Có vẻ như cô lớp trưởng l...
Nemiko Shirai (白ゐ眠子)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 2: Tình hình đã thay đổi, nhưng tôi vẫn bị ném đá [Chương 31 - 60]

Chương 59: Cảm giác bứt rứt và hiện thực

4 Bình luận - Độ dài: 2,421 từ - Cập nhật:

Sau lễ hội thể thao, tôi trở lại với cuộc sống thường ngày.

Ngay sau đó, kỳ thi bắt đầu, và cả trường chìm trong không khí thi cử.

Tôi cũng tranh thủ thời gian nghỉ để vừa trò chuyện với bạn cùng lớp vừa cố gắng tự học.

“Saki, công thức chỗ này là gì vậy?”

“Tớ mới chỉ lúc nãy rồi mà.”

“Tớ quên béng mất rồi!”

“Cái đó thì… cậu cũng thật là…”

Tôi đang dồn sức để hướng tới trận đấu với Aki-kun trong kỳ thi cuối kỳ.

Bữa trưa thì vẫn như mọi khi, ăn cơm hộp “stamina” của Aki-kun.

Mặc dù gọi là ‘stamina bento’, nhưng không phải kiểu ăn vào để tăng sinh lực đâu, mà là vì nó mang lại sự an ủi cho trái tim tôi nên tôi mới đặt tên như vậy.

Lý do khiến tôi cần sự an ủi đó là do cuộc sống đã trở lại bình thường.

Trong thời gian chuẩn bị cho đại hội thể thao, tôi dành chín phần thời gian cho Aki-kun, còn một phần cho các bạn cùng lớp.

Khi trở về cuộc sống thường nhật, tỉ lệ lại trở thành ba phần cho Aki-kun, bảy phần cho bạn bè trong lớp.

Mặc dù chuyện chúng tôi đang hẹn hò đã được chấp nhận, nhưng không có nghĩa là chúng tôi có thể thân mật công khai mọi lúc.

Với cương vị là lớp trưởng, tôi buộc phải đối xử công bằng với tất cả mọi người.

Ngay cả trước khi thân thiết với Aki-kun, tôi vẫn luôn đối xử công bằng như vậy.

Tôi không thể thay đổi điều đó một cách đột ngột được.

Dù cho việc bị mọi người kỳ vọng và dựa dẫm không phải là điều tôi thực sự mong muốn.

(Năm sau… nhất định mình sẽ không làm lớp trưởng nữa!)

Bởi vì năm sau còn có công việc rắc rối hơn đang chờ.

Tôi gần như đã được chọn làm phó hội trưởng học sinh tiếp theo, theo mong muốn của Aoi-chan.

Aki-kun thì dường như sẽ tiếp tục làm thủ quỹ.

Chức thư ký có thể sẽ được chọn từ học sinh năm nhất năm sau, nhưng nếu không ai nhận, thì ba người chúng tôi sẽ phải cáng đáng hết.

Hội học sinh của trường mình đúng là không được ưa chuộng gì cả nhỉ?

Tôi tưởng nếu học sinh nào muốn học lên cao hơn thì họ sẽ muốn tham gia chứ…

(Không chừng… cả mấy lời đồn về hội học sinh cũng đang lan truyền rồi…)

Chuyện một tiền bối bị nổi giận vô cớ đã bị lộ trong đại hội thể thao.

Người đó đã nhận “lễ rửa tội” là một chiếc bánh mì siêu cay và bị cuốn phăng trong cơn bão mưu mô.

Kết quả là, thay vì đạt được điều mong muốn, người đó bị xử phạt đình chỉ học một năm - điều đó hoàn toàn trái ngược kỳ vọng của tôi.

Tôi chẳng hiểu tại sao trường lại giữ một người nguy hiểm như vậy thay vì cắt đứt quan hệ.

Thầy cô dường như lo sợ sự trả thù của người đó, nhưng người phải chịu thiệt không phải là các thầy cô mà là danh tiếng của trường và sự an toàn của nữ sinh, nên mong là họ đừng nhầm lẫn điều gì mới được.

(Một năm sau… người đó sẽ quay lại đúng vào thời gian nhiệm kỳ của chúng tôi. Lại còn lưu ban, thành bạn cùng khóa nữa chứ…)

Chỉ cần nghĩ đến thôi là tôi đã thấy ngán ngẩm.

Trái tim tôi đang gào thét “không đời nào!”

Ngay lúc đó, một tiếng động “rầm” vang lên phía sau.

Khi tôi quay lại nhìn thì thấy Aki-kun đang cầm túi giày thể thao và bước ra ngoài.

(Hả? Này, khoan đã! Tớ đã bảo là khi ra ngoài thì phải nói một tiếng rồi cơ mà!)

Không thèm liếc nhìn tôi - đang sững sờ ngơ ngác - Aki-kun chạy thẳng đến nhà thể chất số hai.

(M-mình phải chạy theo mới được. À nhưng mà…)

Bạn cùng lớp vẫn chưa nhận ra chuyện gì.

Vẫn còn đang hỏi tôi mấy câu kiểu “Công thức đoạn này là gì vậy?”

(Ư ư ư, bực thật đấy!)

Tôi đành phải che giấu cảm xúc, giữ vẻ mặt bình tĩnh trong khi bên trong thì vô cùng bực bội.

Chỉ đến gần cuối giờ nghỉ trưa, tôi mới được “giải phóng”.

Khi các bạn bắt đầu rời chỗ để đi vệ sinh hoặc mua nước, ai làm việc nấy, tôi cũng tranh thủ ghé qua nhà vệ sinh rồi vội vã chạy đến nhà thể chất số hai.

Ở đó, Aki-kun đang dẫn bóng một cách nhẹ nhàng.

“Cái pha đột phá gì thế kia? Nhanh quá…”

“Không biết trong đầu cậu ta đang hình dung đối thủ là ai nhỉ?”

“Chẳng lẽ là Akari à?”

Các tiền bối trố mắt ngạc nhiên, nhưng khỏi “có khi”, chắc chắn là Nikawa-kun rồi.

Aki-kun luôn tập luyện cùng người khác rồi chỉ ra điểm yếu cho họ.

(Cậu ấy hoàn toàn có thể làm huấn luyện viên luôn đấy chứ.)

Nhưng mà, tôi sẽ không cho phép điều đó đâu!

Tôi sẽ không để ai lấy mất thời gian ở bên nhau của chúng tôi!

Tôi bước tới, gọi Aki-kun đang tập luyện.

“Aki-kun~? Cậu đang làm gì thế~?”

Tôi cố gắng nở nụ cười, không để lộ sự tức giận.

Dù má tôi hơi giật giật nhưng đành chịu.

Aki-kun hơi giật mình khi nhìn thấy tôi.

Cậu ấy nhận ra là tôi đang giận.

Tôi không chờ thêm giây nào, chỉ chào các tiền bối rồi kéo tay phải của Aki-kun một cách dứt khoát về lớp học.

Chỉ cần Aki-kun không có ở trong lớp cùng tôi là tôi đã thấy bồn chồn không yên rồi. Không thể chịu nổi!

(Nhất định mình phải có thời gian ở bên nhau!)

Nghĩ như vậy, tôi vừa đi vừa kéo tay Aki-kun thì bỗng dưng bị khựng lại.

Tôi quay lại nhìn thì ra Aki-kun đã dừng bước.

Gương mặt cậu ấy trông như đang suy nghĩ gì đó rất nghiêm trọng.

“Aki-kun? Có chuyện gì sao?”

Tôi đang lo lắng hỏi thì–

(Hả?!)

Bất ngờ, Aki-kun ôm chặt tôi từ phía sau.

Là một cái ôm từ phía sau lưng, kiểu ôm mà tôi từng mơ thấy.

“Ơ? A-Aki-kun?!”

“Một chút thôi, cứ như thế này nhé.”

“Ừ… ừm.”

Tim tôi như muốn bay lên trời vì tình huống ngoài sức tưởng tượng.

Phần bụng dưới tôi co thắt lại - tôi không thể giữ được bình tĩnh.

Nhưng đây là… hành lang trước lớp học!

Không thể để bản thân mất kiểm soát được.

Tôi dùng ý chí để đè nén bản năng.

“À… Aki-kun? Đủ rồi chứ?”

Dù tiếc nuối, tôi vẫn gỡ tay Aki-kun ra.

Thật lòng mà nói, tôi sắp không chịu nổi nữa rồi.

“Xin lỗi… vì đột nhiên tớ thấy cậu đáng yêu quá.”

“V-Vậy à…?”

Nghe vậy, tim tôi lại đập thình thịch thêm lần nữa.

Và thế là, tôi vô thức buột miệng nói ra mong muốn trong lòng.

“Ư-ước gì… cậu hôn tớ nữa thì hay biết mấy…”

“……”

“C-Có thể… để đến lúc về hẵng hôn được không?”

“Ừ… được mà.”

Nhưng khi nhận ra điều mình vừa nói, mặt tôi đỏ bừng vì xấu hổ.

Đây là hành lang mà! Mọi người có thể nhìn thấy mà!

Phía cuối hành lang, tôi còn thấy Aoi-chan đang nhìn chúng tôi với ánh mắt lạnh như băng.

Mà cô ấy cũng chẳng để ý - bởi vì Nikawa-kun bị ảnh hưởng bởi Aki-kun, đã lặng lẽ ôm cô ấy từ phía sau.

“Kya!”

Aoi-chan hét lên rồi quay lại nhìn - sau đó lặng lẽ tựa vào Nikawa.

Khung cảnh hạnh phúc ấy thật khiến người ta ấm lòng.

“Á à~ Aoi-chan cũng không vừa nhỉ~”

“Ừ… nhìn lại mới thấy… xin lỗi…”

“Không sao đâu. Tớ cũng bình tĩnh lại rồi.”

Thật ra thì… tôi vẫn chưa bình tĩnh chút nào.

Nhưng vì đang đứng trước cửa lớp, tôi phải “đội” đủ lớp mặt nạ lên.

Rồi Aki-kun, dường như nhận ra sự thay đổi trong tôi, đã nhẹ nhàng xoa đầu tôi và nói:

“Làm lớp trưởng cũng cực nhỉ.”

“Vất vả lắm đấy. Năm sau tớ không làm nữa đâu.”

“Cái đó chắc là không được đâu.”

Ngay giữa hành lang, một bầu không khí màu hồng đang bao trùm.

Và cái ôm ngọt ngào đó cứ kéo dài cho đến khi chuông báo vào học vang lên.

Vào lớp, tôi liền kể ngay với bạn mình:

“Lúc nãy, tớ được cậu ấy ôm đó nha!”

“Thích thật đấy~ Mình cũng muốn có bạn trai quá!”

“Nhưng mà Saki vẫn chưa ‘khai thông’ gì đâu mà!”

“Grừ…”

“Tớ mới là người đi trước một bước nhé!”

Tôi bị Ruri “đè đầu cưỡi cổ” luôn.

Trong mấy chuyện kiểu này, người có kinh nghiệm luôn chiếm thế thượng phong nên đành chịu thôi.

Thế là tôi bèn lôi chuyện mình đã lén nhìn thấy sau buổi chạy ba chân ra để nói.

“Nh-nhưng… về ‘kích thước’ thì tớ không thua đâu!”

“Kích thước gì cơ!?”

Ruri thì hiểu, nhưng Miki thì vẫn chưa “bắt sóng”.

“Nếu nghĩ bình thường thì là… ngực đúng không?”

“Ngực à… mình cũng muốn to hơn!”.

Mà… đây cũng là chuyện Aki-kun chưa biết.

Cậu ấy tưởng đã giấu giỏi lắm, nhưng tôi đã thấy lúc cậu ấy ngước nhìn bầu trời.

Khoảnh khắc mà “tiểu Aki” trở nên sung sức nhờ cơ thể tôi… 

(Không ngờ cả hai đều phải kìm nén đến mức đó…)

Khi hiểu được điều đó, tôi chợt nghĩ - có lẽ như Ruri nói, chúng tôi cũng không đến nỗi không hợp nhau về mặt thể xác.

Sau giờ học buổi chiều và cả sau khi tan trường, tôi chia tay Aki-kun ở sảnh chính.

Về nhà, thay đồ xong, tôi tận hưởng khoảng thời gian yên tĩnh một mình trước bữa tối thì...

“Ơ? Aki-kun gọi?”

Aki-kun gọi đến, và tôi nghe được một chuyện khiến mình bất ngờ.

Quản lý chỗ cậu ấy đang ở quyết định quay lại với người chồng đã ly hôn trước đó.

Nghe giải thích chi tiết thì ra nguyên nhân ly hôn là do mẹ chồng, và bà ấy vừa mới qua đời.

Và vì ảnh hưởng từ chuyện đó, Aki-kun bị “đuổi” khỏi chỗ cũ và phải chuyển tạm đến nhà tôi.

“Dọn dẹp thì… để Aki-kun làm, c-còn… đồ lót… Đúng rồi! Đồ lót không nên để lộ thì phải cất vào tủ! À, còn mấy cái đang phơi trong phòng tắm nữa! Phải cất hết luôn!”

Nhà tôi cũng không đến mức bừa bộn như “ổ chuột”.

Mẹ tôi thỉnh thoảng còn bất ngờ đến kiểm tra mà.

Tôi vội vã dọn dẹp hết mọi thứ có thể nghĩ ra, thì chuông cửa vang lên.

“Tớ đến rồi đây~”

“Vâng, vâng~. Tớ mở cửa ngay đây.”

Tôi vẫn đang mặc đồ thể thao, nhưng chắc không sao đâu nhỉ?

Dù gì thì chúng tôi cũng sẽ cưới nhau trong tương lai, có gì đâu mà phải giấu giếm nữa.

Tôi chỉ chỉnh lại tóc sơ qua trước gương ở cửa, rồi mở khóa và hé cửa.

Trước mặt tôi là Aki-kun vẫn mặc nguyên đồng phục, tay xách hành lý.

“Ờm… mời vào…”

“Ừ. Tớ… à không, tớ về rồi đây.”

“! Ư-Ừm. mừng cậu về nhà.”

Không hiểu sao… tim tôi đập thình thịch.

Cảm giác này giống như… vợ chồng son vậy. Mới mẻ mà ngọt ngào quá!

“À mà, hành lý đó…”

Aki-kun đang mang theo một chiếc túi thể thao và cặp sách đồng phục.

Ngoài ra chỉ có hai chiếc vali loại trung.

Nghe bảo là chuyển nhà gấp nên tôi cứ nghĩ sẽ mang theo nhiều đồ lắm, nhưng nhìn như thể đi du lịch vậy, khiến tôi có chút hụt hẫng.

“À, đồ dùng cá nhân của tớ thôi.”

“Ể? Chỉ có nhiêu đó thôi á?”

“Có vài thứ đã nén lại rồi, nhưng chỉ vậy thôi. Bố mẹ tớ cũng hay chuyển chỗ liên tục vì công việc mà.”

“Nên cậu cũng không có nhiều đồ…”

“Chính xác.”

Nghe vậy, tôi chợt nghĩ - có vẻ cậu ấy không có nhiều vật kỷ niệm nhỉ…

(Hử? Vật kỷ niệm?)

Tôi bỗng nhớ ra một chuyện và liền hỏi:

“À mà… cái video letter thì sao?”

“Nó ở trong cái vali này.”

“V-Vậy à…”

Tốt quá rồi…

Ít nhất cậu ấy vẫn trân trọng giữ lại cái đó.

Tôi không dẫn Aki-kun vào phòng mình, mà đưa đến căn phòng riêng nơi cậu ấy sẽ ở tạm.

Dù sao ở chung một phòng thì… tôi vẫn chưa đủ can đảm để ngủ cùng.

Quan trọng hơn, tôi sợ mình không kiềm chế nổi.

“Hiện giờ thì… phòng chưa có nhiều đồ đâu…”

Bên trong vẫn khá trống trải.

Tôi có dọn dẹp sơ rồi, nhưng cũng chỉ có rèm cửa, bàn, và một cái kệ sách nhỏ.

Không có chăn nệm vì dọn mấy cái đó cực quá.

Dù có sàn sưởi, nhưng sàn vẫn là gỗ cứng, ngủ kiểu này chắc chắn sẽ không dễ chịu đâu.

“Không sao, chỉ cần có chỗ ngủ là được rồi.”

“Nhưng… còn chăn gối thì sao?”

“Từ giờ có ngủ tạm dưới đất cũng ổn mà.”

“Không, vậy thì quá đáng lắm…”

Là chủ nhà, tôi thấy không yên tâm chút nào.

Giờ chỉ còn hai cách - hoặc để Aki-kun ngủ tạm trong phòng khách, hoặc… ngủ cùng tôi (dù chuyện đó thì chưa thể).

Ngay lúc đó, Aki-kun lấy điện thoại ra.

“Vậy thì, tớ đặt mua đồ ngủ luôn nhé?”

Cậu ấy mở sẵn trang mua hàng online.

N-nếu là vậy thì… chắc không sao?

“Ừ. Đặt đi.”

“Rồi. Nhưng mà địa chỉ nhận… để chỉnh thành tên của Saki nhé.”

“Ể?”

“Tại chuyển gấp quá, chưa làm thủ tục đổi địa chỉ được.”

“À, ra là vậy…”

Chuyển tiếp bưu phẩm cũng cần thiết mà.

Dù có thể bỏ qua thủ tục ở trường, nhưng việc này thì không thể.

----------------------------------------------------------------

Cuộc sống ở chung bất ngờ bắt đầu sao?

Không, đây là sống thử thì đúng hơn nhỉ?

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

tfnc
đạo tàn bụ🐧🐧
Xem thêm
bọn này ở chung chắc đạo tàn bụ nhau à
Xem thêm
Str
Có lẽ vậy, nếu có thì up chap chúng nó làm vậy đi :))
Xem thêm
Str
Thanks trans ~~~~~
Xem thêm