười hai tờ phiếu đổi quà và đưa cho cô ấy.
"Đây là phiếu đổi được viết riêng. Mỗi người đổi được một lọ, nên xin nhận cho.”
““““ Ể? ””””
Có vẻ cậu ấy vốn đã định trao chúng cho họ từ trước rồi.
Dù có nói là “suất cho giáo viên”, nhưng trong hội thao thì chẳng có môn nào mà giáo viên phải chạy cả.
Giờ cũng không thể thêm nội dung thi đấu mới vào được.
“Coi như là lời cảm ơn vì mọi người đã giúp đỡ bọn em hằng ngày. Dù hơi sớm một chút, nhưng xin nhận như quà ochūgen ạ.” [note78243]
““““Ochūgen!?””””
…Tôi cũng hơi băn khoăn không biết làm vậy có ổn không, nhưng vì đâu phải để nhờ vả hay xin xỏ gì, nên có lẽ gọi là ochūgen cũng đúng thôi.
Nghĩ cho cùng thì cũng giống như gửi thiệp chúc Tết (nengajō) thôi mà.
Lúc đó, tôi liếc nhìn Aki-kun, còn bên cạnh thì các giáo viên nữ đang nở mặt mày rạng rỡ.
“Mà này, còn thầy giáo nam thì cậu định làm thế nào?”
Mấy thầy thì đang nhìn bên này với vẻ “nghe hay đấy” nữa chứ.
Khác hẳn với cái lúc bị tin đồn năm ngoái dẫn dắt.
“Ừ nhỉ. Nếu chỉ tặng cho giáo viên nữ thì dễ bị nghi là ưu ái riêng, nên chắc tặng dầu dưỡng tóc cũng được. Mà vừa hay lại có loại chống rụng tóc, đúng một tá luôn.”
“Cả dầu dưỡng tóc cũng có à.”
Một tá [note78244] .
Tính cả hiệu trưởng và hiệu phó là vừa tròn mười hai người.
Không tính đến nhân viên văn phòng, vì học sinh chỉ trực tiếp chịu sự quản lý và giúp đỡ từ giáo viên, nên đây cũng là biện pháp hợp lý thôi.
“Loại dầu dưỡng tóc đó một lọ có giá bao nhiêu vậy?”
“Ban đầu cũng chỉ một nghìn yên thôi, nhưng nhờ mấy tay đầu cơ mà giờ một lọ lên đến hai trăm nghìn yên rồi”
““““Hả–?””””
Chẳng phải cái giá này quá sức vô lý sao?
“Đó là loại thuốc dưỡng tóc mà khi gội sẽ cuốn trôi sạch sẽ cả lượng bã nhờn dư thừa. Cứ coi như nó rửa trôi cả bã nhờn lẫn thành phần của thuốc dưỡng tóc là sẽ dễ hiểu hơn.”
“Vậy mà một lọ tận hai trăm nghìn à.”
“Nếu còn giúp ngăn rụng tóc nữa thì.”
“Ừm, giá đó cũng đáng.”
“Giảm rụng tóc thì tốt quá còn gì.”
Không rõ đó là loại sản phẩm thế nào, nhưng đám thầy giáo lại tỏ ra vô cùng tâm đắc.
----------------------------------------------------------------
Lại nói chuyện tóc nữa rồi (´・ω・`)


14 Bình luận
1 gross lọ 1 tá lọ lọ và lọ main lọ vương🐧🐧🐧