Có vẻ như cô lớp trưởng l...
Nemiko Shirai (白ゐ眠子)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 2: Tình hình đã thay đổi, nhưng tôi vẫn bị ném đá [Chương 31 - 60]

Chương 53: Bí dược chỉ là bí dược khi còn được giấu kín

3 Bình luận - Độ dài: 2,633 từ - Cập nhật:

Ngày hội thể thao chính thức đã bắt đầu.

“Tiến lên! Chỗ đó, chỗ đó! Vượt qua đi!?”

“A–! Bị vượt qua rồi!?”

Môn thi đầu tiên là cuộc thi ăn bánh mì dành cho nam sinh.

Những chiếc bánh này do căn-tin trường cung cấp, gồm bánh siêu cay và bánh siêu ngọt.

Chúng được xếp lẫn với bánh mì kẹp thông thường theo thứ tự ngẫu nhiên.

“Ai… ai là người đã quyết định tổ chức cái môn này vậy?”

Ở một nghĩa nào đó, đây cũng là môn thi địa ngục, sản sinh ra cảnh tượng hỗn loạn và tiếng la hét khắp nơi.

“Là hội học sinh đấy. Hội học sinh các khóa trước.”

“Hội học sinh các khóa trước điên rồ thật!”

“Có thể coi đó là một lời khen đấy.”

“Tớ hoàn toàn không khen tí nào nhé!"

Không, thật sự là tôi không hề khen đâu nhé?

Bánh siêu ngọt thì không sao, nhưng bánh siêu cay thì sẽ tùy người mà ăn được hay không.

------

“Cậu đang làm gì vậy. Chỉ còn chút nữa thôi mà~!”

“Vì không phải là người chạy nên cậu mới nói thoải mái được thôi, chứ miệng tớ rát quá.”

“Cậu vớ phải bánh siêu cay à?”

“Tớ chỉ có thể nói là… chia buồn nhé.”

“Năm nay còn cay hơn cả năm ngoái nữa.”

““Thật á!?””

Cuộc thi ăn bánh mì là thất bại hoàn toàn của đội Đỏ - khoa Xã hội.

Học sinh đội Trắng - khoa Tự nhiên thì thong thả chạy, nhắm vào mấy cái bánh còn lại.

“Cái đó có cách nào phân biệt không vậy?”

“Có chứ. Giờ thì hơi tối nên khó nhận ra thôi.”

“Bánh mì siêu cay thì phần sốt bị dồn một chỗ và nhỏ xuống mà.”

“Vậy tức là, họ dựa vào thời gian để xác định có sốt hay không à?”

“Có lẽ là họ thấy nguy hiểm nên chọn loại ngọt.”

“Bánh siêu ngọt thì cũng siêu ngọt theo kiểu riêng, nên ăn vào cũng khổ lắm chứ…”

Cuộc thi này, chỉ cần đã cắn một lần thì không được đổi nữa.

Vừa cho vào miệng mà cục đường khổng lồ đã “xin chào” thì đúng là địa ngục.

Mà loại siêu cay thì cũng là cực hình mà.

“Cái này có thể thay đổi loại bánh được không?”

Nếu sang năm vẫn tổ chức như vậy thì chắc sẽ phải thay đổi loại bánh thôi.

Ichikawa-san, nghe thấy lời tôi nói, đáp lại với vẻ mặt khó xử:

“Có lẽ là tùy vào kết quả trao đổi với bên nhà ăn.”

“Quả nhiên là vậy à. Tớ nghe nói độ cay đã tăng lên thì phải?”

“Đó cũng là kết quả của việc thương lượng đấy.”

“ à…”

Trước đây ngay cả chuyện hợp đồng này nọ cấp trên cũng đã phàn nàn rồi mà. 

“Hội học sinh lại gửi yêu cầu theo kiểu quen thuộc như mọi khi.”

Chuyện lần này chắc cũng chỉ là kết quả của mấy yêu cầu đó thôi.

Nhìn việc họ đã chuẩn bị hàng ngay trước thời điểm yêu cầu là hiểu rồi.

“Thế hệ sau chắc nên chuẩn bị ít nhất là một mẫu giấy tờ tiêu chuẩn nhỉ.”

“Không, ngay trong nhiệm kỳ của mình chị sẽ chuẩn bị hợp đồng.”

““““A, Hội trưởng.””””

Ngay lúc đó, hội trưởng - người vừa ra ngoài - đã quay trở lại.

Bên cạnh cô ấy còn có cả Trưởng Ban kỷ luật, chắc là vừa có buổi trao đổi gì đó.

“Vừa nãy, tớ nghe thấy nhắc đến hợp đồng. Là chuyện gì vậy?” 

“À thì…, là chuyện hội học sinh các khóa trước đây toàn giao dịch tiền bạc bằng miệng thôi.”

“Cũng vì vậy mà suýt nữa đã xảy ra rắc rối với nhà ăn. May nhờ sự ứng biến của Nagakura-kun nên mới tránh được”

“Chuyện đó… có liên quan đến vụ kia không?”

““Có.”” 

[note78332]

Có vẻ hội trưởng và mấy người kia cũng chỉ kể chuyện cho mỗi mình Trưởng Ban kỷ luật thôi.

Còn về người phụ trách nhà ăn trong vụ đó thì nghe nói đã bị điều sang bộ phận kinh doanh mở rộng thị trường mới.

Lý do thì không rõ, nhưng chắc đó là hình phạt vì đã gây ra một vấn đề nghiêm trọng đủ để làm xấu đi quan hệ với nhà trường.

“Vì vậy, trong những lần trao đổi sau này, sẽ phải mang theo tối thiểu một bản hợp đồng đến cho phía đối tác.”

“Vì giấy tờ là điều cần thiết để bảo vệ lập trường của cả hai bên mà.”

“Ra là vậy. Tớ thấy mình làm trưởng ban kỷ luật cũng tốt thật.”

“Bên phía các cậu thì cũng vất vả theo kiểu của mình mà.”

Rồi, với vẻ mặt như biết rõ chuyện, Phó hội trưởng lên tiếng hỏi Hội trưởng.

“Thế… kết quả chuyện kia sao rồi?”

(Tôi rốt cuộc vẫn chẳng hiểu đây là chuyện gì nữa?)

Có vẻ cả Ichikawa-san cũng không biết nên trông ngơ ngác.

“Im đi. Giả sử có nhắc tới ai thì cũng chỉ toàn tên của Nagakura thôi.”

“Hả? Giờ mà định chối thì cũng có ý nghĩa gì đâu chứ.”

“Trong khi trước đó đã bị mấy lời của Ichiki-sensei đánh bại tơi bời như thế rồi cơ mà.”

“Vậy mà vẫn không biết chừa, còn đem tên cậu ấy ra nữa là sao nhỉ?”

Cảm giác này… à, là mấy đàn anh hôm qua à.

Có khi đây là kết quả của cuộc thẩm vấn bên Ủy ban Kỷ luật.

Biết chuyện này rồi thì cũng đoán được bọn họ đang nghĩ gì.

“Chẳng lẽ mình đang trở thành một con dê tế thần tiện lợi sao?”

“Phải kèm thêm tiền tố “đối với bọn xấu” vào đó mới đúng chứ?” 

Saki lên tiếng trả lời.

Có Saki thì đứng về phía tôi nên còn đỡ, nhưng nghĩ tới tương lai rắc rối của mình lại làm tôi thấy nhức đầu.

Từ giờ nếu không ra tay trước với những rắc rối có thể xảy ra thì chắc chắn sẽ bị dồn vào đường cùng.

Đúng lúc đó, điện thoại của tôi rung lên.

Tôi lấy điện thoại từ trong túi ra và nhìn vào màn hình.

“Hử? Thông báo này là gì đây?”

“Có chuyện gì à?”

“Hình như có ai đó đang cố cạy tủ đồ của tớ.”

“Hảaa?”

Thông báo đó được gửi từ nắp khóa mà tôi đã lắp đặt.

Cái nắp khóa này có chức năng phát hiện rung lắc bất thường của cánh cửa và gửi thông báo bằng nguồn điện từ pin cúc áo.

Pin được đặt trong chốt phía sau, nên trừ khi mở cửa ra thì không thể tháo được.

Ngoài lề một chút, lượng pin còn lại cũng có thể kiểm tra qua ứng dụng điện thoại.

“Hội trưởng. Và cả Trưởng Ban kỷ luật nữa, xin mời đến lớp 2-A được không ạ?”

“Ể? Ừ, được.”

“Aki-kun, còn tớ thì nên làm gì?”

“Saki, cậu còn có thi đấu nên ở lại đi.”

“À… ừ, tớ hiểu rồi. Cẩn thận nhé?”

Dù sao thì lát nữa Saki sẽ phải chạy thi mà.

§

Tôi đứng bật dậy khỏi ghế ban tổ chức, cùng hội trưởng và mọi người bước nhanh về phía lớp học.

Khi đến gần lớp, chúng tôi bắt đầu rón rén thu hẹp khoảng cách.

“Sao chỗ này lại không mở ra được chứ!?”

“Chết tiệt… đồng phục của Shiraki-san đang ở ngay trước mắt vậy mà…”

“Cái tủ của thằng Nagakura kia cũng không mở được nữa.”

“Như thế này thì kế hoạch của Iwai Hajime sẽ hỏng mất còn gì.”

“Rõ ràng là bọn tao đã làm bản sao chìa khóa tổng theo kế hoạch của Iwai Hajime rồi cơ mà.” [note78333]

Từ trong lớp vang ra là tiếng bọn con trai đang trò chuyện.

Lại là ba tên thực hiện vụ này sao.

Không có học sinh năm ba ở đây, có lẽ chúng là đàn em của hắn.

Nghe vậy, Chủ tịch Ban Kỷ luật thật sự tỏ ra chán ngán.

“Đám đàn em của hắn mà không khoe mấy trò phạm pháp ra thì chịu không nổi à?”

“Dù biết là có thể bị nghe thấy mà vẫn tự thú nữa chứ?”

“Còn em thì đang rất tức giận vì đồng phục của Saki bị nhắm tới đây này.”

“Phản ứng đó thì đúng chuẩn bạn trai rồi.”

“Ừ, phản ứng chính xác đấy.”

Tủ của tôi cũng đang bị nhắm tới cơ mà.

(Không biết chúng nghĩ gì mà lại muốn mở tủ của tôi?)

Đang nghĩ vậy thì một thằng ngu trong số đó tự thú.

“Tao định cất mấy đồ vệ sinh nữ đã lấy được từ trước vào tủ của Nagakura, thế mà tủ không mở được thì làm ăn gì được chứ!”

Khoan đã!?

Chẳng lẽ bọn này chính là thủ phạm hôm đó!?

“Chuyện này không thể bỏ qua được đâu.”

“Biến thái, đáng chết, không chút tha thứ!”

Có vẻ như có hai con quỷ dữ đang đứng phía sau tôi…

“Tớ cũng từng bị lấy mất rồi đấy.”

“Tớ cũng vậy. Lúc cần thì chẳng thấy đâu cả.”

Ra cả hội trưởng bọn họ cũng là nạn nhân.

Thế này thì chỉ còn đợi thời điểm thích hợp rồi xông vào thôi.

“Chết tiệt… thế này thì trễ mất phần thi đấu.”

“Không nghĩ ra cách nào sao?”

“Không được. Cái dụng cụ hôm qua cũng bị tịch thu rồi.”

“Là tại đàn anh đem dùng vào mấy trò vớ vẩn đó hả…”

“Cơ mà Iwai Hajime bảo cứ đổ hết lên đầu thằng Nagakura là được, nên chắc cũng chẳng tới mức phải tự thú đâu. Dù sao… đây cũng là chuyện cần thiết để bảo vệ Iwao-senpai mà.”

Hử? Cái tên này mình nghe lần đầu đấy nhé?

“Iwao…?”

“Iwao mà cậu nói là ai?”

“Người đó là ai vậy?”

“Là học sinh lưu ban mà hôm trước tớ đã nói tên cho cậu đấy.”

Học sinh lưu ban… là Wadachi Iwao thì phải?

“Thành tích học tập đứng thứ hai, chỉ sau tôi thôi.”

“Nhưng vì cậu ta bị lưu ban nên coi như vô hiệu.”

“À… ra vậy.”

Nếu tôi nhớ không lầm thì cuộc điều tra của Sae-san đã phát hiện ra chuyện mẹ của Kotohogi đã tái hôn.

(Mà người mẹ đó tái hôn với nhà Wadachi thì phải?)

Người con trai cả đi theo mẹ thì lấy họ Wadachi?

Các chị em gái thì vẫn giữ họ Kotohogi.

Còn người con trai thứ là Youki thì giữ nguyên họ của cha cũ. [note78334]

(Không biết mấy anh em nhà này có ghét họ Kotohogi không nữa…)

Hiện tại, những gì đã biết là có chị gái, chị gái, và em gái. [note78335]

Nếu trong đó lại có thêm một ông anh cùng loại thì đúng là đau đầu.

Ngay sau đó, hội trưởng và mọi người bước lên trước mặt tôi.

“Mấy người đằng kia!”

“Mấy người vừa nói đó, có thể nhắc lại y nguyên trước Ủy ban Kỷ luật không?”

“““ !!!? ”””

Ba người quay phắt lại vì giật mình, rồi ngã sấp mông xuống.

“Kể cả việc Wadachi Iwao là ngưới đứng phía sau nữa đấy.”

“““……”””

Ngay khi nghe đến cái tên đó, họ liền đổi sắc mặt, lộ rõ vẻ hối hận.

“Điểm yếu dẫn đến thất bại của các người chính là cái miệng quá lỏng lẻo đấy. Mấy chuyện kiểu đó đáng lẽ phải giữ kín đến khi xuống mồ luôn chứ?”

Lời nói sắc lẹm của hội trưởng được nhắm thẳng vào tên con trai vừa phát ngôn trước đó.

Tôi cũng không thể cứ núp mãi, liền bật điện thoại lên phát đoạn video đã quay.

“Bằng chứng còn đây hết rồi. Các người không thể chối cãi được đâu.”

“““Nagakura!?”””

Đừng có ngạc nhiên như vừa gặp ma quỷ thế chứ.

Tôi tiến lại gần về phía một tên đang ngồi sấp dưới đất với đầy sát khí.

“Các người nghĩ tôi sẽ tha thứ cho tội cố mở tủ của Saki sao?”

“C-cậu là ai? Có liên quan gì đến cậu đâu!”

“Tôi là hôn phu của Saki đấy, có vấn đề gì sao?”

“““Gì cơ!?”””

Sau khi nói xong thì tôi mở cửa tủ đồ, lấy từ trong cặp ra một lọ thuốc.

Đứng trước mấy tên đang ngồi bệt dưới đất,

“Bọn bên khối Tự nhiên đều biết chuyện này. Còn bọn khối Xã hội như chúng mày chỉ là những quân cờ đáng thương bị anh em nhà Youki nhồi nhét mấy lời dối trá, nên không biết cũng là điều đương nhiên thôi.”

Tôi đổ toàn bộ xuống gần vùng hạ bộ theo ba lần tách ra.

Đây là loại bí dược không thể công khai ra bên ngoài.

Với Saki và những người khác, tôi đã nói là mình chưa nghiên cứu ra, nhưng thật ra là đã chế được rồi.

Ban đầu tôi định sử dụng lên toàn bộ sợi vải, nhưng bị cản trở nên mới không làm được.

Mà chuyện nó cùng với bản luận văn biến mất cũng là sự thật.

“Chỉ để lại cho các cậu một cái chết về mặt xã hội thôi.”

“““Qu-quần dài và cả quần lót đang tan chảy ra sao!?”””

“Cái đó là gì vậy?”

“Là bí dược khiến sợi tổng hợp tan chảy và biến mất. Tuy nhiên, sợi thực vật thì không áp dụng được.”

“Chẳng lẽ… là cái trò hù dọa đó?”

“Trò hù dọa là ý gì?”

“Là chuyện mà trước đây tớ nghe từ Aoi-chan ấy. Loại hóa chất mà Nagakura-kun từng dùng để dọa đám con trai bu quanh Saki-san nhằm giải tán bọn họ.”

“Dùng để dọa… mà lại có thật ở đây sao?”

“Nó chỉ làm sợi tổng hợp biến mất thôi. Chính vì mang theo một thứ nguy hiểm như vậy nên việc khóa tủ đồ là điều bình thường. Nếu bị lấy ra ngoài thì chẳng biết sẽ bị dùng vào việc gì đâu.”

““Quả thật.””

Một khi thứ này lọt ra ngoài, thì coi như xong, chắc chắn nó sẽ bị lợi dụng.

Đàn anh của bọn này, Youki - kẻ đứng sau, chắc chắn sẽ muốn có được nó.

(Giả sử có muốn thì bình thường… cũng không phải loại mà có thể dễ dàng kiếm được.)

Nhân tiện, tôi quyết định tiến hành thẩm vấn bọn này.

“Các cậu có thể nói gì đó về Youki Iwao không?”

“““……”””

“Vậy thì lần tới tôi sẽ đổ thuốc xóa bỏ cái ‘thứ dơ bẩn’ đó nhé? Loại có tác dụng TS (chuyển giới) ấy.”

“““!!? N-nói! Bọn tôi sẽ nói mà!?”””

Nhờ vậy mà hiệu quả tức thì.

Loại thuốc đó không tồn tại… mà cũng có thể là không hẳn là không có?

Sau đó tôi để cho bọn chúng nói hết, ghi âm lại, rồi phủ giấy vệ sinh lên vùng hạ bộ.

“Họ đã phải chịu một cái chết về mặt xã hội rồi nhỉ.”

Chúng quả thực đã cháy sạch và trắng xóa hoàn toàn.

“Wadachi Iwao chính là Youki Iwao sao.” [note78336]

“Đây là vấn đề hết sức nghiêm trọng.”

Rồi hội trưởng quay sang hỏi tôi:

“Mà này, thứ thuốc đó thì sao?”

“Em đã dùng hết cho ba tên này rồi.”

“Vậy là không còn nữa nhỉ.”

Có thì cũng chỉ thêm nguy hiểm thôi. 

Tôi cũng thấy nhẹ nhõm vì đã xử lý hết cái đó.

----------------------------------------------------------------

Cậu đang nắm trong tay cái thứ gì thế này… (´・ω・`)

Ghi chú

[Lên trên]
Tác giả viết thế thì bố tôi cũng không hiểu ai nói cái gì! Ở đây là cuộc trò chuyện của Hội trưởng, Trưởng Ban kỷ luật (Amane Haru) với Phó hội trưởng nhé.
Tác giả viết thế thì bố tôi cũng không hiểu ai nói cái gì! Ở đây là cuộc trò chuyện của Hội trưởng, Trưởng Ban kỷ luật (Amane Haru) với Phó hội trưởng nhé.
[Lên trên]
Mấy thằng cu này thực sự nhắc đầy đủ tên chủ mưu ra luôn.
Mấy thằng cu này thực sự nhắc đầy đủ tên chủ mưu ra luôn.
[Lên trên]
Chính là cái thằng phản diện đầu tiên đấy - Youki Hajime.
Chính là cái thằng phản diện đầu tiên đấy - Youki Hajime.
[Lên trên]
2 đứa chị và 1 đứa em.
2 đứa chị và 1 đứa em.
[Lên trên]
Tôi biết là có mấy ông đang lú vcl đúng không, tôi cũng vậy :)). Chắc thằng này là anh em với cái thằng Youki Hajime.
Tôi biết là có mấy ông đang lú vcl đúng không, tôi cũng vậy :)). Chắc thằng này là anh em với cái thằng Youki Hajime.
Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Cl gì cũng làm đc chỉ trừ mấy chuyện phạm pháp là a chưa có đk thôi 🙃
Xem thêm
cạn lời luôn
main là ông hoàng chế dược à thuốc éo gì cx có
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Bình luận đã bị xóa bởi Hanyu