Volume 2: Tình hình đã thay đổi, nhưng tôi vẫn bị ném đá [Chương 31 - 60]
Chương 40: Chỉ phần giải thích trước thôi cũng đã tốn hết thời gian
7 Bình luận - Độ dài: 2,387 từ - Cập nhật:
Sau khi kết thúc tiết học buổi chiều, giờ học đã kết thúc.
Chúng tôi in lại biên bản cuộc họp đã được phục hồi và cùng nhau hướng đến phòng họp của dãy nhà đặc biệt.
“Vậy thì bây giờ, chúng ta sẽ bắt đầu cuộc họp ủy ban tổ chức đại hội thể thao.”
Phó hội trưởng bắt đầu cuộc họp, rồi Saki phân phát các bảng quy định và lịch trình cho mọi người.
"C-chờ chút. Tại sao Shiraki-san lại có mặt ở đây?"
"Cậu không biết à? Cô ấy đã vào ban chấp hành hội học sinh từ cuối tháng trước rồi."
"Gì cơ!? Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy!"
"Chẳng phải cô ấy đã đến phòng hội học sinh từ khá lâu rồi sao?"
"Nếu Shiraki-san vào hội học sinh thì tôi cũng muốn…"
“Yên lặng nào!”
““Xin lỗi ạ!””
Một số nam sinh tỏ ra quá khích, nhưng cũng không thể trách được. Saki có vẻ ngoài thân thiện, nên khá được yêu thích.
"Này, người ngồi cạnh Ichikawa-senpai là ai vậy? Trước đây đã thấy chưa?"
"Người ngồi cạnh ấy à? À, là thủ quỹ mới đó."
"Thủ quỹ mới?"
"Nghe nói là thủ quỹ trước có gây chuyện."
“Các em cũng yên lặng đi!”
““À, xin lỗi ạ!””
Không nói về tôi thì thôi… Có vẻ như sự thay đổi nhân sự trong hội học sinh đã gây ra phản ứng ở nhiều nơi.
Các ủy ban đều đã gặp mặt sơ bộ từ vài ngày trước, dù cho đại hội vẫn còn khá xa. Nghĩ đến việc mỗi lần đến họp các ủy ban đều sẽ gặp cảnh náo loạn như thế này, tôi lại thấy đau đầu.
(Thật đấy…)
Chủ yếu đây là do bổ sung nhân lực nội bộ, nhưng từ góc nhìn của các ủy ban thì việc một mình nam sinh có mặt trong một hội học sinh toàn nữ là điều khó chấp nhận.
Dù người ta có hỏi thì tôi cũng chẳng biết phải trả lời sao.
“Gì kia? Cái tên kia là sao?”
“Suỵt! Nếu Shiraki-senpai nghe thấy thì cậu sẽ bị giết đấy!”
“Shiraki-senpai mà giết người thì buồn cười thật đấy!”
“Không, người đó là bạn trai của Shiraki-senpai mà.”
“Hả!? Chuyện đó không thể nào! Đẹp trai mà vô dụng thì cũng chẳng khác gì tên thủ quỹ trước cả!”
Nói gì tôi cũng được, nhưng đừng có chọc giận Saki đấy nhé?
“Yên lặng đi.”
““Hiii!?””
Cô ấy nổi giận và đập bàn.
Cái ánh mắt lạnh lùng của Saki khi lườm đám hậu bối thật sự đáng sợ.
Cả giọng nói lúc nãy nữa, giống hệt như lần trước khi cô ấy sắp quát tháo.
“Đúng là hậu bối tự đi giẫm vào mìn.”
“Phụt–”
“Ichikawa-san?”
“Xin lỗi ạ.”
Không, tôi hiểu vì sao cậu ấy bật cười.
Việc coi tôi và Youki là cùng một loại, đối với Saki hiện tại, đúng là một hành động khiến cô ấy thực sự tức giận.
Hay nói đúng hơn, bản thân Youki chính là ‘mìn’ của Saki.
Trong lúc đó, tôi giảm độ sáng trong phòng, kéo màn chiếu ở góc phòng ra.
Sau khi kết nối laptop với máy chiếu và khởi động phần mềm, hội trưởng cầm micro bắt đầu giải thích tài liệu đã chuẩn bị.
“Bây giờ tôi sẽ giải thích sơ lược. Những nội dung các bạn vừa nhận chính là các môn thi đấu giống như mọi năm.”
Tôi chiếu lần lượt tài liệu đã chuẩn bị sẵn, đồng bộ với tốc độ giải thích của hội trưởng.
“Tuy nhiên, chỉ riêng phần “Chạy tìm đồ” là có thay đổi về luật. Lý do là để thuận lợi cho các môn thi tiếp theo.”
"[Tiếng ồn ào]"
“Chúng tôi quyết định giới hạn loại đồ vật được phép “tìm” trong môn này.”
Ngay khi nghe đến việc thay đổi luật, cả phòng liền xôn xao.
“Dưới đây là các thay đổi trong luật.”
Ngay khi tôi chiếu nội dung đó lên màn hình, đám nam sinh bắt đầu bàn tán. Chủ yếu là bọn năm ba.
“Ê này, cái gì mà chỉ được lấy đồ thôi vậy?”
“Quá đáng. Không được mượn người nữa à?”
Quá đáng cái gì chứ.
Mấy ông nghĩ cái quái gì vậy, senpai?
“Như vừa rồi các bạn đã nghe thấy, không được chọn người làm “đồ vật”. Lý do chính là việc xin phép khiến mất quá nhiều thời gian.”
Saki kể rằng có một số nam sinh thậm chí còn tranh thủ tán tỉnh khi thi đấu.
Tán tỉnh giữa một cuộc thi? Đúng là ngu xuẩn.
“Dù cuộc thi có giới hạn thời gian, nhưng việc nhiều người cùng lao vào một người có thể gây mất trật tự, nên ban kỷ luật đã đưa ra ý kiến phản đối. Vì vậy từ năm nay, chỉ được chọn các vật dụng nhỏ mà người nào đó mang theo.”
“Em có câu hỏi!”
“Thực ra đáng lẽ phải đợi phần hỏi đáp sau khi kết thúc, nhưng… thôi được. Nói đi.”
Dù đã định để phần hỏi đáp sau, vẫn có người không biết đọc không khí.
Lần này là câu hỏi từ một nữ sinh năm hai. Còn đỡ hơn mấy tên con trai thô lỗ.
“Ghi là ‘vật dụng nhỏ’ thì cụ thể là những gì ạ?”
Phó hội trưởng trả lời.
“Ví dụ như dây buộc tóc, vòng tay, v.v… Nếu ghi là ‘vật dụng nhỏ của nam/nữ sinh lớp khác’ thì ý là như thế. Nhưng các vật dụng mang tính quấy rối sẽ bị ban kỷ luật xử lý, hãy lưu ý điều đó.”
“Cả người viết và người nhận đều sẽ bị xử lý. Do đó mong mọi người viết những thứ không khiến ai khó xử.”
Vì có một số người mang theo thứ đó thật mà...
Ví dụ như bao cao su hay băng vệ sinh, đó đều là những vật mang tính nhạy cảm.
Chính vì ban tổ chức là bên chuẩn bị phong bì chứa “đồ vật”, nên việc phổ biến quy tắc như thế này là điều cần thiết.
Chúng tôi không muốn ban kỷ luật phải ra mặt vì mấy hành vi khó hiểu của đám con trai.
Trong buổi họp hôm nay cũng có mặt cả trưởng ban kỷ luật.
“Em hiểu rồi ạ. Cảm ơn thầy cô.”
“Vậy thì chúng ta chuyển sang phần tiếp theo.”
Sau khi giải thích xong luật thi, nội dung chuyển sang lịch trình.
“Như đã nói trước đó, nguyên nhân khiến phải thay đổi luật là vì ảnh hưởng tới các môn thi sau. Ví dụ như chạy vượt chướng ngại vật hay chạy ba chân - tốc độ của người tham gia khác nhau.”
Dù số lượng người tham gia đã được cố định ở một mức nhất định, nhưng vẫn có chuyện người muốn hoặc không muốn thi đấu, nên số lượng thí sinh thường bị sai lệch.
Lịch trình hiện tại là kết quả của quá trình điều chỉnh đó, và việc thay đổi nó khiến tôi đau đầu thật sự.
“Nhưng môn chạy tìm đồ thì cũng vậy mà?”
“Tại sao lại không được chọn người? Hãy trả lại luật cũ đi!”
“Nếu các cậu còn ý kiến thì tôi sẵn sàng tiếp nhận bằng vũ lực, được chứ?”
““Không, không có gì cả ạ!!””
Người vừa nói là trưởng ban kỷ luật.
Tóc ngắn đen, nhìn tưởng con trai.
Khuôn mặt sắc lạnh như chim săn mồi, nói chuyện kiểu nam giới.
Ngực phẳng và thân hình cao càng khiến cô ấy trở nên nổi bật.
“Hình như tên là… ờm… đó là ai nhỉ?”
“Là chị gái của Amagoi-san đó.”
“Gì cơ!? Nhìn chẳng giống chút nào!”
Nghĩ lại thì Amagoi có khuôn mặt rất bình thường.
Trong ngôi trường toàn trai xinh gái đẹp này, nhan sắc của cậu ấy hoàn toàn bị lu mờ.
Còn về chiều cao, cô em gái gần bằng với Phó hội trưởng, còn chị gái thì cỡ ngang Hội trưởng.
“Nhưng hai người không phải chị em ruột đâu.”
“Ý cậu là… chị em nuôi à?”
Nghĩ lại thì ngay cả phần tự giới thiệu cũng không có.
Mà cái đó hình như họ đã làm vào buổi gặp mặt ban đầu, nên bọn tôi mới vào hội học sinh gần đây thì không biết cũng là chuyện đương nhiên.
Tôi thì thầm đọc cái tên ghi trong tài liệu.
“Tiền bối Amane Haru, lớp 3-H à.”
“Cái tên này có vẻ hợp với ‘bầu trời âm u’ ấy nhỉ?” [note77146]
“Hả? Bên kia vừa nói gì đó?”
“Không-không có gì đâu ạ!”
“Saki-san cũng giẫm phải mìn rồi nhỉ.”
“Tên mà cũng là mìn thì đáng sợ quá…”
“Có phải tên kiểu lòe loẹt gì đâu mà cũng là mìn nhỉ.”
“Phụt–”
“Cái cặp đôi ngớ ngẩn kia, im lặng!”
““Rõ ạ…””
Tôi chẳng biết từ bao giờ mà chúng tôi lại bị gán mác là “cặp đôi ngốc” nữa.
Có khi cái danh đó cũng đã nổi trong đám năm ba rồi.
Sau khi xác nhận rằng xung quanh đã yên lặng, hội trưởng tiếp tục phần giải thích.
“Tiếp theo là phần nói về cuộc thi tiếp sức nam nữ hỗn hợp. Như đã giải thích trước đó, năm nay có thêm một giải thưởng đặc biệt. Do hạn mức ngân sách của hội học sinh, phần thưởng có thể chuẩn bị là phiếu ăn của căn-tin, vé sử dụng miễn phí trong ba tháng, và sẽ phát đủ cho số người trong đội.”
““““Ồ….!!””””
“Nhưng chỉ được dùng để mua một bữa mỗi ngày. Dù là món gì cũng chỉ được một phần.”
“Nước lọc có tính không ạ?”
“Không. Nếu muốn nước thì uống nước máy đi.”
“Biết ngay mà…”
Chính vì chỗ phần thưởng này mà ngân sách năm nay bị thâm hụt.
Hơn nữa còn phải phát đủ cho cả bốn người tham gia chạy tiếp sức.
Nó tương ứng với việc phải hỗ trợ tiền ăn của họ trong liền 3 tháng.
Hóa đơn sẽ được gửi về cho hội học sinh, tùy vào món ăn mà tài chính của chúng tôi cũng khá căng thẳng.
“Cái này là ai nghĩ ra thế?”
“Buồn thay… chính là tên đó.”
““À…””
Rốt cuộc thì vẫn phải thực hiện theo đề xuất của hắn. Nếu trong lúc đó mà hắn còn biển thủ làm tình hình tồi tệ hơn thì đúng là thảm họa.
“Không biết hắn có thù hằn gì với Hội học sinh không nữa?”
“Có thù gì đâu. Chỉ là thấy có thể lợi dụng thì lợi dụng thôi.”
“Đúng thế. Chúng ta chỉ bị lợi dụng thôi.”
Phần thưởng này khiến các câu lạc bộ thể thao lập tức hăng hái nên không thể phản đối được.
Cuối cùng, chịu khổ chỉ có ban chấp hành Hội học sinh, trước sau cũng vậy.
“Là phần thưởng quá lý tưởng để các câu lạc bộ không dám lười biếng. Đặc biệt là câu lạc bộ điền kinh.”
“Vậy thì Aki-kun, cậu cũng nên tham gia tiếp sức đi chứ?”
“Chuyện đó cứ để cho những đứa muốn chạy. Nhanh nhất là tốt nhất.”
Saki ban đầu cũng định tham gia, nhưng từ khi chuyển sang nhóm mang cơm hộp thì nhường lại cho các bạn nữ khác.
Với những người tự chuẩn bị cơm trưa, phiếu ăn ở căn-tin chẳng có mấy giá trị.
“Tớ chỉ cần hộp cơm của mình là đủ rồi.”
“Cũng phải ha. Đồ Aki-kun nấu ngon hơn mà.”
“Công nhận là ngon thật.”
Trong lúc chúng tôi trò chuyện, hội trưởng vẫn tiếp tục phần trình bày.
“Cuối cùng. Khối văn sẽ phe đỏ, Khối tự nhiên chia phe trắng, học sinh năm nhất sẽ theo cùng cùng một phe. Bên nào đạt điểm cao hơn sẽ được nhận phần thưởng đặc biệt là một bộ đề ôn tập mà chúng tôi đã chuẩn bị.”
“““““Hả!?”””””
Trường chúng tôi được người ngoài gọi là trường chuyên.
Dù có nhiều học sinh ở lứa tuổi chỉ muốn chơi bời, nhưng chuyện coi nhẹ việc học hành thì không thể nào được.
Phản ứng vừa rồi thoạt nghe như không hài lòng, nhưng tất nhiên không dừng lại ở đó.
Chủ tịch chỉ vào ba cuốn sách màu khác nhau đặt trên bàn.
“Đây là bản mẫu. Bộ đề của khối Văn do tôi giám sát, còn khối Tự nhiên là do một vị cao nhân nào đó chịu trách nhiệm biên soạn. Nội dung được soạn rất sát trọng tâm, nên có thể kỳ vọng sẽ giúp cải thiện thành tích. Thầy cô trong trường cũng đánh giá cao đến mức đang tính chuyện đưa ra bán ở căn-tin.”
“““““!?”””””
“Vị cao nhân” mập mờ đó chính là tôi.
Nếu công bố tên thật thì rắc rối, nên tôi dùng bí danh là “Yaki”.
Tuy hơi giống chữ “nướng” (焼き), nhưng thực ra là dùng theo họ Yuuki.
“Có thật là sẽ bán ở cửa hàng không?”
“Hoàn toàn nghiêm túc. Được đánh giá là tốt hơn cả sách thương mại.”
“Thật sao…”
“Nếu thu hồi được vốn thì quá tuyệt còn gì.”
“Vậy nên mới làm vụ này luôn hả?”
“‘Trọng điểm’ nghĩa là bám sát sách giáo khoa ạ?”
“Vì đề thi cũng chỉ ra trong phạm vi sách giáo khoa thôi mà.”
““Ra vậy…””
Nếu sách giáo khoa được sửa đổi thì tôi sẽ hỗ trợ chỉnh sửa nội dung bộ đề.
Nếu không, danh tiếng của trường sẽ bị ảnh hưởng.
Vì phần hỏi đáp đã bị chen ngang nên bị bỏ qua, nhưng sau phần giải thích thì chúng tôi cũng tiến hành nội dung chính của cuộc họp.
“Ban kỷ luật vẫn sẽ phụ trách an ninh.”
“Các thành viên ban chấp hành hội học sinh sẽ luôn túc trực ở trụ sở, nên nếu có vấn đề gì hãy đến đó trao đổi.”
“Tiếp theo, việc lắp đặt và dọn dẹp sân bãi do thư ký Ichikawa-san phụ trách. Mọi việc liên quan đến thiết bị thì hãy đến gặp thủ quỹ Nagakura-kun và nhân viên hành chính Shiraki-san.”


7 Bình luận