• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[WN] Tập 1

Chương 32: Điện thoại

2 Bình luận - Độ dài: 1,591 từ - Cập nhật:

Chúng tôi trở lại chi nhánh, mỗi người tiếp tục làm việc của mình. 

Erika làm thỏi kim loại, còn Leonora làm gạch. 

Tôi thì đang ngắm nghía, điều chỉnh lại lưỡi kiếm vừa rèn từ sắt.

"Từ hôm qua đến giờ em thấy anh cứ ngắm mãi, anh đang làm gì vậy ạ?" 

Erika hỏi.  

"Anh đang kiểm tra xem có bị cong vênh hay lồi lõm chút nào không, rồi điều chỉnh lại." 

"Vậy ạ? Thoáng nhìn đã giống một thanh kiếm rất tuyệt rồi mà..." 

"Anh cũng thấy vậy. Nhưng mấy tay quân nhân được tặng kiếm kiểu này hay để ý tiểu tiết lắm. Toàn mấy lão cuồng ấy mà." 

Chắc để trưng bày chứ không dùng đến.

"Ồ... Năm ngoái chi nhánh mình cũng không có đơn hàng giao kiếm ma thuật nào nên em không biết. Ra là vậy ạ." 

"Từ trước đến giờ, chi nhánh đâu có yêu cầu chế tạo vũ khí." 

Vùng biên cương phía Nam này vốn không dính dáng chiến tranh.

"Yêu cầu làm thỏi có nhiều không?" 

"Em nhớ hình như cũng kha khá ạ. Các anh chị tiền bối đã làm." 

"Chỗ đó được gửi lên phía Bắc để rèn kiếm. Anh cũng từng rèn kiếm, làm cả giáo mác, mũi tên các thứ."

Công việc đó nhàn hạ, cũng tốt.

"Vậy ạ. Thế số thỏi này cũng sẽ trở thành vũ khí sao?" 

Erika ghét vũ khí nên đang để tâm.

"Ai biết. Sắt dùng đâu mà chẳng được." 

"Cũng phải ạ. Chắc sẽ được dùng cho phi thuyền." 

Không đâu, chỗ thỏi sắt hạng D này chắc không dùng được. 

Nguyên liệu cho phi thuyền phải từ hạng B trở lên. 

Mà thôi, nói ra mấy chuyện phũ phàng này làm gì.

"Chà... Chắc thế này ổn rồi." 

Tôi đặt lưỡi kiếm đã tinh chỉnh xong lên bàn.

"Xong rồi ạ?" 

"Ừ. Cường hóa nó nữa là xong. Hôm nay chiết xuất nguyên tố từ hồng thạch, ngày mai cường hóa rồi giao hàng." 

"Ồ... Nhanh vậy sao." 

"Anh giỏi mấy món này. Người thường tốn nhiều thời gian hơn."

“Anh Zieg đỉnh thật!”  

“Đương nhiên.”  

Tôi khác lũ bất tài ngoài kia.

"Kẻ chỉ biết khoe khoang và cô nàng nịnh bợ..."

Leonora lẩm bẩm.  

"Tôi chỉ nói sự thật." 

"Nịnh bợ... Ể? Em giống vậy sao?" 

Ừ.  

"Không có đâu. Erika khác tôi, em ấy giỏi nhìn ra điểm tốt của người khác." 

Còn tôi thì ngược lại.  

Giỏi moi móc khuyết điểm của người khác.

Hay đúng hơn, cảm giác như tôi chỉ nhìn vào đó.

"—Này! Zieg, có điện thoại!"

Trong lúc chúng tôi vừa làm việc vừa nói chuyện, Trưởng chi nhánh lên tầng hai gọi tôi.

“Điện thoại? Ai thế?”  

"Adele ở Tổng bộ. Không phải cô bé lần trước sao?"

Người quen tên Adele chỉ có cô ấy.

Tôi liếc nhìn Leonora. 

Leonora không ra nghe máy nhỉ?

"Gọi đích danh cậu đấy."

“Vậy à…”  

Đành chịu, tôi nghĩ rồi đứng dậy, đi đến chỗ Trưởng chi nhánh rồi cùng ông ta xuống tầng 1.

"Trưởng chi nhánh, ông lắp thêm điện thoại tầng 2 được không? Quầy tiếp tân không có người, ông cứ chạy lên xuống cũng phiền." 

Chi nhánh này chỉ có một điện thoại đặt ở quầy tiếp tân không người tại tầng 1.

"Cũng phải. Ngày kia nghỉ, ta gọi thợ đến lắp." 

"Làm phiền ông."

Xuống tầng 1, Trưởng chi nhánh đã về phòng, tôi nhấc điện thoại ở quầy tiếp tân.

"Alô, Adele phải không?" 

『Vâng. Chào anh, Zieg. Anh đang làm việc à?』 

Chứ còn gì nữa.

"Không, tôi vừa xong việc, đang nghỉ ngơi. Còn cô, Adele, không phải làm việc sao?" 

『Tôi cũng đang nghỉ. Về chuyện chuyển công tác...』

"Không được chấp thuận à?" 

Có khi thế.  

『Không ạ, được chấp thuận dễ lắm. Tôi nghĩ sẽ không được phép, nhưng nhanh đến không ngờ.』

Được duyệt rồi à...

Mà thôi, cũng đáng mừng...

"Vậy, khi nào cô đến được?" 

『Xin lỗi, tôi có nhiều đồ đạc nên việc đóng gói chuyển nhà sẽ hơi tốn thời gian. Tôi định xin nghỉ phép có lương, dù vậy chắc cũng phải đến khoảng tuần sau.』

Tôi xong ngay, nhưng phụ nữ chắc mất thời gian hơn.

Huống hồ Adele là quý tộc, đồ đạc hẳn nhiều lắm. 

Mà, dự kiến 2 tuần sau mới tới, giờ thành 1 tuần, không những không vấn đề gì mà còn phải biết ơn.

"Hiểu rồi. Đến đây cô ở đâu? Có khu chung cư gọi là ký túc xá, phòng 2LDK ở được. Hơn nữa, còn được giảm giá, chỉ còn 25 ngàn el."

『Vâng. Tôi cũng định ở đó.』 

Dù là quý tộc, đi làm 30 giây cũng có sức hấp dẫn.

"Vậy để tôi làm đơn đăng ký trước, cô có thể ở ngay ngày đầu tiên." 

『Cảm ơn anh. Giúp tôi nhiều quá.』 

"Không, tôi mới phải cảm ơn cô. Tôi đang chờ Adele đến."

Nếu tham khảo cuốn sách dạy tán gái kia, lúc này nên nói 'Thật vui vì được làm việc cùng cô', nhưng nghe giả tạo không chịu nổi, nên tôi không nói.

『Vâng. À, Trưởng ban bảo tôi chuyển máy cho ngài ấy.』 

Hả?  

"Trưởng ban? Có chuyện gì?"

『Tôi không rõ. Hình như ngài ấy là sư phụ của anh, phải không? Chắc muốn hỏi thăm tình hình gần đây của anh?』

Bà ấy không phải kiểu người để tâm mấy chuyện đó. 

Đúng hơn, chính bà ta đã điều tôi đến đây.

"Cô chuyển máy được không?" 

『Được ạ. Xin anh đợi một chút. À, trước khi rời khỏi đây tôi sẽ liên lạc lại.』 

"Ừ. Biết rồi."

Tôi vừa đáp lời, tiếng nhạc chờ từ ống nghe vang lên.

Một lúc sau, tiếng nhạc chờ tắt.

『Zieg hả?』  

Giọng Trưởng ban.

"Chào ngài. Việc gì vậy?"

『Vẫn hấp tấp như mọi khi.』  

"Tôi đang làm việc." 

Thật ra cũng không vội.

『Mà thôi. Bên đó sao rồi?』  

"Không tệ. Có Helen thì ở đâu cũng vậy." 

『Helen? À, con mèo mít ướt đó.』  

Helen sợ con chim ưng, linh thú của Trưởng ban nên toàn trốn biệt.

"Con bé không mít ướt đâu. Quan trọng hơn, sao chi nhánh này ít người thế? Trước khi tôi đến chỉ có 2 nhà giả kim. Cả hai đều cấp 10. Bất thường quá phải không?"

『Đúng vậy. Bên này cũng thấy có vấn đề. Nên mới điều cậu đến.』  

Ra là có một gã bị giáng chức đúng lúc, vừa khéo để đẩy qua đây. 

"Tôi nghe nhân viên ở đây bị lôi kéo đi chế tạo phi thuyền ở một thị trấn phía Bắc? Sao ngài dễ dàng cho phép vậy?" 

Dù thuyên chuyển cũng cần dấu của Trưởng ban mới được.

『Thị trấn Jean. Phi thuyền đặt hàng từ Hoàng gia. Bên này không từ chối được.』  

Jean là một thị trấn khá lớn phía Tây Bắc.

“Tại sao yêu cầu từ Hoàng gia không đến Tổng bộ ở Kinh đô mà lại là Jean? À, không, do Hoàng hậu nhỉ.”  

Quê của Hoàng hậu hình như ở Jean.

『Đúng vậy. Xét về địa vị, đây là chủ đề ta không muốn nhắc đến nhiều.』  

Một lời của Hoàng hậu có sức nặng ngàn cân đây.

Mà, chuyện đó cũng thường tình.

"Vậy đành chịu. Dù việc chế tạo phi thuyền kết thúc, công việc chắc vẫn còn nhiều."

Thế giới nào cũng có mấy chuyện cấu kết như vậy.

『Ừ. Nên chi nhánh Reet mới ra nông nỗi đó. Vì vậy đơn xin chuyển của Adele ta cũng duyệt ngay. Đúng là cầu được ước thấy.』  

Thì ra vậy...

"Cảm ơn ngài. Còn ai khác không?"

『Làm gì có kẻ nào muốn đến Reet. Adele cũng can đảm lắm mới xin đi. Sao? Cô ta là bạn gái cậu à?』  

Ai cũng nói vậy...

“Làm gì có. Đơn giản chỉ là bạn học cũ, với lại ở đây có bạn của Adele nên tôi mời thử. Tôi cũng không nghĩ sẽ được đồng ý.”  

『Vậy à... Đồng nghiệp bên đó của cậu thế nào? Cấp 10 cả, không dùng được việc gì à?』  

"Chỉ thiếu kinh nghiệm thôi chứ không phải không làm được việc. Xét theo nội dung công việc ở đây, nhiêu đó là quá đủ rồi. Quan trọng nhất, họ đều người tốt."

Điểm đó giúp tôi rất nhiều.

『Ồ... Vậy tốt rồi. Thôi, cố gắng lên. Ta cũng sẽ cho tuyển thêm người theo yêu cầu của Trưởng chi nhánh bên đó. Cứ đợi đi, nhưng đừng mong đợi nhiều.』  

Chắc chắn không ai tới.  

"Hiểu rồi. À, ngài nhớ cấp chi phí đi lại cho Adele đấy." 

『Rồi rồi. Vậy nhé.』  

Trưởng ban cúp máy, tôi cũng đặt ống nghe xuống.

"Helen, Adele bảo trước khi khởi hành sẽ liên lạc lại, đúng không?" 

So với cuộc nói chuyện với Trưởng ban, tôi để tâm chuyện đó hơn.

"Vâng. Cô ấy có nói vậy, Ngài Zieg." 

"Cô ấy thật sự muốn nói gì nhỉ?" 

"Chị ấy sẽ rất vui nếu được ra đón." 

Đúng như mình nghĩ...

"Đến cả ta cũng hiểu ra."

Dù gì chính tôi cũng được Erika làm vậy.

"Tuy chị Adele từng đến thị trấn này, nhưng chúng ta vẫn nên ra đón. Ngài Zieg đã mời chị ấy mà." 

“Đúng thế…”  

Tôi báo lại Trưởng chi nhánh chuyện phòng ốc của Adele, rồi lên tầng 2, quay lại làm việc.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Thứ t để tâm nhất là vc main bt nên nói j đúng vs lòng mk, ko quá giả tạo =))
TFNC
Xem thêm