Bầu trời nơi vầng trăng k...
Tsumugu Hashimoto Keiji Yamamoto
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 05 Long long walking under the half moon-Đi thật lâu dưới vầng trăng khuyết

Chương 3: Dưới vầng trăng khuyết

0 Bình luận - Độ dài: 17,963 từ - Cập nhật:

Chương 3: Dưới vầng trăng khuyết

4e635618-3b61-4fd7-9e89-f43014eec626.jpg

1

"Phù..."

Hoàn thành công đoạn cuối cùng, tôi thở phào nhẹ nhõm. Dù sao đi nữa, tôi không được phép thất bại, chẳng có cơ hội thứ hai nào cả, chỉ duy nhất một mà thôi. Tôi nhìn chằm chằm vào những con chữ vừa viết xong, nhìn gần hơn, rồi lùi ra xa. Ừm, có vẻ hơi lệch thì phải, chữ nghĩa của mình tệ thật, nhưng tôi không thể nhờ ai khác viết được. Thôi vậy, chắc cũng ổn thôi mà. Phải rồi, so với khả năng của mình thì thế này là quá tốt rồi, cứ cho là vậy đi, ừ.

*Cộp.* Tôi đóng vật thể kia lại.

Vậy là công tác chuẩn bị đã hoàn tất, giờ chỉ còn chờ hành động mà thôi. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc nên thể hiện khuôn mặt như thế nào, tôi đã cảm thấy lo lắng tột độ. Tôi nên tỏ ra lạnh lùng? Hay bộc lộ hết sự nhiệt tình? Cố gắng giữ vẻ cool ngầu thì có vẻ hay hơn, nhưng có lẽ Rika sẽ thích sự nhiệt tình hơn. Không, không, với cái tính khí đỏng đảnh, ương bướng của mình, chắc gì em đã vui vẻ đón nhận. Hừ, có khi em ấy chỉ hừ mũi một tiếng thôi cũng nên, hoặc thậm chí chỉ nói vỏn vẹn một câu "Tạm chấp nhận" rồi thôi. Nhưng mà, dù sao đi nữa, chắc chắn Rika sẽ bất ngờ với ý tưởng này của tôi, có khi em sẽ vui mừng khôn xiết ấy chứ, má ửng hồng lên chẳng hạn.

Tưởng tượng thì có mất gì đâu, tôi tha hồ vẽ ra những viễn cảnh có lợi cho mình. À thì, đại loại là những chuyện này chuyện kia ấy mà. Mặt tôi bất giác đỏ bừng lên. Không, không, tôi đâu có nghĩ gì đen tối đâu, à thì có, chỉ một chút xíu thôi mà...

Có tiếng gõ cửa phòng bệnh.

"À, vâng."

Tôi vội giấu vật thể kia xuống dưới chăn rồi đáp.

Người mở cửa bước vào là Miyuki.

"Hả? Có chuyện gì vậy?"

Hôm nay là ngày Miyuki đến làm nhiệm vụ giám sát, nhưng hôm nay cô ấy đến sớm hơn mọi khi rất nhiều, vẫn còn là buổi sáng mà.

"Ừm, có chút việc."

Nói một câu lấp lửng như vậy, Miyuki bước vào phòng. Ngay sau đó, một cái bóng khổng lồ bất ngờ xuất hiện. Tôi càng ngạc nhiên hơn nữa, vội hỏi:

"Hả? Sao Tsukasa cũng ở đây vậy?"

"À, ừm, thì là..."

Tsukasa cũng ấp úng trả lời rồi cúi đầu lia lịa.

Tôi cứ tưởng hai người có việc gì, nhưng khi vào phòng bệnh rồi thì họ lại đứng chôn chân tại chỗ, trông vô cùng lúng túng. Bầu không khí trở nên kỳ lạ, cả Tsukasa lẫn Miyuki đều không dám nhìn thẳng vào mắt tôi. Không chỉ vậy, họ còn không dám nhìn nhau nữa. Trong phòng bệnh có đến ba người, mà chẳng ai nhìn ai, thật là chuyện lạ đời.

Chuyện gì xảy ra với hai người này vậy?

Tôi lặng lẽ quan sát một hồi, nhưng cả hai vẫn cứ nhìn vu vơ vào khoảng không vô định. Cảm giác bất an dâng lên trong lòng tôi. Khi tôi nhìn thẳng vào họ, ánh mắt tôi chạm phải Miyuki, nhưng chỉ một phần mười giây sau, cô ấy đã vội vàng lảng tránh. Tôi chuyển sang nhìn Tsukasa, và sau một lúc, mắt chúng tôi cũng chạm nhau. Kết quả vẫn y hệt, cậu ấy lảng tránh ánh mắt tôi với tốc độ ánh sáng.

Kỳ lạ thật, thật không thể hiểu nổi, nhưng chắc chắn có gì đó không ổn.

"…Hai người, chẳng lẽ đang hẹn hò đấy à?"

Tôi buột miệng trêu chọc, chỉ là một câu đùa vu vơ, nhưng cả hai giật bắn mình, run rẩy. Phản ứng thái quá ấy khiến chính tôi cũng phải ngạc nhiên.

"Hả? Thật á?"

Chuyện này xảy ra từ khi nào vậy?

Miyuki vội vàng xua tay lia lịa.

"Không có đâu! Tuyệt đối không có chuyện đó!"

Tsukasa cũng cuống quýt không kém.

"Đ, đâu có!"

Cả hai đều phản ứng gay gắt một cách bất thường khiến tôi hơi bối rối. Thật ra, nếu Tsukasa và Miyuki hẹn hò, tôi cũng không có ý kiến gì, thậm chí còn muốn chúc phúc cho họ nữa, nhưng phản ứng của cả hai khiến tôi cảm thấy họ đang nói dối.

"Yu, không phải vậy đâu! Thật mà!"

"Đ, đúng đó! Như vậy là thất lễ với Mizutani lắm!"

"Đ, đâu có đâu! Như vậy thì có lỗi với Sekoguchi lắm!"

"Ể, ểểể! T, tớ không thấy có lỗi gì cả…Nhưng Mizutani sẽ khó xử đấy!"

Ra vậy. Dường như tôi đã bắt đầu hình dung ra được toàn cảnh. Hừm, thì ra là thế. Không muốn đào sâu thêm, tôi quyết định chỉ cười mỉm. Cả hai ra sức phủ nhận, nhưng rồi mặt đỏ bừng lên và im bặt. Dù sao thì, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy? Chắc chắn phải có một sự kiện nào đó khơi mào cho chuyện này chứ.

"Mà này, hai người tìm tớ có việc gì vậy?"

Để dò hỏi manh mối, tôi lên tiếng hỏi.

Cả hai liếc nhìn nhau.

"Ừm, Yu này…"

Miyuki tiến lại gần, như thể đã hạ quyết tâm, tay phải cô ấy cho vào túi áo. Khi lấy tay ra, cô ấy đang cầm một vật gì đó, một tờ giấy gấp làm tư, cô ấy cầm nó một cách trân trọng. Đồng thời, ở khóe mắt, tôi bắt gặp hình ảnh Tsukasa đang hốt hoảng, cậu ấy vung vẩy hai cánh tay to lớn, cố gắng nói gì đó, nhưng có vẻ như quá hoảng loạn nên không thốt nên lời.

"M, Mizutani!"

Cuối cùng, giọng nói của Tsukasa cũng vang vọng khắp phòng bệnh. Chắc chắn là vang vọng khắp cả bệnh viện mất thôi.

"K, không phải vậy đâu! Cái chưa viết là tớ giữ mà!"

"Hả?"

Miyuki khựng lại. Đúng lúc ấy, cô ấy đang định trao cho tôi một mẩu giấy. Miyuki đã vươn tay, và tôi cũng vậy, chỉ còn một chút xíu nữa thôi, đầu ngón tay tôi sẽ chạm vào tờ giấy ấy…

"Á, không phải! Không phải cái này!"

Miyuki hét lớn, chẳng kém gì Tsukasa, rồi giật phắt mẩu giấy lại. Cô ấy nhét vội vào túi, rồi liên tục lắc đầu nguầy nguậy.

Mấy người này đang cuống quýt cái gì vậy trời?

Tôi chẳng hiểu mô tê gì cả, chỉ biết ngây người ra nhìn hai người đang đỏ mặt tía tai còn hơn lúc nãy. Rốt cuộc thì mẩu giấy mà Miyuki vừa giấu đi là cái gì vậy?

"Này, tớ chẳng hiểu gì hết á?"

Hoàn toàn lạc lối, tôi lên tiếng hỏi.

Miyuki nhìn tôi, rồi lại nhìn Tsukasa, có vẻ như thời gian cô ấy nhìn Tsukasa ngắn hơn so với nhìn tôi. Tsukasa cũng nhìn tôi, rồi nhìn Miyuki, ngược lại, cậu ấy nhìn Miyuki lâu hơn là nhìn tôi thì phải.

Lần này không phải Miyuki, mà là Tsukasa tiến lại gần tôi.

"À, ừm, cái này..."

"Cái gì?"

Tsukasa cầm trên tay một mẩu giấy, trông y hệt cái mà Miyuki vừa đưa ra.

"Yamanishi nhờ tớ đưa cho cậu."

"Hả, Yamanishi á?"

Vừa mường tượng khuôn mặt xấu xí kia, tôi vừa đón lấy mẩu giấy, nó mỏng manh đến lạ. Tôi thấy một đường kẻ màu nâu, có rất nhiều chữ nhỏ li ti. Tôi chẳng kịp suy nghĩ nhiều – lẽ ra tôi nên suy nghĩ kỹ hơn mới phải, nhìn thái độ của hai người kia kìa – rồi mở mẩu giấy ra.

"Cái này là…!"

Và tôi câm nín.

Đơn đăng ký kết hôn…

Trên mẩu giấy, dòng chữ đó được viết rõ ràng, rành mạch.

Tuy đã biết đến nó trên lý thuyết, nhưng đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy tận mắt, thật sự là một cú sốc kinh hoàng. Tôi ngạc nhiên gấp khoảng ba trăm lần so với lần đầu tiên ăn kem Akafuku. Tôi đọc lại dòng chữ "Đơn đăng ký kết hôn", rồi nhìn Tsukasa, rồi nhìn Miyuki. Tsukasa cúi gằm mặt, còn Miyuki thì liên tục chớp mắt.

"Cái này... thật á?"

Vừa hỏi, tôi vừa thấy Tsukasa và Miyuki đồng loạt gật đầu lia lịa.

"Thiệt luôn á?"

Lại gật đầu.

"Tại sao lại có cái thứ này ở đây?"

"Thì... thì vì Yamanishi bảo đưa cho cậu..."

Tsukasa lắp bắp từ nãy đến giờ vẫn chưa dứt.

"Để làm gì cơ?"

"Y... Yuichi có thể... có thể sẽ dùng đến..."

"Hả? Tớ á? Sao lại thế?"

"Thì là..."

Tsukasa ngập ngừng, ánh mắt cầu cứu hướng về phía Miyuki. Miyuki không chớp mắt, nhìn chằm chằm Tsukasa, ánh mắt thúc giục cậu ta nói tiếp.

"Thì... thì là... Yuichi và... và Rika..."

Tsukasa vẫn cứ lắp bắp như vậy.

Còn tôi thì ngây ngốc lặp lại những lời vừa nghe được.

"Tớ và Rika?"

Khoảnh khắc thốt ra lời, dường như đến cả tôi cũng đánh mất khả năng phán đoán. Không tài nào hiểu được ý nghĩa của câu nói, tôi nhìn chằm chằm vào tờ giấy trên tay. Tôi và Rika, giấy đăng ký kết hôn, hai thứ ấy, sao mà chẳng liên quan gì đến nhau cả.

Cuối cùng thì cũng hiểu ra.

"Hai... hai người bị điên à!"

Tôi hét lên. Chắc chắn tiếng hét ấy vang vọng khắp bệnh viện, thậm chí là cả thành phố Ise này.

"Sao... sao hai người lại nghĩ ra cái chuyện như thế này được chứ!"

"Không... không phải bọn tớ! Là Yamanishi bảo mà!"

"Đúng... đúng vậy!"

"Nhưng... nhưng chẳng phải hai người mang đến đây sao! Nhưng mà!"

"Tớ... tớ là vì Yamanishi nhờ!"

"Đúng... đúng vậy! Vì cậu ấy nhờ nên bọn tớ mới mang đến!"

"Nhờ... nhờ thì cũng đừng có ngốc nghếch mà mang đến chứ!"

"Nhưng... nhưng mà!"

"Đúng... đúng vậy!"

Chúng tôi cứ thế hét vào mặt nhau, chẳng ai hiểu chuyện gì đang xảy ra, cả ba người đều đỏ bừng mặt. A, cái quái gì thế này? Sao chỉ cầm thôi mà cũng thấy xấu hổ đến vậy? Uầy. Thật sự là giấy đăng ký kết hôn này, hàng thật luôn, lần đầu tiên thấy đấy, tuyệt thật, không hiểu sao nhưng mà tuyệt thật đấy.

"Đừng có tin lời thằng ngốc đó!"

"Nhưng mà, Yamanishi cứ nài nỉ mãi thôi!"

"Đ, đúng đó!"

"Thằng đó ngốc lắm đấy!"

"Tớ biết rồi! Nhưng mà cứ nài nỉ mãi!"

"Đ, đúng đó!"

"Tsukasa, cậu không có ý kiến riêng à! Từ nãy đến giờ cứ gật gù mãi thôi!"

Ngay sau đó, cánh cửa bật mở với một lực kinh hoàng, chị Akiko xông thẳng vào.

"Ồn ào quá! Lảm nhảm cái gì đấy! Im hết đi, lũ nhóc! Đây là bệnh viện đấy!"

Chị Akiko đúng là đáng sợ thật, rõ ràng đâu phải lỗi của mình, mà tự dưng đã ăn ngay một cú giáng trời vào đầu rồi, đau điếng người luôn ấy...

"Hiểu chưa hả!? Hiểu rồi thì trả lời đi! Nào, trả lời đi chứ!?"

"V, vâng ạ!"

Cả ba đứa đồng thanh đáp.

Với vẻ hài lòng, nhưng vẫn còn hậm hực nhìn chúng tôi, chị Akiko chợt nhận ra tờ giấy trên tay tôi, liền hỏi:

"Cái gì đấy?"

"À, không có gì..."

Tôi vội vàng giấu nó đi.

Đó là giấy đăng ký kết hôn.

Đáng sợ thay, đó là một tờ giấy đăng ký kết hôn thật sự, hàng thật giá thật.

2

Quay mặt về phía quầy lễ tân, Sekoguchi đang cúi đầu lia lịa với một cô y tá, hình như là người thân của cậu ấy. Thế là tôi đứng một mình ở góc khuất của sảnh chờ. Sảnh chờ buổi chiều chật ních người đến khám bệnh, đương nhiên là thế rồi, vì ai cũng là bệnh nhân mà, nhưng ai nấy đều thiếu sức sống, dù có đông người đến mấy thì vẫn mang lại một cảm giác nặng nề, ảm đạm.

A, vậy mà tôi lại đưa nó cho Yu rồi...

Tờ giấy đăng ký kết hôn vẫn còn trống tên. Càng nghĩ càng thấy chúng tôi thật ngốc nghếch, đúng là lo chuyện bao đồng quá đáng, có lẽ chúng tôi đã đi hơi xa rồi. Như lời Yamanishi nói, có lẽ Yu và Rika chỉ có hiện tại thôi, có lẽ họ không có tương lai, nhưng mà, dù sao thì chúng mình cũng chỉ là học sinh cấp ba, mà học sinh cấp ba đi đăng ký kết hôn thì thật là kỳ quặc. A, nhưng mà tại sao trong lòng tôi cứ thấy bứt rứt thế này nhỉ? Tôi lại nhìn về phía Sekoguchi, cậu ấy vẫn đang đứng nói chuyện, dù vậy, Sekoguchi hầu như không nói gì, chỉ có cô y tá người thân của cậu ấy là thao thao bất tuyệt.

"Haa..."

Đứng mãi cũng mỏi chân, tôi ngồi xuống chiếc ghế dài kê trong sảnh chờ, rồi thò tay vào túi áo, chạm vào tờ giấy gấp tư bên trong. Vì cuống quá, suýt nữa thì tôi đã đưa nó cho Yu rồi. Vì vội vàng nhét vào túi nên tờ giấy đã nhàu nhĩ hết cả. Tôi nhẹ nhàng lấy nó ra, đặt lên đùi, dùng hai tay ấn mạnh xuống như thể muốn là phẳng các nếp nhăn. Dù kéo căng hay ấn mạnh đến đâu, những nếp nhăn đã hằn sâu vẫn không thể biến mất, điều đó bỗng khiến tôi cảm thấy vô cùng thảm hại, chắc là thực tế cũng vậy thôi. Người lớn hay nói rằng có thể bắt đầu lại từ bất cứ lúc nào, từ bất cứ đâu, nhưng một khi đã để lại những nếp nhăn thế này, thì không thể nào trở lại như cũ được nữa, có rất nhiều điều trên đời là như vậy.

Mỗi lần nghĩ đến chuyện đó, tôi lại cảm thấy lạc lối.

Tôi đứng đó, chết trân.

Giữa một nơi chẳng thuộc về đâu.

Cứ như thể tôi là một cái túi nhồi nhét đầy bất mãn, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến những điều tồi tệ. Thế giới này hẳn phải có bao điều vui vẻ, hạnh phúc, nhưng hình như tôi chỉ nhận được một chút xíu thôi. À, không đúng, cũng có những lúc vui chứ nhỉ.

Ví dụ như... khi nghe bản nhạc mình yêu thích, gặp được lời bài hát nào đúng tâm trạng, lòng chợt nghẹn ngào, khóc thì thật khổ sở, nhưng kỳ lạ thay, lại thấy hạnh phúc, những khoảnh khắc ấy dường như vô cùng quý giá.

Ví dụ như... những giờ tan học, ngồi trò chuyện với Rena và mọi người trong lớp về những món bánh kẹo mới, về mấy cậu con trai, về âm nhạc, toàn những chuyện vặt vãnh, vừa nói xong đã tan biến, nhưng chỉ cần được ở bên nhau là vui rồi. Nhưng niềm vui ấy lại mơ hồ đến lạ, đường nét không rõ ràng, qua đi rồi thì lập tức biến mất. Có lẽ đó chỉ là cách giết thời gian thôi, tình bạn ấy có lẽ sẽ tan biến sau khi tốt nghiệp. Nhưng dù vậy đi chăng nữa, tôi vẫn yêu cái phòng học sau giờ tan trường ấy, cảm giác như một mảnh thủy tinh lấp lánh dưới ánh mặt trời, dù chỉ là một mảnh thủy tinh, nó vẫn lấp lánh rực rỡ.

Ví dụ như... những lúc chị gái mua bánh campagne về cho tôi, nhẹ nhàng cảm nhận vị ngọt tinh tế trên đầu lưỡi, chỉ vậy thôi cũng đủ vui rồi.

Đúng vậy, cũng có rất nhiều điều vui vẻ. Tôi chỉ là một nữ sinh trung học bình thường, học lực không giỏi cũng không tệ, thể thao cũng vậy, ngoại hình cũng chẳng có gì nổi bật, niềm vui và nỗi lo cũng tầm thường như bao người, và những niềm vui tầm thường ấy thì hời hợt quá, bất mãn cũng hời hợt, trong veo đến kỳ lạ, nhưng lại không hoàn toàn trong suốt, ấm áp nhưng lại lạnh lẽo, thích ở một mình nhưng lúc đấy lại thấy cô đơn.

Tôi không hiểu nữa, tóm lại là tôi không thể nắm bắt được chính mình... và càng không nắm bắt được, nó càng tích tụ...

Yu chắc hẳn là người khác biệt, bỗng dưng tôi nghĩ vậy. Yu cũng có những lúc vui vẻ, lo lắng giống tôi, nhưng dường như Yu đón nhận những điều đó một cách nghiêm túc hơn, không hời hợt như tôi. Có lẽ không chỉ Yu, mà con trai ai cũng vậy. Takehisa có bạn gái xinh xắn, học giỏi, được mọi người tin tưởng bầu làm lớp trưởng, nhưng đôi khi cậu ấy lại mang một vẻ mặt rất đau khổ.

Vì không hời hợt, nên có lẽ Yu đã chạy trên bức tường ấy.

Đã có thể dốc hết sức mình.

Nuốt trọn cả sự đáng thương và thảm hại để bước tiếp.

Tôi không hề muốn trở thành con trai, cũng không hề ghen tị với con trai, nhưng nghĩ đến những điều đó, tôi lại thấy mình thật đáng thương khi là con gái.

A, giá mà Sekoguchi mau trở lại, cứ ở một mình thế này, tôi lại càng thấy cô đơn. A, nếp nhăn vẫn không biến mất, cái tờ giấy đăng ký kết hôn này, vẫn nhàu nhĩ. Nó chỉ là một tờ giấy vô nghĩa, vứt đi là xong, tại sao tôi lại cố chấp đến vậy?

Ngước mắt lên, tôi thấy một cái thùng rác bằng kim loại, có vẻ như nó đã được sử dụng rất lâu, lớp sơn màu kem đã bong tróc nhiều chỗ. Vứt nó vào cái thùng rác đó là xong, như vậy tôi sẽ không còn bị trói buộc nữa.

"À, xin lỗi vì đã để cậu đợi lâu."

Khi tôi còn đang do dự, một giọng nói từ trên đầu vọng xuống.

Là Sekoguchi.

"Đi thôi, Mizutani."

"Ừm."

Dù biết làm vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì, tôi vẫn cố gắng gấp tờ đăng ký kết hôn một cách cẩn thận nhất có thể, rồi bỏ vào túi. Có lẽ tôi vẫn không thể vứt bỏ nó...

Rời khỏi bệnh viện, tôi chậm rãi bước về phía bãi đậu xe.

Ánh mặt trời chiếu rọi từ phía sau, đổ bóng của tôi và Sekoguchi dài ra phía trước. Tôi đuổi theo cái bóng ấy, bước đi mãi, bước đi mãi. Dù đang đi phía sau, bóng của Sekoguchi vẫn dài hơn bóng của tôi rất nhiều. Con trai cao thật, to thật, tôi lẩm bẩm những điều hiển nhiên.

Khi chuẩn bị ra khỏi bãi đậu xe, tôi chợt chú ý đến một bồn hoa nhỏ bên cạnh. Một khoảng không gian chỉ đủ cho vài chiếc xe, được ngăn cách bằng gạch.

Tôi khựng lại.

"Hoa..."

Một tiếng khẽ bật ra từ môi tôi.

Đương nhiên, cậu ấy chẳng hiểu gì cả. Sekoguchi nghiêng đầu hỏi:

"Hả? Cái gì cơ?"

"Kìa, hoa cẩm tú cầu đằng kia."

Trong bồn hoa trồng đủ loại cây. Có vẻ như người ta không chăm sóc cẩn thận lắm, nên trông hơi lộn xộn. Ở tận cùng, một bụi cẩm tú cầu lặng lẽ khoe sắc.

"Vẫn còn những bông hoa đã tàn úa trên đó đấy."

"À, đúng thật." Sekoguchi thốt lên, vẻ mặt thành thật đến ngạc nhiên.

"Cẩm tú cầu thường nở vào mùa mưa mà vẫn còn hoa sót lại cơ à, thật kiên cường. Khoảng hai, ba tháng nữa là mùa hoa mới sẽ đến nhỉ."

"Cẩm tú cầu là loài hoa như vậy đấy, vì thế tớ ghét cẩm tú cầu, rõ ràng là đã tàn úa từ lâu rồi, mà vẫn cứ giữ khư khư những cánh hoa nâu sạm đó. Nếu đã tàn rồi thì mau chóng rụng đi cho xong chứ."

"Ừ, ừm..."

"Hoa anh đào vẫn hơn, nhanh tàn, nhanh rụng, khi kết thúc thì có thể bước tiếp, nhưng nếu cứ mãi giữ những bông hoa... mà lại là những bông hoa chẳng còn chút đẹp đẽ nào, thì chẳng bao giờ có thể bắt đầu lại được, chỉ mãi chìm đắm trong quá khứ thôi."

Miệng tôi cứ thế tuôn ra những lời này. Nói với Sekoguchi cũng chẳng ích gì, thậm chí, chính tôi cũng không hiểu mình đang muốn nói gì nữa. Bỗng dưng tôi ghét cái con người mập mờ, thiếu quyết đoán này của mình. Muốn bỏ lại nó ở phía sau, tôi vội vã bước đi, nhưng nó vẫn bám theo, mãi mãi, đến vô tận, tôi mãi mãi chỉ có thể là tôi mà thôi...

"À... ờ..."

Một lúc sau, Sekoguchi gọi tôi từ phía sau.

"Gì?"

"Ờ... ừm..."

Tôi tiếp tục bước đi, cột điện lướt qua, Sekoguchi im lặng, cột điện thứ hai lướt qua, cậu ấy vẫn im lặng. Quay đầu lại, tôi thấy cậu ấy đang mang một vẻ mặt khổ sở, đáng thương.

Chuyện gì vậy nhỉ?

3b0d91bf-2d3b-49bf-8909-cf0b7272f7f6.jpg

"Sao thế, Sekoguchi?"

"Không... ừm... không có gì... không có gì đâu..."

"Vậy à."

Thật ra, có lẽ tôi nên nói chuyện với cậu ấy tử tế hơn. Tôi biết cậu ấy đang muốn nói điều gì đó, nếu tôi có thể thoải mái hơn, mỉm cười và hỏi "Có chuyện gì vậy?", thì dù vụng về đến đâu, Sekoguchi cũng có thể nói ra được những lời đó. Nhưng tôi không có sự thoải mái ấy, tôi không thể cười được.

Vì vậy, cả hai chúng tôi cứ thế tiếp tục bước đi, trong im lặng.

3

Aaa, thật không thể tin được mà!

Cái lũ ngốc đó đang nghĩ cái quái gì vậy chứ?

Giấy đăng ký kết hôn á?

Đùa nhau à?

Vừa nghĩ ngợi mớ hỗn độn đó, tôi vừa bước đi dọc hành lang bệnh viện. Buổi chiều Miyuki sẽ đến để giám sát việc soạn thảo báo cáo, nên tôi quyết định đưa Rika lên sân thượng trước khi cô ấy đến.

Chỉ cần nghĩ đến cái giấy đăng ký kết hôn đó thôi là mặt tôi đã nóng bừng lên rồi.

"Yamanishi, tên ngốc này!"

Tôi buột miệng chửi rủa.

"Tsukasa và Miyuki cũng điên hết cả rồi hay sao ấy!"

Một bà lão đi lướt qua, hình như nghe thấy tiếng lẩm bẩm một mình của tôi, bà ấy nhìn tôi với vẻ nghi ngờ. Chắc hẳn trông tôi quái dị lắm, mắt thì tóe lửa, miệng thì lầm bầm không ngớt. Để chữa cháy, tôi cố nặn ra một nụ cười rạng rỡ, nhưng bà lão lại càng tỏ vẻ nghi ngờ hơn rồi vội vã bỏ đi.

Chết dở... hình như bị cho là kẻ nguy hiểm rồi...

Tất cả là tại Yamanishi, Tsukasa và Miyuki. Tôi dừng bước, hít một hơi thật sâu, không thể để bản thân bị mớ chuyện này làm cho hoang mang mãi được, đúng vậy, phải thực hiện một ý tưởng quan trọng hơn, hay đúng hơn là một ý tưởng đàng hoàng hơn mới được. À, dĩ nhiên là không phải cái giấy đăng ký kết hôn kia rồi, cái thứ đáng xấu hổ đó đang được giấu kỹ dưới đáy thùng carton, ở tận dưới gầm giường kia kìa.

Tôi nhìn chằm chằm vào thứ đang cầm trên tay trái.

Tình cờ tìm thấy nó đúng là quá may mắn, có lẽ đây chính là ý chỉ của Thượng Đế. Càng nhìn, khóe miệng tôi càng cong lên thành một nụ cười ngây ngô. Khác với cái giấy đăng ký kết hôn của Yamanishi, cái này mới thực sự là một ý tưởng tuyệt vời, chà, có lẽ đây chính là sự khác biệt giữa tôi và Yamanishi. Bỗng nhận ra một bà lão khác đang đi ngang qua, nhưng vẫn nhìn tôi với vẻ nghi ngờ, tôi đang một mình đứng ngây ra đó, cười tủm tỉm. Tôi vội vàng đổi sang nụ cười rạng rỡ quen thuộc, nhưng bà lão vẫn nhanh chân bỏ đi.

Thôi xong... lần này thì thật sự xong rồi...

Tôi bước đi. Đúng vậy, cứ nhanh chóng bắt tay vào thực hiện thôi, tại cứ mải mê chìm đắm trong những ảo tưởng nên mới ra nông nỗi này, với lại, chuyện này cần phải có khí thế, nếu không đưa bây giờ thì sẽ không còn cơ hội nữa đâu. Bất giác, tôi bước nhanh hơn, cảm giác như chân không chạm đất, cứ như đang lướt đi trên không trung vậy. Biết là có gì đó không ổn, nhưng chính vì thế mà tôi càng bước nhanh hơn nữa.

Cuối cùng, tôi cũng đến được nơi cần đến.

Phòng 225.

Akiba Rika.

Ngắm nhìn dòng chữ đó, tôi nuốt khan một tiếng. Aaa, càng đến gần càng thấy căng thẳng quá. À, khoan đã, phải giấu nó đi mới được, để Rika phát hiện ra thì hỏng bét. Tôi vòng tay trái ra sau lưng, nhét thứ đó vào cạp quần pyjama, rồi dùng tay phải gõ cửa.

"À, là anh đây."

"Vào đi."

Giọng Rika hơi nghèn nghẹn vọng ra.

Đến lúc rồi!

Hít một hơi thật sâu, tôi vặn nắm đấm cửa rồi đẩy vào. Rika khoác chiếc áo cardigan màu xanh navy lên bộ đồ ngủ, ngồi trên giường, đôi chân lơ lửng giữa không trung trông hệt như một đứa trẻ.

"Muộn quá đấy."

Nhưng giọng nói lại đáng sợ đến lạ.

"Hả?"

"Chúng ta hẹn ba giờ mà, phải không?"

"À... ờ."

Liếc nhìn chiếc đồng hồ đặt trên bàn cạnh giường, đã ba giờ năm phút.

"Quá năm phút rồi."

Rika giận thật rồi.

"Muộn."

Tôi chỉ muốn ôm đầu. Đâu phải chúng tôi hẹn nhau ở một con phố nào đó, em chỉ đang chờ trong phòng bệnh thôi mà. Quá năm phút có đáng gì đâu. Sao cô nàng này lại giận thật thế?

"À thì..."

"Sao? Biện minh?"

Lại cái giọng điệu đáng ghét ấy. Tại sao tôi lại thích cái con người này cơ chứ? Tính cách tệ hại hết chỗ nói. Tôi đã cất công mang đến một ý tưởng tuyệt vời như vậy, mà em lại phá hỏng hết cả bầu không khí rồi...

Thật sự là tôi bắt đầu bực mình rồi, nhưng tôi biết chắc chắn rằng dù có nói gì đi nữa, cuối cùng tôi cũng thua em. Hơn nữa, chọc giận Rika thêm nữa cũng chẳng phải là một ý hay. Mà nói thật là tôi cũng sợ nữa, tôi ghét cảm giác sợ hãi.

Chẳng hiểu sao, tôi lại ngoan ngoãn xin lỗi.

"Xin lỗi, anh sai rồi."

Ôi trời, thảm hại quá... Thảm hại thật đấy, Ezaki Yuichi...

"Lần sau anh sẽ chú ý hơn, tha cho anh nhé."

Tôi cố gắng cười xòa cho qua chuyện.

Rika vẫn còn lườm tôi với vẻ mặt khó chịu, nhưng một lúc sau.

"Ừ."

Em nói rồi đưa tay ra.

Như một bề tôi đang quỳ gối trước công chúa, tôi tiến lại gần Rika và nắm lấy tay em, Rika nhảy phốc xuống giường.

"Đi thôi, Yuichi."

"Ừ... ừ."

Và thế là, chúng tôi nắm tay nhau bước đi. Không phải vì những rung động lãng mạn, mà đơn giản vì đôi chân của Rika vẫn còn chưa vững, thể lực của Rika vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, chỉ cần một chút thôi cũng khiến em loạng choạng rồi ngã nhào. Vì vậy tôi nắm tay em để có thể đỡ lấy ngay khi em mất thăng bằng.

Dẫu sao, chúng tôi vẫn đang nắm tay nhau.

Đó có thể xem như một đặc quyền nho nhỏ, và người có được đặc quyền này, ngoài mẹ của Rika, chỉ có mình tôi.

Một điều đáng tự hào, phải không?

"Yuichi, anh cười gì thế?"

"À, không... không có gì."

"Lại đang nghĩ vớ vẩn gì đúng không?"

"Không có mà, anh không nghĩ gì hết."

Vừa nói chuyện, chúng tôi vừa bước đi, và từ cuối hành lang, một người khác cũng có đặc quyền ấy đang tiến đến.

Là mẹ của Rika.

"Con lên sân thượng đây."

Rika nói với mẹ như vậy, không hề dừng bước mà tiếp tục đi.

Mẹ em dừng lại, dịu dàng cất lời.

"Cẩn thận nhé, Rika."

"Con biết rồi."

Thật là một cuộc hội thoại điển hình của mẹ con. Rika thì nói chuyện như không có gì, còn mẹ em thì lo lắng quá mức. Khi tôi nói chuyện với mẹ mình cũng đại loại thế, mẹ tôi thì hay lo lắng và cằn nhằn, vì thấy phiền phức nên tôi cũng không nói chuyện nhiều với mẹ, cứ ừ ừ cho qua chuyện.

Lúc lướt qua nhau, tôi chạm mắt với mẹ của Rika.

"Cháu... cháu đi đây ạ."

Tôi nói nhanh rồi cúi đầu chào, mẹ em chậm rãi cúi đầu đáp lễ, và tôi nhận ra, mẹ em đã nhìn thấy bàn tay đang nắm chặt của tôi và Rika, chỉ một thoáng thôi, nhưng tôi chắc chắn bác ấy đã thấy.

Bị Rika kéo đi, tôi cứ thế bước tiếp.

Bỏ lại mẹ em phía sau, chúng tôi tiếp tục đi.

Đi được chừng năm mét, tôi quay đầu lại thì thấy mẹ em vẫn đứng ở chỗ cũ, nhìn theo chúng tôi, bóng dáng ấy trông nhỏ bé lạ thường. Không, thực ra thì bác ấy cũng nhỏ nhắn thật, chỉ cao khoảng mét rưỡi, ngang ngửa Rika, nhưng lúc này, bác ấy còn nhỏ bé hơn thế nữa.

Bất chợt, một cảm giác lại ùa về trên vai tôi.

Lúc tôi chạy trên tường, đáp xuống phòng bệnh của Rika từ sân thượng, lúc Rika nói tôi vào đi, và tôi bước vào phòng bệnh, vai tôi đã va vào vai mẹ em, mẹ em đã mất thăng bằng, thân hình nhỏ bé ấy chao đảo, và có lẽ, tôi cũng đang lặp đi lặp lại điều tương tự, ngay cả khoảnh khắc này, mẹ em cũng đang chao đảo như thế. Tôi đã cướp đi hy vọng duy nhất của người phụ nữ nhỏ bé ấy. Đúng vậy, tôi đã hiểu rõ, đã chuẩn bị tinh thần và đã cướp đi. Thái độ ấy, tôi phải chấp nhận nó. Dù đã biết trước, nhưng tôi vẫn muốn cúi gằm mặt xuống, lòng tôi khô khốc, cảm giác như dùng móng tay sứt mẻ cào vào thứ gì đó.

Tôi siết chặt tay Rika.

Rika cũng đáp lại cái nắm tay ấy.

Không một lời nào, chúng tôi cùng nhau bước lên đến bậc thang cuối cùng. Khi tôi định chạm tay vào cánh cửa sắt dẫn lên sân thượng, Rika đã nhanh tay hơn.

Bàn tay nhỏ nhắn ấy nhẹ nhàng mở toang cánh cửa.

"Thấy chưa, em mở được mà!"

Rika cười rạng rỡ, vẻ mặt đắc ý.

Tôi không khỏi bật cười gượng gạo.

"Biết rồi, chính anh là người tra dầu và điều chỉnh nó đấy."

Thật tình, cô gái này đang đắc ý chuyện gì vậy chứ?

Cứ thế, chúng tôi vừa cười vừa bước chân lên sân thượng. Nhờ nụ cười của Rika, cảm giác khô khốc ban nãy đã dịu đi phần nào.

Đắm mình trong ánh nắng chan hòa mang hương xuân, Rika ngước nhìn bầu trời.

"Yuichi, anh không cần phải bận tâm đâu."

"Hả? Chuyện gì cơ?"

Rika buông tay tôi, chậm rãi bước đi trên nền xi măng.

"Chuyện của mẹ em."

"…………"

"Có lẽ không dễ dàng như vậy, nhưng rồi mẹ sẽ hiểu thôi. Không sao đâu, chỉ cần chúng ta tin tưởng lẫn nhau, mọi chuyện sẽ ổn cả."

Rika vẫn tiếp tục bước đi chậm rãi.

Nhìn bóng lưng ấy, tôi có chút ngỡ ngàng. Rika là như thế nào vậy? Tại sao em có thể nói ra những lời rõ ràng đến vậy? Tôi thì không thể, cứ suy nghĩ quá nhiều những điều vô nghĩa, rồi bị những điều vô nghĩa ấy giam cầm, càng vùng vẫy càng lún sâu, cuối cùng lại trốn tránh bằng những lời lẽ mơ hồ. Nhưng Rika thì khác, em truyền đạt những lời nói chân thật, trọn vẹn.

Giống như những lời được truyền tải trong cuốn "Gia tộc Thibault".

Tôi khẽ đưa tay ra sau lưng, cuốn sách được nhét trong cạp quần ngủ, cuốn sách bìa vàng, tập một của "Gia tộc Thibault". Nhưng cuốn "Gia tộc Thibault" này không phải là Rika tặng tôi, mà là cuốn tôi tìm thấy ở hiệu sách cũ hôm trước, cuốn sách tôi đã mượn tiền Miyuki để mua.

Trang năm mươi bảy của tập một, gần cuối trang, có viết:

"Tôi nguyện dâng hiến cả cuộc đời cho em."

Sau dòng chữ ấy là chữ ký "J", nhưng trên cuốn sách đang nằm trong cạp quần ngủ của tôi, chữ "J" ấy đã bị gạch hai đường. Và bên cạnh là chữ "Y" viết nguệch ngoạc. Đúng vậy, chữ cái đầu tiên ấy là—

Đây là câu trả lời của tôi.

Đây là những dòng cảm xúc dành cho Rika.

Giờ tôi sẽ trao nó cho Rika. Nên nói gì đây? A, tốt hơn là đừng suy nghĩ quá phức tạp, chỉ cần đưa cho em thôi. "Này!" rồi "Đọc đi nhé." Chỉ cần thế là đủ, chắc chắn em ấy sẽ hiểu.

Tôi nắm chặt cuốn "Gia tộc Thibault" trong tay phải.

Nào, đưa em thôi…

Ngay lúc đó, Rika quay lại và nói.

"Mẹ cũng từng có những khoảnh khắc như vậy đấy, cha và mẹ đã có một tình yêu to lớn. Khi kết hôn, tim cha đã yếu lắm rồi, nên mọi người xung quanh đều phản đối kịch liệt, nhưng mẹ vẫn quyết tâm, chấp nhận tất cả để kết hôn với cha."

"Hả, hả…?"

Đây là lần đầu tiên tôi nghe câu chuyện này.

A, mình lỡ mất thời cơ đưa cho em rồi. Không ngờ lại thành ra thế này. Thôi, không sao, cứ quan sát thêm một chút, rồi lấy sách ra sau, không cần vội. Tôi vẫn giữ tay trên cuốn sách, tiến lại gần Rika.

Và rồi, Rika hỏi.

"Anh đã xem cuốn sách đó chưa?"

"Hả? Cuốn sách nào cơ?"

"Cuốn 'Gia tộc Thibault' ấy."

"À, à…"

Tim tôi đập thình thịch. Giờ tôi đang có câu trả lời cho nó đây. A, chính là lúc này, đúng vậy, phải đưa ra ngay bây giờ, đây chẳng phải là thời điểm hoàn hảo sao…

"À, Rika này…"

Vừa lúc tôi nói vậy, Rika cũng mở lời.

"Cái đó, là bố đã tặng mẹ đấy."

"Hả?"

"Cha đã dùng nó để cầu hôn mẹ, mẹ đã kể cho em nghe. Cha vốn vụng ăn vụng nói, nên đã tạo một chi tiết nhỏ trong cuốn sách đó… Anh thấy rồi đúng không? Chữ 'J' đã được sửa thành chữ 'R' ấy? Cha tên là Reiji mà, nên dùng chữ cái đầu là 'R'. Cuốn sách đó chính là lời cầu hôn của cha."

Trong giây lát, tôi không thể hiểu được Rika vừa nói gì.

Ngay khi hiểu ra, tôi suýt nữa thì hét lên.

Chờ một chút!

Chờ một chút đã!

Bị đè bẹp bởi khả năng khủng khiếp đó, tôi cất tiếng.

"À... Rika-san..."

Không hiểu sao, tôi lại gọi em bằng "-san".

Rika cau mày khó chịu.

"Gì chứ? Sao lại gọi 'san' thế?"

"À... ừm... cuốn sách đó... là cha em tặng cho mẹ em à?"

"Đúng vậy."

Rika trả lời có chút vội vàng.

"À... ra vậy..."

Tôi lẩm bẩm, nhưng thật ra chẳng "ra vậy" gì cả, cứ như vừa lãnh trọn cú Sixteen Mon Kick của Giant Baba. Quá sốc! Chẳng lẽ chữ "R" kia không phải là "R" của Rika, mà là "R" của Reiji sao?

Vậy... những lời kia... không phải Rika dành cho tôi...?

Khi sự thật ấy một lần nữa được xác nhận trong đầu, một cơn sốc khác ập đến, cứ như vừa dính đòn Enzuigiri của Antonio Inoki. Tôi bị đánh gục, dù vẫn cố đứng vững, nhưng thực ra đã KO từ lâu rồi. Đúng vậy, tôi đang bò lê lết như thể liếm cả bê tông vậy.

Rika tò mò nhìn vào mặt tôi.

"Yuichi, anh sao thế?"

"Không... không có gì..."

Không thể nói ra được.

Cuốn sách giấu sau lưng này, không thể đưa ra được nữa rồi.

4

Vậy... có nghĩa là...

Tôi chưa hề được Rika tỏ tình. Những lời trong cuốn sách kia, có thể nói là một lời tỏ tình vô cùng hùng hồn, tôi đã tin là như vậy. Nhưng hóa ra, đó là sách của cha em, là lời cầu hôn dành cho mẹ em.

Không phải tình cảm của Rika...

"Ôi... thôi rồi... ôi... thôi rồi... chết mất... khóc mất... ôi... thôi rồi..."

Vừa lảm nhảm những lời vô nghĩa, tôi vừa lăn lộn trên giường, lăn nhiều đến mức suýt ngã xuống đất. Úp mặt vào gối, tôi gào lên những lời vô nghĩa. Có lẽ Rika hoàn toàn không thích tôi, có lẽ em chỉ coi tôi là bạn, không, không thể nào, khi tôi nói muốn ở bên em mãi mãi, em đã gật đầu mà, như thế chẳng phải gần như là tỏ tình rồi sao? Tôi đã nghĩ như vậy, và Rika đã gật đầu. Nghĩa là OK rồi chứ. À, nhưng khoan đã, ngay cả thế cũng chưa phải là yếu tố quyết định, có khả năng Rika hiểu theo nghĩa bạn bè, nếu vậy thì không hề OK chút nào. Khoan khoan, Ezaki Yuichi, bình tĩnh lại đi, đừng hoảng loạn như thế, hít thở sâu vào, hít sâu, thở ra, làm thêm một lần nữa, hít sâu, thở ra. Ối, sặc rồi, ho không ngừng được. À, cuối cùng cũng ổn rồi. Được rồi, dù sao thì cũng bắt đầu lại thôi, lần này hãy suy nghĩ thật bình tĩnh, Rika vừa nói "không sao" mà, mẹ em rồi cũng sẽ hiểu thôi, chỉ cần cả hai tin tưởng nhau là được, như thế không thể là ý bạn bè được, chắc chắn là khác chứ, xét theo mạch câu chuyện mà.

Không... có lẽ vậy... ít nhất không phải là yếu tố quyết định...

Một sự giằng xé khủng khiếp. Mười bảy năm sống trên đời, đây là lần đầu tiên tôi trải qua một sự giằng xé lớn đến vậy, nghĩ nhiều đến mức tóc sắp bạc trắng đến nơi rồi. Tóc thì chưa biết, nhưng não thì gần như trắng xóa rồi.

Tôi đã đinh ninh rằng tôi và Rika đã yêu nhau rồi, sẽ chỉ nghĩ đến Rika thôi, sẽ đáp lại tình cảm của em, nhưng đáp lại cái gì chứ, khi tôi vẫn chưa thấy được tình cảm của Rika. Những gì tôi tin tưởng bấy lâu nay, những suy nghĩ ấy, đã hoàn toàn sụp đổ.

"Ôi... ghét quá... Ghét cay ghét đắng cái thế giới này... Ôi... ghét quá..."

Tôi lăn lộn trên giường, rồi ngã xuống sàn, "Bộp" một tiếng, đầu đập xuống nền nhà lạnh lẽo. Chẳng còn chút sức lực nào để ngồi dậy, tôi cứ thế nằm bẹp dí. Giá mà tôi có thể chết quách đi cho xong, ước gì có thể quay ngược thời gian... Ôi, đầu đau quá, chắc chắn là sẽ u một cục to tướng cho xem, phải chườm đá ngay, không khéo lại sưng vù lên mất. Mà thôi, kệ xác nó đi.

Phải rồi...

Tôi bật dậy, chẳng có gì phải xoắn cả, giờ tôi cứ đến chỗ Rika, hỏi thẳng lòng cô ấy là xong, quá đơn giản, Rika ở ngay gần đây thôi mà, đúng thế, chỉ mất năm phút là cùng. Quyết tâm là thế, tôi định đứng lên, nhưng bộ não lại đi trước một bước.

Hỏi thế nào mới được chứ?

Đó mới là vấn đề nan giải. Trong suốt cuộc đời mình, tôi chưa từng tỏ tình với ai cả, không đời nào tôi có thể nói "tớ thích cậu" với người con gái mình thực sự yêu được? Hơn nữa, đó lại còn là Rika nữa chứ. Nếu, chỉ là nếu thôi nhé, nếu cô ấy từ chối, chắc tôi sẽ chẳng bao giờ gượng dậy nổi mất.

"Ôi... Ai đó cứu tôi với... Ôi... Thượng đế ơi... Ôi..."

Rên rỉ, tôi lại lăn ra sàn.

Đang rên rỉ thì cánh cửa bỗng mở toang.

"Hể? Tsukasa?"

Cái thân hình đồ sộ ấy đứng chắn ngang cửa. À không, tại tôi đang nằm bẹp dí dưới sàn nên mới thấy vậy.

Tsukasa nhìn tôi ôm gối nằm lăn lóc dưới sàn rồi hỏi:

"Yuichi, có chuyện gì vậy?"

"À, không, không có gì."

Hơi đỏ mặt, tôi đứng dậy. Việc đầu tiên là phủi phủi bụi bám trên lưng.

"Mà cậu làm gì ở đây vậy?"

"Tớ đến thay cho Mizutani."

"Hả? Miyuki?"

Tôi chẳng hiểu đầu đuôi gì cả.

"Cậu ấy có việc bận à?"

"Không hẳn là vậy." Tsukasa lẩm bẩm.

"Tớ nhờ cô ấy đổi ca cho tớ."

"Sao cậu lại làm thế?"

"À, thì là..."

"Sao cơ?"

"Ờ... thì là..."

Không hiểu sao thái độ của Tsukasa cứ lấp lửng, không rõ ràng. Vốn dĩ Tsukasa đã ít nói, không phải kiểu người thích ba hoa chích chòe. Nhưng dù vậy, tôi vẫn thấy có gì đó kỳ lạ. Tôi tiện tay mở tủ lạnh, lấy hộp Akafuku vừa mới được tặng ra.

"Ăn không?"

"À, ừ. Vậy để tớ pha trà nhé."

"Ờ, nhờ cậu."

Trà do Tsukasa pha ngon ra phết đấy. Trà thì ai pha mà chẳng như nhau, vậy mà ngạc nhiên là lại khác biệt đến thế. Tsukasa mở hộp trà, đôi bàn tay to lớn thoăn thoắt lấy một lượng trà vừa đủ ra nắp hộp, sau đó cậu ấy cho trà vào ấm, rót nước nóng từ bình thủy vào.

"Của cậu đây."

Cậu ấy đặt chén trà lên bàn cạnh một cách thuần thục, cứ như nhân viên phục vụ ở quán ăn vậy.

"Cảm ơn."

Trà vẫn ngon như mọi khi.

Tsukasa đứng đó, nhấm nháp ly trà của mình.

"Cậu ngồi xuống đi."

"Ừ."

Tsukasa ngồi phịch xuống ghế.

"Sao trà cậu pha lại ngon đến thế?"

"Hì hì." Tsukasa cười, trông có vẻ rất vui.

"Chắc là do lượng trà ấy mà. Thật ra nước hơi âm ấm một chút thì sẽ ngon hơn, với cả thời gian ủ trà cũng quan trọng lắm đó, ủ lâu quá sẽ bị chát."

"Ồ..."

Chỉ khi nói về những chuyện như thế này, Tsukasa mới trở nên hoạt bát. Chúng tôi vừa uống trà, vừa ngấu nghiến món Akafuku đã ngán đến tận cổ.

"Yuichi, bài luận của cậu làm được đến đâu rồi?"

"Xong bốn môn rồi. Giờ đang làm môn thứ năm."

"Tổng cộng có bao nhiêu môn?"

"Tám môn."

"Hả, vậy là cậu mới làm được có một nửa thôi á?"

"... Này, tớ làm vậy là cố gắng lắm rồi đó."

"Kịp không?"

"......Tớ không biết."

"Phải cố gắng thôi." Tsukasa nói, vẻ lo lắng còn hơn cả tôi. "Đúng vậy, phải cố gắng thôi." Tôi cũng bắt đầu sốt ruột một cách kỳ lạ, vội vàng nói. Rồi cả hai đứa cắm cúi ăn mochi Akafuku.

"Này, nếu tớ mà phải học lại ấy, tớ sẽ gọi cậu là Sekoguchi-san đấy nhé."

"Hả, không đời nào!"

Rõ ràng chỉ là đùa thôi, nhưng Tsukasa thật sự ghét việc đó.

"Cùng nhau lên lớp 12 nhé!"

Không biết từ bao giờ, Tsukasa đã từng nói với tớ điều tương tự. Giọng điệu của cậu ấy y hệt một thằng nhóc tiểu học, chỉ đơn thuần nói ra những gì mình nghĩ. Nếu là tôi hay Yamanishi chắc chắn sẽ không thể nói ra được điều đó, chắc chắn sẽ đem ra trêu chọc. Nhưng Tsukasa lại có thể, cậu ấy thật sự rất tuyệt vời, quá tuyệt vời luôn ấy.

Tôi khẽ cười gượng, cố gắng che giấu bằng cách uống trà. A, trà ngon thật.

"Nói đi cũng phải nói lại, vậy là đã năm ba rồi nhỉ."

"Nhanh thật đấy."

"Ừ, nhanh thật, chẳng cảm thấy gì cả. Hay là mình cứ học lại luôn đi nhỉ? Như vậy có thể trì hoãn kỳ thi đại học thêm một năm."

"Cậu nói thật đấy à?"

"Không đời nào!"

Hai đứa chúng tôi cứ nói mấy chuyện vớ vẩn như vậy rồi cười hề hề. A, có Tsukasa ở đây đúng là tốt thật, nếu chỉ có một mình, chắc chắn đầu óc tôi sẽ chỉ toàn hình ảnh Rika, rồi lại chìm đắm trong những nỗi lo âu. Nói chuyện với Tsukasa, tôi thấy bình tĩnh hơn phần nào.

"Mà này, cậu bảo là đã đổi ca với Miyuki đúng không?"

"Ờ... ừ."

"Tại sao?"

Vì tâm trạng đã thoải mái hơn một chút, tôi chẳng suy nghĩ nhiều mà hỏi một cách hời hợt, nhưng ngay lập tức, tay Tsukasa đang đưa chiếc Akafuku lên miệng khựng lại.

"À, ừm, cái đó thì..."

Cậu ấy có vẻ ngượng ngùng, ấp úng.

Chuyện gì vậy?

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Tsukasa có thái độ như vậy. Hơn nữa, mặt cậu ấy dường như hơi đỏ lên. Lúc này, tôi mới chợt nhớ ra thái độ gượng gạo của Tsukasa và Miyuki.

Chỉ là một câu đùa vu vơ thôi, nhưng tôi vẫn hỏi:

"Hai cậu, chẳng lẽ đang hẹn hò đấy à?"

Khi tôi vừa hỏi vậy, cả hai người họ đều đồng thanh phủ nhận với một tốc độ kinh hoàng.

Phản ứng đó có gì đó rất bất thường. Lẽ nào... Hay là... Chẳng lẽ mọi chuyện lại đúng như vậy thật sao? Thật bất ngờ, nhưng cũng có cảm giác họ khá xứng đôi. Mà thôi, vẫn không thể hình dung ra được. Chuyện tình cảm yêu đương gì đó quả thực không hợp với Tsukasa chút nào.

Nhưng mà Tsukasa cũng chỉ mới mười bảy tuổi như tôi thôi mà.

Chắc chắn cậu ấy cũng có những cảm xúc tương tự.

"Hay là, cậu đang nghĩ về Miyuki à?"

Tôi quyết định ra tay cứu viện.

Tsukasa ngoan ngoãn gật đầu.

"Ừ."

"Cậu ấy... có chuyện gì à?"

"Thì là... sau khi... đưa... giấy đăng ký kết hôn... thì hai người... cùng nhau về, đúng không? Chỉ đi được một đoạn thôi. Rồi, ờm, dừng lại ở chỗ... hoa cẩm tú cầu."

"Cẩm tú cầu?"

"Ừ, đúng vậy, ở chỗ lối ra của bệnh viện có trồng. Rồi Mizutani bảo là cô ấy ghét cẩm tú cầu."

Cúi gằm mặt, Tsukasa lắp bắp kể chuyện, nhưng câu chuyện của cậu ấy khó hiểu vô cùng, cứ nói hết chuyện này lại nhảy sang chuyện khác. Dù vậy, sau khi nghe cậu ấy luyên thuyên vài phút, cuối cùng tôi cũng hiểu ra Tsukasa muốn nói gì.

Tóm lại, Tsukasa muốn hiểu Miyuki.

Nhưng cậu ấy không thể hiểu được.

Và đó là lý do cậu ấy khổ sở.

Nhìn Tsukasa khom lưng, lảm nhảm những chuyện chẳng đâu vào đâu, tôi bỗng muốn bật cười. À không, không phải là cười nhạo đâu nhé, sao tôi có thể làm thế được chứ. Phải nói thế nào nhỉ, đúng rồi, cảm giác thật đáng yêu. Con đường mà tôi đã từng đi qua, những ngày tôi nghĩ về Rika, lo lắng, vùi mặt vào gối mà gào thét, Tsukasa đang ôm ấp những cảm xúc giống hệt tôi ngày đó.

À, khoan đã... Lúc nãy mình cũng vừa vùi mặt vào gối mà gào thét thì phải...?

Tóm lại, tôi và Tsukasa đang đứng ở cùng một vị trí, đang ôm đầu vì những chuyện tương tự nhau. 'Này hỡi đồng chí' tôi thầm nhủ trong lòng. Phụ nữ đúng là một loài sinh vật phiền phức mà, tại sao chúng ta lại bị những sinh vật như vậy xoay như chong chóng thế nhỉ?

"Yuichi và Mizutani... thì là..."

"Không có hẹn hò gì hết."

Tôi nói.

"Chưa từng có mối quan hệ nào như vậy cả."

"Thật á?"

"Ừ, chỉ là bạn thanh mai trúc mã thôi."

"Vậy thì, tại sao mỗi khi gặp Yuichi, Mizutani lại tỏ ra khó chịu vậy nhỉ?"

"Ai mà biết được, con gái là một sinh vật khó hiểu mà."

"Ừm."

"Chắc là cậu ấy không thích tớ. Nhưng mà tụi tớ chơi với nhau lâu rồi, từ hồi còn bé xíu cơ, không thể làm lơ được. Mà nói thật, tớ cũng chẳng hiểu nữa. Chỉ là, tớ nghĩ cậu ấy không thích tớ theo kiểu đó đâu."

"Thật không?"

"Ừ, chuyện đó tuyệt đối không thể xảy ra."

"Vậy à..."

Nói xong, Tsukasa im bặt, tấm lưng vạm vỡ càng thêm khom xuống. Nhìn dáng vẻ ấy, tôi biết cậu ấy đang suy nghĩ điều gì đó, nên không vội lên tiếng. Tôi nhấp một ngụm trà, hơi nguội rồi, nhưng vẫn ngon. Pha được trà ngon ngay cả khi nguội, đúng là đỉnh thật.

"Cậu nghĩ làm thế nào để Mizutani vui vẻ hơn?"

Cuối cùng Tsukasa cũng lên tiếng, câu hỏi chân thành và thẳng thắn đến lạ, cậu ấy thực sự nghiêm túc, không hề có ý trêu chọc. Bỗng dưng, tôi cảm thấy tự hào về người bạn to lớn này. Tsukasa ngây thơ như một đứa trẻ vậy, nếu là học sinh cấp ba, đáng lẽ phải sành sỏi hơn chứ. Ngay cả những thằng ngốc như tôi hay Yamanishi cũng từng trải hơn Tsukasa. "Làm thế nào để vui vẻ hơn ư?" Chắc chắn tôi sẽ không đủ can đảm để hỏi câu đó, nhưng Tsukasa thì có thể, đó chính là điểm tốt của cậu ấy, đúng vậy, không tinh ranh như tôi hay Yamanishi, đó mới là điều tuyệt vời ở Tsukasa. Cậu có nhận ra điều đó không, Tsukasa? Có lẽ cậu không tự nhận ra đâu, nhưng tôi thì thấy đấy, tôi thấy rất rõ.

"Này, Tsukasa."

Vì vậy, tôi quyết định xen vào chuyện của cậu ấy.

"Cậu hãy chủ động bắt chuyện với Miyuki đi."

"Chủ động...?"

"Là cậu đó, cậu đấy, cậu cứ ngồi đó mà lo lắng một mình thì mọi chuyện sẽ chẳng đâu vào đâu cả. Cậu nhìn vào tay mình xem, đôi tay ấy để làm gì?"

Tsukasa ngoan ngoãn nhìn vào tay mình, tôi cũng nhìn theo, chà, đúng là một bàn tay to lớn. Với đôi tay ấy, cậu có thể nắm bắt mọi thứ đấy, Tsukasa.

"Nghe này, tớ sẽ chỉ cho cậu, đôi tay này là để nắm bắt lấy một điều gì đó. Nếu cậu muốn điều gì, hãy vươn tay ra, cứ thế mà nắm chặt lấy, nếu cậu chỉ đứng đó ngây người ra thì sẽ chẳng thể làm được gì cả."

Câu nói đó là đạo văn từ Natsume, nhưng nó lại rất phù hợp với Tsukasa lúc này. Gã bác sĩ ngốc đó chắc sẽ tha thứ cho tôi nếu tôi đạo văn ở mức độ này.

"Vậy à..."

Vừa lẩm bẩm, Tsukasa vừa chăm chú nhìn vào tay mình.

5

Ngay cả sau khi Tsukasa đã về, giọng nói ấy vẫn còn vang vọng trong tôi.

"Đôi tay này là để nắm bắt lấy một điều gì đó."

À, phải rồi.

Lời nói dành cho Tsukasa cũng chính là lời nói dành cho tôi.

Để tranh thủ làm nốt phần báo cáo, tôi ngồi một mình, giở cuốn sách giáo khoa Thể dục. Có lẽ tôi đã hơi phấn khích nên đọc cả những phần thầy cô không giao nữa... nhưng mà, chỉ một chút thôi, một chút xíu thôi... Lướt qua lướt lại, tôi dần hình dung được dàn ý của bài báo cáo. Đúng như lời Miyuki nói, cứ sắp xếp luận điểm chính, phản biện và kết luận. Ừm, có vẻ mọi thứ sẽ đâu vào đấy thôi.

Tạm coi như bản nháp, tôi cầm bút chì kim, lia nhanh trên trang giấy.

"Đôi tay ấy là để nắm giữ những gì cậu muốn."

Nhưng trong đầu tôi lại văng vẳng câu nói ấy.

Bàn tay đang nắm chặt chiếc bút chì kim cũ kỹ, bàn tay đang viết một bài báo cáo chẳng mấy ý nghĩa. Tôi vẫn sẽ tiếp tục sống, trong quãng thời gian ấy, tôi sẽ nắm lấy và đánh rơi vô vàn thứ. "Cậy nhờ mày đấy, bàn tay của tao." Tôi lẩm bẩm với chính đôi tay mình, hãy nắm giữ thật chắc nhé, và một khi đã nắm được rồi, thì tuyệt đối đừng buông tay, cậy nhờ mày đấy.

Trang đầu tiên đặc kín chữ, trang thứ hai cũng vậy, khi đặt bút sang trang thứ ba thì tiếng thông báo giờ ăn tối vang lên. Ngẩng đầu lên, tôi mới nhận ra căn phòng đã chìm vào bóng tối từ lúc nào. À, tôi chẳng nhận ra gì cả, phải bật đèn lên mới được. Với lại, đói bụng quá. Cứ ngồi một tư thế viết mãi, vai tôi đau nhức cả rồi.

"Ối chà..."

Định bước xuống giường để bật đèn thì cánh cửa phòng bật mở.

"Ôi chao, tối om thế này."

Là mẹ tôi.

"Con ngủ hả?"

"Không, con đang viết báo cáo."

"Nói dối, tối thế này thì viết cái gì. Yuichi, mẹ nói cho con biết, hôm qua thầy Kawamura chủ nhiệm gọi điện, bảo là tình hình này nguy lắm đó. Trời đất ơi, mẹ xấu hổ muốn chết, cứ phải cúi đầu xin lỗi lia lịa trước điện thoại. Con cũng vừa vừa phải phải thôi chứ..."

Haizzz, ồn ào quá đi...

Sao mà cha mẹ lúc nào cũng lải nhải thế không biết...

Rõ ràng là tôi đang làm báo cáo mà...

Bực mình, tôi quát:

"Con đang viết thật mà! Nè, nhìn nè!"

Nói rồi, tôi dúi xấp giấy vừa viết vào tay mẹ, nhưng mẹ vẫn không tin, cứ cằn nhằn mãi. Ha, ra là vậy, mẹ không tin con trai mình sao? Tại mẹ thế nên con mới sinh hư đấy.

Chẳng mấy chốc, nhân viên mang đồ ăn đến.

"Ôi, xin lỗi đã làm phiền."

Mẹ tôi niềm nở nhận khay thức ăn với thái độ ân cần hết mực, khác một trời một vực so với cách mẹ đối xử với tôi.

Dù sao thì ăn cơm riêng với mẹ cũng thật gượng gạo, chẳng có gì để nói cả, vậy mà mẹ cứ thao thao bất tuyệt, mẹ cứ nói mãi những chuyện tôi chẳng quan tâm, hoặc thậm chí là không muốn nghe. Giá mà tôi có thể bảo mẹ im lặng đi cho rồi, nhưng làm sao mà nói được. Chẳng còn cách nào khác, tôi đành tập trung vào suất ăn bệnh viện, nhưng mà đây quả là một thử thách khó nhằn. Đầu tiên là món súp miso, nó dở đến mức khiến tôi phải nghi ngờ đây có thực sự là súp miso không? Chẳng có vị miso gì cả, cứ như nước bùn màu nâu ấy. Còn món ăn kèm là hanpen bọc phô mai nướng và món kinpira gobo, cả hai đều là món tôi ghét. Đành vậy, tôi lấy món trứng rán làm trọng tâm, và cố gắng ăn hết bữa.

*Hanpen (はんぺん) là một loại chả cá/cá xay (surimi) của Nhật Bản, có màu trắng, mềm, xốp và thường có dạng hình vuông hoặc tam giác. Nó được làm từ thịt cá trắng xay nhuyễn, lòng trắng trứng và khoai mỡ Nhật Bản (yamaimo). Hanpen có vị dịu nhẹ, dễ thấm gia vị và thường được dùng trong các món lẩu như Oden, hoặc chiên, nướng, nhúng lẩu.

Kinpira (kinpiraごぼう hay きんぴらごぼう) là một món ăn truyền thống của Nhật Bản, thường được làm từ rễ ngưu bàng (gobo) xào và om với nước tương, mirin, đường và ớt. Món này có vị ngọt mặn đậm đà, thường được ăn kèm với cơm hoặc dùng trong các hộp cơm bento.

Kinpira Gobo là một món ăn phổ biến, sử dụng ngưu bàng (gobo) và cà rốt thái sợi, xào và om trong nước sốt.

"Yuichi, ăn cả kinpira đi con."

"Nhưng mà, nó dở quá..."

"Đừng có mà kén cá chọn canh!"

Haizz, thật là vô lý, chỉ vì là cha mẹ thôi mà, sao lại cứ phải nghe lệnh vô điều kiện thế này? Nhưng cãi lại thì cũng lười, nên tôi đành gắp một miếng kinpira ăn thử. Ôi, vẫn dở tệ, cứng như gỗ ấy.

"À mà..."

Gọi là "mẹ" thì thấy ngại chết đi được. Gọi "bà già" thì nghe cứ sai sai. Còn "má mi" á? Tuyệt đối không thể nào!

Đến tuổi mười bảy, việc xưng hô với cha mẹ trở nên khó khăn lạ thường.

"Gì đấy?"

May mắn thay, trong phòng bệnh chỉ có hai người, nên khi tôi cất tiếng, mẹ tự động đáp lời.

Tôi vừa nhai cơm lóp ngóp vừa hỏi:

"Sao mẹ lại cưới cha vậy?"

"Hả?"

Mẹ nhăn mặt. Kiểu như: "Con hỏi cái vớ vẩn gì thế?".

Tôi vội vàng nói nhanh như bắn súng:

"Không... thì... tự nhiên con tò mò thôi, dù gì cũng là chuyện của cha mẹ mà, con hỏi thử xem sao ấy mà, chứ không có ý gì sâu xa đâu."

"Cha con à..."

Mẹ lẩm bẩm một cách mơ hồ, rồi đột ngột đứng dậy pha trà. Mà khoan, trong chén trà vẫn còn đầy ắp. Mẹ định rót thêm trà mới vào, rồi dường như chợt nhận ra điều đó.

"Yuichi, uống đi con."

"...Con không muốn uống."

"Uống đi!"

Không hiểu sao tôi bị áp đảo bởi khí thế của mẹ nên đành uống. Tôi tu ừng ực chén trà. Đặt chén xuống khay, mẹ nghiêng ấm trà, rót thêm trà nóng hổi.

"Cha con á, đẹp trai lắm đấy, hồi trẻ nhiều người mê lắm. Hồi trẻ cha con bị bệnh, nhẹ hơn bệnh của con nhiều, phải nằm viện một thời gian. Lúc đó, mấy cô y tá cứ 'Seiichi, Seiichi' rồi chạy ra chạy vào phòng bệnh suốt ngày. Mẹ ghen tị muốn chết luôn ấy chứ!"

Phải, tên của bố là Seiichi. Chữ "ichi" (一) trong Yuichi (裕一) chính là chữ "ichi" (一) trong Seiichi (誠一). Mà nghĩ lại, cái tên Seiichi (誠一) của gã khốn đó đúng là lừa đảo. Dù có lật ngược cả thế giới, cũng chẳng tìm thấy chút "thành" (誠) nào trong con người lão.

*Chữ "誠" (thành) trong tiếng Hán Việt có nghĩa là "thành thực", "chân thành", hoặc "thành thật". Nó diễn tả sự trung thực, thật lòng trong lời nói, suy nghĩ và hành động.

"Hừm..."

Tôi ậm ừ cho qua chuyện. Chuyện cha tôi được nhiều phụ nữ theo đuổi là sự thật không thể chối cãi. Đúng vậy, ngay cả sau khi kết hôn rồi, cha vẫn "hot" như thường.

"Vì thế, khi cha con cầu hôn, mẹ đã rất hạnh phúc, đến mức còn tự ti nghĩ rằng, liệu mình có xứng với anh ấy không, nhưng cha con bảo, 'Em là nhất ', nên..."

Sau đó, một màn kinh hoàng kéo dài tận năm phút đồng hồ. Mẹ tôi bắt đầu ca ngợi cha hết lời, cha tuyệt vời thế nào, cha đẹp trai ra sao, cha được mọi người xung quanh tin tưởng đến mức nào, mẹ kể một cách đầy tự hào. Lúc đầu tôi ngớ người, sau đó bối rối, cuối cùng tôi suýt hét lên.

Này! Sao toàn nhớ những chuyện có lợi cho mình vậy hả?!

Ừ thì, tôi cũng ráng nhịn lắm rồi, mà cái vẻ mặt sung sướng của mẹ là sao vậy trời? Cứ như gái còn son đang yêu ấy. Cái tật trăng hoa, nát rượu, cờ bạc của cha thì mẹ lờ đi một cách ngoạn mục. Rõ ràng bao lần khóc lên khóc xuống, vậy mà những ký ức tồi tệ đó hình như đã bị tẩy sạch khỏi não rồi thì phải.

Vừa nhét hết chỗ thức ăn xuống dạ dày thì mẹ cũng dứt lời.

Nhấp ngụm trà, tôi đánh bạo hỏi.

"Lấy cha, mẹ có hạnh phúc không?"

"Thằng nhóc này, nói gì vậy?"

Mẹ ngượng nghịu.

"Thật là..."

Có vẻ mẹ thật sự nghĩ là hạnh phúc.

Thật là một điều bí ẩn...

Cái gã tồi tệ đó có gì tốt chứ?

6

Mà thôi, chắc tình yêu là vậy đó, kiểu mù quáng ấy. Với lại, có lẽ cha cũng có chút điểm tốt nào đó mà tôi không nhận ra, mẹ chắc đã nhìn thấy những điều đó, chắc hẳn họ cũng đã có những khoảnh khắc quý giá không gì sánh bằng.

Cơ bản thì tôi cũng đang chạy theo một cô nàng đỏng đảnh mà. Người ngoài nhìn vào chắc cũng chẳng hiểu mình thấy cô ấy có gì hay.

A, nhớ ra rồi.

Nhớ ra rồi.

Đó là một mùa hè nóng như thiêu đốt, hồi đó chắc tôi học tầm cuối cấp tiểu học. Vì mẹ đi vắng mấy hôm nên tôi và cha có khoảng thời gian ở riêng với nhau. Mà nghĩ lại, hồi đó cha không đi làm hay sao ấy nhỉ? Ngày thường mà lúc nào cũng thấy ở nhà, suốt ngày uống rượu, có khi còn thức thâu đêm gõ bàn phím chơi game nữa chứ, toàn là game mạt chược, tôi thì chẳng hiểu luật gì cả, nhìn màn hình cũng thấy chán ngắt, thế nên tôi mới bảo muốn chơi Tetris.

"Cái đó là cái gì?"

Cha hỏi, hơi thở nồng nặc mùi rượu.

"Dạ cái trò xếp gạch rơi để ăn điểm ấy."

Tôi cố gắng hết sức để giải thích.

Đương nhiên là cha chẳng hiểu gì.

"Chơi thử là biết ấy mà."

"Hừ..."

Tôi đã nghĩ chắc chắn sẽ bị từ chối, chuyện cha nghe lời tôi là chuyện hiếm có khó tìm, chỉ tổ bị làm khó dễ thôi. Thôi xong rồi... Tôi chuẩn bị tinh thần đón nhận những lời đó, cúi gằm mặt xuống. Dù đã quá quen thuộc, nghe cả ngàn cả vạn lần rồi, nhưng tôi vẫn không thể nào quen được với những lời đó.

"Để thử xem nào?"

Bất ngờ thay, câu nói ấy lại thốt ra từ chính miệng cha tôi.

Không phải là "không được" sao?

Tôi sững sờ, ngước nhìn cha với vẻ kinh ngạc.

"Không chơi à?"

"A, dạ có, có chứ!"

Tôi vội vã lục tìm đĩa Tetris, chắc chắn là nằm trong tủ TV. Tim tôi đập thình thịch, lỡ như cha đổi ý, lại nói "không được" thì sao? Phải nhanh lên! Tôi vứt hết đĩa này đến đĩa khác, cuối cùng cũng tìm thấy đĩa Tetris mà mình cần.

"Tìm thấy rồi!"

Vui sướng khôn tả, tôi vừa cười vừa quay sang nhìn cha.

Cha cũng nhoẻn miệng cười đáp lại.

"Được, chơi thôi!"

"Dạ!"

Tôi lấy đĩa mạt chược ra, thay vào đó là Tetris. Màn hình khởi động quen thuộc hiện lên, lòng tôi bỗng rộn ràng. Một trò chơi đã quá quen thuộc, vậy mà giờ đây tôi lại cảm thấy phấn khích như lần đầu tiên khởi động nó. Cha đã cầm sẵn tay cầm trong tay.

"Chơi thế nào?"

"À thì... từ trên cao... nó rơi xuống..."

"Rơi xuống? Cái gì rơi xuống?"

"Khối gạch."

"Hả? Sao tự nhiên khối gạch lại rơi xuống? Chẳng lẽ đây là trò chơi ném gạch vào ai đó à?"

"Không phải! Không phải mà!"

Sao cha lại có thể nghĩ ra những chuyện như vậy nhỉ? À, phải rồi, cha thường xuyên đánh nhau mà. Không phải là người mạnh mẽ gì đâu, thậm chí còn yếu đuối nữa. Có lần cha còn trở về nhà, người đầy máu me. Tôi không biết thực hư thế nào, nhưng chắc hẳn cha thua nhiều hơn thắng, vậy mà cha vẫn cứ thích gây gổ.

"Nếu xếp các khối gạch thành hàng ngang thì... chúng sẽ biến mất."

"… Không hiểu."

Cha có vẻ hơi khó chịu.

Tôi hốt hoảng.

"Để con chơi thử cho cha xem nhé. Nhìn một lát là cha hiểu ngay thôi!"

Vội vã nói, tôi cầm lấy tay cầm phụ, bắt đầu trò chơi. Từ phía trên màn hình, từng khối gạch liên tục rơi xuống, khi xếp các khối thành một hàng ngang, hàng đó sẽ đồng loạt biến mất. Ban đầu mọi chuyện suôn sẻ, nhưng chẳng mấy chốc các khối bắt đầu chất đống. Ôi trời, tệ quá! Lâu lắm rồi không chơi, tay chân lóng ngóng quá.

Đúng lúc đó, cha tôi lớn tiếng bảo:

"Yuichi! Kia kìa, bên phải! Bên phải!"

"À! Dạ!"

"Xoay đi! Xoay hai lần sang trái!"

Tôi ấn nút điều hướng, di chuyển khối gạch sang phải, xoay sang trái, khối gạch hình chìa khóa vừa khít lọt vào khoảng trống, những khối đã chất đống đồng loạt biến mất.

"Ồ, ghê thật!"

Cha tôi reo lên.

"Làm được rồi!"

Tôi cười hề hề.

Cha tôi cũng cười.

Nghe theo chỉ dẫn của cha, tôi liên tục xóa các khối gạch. Thật bất ngờ, những chỉ dẫn của cha chính xác đến lạ kỳ. Chỉ cần nghe theo và di chuyển tay, tôi đã có thể vượt qua các màn chơi một cách dễ dàng.

Dần dần, tôi bắt đầu căng thẳng.

Sau bao ngày tháng miệt mài, điểm số cao nhất mà tôi đã đạt được hơn một năm trước đang đến rất gần. Tôi bắt đầu trò chơi với ý định dạy cha luật chơi, nhưng không ngờ lại có thể tiến xa đến mức này. Vì quá căng thẳng, tay tôi hơi run lên.

Cha tôi mắng té tát.

"Đồ ngốc! Không phải chỗ đó!"

"À, dạ."

Nhưng phản ứng chậm trễ, các khối gạch chồng chất lên nhau. Cha tôi tặc lưỡi, tôi càng thêm căng thẳng.

"Cái đó sang trái. Thêm một cái nữa sang trái."

"Dạ."

Cuối cùng cũng ổn thỏa, các khối gạch biến mất.

"Xoay ngang nó ra, hai lần sang phải."

"Dạ."

Thất bại rồi. Tôi ấn nhầm ba lần. Các khối gạch chồng lên nhau một cách kỳ quặc.

"Mày làm cái quái gì thế, đồ ngốc!"

Tiếng cha gào lên như sấm.

Dẫu vậy, chúng tôi vẫn cố gắng phá từng khối gạch, điểm số cứ thế vươn lên. Liệu đã vượt qua kỷ lục chưa nhỉ? Vẫn chưa ư? A, vẫn còn thiếu chút nữa thôi.

Mải mê nhìn điểm số, phản ứng của tôi chậm đi một nhịp.

"Yuichi! Đồ ngốc! Bảo bên phải còn gì!"

"A..."

"Phải cơ mà! Không phải bên trái!"

Thất bại rồi. Tôi cuống cuồng. Lại thất bại nữa. Những khối gạch chất chồng đến sát mép trên cùng của màn hình. Màn hình bỗng trở nên nhòe nhoẹt, vậy mà tôi vẫn còn nhìn điểm số. Thiếu hai trăm điểm nữa, phá một hoặc hai hàng nữa thôi là qua màn, cha đang la hét cái gì đó. Cha gào thét, nhưng tôi không thể phản ứng, chẳng còn chút bình tĩnh nào. Đột nhiên, chiếc tay cầm bị giật khỏi tay tôi, cha cũng hăng máu lên rồi. Nhưng đã quá muộn, những khối gạch từ trên cao đổ ập xuống, chất chồng lên tận đỉnh màn hình. Game Over. Những dòng chữ ấy hiện lên. Game Over...

Tôi và cha chết lặng, nhìn chằm chằm vào màn hình.

"Này, hết rồi à?"

Cha hỏi một câu thừa thãi.

Tôi không thể trả lời.

Game Over...

Dòng chữ ấy cứ lì lợm hiện lên rồi biến mất.

Biến mất rồi lại hiện lên.

"Tao đã bảo làm theo lời tao còn gì! Mày không nghe lời thì làm ăn được cái gì hả!"

Cha giận thật rồi.

"Chỗ đó mà mày thả xuống bên phải thì còn gỡ lại được! Đồ khốn nạn!"

Chỉ là một trò chơi thôi mà, cha lại gào thét om sòm.

Rồi cha ném phịch cái tay cầm xuống, im lặng nốc rượu ừng ực. Tôi nhìn màn hình với đôi mắt nóng bừng. Thiếu hai trăm điểm.

Chỉ có hai trăm điểm.

Chúng tôi đã có thể cùng nhau vượt qua. Chỉ còn một chút nữa thôi, vậy mà tôi lại thất bại vì mắc một lỗi ngớ ngẩn. Sao tay tôi lại run rẩy chứ? Sao lại còn nhìn điểm số làm gì? Lẽ ra tôi phải tập trung vào những khối gạch đang rơi xuống mới phải.

Tôi ghét cái sự ngu ngốc của mình.

Cha nói đúng.

Mình là đồ khốn.

"... Chơi lại không ạ?"

Tôi gặng hỏi, nhưng cha phớt lờ.

Cú sốc ấy khiến tôi suy sụp, vai rũ xuống, ủ rũ vô cùng, cứ như thể bị đánh gục hoàn toàn. Chỉ là trò chơi thôi, nhưng lòng tôi nặng trĩu. Tôi đau khổ vì không đáp ứng được kỳ vọng của cha, tôi xót xa khi thấy cha từ vui vẻ trở nên cau có. Và để bồi thêm vào nỗi thất vọng của tôi, dòng chữ "Game Over" cứ hiện lên rồi biến mất trên màn hình, dai dẳng như trêu ngươi. Đúng vậy, kết thúc rồi... mọi thứ đã chấm dứt...

Không biết bao nhiêu phút đã trôi qua.

Có thể là năm phút, có thể là ba mươi phút.

Bỗng giật mình, tôi thấy cha ngồi cạnh bên.

"Này, chơi thôi."

Cha nói.

Tôi không hiểu gì cả.

"Dạ?"

"Game đó, game. Lần này cha chơi cho mà xem."

"Thật ạ?"

Tôi vội vã hỏi, giọng van nài, cha cười toe toét.

"Điểm cao nhất của con á? Cha phá đảo ngay trong một nốt nhạc cho con xem."

"Vâng ạ!"

Tôi ngốc nghếch gật đầu lia lịa.

Cha lại cười toe toét lần nữa.

"Cứ giao cho cha, cha con siêu lắm đấy!"

Chà, nói trước kết quả là thế, điểm cao nhất vẫn không được phá. Đúng hơn là, tệ kinh khủng, toàn những điểm số gần như tệ nhất xếp hàng dài. Chỉ đạo người khác thì tài tình là thế, nhưng đến khi tự mình chơi thì cha vụng về không thể tả.

Quả thật, cha chỉ giỏi nói suông.

Đúng vậy.

Cha đúng là chỉ giỏi nói mà thôi.

Dù vậy, cha có vẻ thích Tetris, và một thời gian dài sau đó, cha chỉ chơi Tetris chứ không thèm đụng đến mạt chược nữa. Tất nhiên, tôi cũng chơi. Hai cha con ồn ào náo nhiệt, suốt cả tháng trời say mê với trò chơi đơn giản ấy. Mặc dù đã chơi nhiều đến thế, chúng tôi vẫn không thể phá được kỷ lục. Điểm cao nhất của tôi và cha vẫn là điểm đạt được trong lần chơi đầu tiên. Đúng là ăn may tân thủ.

Điểm số ăn may đó được lưu lại như sau:

Ranking 2nd──Seiichi + Yuichi782400

Dữ liệu lưu vẫn còn nguyên vẹn đến tận bây giờ. Đã có lúc tôi muốn xóa nó đi để nhường chỗ cho dữ liệu của các game khác, nhưng tôi vẫn trân trọng giữ lại. Chỉ cần cắm chiếc thẻ nhớ đó vào, đọc dữ liệu đã lưu, tôi vẫn có thể nhìn thấy dòng chữ đầy kiêu hãnh ấy.

Phải, vẫn còn nguyên vẹn ở đó.

7

Dĩ nhiên tôi biết rõ giờ giấc. Bệnh viện Wakaba vốn được coi là bệnh viện chăm sóc toàn thời gian, nên trừ phi có lý do đặc biệt, người nhà cũng không được phép ngủ lại, dù là cha mẹ hay con cái, cứ đến chín giờ tối là phải rời khỏi bệnh viện. Dù không đến nỗi cứng nhắc quá, vẫn có thể du di đôi chút, nhưng nguyên tắc là như vậy, thế nên tôi đã chờ. Ngồi im trên chiếc ghế dài ở sảnh, mắt không rời khỏi đồng hồ. Chiếc đồng hồ kim lớn trên tường chậm rãi gõ nhịp thời gian. Chín giờ năm phút, kim giây dài màu đỏ lừ từ quay một vòng. Chín giờ sáu phút. Ánh đèn ở quầy lễ tân tắt đi một nửa. Rồi đến chín giờ bảy phút. Tiếng bước chân vọng lại từ phía cầu thang. *xẹp, xẹp*, tiếng dép lê sột soạt trên sàn, tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm phải mẹ của Rika, tôi vội vàng đứng dậy, cúi đầu chào, mẹ em chỉ khẽ gật đầu đáp lại. Tôi nhận ra sự bối rối của bà. Bà chậm rãi bước xuống cầu thang, tôi thì vẫn đứng yên tại chỗ.

Cuối cùng mẹ em cũng xuống đến sảnh, bà ý thức được sự hiện diện của tôi, nhưng lại vờ như không thấy, rồi định bước thẳng ra cửa. Ừm, cũng phải thôi, bà ấy chẳng đời nào lại bắt chuyện với tôi, dù sao thì tôi cũng đâu có được bà ấy quý mến.

Vậy nên tôi chủ động lên tiếng.

"Xin lỗi, cho cháu xin phép một lát được không ạ?"

"Ơ..."

Mẹ em có vẻ giật mình, vẻ mặt bà cứng đờ, cố gắng không để lộ bất kỳ sơ hở nào. Cố gắng trấn an bản thân đang run rẩy, tôi nói.

"Cháu có chuyện muốn nói ạ."

"Chuyện... sao?"

"Vâng, mong bác cho cháu xin ít phút ạ."

Tôi lại cúi đầu thật sâu. Tôi không biết liệu hành động này có thể hiện được thành ý của mình hay không, nhưng tôi chỉ có thể làm được đến thế. Phải, cái đầu rỗng tuếch và nhẹ bẫng này, tôi sẵn sàng cúi xuống bao nhiêu cũng được.

Khi ngẩng đầu lên, mẹ em đã tiến lại gần.

"Chuyện gì, nói đi."

Giọng bà vẫn lạnh lùng như vậy.

"Dạ, mời bác ngồi."

Tôi mời bà ngồi xuống ghế, có lẽ câu chuyện sẽ khá dài. Bà có vẻ hơi do dự, nhưng rồi cũng ngồi xuống chiếc ghế dài. Một bà cô bình thường, chẳng có gì nổi bật, không giống Rika lắm, chỉ có đôi mắt là hơi giống. Tôi ngồi xuống bên cạnh bà.

"Chuyện gì?"

"Chuyện của Rika... à không, của Rika-san ạ."

*-san là xưng hô lịch sự, ở đây Yuichi lúc đầu xưng hô kiểu thân mật rồi sửa lại vì đang nói chuyện với mẹ Rika

"Nếu là chuyện đó thì thôi, không cần đâu."

Bà nói dứt khoát rồi đứng dậy.

Bà bước đi vội vã.

Tôi chạy vòng lên phía trước bà, cúi đầu thật thấp.

"Xin bác!"

Thật thảm hại.

Thật tồi tệ.

Nếu thấy ai đó làm vậy, chắc chắn tôi sẽ vội vàng quay mặt đi, nhưng giờ thì không thể, bởi vì, người đó chính là tôi.

Vụng về cũng chẳng sao.

Tồi tệ thế này lại hay.

A, chuyện đó không hề gì.

Nếu phải quỳ gối, tôi sẵn sàng quỳ bao nhiêu cũng được, chỉ cần bà ấy chịu lắng nghe, tôi sẽ làm bất cứ điều gì.

Tôi chỉ biết cúi đầu thật thấp.

"Xin bác!" Tôi lặp đi lặp lại lời khẩn cầu.

Có lẽ mẹ em dừng lại không phải vì nhận ra sự chân thành của tôi, mà vì tôi quá thảm hại. Hoặc có lẽ, mẹ em không muốn làm ầm ĩ ở đây.

Mẹ em ngồi xuống chỗ cũ, như thể đã bỏ cuộc.

Tôi cũng ngồi xuống chỗ cũ.

"À, cháu cảm ơn bác."

Tôi nói lời cảm ơn.

Nhìn đồng hồ.

Chín giờ mười phút.

----------

Hơn chín giờ đêm, Tsukasa Sekoguchi ném thân hình đồ sộ của mình xuống giường và đọc một cuốn sách về bánh ngọt của một đầu bếp bánh ngọt nổi tiếng. Không phải công thức, mà là nguồn gốc của những chiếc bánh cơ bản, có thể nói là một cuốn sách giải thích về văn hóa. Đó là một cuốn sách khá đắt tiền, nhưng cậu nghĩ rằng biết những điều này cũng tốt, nên đã tiết kiệm tiền tiêu vặt để mua nó. Nhân tiện, thân hình khổng lồ của cậu không nằm vừa chiếc giường cỡ thường, bàn chân cậu bị lòi ra khỏi giường.

"Haizzz..."

Một tiếng thở dài thật lớn thoát ra từ thân hình to lớn. Cậu nhận ra mình đã đọc đi đọc lại cùng một trang đến ba lần, đọc bao nhiêu cũng không thể hiểu nổi. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy như thế này. Từ trước đến nay, mối quan tâm của cậu là bánh kẹo, sau đó là nấu ăn, và thứ ba là thiên văn học, và có thể nói rằng ba điều đó đã tạo nên phần lớn cuộc đời cậu. Vì là một người nghiêm túc, cậu vẫn đi học đầy đủ và học hành chăm chỉ, nhưng đó chỉ là nghĩa vụ, cậu chỉ đang hoàn thành nó thôi.

Vấn đề lớn nhất của cậu gần đây là không thể nướng được bánh bông lan ngon.

Bánh cứ bị khô và bở chứ không mềm ẩm.

Cậu đã thử đi thử lại rất nhiều lần, và lần nào cũng thất bại, bị mẹ mắng là nên bỏ cuộc đi, nhưng cậu vẫn tiếp tục làm. Thỉnh thoảng cũng có lần thành công, nhưng cậu hoàn toàn không hiểu tại sao lại thành công, và đương nhiên, lần nướng sau đó lại thất bại.

Cậu mất khoảng ba tháng để nắm bắt được bí quyết.

Hồi đó, ngày nào cậu cũng chỉ nghĩ đến bánh bông lan, trong đầu cậu nảy ra vô số quy trình và phương pháp nên thử.

Có lẽ bây giờ tôi đang lo lắng nhiều như hồi làm bánh bông lan vậy...

Không, lồng ngực tôi vẫn đau nhói, một nỗi đau hoàn toàn khác biệt, cứ như thể có ai đó nghiền nát tôi từ đỉnh đầu đến tận ngón chân. Seokoguchi Tsukasa gấp mạnh cuốn sách lại, vùi mặt vào gối.

Tôi phải làm gì đây?

Câu trả lời tưởng chừng đơn giản, nhưng thực hiện nó lại khó khăn đến đáng sợ, chẳng khác nào bảo lên Mặt Trăng vậy. Bỗng nhiên, tôi nhớ đến lời của cậu bạn Ezaki Yuichi:

"Đôi tay này là để nắm bắt lấy một điều gì đó."

Tôi nhìn bàn tay mình, bàn tay này có thể nắm giữ được gì không? Hay chỉ để tuột mất mọi thứ qua kẽ ngón tay? Nhưng nếu không cố gắng nắm bắt, chắc chắn tôi sẽ chẳng có gì cả. Thầy Hirose cũng từng nói mà, điều quan trọng là phải thất bại nhiều lần. Chẳng ai thành công ngay từ đầu cả.

"Được rồi..."

Tôi quyết tâm ngồi dậy, nhưng ngay khoảnh khắc đó, tôi lại chùn bước, lại vùi mặt vào gối. Cứ thế, tôi suy nghĩ vẩn vơ, lấy hết can đảm, rồi lại nản lòng. Chuyện này lặp đi lặp lại cả vạn lần, cuối cùng tôi cũng đứng dậy được, dù vậy, tôi vẫn chưa thực sự quyết tâm. Chỉ là thử thôi... đúng vậy, chỉ là thử hành động thôi. Đầu tiên, tôi tiến đến tủ quần áo, mở ngăn kéo thứ hai từ trên xuống. Một loạt các thứ xếp hàng ngay ngắn. Tôi băn khoăn không biết nên chọn cái nào. Cái này chăng? Hay cái kia? Cái nào mới phù hợp? Sau một hồi đắn đo, tôi chọn lấy một cái, nhét vào túi áo khoác. Tôi khoác áo lên người. Tất nhiên, tất cả chỉ là thử thôi, tôi vẫn chưa quyết định thực hiện. Và như một phần của cuộc thử nghiệm, tôi mở cửa sổ. Ném đôi giày trong phòng ra ngoài và bước qua bậu cửa sổ, chân trần đứng trên đường. Lạnh thật, lẽ ra tôi nên đi tất. Nhưng nếu quay lại phòng, tôi sợ mình sẽ không thể ra khỏi đó nữa, thế nên tôi xỏ giày vào đôi chân trần. Tôi chạy. Ban đầu chậm rãi, nhưng không biết từ lúc nào, tốc độ đã tăng lên, hơi thở trắng xóa tuôn ra không ngừng, cơ thể dần nóng lên, trái tim cũng nóng lên. Khi nhận ra, tôi đã đi gần như con đường ngắn nhất. Nhưng tất nhiên, tất cả chỉ là một thử nghiệm. Tôi chưa hề quyết định thực hiện. Chưa hề quyết định, nhưng tôi đã đến nơi.

Nhà của Mizutani Miyuki.

----------

Rõ ràng tôi đã kiểm tra trình tự câu chuyện trong đầu mình không biết bao nhiêu lần, nhưng khi mở miệng, câu chuyện của tôi lại trở nên rời rạc, đến bản thân tôi còn không hiểu mình đang nói gì. Dù vậy, tôi vẫn tiếp tục tuôn ra những lời nói đó, thật kỳ lạ là lời nói không hề đứt quãng, cứ như thể có một dòng suối đang trào ra. Tôi kể về đêm trăng mà cả hai chúng tôi đã cùng ngắm, về lần Rika lần đầu thổ lộ về căn bệnh của mình, về một phút thời gian dừng lại.

Ngay cả sau khi Rika thổ lộ về căn bệnh, tôi vẫn không thể thực sự cảm nhận được rằng cuộc đời em ngắn ngủi. Bởi vì thực tế, Rika vẫn ở ngay trước mắt tôi, tôi có thể chạm vào em nếu đưa tay ra, và em vẫn cười trước những câu đùa nhạt nhẽo của tôi. Tôi không thể tin rằng sự ấm áp và nụ cười của em sẽ biến mất vào một ngày nào đó. Nhưng đột nhiên, tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi, khi nghĩ đến thế giới không có Rika, chân tôi run rẩy, toàn thân tôi run lên bần bật. Những khoảnh khắc như vậy, chúng đến một cách bất ngờ. Trong sự dao động đó, tôi nhận ra rằng mình chỉ là một đứa trẻ con, tôi cũng nhận ra rằng mình chẳng hiểu gì về thế giới này. Nhưng dù vậy, tôi vẫn muốn hiểu, tôi muốn hiểu rõ tại sao Rika lại thổ lộ về căn bệnh của mình với tôi, liệu tôi có thực sự có thể làm được gì không.

Tôi đã kể những điều đó với mẹ em.

Hoặc có lẽ, những lời tôi nói chỉ là những lời vô nghĩa, có lẽ chỉ là một thứ gì đó mang tính tự mãn, nhưng thứ vũ khí duy nhất mà tôi có trong tay chỉ có vậy, dù nó có sứt mẻ, dù nó có gãy, tôi vẫn phải chiến đấu bằng vũ khí của mình. Hoặc có lẽ Natsume sẽ nói được những điều đúng đắn hơn, có lẽ lời nói của chị Akiko sẽ có sức thuyết phục hơn. Họ là người lớn, họ đã sống lâu hơn tôi, họ đã tích lũy được nhiều kinh nghiệm hơn tôi, chắc hẳn họ cũng đã trải qua rất nhiều điều tồi tệ. Vì vậy, lời nói của tôi không có sức nặng như lời nói của họ. Nhưng tôi chỉ có thể dựa vào chính mình. Đúng vậy, tôi không thể dựa vào ai cả. Dù có vụng về, dù có xấu xí, dù có đáng xấu hổ, tôi vẫn phải tự mình làm.

Cho đến bây giờ, tôi đã sống bằng cách né tránh rất nhiều thứ. Tôi sợ sự thật, và tôi cũng ghét phải nghiêm túc, vì tôi thấy nó thật quê mùa. Những cảm xúc đó, tôi vẫn còn giữ trong mình, không dễ dàng gì để xóa bỏ chúng. Nhưng giờ đây, tôi không thể né tránh được nữa, tôi phải sống trong cái thực tại đáng sợ này, trong cái thế giới quê mùa này. Tôi đã quyết định như vậy.

Vì vậy, tôi vẫn tiếp tục nói.

"Cháu nghĩ rằng mọi người không thích cháu cũng là điều dễ hiểu, cháu đã kéo Rika đi khắp nơi, và có lẽ vì vậy mà bệnh tình của cô ấy trở nên tồi tệ hơn. Cháu thực sự rất hối hận về điều đó. Cháu xin lỗi. Có lẽ một lời xin lỗi không thể bù đắp được, nhưng cháu vẫn xin lỗi. Cháu thực sự xin lỗi."

Tôi cúi đầu thấp hơn lúc nãy.

"Cháu còn là một đứa trẻ, và có lẽ cháu khá ngốc nghếch, vì vậy, có lẽ cháu sẽ lặp lại những sai lầm tương tự trong tương lai. Khi nghĩ đến điều đó, cháu cũng có lúc nghĩ rằng mình nên rời xa Rika. Nhưng nếu Rika muốn, cháu muốn ở bên cạnh Rika, ngay cả khi cháu đang rút ngắn mạng sống của Rika, cháu vẫn muốn ở bên cạnh cô ấy."

Dù rất khó khăn, nhưng tôi quyết định nói ra những lời mà tôi đã định nói.

"Có lẽ đó chỉ là sự tự mãn, có lẽ đó không phải là một cảm xúc trong sáng. Vì vậy, nếu mọi người nói rằng điều đó thật vớ vẩn, cháu sẽ không thể phủ nhận. Nhưng dù không trong sáng, cháu vẫn muốn làm những gì có thể."

Tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần để bị mắng. Có lẽ tôi nên chỉ nói những lời hay ý đẹp thôi, chắc chắn điều đó sẽ gây ấn tượng hơn. Nhưng tôi không muốn giải quyết mọi chuyện bằng những lời hoa mỹ, tôi muốn mẹ em chấp nhận tôi, kể cả sự nông cạn, sự trẻ con, hay sự non nớt, sự thiếu kinh nghiệm của tôi.

Một khoảng lặng kéo dài. Mẹ em không mắng tôi. Khi tôi liếc nhìn, tôi thấy bà đang khom lưng, dáng người nhỏ bé càng trở nên nhỏ bé hơn, cứ như thể bà vừa già đi rất nhiều. Nhìn dáng vẻ đó, tôi bối rối.

"Thực ra, cháu đã mất cha từ lâu rồi. Có lẽ thật kỳ lạ khi kể chuyện này với người ngoài, nhưng cha cháu không phải là một người tuyệt vời gì cả, nói đúng hơn là... không, thậm chí là một người tồi tệ. Ông ấy đầy khuyết điểm và chỉ biết làm mẹ khóc. Nhưng khi cháu hỏi mẹ về cha, mẹ cháu chỉ nói những điều tốt đẹp. Ông ấy đã mua kem cho mẹ cháu và chỉ cho mình mẹ cháu ăn. Ông ấy đã tặng mẹ cháu đôi bông tai ngọc trai vào ngày kỷ niệm ngày cưới đầu tiên. Chỉ là những chuyện vặt vãnh, nhưng mẹ cháu lại kể một cách rất vui vẻ. Cháu thấy điều đó thật kỳ lạ. Cháu chỉ nhớ những hình ảnh cha làm mẹ khóc. Nhưng mẹ lại biết những điều mà cháu không biết... về cha... và mẹ nhớ rất rõ. Và cháu cảm thấy mình đã hiểu ra một chút, rằng vợ chồng là như vậy, có một mối liên kết mà ngay cả con cái cũng không hiểu được, và mẹ cháu đã ghi nhớ điều đó."

A, tại sao tôi cứ nói về cha mẹ mình thế này? Tôi hoàn toàn không có ý định nói về chuyện này.

"Cháu cảm thấy thật tuyệt vời. Đây là lần đầu tiên cháu nghĩ như vậy về cha mẹ mình, nên cháu rất bối rối. Cháu luôn cãi nhau với cha mẹ, nhưng cháu thực sự cảm thấy thật tuyệt vời. Cháu không biết chính xác ý nghĩa của nó là gì, nhưng cháu nghĩ rằng việc sở hữu một điều gì đó quan trọng như vậy thật tuyệt vời. Nếu...được cho phép, cháu cũng muốn có được điều đó. Cháu muốn cùng Rika vun đắp những điều như vậy. Cháu không biết liệu mình có thể làm được không, nhưng... xin bác... xin hãy chấp nhận."

Tôi cúi gằm mặt xuống, sâu hơn, sâu hơn nữa.

Trán tôi chạm vào đầu gối.

Tôi hoàn toàn không biết mình đã nói ra những điều cần nói hay chưa. Nhưng giờ đây, trong lòng tôi không còn lời nào để diễn tả. Nếu mẹ em nổi giận vì chuyện này thì thôi vậy. Đến lúc đó, dù mẹ em không tha thứ, dù mẹ em có ghét tôi đến đâu, tôi cũng sẽ cưỡng đoạt Rika và mang em ấy đi, chỉ giữ em ấy cho riêng mình. Bị chửi rủa cũng chẳng sao. Chỉ cần Rika cần tôi, thì bị chửi rủa có đáng gì.

Thời gian trôi qua rất lâu.

Mẹ em không giận dữ, cũng không đứng dậy, chỉ im lặng ngồi bên cạnh. Có lẽ mẹ em đang ngạc nhiên đến ngây người, hoặc có lẽ mẹ em đang giận dữ đến mức không thốt nên lời. Tôi chuẩn bị tinh thần bị từ chối, rồi ngẩng đầu lên.

Mẹ em đang nhìn tôi.

----------

Đó là một căn nhà bình thường. Có tường rào bằng gạch, có trồng cây xung quanh, và phía sau đó là một căn nhà cũ kỹ. Chỉ có ánh đèn ở cửa sổ tầng hai, chắc chắn đó là phòng của cô ấy. Như để chứng minh điều đó, hình bóng một con thú nhồi bông in lên cửa sổ, thật nữ tính. Nhìn hình dáng thì có lẽ là một con chim cánh cụt, vì là kính mờ nên không nhìn rõ lắm. Rèm cửa không kéo, phải làm gì đây? Đột nhiên cảm thấy có gì đó khác lạ, tôi nhìn sang bên phải, ánh sáng lay động ở phía bên kia đường, chắc là đèn xe đạp. Không hiểu sao tôi cảm thấy quen thuộc với cách ánh sáng đó chiếu rọi. Đó là…

"Chết tiệt!"

Lẩm bẩm, tôi giấu thân hình to lớn của mình sau bức tường gạch. Như vậy là tôi đã xâm nhập trái phép vào nhà của Mizutani Miyuki rồi. Không, chưa vào nhà, chỉ là vào khu đất thôi, chắc vẫn ổn, không, chắc chắn là không ổn rồi. Trong khi đang suy nghĩ lung tung, một chiếc xe đạp màu trắng vụt qua trước mặt tôi, người ngồi trên xe là cảnh sát. Tôi hồi hộp sợ bị phát hiện, nhưng viên cảnh sát đã nhanh chóng đi qua.

Trước đây, khi đi bộ trên phố vào ban đêm, tôi đã bị cảnh sát bắt giữ. Đó là khi tôi còn học cấp hai. Chuyện đó lan truyền khắp nơi, và một thời gian tôi bị gọi bằng biệt danh Sekoguchi "Kẻ Lang Thang Đêm Khuya". Chuyện đó thật đáng xấu hổ.

Sau khi quan sát kỹ tình hình, tôi quay trở lại con đường. Ánh đèn trên tầng hai vẫn sáng. Cô ấy đang xem TV, nghe radio, hay là đang học bài? Trước mắt, tôi cần phải nghĩ ra một kế hoạch. Nếu trèo lên bức tường gạch và đứng trên đỉnh, có lẽ tôi sẽ với tới được mái hiên tầng một. Nếu bám vào mái hiên và kéo người lên, tôi sẽ trèo lên được mái nhà. Sau đó, chỉ cần cẩn thận đi trên mái nhà là được, sẽ đến được phòng của cô ấy ngay thôi, dễ hơn tôi tưởng tượng. Nghĩ đến đó, tôi nhận ra một sự thật đáng sợ, nếu đột nhiên xông vào phòng cô ấy, chắc chắn tôi sẽ bị coi là kẻ bám đuôi.

Phải làm gì bây giờ?

Tôi đứng im trên đường, suy nghĩ. Tôi thở ra những làn khói trắng và suy nghĩ. Vào thời điểm này, câu nói "chỉ là đang thử thôi" đã hoàn toàn biến mất khỏi tâm trí tôi, nhưng tôi vẫn do dự. Tôi gần như muốn từ bỏ, thật ra, tôi nghĩ rằng tốt hơn là nên từ bỏ, nhưng tôi vẫn nhặt một viên sỏi lên, bởi vì lời nói của Ezaki Yuichi vang vọng trong đầu.

"Đôi tay này là để nắm bắt lấy một điều gì đó."

Có lẽ tôi phát điên rồi, đi tin vào những lời như vậy, có lẽ tôi không được bình thường. Nhưng tôi đã cầm viên sỏi trong tay. Tôi vung tay, tôi ném. Viên sỏi rơi xuống mái nhà tầng một, tôi ném quá yếu. Tôi nhặt lại viên sỏi và vung tay lần nữa, tôi ném. Lần này thì thành công, viên sỏi chạm vào cửa sổ, tạo ra một tiếng "cạch". Tôi căng thẳng chờ đợi, nhưng không có gì xảy ra, có vẻ như cô ấy không nhận ra. Tôi ném thêm vài lần nữa, nhưng mãi vẫn không trúng cửa sổ. Nếu tôi cứ tiếp tục như thế này, chẳng mấy chốc sẽ bị hàng xóm phát hiện mất.

Nếu chuyện đó xảy ra, thì thật tồi tệ.

Tôi sẽ không còn là Sekoguchi "Kẻ Lang Thang Đêm Khuya" nữa, mà sẽ là Sekoguchi "Kẻ Bám Đuôi".

Phải làm gì đây?

Sau khi suy nghĩ rất nhiều, tôi nghĩ ra một cách.

----------

Cô ấy đã nghe nhạc suốt, đeo tai nghe, mở âm lượng lớn. Một giọng ca nữ hát về tình yêu thật hay. Không phải tôi tự mua, mà là một chiếc CD mượn từ bạn. Bạn tôi nói rằng "Hay lắm, nghe thử đi" và đưa cho tôi. Mặc dù tôi không thích lắm, nhưng vì đã được đưa cho nên tôi nghĩ rằng mình nên nghe thử một lần, nên tôi đã cho vào máy. Tôi vẫn không thích, bởi vì lời bài hát quá hay. Ví dụ như "Tình yêu vĩnh cửu", ai mà tin chứ? Lời lẽ càng hay thì càng nghe có vẻ giả dối. Nhưng ca sĩ này dạo gần đây rất nổi tiếng, các bạn nữ trong lớp đều nói hay, và các bạn nam cũng có khá nhiều người hâm mộ. Dù có hay ho và giả dối đến đâu, thì cuối cùng con người vẫn tìm kiếm những điều như vậy.

Thật ra, có lẽ tôi cũng vậy.

Được ai đó nói rằng thích mình, và mình cũng thích người đó, nắm tay nhau đi dạo, hôn nhau…tôi nghĩ rằng những điều đó thật tuyệt, tôi mong được như vậy. Tất nhiên, tôi muốn điều đó kéo dài mãi mãi, nếu kết thúc giữa chừng thì thật giả tạo. Những gì đã bắt đầu, tôi muốn nó tiếp tục mãi mãi.

Nhưng tôi không thể hoàn toàn tin vào điều đó.

Chẳng thể nào dứt bỏ được.

Lửng lơ ở cái khoảng lưng chừng này, chắc chắn tôi vẫn còn là một đứa trẻ. Chính vì hiểu rõ điều đó, mỗi khi nghĩ đến Yu và Rika, lòng tôi lại trĩu nặng. Hai người ấy đã tin tưởng nhau tuyệt đối, đã lựa chọn, và vì thế, họ cũng đã từ bỏ. Tất cả những điều tôi không thể làm, hai người họ đều đã làm được.

Aish, hôm nay mình đã nói những điều kỳ lạ với Sekoguchi rồi. Ngay cả bản thân tôi cũng không hiểu mình muốn nói gì, Sekoguchi chắc chắn cũng vậy. Biết đâu cậu ấy đã thấy ngán ngẩm rồi cũng nên. Chắc hẳn cậu ấy đã nghĩ tôi là một con ngốc.

Nghe đến đoạn giữa bài “Naname”, tôi tắt CD.

"Phải làm gì với cái CD này đây..."

Tôi không còn tâm trạng nào để nghe đến hết nữa.

Vẫn chưa thể quyết định được gì, tôi cứ nghịch ngợm cái điều khiển từ xa. Bỗng nhiên, chiếc điện thoại đặt trên bàn rung lên bần bật. Cảm giác như vừa được cứu rỗi, tôi vội cầm điện thoại lên. Ước gì là Rena. Mỗi khi nói chuyện với cô ấy, tôi lại thấy trên đời này chẳng có vấn đề gì to tát cả.

Nhưng trên màn hình lại hiển thị dòng chữ: Sekoguchi Tsukasa.

"Sekoguchi?"

Tại sao cậu ấy lại gọi cho tôi nhỉ?

Tôi ấn nút nghe và áp điện thoại lên tai.

"A... à..."

Đúng là giọng của Sekoguchi.

"Sekoguchi, có chuyện gì vậy?"

"Tớ... tớ..."

"Sao?"

Một khoảng lặng ngắn.

"Tớ có người muốn giới thiệu với Mizutani."

Thật lạ, Sekoguchi nói nhanh đến bất thường.

"Với tớ á?"

"Ừ... ừm. Người đó, đang ở đây này."

"Ở đây? Ở đâu cơ?"

"Trước nhà Mizutani."

"Hả?"

"Tớ bận nên cúp máy đây. À, phải rồi, người đó bảo có chuyện muốn nói với cậu, cậu nghe thử xem nhé. Vậy... vậy nhé."

"Sekoguchi!"

Tiếng còi xe inh ỏi vang lên ngay khi tôi vừa kịp thốt ra cái tên ấy.

Trước nhà ư? Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy? Người muốn gặp mình là ai chứ? Đến tận trước nhà mình á? Giờ này rồi mà? Sekoguchi, cậu đang nghĩ cái gì trong đầu vậy hả?

Vừa hoang mang, tôi vừa hé mở cửa sổ.

"Ể──"

Người đứng đó, nhìn kiểu gì cũng chính là Sekoguchi Tsukasa. Chiếc áo khoác xám tro quen thuộc, cái quần kia tôi cũng đã thấy cậu ấy mặc cả tỉ lần, đôi Adidas cậu ấy đi suốt ngày nữa chứ. Mà vả lại, trên đời này làm gì có ai cao lớn đến thế. Cơ mà, tôi vẫn không dám chắc chắn, bởi vì cái người đang đứng kia, đang đeo một chiếc mặt nạ kỳ quặc. À, nhưng mà... hình như cái mặt nạ này tôi cũng thấy ở đâu rồi thì phải. Đêm mà Yu từ sân thượng chạy đến phòng bệnh của Akiba Rika, đêm mà tôi, Sekoguchi và Yamanishi cùng nhau giúp đỡ... cái mặt nạ mà Sekoguchi đã đeo hôm đó! Vậy thì, chắc chắn là Sekoguchi rồi còn gì.

"Sekoguchi, cậu đang làm cái gì vậy?"

Tôi vừa ngạc nhiên vừa hỏi, ai ngờ cậu ấy phủ nhận sạch trơn.

"Tớ... à không, tôi là bạn của Sekoguchi. Tên là Dos Caras, đến từ Mexico."

Còn cố tình đổi cả giọng điệu nữa chứ.

"Hả... hả?"

"Tôi nghe Sekoguchi nói là cô đang gặp khó khăn, nên mới đến đây."

"Khó khăn...?"

"Đúng, đúng vậy. Nghe này, tôi... ưm, tôi luôn sẵn sàng có mặt bất cứ khi nào, ở bất cứ đâu. Trước đây tôi đã từng giúp Ezaki Yuichi rồi, cô cũng biết nhỉ? Cô cũng có mặt ở đó mà."

"V... vâng..."

Tôi vô thức gật đầu.

Thì đúng là tôi biết thật mà.

"Người mà tôi giúp không chỉ có Ezaki Yuichi đâu. Hễ ai gặp khó khăn, tôi đều sẽ giúp người đó. Đương nhiên, có thể tôi sẽ giúp cả cô nữa, nếu như cô thực sự đang gặp khó khăn, thì... cô hiểu chứ?"

"V... vâng..."

"Vậy thì cứ yên tâm đi. Khi cô gặp khó khăn, tôi, Dos Caras, nhất định sẽ đến ứng cứu và giúp đỡ cô. – Vậy nhé!"

Sau khi giơ tay chào kiểu nhà binh, cái người đeo mặt nạ bí ẩn đó quay lưng bỏ chạy. Có vẻ như cậu ta đã dùng hết tốc lực, chỉ trong nháy mắt, thân hình cao lớn đã biến mất vào bóng tối. Dù vậy, tôi vẫn đứng đó, nhìn chằm chằm về hướng đó rất lâu.

Mãi một lúc sau, tôi mới nhận ra chuyện gì vừa xảy ra.

"Thật kỳ quặc."

Không hiểu sao tôi lại bật cười khúc khích.

"Đúng là kỳ quặc thật."

Màn đêm buông xuống, không khí lạnh lẽo tràn vào, nhưng tôi vẫn cứ để cửa sổ mở toang, và không ngừng cười, cười mãi.

Tiếng cười thoát ra thành làn hơi trắng xóa, lững lờ trôi trước mắt tôi.

37fe703c-68eb-4b42-8a12-e226b603b576.jpg

----------

"Rika có lẽ sẽ không sống được lâu nữa đâu."

Mẹ em nhìn thẳng vào mắt tôi và nói, giọng bà bình thản.

"Cháu biết điều đó phải không?"

Bà không hề giận dữ.

Cũng không hề thất vọng.

Đôi mắt bà dịu dàng đến lạ.

Tôi gật đầu.

"Vâng, cháu biết."

"Dù vậy, cháu vẫn chấp nhận sao?"

"Tất nhiên là..."

Tôi vừa định nói thì bị cắt ngang.

"Hãy suy nghĩ thật kỹ đi. Cháu mới mười bảy tuổi thôi. Cháu còn phải đi làm, đi học nữa. Mỗi lần như vậy, Rika sẽ cản bước cháu đấy. Rika không thể đi du lịch xa được, con bé sẽ phải sống ở thị trấn này mãi thôi. Cháu có ước mơ của riêng mình, đúng không? Rika sẽ nghiền nát tất cả những ước mơ đó đấy?"

Đó là sự thật.

Tôi đã suy nghĩ về điều đó không biết bao nhiêu lần.

Rika sẽ cướp đi ước mơ của tôi.

Sẽ nghiền nát chúng.

Rồi, sau khi cướp đoạt, sau khi nghiền nát, Rika cuối cùng cũng sẽ biến mất khỏi thế gian này. Tôi không biết khi nào điều đó sẽ xảy ra, có thể là năm sau, có thể là hai năm sau. Hoặc có thể là năm năm sau. Chỉ là, nó không phải là vĩnh cửu, chắc chắn sẽ đến lúc tôi bị bỏ lại một mình, hoàn toàn cô độc.

Tôi hiểu.

Sẽ bị cướp đoạt.

Sẽ bị nghiền nát.

Dù vậy, tôi vẫn hy vọng.

Tôi vẫn sẽ vươn tay ra.

Tôi sẽ chọn con đường sống cùng Rika.

"Cháu đã chuẩn bị sẵn sàng rồi ạ."

Tôi đáp.

"Cháu đã suy nghĩ rất nhiều, dù cho kinh nghiệm còn non nớt, chưa đủ nhiều."

Ánh mắt tôi chạm mắt mẹ em.

Kỳ lạ thay, tôi không hề sợ hãi.

Tôi không hề né tránh.

"Vậy sao..."

Lời nói vừa thốt ra, mẹ em đã vội vã cúi đầu. Tấm lưng bà vốn đã nhỏ bé, giờ lại càng thêm co ro. Bất chợt, tôi thấy thương bà vô cùng. Tất cả mọi thứ... người bạn đời, đứa con gái, bà ấy sắp mất hết.

Chúng tôi im lặng một lúc lâu. Bầu không khí căng thẳng dường như dịu bớt, cả tôi và mẹ em đều ngồi co ro. Tiếng kim giây tích tắc đều đều vang vọng, từ đâu đó, tiếng bước chân vội vã của y tá vọng lại, phía sau tấm biển "Khu vực tiếp tân ban đêm", một nhân viên bảo vệ trực đêm đang ăn mì tôm, tiếng "soạt soạt" húp mì nghe rõ mồn một. Xung quanh mờ ảo, đến cái bóng cũng không thể hình thành.

"Giống nhau thật."

Cuối cùng, mẹ em lên tiếng.

Không hiểu ý, tôi nhìn bà.

"Dạ?"

Mẹ em khẽ mỉm cười.

"Là bác và cháu đó. Bác cũng vậy, bác đã kết hôn với cha của con bé, dù biết rõ về bệnh tình của ông ấy, biết rằng ông ấy không sống được lâu, nhưng bác vẫn kết hôn. Vì vậy, chúng ta giống nhau."

"Vâng ạ."

"Sẽ rất đau khổ đấy."

"Vâng ạ."

"Đau khổ hơn cháu nghĩ rất, rất nhiều đấy."

"Vâng ạ."

"Dù vậy cháu vẫn chấp nhận sao?"

"Vâng ạ."

"Bác, người đã sống lâu hơn cháu, xin phép được nói một câu... xin phép được nói một cách trịch thượng, nhưng có lẽ cháu vẫn chưa hiểu đâu. Cháu sẽ phải trải qua những điều tồi tệ hơn những gì cháu tưởng tượng đấy. Dù vậy cháu vẫn ổn chứ?"

Có lẽ mẹ em nói đúng. Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng theo cách của riêng mình, nhưng có lẽ vẫn chưa đủ. Thôi thì đành vậy. Tôi mới mười bảy tuổi, chỉ có thể chuẩn bị tinh thần theo cách của một thằng nhóc mười bảy. Vả lại, dù thế nào đi nữa, tôi cũng không thể bỏ rơi Rika được nữa, bởi vì tôi yêu em, tình cảm lớn lao nhất tôi có, chính là tình yêu ấy.

Tôi gật đầu.

"Vâng."

Chẳng chút do dự.

Mẹ em nhìn tôi chừng năm giây rồi cúi mặt. Bà thò tay vào chiếc túi xách, lục lọi bên trong, rồi lấy ra một cuốn sách, không ngờ lại là tập một của bộ "Gia tộc Thibault".

Tôi kinh ngạc.

"Sao bác lại có nó?"

"Là... của bố Rika tặng bác đấy. Cháu xem đi."

"Vâng... vâng ạ."

Vẫn còn ngơ ngác, tôi lật cuốn sách được trao cho. Tự nhiên trang năm mươi bảy mở ra, chắc là do thói quen mở trang này rồi, và dòng chữ ấy lọt vào mắt tôi, chữ "J" bị gạch bằng hai đường thẳng, chữ "R" được viết thêm vào bên cạnh. Tôi bối rối. Cuốn "Gia tộc Thibault" mà Rika đưa cho tôi, giờ vẫn còn nằm trong tay tôi, vậy mà tại sao nó lại ở đây? Lẽ nào mẹ Rika đã lén lút lẻn vào phòng bệnh của tôi, mang nó đến? Liệu có chuyện đó không? Nhưng rồi tôi chợt nhận ra.

Cái này... không phải...

Tất nhiên, nó vẫn là "Gia tộc Thibault", nhưng không phải cuốn mà Rika đã đưa cho tôi. Đầu tiên là vết bẩn khác, vị trí vết ố khác, cách màu bị phai đi cũng khác. Cuốn mà Rika đưa cho tôi, gáy sách ngả vàng nhạt hơn nhiều. Và sự khác biệt lớn nhất là nét chữ "R". Chữ "R" trước mắt tôi, rõ ràng là kiểu chữ của đàn ông, một chữ "R" thô kệch.

"Hồi đó, cha con bé đưa cho bác cuốn sách này một cách đột ngột lắm. Ông ấy là người ăn nói vụng về, nên không thể mở lời cầu hôn trực tiếp được. Đến khi về nhà trên tàu điện, bác mở sách ra thì thấy có một cái kẹp giấy ở trang đó. Tàu điện lúc đó khá đông, nhưng bác đã bật cười, vì quá hạnh phúc. Bác cứ tủm tỉm cười mãi, nên mấy người xung quanh nhìn bác bằng ánh mắt kỳ lạ, nhưng bác vẫn thấy vui lắm..."

Có chút ngượng ngùng, bác kể lại. Tôi lơ đãng nhìn bác, cố gắng sắp xếp lại mọi chuyện. Đúng là bố Rika đã cầu hôn mẹ em bằng cuốn "Gia tộc Thibault", nhưng cuốn sách đó giờ vẫn nằm trong tay mẹ em. Vậy thì cuốn "Gia tộc Thibault" mà tôi đang giữ là gì? Chữ "R" viết ở trang năm mươi bảy của cuốn sách đó... Chữ "R" mà dù nghĩ thế nào cũng không phải chữ của đàn ông, là ai đã viết?

"À..."

Vẫn còn hoang mang, tôi mở lời.

"Rika cũng có một cuốn sách như vậy phải không ạ? Ngoài cuốn này ra, còn một cuốn nữa ấy ạ."

Bác gật đầu.

"Ừ, có đấy. Hình như là trước khi phẫu thuật một thời gian ngắn, con bé bỗng dưng đòi phải có cuốn sách đó bằng được, nên bảo bác đi tìm. Bác bảo làm sao mà tìm được, nhưng nó không chịu nghe, nên bác đành phải gọi điện đến tận mấy hiệu sách cũ ở Tokyo, cuối cùng cũng tìm được. ...À, sao con biết chuyện đó?"

"À, dạ... con đã thấy Rika cầm nó."

Tôi nói dối, thật ra là tôi ngại nói ra sự thật. Và trên mặt tôi, nụ cười tự nhiên nở rộ. Dù cố gắng kìm nén đến đâu, tôi vẫn bật cười. Mẹ em nhìn tôi với vẻ khó hiểu, nhưng tôi vẫn không thể ngừng cười.

Đúng vậy, tôi đã hiểu ra rồi.

Tôi đã biết ai là người đã viết chữ "R" đó.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận