Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm...
Izumo Daikichi Mikisai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[WN] Tập 1

Chương 38: Ác Quỷ

3 Bình luận - Độ dài: 1,905 từ - Cập nhật:

“Hừm… Xuất sắc.”  

Lão già tóc trắng ngồi trên ghế sô pha, giơ thanh kiếm ma thuật đỏ rực lên, gật đầu.

"Đây là kiếm ma thuật hạng A đích thực. Tôi mang đến để chúc mừng sinh nhật Ngài Nguyên soái.

"Đại tá mang đến vật quý giá quá. Thứ này ta không nhận được đâu.

Sinh nhật thường không ai tặng thứ này.

"Vậy để tôi đổi vật khác."

"Không, ta nhận."

Nếu ngài ấy từ chối, tôi đã giữ làm của riêng được rồi...

Mà, một thanh kiếm ma thuật tuyệt hảo thế này, ai trong quân đội mà chẳng muốn.

"Xin mời ngài... Thưa Nguyên soái, vậy Ziegwald Alexander là người thế nào?"

Tặng một món quà đắt giá thế này đều có lý do cả.

"Ziegwald à... Kẻ tốt nghiệp thủ khoa trường ma thuật hàng đầu đất nước này. Một kẻ đặc biệt xuất sắc trong Khóa 50 Lừng Lẫy, khóa học ưu tú nhất với sự góp mặt của con cháu các danh gia vọng tộc về ma thuật, cùng đệ tử của những người thực lực. Nghe nói hắn vượt trội đến mức không ai theo kịp, tất cả chỉ còn biết tranh giành vị trí thứ hai."

Lại là một danh xưng ghê gớm.

"Ziegwald là thường dân phải không? Vậy mà giới quý tộc lại để yên được sao?"

"Hắn xuất chúng đến mức đó. Trong thời gian tại học đã lấy được bằng nhà giả kim quốc gia và bằng ma thuật quốc gia đến tận cấp 5."

Học viên mà lấy được bằng quốc gia sao.

Đến tận cấp 5 của hai loại bằng khó nhất là nhà giả kim và nhà ma thuật... 

“Chắc hẳn rất được săn đón.”  

Nơi nào cũng thèm muốn.

Ngay cả quân đội cũng muốn có một học viên như vậy.

"Không được đâu. Vì hắn là trò cưng của mụ phù thủy kia mà."

Phù thủy Kinh đô, Claudia Zettel sao.

"Lý do gì mà một kẻ như vậy lại đến chỗ chúng tôi?"

“Đơn giản. Hắn không hòa hợp với người khác. Thiên tài thường cô độc mà.”  

Tôi nghe nói hắn gây rối rồi bị thuyên chuyển, là thật sao.

"Đến mức đó sao ạ? Theo lời một thuộc hạ có người nhà ở chi nhánh Reet, tôi nghe nói cậu ta tài năng và nhân cách cũng tốt."

Có điều, theo lời Lutz, người nhà đó là một cô gái tốt đến mức đáng lo, nên đánh giá đó cũng không chắc chắn lắm.

"Ta cũng chỉ nghe kể lại nên không biết chi tiết. Nhưng có vẻ chuyện hắn gây sự với nhà Dreves là thật."

Nhà Dreves... một đại quý tộc của đất nước này.

Gia tộc của Trưởng ban Tổng bộ Hiệp hội Ma thuật, người đứng đầu giới ma thuật.

"Nhà Dreves sao... Vậy thì đến cả mụ phù thủy kia cũng khó xử đây."

"Chắc vậy. Chính vì thế nên mới cho hắn lánh nạn ở chỗ các người đấy."

Bảo vệ đứa đệ tử số một của mình à.

Nhưng nếu vậy, có nghĩa là sau khi mọi chuyện lắng xuống, bà ta sẽ gọi hắn về Kinh đô.

“Nếu được, tôi muốn Ziegwald ở lại Reet.”  

Tay nghề giả kim thuật không phải bàn, lại còn nghe nói hôm trước có vụ cháy, hắn đã dùng ma thuật dập tắt một cách ngoạn mục.

"Khó nói... Nếu lời cậu nói là đúng thì nhân cách của hắn cũng không đến nỗi tệ. Như vậy, những thị trấn khác sẽ nghĩ do hắn gây chuyện với nhà Dreves nên mới bị đối xử bất công."

Các chi nhánh Hiệp hội nhà giả kim ở thị trấn khác cũng muốn có Ziegwald.  

Không, cả Hiệp hội Ma thuật nữa. 

Thậm chí các quý tộc khác cũng muốn thu nạp hắn.

"Phải làm gì đó mới được..."

"Thôi, cố gắng đi. Sắp tới cậu sẽ gặp mụ phù thủy đó phải không?"

Tôi đã sắp xếp cuộc hẹn đó rồi.

"Vâng. Cũng sắp đến giờ rồi... Tôi xin phép."

Tôi đứng dậy, cúi chào một cái rồi rời khỏi phòng.

◆◇◆

Sau khi Đại tá của Reet rời khỏi phòng, ta lại một lần nữa rút kiếm ra khỏi vỏ, giơ lên ngắm nghía.

Cả chuôi lẫn vỏ kiếm đều được trang trí, một thanh kiếm tuyệt đẹp, nhưng trước lưỡi kiếm đỏ rực chứa đầy ma lực mê hoặc này, những thứ đó chẳng có ý nghĩa gì.

“Hừm… Hạng A à.”  

Ta cảm thấy nó không chỉ ở cấp độ đó.

Vì là quà tặng, ma lực không quá mạnh, nên kiếm này không phải loại thực chiến chất lượng cao.  

Nhưng độ tinh khiết của ma lực thì lại khác một trời một vực.

Ta đã từng thấy vô số kiếm ma thuật, bản thân ta cũng là nhà ma thuật nên ta biết, một thanh kiếm ma thuật đẹp đến nhường này, ta lần đầu nhìn thấy.

"Với cương vị của ta, vì chiến trường phía Bắc, ta phải cho làm nhiều kiếm ma thuật dùng để thực chiến, nhưng mà..."

Liệu mụ phù thủy kia có cho phép không?

Trong thế giới của pháp sư, quan hệ thầy trò là tuyệt đối.

Thực tế, chính bản thân ta đã ngoài 50 tuổi mà vẫn không dám ngẩng đầu trước sư phụ ngoài 90 của mình.

Huống hồ, đối với một đứa trẻ mồ côi như Ziegwald, bà ta chẳng khác nào là cha mẹ của hắn.

"Giống như Đại tá nghĩ, ta cũng muốn có được kẻ đó... Hừm, hay là trông cậy vào đứa cháu gái vậy."

Ta đứng dậy, cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn.

Rồi ta gọi điện.

『Vâng, Tổng bộ Hiệp hội Giả kim xin nghe.』

Tiếng chuông chờ vừa dứt, một giọng nữ trẻ tuổi vang lên.

"Adele phải không? Ông nội đây."

『Ông nội? Có chuyện gì vậy ạ? Nếu là chuyện riêng thì ông gọi sau giờ làm giúp cháu được không.

Vẫn là đứa cháu gái lạnh lùng như mọi khi.

"Adele sắp chuyển đến Reet rồi phải không? Ông nghĩ sẽ không có thời gian đâu."

『Hả? Vậy ông có chuyện gì? Cháu đang làm việc.』 

Đúng là đứa trẻ lạnh lùng.

"Tối nay cháu có rảnh không?"

『Không, lúc nãy ông nói không có thời gian mà? Cháu còn phải đóng gói đồ đạc, chuẩn bị nên không được đâu ạ.』

Cháu gái dễ thương, nhưng cái tính cách lạnh lùng này, đúng là kim cương có vết mà.

"Ông có chuyện quan trọng muốn nói. Với lại ông cũng già rồi, sức khỏe yếu dần. Adele mà đến Reet, có lẽ sẽ không còn gặp lại nhau nữa."

『Ông nói gì vậy chứ... Haizz, cháu hiểu rồi. Cháu sẽ sắp xếp thời gian.』

Thở dài…  

"Cảm ơn cháu. Xong việc thì liên lạc cho ông. Chúng ta đi ăn cơm."

『Cháu hiểu rồi. Vậy nhé.』 

Adele cúp máy.  

"Đúng là một đứa trẻ dứt khoát..."

Mà thôi.  

Tuy không hiểu rõ lắm, nhưng có vẻ Ziegwald đã mời Adele, chỉ mong mọi chuyện suôn sẻ.

Sau đó, ta cùng Adele ăn tối, con bé vẫn giữ bộ mặt cau có, giữ kẽ như mọi khi.

Nhưng lúc chia tay, nó đã tặng quà sinh nhật cho ta, nghĩ lại thì đúng là một đứa trẻ tốt bụng.

◆◇◆

Ngày hôm sau khi dập tắt đám cháy là ngày nghỉ.

Tôi đang viết công thức nấu ăn để đưa cho Erika.

Bỗng có tiếng chuông reo lên.

“Hử?”  

『Này, Zieg ơi, đi chơiiii nào!』

Từ phía cửa chính vọng lại tiếng đập cửa "ầm ầm" cùng với giọng nói vui vẻ của Leonora.

"Vắng nhà!"

『Có nhà mà. Mở cửa đi!』 

Tôi đứng dậy, ra mở cửa.  

Leonora đang đứng đó, cười toe toét như mọi khi. 

"Có việc gì à?" 

"Ngày nghỉ mà Zieg cứ ru rú trong phòng nên tôi định rủ cậu đi hẹn hò."

"Hẹn hò? Cô có chỗ nào muốn đi à?"

Tôi thì không.  

"Đi chợ đi. Nghe nói vợ tôi định làm bánh kẹo nên đi mua đồ."

Ra vậy…  

"Đợi chút. Tôi vừa viết xong công thức, để vợ cô làm thử xem."

Nói rồi, tôi quay lại lấy cuốn sổ ở phòng khách.

"A, sự mách bảo của thần linh nhỉ. Có món gì ngon không?"

"Ừm... Helen, ngươi thấy món nào được?"

"Bánh pound được ạ."

Món đó thì dễ.

"Vậy món đó đi. Leonora, đi thôi."

"Hộ tống tôi đi chứ."

Hộ tống…  

Nhắc mới nhớ, Leonora là tiểu thư quý tộc mà nhỉ.

Lúc nào cũng cười toe toét, đùa giỡn nên tôi quên mất.

“Tôi bận hộ tống Helen rồi.”  

"Phũ phàng thật... Đúng là đồ chồng gia trưởng."

Cộng với cô vợ tiện lợi rồi chia hai thì vừa đẹp.

"Cô thì làm được gì?"

"Nói gì ác thế... Vậy thì, để tôi mời loại trà hảo hạng nhất nhé. Là thượng phẩm của Đế quốc đấy?"

Ai biết.

Với một kẻ không biết phân biệt mùi vị như tôi, trà nào cũng như nhau.

Chúng tôi đi chợ mua đồ, rồi đến nhà Erika thưởng thức tiệc trà.

Cứ thế ở lì, ăn ké bữa tối, sau đó mới về nhà.

Rồi tôi đi tắm, thưởng thức thú vui cuối cùng của ngày nghỉ là uống rượu whisky trong phòng ngủ tối mờ.

"Ngài Zieg, ngài nghĩ thị trấn này thế nào ạ?"

Helen hỏi.  

"Ta chẳng nghĩ gì cả."

"Không, phải có gì đó chứ ạ."

"Thật sự không có gì. Thành thị thì tốt, nông thôn thì chán... Từ kiếp trước ta đã mơ hồ nghĩ vậy suốt. Nhưng khi thực sự đến đây, nông thôn hay thành thị cũng chẳng khác gì. Dù ở đâu, lòng ta cũng không có gì thay đổi."

"Đó là chuyện tốt sao ạ?"

Ai biết?  

Ít nhất, đó không phải chuyện xấu.  

"Ta nào biết được."

"Vậy, nơi làm việc mới thì sao ạ?"

“Không tệ.”  

Tôi khẳng định.  

"Vì chị Erika và chị Leonora đều là người tốt mà."

Cả trưởng chi nhánh nữa.  

"Ta nhớ lại lời ai đó từng nói: 'Đi đâu không quan trọng, quan trọng là đi cùng ai'. Đúng thật."

Erika và Leonora đều vui vẻ và tốt bụng.

Cũng có chí tiến thủ, nhưng không phải kiểu người đạp đổ người khác.

Hơn nữa tính tình lại phóng khoáng nên có lỡ lời chút cũng bỏ qua cho.

Làm việc ở một nơi như vậy chắc là tốt.

Với lại, có Helen ở cùng là được rồi.

"Ngài Zieg trông rất vẻ vui."

“Vậy sao?”  

"Vâng. Như hôm nay chẳng hạn, dù là ngày nghỉ nhưng ngài vẫn vui vẻ dự tiệc trà cùng đồng nghiệp. So với ngài Zieg trước đây, thật khó mà tưởng tượng."

Cũng đúng…  

Cả hai kiếp đời của tôi đều không có bạn bè, cũng chưa từng đi đâu với đồng nghiệp.

"Ta có vui không nhỉ?"

"Ngài không nhận ra sao?"

Helen nhìn ra cửa sổ.  

Cửa sổ trong căn phòng tối mờ chỉ có ánh sáng gián tiếp trông như một tấm gương.

"Ta nào biết..."

Hình ảnh phản chiếu của tôi trong cửa sổ, tôi cảm thấy mình không còn là con ác quỷ bị ám ảnh bởi tham vọng thăng tiến nữa. 

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Nhà 3 con vợ chồng hạnh phúc
Xem thêm
Giống t thế, thấy mk trống rỗng vl... Haizzzz...
TFNC
Xem thêm
Ko tham vọng, ko ước mơ, chỉ muốn sống sang ngày tiếp theo mà chẳng bt sống để làm j
Thôi thì cứ sống r tìm ước mơ v, còn đang đi học, đời còn dài mà =))
Xem thêm