Volume 2: Tình hình đã thay đổi, nhưng tôi vẫn bị ném đá [Chương 31 - 60]
Chương 44: “Cơn thịnh nộ lộ rõ trong ánh mắt”
5 Bình luận - Độ dài: 2,528 từ - Cập nhật:
Việc chuẩn bị cho hội thao bắt đầu được triển khai chủ yếu vào buổi chiều sau giờ học.
“Vậy thì, nếu được… cậu có muốn cùng đi mua đồ không?”
“……”
“Tớ có thể giúp xách đồ hay gì đó nếu cậu cần…”
“……”
“Thế nào?”
Ngay trước mũi tôi, một thằng cha đang cố tiếp cận Saki khiến tôi cực kỳ bực bội.
Saki thì hoàn toàn phớt lờ tên đó, tập trung hết sức xử lý công việc của mình.
“……”
Cô ấy vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào màn hình, nhưng tên kia lại chẳng mảy may bận tâm.
Thật không thể không nghĩ hắn chính là điển hình của loại đàn ông không biết đọc không khí.
Đến cả các anh chị khóa trên còn biết điều, vậy mà ở hắn lại toát ra sự ích kỷ đến mức có đặt cho biệt danh “Youki đệ nhị” cũng chẳng có gì lạ.
“Cậu nói gì đi chứ. Một mình tớ nói chuyện thế này thì thấy quê quá.”
“……”
Đứng bên cạnh nhìn, tôi cảm thấy rõ sự bực bội của Saki đang truyền sang mình.
“Chắc cô ấy đang nghĩ kiểu “Tự xấu hổ rồi chết đi cho rồi!” ấy nhỉ.”
“Pfft…”
Ichikawa-san nghe thấy lời tôi lẩm bẩm thì phì cười.
Tất nhiên, ngoài chúng tôi còn có những người khác cũng đang nhìn chằm chằm gã kia.
“Hôm nay ‘ông hoàng tán gái’ lại tiếp tục màn cưa cẩm kinh khủng đó nhỉ.”
“Mà bên nữ sinh lớp F đang làm gì thế?”
“Có vẻ như họ không thèm quan tâm. Nhìn kìa, đang tám chuyện ở góc kia kìa.”
“À… chẳng lẽ hắn ta bình thường cũng kiểu đó sao?”
“Có thể lắm. Mặt mũi thì bình thường nhưng lại tự sướng kiểu ‘ta đây ngầu lắm’ nên thành ra đáng tiếc hết sức.”
“Pfft.”
“Kìa, Ichikawa-san lại phì cười nữa kìa.”
“Trong những lời vừa rồi có gì buồn cười vậy nhỉ?”
Có lẽ tôi nên hỏi Akari một lần xem rốt cuộc điểm yếu của Ichikawa-san ở đâu?
Nếu để việc này ảnh hưởng đến tiến độ làm việc thì sau này rắc rối lắm.
Ngay lúc đó, Saki đứng dậy khỏi ghế.
“À, cậu đi đâu à? Cho mình đi cùng được không?”
Cô ấy hoàn toàn phớt lờ và định bước ra khỏi phòng họp.
Trước khi đi, Saki quay đầu lại, ném cho cậu ta ánh nhìn như nhìn rác rưởi rồi buông một câu:
“Biến thái.”
“Hể?”
Trong tình huống này thì đúng là như vậy rồi.
Gã kia vẫn còn ngơ ngác, đưa mắt nhìn theo bóng lưng Saki khi cánh cửa đóng lại.
“Đàn ông mà không hiểu được lòng dạ con gái lại còn không biết điều thì đúng là tệ hết chỗ nói!”
“Đến tớ còn hiểu ra vấn đề, không biết cậu ta có ổn không nữa?”
“Việc ở cùng đội Đỏ với cậu ta còn khó chịu hơn là thấy xấu hổ.”
“Tự dưng lại thấy mừng vì mình ở khối Tự nhiên, dù hơi tội cho Ichikawa-san.”
“Đây là lần đầu tiên tôi thấy một nam sinh bị ghét đến mức vậy mà vẫn cố bắt chuyện để làm hình tượng của mình tụt xuống tận đáy đấy.”
“Thuộc dạng tệ hại nhất trong lịch sử rồi đấy.”
“Thế này tự dưng lại thấy Youki-kun hồi trước vẫn còn đỡ hơn ta… lạ thật.”
“Dù sao thì cậu ấy cũng có ngoại hình và vẻ ngoài khá tốt, còn biết điều nữa. Chỉ có bộ mặt thật bên trong là không chấp nhận được thôi.”
Cuối cùng thì cả đám con gái xung quanh cũng nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh tanh.
Tôi cũng muốn cho hắn một trận lắm, nhưng chỉ có thể giao cho Saki thôi.
Dù tôi có nói gì đi nữa thì gã cũng chẳng thèm nghe, nhưng nếu là con gái thì cậu ta lại chịu nghe phần nào.
“Sao tự nhiên mọi người nhìn tôi như kiểu tội đồ vậy?”
“Còn hỏi à? Khi người ta đang có ý muốn đi ‘hái hoa’ mà cậu lại đòi đi theo thì bị nhìn thế cũng đáng thôi.”
“‘Hái hoa’? Cái đó là gì?”
“Cậu… thật sự học khối Xã hội đấy à?”
Đến mấy nam sinh khối Tự nhiên cũng phải ngán ngẩm với vốn từ vựng của cậu ta sao?
Tôi bèn buông một câu lẩm bẩm với ý châm chọc.
“Đúng là đồ đần độn không biết đọc bầu không khí. Nếu không hiểu nổi tâm lý con gái thì cứ tự nhốt mình trong bồn cầu nam mà ngồi đó đi.”
Tất nhiên tôi nói bằng tiếng Anh nên chỉ có hội trưởng hiểu.
Có lẽ vì đó là một câu nói khá tục tĩu, nên cô ấy phì cười.
“Pfft.”
“Có thằng nào đó đang lẩm bẩm tiếng Anh một mình kìa, cậu ta vừa nói gì vậy?”
“Cậu thật sự thuộc khối Xã hội à?”
Thằng này, làm sao mà được chuyển trường đến đây vậy?
Thật không thể hiểu nổi.
“Chẳng lẽ trường mình lại có điểm chuẩn thấp đến thế sao?”
“Đ-không… em không nghĩ vậy đâu. Pfft”
“Loại này chắc là nhờ một tài năng đặc biệt nào đó mới vào được đây. Kiểu dạng học sinh đặc cách ấy nhỉ?”
“À ra là học sinh đặc cách. Vậy nên đầu óc mới lỏng lẻo như thế à?”
“Cái thằng khốn nạn này!?”
“Có vẻ trúng tim đen rồi nhỉ.”
“Thêm cái khoản dễ nổi nóng nữa thì chắc cũng đoán ra được cậu ta thuộc câu lạc bộ nào rồi.”
“Tớ cũng đại khái đoán ra rồi.”
“Thằng kia! Ra ngoài giải quyết!”
“Muốn đánh nhau thì ra chỗ khác!”
“Tao đang nói mày đó!”
Nói rồi hắn túm cổ áo tôi.
Chắc do khác biệt thể hình nên hắn không nhấc tôi lên nổi.
“Ráng tập luyện thêm đi. Này, bỏ cái tay ra coi.”
“Ugh…”
“Chỉ mới siết nhẹ mà cũng rên rỉ thế kia? Cậu thực sự là học sinh đặc cách à?”
Tôi chỉ siết nhẹ thôi mà hắn đã kêu đau.
Chắc vì tay tôi quen nắm bóng rồi nên lực tay mạnh hơn.
“D-dừng, dừng lại đi!”
“Tôi chỉ trả lại đúng những gì cậu đã làm thôi.”
“Đ-đau quá!”
“Cậu đâu phải người duy nhất bị tổn thương vì những lời nói vô tâm của mình. Biết đọc không khí chút đi.”
“Tôi… nói gì đâu chứ!?”
“Đáng tiếc. Không hiểu được thì cậu còn thua cả khỉ. Đi mà chơi bóng một mình đi.”
“Thằng khốn! Mày vừa đụng vào điều cấm kỵ của tao đấy!”
“Cấm kỵ của cậu thì liên quan gì tới tôi?”
Tôi thực sự chẳng hứng thú gì với hắn.
Đúng lúc đó, cánh cửa phòng họp mở ra và một dáng người cao lớn quen thuộc ló đầu vào.
“Ê, Aoi có ở đây không?”
“À, Akari-kun!”
“Bọn mình vừa tập xong. Còn lâu nữa không?”
“Ừm, chắc còn một chút nữa thôi.”
Ichikawa-san vừa trả lời vừa dùng ánh mắt ra hiệu lý do tại sao tiến độ công việc lại chậm chạp.
“Ra là vậy… à mà-”
Akari lần theo ánh nhìn đó và thoáng ngẩn người ra trong giây lát.
“Thằng khốn! Mày đang làm cái quái gì vậy hả!”
Đúng là người này cũng dễ nổi nóng chẳng kém.
“A-Akari-san! Xin hãy giúp tôi với!”
“Buông cái tay đang nắm cổ áo của Aki ra ngay!”
“Ơ, tại sao cậu lại nổi giận!?”
Quả nhiên là vậy.
Một suất đặc cách và còn là ace của đội bóng rổ.
Sự khác biệt giữa Akari, người giành suất chơi chính ngay trong năm nhất, và một tên đặc cách được chiêu mộ từ trường quê là quá rõ ràng.
Thể thao vốn coi trọng tôn ti trật tự mà.
“Bởi vì mày đang gây sự với bạn tao đấy, hiểu chưa?”
“B-bạn!?”
“Nếu mày làm bị thương người tập cùng tao thì tao không để yên đâu!”
“N-người tập cùng? Nhưng thằng này đâu phải dân chuyên đâu?”
“Làm gì có chuyện đó! Dù mày có đứng bằng tay cả đời cũng không thắng nổi nó đâu!”
“N-nhưng mà, huấn luyện viên bảo tôi giỏi nhất mà…”
“Con mắt nhìn người của ổng mù tịt rồi! Về khoản tuyển chọn và huấn luyện thì cố vấn đội còn giỏi hơn!”
“C-cậu nói thế có được không đấy!?”
“Mọi người đều nói thế cả thôi. Ai cũng biết mày chỉ là một thằng rác rưởi được nhét vào nhờ quan hệ của hiệu trưởng tiền nhiệm!”
Vẫn còn dư âm của mấy kẻ bất ổn do hiệu trưởng cũ để lại sao?
Có lẽ do vấn đề hợp đồng nên bọn họ sẽ còn tồn tại ít nhất là hết kỳ này.
Mà này, Ichikawa-san, làm ơn dẹp loạn đi chứ. Đừng có đứng phía sau “pupupu” mà cười nữa.
“Dạo này mày có còn ló mặt đi tập đâu. Người ta còn đồn là mày suốt ngày uống rượu ở nhà đấy!”
“K-không có chuyện đó…”
“Có đấy! Mày mà cũng được vào diện đặc cách thì đừng có nhận thêm việc ở ủy ban nữa! Chỉ tổ đến muộn rồi ngay cả chỗ ngồi dự bị cũng không giữ nổi thôi!”
Đội bóng rổ xem ra cũng lắm chuyện thật.
Tôi giữ nguyên vẻ mặt ngán ngẩm, nhưng vẫn nhắc nhở hắn:
“Những người có mặt ở đây đều là những người có thể sắp xếp thời gian linh hoạt. Không một ai còn dính dáng tới câu lạc bộ. Nghĩa là bọn họ đang toàn tâm toàn ý cho câu lạc bộ của mình đấy. Nếu có thời gian rảnh để nhăm nhe hôn thê của người khác thì hãy dành mà trau dồi kỹ năng đi. Còn lần sau mà tiếp tục lượn lờ quanh Saki hoặc gây chuyện nữa, thì xác định là tôi sẽ ‘xóa sổ’ cậu đấy, liệu hồn mà chuẩn bị tinh thần đi.”
“H-hôn thê á?”
“Mày đang tán hôn thê của Aki à?”
“Hôn… thê?”
Ôi trời, cậu này từ thôn quê nào tới đây thế?
Rõ là kiểu người chỉ sống được trong thế giới riêng của mình. Hơi giống Youki, nhưng tệ hơn ở chỗ hắn còn chủ động bước vào bãi mìn. Ngay cả Akari cũng bị hắn làm cho chán không buồn nói, thế là Ichikawa-san xen vào:
“Shiraki-san và Nagakura-kun đã đính hôn thông qua gia đình hai bên. Xen vào mối quan hệ này đồng nghĩa với việc cậu tự chấp nhận bị ‘xóa sổ’ về mặt xã hội. Ngoài ra, nếu trước mặt Shiraki-san mà cậu dám nhục mạ Nagakura-kun thì kết cục chắc chắn là…”
“Ực…”
“…đã muộn rồi, cô ấy sẽ nổi điên và không bao giờ thèm nói chuyện với cậu nữa. Nói thẳng cho dễ hiểu: Shiraki-san yêu thương Nagakura-kun đến mức si mê, nên việc cố chen ngang để giành lấy trái tim cô ấy hoàn toàn bất khả thi. Với trình độ của cậu thì cũng giống như một kẻ nghiệp dư thách đấu với tuyển thủ NBA vậy - khả năng gần như bằng không. Cậu còn dám túm cổ áo để hăm dọa cậu ấy, từ khoảnh khắc đó hình ảnh của cậu trong mắt Shiraki-san đã rơi xuống mức thấp nhất, hết thuốc chữa rồi. Giả sử có thách đấu bóng rổ, cậu cũng không thắng nổi đâu. Nagakura-kun từng là cầu thủ thi đấu ở chính quê hương bộ môn ấy, khoảng cách giữa hai người là kiểu đèn lồng với chuông lớn, mặt trăng với rùa ao, trời và đất nên tốt nhất là từ bỏ đi.”
“…”
Cô ấy thao thao bất tuyệt thế cũng được thôi, nhưng đừng có vô tình tiết lộ mấy chuyện kỳ quặc như vậy chứ.
“Thì ra lý do thầy phụ trách thua trước động tác giả của Nagakura là vậy hả.”
“Cậu ta có thể là một đối thủ tập luyện tốt, nhưng một cầu thủ như vậy không thể nào chơi ở cấp độ bóng rổ trung học (cấp 3) được. Trình độ chênh lệch quá nhiều.”
“Này, Ichikawa-san, cậu cũng khá là độc miệng nhỉ?”
“Aoi mà nổi cáu thì hay độc miệng lắm. Đến tớ còn thấy ngợp mà.”
“Đừng có nói vậy mà!?”
“Xin lỗi xin lỗi.”
Akari-kun xoa xoa đầu cô ấy cưng chiều, nhìn kiểu này đúng là một cặp đôi siêu ngốc nghếch.
Nhìn từ ngoài có khi giống anh em, nhưng thực tế lại đang yêu nhau…
Ngay lúc đó, Saki từ nhà vệ sinh quay lại, đứng cạnh tôi và lên tiếng:
“Vậy… còn định túm cổ áo người ta đến bao giờ nữa đây?”
“A!”
“Buông ra được không? Áo sơ mi nhăn hết cả rồi kìa.”
“X-xin lỗi…”
“Cậu không sao chứ, Aki-kun?”
“Không vấn đề gì. Mà cậu có mệt không?”
“Mệt chết đi được! Cái tên tự tung tự tác đó cứ lải nhải suốt làm mình chẳng làm nổi một phần ba công việc định làm.”
“Vậy à… chắc đành mang về nhà làm tiếp thôi.”
“Nhớ giúp mình với đấy!”
“Ừ ừ, giúp mà.”
Sau khi nói xong, cô ấy tựa sát vào lưng tôi, vòng tay ôm lấy.
Cảm giác mềm mại truyền qua lớp đồng phục, nhưng nếu để tâm tới chuyện đó thì coi như tôi đã ‘thua’.
Ngay lúc này, tên kia lên tiếng:
“À… à này, cái chuyện hôn ước ấy…”
“Cậu đang nói gì vậy?”
“Chuyện hôn ước đó là nói dối… đúng không?”
“Cút.”
“Hả…?”
“Biến khỏi mắt tôi ngay lập tức, chỉ tổ chướng tai gai mắt.”
“C-cậu nói gì vậy?”
“Tôi bảo biến đi.”
“Nhưng… tại sao chứ? Tớ có làm gì sai đâu?”
“Sai chứ còn gì nữa. Tôi đây đã phải chịu đựng mười năm yêu xa mới được gặp lại Aki-kun! Vậy mà cậu ở đâu chui ra, tự tiện xông vào mối quan hệ của chúng tôi, mang hết dục vọng và tham vọng của mình ra chen ngang để chia rẽ bọn tôi! Nếu từ giờ mà còn định dây dưa với tôi, thì tôi sẽ tận dụng sức mạnh của gia đình để nghiền nát cuộc đời cậu cho mà xem, hãy chuẩn bị tâm lý đi!”
"Hiiii..." [note77443]
Ghê thật… Câu nói đó, cùng với giọng điệu ấy, đáng sợ thật sự.
Giọng trầm như gầm gừ khiến bầu không khí trong phòng họp như đông cứng lại.
“Có phải cậu ta đã đụng trúng nghịch lân của cô ấy không?” [note77444]
“Không cần hỏi, chắc chắn là đụng vào rồi.”
“Thật đấy à… Cậu nên chuyển trường đi thì hơn.”
“Tại… tại sao chứ?”
“Nói đến nhà Shiraki là nói đến ông trùm của tập đoàn lớn đang chi phối cả khu vực này. Người bình thường chẳng ai dám gây sự đâu. Những kẻ không bình thường thì… gần đây cũng biến mất hết rồi.”
“V-vâng…?”
Cậu ta vẫn chưa chịu tin sao.


5 Bình luận