Bầu trời nơi vầng trăng k...
Tsumugu Hashimoto Keiji Yamamoto
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 05 Long long walking under the half moon-Đi thật lâu dưới vầng trăng khuyết

Chương 2: Nhìn về quá khứ, hướng đến tương lai

0 Bình luận - Độ dài: 18,862 từ - Cập nhật:

Chương 2: Nhìn về quá khứ, hướng đến tương lai

9e365240-b3c1-4538-98cb-6361d71299f6.jpg

1

"Tớ xin lỗi..."

Mọi chuyện diễn ra thật chóng vánh.

Thật sự rất đơn giản.

Tôi đã vô cùng căng thẳng vì lo, tim đập như muốn nổ tung khi quyết định gọi điện, ngón tay run rẩy khi bấm số, mười bảy năm sống trên đời, có lẽ đây là lần căng thẳng nhất. Chỗ hẹn là trên cầu Kinsui-bashi, nơi đó nằm giữa nhà Takehisa và nhà tôi, thời gian là ba giờ chiều. Dù chính tôi là người hẹn, nhưng vừa gọi điện thoại, tôi vừa viết "Cầu Kinsui-bashi" ba lần vào sổ, còn "Ba giờ" thì viết tận năm lần. Chắc do tôi viết mạnh tay quá nên khi xé tờ giấy đó ra, tám hình bóng của "Cầu Kinsui-bashi" và "Ba giờ" đã hằn lên tờ giấy bên dưới.

Tóm lại, tôi đã căng thẳng đến mức đó.

Tim tôi đập mạnh.

Thật ngốc nghếch làm sao.

Vậy mà kết quả lại đến một cách nhẹ nhàng và đơn giản đến thế.

"Mizutani là một cô gái tốt, không, tớ không hề nịnh cậu đâu, tớ thật sự nghĩ vậy, nhưng mà tớ có bạn gái rồi."

"Ừm."

Tôi nhận ra mình đang gật đầu. Thật đáng thương làm sao, cậu ấy còn chưa nói hết câu, tôi đã hiểu ra tất cả.

"Vậy nên, tớ xin lỗi."

"Ừm."

Tôi gật đầu, rồi cúi gằm mặt xuống. Trong lúc cúi mặt, tôi chỉ mong cậu ấy nhanh chóng rời đi, bởi vì khi ngẩng mặt lên, tôi không biết mình nên thể hiện biểu cảm gì. Tôi không đủ mạnh mẽ để có thể cười, cũng không yếu đuối đến mức bật khóc, chắc chắn tôi chỉ có thể trưng ra một bộ mặt dở dở ương ương mà thôi. Khác với Ezaki Yuichi, người bạn thuở nhỏ, Takehisa là một người tinh ý, có lẽ cậu ấy đã hiểu được tâm trạng của tôi. "Vậy nhé!" cậu ấy nói thì thầm rồi rời đi. Khi tôi ngẩng mặt lên, màu xanh nhạt nhòa của bầu trời, đặc trưng của mùa xuân, đập vào mắt, mùa xuân đã đến rồi, nhưng giờ đây, mùa xuân của tôi đã vụt mất, à, có lẽ không hẳn vậy, nó đã kết thúc trước khi kịp đến.

"Sao rồi?"

Rena, bạn tôi, một lúc sau mới đến, cậu ấy đã đợi tôi ở một chỗ cách đó không xa, vì ở ngay kế bên thì hơi quá.

"Không được rồi."

Bằng cách nào đó, tôi vẫn có thể cười với Rena.

"Cũng chẳng còn cách nào khác."

"Cậu ấy có bạn gái rồi mà, Takehisa lại là một người rất chung tình nữa."

Không an ủi, cũng chẳng động viên, tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì cái cách cậu ấy cứ để tôi như vậy. Nếu được an ủi quá mức, có lẽ tôi còn suy sụp hơn ấy chứ, quyết định nhờ Rena đi cùng là hoàn toàn đúng đắn, Rena luôn quen thuộc với những chuyện tình cảm kiểu này, cậu ấy trưởng thành, hay nói đúng hơn là từng trải hơn tôi nhiều.

"Vậy, chúng ta về thôi chứ?"

"Ừ, về thôi."

Chúng tôi băng qua cầu, bắt đầu đi dọc theo con đường ven kênh. Vì trời đã ấm hơn, mùi mặn của biển càng nồng, những con cá nhỏ nhảy lên khỏi mặt nước. Tôi nhận ra mình không hề sốc như mình tưởng, cũng đúng thôi, vì tôi đã biết trước rồi mà, anh ấy đã có bạn gái, và anh ấy rất trân trọng cô ấy, anh ấy là một người nghiêm túc, chuyện bắt cá hai tay là không thể xảy ra, còn chuyện cướp người yêu thì càng không tưởng.

"Ghé Lotteria ở nhà ga không?"

Rena chỉ vào tấm biển màu đỏ.

"À, ừm."

Không hiểu sao tôi bỗng cảm thấy hơi mệt mỏi.

"Ừ, ghé thôi."

Vì không có nhiều tiền, tôi chỉ gọi một ly Coca cỡ S. Rena thì hào phóng gọi hẳn một ly cỡ M, lại còn gọi thêm cả khoai tây chiên nữa chứ.

"Tuyệt cú mèo!"

Vừa ngồi xuống, cô bạn cùng lớp, người lúc nào cũng tỏ ra già dặn hơn tuổi, nhếch mép cười tinh nghịch. Trên tay cô là tấm thẻ nhựa ghi số thứ tự.

"Khoai tây chiên đang làm đó. Ăn nóng hổi luôn nha!"

"Ừm, khoai tây mới chiên lúc nào cũng ngon, kể cả ở mấy quán thức ăn nhanh."

"Đúng vậy, nóng hổi là ngon nhất."

Kỳ lạ thật, dù Rena nói chuyện bình thường vẫn toát lên vẻ từng trải, kiểu như chững chạc ấy, hay là do cô ấy thoải mái quá chăng? Không chỉ ở cách dùng từ, mà còn ở những cử chỉ như vuốt tóc, nghiêng đầu... mọi thứ đều rất người lớn, còn tôi thì không được như vậy, dù làm y hệt, trông vẫn trẻ con, đúng là đồ con nít mà. Rốt cuộc, điểm khác biệt nằm ở đâu cơ chứ?

Lát sau, nhân viên mang khoai tây chiên ra.

"Tớ bao. Ăn chung nhé."

"Cảm ơn cậu."

Một lời động viên chỉ đáng giá vài trăm yên, một sự quan tâm vừa đủ, như vậy thì tôi có thể đón nhận, tôi thật sự cảm thấy biết ơn, Rena hiểu chuyện quá.

Khoai tây chiên nóng hổi ngon tuyệt, hai đứa ăn ngấu nghiến.

"Ngon quá ha!"

"Tớ thích khoai tây chiên của Lotte nhất đó."

"Cay cay ngon nhỉ?"

"Bánh mì nóng mới ra lò của KFC cũng ngon nữa, tiếc là không có cửa hàng ở đây. Mà cậu biết không, nghe nói chỗ này cũng sắp đóng cửa rồi đó?"

"Hả, thật á?"

"Hình như vậy đó. Bạn của bạn tớ làm thêm ở đây nè, thông tin từ nhỏ đó, chắc không sai đâu."

"Chỗ này cũng dẹp luôn sao?"

Các cửa hàng cứ dần biến mất khỏi khu vực trước nhà ga.

"Miếng khoai cuối cùng này, xin dành tặng cho lòng dũng cảm của Mizutani Miyuki!"

Rena chìa ra miếng khoai tây chiên giòn tan, trông thật hấp dẫn. Tôi cũng hùa theo cái giọng bông đùa của cô ấy, vui vẻ nhận lấy.

"Xin được phép thụ lộc!"

Khoai tây ngon thật. Vì là miếng cuối cùng, vị cay đặc trưng của Lotte càng trở nên đậm đà hơn, có lẽ vì vậy mà sống mũi tôi hơi cay cay. Chuyện gì vậy nhỉ? Nãy giờ vẫn ổn mà. À nhưng mà cũng không đến mức sốc, tôi vẫn ổn mà.

Có lẽ, tôi không còn thích Takehisa nữa rồi...

Một mối tình đơn phương dai dẳng, kéo dài từ năm lớp 10. Bạn bè hết lần này đến lần khác khuyên tôi tỏ tình đi, nhưng tôi vẫn không thể mà cứ giữ kín trong lòng. Rồi Takehisa bắt đầu hẹn hò với người khác, tôi thường thấy họ thân thiết bên nhau. Mỗi khi tưởng tượng ra cảnh đó, tôi lại thấy buồn, nhưng đồng thời cũng cảm thấy hạnh phúc một cách kỳ lạ. Rốt cuộc là sao vậy nhỉ? Có phải vì Takehisa hạnh phúc nên tôi cũng cảm thấy hạnh phúc? Hay là tôi vô thức đặt mình vào vị trí của bạn gái cậu ấy, tự mình nếm trải hạnh phúc? Nếu là vế sau thì thật là thảm hại.

Tóm lại, vì tương tư quá lâu, hình ảnh về cậu ấy trong tim tôi đã dần trở nên mờ nhạt, có lẽ tôi đã bị giam cầm trong cái gọi là tình yêu, cứ nghĩ rằng tôi phải thích cậu ấy, tôi muốn giữ nguyên những cảm xúc đẹp đẽ thuở ban đầu.

Nhưng đó chỉ là một suy nghĩ ích kỷ.

Tôi biết chứ, tôi đâu phải là người xinh đẹp gì, một kẻ không xinh đẹp gì như tôi làm sao có thể có được một trái tim thuần khiết và không đổi thay được cơ chứ. Ai đó đã từng nói rồi mà nhỉ...

"Nồi nào úp vung nấy…"

À, đúng là như vậy thật. Một người như tôi, không thể giữ mãi một trái tim thuần khiết, không đổi thay, thì chỉ có thể yêu một thứ tình yêu tầm thường đến thế thôi. Bị trói buộc bởi những điều vớ vẩn, rồi tự huyễn hoặc bản thân, dù biết là vô nghĩa, vẫn cứ lặp đi lặp lại. Nếu tôi nói ra điều này, chắc Rena chỉ nhún vai rồi bảo: "Ai mà chẳng thế".

"Tớ bị từ chối rồi."

Thế nên, tôi mới có thể tự mình nói ra chuyện này. Rena ừ một tiếng, có vẻ như cô ấy hiểu rõ điều đó, nên tôi tiếp tục câu chuyện.

"Nhưng mà, tớ thấy nhẹ nhõm hơn nhiều."

"Không nói ra thì khó mà kết thúc được."

"Ừ."

"Mà này, sao đến giờ cậu mới tỏ tình vậy? Cậu thích Takehisa từ lâu lắm rồi mà?"

"…Tớ cũng không biết nữa."

"Chỉ là tớ cảm thấy thế thôi?"

Rena bật cười.

Tôi cũng cười theo.

"Thì đúng là vậy."

"À mà, cảm xúc của mình mới là thứ rắc rối nhất, phải không?"

"Đúng thật là vậy."

"Chúng ta suy cho cùng vẫn chỉ là lũ trẻ con thôi."

Dù giọng điệu của Rena chẳng hề giống một đứa trẻ chút nào.

Chúng tôi luyên thuyên đủ thứ chuyện trong khoảng ba mươi phút, rồi chia tay trước cửa hàng. Rena cười và nói "Cố lên nhé!", dáng vẻ xinh đẹp và an nhàn ấy, khiến tôi càng cảm thấy mình giống trẻ con hơn.

Một mình, tôi lững thững bước đi. Con đường hôm qua tôi còn đi cùng Yu, người bạn thơ ấu, giờ đây, tôi đi một mình. Sau khi tôi trả tiền mua sách cho Yu ở hiệu sách, cậu ấy trông rất khó chịu, tôi nói chuyện nhưng cậu ấy chẳng buồn trả lời, chỉ ậm ừ cho qua, tôi nghĩ chắc cậu ấy giận rồi, giận vì tôi tự tiện trả tiền cho cậu ấy. Tình cờ là lúc đó tôi có tiền, mà tôi lại biết cậu ấy rất muốn mua cuốn sách đó nên mới giúp thôi. Nhưng nghĩ lại, có lẽ làm như vậy là không nên thật, chắc tôi đã làm tổn thương cái gọi là "lòng tự tôn của đàn ông" rồi.

Vì biết mình đã làm tổn thương Yu, nên ban đầu tôi cố gắng nói chuyện vui vẻ với cậu ấy, tôi cố gắng làm cậu ấy vui lên, nhưng Yu vẫn im lặng, chỉ có mình tôi nói. Dần dần, tôi cũng bắt đầu bực mình, cuối cùng, cả hai im lặng, cùng nhau bước đi, nhưng chẳng hề có cảm giác là đang đi cùng nhau.

Ấy vậy mà.

Vài tiếng sau, khi tôi đến bệnh viện, thái độ của Yu đã hoàn toàn thay đổi, cậu ấy cúi đầu xin lỗi một cách thành khẩn đến ngạc nhiên.

Cậu ấy nói "Cảm ơn!".

"Vì đã giúp tớ." cậu ấy nói, như thể chuyện đó là đương nhiên lắm.

Hơn nữa, còn chuẩn bị cả giấy nợ nữa chứ.

Mới chỉ vài tiếng trước thôi, cậu ấy còn là một thằng nhóc cứng đầu vì những chuyện vớ vẩn, vậy mà giờ bỗng dưng ra dáng người lớn hẳn. Tôi, kẻ vẫn còn vương vấn chuyện tiệm sách cũ, mới là đồ trẻ con. Yu, người mà tôi nghĩ sẽ chẳng bao giờ thay đổi, đang dần thay đổi từng chút một, không chỉ là chuyện tiệm sách cũ.

Thật ra, việc tôi tỏ tình với Takehisa cũng là do Yu cả.

Đêm trăng non ấy, Yu đã liều mình chạy trên tường để đến phòng bệnh của Akiba Rika. Rõ ràng là vô vọng, rõ ràng là không thể, nhưng cậu ấy vẫn cứ chạy. Hình ảnh đó thật thảm hại, thậm chí là đáng thương, đáng thương đến mức tôi muốn khóc thay cậu ấy.

Hình ảnh thảm hại đó vẫn luôn ám ảnh tôi.

Chính hình ảnh thảm hại đó lại thúc đẩy tôi tiến lên.

Ezaki Yuichi ngốc nghếch, nhút nhát, hậu đậu và hèn nhát. Ezaki Yuichi lẽ ra phải trẻ con hơn tôi, giờ lại khiến tôi cảm thấy cậu ấy hoàn toàn khác biệt. Cảm giác hối hận này còn lớn hơn cả nỗi đau thất tình, lớn hơn cả sự trống rỗng về bản thân tôi.

A, thật là bực mình!

Cứ mỗi khi liên quan đến Yu, tại sao tôi lại không thể sắp xếp được cảm xúc của mình chứ?

Điện thoại reo vào lúc mười giờ tối hôm đó.

"Này..."

Là Yamanishi Tamotsu.

Tôi hoàn toàn không hiểu tại sao Yamanishi lại gọi cho mình, nhưng linh cảm mách bảo rằng cậu ta sắp nhờ vả chuyện gì đó kỳ quái. Chỉ là cảm giác thôi, nhưng tôi cảm thấy vậy.

"Chuyện gì?"

Tôi cẩn trọng hỏi.

Yamanishi nói ra mục đích của cuộc gọi.

Linh cảm của tôi đã đúng.

2

Tôi thức dậy như mọi khi vào lúc bảy giờ sáng. Ở cái nơi gọi là bệnh viện này, cuộc sống quy củ đã ăn sâu vào máu. Rửa mặt, đánh răng, rồi ngấu nghiến bữa sáng chẳng ngon lành gì. Chấp nhận được cả những bữa ăn đạm bạc, có lẽ đó cũng là "đặc quyền" của cuộc sống bệnh viện, tôi nghĩ vậy rồi cắn miếng dưa muối cuối cùng thì Natsume bước vào.

"Ezaki, thay đồ đi."

"Hả?"

Lại giở trò quái quỷ gì nữa đây, lão bác sĩ ngốc này?

"Sao cơ, thay đồ là sao?"

Tôi gãi đầu.

Tôi cắn miếng tsukemono.

*Tsukemono (漬物) là một loại đồ muối chua của Nhật Bản, thường được làm từ rau củ, đôi khi cả trái cây hoặc hải sản, được ngâm trong các loại chất lỏng như muối, giấm, nước tương, miso, hoặc cám gạo để bảo quản và tạo hương vị đặc trưng. Tsukemono thường được dùng như một món ăn kèm trong bữa ăn, hoặc để nhắm rượu, và có thể là một phần của các món ăn truyền thống như kaiseki..

*Rộp rộp.*

"Đi có chút việc, thay đồ đi!"

"Đi đâu cơ? Đi đâu?"

"À, cái đó để sau giải thích, không có thời gian đâu, hai mươi phút nữa là phải đến ga Ujiyamada rồi, nếu không lỡ mất tàu tốc hành đó. Nhanh lên! Đừng có ngồi đó mà nhai cái món dưa muối dở tệ đó nữa, đã bảo nhanh lên cơ mà cái thằng kia!"

Thật là vô lý hết sức, đùng một cái xuất hiện, đùng một cái hối thúc, đùng một cái nổi giận, chẳng hiểu đầu đuôi gì cả. Nhưng vì Natsume vội vã quá, tôi cũng bị cuốn theo, đặt đũa xuống, đứng dậy, cởi bộ đồ ngủ ra, mặc quần áo bình thường vào. Ôi trời, sao toàn áo xấu xí thế này? Eo ơi, cái quần này tệ nhất luôn! Quần ly đôi kìa trời!? Không muốn ra ngoài với bộ dạng này chút nào, nhưng mẹ tôi chỉ chuẩn bị mỗi bộ này thôi – dù sao tôi cũng là bệnh nhân đang nằm viện nên chỉ có một bộ đồ mặc ngoài thôi – đành phải chịu vậy.

"Đi thôi, Ezaki!"

Vừa thấy tôi thay đồ xong, Natsume đã vội vã ra khỏi phòng bệnh. Này! Chờ đã chứ! Tôi còn chưa lấy ví, chưa chải tóc nữa… Chưa chuẩn bị gì hết trơn!

"Ezaki!"

Vậy mà cái tên nóng nảy kia đã gào lên ở ngoài hành lang rồi.

"Tôi đi ngay đây!"

Bất đắc dĩ tôi hét lên như vậy, rồi với mái tóc bù xù, tôi lao ra khỏi phòng bệnh. Sau đó, trong chớp mắt tôi bị lôi lên taxi đến ga Ujiyamada, rồi trong chớp mắt bị nhét lên tàu tốc hành. Chuyến tàu tốc hành đi Nagoya lúc 8 giờ 14 phút. Toa số ba, ghế số 13A và 13B. Hiển nhiên, Natsume ngồi vào ghế A cạnh cửa sổ. Tôi ngồi ghế B bên lối đi. Dù sao thì việc phải ở gần Natsume thế này khiến tôi cực kỳ khó chịu. Tôi cố gắng thu mình hết cỡ về phía lối đi.

"Ờm..."

"Gì?"

"Mình đi đâu thế?"

"Hamamatsu."

Dù sao tôi cũng biết cái tên địa danh này, nhưng không hình dung được vị trí chính xác, chỉ biết nó ở tỉnh Shizuoka thôi.

"Ở giữa Nagoya và Shizuoka."

Vừa hiểu lại vừa không hiểu, tóm lại là ở xa hơn Nagoya, nhưng lại gần hơn Shizuoka. Đoàn tàu rung lên một cái rồi bắt đầu chuyển bánh. Đúng vào giờ cao điểm đi làm, nên tàu chật ních những người mặc vest. Trong số đó, Natsume trông cùng lắm chỉ như sinh viên, còn tôi thì rõ ràng là học sinh, chúng tôi nổi bật hẳn.

Vừa nhìn Natsume ngáp ngắn ngáp dài trông buồn ngủ, tôi vừa cố gắng sắp xếp những lời nói đang cuộn trào trong lòng, phải hỏi một cách lịch sự, bình tĩnh và logic mới được.

"Sao mình lại đến Hamamatsu ạ?"

"Ngày xưa tôi làm việc ở một bệnh viện ở đó."

"Có phải có xét nghiệm đặc biệt gì không?"

"Hả? Cậu bị ngốc à? Viêm gan A thì cần gì xét nghiệm đặc biệt!"

Ha ha ha. Suýt chút nữa là tôi bật cười. Cái này là sao đây, đang kiếm chuyện à? Rõ ràng là tôi đang hỏi một cách lịch sự, bình tĩnh và logic, mà lại nhận được câu trả lời thế này. 'Ngốc à?' cơ đấy, chẳng biết ai mới là người lớn nữa!

"...Vậy thì, tại sao lại đến bệnh viện?"

"Ai bảo đi bệnh viện? Tôi không có hứng thú đến đó."

Ừm, đúng là anh ta chưa hề nói sẽ đến bệnh viện.

"...Rốt cuộc là anh định đi đâu vậy?"

"Đi rồi biết."

"...Tôi là bệnh nhân đang nằm viện đấy, anh biết không?"

"Biết chứ, đương nhiên."

"...Anh chắc là được phép dẫn một bệnh nhân đi xa khỏi bệnh viện như vậy chứ?"

Natsume ngáp một cái rõ to.

"Mấy chuyện vặt vãnh đừng để ý làm gì. Viêm gan A thì chết ai được."

"...Bác sĩ Kouda có biết chuyện này không?"

Bác sĩ Kouda là bác sĩ phụ trách của tôi. Khác với Natsume, ông ấy là người khá từ tốn, nói đúng hơn là hơi thiếu quyết đoán và không đáng tin cậy.

"Tôi báo rồi. Tôi bảo là có một đồng nghiệp cũ hứng thú với bệnh tình của cậu, nên mượn cậu một chút. Tất nhiên là nói dối. Bác sĩ Kouda thì tính thế rồi, nghe xong chỉ 'À, ừ.' rồi cho qua, hoặc cũng có thể ông ấy chẳng hiểu gì, ông ấy hơi lơ đễnh mà."

Vừa rồi có phải là anh ta đang nói xấu đồng nghiệp không? Lại còn nói dối nữa. Rốt cuộc cái gã bác sĩ này là người thế nào vậy?

"Ờm..."

Tôi vừa định hỏi thêm thì anh ta đã xua tay một cách bực bội.

"Ngủ đây, im lặng đi."

"Hả?"

"Tôi vừa hết ca trực đêm, đến ga Nagoya thì gọi tôi dậy."

Và chỉ mười lăm giây sau anh ta đã ngáy khò khò. Thật lòng mà nói, tôi đã nghĩ đến việc vẽ bậy lên mặt Natsume, chỉ có thế may ra mới xoa dịu được cơn giận vì sự vô lý đang bùng cháy trong lòng tôi.

Rốt cuộc cái tên bác sĩ ngốc này đang nghĩ cái quái gì vậy?

----------

Địa điểm hẹn là đền Tsukiyomi-no-miya. Một trong số những nhánh của đền Ise Jingu nằm rải rác khắp Ise. Dù sống ở Ise nhưng tôi vẫn luôn đọc sai tên đền, cứ tưởng là "Tsukiyomi-guu". Thực ra phải đọc là "miya" chứ không phải "guu".

Dựa vào Cổng Torii, vốn nhỏ hơn nhiều so với Geku hay Naiku, tôi dùng mũi giày thể thao cào đám sỏi trắng. Đang là kỳ nghỉ xuân, lại còn hẹn hò với một tên đàn ông, nếu chỉ xét hoàn cảnh thì có vẻ lãng mạn đấy, nhưng vì đối tượng là cái tên kia nên chẳng lãng mạn chút nào.

*Cổng Torii là một kiến trúc mang tính biểu tượng của Nhật Bản, đánh dấu lối vào các đền thờ Thần đạo (Shinto) và một số ngôi chùa Phật giáo. Chúng thường có màu đỏ hoặc đỏ son, và được coi là một biểu tượng của văn hóa Nhật Bản, đại diện cho sự chuyển đổi từ thế giới trần tục sang thế giới linh thiêng.

*Geku đền trong

*Naiku đền ngoài

Đến đúng mười giờ, người kia vẫn chưa xuất hiện. Dám để người ta chờ, thật là kiêu ngạo, hay là mình về quách cho xong? Mười giờ năm phút, vẫn chưa thấy đâu, chẳng lẽ đây là kế sách cố tình để người ta chờ đợi? Nếu thật là vậy, tôi sẽ tuyệt giao, mặc dù cũng chẳng thân thiết đến mức phải tuyệt giao. Mười giờ mười phút, tôi bắt đầu thấy cô đơn. Mười giờ mười lăm phút, tôi cảm thấy cô đơn thật sự. Mười giờ hai mươi phút, cuối cùng cũng có người gọi tôi.

"À... ờm..."

Nhưng giọng nói này không phải của người đã hẹn. Gã nào đây? Định giở trò tán tỉnh à? Ngọn lửa cô đơn lại bùng lên thành cơn giận, cô trừng mắt về phía phát ra âm thanh.

"Ể? Sekoguchi?"

Nhưng hình ảnh lọt vào mắt khiến cô sững sờ.

"Ừ... ừm."

Dáng người to lớn khép nép, Sekoguchi Tsukasa gật đầu.

"Tớ... tớ xin lỗi. Tớ đến muộn."

Chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, người cô chờ đợi là Yamanishi cơ mà, không phải Sekoguchi. Thế nhưng cái thân hình đồ sộ đang đứng trước mặt cô, không ai khác ngoài Sekoguchi Tsukasa. Tại sao lại là Sekoguchi? Tại sao cậu ấy lại xin lỗi?

Cô còn đang lúng túng, chẳng biết nên hỏi từ đâu thì,

"Tớ vừa nhận được tin nhắn của Yamanishi, thật đấy, vừa nãy thôi."

Sekoguchi nói.

"Cậu ấy bảo Mizutani đang đợi ở đây, nên muốn tớ đến."

"Vậy Yamanishi đâu?"

"Cậu ấy phải đi cùng bố mẹ có việc. Cậu ấy bảo thật ra không muốn đi đâu, nhưng bị bố mẹ lôi đi bằng được, còn lải nhải than thở nữa, hình như cậu ấy bực bội lắm. Rồi cậu ấy bảo áy náy với Mizutani, nên nhờ tớ đến thay."

Giống như vừa mới được báo tin thật, Sekoguchi cũng bối rối chẳng kém gì cô. Cậu ấy thở dốc, chắc là do chạy vội đến đây. Dù sao thì chính sự bối rối của đối phương lại giúp cô bình tĩnh hơn. Tóm lại là Yamanishi Tamotsu đã chuồn mất, việc của bố mẹ gì chứ, chẳng lẽ không thể gạt phăng đi được sao? Nhưng cậu ta đã không làm vậy, rồi đùn đẩy cho Sekoguchi Tsukasa tốt bụng.

"Tớ hiểu rồi. Nhưng tớ còn chưa biết hôm nay chúng ta làm gì mà."

Tối qua Yamanishi chẳng hề hé lộ nội dung cuộc hẹn, cậu ta cứ úp úp mở mở, lặp đi lặp lại rằng đây là một chuyện động trời. Ừ thì, cậu ta cũng nói thêm một chút.

"Việc này là vì Ezaki, phải ra tay giúp cậu ta một phen."

Có lẽ chính những lời đó đã khiến cô đến đây. Giờ đây, cái tên Ezaki Yuichi mang một trọng lượng kỳ lạ, một trọng lượng mà cô không biết nên vứt bỏ hay đón nhận.

"Chuyện là, cậu ấy nhờ tớ làm một việc kỳ quặc lắm."

Sekoguchi vẫn còn bối rối.

"Tớ cũng chẳng hiểu gì cả."

"Việc kỳ quặc?"

"Ừ. Tóm lại là phải đến tòa thị chính. Hôm nay tòa thị chính làm việc đúng không?"

"Vì là ngày thường nên chắc là có. Nhưng, sao lại đến tòa thị chính?"

"Thế này nhé..."

Ngay sau đó, những lời tôi nghe được thật khó tin.

Yamanishi Tamotsu đúng là đồ ngốc.

Chắc chắn là tên ngốc đệ nhất vô nhị, siêu cấp ngốc nghếch trong lịch sử.

----------

Đời này đầy rẫy những điều vô lý, tôi biết chứ, tôi cũng đâu phải sống mười bảy năm mà không thấy không nghe gì, mắt tôi vẫn mở to đấy thôi (dù đôi khi cũng nhắm lại), tai tôi vẫn nghe rõ đấy thôi (dù sự thật là đôi khi cũng chẳng nghe thấy gì), tôi cũng từng bị giẫm lên bằng đôi giày bẩn thỉu, cũng từng bị trêu đùa bởi những ác ý vô cớ.

Chuyện hồi tiểu học ấy mà. Vào ngày Valentine, tôi đã mong chờ nhận được sô-cô-la từ cô gái mình thích… dù chỉ là sô-cô-la xã giao thôi… nhưng tôi đã không nhận được, còn bị cô ấy phũ phàng nói là năm nay không tặng ai cả, tôi đã tin sái cổ… ai ngờ, cô ấy lại tặng sô-cô-la cho thằng khác. Sau này biết mình bị lừa, tôi cũng đã khóc thút thít một chút. Thật là vô lý hết sức, nếu cô ấy thích người khác thì cứ nói thẳng ra có phải hơn không, như vậy tôi đâu có ảo tưởng gì, đúng là chuyện vô lý mà.

Nhưng mà...

Đã bảo là đến nơi thì gọi dậy, vậy mà...

"Aaa, ồn ào quá... Cậu ồn ào quá đấy, Ezaki..."

Bị nói như vậy, chẳng phải cũng là một sự vô lý đến tột cùng hay sao?

Sau một tiếng rưỡi rời ga Ujiyamada, đoàn tàu đã đến ga Nagoya. Hầu hết hành khách đã xuống hết khỏi những toa tàu đang nằm im lìm trên sân ga. Trong toa chỉ còn lại mỗi chúng tôi.

Ngay cả một người hiền lành như tôi cũng bực mình.

"Chẳng phải anh bảo đến Nagoya thì gọi dậy sao?"

Tôi mạnh dạn lên tiếng.

Natsume lẩm bẩm những câu như "Tôi vẫn còn buồn ngủ", "Cứ chạy mãi mãi đi thì hơn", "Gọi dậy kiểu gì mà tệ vậy, nhóc con" rồi lồm cồm bò dậy. Có vẻ như câu cuối cùng là đang chửi tôi thì phải, có nên đá cho hắn một phát vào lưng không nhỉ?

Suy đi tính lại, đá thì có khi còn bị đá lại thê thảm hơn nên tôi quyết định thôi. Không, không phải là tôi sợ đâu nhé, đây là tấm lòng bao dung đấy. Ừm. Không phải Natsume đáng sợ đâu.

Bước xuống sân ga, tôi nhìn xung quanh. Thật bất ngờ, ga Nagoya lại nhỏ đến vậy, cũng chẳng khác gì ga Ujiyamada là mấy. Ba hàng… không, bốn hàng… chỉ có thế thôi. Vì nằm dưới lòng đất nên không thấy bầu trời, trần nhà thấp lè tè trải rộng trên đầu.

"Này, đi thôi. Ezaki."

"Vâng."

Tôi đuổi theo bóng lưng đang bước nhanh của Natsume. Cho vé vào cổng soát vé tự động, chúng tôi cùng nhau bước ra khỏi ga... nhưng hóa ra lại không phải, đó là đường nối giữa Kintetsu và JR, nói tóm lại là một phần của ga JR Nagoya. Đi mãi đi mãi mà ga vẫn cứ dài bất tận, hai bên đường là vô số cửa hàng, tiệm bánh, tiệm quần áo, tiệm trang sức, quán mì soba, nhà hàng Ý... cứ như là tất cả các cửa hàng ở Ise đều tập trung hết ở đây vậy. Không có lấy một quán ăn nhỏ bé bẩn thỉu như mấy quán Manpuku Shokudo. Hơn nữa, người đông như trẩy hội, mấy cô gái thì xinh đẹp lạ thường, khiến tôi không kìm được mà ngắm nhìn. Nagoya hình như là thành phố lớn thứ ba ở Nhật Bản thì phải, ghê thật, đại đô thị, khác hẳn với Ise. Tôi cứ ngơ ngác nhìn xung quanh như một gã nhà quê – mà đúng là tôi nhà quê thật – rồi tiếp tục bước đi, vì vậy mà suýt nữa đã lạc mất Natsume.

*Manpuku Shokudo các nhà hàng bình dân phục vụ món Nhật

"Ezaki, cậu đi đâu đấy?"

Natsume quát lên.

"Ở đây này, ở đây."

"Vâng."

Hốt hoảng, tôi vội vã chạy về phía Natsume, người đã cách tôi cả chục mét.

"Chỗ kia là cửa lên tàu Shinkansen đấy."

*Shinkansen tàu cao tốc của Nhật

Natsume chỉ tay về phía trước, nơi có cổng soát vé.

"Thật ra có đường tắt gần hơn nhiều, nhưng..."

"Hả?"

"Thỉnh thoảng đi bộ giữa đám đông cũng không tệ, đúng không?"

Nghe cứ như thể anh ta đang tự nhủ một mình vậy.

Suy nghĩ một lát, tôi bèn hỏi.

"Bác sĩ từng ở Tokyo à?"

"Ừ."

"Tokyo thế nào vậy bác sĩ? Có to hơn Nagoya nhiều không?"

"To lắm, Tokyo ấy, cứ như ba cái Nagoya gộp lại vậy."

"Ối chà, to thật."

Dù nói vậy, tôi cũng chẳng thể hình dung ra nổi, từ một đô thị lớn như thế mà chuyển về một vùng quê như Ise, chắc hẳn là buồn lắm, chắc cũng nhớ nhung đám đông lắm nhỉ. Mà khoan, tại sao Natsume lại đến Ise nhỉ? Hình như chị Akiko từng nói, Natsume là một người cực kỳ ưu tú, vậy nên, việc anh ta đến Ise chẳng khác nào "rớt đài" cả. Lần tới mình thử hỏi xoáy anh ta xem sao.

"Đây, vé của cậu."

Một mẩu giấy hình chữ nhật được đưa cho tôi. Trên đó viết "Nagoya → Hamamatsu". Natsume nhanh chóng tiến vào khu vực dành cho tàu Shinkansen, tất nhiên, tôi cũng theo sát phía sau. Đây là lần đầu tiên tôi đi tàu Shinkansen, đáng lẽ tôi đã được đi trong chuyến du lịch của trường cấp hai, nhưng xui xẻo thay, tôi lại bị quai bị nên đành lỡ mất.

Lần đầu tiên đi tàu Shinkansen...

"Tokyo" được viết bên cạnh cánh cửa, chuyến tàu này đi đến Tokyo, nếu cứ ngồi trên tàu, nó sẽ đưa tôi đến đó. Chỉ mất hai, ba tiếng gì đó, nhanh quá. Mải ngắm dòng chữ "Tokyo", tôi bị Natsume đẩy lưng một cái.

"Này, nhanh lên đi."

Tsk, cần gì phải đẩy mạnh thế chứ.

"Vâng vâng. Tôi lên ngay đây."

Cố tình nói một cách thong thả, tôi bước chân vào trong toa tàu. Tàu Shinkansen sạch sẽ và rộng rãi hơn nhiều so với tàu Kintetsu. Ghế ngồi ở bên phải là hai hàng, bên trái là ba hàng. Chúng tôi ngồi cạnh nhau ở hai hàng ghế bên phải. Tất nhiên, Natsume chiếm lấy chỗ ngồi cạnh cửa sổ. Ngồi ở phía còn lại, tôi ngắm nhìn xung quanh toa tàu.

*Kintetsu mạng lưới tàu hỏa bình thường ở Nhật

Đây là chuyến tàu đi Tokyo.

3

"Aaa, phiền phức thật... Cậu phiền phức quá đấy, Ezaki..."

Những lời y hệt như vậy Natsume cũng đã lặp lại ở Hamamatsu. Nhưng may mắn thay, Hamamatsu không phải là ga cuối, mà chỉ là một ga trên đường. Cứ thong thả thì tàu Shinkansen sẽ lại lao đi đến ga tiếp theo.

Thế nên, tôi...

"Này, xuống tàu thôi! Chuông báo sắp chạy rồi kìa!"

...vừa la oai oái, vừa ba chân bốn cẳng chạy dọc theo lối đi.

"Đồ ngốc!", "Đánh thức tôi dậy chứ thằng đần!", "Thằng nhãi ranh!"... những lời lẽ thô tục khiến hành khách xung quanh nhăn mặt. Natsume lờ đờ ngái ngủ lảo đảo đuổi theo phía sau, cái dáng vẻ cuống cuồng ấy trông buồn cười thật. Lẽ ra tôi nên gọi anh ta dậy muộn hơn chút nữa, chắc chắn sẽ được ngắm cái bộ dạng hốt hoảng hơn nhiều.

Haizz, cứ dính lấy Natsume, đến tôi cũng trở nên xấu tính theo mất.

Vừa lúc tôi và Natsume đặt chân xuống sân ga thì cánh cửa tàu Shinkansen đóng sầm lại. Đúng vậy, một cánh cửa đã khép lại, và tàu Shinkansen lao về phía Đông. Tôi đứng chôn chân trên sân ga, ngẩn ngơ nhìn theo bóng dáng đoàn tàu đang hướng về Tokyo.

"Làm gì đấy, Ezaki? Đi thôi."

"À, vâng."

Bị gọi và tôi liền bước đi, vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại, đoàn tàu Shinkansen đã khuất dạng. Xuống trạm, những lời như vậy chợt hiện lên trong đầu, xuống trạm...

"Rồi."

Vừa bước ra khỏi trung tâm thương mại của ga, Natsume đã vò mái tóc rối bù, khiến nó càng thêm xơ xác, rồi chậm rãi nhìn quanh, nhìn bên phải, nhìn bên trái, lại nhìn bên phải, lại nhìn bên trái.

"Thay đổi nhiều thật. Cái tòa nhà to đùng kia là cái gì vậy?"

"Anh rồi khỏi đây bao lâu rồi?"

"Ừm, chắc khoảng hai, ba năm gì đó."

Mãi mà Natsume vẫn không nhúc nhích, anh ta chỉ ngẩn ngơ nhìn quanh khu vực nhà ga, lâu đến mức có chút kỳ lạ, Natsume rốt cuộc đang nhìn gì vậy? Không, anh ta đang cố gắng nhìn gì? Vì không nhìn thấy nên mới cố gắng nhìn?

...Aizz, tự nhiên tôi cũng thấy rối não theo rồi.

Vì Natsume cư xử kỳ quặc nên tôi cũng trở nên kỳ quặc theo, đọc được suy nghĩ của gã bác sĩ quái gở này là điều không thể, mà tôi cũng chẳng muốn đọc làm gì. Tôi quyết định hờn dỗi như một thằng nhóc tuổi teen, tựa lưng vào bức tường của trung tâm thương mại.

"Đi thôi."

Natsume nói câu đó, chắc là sau khoảng năm phút.

"Vâng."

Tôi ngoan ngoãn đi theo sau anh ta.

Chúng tôi đến bãi taxi gần đó và cùng nhau lên xe. Natsume nói với tài xế một địa danh, nhưng vì đó là một cái tên lạ tai nên tôi cảm thấy nó có một âm hưởng kỳ lạ, Sanarudai... cứ như một địa danh nước ngoài vậy, chữ "dai" cuối cùng hình như nghĩa là "Đài", và chẳng mấy chốc chiếc taxi đã tiến vào một khu dân cư trải rộng trên một vùng đất cao, hình như tôi đã từng nghe ở đâu đó rồi, những khu dân cư được xây dựng trên vùng đất cao thường có chữ "Đài" trong tên, tôi có thể xác nhận điều đó qua những biển chỉ dẫn địa chỉ trên cột điện. Ra là vậy. Sanarudai, khác với khu phố Machiya nơi tôi sống, những ngôi nhà được quy hoạch gọn gàng lấp đầy ngọn đồi. Đường rộng thênh thang, nhà cửa to lớn, và bầu trời thì không bị các tòa nhà che mất, thật sự là một khu phố đẹp đẽ.

Chiếc taxi dừng lại ở một góc của khu phố đó.

"Xuống xe thôi, Ezaki."

"À, vâng..."

Và rồi chúng tôi dừng chân trước một ngôi nhà, trên cổng có tấm bảng đề "Ishikawa", có vẻ như đây chính là điểm đến. À, nhưng mà, nhìn gần thế này mới thấy khu phố cũng không hẳn là mới, chắc cũng phải mười năm rồi. Không, có khi còn lâu hơn, có lẽ nó được xây từ hồi tôi còn bé ấy chứ.

Dù sao đi nữa, tôi không ngờ lại đến một căn nhà bình thường thế này. Mà khoan, nếu không phải nơi này thì tôi đã hình dung ra nơi nào khác chứ? À thì... tôi chẳng hình dung ra nơi nào cả.

Ping pong!

Tiếng chuông vang lên vọng vào trong nhà, rồi tiếng chân chạy vội vã. Vài giây sau, cánh cửa mở ra.

"Đi đường xa chắc mệt lắm phải không? Cậu vất vả rồi."

Người xuất hiện là một bác gái lớn tuổi hơn mẹ tôi một chút, tầm bốn mươi, năm mươi gì đó. Giờ thì đúng là một bác gái đáng kính, nhưng đường nét khuôn mặt sắc sảo, chắc chắn hồi trẻ phải là một mỹ nhân, đến giờ vẫn còn nét duyên dáng trên gương mặt.

"Bác sĩ Natsume, lâu rồi không gặp."

"Không, chính tôi mới phải xin lỗi vì đã lâu không đến thăm."

Natsume cúi đầu một cách rất người lớn.

"Tôi xin lỗi vì đã đột ngột yêu cầu vô lý như vậy."

"Ôi không, ông nhà tôi cũng mong chờ lắm đấy, từ hôm qua đến giờ cứ hỏi mãi 'Đã mua cái này chưa, mua cái kia chưa?' ồn ào cả lên."

"À, không, thực ra không cần phải khách sáo đến vậy đâu..."

Vẻ ái ngại của Natsume thật sự rất ra dáng người lớn, khác hẳn thái độ anh ta đối với tôi, cứ như một người khác vậy. Tôi ngơ ngác nhìn cảnh tượng đó, bác gái kia liếc nhìn tôi một cái rồi khẽ gật đầu chào, tôi vội vàng đáp lễ.

Natsume đặt tay lên đầu tôi.

"Đây chính là 'cái đó' đấy ạ."

Anh ta nói với bác gái.

Này, cái gì cơ? "Cái đó" là cái gì chứ?

"Đi đường xa chắc mệt lắm phải không?"

Bác gái nói với tôi bằng giọng dịu dàng.

Tôi cúi đầu chào.

"À, dạ không..."

Chết tiệt, mình không thể chào hỏi khéo léo như Natsume được. Những lúc thế này thì phải nói gì nhỉ? A, mình hoàn toàn không biết.

"...Mong bác giúp đỡ ạ."

Tạm thời nói vậy rồi lại cúi đầu sâu hơn một chút.

b6c968f8-9e14-43d5-9b69-01ee6a1472ae.jpg

"Mời vào, mời vào, chồng tôi đang chờ đấy."

"Xin phép làm phiền."

"Xin phép làm phiền."

Tôi bước theo sau Natsume, lặp lại lời anh ta vừa nói. Đúng như vẻ bề ngoài, đây là một căn nhà riêng bình thường, sảnh vào khá rộng với một tủ giày dép lớn, dĩ nhiên, trên đó còn bày biện đôi ba món đồ trang trí kỳ quặc. Từ sảnh, một hành lang thẳng tắp dẫn đến phòng khách.

Trong phòng khách có một ông lão.

"Chào bác sĩ, đã lâu không gặp."

Ông lão nói, vẫn ngồi yên trên ghế sofa. Khách đến mà không thèm đứng dậy, chắc hẳn là một nhân vật tầm cỡ đây. Nhưng dáng vẻ của ông lại chẳng có chút gì là quyền uy cả, cảm giác như một ông lão bình thường, có thể gặp ở bất cứ đâu, lại còn mặc bộ đồ thể thao cũ kỹ, nền trắng viền cam nữa chứ.

"Đã được hai năm rồi nhỉ?"

"Vâng, khoảng chừng đó ạ."

Vừa nói, Natsume vừa ngồi xuống trước mặt ông lão. Anh ta ngồi ngay ngắn, trông cứ như đang bị ông lão giáo huấn vậy. Tạm thời, tôi cũng ngồi ngay ngắn phía sau Natsume. Hai đứa cùng nhau nghe giáo huấn.

"Mời cậu tự nhiên, ngồi thoải mái đi."

"Vậy xin phép."

Natsume ngồi thoải mái hơn, tôi cũng vậy. Ơ, hóa ra tôi đang bắt chước Natsume à?

"Xin lỗi nhé, nhưng tôi phải ngồi thế này thôi, tôi không ngồi bệt xuống sàn được nữa rồi."

Ông lão nói, không, không phải vậy. Cuối cùng tôi cũng nhận ra, người trước mặt không phải là một ông lão, khuôn mặt đầy nếp nhăn, giọng khàn khàn, gầy gò hốc hác, trông chẳng khác gì một ông già, nhưng thực ra ông ấy còn trẻ hơn nhiều.

"Này, không pha trà à?"

Ông lão… à không, bác trung niên hét vọng vào bếp.

"Vâng vâng, tôi mang ra ngay đây."

Bác gái lúc nãy nói vọng lại.

Qua cuộc đối thoại đó, tôi chắc chắn bác trai và bác gái là vợ chồng. Vậy thì, dù có cách biệt tuổi tác, bác trung niên cũng chỉ khoảng sáu mươi thôi, có lẽ còn trẻ hơn nữa, có khi cũng ngang tuổi với bác gái ấy ấy chứ.

Chẳng mấy chốc, bác gái bước ra.

"Cậu đây là... cậu Ezaki mà bác sĩ Natsume nhắc đến phải không?"

"À, vâng. Đúng vậy ạ."

Tôi liên tục cúi đầu.

"Đường xa vất vả rồi."

Tôi cúi gập người thật sâu, bác trai còn cúi thấp hơn cả tôi. Cảm thấy áy náy, tôi càng cúi thấp hơn. Một lúc sau, khi tôi ngẩng đầu lên, nghĩ bụng chắc cũng đủ rồi, thì thấy tất cả mọi người ở đó đều đang chăm chú nhìn tôi.

"Cậu bé này sao?"

"Vâng."

"Ra vậy, cậu bé này à?"

"Vâng."

Chuyện gì thế này?

Tại sao mọi người lại nhìn tôi như vậy?

----------

So với ga Ujiyamada, ga Ise nhỏ hơn rất nhiều, hai chúng tôi sóng bước trên con đường phía trước ga. Khi đi cạnh nhau, tôi càng cảm thấy Sekoguchi cao lớn hơn bình thường, cậu ấy như một bức tường thành sừng sững bên cạnh tôi, cảm giác như một bức tường khổng lồ đang chậm rãi di chuyển. Liếc nhìn lên, tôi thấy khuôn mặt cậu ấy ở tận trên cao, vì phải ngước nhìn từ quá gần như vậy mà gáy tôi bắt đầu đau nhức. Dù vậy, cậu ấy vẫn giữ một vẻ mặt thản nhiên, như thể chẳng có điều gì phải bận tâm, hoàn toàn khác với Yu, người luôn suy nghĩ lung tung và tự trói buộc mình trong mớ bòng bong, cảm giác vừa dễ chịu, lại vừa khó tả.

"Ừm, tòa thị chính là hướng này đúng không?"

Đến ngã tư trước Geku, Sekoguchi dừng lại và chỉ tay về con đường rẽ trái ở ngã tư.

"Ừ, đúng rồi. Gần đến nơi rồi."

"Vậy, v-vậy đi thôi."

Cậu ấy đang căng thẳng sao? Giọng nói hơi lắp bắp. Để ý kỹ hơn, tôi thấy vẻ mặt cậu ấy có vẻ hơi cứng nhắc so với thường ngày.

À, có lẽ tôi cũng vậy.

"Tự nhiên thấy hồi hộp quá ha."

Vì quá bồn chồn mà tôi buột miệng thốt ra những lời đó.

"Ừ...ừm."

Sekoguchi gật đầu.

"Đúng vậy, hồi hộp thật."

"Nhưng... chuyện này có ổn không?"

"Hả, chuyện gì cơ?"

"Cái ý tưởng đó là do Yamanishi nghĩ ra mà, Sekoguchi, cậu ấy có hỏi ý cậu không?"

"Cậu ấy chả hỏi ý tớ gì cả, sáng nay mới đột ngột nói với tớ thôi."

"Thế này chẳng phải quá liều lĩnh sao?"

"Ừm, cũng hơi hơi."

"Cậu nghĩ tớ nên từ bỏ không?"

Sekoguchi khẽ "hmm" một tiếng rồi im lặng tiếp tục bước đi. Khi băng qua ngã tư và đi ngang qua một lữ quán cổ kính nằm ở góc đường, chúng tôi đến một bưu điện nhỏ xíu, trên tường dán một tấm áp phích quảng cáo tem phiên bản giới hạn của đền Ise Jingu, kế bên là một nhà hàng Pháp nằm trong một tòa nhà cổ, nghe nói trước đây nơi này là bưu điện, tiếp theo là một trung tâm văn hóa công cộng to lớn một cách vô nghĩa mang tên "City Plaza", rồi đến lớp học bơi. Trước đây tôi từng học ở đây, có một thầy giáo rất đáng sợ, ngay ngày đầu tiên đã quẳng tôi xuống hồ bơi, tôi sợ thầy ấy đến mức chỉ học được hai tuần rồi nghỉ. Sau lớp học bơi là cục thuế, cha tôi, người làm nghề tự do, mỗi năm một lần đều đến đây để làm cái gọi là "khai báo thuế". Phía sau cục thuế, tòa nhà mà chúng tôi đang hướng đến đã hiện ra, một tòa nhà năm tầng hơi cũ kỹ, đó là tòa thị chính thành phố Ise.

"Còn Mizutani thì sao, cậu nghĩ gì?"

Khi chúng tôi đang đi về phía tòa thị chính, Sekoguchi đột nhiên hỏi. "Hmm" - tôi lúng túng không biết trả lời sao, không thể trả lời ngay được.

"Tớ nghĩ chuyện của Yuichi chẳng quan trọng gì cả."

Tôi im lặng, Sekoguchi đột ngột nói vậy khiến tôi giật mình.

"Vậy sao? Tớ nghĩ cảm xúc của Yu cũng quan trọng chứ?"

"Yuichi là con trai mà."

"Ý cậu là sao?"

"À, ừm, xin lỗi, tớ chỉ muốn nói là vì tớ và Yuichi đều là con trai, tớ hiểu được cảm xúc của Yuichi. Cậu nhớ Yuichi đã chạy trên tường chứ? Khi đến phòng bệnh của Rika, cậu ấy đã cố gắng đến mức vừa ngốc nghếch vừa..."

"...Ừ."

Cảm giác thật kỳ lạ. Thật sự rất ngốc nghếch, rất quê mùa, nhưng hình ảnh Yu lúc đó cứ liên tục hiện về trong đầu tôi.

Chắc chắn là vì điều đó.

Vì thế mà tôi đã tỏ tình với Takehisa.

Rena đã...

"Sao tự nhiên cậu lại thế?"

Cậu ấy ngạc nhiên hỏi, nhưng chính tôi cũng thấy lạ.

Takehisa đã có bạn gái, họ rất thân thiết, cô ấy còn xinh đẹp hơn tôi rất nhiều. Tôi biết dù có tỏ tình cũng vô ích, vì vậy đã hoàn toàn từ bỏ, tôi đã nghĩ chỉ cần được thích Takehisa là đủ, tôi còn nghĩ đến việc đừng tỏ tình để tránh làm khó cậu ấy, vì đó là ích kỷ.

Đúng vậy, tôi đã định không tỏ tình.

Tôi đã quyết rồi.

Nhưng cái cảm xúc ấy đã thay đổi, và tôi đã tỏ tình.

Chắc chắn là do Ezaki Yuichi. Khi nhìn thấy dáng vẻ tuyệt vọng ấy, tôi cảm thấy như có ai đó đang đẩy mình về phía trước, tôi muốn học theo cái sự xấu xí ấy, bất chấp sĩ diện, vứt bỏ lòng tự trọng, chỉ biết cắm đầu chạy...

Có lẽ tôi đã muốn chạy như thế.

"Tớ nghĩ Yuichi đã quyết định rồi, không biết có cần thiết phải làm đến mức đó không, nhưng tớ nghĩ những gì Yamanishi nói cũng có lý."

"…Ừm."

"Nhưng tớ không hiểu được cảm xúc của Rika. Mizutani là con gái mà, nên tớ nghĩ cậu có thể hiểu được cảm xúc của Rika, nên tớ mới hỏi. À, cậu thấy sao? Rika thế nào?"

À, dù nhìn thoáng qua thì Sekoguchi có vẻ ngơ ngác, nhưng thực ra cậu ấy rất chu đáo. Ý tưởng của Yamanishi chắc chắn chỉ là bộc phát thôi, còn Sekoguchi đã suy nghĩ kỹ trước khi đến đây. Không giống như tôi, chỉ đơn giản là không thể từ chối nên mới đến.

"Mizutani nghĩ sao?"

"…Tớ không biết nữa."

Sekoguchi không hề hối thúc câu trả lời, chỉ kiên nhẫn chờ đợi.

"…Nếu là con gái, có lẽ ai cũng sẽ vui thôi."

Vừa nói xong, lồng ngực tôi thắt lại. Lúc này, tôi đang trốn tránh, "nếu là con gái" tôi đã thay thế bằng một lý thuyết chung chung, rõ ràng là tôi biết. Akiba Rika cũng đã quyết tâm, ngang bằng với Yu… không, thậm chí còn hơn thế nữa.

"Vậy thì tốt rồi còn gì. Đi thôi, Mizutani."

Tôi chợt nhận ra mình đã dừng lại, Sekoguchi cũng dừng lại cùng tôi. Tòa thị chính đã ở ngay trước mắt, chỉ còn khoảng mười mét nữa là đến cổng.

"Đi thôi, Mizutani."

"…Ừm."

Tôi không quyết định, cũng không lựa chọn, chỉ là không biết phải làm gì khác nên mới bước đi thôi. Cánh cửa chính đang đến gần. Sekoguchi trông kiên định đến lạ, khiến tôi bỗng thấy khó chịu. Cậu ấy đang có biểu cảm gì nhỉ? Tôi phải ngước lên rất cao, khiến gáy đau nhức. Và rồi, Sekoguchi lọt vào tầm mắt, trông cậu ấy vô cùng căng thẳng, tôi nhận ra ngay vì mắt cậu ấy nhỏ hơn bình thường. Khoan đã, nhưng mà, có gì đó sai sai. Cảm giác hơi lạ.

"A──"

Cuối cùng tôi cũng nhận ra, thảo nào tôi thấy lạ, hóa ra tay phải và chân phải của Sekoguchi cùng lúc bước lên, tất nhiên, tay trái và chân trái cũng vậy, dáng đi thật kỳ quặc, có vẻ cậu ấy căng thẳng đến mức đó. Nhìn dáng đi vụng về ấy, tôi không nhịn được mà bật cười.

"C, có chuyện gì vậy, Mizutani?"

Cậu ấy hỏi với giọng vẫn còn run rẩy.

A, buồn cười quá.

Đây là lần đầu tiên tớ thấy một người bước đi bằng cả hai tay và hai chân cùng lúc.

"Không, không có gì đâu."

Thật là, tôi thật xấu tính, lại đi nói thế chỉ vì muốn nhìn dáng đi kỳ quặc của Sekoguchi. Một ông chú vừa bước ra khỏi tòa thị chính, nhìn Sekoguchi với vẻ mặt khó hiểu rồi đi lướt qua. Vốn dĩ thân hình to lớn của cậu ấy đã gây chú ý rồi, giờ dáng đi kỳ quặc càng khiến cậu ấy nổi bật hơn. Vì đã lỡ bật cười nên đột nhiên tôi cảm thấy thoải mái hơn, và bất ngờ thay, tôi đã bước vào tòa thị chính một cách tự nhiên. Phía bên trái sảnh có cầu thang, và các phòng ban khác nhau được bố trí xung quanh cầu thang. Giờ thì, tôi nên đi đâu đây? Có năm tầng lầu, nên có lẽ là ở tít lầu trên. Không có bảng chỉ dẫn không.

Tôi đảo mắt nhìn xung quanh, và ngay gần đó, ngay phía trên đầu tôi có một tấm bảng chỉ dẫn ghi "Phòng Đăng ký hộ khẩu và Cư trú". A, chắc chắn là ở đó rồi, nhưng mà, nó lại ở tầng một. Tôi vẫn chưa chuẩn bị tinh thần mà.

"Chắc là chỗ kia nhỉ?"

Sekoguchi cũng nhìn thấy Phòng Đăng ký hộ khẩu và Cư trú và chỉ tay về phía đó.

"…Chắc vậy."

"Đi thôi."

"...Ừ."

Hình ảnh Ezaki Yuichi đêm đó lại hiện lên trong đầu tôi, cái dáng vẻ vụng về bám víu lấy bức tường. Một Người Nhện không ngầu xíu nào, nhưng cậu ấy đã chạy, chạy hết mình, chạy bằng tất cả sức lực, cả cơ thể đập vào tường. Và cuối cùng, tay cậu ấy đã chạm được vào lan can của khu Đông bệnh viện. Tất nhiên, đó không chỉ là sức của riêng Ezaki Yuichi, mà còn nhờ sự giúp đỡ của Sekoguchi Tsukasa và anh trai cậu ấy, Sekoguchi Tetsu. Bản thân tôi cũng đã giúp, và Yamanishi Tamotsu cũng vậy. Nhưng cho dù có thế đi chăng nữa, nếu ngay từ đầu Ezaki Yuichi bỏ cuộc thì mọi thứ đã kết thúc tại đó. Hơn nữa, thành công đó không phải là ngẫu nhiên. Cho dù thử lại trăm lần, nghìn lần, tay của Ezaki Yuichi vẫn sẽ chạm được vào lan can khu Đông bệnh viện, không hiểu sao, tôi có cảm giác như vậy. Khác với tôi, người đã bỏ cuộc ngay từ đầu.

Tấm biển "Phòng Đăng ký hộ khẩu và Cư trú" ngày càng gần. Bên kia quầy, ba nhân viên đang làm việc một cách thong thả, hai nữ, một nam. Một trong hai người phụ nữ liếc nhìn chúng tôi. Tôi có chút căng thẳng, ước gì không bao giờ tới nơi, nếu cứ tiếp tục bước đi như thế này, biết đâu một ngày nào đó tôi sẽ chuẩn bị sẵn sàng về mặt tinh thần. Nhưng chỉ trong mười giây, tôi đã đứng trước quầy, đứng cạnh Sekoguchi Tsukasa. Đến lúc đó tôi mới nhận ra, có lẽ chuyện này không ổn chút nào, sẽ bị hiểu lầm mất, một nam, một nữ đến đây, rồi...

"Ờm..."

Vừa nghe Sekoguchi lên tiếng, một nhân viên đã vội vàng chạy đến. Chính là nữ nhân viên đã nhìn chúng tôi lúc nãy.

"Có chuyện gì vậy ạ?"

Gương mặt nghiêm túc đúng chất công chức, gọng kính bạc, tóc búi cao, da mặt hơi sần sùi, hai chiếc kẹp ghim giữ những sợi tóc con, dây buộc tóc màu nâu. Tôi chỉ toàn quan sát những thứ chẳng đâu vào đâu.

Sekoguchi nói.

"Em có thể lấy mẫu đơn đăng ký kết hôn ở đây được không?"

4

Chúng tôi được tiếp đãi vô cùng nồng nhiệt, sushi và sashimi được bày đầy bàn, mà lại còn ngon nữa chứ. Dù gần biển, hải sản ở Ise lại không ngon, hương vị hải sản khác nhau một trời một vực.

"Ise thật đáng trách"

Tại bữa tiệc, Natsume càu nhàu không ngớt.

"Có lẽ là họ lạnh lùng với người ngoài."

"Ồ, vậy à?"

Ông lão... à không, bác ấy hỏi với vẻ rất hứng thú. Từ nãy đến giờ bác ấy chẳng ăn gì cả, thậm chí còn hầu như không cử động, cứ ngồi im lìm trên ghế sofa.

"Vâng, vì là một địa điểm du lịch lâu đời, lại có ngôi đền Ise Jingu tráng lệ, nên dường như họ có một kiểu ý thức quý tộc kỳ lạ, hơi giống Kyoto, phố xá cũng giống, người dân cũng vậy."

"À, tôi nghe nói Kyoto cũng khó sống đối với dân ngoại."

"Ngoài ra thì phụ nữ rất mạnh mẽ, đàn ông thì khá hiền lành."

Dù vậy, trước mặt tôi, một người sinh ra và lớn lên ở Ise, mà anh ta dám nói xấu Ise như vậy, khả năng nói xấu của Natsume là bẩm sinh, gần như là một kỹ năng đặc biệt, có thể gọi là một skill luôn ấy chứ. Bình thường người ta phải để ý một chút chứ.

"À thì, đàn ông ở Ise thực sự rất bê tha, phụ nữ thì rất đảm đang."

Tôi là đàn ông Ise đấy. Bực mình quá, tôi ăn sashimi lia lịa. Nhưng mà món này ngon thật đấy, nghe nói là cá sayori, cá bơn cũng tuyệt vời. A, ngon quá. Đây là phần của Natsume, nhưng kệ, tôi ăn hết.

Natsume, người đang trò chuyện vui vẻ, nhìn xuống đĩa để gắp sashimi, rồi ngạc nhiên, đĩa đã hết sạch. Tất nhiên, là do tôi ăn hết một mình. Với vẻ mặt rõ ràng là bực bội, Natsume nhìn tôi, nhưng dù sao thì một người lớn mà nổi giận vì chuyện ăn uống - lại còn trước mặt mọi người - thì thật là xấu hổ, nên anh ta không nói gì. Tôi cười toe toét, Natsume trừng mắt nhìn tôi. Haha, cá bơn ngon tuyệt, bác sĩ Natsume ạ.

Và rồi, Natsume véo mũi tôi.

"Cô ơi, cái đó còn không ạ?"

"Còn ạ."

"Cho cháu xin một phần."

Vừa bị ai đó véo mũi, tôi vừa nghe được cuộc trò chuyện kỳ lạ ấy.

"Khoan, khoan đã! Chuyện gì vậy trời!"

Một lát sau, bác gái bưng ra một đĩa gì đó, Natsume dùng đũa gắp thứ đó đưa đến gần miệng tôi.

"Ezaki, ăn thử cái này đi."

"Cái gì vậy?"

"Đây là đặc sản vùng quê của bác Ishikawa, gọi là Funazushi."

*Funazushi (鮒寿司) là một loại sushi lên men truyền thống của Nhật Bản, đặc biệt nổi tiếng ở tỉnh Shiga, nơi có hồ Biwa. Đây là một loại narezushi, một dạng sushi cổ xưa, được làm từ cá nigorobuna (một loại cá chép vàng) và gạo lên men. Quá trình làm funazushi rất kỳ công, có thể mất từ 1 đến 3 năm, và mang lại hương vị chua, mặn đặc trưng, cùng mùi thơm mạnh.

"Funazushi?"

Linh tính mách bảo có chuyện chẳng lành, nhưng tôi không thể từ chối đặc sản của quê hương một người đang tiếp đãi mình nhiệt tình đến vậy. Ngay khi miếng Funazushi chạm vào miệng, Natsume buông tay đang véo mũi tôi ra. Lập tức, tôi ôm chặt miệng. Một thứ mùi kinh khủng lan tỏa khắp khoang miệng. Trời ơi, cái gì thế này? Đồ ăn á? Thật á? Thiu rồi thì phải? Chắc chắn là thiu rồi!

Nhưng một khi đã cho vào miệng thì không thể nhả ra, tôi đành nuốt trôi thứ Funazushi quái quỷ đó cùng với nước mắt. Suýt... suýt nữa thì toi mạng.

Natsume gật gù.

"Chà, cậu ăn được cơ đấy."

"Cũng... tạm..."

"Thật ra, tôi thấy mùi nồng quá nên không ăn được."

"Hả?"

"Không, tôi nói thật đấy, cậu ăn được giỏi thật. Khâm phục."

Natsume một mực thán phục. Cái tên bác sĩ ngốc này! Tôi bỗng trào dâng sát khí, không ăn được thì đừng bắt người khác ăn chứ!

Bác gái nói rằng đến bác ấy cũng không nuốt nổi món này, bác Ishikawa thì tấm tắc khen tôi giỏi, còn Natsume thì cứ lặp đi lặp lại rằng món này khó nuốt lắm, rồi cả ba người cùng nhau cười ồ lên.

Ư ư... Tôi ghét người lớn...

----------

"Em có thể lấy mẫu đơn đăng ký kết hôn ở đây được không?"

"À, có, có."

"Vậy cho em xin một tờ."

Nghe những lời ấy, chị nhân viên dường như bối rối, chị ấy nhìn Sekoguchi, rồi lại nhìn tôi, vẻ mặt thoáng chút do dự. Rõ ràng, không thể nhầm lẫn, chúng tôi chỉ là hai đứa trẻ mười mấy tuổi, vẫn còn là những đứa trẻ con.

"Mời đi lối này."

Thế nhưng chị ấy vẫn đưa chúng tôi tờ đăng ký kết hôn, tờ giấy mỏng manh với những dòng chữ màu nâu. Tờ khai kết hôn, dòng chữ ấy được viết rõ ràng, tôi chưa từng mảy may tưởng tượng rằng mình sẽ nhận lấy thứ này ở tuổi mười bảy, hơn nữa lại là với một người không phải người yêu, bạn trai hay thậm chí là hôn phu. Bỗng dưng tim tôi đập thình thịch. Không phải chuyện của mình, nhưng lại cảm thấy như chuyện của chính mình vậy. A, nếu mình viết tên mình vào đây, mình sẽ trở thành cô dâu. Cô dâu... Khoảnh khắc cái âm thanh cụ thể ấy hiện lên trong đầu, tim tôi lại càng đập loạn xạ.

Người đưa ra ý tưởng này là Yamanishi.

"Ý tưởng tuyệt vời đúng không?"

Sau khi nghe chuyện từ Sekoguchi, để xác nhận sự tình... không, đúng hơn là để xác nhận xem cậu ta có tỉnh táo không... tôi đã gọi điện cho Yamanishi, giọng Yamanishi từ đầu dây bên kia nghe đầy đắc ý, cậu ta liên tục lặp đi lặp lại câu "Tuyệt vời đúng không?".

"Thật sự là quá tuyệt vời đúng không?"

"Tớ chẳng hiểu gì cả! Tờ khai kết hôn, cậu nghiêm túc đấy hả!?"

Không hiểu sao hình ảnh Takehisa lại hiện lên trong đầu tôi, không phải là tiếc nuối hay gì cả. Thật kỳ lạ, tôi không hề vướng bận gì về Takehisa, chỉ đến khi tỏ tình tôi mới nhận ra, tôi không hề thích Takehisa đến thế, chỉ là tôi bị mắc kẹt trong cái cảm giác gọi là "thích" mà thôi, vì vậy, một khi đã tỏ tình, khuôn mặt và dáng vẻ của Takehisa bỗng trở nên mơ hồ kỳ lạ, tôi thậm chí còn cảm thấy may mắn vì cậu ấy không đồng ý. Nếu cậu ấy đồng ý, chắc chắn chúng tôi sẽ nhanh chóng trở nên gượng gạo và chia tay thôi.

"Ừ, tớ nghiêm túc đấy. Tặng cho Ezaki và Rika đi."

"Tại sao!?"

"Chẳng phải hai người đó đang yêu nhau sao?"

"Tờ khai kết hôn, là kết hôn đấy!"

Tôi hét lên lớn hơn nữa.

"Cậu đang nghĩ cái gì vậy Yamanishi!"

"Nhưng mà, đây là một ý tưởng hay mà."

"Chẳng hay chút nào! Kết hôn đâu phải là chuyện đơn giản như vậy chứ!"

"Ừ thì, đúng là vậy..."

Yamanishi có vẻ như đã hơi chùn bước.

"Trường hợp của hai người đó, hơi đặc biệt một chút..."

"Đặc biệt chỗ nào?"

"...Tớ đã nghe lén Ezaki nói chuyện. Không, đúng hơn là tớ vô tình nghe được cuộc trò chuyện của cậu ta với Sekoguchi..."

"Nghe được chuyện gì?"

"Rika không biết có thể sống được đến bao giờ. Chuyện này là bí mật đấy, đừng nói với ai khác, tớ tin tưởng cậu nên mới nói đấy."

Tớ biết mà Yamanishi, tớ biết cả rồi, vì thế tớ mới cho Akiba Rika bộ đồng phục của chị tớ đấy.

"Bọn họ ấy mà, đâu phải ai cũng có tương lai đâu, có khi chỉ có hiện tại thôi, vậy nên chuyện đó cũng không có gì là không thể, đúng không?"

"Nhưng mà kết hôn thì..."

"Ừm, tớ cũng không nghĩ là nhất thiết phải kết hôn, đại loại là, về mặt hình thức thôi ấy mà, chỉ cần viết tên hai người lên tờ giấy đó cũng được, không cần phải nộp cho ủy ban gì cả. Có thể chẳng có ý nghĩa gì, nhưng mà... có một chút hình thức, cảm xúc sẽ rõ ràng hơn đúng không? Nếu Ezaki không cần thì cứ vứt đi thôi. Cậu nghĩ sao?"

"Nghĩ sao á..."

Lòng tôi trĩu nặng, cảm giác như đang đứng chôn chân ở một nơi nào đó. Chuyện gì thế này? Mọi chuyện cứ thế trôi đi, Yuichi Ezaki và Rika Akiba đã bỏ tôi lại phía sau rất xa. Thật kỳ lạ, mới đây thôi, tôi còn coi Yuichi Ezaki là một thằng nhóc, chỉ vì cậu ấy biết nhiều chuyện vặt vãnh... ví dụ như truyền thuyết về con cá sấu khổng lồ, hay chuyện cậu ấy ghét ăn nấm hương khô, hay chuyện cậu ấy khóc khi làm rơi khẩu súng nước mua ở chợ đêm xuống sông Seta... càng khiến tôi thấy Ezaki Yuichi thật trẻ con, đến mức tôi còn không muốn giáp mặt cậu ấy. Vậy mà giờ, tôi đã bị cậu ấy bỏ lại một trời một vực, đến cái bóng lưng của cậu ấy tôi còn chẳng thấy rõ. Rốt cuộc điều gì đã khiến cậu ấy thay đổi đến vậy? À, đơn giản thôi.

Akiba Rika...

Tôi không nghĩ đó là ghen tị, bởi vì tôi chẳng thích hay yêu Yuichi Ezaki gì cả, không phải thứ tình cảm cao thượng như vậy, nó tầm thường hơn, nhỏ bé hơn, một thứ gì đó thật thảm hại.

Aizz, cái quái gì thế này... Tôi chẳng hiểu nổi bản thân mình nữa...

Nhưng mà Yu, cậu ấy thật ngầu, cái dáng vẻ chạy trên bức tường kia, dù có hơi lố bịch, nhưng thật ngầu. Tôi ghen tị với Akiba Rika khi được cậu ấy làm như vậy cho. Và cuối cùng, tôi đã nhận ra, tôi hiểu rồi, thì ra là vậy, có lẽ là thế.

Không phải ghen tị.

Mà là... ngưỡng mộ.

----------

Khu vườn thật sự rất đẹp, có rất nhiều loại cây được trồng, và chúng được chăm sóc cẩn thận. Có một cây mơ đang nở rộ những bông hoa trắng muốt, cũng có những tảng đá lớn trong vườn. Trên một trong số đó, kỳ lạ thay, có một bức tượng con ếch bằng gốm. Có vẻ như nó đã ở đó rất lâu, vì nó phủ đầy bụi bẩn.

Con ếch với khuôn mặt ngây thơ nhìn tôi và Natsume đang đứng trong vườn.

"Vườn đẹp thật đấy."

"Ừ."

Natsume vươn vai trên bãi cỏ.

"A, hơi mệt rồi."

"Ờm..."

"Sao?"

"Bác trai...bị bệnh gì vậy?"

Tôi hỏi sau khi liếc nhìn phía sau, bác trai vẫn ở trong nhà, ngồi yên trên ghế sofa. Ở phía sau, trong bếp, bác gái đang tất bật làm việc.

"Bác ấy bị thận, đang phải chạy thận nhân tạo."

"Chạy thận nhân tạo là..."

"À, cậu không biết à, thận là cơ quan lọc chất thải trong cơ thể, duy trì sự cân bằng của máu. Khi nó bị hỏng, chất thải sẽ tích tụ, và nó không thể cung cấp các vitamin và hormone cần thiết nữa. Cậu hiểu không?"

"À, hiểu."

"Vậy nên mỗi tuần cỡ ba lần, người ta sẽ dùng máy móc để điều chỉnh nhân tạo lượng máu cho bác ấy, cái đó gọi là lọc máu. Cơ mà không thể điều chỉnh hoàn toàn được đâu, với lại bản thân việc lọc máu cũng gây gánh nặng lên cơ thể, nên cực kỳ mệt mỏi, hơn nữa, thận mà hỏng thì các cơ quan khác cũng dần dần suy yếu theo, bác Ishikawa bị bệnh thận cũng phải hai mươi năm rồi, suy thận là căn nguyên, kéo theo cả tim cũng yếu đi. Lúc tôi còn ở đây, bác ấy đã phải phẫu thuật tim rồi, mấy mạch máu lớn bị tắc nghẽn, nên phải làm cầu nối, kiểu như đường vòng ấy, sau đó van tim cũng toi luôn, nên phải cấy ghép."

"Van tim... giống của Rika sao?"

"Đúng vậy."

Thời tiết thật đẹp, bầu trời hôm nay trong veo như mùa thu, đẹp đến nao lòng. Có lẽ vừa mới mưa xong, nhưng cơn gió thổi qua lại ấm áp, mang theo hương xuân rõ rệt. Hàng cây đứng san sát nhau đều đang đâm chồi nảy lộc.

"Bác Ishikawa dạo này van tim không được ổn cho lắm."

Một lát sau, Natsume lên tiếng.

"Nó không đóng mở trơn tru được nữa."

"Vậy... lại phải phẫu thuật sao?"

"Không được nữa rồi."

"Hả? Tại sao?"

"Thể lực không cho phép. Phẫu thuật là một gánh nặng khủng khiếp đấy. Cậu thấy đấy, bác Ishikawa yếu lắm rồi, vợ bác ấy mà không đỡ thì đi bộ một trăm mét cũng không nổi. Bác Ishikawa trông như ông lão ấy nhỉ, nhưng bác ấy mới năm mươi sáu thôi, bệnh tật làm bác ấy già đi đấy. Tóm lại phẫu thuật là không được nữa rồi, lần tới mà có chuyện gì xảy ra, thì coi như là đến số."

Natsume nói bằng giọng điệu hoàn toàn mang tính giải thích. Giọng nói của một bác sĩ.

"Bác ấy có biết chuyện này không?"

"Ừ, tất nhiên là biết."

"Còn bác gái?"

"Biết chứ."

Tôi nhìn ra phía sau. Bác gái đang đưa cho bác trai một quả chuối, không phải cả quả, chỉ là một nửa đã được bẻ ra. Bác trai chìa tay ra đòi phần còn lại, bác gái lắc đầu, ý bảo không được. Bác trai dường như nói đùa điều gì đó, bác gái bật cười, bác trai cũng cười, thật sự là một cặp đôi rất hòa thuận. Một khoảnh khắc đời thường giản dị, những ngày tháng bình thường, nhưng họ lại trông vô cùng hạnh phúc.

Natsume cũng đang nhìn quang cảnh giống như tôi.

"Hai mươi năm chiến đấu với bệnh tật đấy, không phải chuyện đon giản đâu."

"Vâng..."

"Làm bác sĩ, tôi thấy đủ loại gia đình, thấy đủ thứ chuyện đời. Ngoài xã hội có thể quyền cao chức trọng đến đâu, nhưng gia đình tan nát cũng đầy ra, vừa bệnh tật một cái là đám thuộc hạ bỏ đi hết, chuyện đó chẳng hiếm, còn chưa chết đã bắt đầu tranh giành di sản, chuyện anh chị em gào thét nhau trong phòng bệnh là chuyện như cơm bữa."

Không biết từ lúc nào, Natsume đã không còn nói bằng giọng của bác sĩ nữa.

"Nói ra thì không hay, nhưng bác Ishikawa xét về mặt xã hội thì không phải người thành công, vì bệnh tật mà chẳng thể thăng tiến trong công ty, sớm bị ép phải nghỉ việc, tiền kiếm được cũng chỉ bằng một nửa người ta. Nhưng mà, tôi nghĩ bác ấy hạnh phúc, có một người vợ chăm sóc chu đáo như vậy. Có một người hiểu mọi chuyện và vẫn luôn ở bên cạnh, mấy ông chú ôm khư khư mười tỷ yên mà cô đơn thì có gì vui đâu."

Thật ra tôi chẳng quan tâm lắm, nhưng vẫn cố tình tỏ ra ngạc nhiên.

"Mười tỷ yên á? Anh biết ai có nhiều tiền đến thế sao?"

Dĩ nhiên, tôi đã cố tình tỏ ra ngạc nhiên đến mức lố bịch.

Natsume cũng cười toe toét một cách khoa trương.

"Ừ, biết chứ. Gã đó, Ezaki, mà lạ lùng thay, lại là một tên keo kiệt đến kinh ngạc."

"Thiệt hả?"

"Để tiết kiệm tiền viện phí, hắn ta chọn nằm phòng lớn thay vì phòng riêng đấy, đồ uống thì không thèm mua cà phê lon mà toàn mua ở máy bán hàng tự động dùng cốc giấy thôi. Cậu thấy đó, rẻ hơn được khoảng hai mươi yên, chỉ vì hai mươi yên đó mà hắn ta lặn lội đến tận khu khác của bệnh viện đấy. Có mười tỷ yên trong tay mà không biết hưởng thụ gì cả."

"Nếu là tôi, tôi sẽ ăn chơi trác táng luôn."

"Ờ, ai mà chẳng thế, bình thường là vậy."

"Tôi sẽ thuê một cô hầu gái xinh tươi, rồi nhờ cô ấy đút cho ăn thạch rau câu. Còn bắt cô ấy nói 'A đi nào', chẳng hạn."

"Ý tưởng không tồi đấy."

Natsume gật đầu một cách nghiêm túc.

"Cái đó nghe được đấy."

"Có mười tỷ yên, làm thế cũng đáng chứ nhỉ?"

"Đúng vậy. Nếu là tôi, tôi sẽ thuê ba em hầu hạ."

"A, hay đó, một em nhất định phải đeo kính."

"...Cậu...cậu có sở thích đó hả?"

Chúng tôi nói những chuyện vớ vẩn và cười phá lên. Những câu chuyện Natsume kể tất nhiên là chạm đến đáy lòng tôi, nhưng chúng tôi không đủ thuần khiết để chìm đắm mãi trong những câu chuyện nghiêm túc. Đúng vậy, những câu chuyện quan trọng tốt nhất là nên bỏ qua nhanh chóng, những chuyện như vậy cứ để sau...ví dụ như khi vùi mình trong chiếc giường bệnh vào đêm khuya, một mình lặng lẽ suy ngẫm là được.

Tôi lại nhìn ra phía sau, hai bác ngồi cạnh nhau trên ghế sofa, vui vẻ chia nhau trái chuối vừa rồi.

"Thật là tuyệt."

Tôi nheo mắt nói.

"Đúng là tuyệt thật."

Natsume cũng nheo mắt nhìn theo.

Một chú chim nhỏ đậu trên cành cây, bồn chồn ngó nghiêng rồi đột ngột bay vút đi, bóng của nó lướt nhanh qua chân chúng tôi.

5

"Hả? Hamamatsu hả?"

"Không thể nào!" Tanizaki Akiko gào lên.

Bên trong trạm y tá lúc này chẳng khác nào chiến trường. Minako, đồng nghiệp của cô, đang điên cuồng phân loại thuốc men trên khay, còn bà trưởng khoa thì gào vào tai một cụ bà lãng tai: "Con nói rồi mà! Đó là cháu trai của bà đó! Cháu trai! Bà quên rồi sao!?". Chuông báo gọi y tá thì đồng loạt réo vang, và cô y tá mới vào nghề, Yukie, thì vừa làm đổ tung tóe một đống thứ dùng để xét nghiệm.

Giữa mớ hỗn độn ấy, Akiko hỏi Koda:

"Tại sao Yuichi lại phải đến Hamamatsu?"

"À, tôi không biết."

Koda nhún vai, thờ ơ như thể chuyện chẳng liên quan đến mình. Này, cậu ta là bệnh nhân anh phụ trách đấy!

"Nghe nói là bác sĩ Natsume muốn mượn cậu ấy."

"Mượn?... Để làm gì?"

"Hình như có một đồng nghiệp cũ của bác sĩ Natsume hứng thú với triệu chứng của cậu Ezaki."

Trời ạ, sắp đứt dây thần kinh rồi. Cái gì mà "mượn"? Mà sao anh ta lại dễ dàng chấp nhận một lý do vớ vẩn như vậy chứ?

"Yuichi chỉ bị viêm gan A thôi. Tôi không nghĩ là bệnh viện khác lại quan tâm đến trường hợp này đâu."

"Cô nói với tôi thì tôi biết làm sao?"

Ý thức trách nhiệm bằng không!

"Anh còn nghe được gì nữa không?"

"Chuyện như thế nào nhỉ? Cô có nghe nói gì không?"

Cái gã này đúng là đồ trẻ con. Bác sĩ thì được gọi là thầy, địa vị xã hội thì cao ngất, nhưng thực tế thì tỷ lệ những tên dở hơi lại cao đến đáng sợ. Có những kẻ cứ thế tiêm thuốc mê theo sách vở, chẳng thèm quan tâm đến sự khác biệt giữa từng người, rồi khăng khăng khẳng định thuốc đã có tác dụng dù bệnh nhân chẳng thấy gì, và cứ thế bắt đầu phẫu thuật. Tiện thể nói luôn, cái tên ngốc trước mặt tôi đây chính là thủ phạm của một câu chuyện có thật như thế đấy.

"Dù sao thì Yuichi cũng là bệnh nhân đang nằm viện."

"Tất nhiên là tôi biết."

Hả? Sao tự nhiên trả lời nghiêm túc vậy?

"Đưa cậu ấy đi xa như vậy không phải là không nên sao? Anh đã xin phép người nhà chưa?"

"Chưa, nhưng cần thiết à?"

Cần chứ còn gì nữa!

"... Vậy, tóm lại, bác sĩ Koda hoàn toàn không biết gì hết, đúng không?"

"Ừ."

"... Cậu ấy khi nào thì về?"

"Tôi không biết."

"…Tôi hiểu rồi. Hiểu rất rõ rồi."

Thật là hết nói nổi với cái đồ ngốc này, nói chuyện với hắn chỉ tổ nổi điên. Cơ mà, đấm vào mặt bác sĩ thì chỉ có nước cuốn gói, đành phải nhẫn nhịn thôi. Trong lúc chán đời, tôi bốc đại cái nút gọi y tá thì nghe giọng cô Takayama ở phòng 503 khóc mếu máo bảo kim truyền dịch bị tuột. Hốt hoảng chạy tới cắm lại kim cho cô ấy, vừa quay về thì lại nghe bảo anh Ota ở phòng 315 nôn hết đồ ăn ra, lại phải tất tả đi dọn dẹp, giữa đường còn bị mấy ông già dê xồm ở phòng lớn trêu ghẹo bằng mấy câu chuyện tục tĩu, phải cười trừ cho qua chuyện, mấy lão già láu cá đó mà so với ông Tada thì vẫn còn hiền chán, quá dễ dàng đối phó. Đấy, cuộc sống thường nhật của tôi là vậy đó, những ngày bình thường như cân đường hộp sữa, thực tế của những thiên thần áo trắng thì nó là như thế này đây.

"Phù..."

Cuối cùng thì tôi cũng được nghỉ ngơi, mà lúc đó cũng chỉ còn một tiếng nữa là hết ca. Nghỉ ngơi vào giờ này thì cũng chẳng để làm gì, nhưng tôi vẫn quyết định lên sân thượng làm một điếu thuốc. Trên đường đi, tôi thấy một bóng lưng nhỏ bé đang chậm rãi bước đi.

"Em ổn không, Rika?"

Tôi cất tiếng hỏi.

Bóng lưng nhỏ bé dừng lại.

"A, chị Tanizaki."

"Em đi lên sân thượng à?"

"Bác sĩ Natsume bảo em mỗi ngày phải đi bộ một chút."

Nói rồi, Akiba Rika lại chậm rãi bước tiếp. Thật là đáng thương, nếu là Rika của ngày xưa, chắc chắn sẽ chẳng thèm nghe theo lời bác sĩ đâu, dù có khóc lóc van xin, hay gào thét ầm ĩ thì cũng hoàn toàn phớt lờ, đến mức mà bác sĩ với y tá còn phải chào thua vì cái sự lì lợm đó, ngay cả Natsume mà còn phải bó tay với Rika nữa là.

"Chị đỡ em nhé?"

"Không cần đâu ạ."

Cảm giác như chỉ đi bộ thôi mà em ấy cũng phải cố gắng lắm, như thể tôi có thể nghe thấy tiếng "cố lên, cố lên" của em ấy vậy. Mà, thể lực của em ấy vẫn chưa hồi phục hoàn toàn mà. Cơ mà, "không cần đâu ạ"? Thật tình. Lúc ở cạnh Yuichi thì em ấy lại dễ dàng để cậu ấy đỡ thế kia. Hóa ra tay của tôi không đủ sức à?

"Hôm nay Yuichi không có ở đây ạ?"

"Hình như Natsume dẫn cậu ấy đi đâu đó rồi."

"Ể, bác sĩ Natsume ạ?"

"Chị cũng chẳng hiểu nổi hai người đó nữa, không biết hai người họ lén lút làm gì với nhau, nghe bảo là đi Hamamatsu. Mà hình như đó là nơi mà em với Natsume từng ở trước đây phải không."

"…Hamamatsu."

"Hửm, sao vậy?"

Thấy em ấy có vẻ đang suy nghĩ điều gì đó nên tôi hỏi, nhưng Rika không trả lời. Tôi định hỏi thêm, nhưng lại thôi, ép buộc Rika thì chẳng có tác dụng gì, ngay cả Tanizaki Akiko này cũng chịu thua. Dù có tức giận, có gào thét, thậm chí có đánh đập thì Rika cũng sẽ không bao giờ thay đổi bản thân mình đâu.

Người có thể thay đổi con bé này trên thế giới chỉ có duy nhất một người mà thôi.

Bất lực, tôi chỉ im lặng, cùng em ấy tiếp tục bước đi trên hành lang. Lên cầu thang, khi đến gần sân thượng, xung quanh trở nên tĩnh lặng hẳn. Thật khó tin là ở dưới kia, trong bệnh viện, lại có một chiến trường ồn ào náo nhiệt đến vậy. Tiếng bước chân của chúng tôi vang lên thật lớn.

Cuối cùng chúng tôi cũng lên đến sân thượng.

"Ơ..."

Cánh cửa sắt vốn dĩ nặng trịch lại nhẹ nhàng mở ra, không hề có tiếng rít gào quen thuộc của bản lề. Tôi ngạc nhiên, nhưng điều khiến tôi kinh ngạc hơn cả là vẻ mặt đắc ý của Akiba Rika.

"Cái này... là do Yuichi sửa đó."

"Yuichi á?"

"Anh ấy mang dầu đến tra vào bản lề. Anh ấy mở ra đóng vào liên tục, tra thật nhiều dầu, sau đó điều chỉnh mấy con ốc ở mặt sau. Thế là mở dễ hơn hẳn. Rồi anh ấy còn vênh váo nói: 'Thấy chưa, giờ thì ngay cả em cũng mở được dễ dàng rồi đấy.' Thật là hống hách, chỉ sửa được cái cửa thôi mà đã lên mặt rồi."

Cô bé khoe khoang cứ như thể đó là thành tích của chính mình vậy.

"Hể, thằng nhóc ranh đó cơ à."

Tôi thử đóng cửa lại, rồi mở ra, quả thật cánh cửa đã nhẹ hơn rất nhiều. Trước đây, tôi phải dùng vai đẩy mạnh thì mới mở được, còn bây giờ chỉ cần một tay là có thể đóng mở nhẹ nhàng.

"Cũng được đấy chứ, thằng nhóc Yuichi này."

Tôi khẽ nhếch mép cười.

Rika vẫn đang cười rạng rỡ, trông cô bé rất vui.

"Nhưng mà Yuichi, anh ấy làm đổ dầu ra áo ngủ, dính bết cả lại, vậy mà ảnh chẳng hề nhận ra, cứ thế định đi về phòng, rồi còn bảo là tìm không thấy cái tua vít nữa chứ. Cái tua vít đó, anh ấy gài trên cái khăn quấn đầu đó!"

"A ha ha. Đúng là Yuichi, lúc nào cũng hậu đậu."

"Anh ấy cứ ngơ ngác tìm tua vít ở đâu, còn em thì thấy rõ ràng là nó đang gài trên khăn. Cảnh tượng đó đúng là ngớ ngẩn hết chỗ nói."

"Em không bảo cậu ấy à?"

"Dạ, em không nói, vì em thấy buồn cười."

Đúng là một cô bé tinh nghịch.

"Rồi cậu ấy tìm thấy không?"

"Khoảng năm phút sau, ảnh đột nhiên nhận ra."

4f70d718-21e7-43db-a51b-1c783bc8d20d.jpg

Tôi có thể hình dung ra cảnh tượng đó, chắc chắn cậu ta đã kêu lên: "Ôi, nó ở ngay đây này!" Akiko ôm bụng cười ngặt nghẽo.

"Thua luôn, cái thằng ngốc đó."

"Đúng là ngốc thật đó ạ."

Hai người vừa nói xấu Ezaki Yuichi, vừa bước đến gần lan can, hai cái bóng song song in trên nền nắng. Sau một thoáng do dự, tôi lấy điếu thuốc ra hút, đóng vai thiên thần áo trắng với mấy đứa này cũng vô ích thôi, chúng nó biết tỏng tôi là đồ hư hỏng rồi. Rika không hề tỏ vẻ khó chịu, cô bé tựa thân hình nhỏ bé vào lan can. Mà nghĩ lại, cô bé này xinh đẹp thật, hàng mi dài rợp bóng, đường nét từ má đến cằm tinh xảo như thủy tinh, đôi mắt to tròn, chiếc mũi xinh xắn, đôi môi anh đào căng mọng. Hơn nữa, mái tóc này là sao vậy? Hoàn toàn không có sợi tóc nào bị vểnh, cứ thế buông thẳng xuống ngang hông. Haizz, ông trời thật bất công, sao lại có một cô bé xinh đẹp đến thế này? Sao một cô bé xinh đẹp như vậy lại phải chịu đựng căn bệnh quái ác này? Một cái bập bênh chênh vênh, rớt xuống là kết thúc, trên đó, cô bé vừa lay động mái tóc, vừa lay động những thứ khác, tiếp tục bước đi đầy nguy hiểm trên những ngày tháng như thế.

"Chị Tanizaki."

"Hửm."

"Yuichi, anh ấy có hiểu không?"

"Hiểu cái gì cơ?"

"Về căn bệnh của em."

Ánh tà dương hắt bóng, dường như khiến hàng mi em ấy dài thêm.

"Anh ấy có thực sự hiểu không?"

Tôi hít một hơi thuốc lá thật sâu, để làn khói len lỏi vào phổi, rồi nhả ra một cách khoan thai, làn khói tím bị gió cuốn đi, tan vào không trung. Haizz, có lẽ mình hơi mệt rồi, chỉ một điếu thuốc nhẹ thế này mà đầu óc đã quay cuồng.

"Chị nghĩ Yuichi hiểu mà."

"Hiểu rằng... không ai biết khi nào kết thúc... rằng nó sẽ kéo dài mãi mãi... dai dẳng đến tuyệt vọng... anh ấy có hiểu không?"

"Có lẽ cái đó thì chưa đâu."

Sau một hồi do dự, tôi quyết định thành thật.

"Thằng nhóc đó còn trẻ con lắm."

"............"

"Em ở bệnh viện lâu rồi, nên hiểu rõ bệnh tật là như thế nào. Nhưng hầu hết mọi người... những người sống khỏe mạnh, họ không hiểu được đâu. Dù có hiểu bằng lý trí, thì cũng khó mà cảm nhận được bằng trực giác."

"............"

"Nhưng Yuichi đang cố gắng hiểu đó. Dù chỉ là viêm gan A, nhưng cậu ấy cũng đã chứng kiến nhiều chuyện rồi. Ở phòng bệnh bên cạnh có một ông lão kỳ quái, ông ta mất rồi, và để lại cho Yuichi một món quà nhỏ, một món quà vặt vãnh thôi, nhưng chị nghĩ ông ta đã để lại không chỉ món quà vặt vãnh đó, mà còn nhiều điều khác nữa."

"............"

"Yuichi sẽ dần dần hiểu ra thôi, như thế là tốt rồi."

Rika có vẻ định nói gì đó, đôi mắt em nhìn tôi đầy thách thức, nhưng rồi em nuốt lại những lời sắp thốt ra. Dĩ nhiên, tôi không hề thúc giục. Chậm rãi rít một hơi thuốc, a, khói thuốc thấm vào tận xương tủy, biết là có hại cho sức khỏe, nhưng tôi không thể bỏ được.

"Em... sẽ cướp đi tất cả của Yuichi, đúng không?"

Đúng mười giây sau, Rika nói, vẻ thách thức ban nãy đã tan biến chỉ trong chớp mắt, giọng em yếu ớt lạ thường.

Lần này, tôi thành thật gật đầu.

"Có lẽ vậy."

"Thật tồi tệ, đúng không?"

"Ừm, có lẽ vậy."

Điếu thuốc đã tàn gần hết.

"Nhưng đó là lựa chọn của Yuichi mà. Chính thằng bé đã tự mình suy nghĩ rồi quyết định đấy."

"Lựa chọn...?"

"Đúng vậy, cái thằng nhóc ranh đó, dù là nhóc ranh thì nó cũng đã cố gắng hết sức, vắt óc suy nghĩ bằng cái đầu bé tí kia. Vì kiến thức hay kinh nghiệm còn non nớt, nên suy nghĩ nông cạn là điều khó tránh. Nhưng dù nông cạn, chị tin nó đã dốc toàn lực. Và rồi nó đã chọn, quyết định con đường của riêng mình. Vì thế, em không có quyền phán xét gì cả. À, không, không phải vậy."

Không phải vậy. Tôi tự nhủ với chính mình. Không phải vậy, đúng không?

"Em cũng chẳng có quyền gì để phán xét cả. Nói đúng hơn... có lẽ em không nên buồn phiền mới phải. Thằng nhóc đó đã quyết định rồi, đã chọn lựa cuộc đời mình rồi, vậy thì người phụ nữ nên im lặng thôi, dù là em, hay là chị, cũng không nên can thiệp vào lựa chọn đó."

Mặt trời chầm chậm lặn xuống, bóng của chúng tôi dài thêm, điếu thuốc đã cháy đến tận đầu lọc từ lâu, nhưng tôi vẫn rít thêm một hơi, ánh lửa đỏ rực bùng lên mạnh mẽ. Cô bé bên cạnh cúi gằm mặt, hàng mi em run rẩy. Tất nhiên, tôi vờ như không nhận ra, và châm điếu thuốc thứ hai.

Cô bé ngẩng đầu lên khi mặt trời gần như khuất sau dãy núi.

"Yuichi ngốc thật."

"Đúng vậy."

Hoàn toàn đồng ý.

"Thật là ngốc mà."

Rồi cả hai chúng tôi cùng bật cười, lặp đi lặp lại "ngốc thật", "đồ ngốc". Lặp đi lặp lại nhiều đến nỗi nếu Ezaki Yuichi mà nghe thấy chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình.

6

Chuyến tàu Shinkansen đi Shin-Osaka đến đúng giờ. Cánh cửa mở ra với tiếng "phù". Dường như chỉ có chúng tôi là đang chờ đợi để lên tàu. Vừa bước chân vào toa, tôi ngoái đầu lại.

"Bác sĩ Natsume, tàu đến rồi."

"Ừ."

Nghe tôi gọi, cuối cùng Natsume cũng bước đi, nhưng khuôn mặt anh ta trông có vẻ thất thần. Từ nãy đến giờ, Natsume cứ như vậy. Không, không hẳn là từ nãy. Mà là từ trước khi rời khỏi nhà của bác Ishikawa một chút.

"À, chỗ này này. Số 7D và 7E."

Tôi vừa nhìn vé vừa xác nhận. Cứ tưởng anh ta sẽ không nói một lời nào, cứ thế ngồi vào ghế cạnh cửa sổ, nhưng Natsume chỉ đứng sau lưng tôi. Khi tôi đã ngồi vào chỗ cạnh cửa sổ, anh ta cũng không phàn nàn gì, mà lặng lẽ ngồi xuống ghế cạnh lối đi.

Chuyện gì xảy ra với Natsume vậy?

Cái gã bác sĩ ngốc nghếch này im lặng đến đáng sợ, tôi không khỏi nghi ngờ rằng anh ta đang ấp ủ âm mưu gì đó. Sau một cú rung nhẹ, đoàn tàu Shinkansen bắt đầu lăn bánh êm ái. Thị trấn nơi Rika sống trước đây, thị trấn Hamamatsu nơi Natsume từng ở, dần khuất xa.

Mà khoan đã, Natsume im lặng từ lúc nào nhỉ?

Vì ngồi không cũng chán, tôi cố lục lại ký ức vài tiếng trước. Lúc ăn cơm thì anh ta vẫn còn năng động mà, đúng hơn là vẫn là một Natsume xấu tính như mọi khi. Sau đó, chúng tôi ra vườn, nói chuyện với nhau, lúc đó anh ta cũng bình thường, còn ra sức nói xấu mấy người giàu nữa chứ. Ừm, rồi sau đó thì sao nhỉ? À, đúng rồi, một con mèo tam thể đến nằm sưởi nắng bên cạnh cái tượng ếch.

Thấy vậy, Natsume nói:

"Tam thể à. Vậy thì chắc là mèo cái rồi."

Anh ta vừa nói cái gì vậy trời?

"Con mèo tam thể đó là cái hả?"

"Ừ, về mặt di truyền là vậy đó."

"Ồ..."

"Thỉnh thoảng cũng có mèo tam thể đực, nhưng cực kỳ hiếm, nghe nói nếu bán cho dân chài thì họ sẽ trả khoảng một triệu yên (~178 triệu) đó."

"Một triệu? Thật á?"

"Người ta đồn rằng có mèo tam thể đực thì sẽ không gặp bão, dân chài thường rất sùng đạo mà."

Hừm... Hay là khi về Ise, mình thử bắt hết mèo tam thể trong thị trấn xem sao, chỉ cần một con đực thôi là có một triệu yên rồi. Nếu đi đến Toba hay Nantou-cho thì đầy dân chài, bán ở đó chắc được giá lắm. Nhưng mà cũng khó khăn đấy, vì hiếm có nên giá mới cao như vậy, bắt cả trăm con mà toàn cái thì đúng là công cốc.

"Anh rành về mèo quá ha, anh có nuôi mèo hả?"

"Không, không có."

Một khoảng lặng kỳ lạ.

"Chẳng qua là tôi có quen một người rành về mèo sống gần đây thôi."

"À..."

Anh ta nói một cách mập mờ, khiến tôi không biết phải tiếp lời thế nào, đang ngẩn ngơ thì Natsume bỗng dưng...

"Cơm!"

*Gốc là Gohan, có thể hiểu là cơm hoặc bữa ăn

...kêu lên.

Bất ngờ quá làm tôi giật mình, nhưng Natsume chẳng thèm để ý đến tôi, cứ lặp đi lặp lại "Cơm! Cơm!" với giọng lớn. Cái gã bác sĩ khùng này bị sao vậy? Cuối cùng cũng phát điên rồi à?

Tôi ngơ ngác ngước nhìn Natsume, anh ta chỉ tay về phía con mèo tam thể.

"Nhìn kìa, Ezaki."

"À..."

Con mèo tam thể lúc nãy còn đang chải chuốt bộ lông, giờ đang nhìn thẳng về phía chúng tôi. Ánh mắt nó có vẻ rất nghiêm túc.

"Cơm!"

Cái mông của con mèo tam thể ngọ nguậy.

"Cơm!"

"Anh đang nói cái gì vậy?"

"Ha ha ha," Natsume bật cười.

"Mấy con mèo sống ở khu dân cư này ấy mà, dù gọi là mèo hoang, nhưng thực ra cũng gần như mèo nhà rồi. Lúc được cho ăn, thế nào cũng được người ta nói 'Cho con ăn nhé'. "

"Haa."

"Vậy nên, cứ nghe thấy cơm là chúng nó phản ứng vô điều kiện luôn."

"Cơm, cơm..." Natsume lặp đi lặp lại, mỗi lần như vậy, con mèo tam thể lại ngoáy mông. Nó sợ chúng tôi, nhưng lại thèm ăn, chắc là đang giằng xé nội tâm dữ lắm. Mà nói thật, cái gã này đúng là ác thật, cứ làm mèo ta mong chờ, nhưng thực ra chẳng có ý định cho ăn gì cả, chỉ đứng nhìn nó nghoe nguẩy rồi cười thôi. Tôi đi vào phòng khách, gắp miếng cá nướng còn thừa, rồi quay trở lại sân.

"Cậu làm gì đấy?"

"Thì tại nó tội nghiệp quá mà."

Vừa nói, tôi vừa nhẹ nhàng tiến lại gần con mèo. Nó có vẻ cảnh giác với tôi, nhưng hình như vẫn nhận ra mùi cá nướng, cái mũi cứ hít hà liên tục. Tôi nhẹ nhàng đặt miếng cá nướng xuống, cách phiến đá mà con mèo đang ngồi chừng một mét, rồi lùi lại, đứng cạnh Natsume. Con mèo vẫn chăm chú quan sát mọi động thái của tôi.

"Ezaki, cậu... hóa ra cũng tốt bụng phết nhỉ."

Natsume nói, có vẻ thật sự ngạc nhiên.

Tôi làm bộ khinh bỉ, lườm anh ta một cái rõ dài.

"Tôi khác bác sĩ mà."

"... Sao nghe khó chịu thế nhỉ?"

"Không, tôi chỉ nói sự thật thôi."

"... Tao đá cho phát bây giờ, Ezaki?"

"A, nó đến kìa."

Con mèo nhảy phóc xuống khỏi tảng đá. Nó vừa nhìn chúng tôi, vừa tiến lại gần miếng cá nướng, ngửi ngửi, lại nhìn chúng tôi, lại ngửi ngửi, lại nhìn chúng tôi. Sau khi thăm dò cẩn thận mất cả phút, cuối cùng nó cũng bắt đầu ăn cá.

"Ăn ngon lành nhỉ."

"Vâng."

"Lúc nãy cho nó miếng sashimi thì tốt. Ai kia tham ăn quá nên chén hết rồi."

"... Tôi đá anh một phát được không?"

"Tôi đá lại được không?"

Đang nói mấy chuyện vớ vẩn thì có người gọi từ phía sau.

"Ăn ngon miệng quá ha."

Là bác trai.

A, vẫn còn bước đi được, dù rằng vẫn phải nhờ bác gái dìu. Chẳng rõ để che giấu điều gì, hay vì lý do nào khác, bác trai chỉ đeo chiếc găng tay len duy nhất ở tay phải, bàn tay ấy được bác gái nắm chặt trong tay.

Loạng choạng, bác trai tiến lại gần chúng tôi.

"Mày được lộc ăn ngon rồi đấy."

Ông vừa nói vừa vuốt ve con mèo.

"Xin lỗi, tôi tự ý cho mèo ăn."

Natsume cúi đầu ái ngại.

"Ôi, không sao đâu mà."

Bác gái xua tay, vẻ rộng lượng.

A, phải rồi, đâu phải ai cũng yêu mèo đâu, có lẽ họ không thích người khác cho mèo ăn, tôi sơ suất quá, chỉ nghĩ đến con mèo thôi.

"Cháu xin lỗi."

Tôi vội vàng cúi đầu theo.

Bác gái vẫn vậy.

"Không có gì đâu mà."

Nói rồi, bác lại xua tay, điệu bộ niềm nở.

Dù không thích đi chăng nữa, chắc họ cũng không nói ra trước mặt khách. Thôi thì, lỡ rồi cũng đành vậy. Vài phút sau, con mèo chén sạch đống cá, vẻ mặt mãn nguyện vô cùng, rồi lại nhảy lên tảng đá, vẫn là bên cạnh bức tượng ếch. Lần này, nó chải chuốt bộ lông kỹ lưỡng hơn hẳn.

Bác gái nhìn cảnh ấy, khúc khích cười.

"Con mèo đó, ngày nào nó cũng ra đây đấy."

"Dạ."

Tôi và Natsume đồng thanh gật đầu.

"Chắc là đá ấm lên vì có nắng chiếu vào. Những ngày đẹp trời như hôm nay, buổi chiều nó ngủ ở đó suốt đấy."

"Hôm nay trời đẹp thật."

Sau khi đồng tình với bác gái, bác trai ngước nhìn trời.

"Bầu trời như mùa thu ấy nhỉ."

Quả thật, bầu trời trải rộng trên đầu, cao vời vợi như bầu trời mùa thu. Bầu trời vào thời điểm này thường có màu xanh nhạt nhòa, nhưng hôm nay lại trong vắt lạ thường, cảm giác như dù có vươn tay cũng chẳng thể chạm tới.

"Đúng là như mùa thu vậy."

"Hình như hồi mùa thu năm ngoái có bản tin nói rằng, thực ra bầu trời mùa thu lại thấp hơn bình thường đấy."

"Ồ, vậy ạ?"

"Nghe đâu vì không khí trong lành nên mình có cảm giác nó cao hơn thôi. Với lại, hình dạng mây cũng liên quan nữa đó."

"À, ra vậy."

"Sáng nay có mưa nhỏ, chắc không khí cũng trong lành hơn nhiều."

Vừa nghe bác trai và Natsume trò chuyện, tôi vừa ngước nhìn lên bầu trời, quả thật hôm nay mây trôi bồng bềnh trên cao. Thì ra là do mây à? Với lại nhờ mưa nên bụi trong không khí cũng giảm bớt.

"Ra là vậy ạ. À, hiểu rồi. Thì ra là vậy..."

Natsume nở một nụ cười gượng gạo. "Câu trả lời đơn giản quá ha!" anh ta nói rồi cứ cười gượng suốt, phản ứng đấy hơi kỳ lạ. Nếu cảm thấy khâm phục thì còn hiểu được, nhưng sao lại cười gượng nhỉ?

Sau đó thì Natsume im lặng. Lúc nãy anh ta còn hoạt bát, nói đủ thứ chuyện, mà tự dưng mất hết sinh khí. Chẳng còn cách nào khác, tôi đành phải nở nụ cười xã giao, tiếp chuyện bác trai và bác gái, Natsume đã im lặng rồi thì thôi vậy. May mà hai bác cũng rất chu đáo, nên cuộc trò chuyện diễn ra khá vui vẻ. Lần đầu tiên tôi nói chuyện nhiều với người lớn đến vậy. Sau khi được mời trà bánh no nê, chúng tôi chuẩn bị ra về. Khác với lúc đến, lần này bác gái lái xe đưa chúng tôi ra ga.

Chúng tôi chia tay bác gái trước cổng soát vé. Bất ngờ, bác nắm chặt tay tôi bằng cả hai tay.

"Cố gắng lên nhé."

Ánh mắt bác gái vô cùng chân thành.

"Tuy có nhiều chuyện khó khăn, nhưng hãy cố gắng hết sức mình nhé."

Thật là một câu chuyện kỳ lạ.

Người cần cố gắng phải là bác gái mới đúng, vì bác trai bị bệnh thận, đi lại cũng khó khăn, mới có năm mươi sáu mà trông như ông lão, người cần phải cố gắng hết sức mình là bác gái mới phải.

Sau một hồi bối rối, tôi chợt nhận ra.

Bác gái biết...

...chuyện của tôi và Rika.

Hốt hoảng nhìn sang Natsume đứng bên cạnh, anh ta vẫn còn ngơ ngác. Tôi không biết phải làm gì, chỉ biết gật đầu và nói "Vâng". Tôi nghĩ mình nên nói gì đó để đáp lại tấm lòng của bác gái, nhưng chẳng nghĩ ra được lời nào hay ho.

Trong đoàn tàu Shinkansen đang lăn bánh, tôi suy nghĩ, không, đúng hơn là cố gắng suy nghĩ, nhưng dòng suy nghĩ cứ rối tung lên. Vô vàn điều hiện lên trong đầu, nhưng chẳng điều nào đọng lại thành hình, cứ thế trôi tuột đi mất. Tóm lại, tôi chỉ hiểu được một điều duy nhất, cuối cùng tôi cũng hiểu lý do Natsume đưa tôi đến Hamamatsu. Natsume muốn cho tôi thấy, muốn cho tôi thấy bác trai, bác gái, cuộc sống của hai người, con đường mà tôi và Rika có thể sẽ bước đi.

Khi tàu vừa qua Toyohashi, Natsume đã ngủ say. Còn khoảng ba mươi phút nữa là đến Nagoya mà Natsume ngủ suốt thôi. Mà thôi, có lẽ anh ta đang giả vờ ngủ. Ừ, cứ cho là giả vờ ngủ đi. Được thôi đồ nhiều chuyện, cứ giả vờ ngủ thêm chút nữa đi.

Tôi hỏi.

"Bác sĩ Natsume, vận mệnh hay tương lai là do chúng ta quyết định đúng không?"

Natsume không trả lời.

Đang ngủ thì làm sao trả lời được, đương nhiên rồi.

"Đôi tay của chúng ta chẳng phải là để nắm giữ những gì ta khao khát sao?"

Tất nhiên, Natsume không đáp lời.

"Tôi tin vào điều đó, thật đấy."

Tôi nói với Natsume, người chắc hẳn đang say giấc nồng.

"Tôi thực sự tin tưởng."

Đúng vậy, dù thế giới này có bất công, hỗn loạn, dù mọi chuyện không diễn ra như ý muốn, chúng ta vẫn phải cố gắng thu hút những điều tốt đẹp về phía mình, chúng ta phải sống kiên cường, chống lại thực tại nghiệt ngã này.

Bởi vì chúng ta chẳng còn lựa chọn nào khác, đúng không?

Bỏ cuộc ư? Tuyệt đối không thể nào! Cho đến giây phút cuối cùng, tôi vẫn tin tưởng, thế giới này thuộc về chúng ta, đôi tay của chúng ta nhất định sẽ nắm giữ được những điều quan trọng nhất.

Đúng vậy, tôi sẽ tin tưởng!

7

Tôi ở tòa thị chính khoảng hai mươi phút, cảm giác thật ngắn ngủi, nhưng cũng như kéo dài vô tận. Tóm lại, khi bước ra khỏi tòa thị chính, tôi đã hoàn toàn kiệt sức, chỉ đứng nghe giải thích có hai mươi phút thôi mà mệt mỏi hơn cả chạy xong mười cây số...

"Mệt quá nhỉ, Sekoguchi?"

Bước chân tôi nặng trĩu trên đường đến ga.

"Ừ, đúng vậy..."

Sekoguchi mang vẻ mặt thất thần.

Quá mệt mỏi khiến tôi không thể thốt nên lời nào khác, chúng tôi tiếp tục bước đi trong im lặng. Đi ngang qua cục thuế, trung tâm dạy bơi, City Plaza, một nhà hàng, bưu điện, và cuối cùng rẽ phải sau khi đi qua một lữ quán cũ kỹ, rồi thẳng tiến đến ga.

Đến ga, chúng tôi vào một quán ăn nhanh gần đó.

"Haa..."

Vừa ngồi xuống ghế tôi đã thở dài.

"Haaaaaa..."

Tiếng thở dài của Sekoguchi có lẽ gấp ba lần tôi.

Nhấp từng ngụm cà phê nóng, uống được khoảng một nửa thì chúng tôi mới dần hồi phục lại chút sức lực.

Dù sao thì đúng là mệt thật mà.

Sekoguchi lại còn gật đầu nữa chứ! Khi người ta hỏi "Cho hai người ạ?", cậu ấy lại gật đầu. Sau đó, nhân viên giải thích đủ điều, nhưng vì quá căng thẳng, tôi chẳng nhớ được gì cả. Cứ vâng dạ cho qua chuyện, nhưng mọi thứ dường như lọt hết ra ngoài tai. Ôi trời ơi! Tại Sekoguchi cứ gật đầu đấy! Lẽ ra tôi nên nói là tôi đến lấy hộ chị gái mới phải, như vậy, tôi đã không căng thẳng đến thế. Mặt tôi đỏ bừng lên, thật là xấu hổ. Chị nhân viên chắc chắn đã nhận ra cả hai chúng tôi đều đỏ mặt.

Có lẽ nhận ra chúng tôi còn non nớt, chị nhân viên ân cần giải thích chi tiết cách điền vào tờ khai đăng ký kết hôn. Chị ấy còn đặc biệt cho phép chúng tôi viết thử lên một tờ khai nháp, tờ đó bây giờ đang nằm trong túi áo tôi. Bên trái ô quy định có viết "Sekoguchi Tsukasa". Và bên phải là "Mizutani Miyuki", tờ khai kết hôn với tên của hai người sóng đôi bên nhau, chỉ cần nghĩ đến thôi, mặt tôi lại nóng bừng lên. Thò tay vào túi, đầu ngón tay tôi chạm vào mảnh giấy gấp tư. Chỉ một tờ giấy nhỏ bé, tại sao lại có thể lay động trái tim tôi đến vậy?

"Chịu thua rồi."

Sekoguchi cười, giọng điệu mệt mỏi lạ thường.

Bị cậu ấy lây, tôi cũng bật cười theo.

"Ừ, thật sự là chịu thua rồi."

"Cái chị nhân viên kia, giải thích thì tận tình đấy, nhưng mà lại càng khiến mình bối rối hơn ấy nhỉ?"

"Vì chị ấy giải thích quá kỹ, tự dưng tớ lại thấy như mình đang làm chuyện gì đó sai trái."

"À, tớ cũng vậy."

"Thật sự là chịu thua rồi."

"Đúng là chịu thua thật mà."

Aaa, cảm giác kỳ lạ quá, tôi không dám nhìn thẳng vào mặt Sekoguchi, bỗng dưng thấy xấu hổ đến lạ, đầu óc lại vô thức nhớ đến hình ảnh hai cái tên sóng đôi trên tờ giấy đăng ký kết hôn. Tôi thò tay vào túi, và nó vẫn nằm yên ở đó.

"À, ừm..."

"Gì, gì vậy?"

"Cho tớ xem được không?"

"Xem cái gì..."

"Cái, cái bản nháp ấy."

"À, ừ."

Tôi thò tay vào túi, lấy tờ đăng ký kết hôn ra. Vì quá vội vàng, tôi lỡ làm nhàu mất một chút tờ giấy mỏng manh, chuyện đó khiến tôi cảm thấy có lỗi đến kỳ lạ. Một thứ quan trọng như thế này, dù chỉ là bản nháp, cũng không nên làm nhàu mới phải. Aaa, gấp tư nó lại chắc cũng không ổn nhỉ.

"Oa..."

Sekoguchi khẽ thốt lên khi mở tờ giấy ra.

"Đúng là giấy đăng ký kết hôn thật này."

"Cho tớ xem với."

"Ừ, ừm."

Cậu ấy đưa tờ giấy cho tôi, tôi cẩn thận ngắm nghía. "Giấy đăng ký kết hôn" được in rõ ràng. Tên "Sekoguchi Tsukasa" được viết ngay ngắn. Tên "Mizutani Miyuki" cũng vậy, cảm giác thật kỳ diệu, cứ như là thật vậy. Mà giấy thì đúng là thật rồi, nếu cứ thế nộp tờ này đi, tôi và Sekoguchi sẽ kết hôn. Chỉ cần đóng dấu, có người làm chứng, là coi như được công nhận. Kết hôn ư? Một từ ngữ thật vĩ đại, chỉ cần nghĩ đến thôi, đầu óc và trái tim tôi đã quay cuồng.

"Tuyệt vời thật đấy, Sekoguchi. Giấy đăng ký kết hôn ấy."

"Ừ, ừm, đúng vậy nhỉ."

"Thật sự, thật sự là quá tuyệt vời!"

"Ừm... đúng vậy nhỉ."

Cả hai cùng thở dài. Ngẩng đầu lên, tôi bắt gặp ánh mắt của Sekoguchi. Cậu ấy vội vàng né tránh, khiến tim tôi càng đập rộn ràng hơn. A, chuyện gì thế này?

"Nếu nộp cái này, chẳng phải tớ và Sekoguchi sẽ... kết hôn sao?"

"Hả... hả?!"

Sekoguchi giật mình lùi lại.

"K... kết hôn á?!"

"Ví dụ thôi mà! Đương nhiên là vậy!"

Tôi vội vàng nói nhanh. A, mình đang nói cái gì vậy trời? Rõ ràng là chuyện của mình mà đầu óc cứ quay cuồng, chẳng hiểu gì cả.

"Chỉ là ví dụ thôi!"

"Ừ... ừ, đúng là vậy nhỉ."

Khuôn mặt của Sekoguchi đỏ bừng lên.

Chắc chắn là mặt tôi cũng đỏ chẳng kém.

"Tuyệt vời thật."

"Ừm, tuyệt vời thật."

"Thật sự rất tuyệt vời."

Mặt vẫn còn đỏ ửng, chúng tôi cứ lặp đi lặp lại những lời đó. Đơn đăng ký kết hôn, Sekoguchi Tsukasa, Mizutani Miyuki. Chúng tôi cứ nhìn những con chữ đó mãi không thôi.

8

Khi tôi trở lại bệnh viện, trời đã tối hẳn, hóa ra là tôi đã đi cả ngày rồi. Có lẽ vì quá mệt mỏi, cơ thể tôi nặng trĩu. Mà bác sĩ Natsume thật quá đáng, lại bắt bệnh nhân đi xa như vậy.

"Phù..."

Tôi thở hắt ra rồi ngồi xuống giường. Quay đầu lại, tôi thấy hình ảnh phản chiếu của căn phòng trong tấm kính cửa sổ tối om. Ánh đèn huỳnh quang trắng xóa, chiếc giường thô kệch, chồng sách giáo khoa chất đống trên bàn, và cả một thằng nhóc đang ngồi trên giường. A, lưng mình cong quá rồi, phải thẳng lưng lên chứ. Tôi nhếch mép cười, thằng nhóc trong gương cũng nhếch mép cười theo. Thật đấy, phải cố lên đi, tôi ơi, phải mạnh mẽ như bác gái kia, phải thật sự mạnh mẽ đấy, mày làm được không? Tôi tự hỏi, nhưng thằng nhóc trong gương vẫn chỉ cười nhếch mép. Có làm được hay không cũng đâu quan trọng, chỉ có một con đường thôi mà, đúng không? Và nó vẫn cứ cười.

Bỗng có tiếng gõ cửa.

"Ai đó?"

Tôi đáp cho có lệ rồi quay người lại. Cùng lúc đó, cánh cửa mở ra, mái tóc dài buông xõa qua khe cửa, tiếp theo là một khuôn mặt trắng bệch hiện ra, nhìn thẳng vào tôi.

"Gì vậy, Rika?"

"Yuichi... anh ổn chứ?"

"Hả? Có chuyện gì sao?"

"Em thấy anh có vẻ mệt mỏi."

"Ừm, đúng là hơi mệt thật."

"Anh ổn chứ?"

"Tất nhiên là ổn rồi."

"Vậy thì tốt."

Rika đặt tay lên cánh cửa, dáng vẻ như đang muốn ngó nghiêng vào bên trong. Tôi bật cười, vẫy tay ra hiệu, tưởng em ấy sẽ giận, nhưng Rika lại ngoan ngoãn bước vào phòng. Cánh cửa khép lại, tạo thành một tiếng cạch khe khẽ. Trong căn phòng tĩnh lặng, chỉ còn lại tôi và Rika, cứ như thể nơi đây là một thế giới riêng biệt, một thế giới chỉ có tôi và em.

"Chào anh."

Rika khoanh tay sau lưng, cố tình nói một câu sáo rỗng.

Tôi cũng không chịu thua, đáp lại một cách giả tạo.

"Chào em."

Rika bật cười, tôi cũng cười theo. Cứ thế, chúng tôi nhìn nhau cười ngây ngô. Rika có vẻ tròn trịa hơn rồi nhỉ. Aizzz, không được, không được, nếu nói em béo, chắc chắn sẽ giận cho xem. Vậy phải nói thế nào đây?

Sau khoảng năm giây suy nghĩ.

"Hình như em đã lấy lại cân nặng rồi thì phải?"

Tôi dè dặt hỏi.

Rika gật đầu.

"Em đang lấy lại cân nặng, từng chút một."

"Cố gắng ăn nhiều vào, em gầy quá đấy."

Đến lúc này tôi mới nhận ra, để Rika đứng mãi thế này thật không hay chút nào. Nhưng nhìn quanh, chiếc ghế đẩu tròn lại nằm phía bên kia giường, gần cửa sổ, chắc là mẹ đã mang nó ra đó. Tôi định đứng dậy lấy, nhưng lại thấy lười biếng một cách lạ thường, thế là tôi vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh.

"Em ngồi đây này, Rika."

"Vâng."

Lần này em cũng ngoan ngoãn gật đầu, rồi ngồi xuống bên cạnh tôi. Vì đang ngồi cạnh nhau, nên nếu không cố ý quay sang, tôi sẽ không nhìn thấy mặt Rika. Nhưng dù không cần làm vậy, tôi vẫn cảm nhận được sự hiện diện của em, một hơi ấm mơ hồ, và những điều gì đó khác, đang lan tỏa.

"Em nghe chị Tanizaki nói... Anh đã đến Hamamatsu à?"

Giọng Rika vang lên ngay bên cạnh tôi.

Thanh âm dịu dàng lọt vào tai.

"Uhm, anh đã đi tới đó."

"Thế nào?"

"Tuyệt lắm ấy, đồ ăn ngon khỏi bàn. Mà nhắc mới nhớ, em cũng ở đấy nhỉ."

"Ừ."

"Thật sự là một nơi tuyệt vời."

Không hiểu sao giọng tôi lại trở nên rộn ràng như vậy. A, lạ thật, ở bên Rika, tôi cảm thấy an tâm đến lạ. Dù có mệt mỏi, nhưng chính cái sự mệt mỏi ấy lại dễ chịu đến kỳ lạ.

"Anh vất vả rồi."

Rika khẽ cúi đầu nói.

Tôi cũng cúi đầu đáp lại.

"Ừm."

Sau đó cả hai im lặng, hoàn toàn không có lời nào, nhưng tôi chẳng hề cảm thấy cô đơn. Tôi mơ hồ hiểu được Rika, và cũng mơ hồ cảm nhận được Rika đang hiểu tôi, chỉ vậy thôi là đủ. Giường khẽ rung lắc, vai tôi và vai Rika chạm vào nhau, chúng tớ cứ thế tựa vào nhau. A, thì ra mình nên sống như thế này, dựa dẫm, và được dựa dẫm. Liệu tôi có thể là chỗ dựa cho Rika không? Tôi không biết nữa, chẳng tự tin chút nào, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức, Rika à, anh sẽ cố gắng hết mình. Tôi muốn quay đầu lại nhìn bóng dáng của cả hai in trên tấm kính, nhưng chỉ cần cử động thôi, sự cân bằng này sẽ vỡ tan, vì vậy, tôi kìm nén cái thôi thúc muốn quay đầu lại, cứ giữ nguyên tư thế ấy. Tôi nhớ đến bác Ishikawa và vợ bác, họ ngồi cạnh nhau trên ghế sofa và ăn chuối. Ước gì hình ảnh của chúng tôi cũng đẹp như vậy, ước gì chúng tôi cũng có thể có một hình ảnh tương tự.

"Xuân đến rồi nhỉ."

Một lúc sau, Rika lên tiếng.

Tôi gật đầu.

"Ừ, đúng vậy."

"Nhớ dẫn tớ đi ngắm hoa anh đào nhé."

Nghe thấy từ "dẫn", tôi vui sướng đến phát điên. A, lạ thật, tại sao được người khác nhờ vả lại khiến tôi vui đến thế này?

"Cứ giao cho anh, anh biết một nơi tuyệt vời lắm, anh sẽ dẫn em đến đó."

Tôi ưỡn ngực tự hào nói.

Có lẽ vì câu nói đó buồn cười, Rika khẽ khúc khích cười.

"Em sẽ đi mua bánh mochi."

"Hoa không bằng bánh à?"

"Em cũng sẽ ngắm hoa đàng hoàng mà."

"Nếu được thì mua Akafuku đi."

"Akafuku ngon thật đấy nhỉ."

"Lần tới, anh sẽ mua loại vừa mới làm cho em ăn thử nhé. Ngon lắm đấy, loại mới ra lò ấy. À, đúng rồi. Nếu đến cửa hàng chính, còn có món Akafuku Zenzai nữa cơ."

*Akafuku Zenzai (赤福ぜんざい) là một món tráng miệng theo mùa của Akafuku, một cửa hàng bánh kẹo nổi tiếng ở Ise, Mie, Nhật Bản, được làm từ Akafuku mochi và súp đậu đỏ ngọt (zenzai). Món này thường được bán vào mùa thu và mùa đông, và thường được ăn kèm với một ít muối dưa.

"Akafuku Zenzai? Là cái gì vậy?"

"Người ta dùng đậu đỏ và mochi của Akafuku để nấu chè đậu đỏ đó. Món đó thực sự ngon đỉnh luôn."

"Akafuku Zenzai..."

Rika lẩm bẩm, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

"Vậy thì nhất định phải ăn thử rồi."

"Đương nhiên rồi, em sống ở Ise mà, phải ăn chứ."

"Ừm, em sẽ ăn."

Haizz, cái cô gái này gật đầu chắc nịch ghê. Đến lượt tôi bật cười khúc khích, sao con gái ai cũng thích đồ ngọt thế nhỉ? Được thôi, tôi sẽ cho Rika ăn hết đồ ngọt ở Ise này. Dù gì Ise cũng là khu du lịch, bánh kẹo ngọt thì thiếu gì chứ. Nanakoshi Panju này, Nikenjaya Mochi này, Rikyu Manju này, Hemba Mochi này... ừm, còn nhiều lắm. Càng nghĩ càng thấy vui, tôi sẽ chất đầy đồ ngọt trước mặt Rika. Quyết định vậy đi.

*Nikenjaya Mochi (二軒茶屋餅, Nikenjaya Mochi) là một loại bánh kẹo truyền thống của Nhật Bản, cụ thể là một loại mochi, có nguồn gốc từ Ise, tỉnh Mie. Đây là một loại bánh gạo mỏng nhân đậu đỏ ngọt (azuki) và rắc bột đậu nành lên trên. Loại mochi này gắn liền với lịch sử của Ise Jingu (Đền Ise) và những chuyến du ngoạn bằng thuyền từng đưa khách hành hương đến đền.

Rikyu Manju (利休饅頭) là một loại bánh manju truyền thống của Nhật Bản, được làm từ bột, đường, và nhân đậu đỏ (anko). Bánh có hình dạng tròn, vỏ bánh mỏng, mềm, và nhân đậu đỏ ngọt ngào.

"Em về đây."

Vừa nói, Rika vừa nhảy xuống sàn nhà. Hệt như một đứa trẻ con.

"Anh đưa em về."

Tôi cũng nhảy xuống sàn.

"Không cần đâu, em tự đi được mà. Với lại, Yuichi, anh mệt rồi còn gì."

"Không, để anh đưa, phải đưa mới được, đã là đàn ông mà ngỏ ý đưa, con gái không được từ chối đâu đấy, phải nói cảm ơn, nếu không lòng tự trọng của đàn ông sẽ bị tổn thương đó."

Vì hơi ngại nên nửa sau tôi cố tình nói phóng đại lên.

Rika nhìn chằm chằm vào mặt tôi, lâu đến mức bất thường, tôi còn hơi căng thẳng nữa chứ. Cuối cùng, Rika lẩm bẩm "Yuichi thôi mà bày đặt ra vẻ", rồi bước đi. Vậy là, tôi đưa em ấy về cũng được đúng không? Tôi bước theo Rika. Nhưng mà "Yuichi thôi" là sao, "Yuichi thôi" là ý gì?

Tóc của Rika lay động.

Trông thật vui vẻ.

"Này, Rika."

"Gì vậy?"

"Đi ngắm hoa anh đào nhé."

"Ừm."

"Ăn đồ ngon nữa nhé."

"Ừm."

"Cùng nhau đi nhé."

"Ừm."

Trong hành lang bệnh viện tĩnh lặng đến lạ thường, chúng tôi khẽ khàng bước đi. Mái tóc dài của Rika vẫn tung bay vui vẻ.

Chúng tôi sẽ tiếp tục bước đi như thế này, từ giờ trở đi.

Đúng không, Rika...?

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận