Corrupted Blood Salvatore...
WhatSoon めあり愛子, 愛子さん
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Corrupted Blood Salvatore: TS Villain’s Unorthodox Reincarnation

Chương 12 Vị cứu tinh của Dòng Máu Ô Uế

1 Bình luận - Độ dài: 10,260 từ - Cập nhật:

Đã gần mười năm trôi qua kể từ ngày tôi gặp cô ấy lần đầu... Hồi tiểu học.

Lúc đó mẹ tôi vẫn còn sống, nhưng bố đã bắt đầu vắng nhà ngày càng nhiều.

Dù chỉ là đứa trẻ, tôi hiểu gia đình mình chẳng bình thường chút nào. Nắm tay đứa em gái nhỏ, tôi cảm thấy mình mắc kẹt trong thứ mà tôi chỉ có thể gọi là 'bất hạnh'.

Kusunoki Chikage. Gặp cô ấy hoàn toàn là sự ngẫu nhiên.

Một ngày nọ, cô ấy đột nhiên... xuất hiện trong lớp. Thậm chí tôi còn chẳng nhớ mặt cô ấy lúc đầu... Nhưng cô ấy vốn là bạn cùng lớp mà, phải không?

Chúng tôi chưa từng nói chuyện, chưa từng tương tác.

Với tôi, cô ấy chỉ là một trong vô số khuôn mặt vô danh.

Nhưng khi lần đầu nhìn thấy đôi mắt ấy... Tôi sợ hãi.

Đôi mắt cô ấy tối tăm và trống rỗng.

Tôi từng nghĩ mình là kẻ 'bất hạnh' nhất.

Nhưng chưa bao giờ tưởng tượng có ai đó còn bất hạnh hơn tôi.

Suy nghĩ đó... giờ đây thật ngạo mạn, thật trẻ con một cách đáng xấu hổ.

... Hồi đó, tôi không muốn cô ấy trông như vậy.

Tôi không muốn 'bất hạnh' của mình bị lu mờ.

Tôi muốn tin rằng mình mới là người 'khốn khổ' hơn.

Vì thế, tôi đã chìa tay ra nắm lấy tay cô ấy.

Tôi nghĩ mình có thể mang lại hạnh phúc cho cô ấy.

Ngây thơ làm sao.

Nhưng dù tôi cố gắng chạm vào cuộc đời cô ấy bao nhiêu, dù trò chuyện bao nhiêu, dù quan tâm đến mấy...

Cô ấy vẫn khoác lên mình chiếc áo 'bất hạnh'.

Rồi một ngày, điều gì đó thay đổi.

Dù không ai để ý, tôi nhận ra.

Đôi mắt cô ấy đã khác.

Chính anh trai cô ấy đã cứu cô ấy.

Tôi biết được chừng đó.

Tôi xấu hổ - xấu hổ vì sự hời hợt của mình.

Tôi bắt đầu ghét bản thân vì dám phô trương 'bất hạnh' của mình như một thứ để khoe khoang.

Từ thời điểm đó, tôi bắt đầu ước...

Ước rằng mình cũng có thể cứu ai đó.

Ít nhất, tôi muốn xóa đi 'bất hạnh' của những người thân thiết.

... Cô ấy từng bảo tôi 'tốt bụng'.

Không, không phải vậy.

Tôi chỉ muốn trở thành người có thể cứu cô ấy.

Một người như anh trai cô - người mà tôi chưa từng gặp.

... Rồi anh trai cô ấy chết.

Từ khoảnh khắc đó, tôi thề sẽ bảo vệ Chikage.

Thay cho anh trai cô... Tôi thề sẽ giữ lấy mọi thứ quý giá mà cô ấy có thể đánh mất.

Và giờ đây.

Trong nhà kho rộng lớn đổ nát này, bầu trời lộ ra qua những kẽ nứt trên mái tôn vỡ vụn.

Ánh trăng chiếu xuống chân tôi.

Tiếng bước chân kim loại vang lên trong không khí.

Tôi quay về phía nguồn phát.

"... Chikage."

Từ cầu thang bước xuống là Chikage.

Cô ấy trông vẫn như cũ, nhưng giờ tay áo đã nhuộm đỏ thẫm.

Máu của ai thế này?

Nỗi kinh hoàng không tên khiến tim tôi đập thình thịch.

"Chào buổi tối, Kazuki. Trăng đêm nay đẹp quá nhỉ?"

Cô ấy nói với nụ cười không tì vết... Đứng đối diện tôi trên nền bê tông lạnh lẽo.

Chúng tôi đối mặt nhau dưới ánh trăng.

Cử chỉ và biểu cảm của cô ấy vẫn quen thuộc như xưa... Nhưng mọi thứ khác - địa điểm, quần áo, máu me - đều trái ngược hoàn toàn.

Tôi nhíu mày, mở miệng:

"Nozomi đâu rồi...? Em ấy ở đâu?"

"Đừng vội. Hãy nói chuyện một chút đã."

Lời cô ấy nghe như lời mời, nhưng sắc thái tinh tế cho thấy đó là mệnh lệnh.

Nếu tôi làm cô ấy tức giận, Nozomi có thể bị hại.

Lúc này, tôi không nắm bắt được trạng thái tinh thần của Chikage.

Người mà tôi từng coi là bạn - không, là gia đình - tại sao lại làm chuyện này?

Cô ấy đang nghĩ gì...?

Thứ duy nhất giữ những sợi chỉ mong manh trong tim tôi không đứt là niềm tin: Tôi phải cứu em gái mình.

"Em đã suy nghĩ nhiều lắm, Kazuki à."

Giọng cô ấy thản nhiên như khi chúng tôi cùng đi học.

"Em luôn ghen tị."

"... Ghen tị?"

Tôi không nhịn được mà lặp lại từ đó.

"Ừ. Với Nozomi và anh, Kazuki. Em ghen tị lắm."

Vừa nói, tôi vừa tìm cơ hội tấn công.

Cô ấy không cầm 'kiếm'.

Cả hai đều không.

Tôi không rút kiếm để tránh khiêu khích cô ấy.

Nhưng... Tại sao cô ấy không vũ khí?

Có phải cô ấy không định chiến đấu?

"Khi anh trai em chết... em suy sụp lắm."

"Chikage..."

Vậy là do vụ tai nạn đó... Thứ khiến cô ấy thức tỉnh năng lực.

"Nhưng rồi Nozomi-chan và Kazuki đã tử tế với em, và em—"

Từ khoảnh khắc đó, cô ấy—

"Em cảm thấy ghen tị."

Cô ấy hẳn đã bắt đầu tan vỡ.

"Anh trai em đã mất, vậy tại sao hai người lại được sống hạnh phúc bên nhau?"

"Như thế... không công bằng chút nào..."

"Chúng em từng như gia đình, phải không? Thật vô lý... Mỗi lần hai người tử tế với em, em lại phát điên lên vì không hiểu tại sao anh trai em phải chết."

"Chikage... Chúng tôi không bao giờ..."

"Em biết. Em biết anh và Nozomi-chan luôn tốt với em."

Cô ấy mỉm cười, biểu cảm nứt vỡ như vầng trăng khuyết trên cao.

"Đó là lý do đây là vấn đề của em. Là lỗi của em. Em là kẻ hỏng hóc."

Lời tự hạ thấp bản thân khiến tôi siết chặt nắm đấm.

Tôi ghét bản thân vì đã không nhận ra.

Nhưng lần này, tôi quyết tâm hành động.

"Chikage, vẫn chưa muộn."

"Chưa muộn?"

"Ừ. Về nhà đi - ba chúng ta. Em, anh và Nozomi."

Tôi đưa tay ra.

Tầm nhìn mờ đi, nhưng tôi kìm nén nước mắt.

Chikage là gia đình của tôi.

Và tôi biết Nozomi sẽ hiểu.

"Anh đã không nhận ra trước đây... Anh xin lỗi. Nhưng làm ơn... Anh không muốn làm tổn thương em."

"... Hế. Ra vậy. Thật là—"

Chikage—

"Đáng thương làm sao..."

Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt vừa bực bội vừa đau buồn.

Nụ cười biến mất, thay bằng vẻ khinh thường.

... Tôi nín thở.

"Chikage, Anh không hề nói dối...! Anh—"

"Nozomi-chan và anh, Kazuki, Đều là một lũ lũ ngốc."

Cô ấy ngắt lời tôi.

"Hai người còn chẳng nhận ra tình huống của mình. Không hiểu em là kẻ tồi tệ thế nào."

"Chikage..."

"Anh bám víu vào ý nghĩ rằng em vẫn còn tốt, hy vọng tìm thấy chút nhân tính trong em."

Chikage giơ ngón tay chỉ lên cao.

Ánh mắt tôi đi theo.

Một túi rác nhựa mắc trên cần cẩu gỉ sét.

Nó... nhuốm màu đỏ và đục ngầu.

"Suốt thời gian qua, em đã lừa dối anh. Và giờ... Anh còn hy vọng gì? Đó là lý do—"

Chikage triệu hồi 'kiếm' trong tay phải.

Tôi chỉ có thể nhìn chằm chằm.

Chiếc túi nhuốm đỏ và đen...

Đó là gì? Tại sao nó màu đỏ?

"Đây là cách anh kết thúc... Chết như thằng ngốc."

Chikage giơ 'kiếm' lên. Những sợi dây máu bắn ra từ bóng cô ấy, và tôi bản năng định né—

Chỉ để nhận ra chúng không nhắm vào tôi.

Chúng vươn tới chiếc túi rác trên cao.

Những sợi dây xé toạc túi rác.

Giữa cô ấy và tôi, Thứ trong túi tràn xuống đất.

"Ah..."

Mùi hôi thối tràn ngập - mùi thối rữa lẫn máu tanh.

Tôi nhận ra đó là xác người.

Một đống thịt nát và máu văng tung tóe trên mặt đất. Trong đống hỗn độn đó là những mảnh vỡ không thể nhầm lẫn - thuộc về con người.

Tôi bản năng bịt miệng.

Ánh nhìn tôi... dán chặt vào thứ từ túi rác đổ xuống.

"Nè... Anh nghĩ đây là ai?"

Chikage bỏ 'kiếm' và tiến lại gần thi thể.

Không chút do dự trước máu me dính đầy tay và quần áo, cô ấy nhặt lên thứ còn giống hình dáng con người.

Đó là... một bàn tay người.

... Máu nhỏ giọt từ cổ tay bị đứt lìa, tạo thành vũng trên nền bê tông.

"Ugh..."

Da nó trầy xước khắp nơi, có lẽ do va đập khi rơi hoặc bị cắt đứt.

Bàn tay của ai?

"K-không..."

Tôi... Tôi đã sợ điều tồi tệ nhất trước khi đến đây.

Nhưng sâu thẳm, tôi vẫn bám víu hy vọng, tin rằng không thể nào là sự thật.

Tôi không thể tin Chikage lại làm chuyện này.

"Tại sao... Tại sao em chuyện này...?"

Nhưng khi nhìn bàn tay đó, tôi biết.

Dù thịt nát không nhận ra được...

"Nozomi..."

Tôi nhận ra lớp sơn móng tay.

"Ừm, chính xác. Trúng phóc~"

Đó là sơn móng Chikage tặng em ấy dịp sinh nhật.

Nozomi trân trọng nó, tự hào khoe với tôi...

"Nozomi-chan đúng là đồ ngốc. Đến tận lúc em giết, con bé vẫn hoàn toàn tin tưởng em. Thật bi hài làm sao."

Giọng Chikage đầy chế nhạo khi cô ấy ném bàn tay từng là của Nozomi xuống đất, vứt bỏ như rác rưởi.

Tiếng "cộp" nhỏ khi nó chạm bê tông... Âm thanh đó.

Nhìn nó, tôi—

... Trái tim tôi—

Tiếng rạn nứt trong tim—

"Anh... Tại sao..."

Quyết tâm giữ tôi đứng vững, ý chí bảo vệ Nozomi—

Tan vỡ.

"Tại sao..."

Đầu gối tôi khuỵu xuống, tôi quỵ xuống đất.

Tôi không thể đứng.

Tôi không muốn đứng.

"Tại sao... Tại sao em làm vậy, Chikage...?"

Tôi coi cô ấy là gia đình.

Không, ngay cả giờ, tôi vẫn coi như vậy.

Khi nhắm mắt, tôi thấy khuôn mặt tươi cười của Nozomi, Chikage nhìn em ấy âu yếm.

Những ký ức hạnh phúc.

Những thứ tôi muốn bảo vệ.

"Để khiến anh đau khổ, Kazuki... Em đoán vậy."

Và giờ, những ký ức đó chìm trong biển máu.

Những gương mặt từng rõ ràng giờ nhuốm đỏ và mờ nhòa.

Chikage... đá bàn tay đứt lìa của Nozomi, khiến nó lăn về phía tôi.

Hành động của cô ấy thật vô tâm, coi Nozomi như rác rưởi.

"... Ah..."

Tôi nhìn chằm chằm không tin nổi.

Tôi từng nghĩ Chikage và Nozomi như chị em, bạn thân thiết.

Tôi tin vào điều đó.

Nhưng tất cả chỉ là dối trá.

Một vở kịch.

"... Anh và em... Anh tưởng chúng ta—"

Tôi yêu cô ấy.

Điều đó là sự thật, không cần bàn cãi.

"Heeh, ngọt ngào quá. Em vui lắm đấy~"

Giọng cô ấy đầy chế giễu, như đang nhạo báng cả sự chân thành của tôi.

Tôi thực sự yêu cô ấy.

Thực sự.

"Nozomi cũng coi em là gia đình, là người bạn thân nhất... Vậy mà!"

Tôi ngẩng đầu, giọng run rẩy. Chikage nhìn xuống tôi, vẫn mỉm cười.

Nhưng khi tôi trừng mắt, biểu cảm cô ấy... chợt tắt lịm, dù chỉ chốc lát. Hoặc có lẽ đó chỉ là ảo tưởng của tôi. Thực tế, có lẽ cô ấy chẳng cảm thấy gì.

Cả Nozomi lẫn tôi đều chẳng có ý nghĩa gì với cô ấy.

"Nè, Kazuki."

Giọng cô ấy nhẹ nhàng như trò chuyện bình thường.

"... Chikage."

Chikage cười tươi đến mức không hợp hoàn cảnh.

"Anh cảm thấy thế nào lúc này?"

Cảm thấy thế nào ư?

Chẳng phải rõ ràng rồi sao?

Cô gái tôi yêu phản bội tôi, người thân yêu bị vứt bỏ như rác.

Làm sao tôi có thể diễn tả được?

"Anh cảm thấy thế nào khi mất đi thứ quý giá vì không đủ mạnh mẽ...Khi bị người mình tin tưởng phản bội? Anh không định nêu cảm nhận gì sao?"

Với cô ấy, cái chết của Nozomi chẳng có ý nghĩa.

Cô ấy giết em ấy chỉ để hành hạ tôi... Chỉ vậy thôi.

Đúng vậy.

Luôn như thế này.

Tôi luôn bị hành hạ bởi 'năng lực điều khiển thịt' của 'siêu nhân' đó.

Luôn luôn, không ngoại lệ.

Mục đích duy nhất của cô ấy là khiến tôi đau khổ.

Chikage... Cô ấy chưa từng yêu tôi.

Mọi thứ cô ấy làm đều vì khoảnh khắc này... Để khiến tôi đau đớn.

Cô ấy cũng chẳng quan tâm Nozomi...

Cô ấy đã lừa dối tôi từ đầu.

... Niềm tin tôi vẫn dành cho cô ấy.

Mong ước cứu cô ấy.

Tất cả, nhuốm đầy máu, vỡ vụn.

Và người phá hủy nó... Là chính cô ấy.

Thứ tràn ngập trái tim tôi giờ là sự phẫn nộ.

Lòng căm thù.

Trái tim rách nát, để lại những vết nứt mà cảm xúc tiêu cực len lỏi vào.

"Chikage... Chính em, anh sẽ..."

Một 'thanh kiếm' xuất hiện trong tay phải tôi.

Những mạch máu dọc lưỡi kiếm đập theo nhịp tim.

Sức mạnh này, vốn dùng để bảo vệ những gì thân yêu...

Nhưng giờ, tôi chẳng còn gì để bảo vệ.

Mọi thứ đã bị phá hủy.

Đứa em gái tôi muốn bảo vệ.

Cô gái tôi yêu.

Cô ấy đã chà đạp lên tất cả.

Chikage giơ tay lên.

Một thanh kiếm hiện trong tay cô ấy.

"Như thế mới đúng chứ."

Cười toe toét với vẻ vui sướng thực sự... Cô ấy giơ 'kiếm' lên.

Đứng đối diện, ngăn cách bởi thi thể em gái tôi,

Tôi đối mặt với cô gái tôi từng trân quý.

Chúng tôi nhìn nhau, vũ khí trong tay, đầy sát ý.

Dù cô ấy phản bội tôi cũng không sao.

Dù cô ấy làm tổn thương tôi cũng chẳng hề.

Tôi có thể tha thứ cho việc bị lợi dụng hay lừa dối.

Nhưng giết Nozomi- chỉ điều đó là không thể tha thứ.

Chikage nheo mắt và cười.

"Nào, tấn công đi. Bất cứ lúc nào, từ bất cứ đâu."

Thứ sắp diễn ra—

"Tao... Tao sẽ giết mày...!"

Là một trận chiến sinh tử.

Tôi không muốn ký ức mình bị vấy bẩn thêm nữa...

Cô gái từng quý giá với tôi đã biến mất.

Nếu vậy, ít nhất...

Trước khi cô ấy gieo rắc thêm 'bất hạnh'.

Tôi sẽ kết liễu cô ấy bằng chính tay mình.

Chính cô ấy đã nhuộm đỏ những ký ức yêu dấu của tôi.

Vì thế... Tôi sẽ giết cô ấy.

Nước mắt trào ra.

Nhưng sẽ không còn rơi nữa.

Tôi từng muốn bảo vệ người khác.

Tôi từng muốn cứu người khác.

Nhưng giờ...

Đã hết rồi...

Tại sao lại thành ra thế này?

Không ai có thể trả lời câu hỏi đó.

◇◆◇

Tôi giơ thanh kiếm lên.

Vận 'năng lực siêu nhiên', tôi bao bọc lưỡi kiếm bằng máu.

"... Giờ, cố gắng né đi nhé."

Tôi vung kiếm, một nhát chém ngang không khí.

Máu phủ trên 'kiếm' bắn tung tóe, giữa không trung chia thành ba lưỡi kiếm nhỏ.

Dùng 'năng lực', tôi phóng chúng về phía Kazuki.

Đây là chiêu thức đặc biệt của tôi: Chém Máu’!

Mục tiêu không phải để chém cơ thể, mà để khống chế nó bằng máu.

Nếu máu tiếp xúc trực tiếp với da, tôi có thể tước đoạt tự do của anh ấy.

Một kỹ thuật không thể tránh - đúng nghĩa một chiêu sát thủ.

Kazuki phản ứng bằng cách—

Quét 'kiếm' theo hình vòng cung, phá hủy hai lưỡi kiếm.

Máu cần một khối lượng nhất định để duy trì kiểm soát.

Khi bị phá vỡ như vậy, nó mất kết dính và không thể điều khiển.

Anh ấy biết điều đó...? Không, không thể nào.

Chắc chỉ là trùng hợp.

Dù vậy, vẫn còn một lưỡi kiếm.

Anh ấy sẽ né nó thế nào?

Khi tôi quan sát—

Kazuki dùng 'kiếm' làm khiên và xông thẳng tới.

"Ồ?"

Ngạc nhiên, tôi thốt lên.

'Kiếm' của Kazuki không lớn.

Đó là một lưỡi kiếm dài mảnh, nhưng Anh ấy chính xác đỡ được nhát chém máu.

Và Kazuki tiếp tục tiến lên—

'Kiếm' của Anh ấy rung lên.

'Năng lực siêu nhiên' của Anh ấy rõ ràng đã mạnh hơn.

Tôi gia cố 'kiếm' bằng thịt, biến nó thành 'đại kiếm'.

Để Anh đọc được ý định của tôi sẽ là thảm họa.

Tôi phải tránh để 'kiếm' của chúng tôi chạm nhau.

Một 'thanh kiếm' là sự mở rộng của 'trái tim' người sử dụng.

Nó phóng chiếu nội tâm ra ngoài, tương tác với thế giới bên ngoài.

Nếu 'kiếm' của chúng tôi va chạm, cảm xúc sẽ hòa vào nhau.

... Nếu thâm tâm tôi bị lộ,

Nguyện vọng của tôi sẽ không bao giờ thành hiện thực.

Vì thế tôi củng cố 'kiếm' của mình!

Lớp 'thịt' này là khiên cAnh ấy, bảo vệ trái tim tôi.

Với nó, tôi chém xuống - một đường cong lớn xé toạc không khí.

Kazuki lùi lại, né đòn trong gang tấc.

"Ồ? Né giỏi đấy."

... Năng lượng 'năng lực siêu nhiên' của Kazuki chắc chắn đã tăng... Có phải vì sự phản bội của tôi?

... Hay vì nhìn thấy xác Nozomi?

Không quan trọng.

Chỉ kết quả mới quan trọng.

Quá trình không thành vấn đề.

Kazuki nhìn chằm chằm tôi.

Tôi nhìn lại.

... Đôi mắt chưa từng nhìn tôi như thế này trước đây.

Đôi mắt có lẽ chưa từng nhìn ai như vậy.

Mọi thứ đang diễn ra theo kế hoạch.

Chính xác như dự đoán.

Vậy tại sao?

Tại sao... lại đau đến thế?

Một cơn đau âm ỉ lan ra trong ngực.

Nhưng không có nước mắt.

Tuyến lệ của tôi đã cạn khô từ lâu.

"Cùng tiếp tục nhé~ Kazuki?"

Tôi lại giơ 'đại kiếm' lên, đập xuống đất như để đánh lạc hướng suy nghĩ.

Chikage đập xuống sàn.

◇◆◇

Những mảnh đá vỡ, giờ phủ đầy máu và thịt, bắt đầu biến hình thành một sinh vật sống.

Không giống đòn tấn công bằng máu trước - đây là một cuộc tấn công với khối lượng và vật chất.

Hấp thụ những viên đá văng ra, máu và thịt mọc ra bốn chân, tạo thành thân thể một con thú. Một cái đầu nhô lên, tai dựng đứng.

... Một con chó, làm bằng máu và nội tạng.

"Dễ thương không?"

Tạo vật kinh dị ngẩng đầu và dán mắt vào tôi.

Đôi mắt đỏ ngầu của nó giống người đến rợn người, và những chiếc răng lộ ra - trông như xương sườn - lấp lánh đáng sợ.

... Dễ thương ư? Không đời nào.

Tôi nhổ bỏ ý nghĩ đó và giơ 'kiếm' lên.

Con chó, được tạo từ máu và nội tạng, lao về phía tôi với tốc độ kinh hoàng.

Nó di chuyển nhanh hơn bất kỳ con người nào có thể.

Nhưng—

'Kiếm' của tôi rung lên.

Tôi vung kiếm theo bản năng.

Nhờ may mắn, lưỡi kiếm chém trúng con chó đang lao tới—

"Nhận lấy!"

Đầu nó vỡ tan, thân thể bay ngược lại.

"Ara, tàn nhẫn quá."

Con chó mất đầu loạng choạng đứng dậy và lại xông tới.

Tôi hiểu.

Đây không phải sinh vật sống.

Nó là một tạo vật, bị điều khiển bởi 'năng lực siêu nhiên' của cô ấy - chỉ là một khối máu thịt bị khống chế.

Phá hủy đầu nó chẳng có ý nghĩa gì.

Một lần nữa, 'kiếm' của tôi rung lên.

Tôi không hiểu 'năng lực siêu nhiên' của mình là gì, ít nhất là không hoàn toàn.

Nhưng giờ, tôi không có lựa chọn nào khác ngoài tin tưởng nó.

Con chó, giờ đã mất đầu, lại xông tới, lộ ra xương khi tiến gần hơn.

Tôi hạ thấp tư thế, nắm chặt kiếm, và vung lên.

Lần này, nhát chém của tôi trúng đích, xẻ đôi con thú.

Nhờ may mắn, tôi còn tránh được việc bị máu bắn vào.

"... Haa... Chết tiệt..."

Tôi thở hổn hển.

Tôi đã chạy từ sau trận chiến trước.

Tôi chạy thẳng đến nhà máy này, và giờ lại bị ép vào một trận chiến khác.

Cơ thể tôi đã đến giới hạn.

Chỉ có mình tôi, cơ thể đơn độc này, và 'thanh kiếm'.

Đó là tất cả những gì tôi có để dựa vào trong trận chiến này.

Trong khi đó, cô ấy thậm chí không cần di chuyển nhiều.

Những đòn tấn công của cô ấy đến dễ dàng thông qua 'năng lực siêu nhiên'.

Nếu kéo dài, tôi sẽ là người gục ngã trước.

"Anh giỏi lắm, Kazuki. Anh còn xử được cả con đó."

Cô ấy biết rõ, tất nhiên.

Trận chiến này phải kết thúc sớm...

Nếu không, tôi sẽ thua.

Và dù vậy, kết cục của trận chiến này chỉ có một—

Tôi sẽ phải giết cô ấy.

Đầu gối tôi run rẩy.

"Chết tiệt...!"

Đừng sợ. Đừng đờ ra. Đừng bỏ chạy.

Tôi đã quyết tâm từ lâu, vậy tại sao?

Tại sao tôi vẫn do dự trước ý nghĩ giết cô ấy?Tôi thở sâu, cố trấn tĩnh bản thân.

Cô ấy đã phản bội chúng tôi!

Cô ấy giết Nozomi!

Còn gì để phân vân nữa!?

Tôi gào thét trong nội tâm, cố biến cơn giận thành quyết tâm, biến lòng căm thù thành hành động.

Nhưng rồi, tại sao—

"Có chuyện gì vậy? Nếu không tấn công, anh sẽ thua đấy!"

Tại sao?

"Tao biết chứ...!"

Tại sao?

"Lời nói và hành động không khớp. Anh vẫn đang do dự phải không?"

Tại sao?

"... Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!"

Tại sao tôi không thể...?

Tại sao tôi không thể để cô ấy chết?

Tôi siết chặt 'thanh kiếm', ép mình trừng mắt nhìn cô ấy, nghiến răng đến đau đớn...

Nếu không tự thúc ép bản thân chiến đấu, tôi thậm chí không thể đối mặt với cô ấy.

Tôi yếu đuối đến thế đấy.

Và cô ấy, tất nhiên, đã nhìn thấu tất cả.

Thở dài, cô ấy lẩm bẩm:

"Kazuki... Anh đúng là đồ ngốc."

Cô ấy bước tới, 'đại kiếm' trong tay, thu hẹp khoảng cách giữa chúng tôi.

◇◆◇

'Năng lực siêu nhiên' của Kazuki — hoàn toàn phụ thuộc vào trái tim, ý chí của Anh ấy.

Anh ấy nghĩ năng lực của mình chỉ mang lại may mắn.

Đó chỉ là một phần.

Sự thật...

Năng lực của Anh ấy rút ra 'kết quả' Anh ấy khao khát nhất từ biển 'khả năng'.

Nó tinh tế, nhưng về cơ bản là khác biệt.

Nếu Anh ấy muốn cứu ai đó, Anh ấy có thể. Nếu Anh ấy muốn giết ai đó, Anh ấy sẽ... Miễn là 'khả năng' tồn tại, Anh ấy có thể biến nó thành hiện thực.

Né đòn tấn công không thể tránh? 'Có thể'. Đánh trúng mục tiêu tưởng chừng ngoài tầm với? Cũng 'có thể'.

Đó là bản chất 'năng lực siêu nhiên' của Anh ấy!

Theo như tôi biết, đó là năng lực mạnh nhất.

Nhưng để khai thác toàn bộ tiềm năng, trái tim — quyết tâm — của Anh ấy phải mạnh mẽ.

Đó là lý do tôi phải rèn giũa Anh ấy.

Để chiến đấu chống lại cái ác không thể vượt qua của thế giới này, Anh ấy cần một 'trái tim' cứng rắn như thép.

Và năng lực này — nếu trái tim Anh ấy dao động, dù chỉ một khoảnh khắc, nó có thể phản tác dụng.

Nếu Anh ấy muốn cứu tôi, Anh ấy sẽ làm được.

Nhưng điều đó không ổn.

Anh ấy cần trở nên mạnh mẽ hơn.

Vì tương lai tôi mong muốn... Kazuki phải—

"Kazuki... Anh đúng là kẻ ngốc tốt bụng."

Ngay cả bây giờ, sau tất cả, Anh ấy vẫn không thể khiến bản thân thực sự ghét tôi.

Tôi cắm 'đại kiếm' xuống sàn... Máu bò ra ngoài, kết nối với những xác chết rải rác xung quanh.

"... Dừng lại, Chikage! Đừng có dám!"

Kazuki hét lên, giọng đầy tuyệt vọng.

Anh ấy đã nhận ra. Anh ấy biết tôi sắp làm gì.

Máu và thịt từ những xác chết tụ lại, tạo thành hình dáng con người.

Tất nhiên, đó không phải người thật. Chỉ là một con rối kinh dị bằng máu thịt.

Ánh mắt Kazuki sắc lẹm, tràn đầy phẫn nộ.

"Chikage, mày...!"

Em hiểu, Kazuki, Em thực sự hiểu.

Anh rấts tốt bụng, nên anh không thể tha thứ cho những chuyện như thế này.

Vì vậy tôi sẽ làm.

Tôi sẽ đảm bảo anh ấy không thể tha thứ cho tôi.

"Giờ thì, đi đi. Giết Kazuki vì chị đi, Nozomi-chan."

Xác chết được lắp ráp, mang hình dáng con người, lao về phía Kazuki.

◇◆◇

"Ugh... Aaaahhh!"

Tôi gào lên, giơ 'kiếm' lên. Hình người không da, kinh dị trước mặt tôi xông tới, Nội tạng lòi ra ngoài.

Nozomi.

Nozomi. Nozomi. Nozomi.

Thứ từng là Nozomi, giờ thành quái vật bị Chikage điều khiển, đang lao về phía tôi...

Con rối kinh dị vươn những cái móng vuốt giống xương ra tấn công. Sự ghê tởm và tuyệt vọng tràn ập đến, khiến tôi muốn bỏ chạy khỏi tất cả.

Nhưng 'kiếm' trong tay tôi rung lên.

Tôi chặn những móng vuốt bằng 'kiếm' của mình!

"Argh, chết tiệt, mẹ kiếp...! Tại sao lại thành ra thế này-?!"

Với một cú hích mạnh, tôi gạt những móng vuốt đi và đá bật thứ hình người đó ra.

Nó chậm hơn con chó lúc nãy.

Dù vậy, tôi vẫn đang vật lộn.

"Sao mày có thể làm như thế này, Chikage?!"

Lời tôi, tràn đầy phẫn nộ và tuyệt vọng, nhắm thẳng vào cô ấy.

"Này này, Kazuki. Giờ không phải lúc nhìn em đâu nhỉ?"

Cô ấy cười, chế nhạo cuộc sống của chúng tôi, chế nhạo tình bạn, chế nhạo tôi.

Chikage... không còn là người tôi từng biết nữa.

Tôi biết điều đó. Tôi đã biết từ lâu...

Nhưng nhận ra mình ngốc nghếch thế nào khi giữ lấy tình cảm với cô ấy... Khiến tôi phát ốm.

"Nào, Nozomi-chan. Sao không biến Kazuki thành giống như em đi?"

Theo lệnh của Chikage, Nozomi — không, con rối kinh dị — lại lao về phía tôi.

Tôi cảm thấy buồn nôn tận sâu trong lòng.

Mọi thứ trong tình huống này đều không thể chịu đựng nổi.

Nhưng ở đây...

Ở đây...

Tôi không thể chết.

"Đồ chết tiệt...!"

Tôi vung 'kiếm' lên cao—

[Geez, anh trai, anh thực sự chẳng hiểu con gái chút nào.]

[Mua pudding cho em nhé, anh trai?]

[Sinh nhật vui vẻ! Em chọn cái này cùng Chikage-chan đấy!]

[Chikage-chan và anh... Đang hẹn hò? Thật sao?]

[Em muốn trở thành lý do khiến Chikage-chan có thể cười lại... Không, em muốn giúp cô ấy đứng vững trên đôi chân mình.]

Tôi chém xuyên qua thứ từng là Nozomi.

Xương vỡ tan, nội tạng rách toạc, máu bắn tung tóe.

Tôi suýt nhắm mắt trước cảnh tượng, nhưng ép mình phải nhìn—

"Anh xin lỗi... Nozomi."

Tôi nhìn những gì còn lại của thi thể đổ sập xuống.

Anh xin lỗi, Nozomi.

Anh thực sự xin lỗi.

Nhưng... Có điều anh phải làm.

Vì vậy, anh xin lỗi.

"... Ỏo, anh phá hỏng rồi~"

Tôi siết chặt nắm đấm quanh 'kiếm', đôi tay run rẩy chuẩn bị cho điều sắp tới.

"Chikage...!"

Tôi hướng lòng căm thù vào kẻ phản bội cần phải giết.

"Fufu, cuối cùng anh cũng bắt đầu làm mặt đó rồi."

"Im đi..."

"Giờ anh mới đúng là óc biểu cảm của kẻ đáng để giết đó~"

"Tao bảo im đi...!"

"Nào, sao chúng ta không—"

"Ngừng nói đi!"

Đừng làm bẩn khuôn mặt cô ấy thêm nữa.

Đừng phá hủy ký ức của tôi về cô ấy thêm nữa.

Tôi không muốn nghe thêm lời nào.

Tôi muốn im lặng.

"... Mọi chuyện thú vị hơn rồi đấy."

Chikage mỉm cười khi giơ 'đại kiếm' lên. Máu và thịt phủ trên đó tan chảy, để lộ phần lõi.

'Thanh kiếm' thực sự của cô ấy.

"Từ giờ trở đi, không còn mánh khóe nữa. Hãy bắt đầu giết nhau nghiêm túc nào."

Ý định của cô ấy, tôi không thể đọc được.

Nhưng điều đó chẳng mới mẻ gì.

Tôi đã không hiểu cô ấy từ lúc cô ấy phản bội chúng tôi.

Giờ chẳng còn quan trọng nữa.

“….”

Không một lời, tôi giơ cao 'kiếm' lên.

Tôi có thể cảm nhận cô ấy vẫn chưa nghiêm túc. Nếu cô ấy không dùng 'năng lực siêu nhiên', đó là lợi thế cho tôi.

Tôi sẽ giết cô ấy...

Bằng chính tay mình, tôi sẽ kết thúc chuyện này.

"Bắt đầu nào!"

Chikage xông tới tôi với 'kiếm' của cô ấy. Tôi đứng vững, chuẩn bị đón nhận.

Nhịp đập của 'kiếm' tôi mạnh lên, ngày càng nhanh khi tôi xóa bỏ mọi do dự còn sót trong tim.

Tôi vung kiếm về phía cô ấy đang tiến lại—

"Kazuki."

Tôi do dự.

Thay vì đánh trực tiếp, tôi để 'kiếm' của mình va vào 'kiếm' cô ấy.

Tiếng thép va chạm vang lên, khóa chặt chúng tôi vào thế bế tắc.

'Kiếm' chạm 'kiếm'.

"Chikage...!"

Từ 'kiếm' của cô ấy, một dòng cảm xúc trào dâng.

Chuẩn bị tinh thần, tôi củng cố quyết tâm chống lại ác ý tuôn ra từ vũ khí của cô ấy—

Thứ tôi cảm nhận được là nỗi buồn.

"... Eh?"

Một nỗi buồn xuyên thấu đến mức đâm thẳng vào tim tôi.

Đau buồn, hối hận, tội lỗi.

Một sự tốt bụng đến ngạt thở siết chặt lồng ngực.

Yêu thương, lo lắng, tình yêu.

Một trái tim nói rằng cô ấy yêu tôi.

Hai cảm xúc.

Thông qua 'kiếm' tôi cầm, chúng chảy vào tôi.

Với âm thanh chói tai, 'kiếm' của chúng tôi va vào nhau.

Lời nói có thể dối lừa, nhưng trái tim thì không.

Những cảm xúc tuôn trào... là thật không thể nhầm lẫn.

Trong lồng ngực cô ấy là một nỗi buồn và hối hận không thể chịu nổi.

Và... Cảm xúc dành cho tôi.

"...Chika—"

Khi tôi nhìn từ 'kiếm'  của cô ấy lên khuôn mặt cô... Cô ấy mỉm cười.

Đó không phải nụ cười méo mó lúc nãy.

Đó là nụ cười thường ngày — thứ tôi luôn biết.

Dịu dàng, thoáng qua, bình yên...

"Aa."

Áp lực trên 'kiếm' cô ấy biến mất.

Lưỡi kiếm của cô ấy tan biến.

Và thế là, 'kiếm' của tôi—

Đâm xuyên qua cơ thể Chikage.

◇◆◇

Đau quá.

Không thể chịu nổi.

Cơ thể tôi như bốc cháy.

Vậy ra... Đây là cảm giác bị một 'thanh kiếm' đâm xuyên qua.

... Tôi tưởng nó sẽ kết thúc ngay lập tức.

Nhưng Kazuki hẳn đã nhận ra ở phút cuối... Anh ấy chuyển hướng lưỡi kiếm.

Thay vì đâm vào tim, nó trúng vào bụng tôi.

"Gah... Ho, ho..."

Khi lưỡi kiếm rút ra, đầu gối tôi khuỵu xuống, và tôi đổ gục.

Tôi nhổ ra máu, đặc quánh với sự thối rữa.

Nó bốc mùi — hôi thối, kinh tởm.

Thối rữa.

Tầm nhìn tôi mờ đi.

Cơn đau làm mờ đi ý thức của tôi.

"C-Chikage...?"

Kazuki tiến lại gần tôi, khuôn mặt méo mó vì bối rối.

"... Ah, em thua rồi, phải không?"

Lời nói tuôn ra, và Kazuki... Bắt đầu khóc.

"T-tại sao... Tại sao em lại...?!"

Anh ấy muốn giết tôi... Vậy mà giờ đây, Anh ấy đau khổ khi nhìn tôi chết.

Dù Anh ấy ghét tôi, dù đáng ra tôi phải là kẻ thù của anh ấy...

"Ehe... Hehe..."

Kazuki quá tốt bụng.

Tốt bụng quá mức.

Và điều đó khiến tôi sợ hãi.

Nếu Anh ấy cứ như vậy, một ngày nào đó... Anh ấy sẽ phải hy sinh ai đó quan trọng với mình.

Tốt bụng có thể là điểm yếu.

Trong thế giới này... Sức mạnh là tất cả.

Kazuki cần sức mạnh.

Và sức mạnh đó sinh ra từ việc mất đi người thân yêu.

Vì vậy tôi...

"...Mọi thứ... Đều diễn ra hoàn hảo."

Tôi phải khiến Kazuki giết tôi.

Tôi đã lên kế hoạch và chuẩn bị cho khoảnh khắc này.

"E-em đang làm gì vậy... Mục đích của việc này là gì-?!"

"Nozomi-chan... Vẫn còn sống..."

"... Eh?"

Dù máu trào từ miệng, tôi vẫn ép mình nói ra.

Có quá nhiều điều Anh ấy cần biết.

"Cô ấy đang... Bị nhốt gần đây... Đi cứu cô ấy đi..."

"Vậy còn... Cái đó?!"

Kazuki liếc nhìn xác chết tôi đã ngụy trang thành Nozomi-chan.

Cái xác đó... Không phải của cô ấy.

Bàn tay là của chính tôi — Được sơn cùng với màu sơn móng tay của Nozomi-chan.

Tôi đã dùng 'năng lực siêu nhiên' để mọc thêm chi, cắt nó ra, và tạo hình giống tay cô ấy.

Phần còn lại của cơ thể được ghép từ các bộ phận của Sasagawa Yuko, người tôi đã giết trước đó... Và bảo quản.

Cái xác sưng phồng, nhầy nhụa đến mức không thể nhận ra.

Dù thiếu vài phần, cảnh sát cũng không nhận ra.

Tôi giữ phần đã cắt trong tủ đông và dùng nó ở đây...

Đó là lý do... Thứ đó không bao giờ là xác của Nozomi-chan.

"... Ah."

Mắt Kazuki mở to.

Anh ấy hẳn đã nhận ra không có khuôn mặt trên xác chết đó.

Dấu hiệu duy nhất là ngữ cảnh... Và bàn tay.

Nhưng ngay cả bàn tay cũng bị hủy hoại quá mức để chứng minh bất cứ điều gì.

"Em sẽ không bao giờ... Giết Nozomi-chan..."

Máu trào ra.

Nỗi đau thật khủng khiếp.

Nhưng đây là hình phạt cho tôi.

Những người tôi đã giết trước đây — họ hẳn đã đau đớn như vậy.

Không, còn hơn thế.

"U-ah... Chikage... Chikage, Chikage!"

Kazuki thì thám tên tôi liên tục, tay run rẩy khi chạm vào vai tôi.

Thật ấm áp.

"... A-anh sẽ gọi cứu trợ! Bệnh viện, xe cứu thương—"

"Đã... Muộn rồi..."

Tôi đã giết quá nhiều...

Tôi biết vết thương này là chí mạng.

"Vậy thì dùng 'năng lực siêu nhiên' của em đi! Cầm máu đi...!"

"Không... Không sao đâu. Không sao..."

Tôi hài lòng rồi.

Vở kịch này đã kết thúc. Cái thiện đã chiến thắng... Cái ác đã gục ngã.

Đó là cách nó nên kết thúc.

"... Không ổn chút nào! Không gì trong chuyện này là ổn cả! Anh... Anh vẫn...!"

Nước mắt Kazuki rơi khi Anh ấy nắm lấy vai tôi, cẩn thận không làm tôi đau thêm.

"... Em xin lỗi, Kazuki."

"Tại sao... Tại sao em lại xin lỗi?!"

Suốt thời gian qua, tôi đã lừa dối anh.

Làm tổn thương anh.

Phản bội anh.

Tôi kiêu ngạo nghĩ mình hiểu tất cả... Và kết cục là phá hủy cuộc đời anh.

"Em xin lỗi... Đó không phải thứ có thể được tha thứ, nhưng... Em luôn muốn xin lỗi..."

Máu chảy.

Sự sống tôi theo đó trôi đi.

Nó trôi đi không ngừng.

"Chikage...?"

... Có mùi thối rữa.

Mùi hôi thối từ chính máu, thịt thối của tôi.

Tim tôi, nội tạng tôi, máu của tôi — tất cả đều thối rữa.

Tôi đã thối rữa.

Tôi muốn cứu Kazuki và Nozomi-chan.

Nhưng tôi không đủ mạnh... Điều duy nhất tôi có thể làm là giúp Kazuki trưởng thành.

Tôi là một sinh vật kinh tởm, kẻ chỉ mang lại đau đớn cho người khác.

Đó là con người tôi.

"Chikage...!"

Kazuki ôm chặt lấy tôi...

Khuôn mặt Anh ấy thật gần, và hơi ấm của Anh ấy lan tỏa khắp cơ thể tôi.

Sự nghi ngờ và hận thù Anh ấy dành cho tôi chỉ vừa mới đây... Đã biến mất.

Tất cả tôi có thể cảm nhận giờ là... Tình yêu Anh ấy dành cho tôi, và nỗi hối tiếc của Anh ấy.

"Kazuki... Tại sao...?"

Dù tôi đã làm bao điều tồi tệ.

Dù không giải thích lý do cho sự tàn ác của mình.

"Anh... Anh muốn em sống... Làm ơn, anh van em, đừng chết..."

'Kiếm' của Kazuki rung lên.

... Nhưng vô nghĩa thôi.

Gần như không có cơ hội cứu tôi.

Cứu một kẻ không muốn được cứu... Gần như là bất khả thi.

Kazuki siết chặt hơn. Máu em, chảy ra, nhuộm đỏ quần áo và da Anh ấy.

"Kazuki... Anh sẽ dinsg]h bẩn đấy..."

Thứ máu bẩn thỉu của tôi, dính vào Anh ấy—

"Điều đó không quan trọng! Nó không bẩn... Nó không...!"

Kazuki đang khóc.

Đây là kết thúc tôi muốn.

Tôi nên mỉm cười, biết rằng mọi thứ diễn ra theo kế hoạch.

Nhưng mà—

"Kazu...ki..."

Một cơn đau xuyên qua tuyến lệ tôi tưởng đã khô cạn.

Thứ gì đó trào dâng trong tôi.

Có lẽ là nước mắt.

Khi hình dung kết thúc này, tôi tin rằng được Kazuki yêu thương sẽ khiến Anh ấy đau khổ hơn sau khi mọi chuyện kết thúc.

Đó là một phần kế hoạch của tôi.

Và đúng vậy, nó diễn ra một cách hoàn hảo.

... Nhưng đâu đó trên đường đi, cảm xúc của tôi dành cho Kazuki đã trở nên chân thật.

Thật buồn cười.

Một sinh vật méo mó, mang ký ức của đàn ông, lại yêu anh hùng của câu chuyện này.

Thực sự... Thảm hại.

"... Em xin lỗi, Kazuki."

Điều tôi cảm thấy giờ là nỗi áy náy sâu sắc với Kazuki.

"Anh tha thứ cho em... Anh sẽ tha thứ tất cả, vì vậy làm ơn... Hãy chữa lành vết thương của em... Đừng bỏ anh...!"

Máu rút khỏi cơ thể tôi. Cái lạnh thấm vào.

Trái ngược, hơi ấm của Kazuki càng trở nên rõ rệt.

"Chúng ta còn nhiều kế hoạch mùa hè... Bao điều phải làm... Những thứ chúng ta mơ ước... Vì vậy đừng chỉ—"

Tôi cảm nhận nó mãnh liệt.

Hơi ấm của sự sống.

"Đừng rời bỏ anh... Làm ơn..."

Dù lời Anh ấy chạm đến tôi, tôi lại thấy mình tách rời, quan sát tất cả từ xa.

Ah, vậy đây là cảm giác khi chết.

Qua tầm nhìn mờ dần, tôi thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của Kazuki.

"Chikage... Nếu em chết, anh... Anh sẽ...!"

Vết thương tôi khắc vào trái tim Anh ấy...

Là dấu ấn cuối cùng của tôi, nhằm khiến Anh ấy mạnh mẽ hơn.

... Nhưng tôi đã đánh giá thấp mọi chuyện.

Tôi được Kazuki yêu thương sâu sắc hơn tôi có thể nhận ra.

Nếu cứ tiếp tục thế này... Anh ấy có thể không phục hồi được.

Một nỗi lo lắng xuyên qua lồng ngực tôi—

"Ka...zuki—"

Với chút sức lực cuối cùng, tôi ép giọng nói hoạt động.

"Làm ơn... Hãy chăm sóc Nozomi-chan..."

Tôi gửi lại nguyện vọng... Vào trái tim Anh ấy.

Lời cầu xin Anh ấy hãy sống, không bao giờ được gục ngã.

Với Kazuki, chiến đấu vì ai đó là sức mạnh của Anh ấy.

Nếu là vì Nozomi-chan...

Anh ấy sẽ đứng dậy lần nữa.

Kazuki mà tôi yêu sẽ vươn lên lần nữa.

"Được... Được, anh sẽ làm...! Chikage... Vì vậy, làm ơn...!"

Anh ấy hẳn đã nhận ra tôi không thể cứu được nữa.

Nhưng dù vậy, Anh ấy gật đầu, cố xoa dịu nỗi sợ của tôi.

... Anh ấy thật sự quá tốt bụng.

Vì vậy—

"... Một điều cuối cùng..."

Với chút sức lực còn sót, tôi kéo Kazuki lại gần—

Và ép đôi môi mình vào Anh ấy.

Đôi môi dính máu của chúng tôi chạm nhau.

Một nụ hôn, vấy bẩn bởi sự thối rữa, nụ hôn tồi tệ nhất.

Nhưng Kazuki không hề tỏ ra ghê tởm.

Khi đôi môi chúng tôi rời nhau, máu lẫn nước bọt tạo thành sợi dây giữa chúng tôi.

"Ah... Ah..."

Kazuki nhìn tôi sửng sốt.

... Thật là một phản ứng tàn nhẫn. Đáng lẽ Anh ấy phải trông hạnh phúc chứ.

"... Cảm ơn anh, Kazuki."

tôi không thể nói nữa.

Mọi sức lực rời khỏi cơ thể tôi.

Khi tôi đổ gục, Kazuki đỡ lấy tôi trong vòng tay.

"Không thể nào... Không, không! Chikage...!"

Mắt tôi vẫn mở, nhưng mọi thứ càng lúc càng tối đi.

Xa dần, xa dần.

"Tại sao...!? Vẫn còn bao điều anh muốn nói...!"

Giọng Kazuki vọng đến tôi mờ nhạt.

Nhưng tôi không thể nghe rõ lời nữa.

Chắc đó không phải là lời oán giận.

Đó là giọng của ai đó đang cố gắng tuyệt vọng để kéo tôi trở lại.

"Ai đó, làm ơn...! không phải thứ ‘sức mạnh’ này là dành cho việc này sao?! Cứu cô ấy đi, cứu Chikage! Chết tiệt, không thể nào—!"

... Liệu đây có thực sự là điều đúng đắn?

Liệu lựa chọn của tôi có chính xác?

... Tôi không biết.

"Đừng... Không! Chikage, đừng đi... Làm ơn, đừng bỏ anh!"

... Tôi nhắm mắt lại.

Tôi cũng có lỗi với Nozomi-chan...

Tôi hối hận vì không thể xin lỗi em ấy đúng cách... Nhưng giờ đã quá muộn.

Tôi không thể làm gì được nữa.

"Làm ơn... Mở mắt ra! Ở bên anh thêm chút nữa!"

... Tôi nín thở.

Từ giờ trở đi, họ sẽ đối mặt với nhiều thử thách.

Bao khó khăn sẽ cố làm tổn thương Kazuki.

Nhưng tôi tin Anh ấy sẽ ổn.

Kazuki mà tôi biết — Anh ấy sẽ không thua bất cứ ai nữa.

Tôi tin rằng...

Nếu tôi sớm tin vào điều đó hơn, có lẽ mọi chuyện đã không kết thúc như thế này.

Nhưng đó là vì sự yếu đuối của tôi – sự bất lực trong việc tin tưởng vào

Kazuki hay chính bản thân mình...

Kazuki không phải chịu trách nhiệm cho bất cứ điều gì.

"Kazuki... Em... Em vẫn... Còn rất nhiều điều...!"

... Ý thức của tôi chìm vào bóng tối.

Đột nhiên, khuôn mặt của anh trai tôi hiện lên trong tâm trí.

Em đã làm tốt chưa?

Khi tôi hỏi anh ấy... Anh ấy trông thật buồn đến nghẹn lòng.

Anh ấy có ghét tôi không?

Tôi cũng không trách anh ấy nếu anh ấy ghét tôi.

Sau tất cả, với cuộc sống mà anh ấy đã trao cho tôi, tôi đã làm biết bao điều tệ hại.

Nhưng dù vậy, anh trai tôi vẫn đưa tay ra với tôi.

Tôi đưa bàn tay nhuốm máu của mình về phía anh.

Nắm chặt lấy nó để không bao giờ buông ra, tôi để mình được dẫn dắt bởi vẻ mặt đau khổ của anh.

Từng bước, từng bước một, tôi bắt đầu bước đi.

Chậm rãi.

Nhưng chắc chắn.

Vào bóng tối.

... Vào một giấc ngủ vĩnh hằng mà tôi sẽ không bao giờ tỉnh lại.

Tôi biến mất.

◇◆◇

Mùa hè nhường chỗ cho mùa thu.

Mùa thu nhường chỗ cho mùa đông, rồi mùa xuân lại đến.

Các mùa luân chuyển, và gần hai năm đã trôi qua.

Tôi ngồi trước bàn thờ nhỏ trong phòng khách.

Nó khiêm tốn, không hoành tráng hay đồ sộ.

Ở trung tâm là một khung ảnh.

Kusunoki Chikage.

Người tôi yêu.

Đó là bức ảnh tôi chụp – Nozomi và Chikage đang cười.

Để tưởng niệm cô ấy... Tôi đã cắt hình chỉ còn khuôn mặt tươi cười của cô.

Tôi lấy những nén hương, châm lửa bằng diêm, và đặt lên bàn thờ.

Ngồi xuống... Tôi chắp tay và nhắm mắt lại.

Đến tận bây giờ, khi tôi ngồi trước bàn thờ này, mọi thứ ùa về như thể chúng mới xảy ra ngày hôm qua.

Sau khi cô ấy trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay tôi, tôi tìm thấy Nozomi trong văn phòng bỏ hoang bên cạnh.

Con bé liên tục hỏi: "Chikage-chan đâu rồi?" Mãi không thôi, nên tôi đưa cô ấy đến xem thi thể không còn sự sống...

Nozomi bật khóc.

Và khi tiếng khóc của cô ấy vang đến tôi, tôi cuối cùng cũng hiểu – Chikage đã ra đi.

Mặt đất dưới chân tôi như sụp đổ.

Chúng tôi khóc. Chúng tôi gào thét.

Chúng tôi chìm trong tội lỗi, ôm lấy nhau mà nức nở.

Mãi sau đó, những người từ Đội 7 mới đến...

Họ đưa chúng tôi về nhà.

Tôi bằng cách nào đó đã đặt Nozomi, người mong manh và gần như gục ngã, lên giường.

Cổ họng tôi khô khốc, nên tôi mở tủ lạnh.

Ở đó, tôi tìm thấy một cốc pudding có tên Chikage viết trên nắp... Và tôi lại bật khóc.

Nỗi đau không thể chịu nổi. Tôi muốn vứt bỏ tất cả.

Nhưng... Cô ấy đã giao Nozomi cho tôi.

Cô ấy để cô ấy trong sự chăm sóc của tôi.

Vì vậy, tôi buộc mình phải đứng dậy và tiến về phía trước.

... Không, có lẽ tôi nên nói là tôi đã cố gắng.

Ngay cả bây giờ, tôi vẫn sống với cuộc đời luôn ngoảnh lại nhìn quá khứ.

"... Chikage."

Mùi hương trầm lan tỏa trong không khí.

Tôi hít một hơi sâu và cố kìm nước mắt từ đôi mắt đã quá mềm yếu vì khóc.

Tôi đã giết cô ấy.

Nhưng tôi không phải chịu trách nhiệm.

Đội 7 coi đó là hành động tự vệ.

Không chỉ vậy, vì sự việc liên quan đến "năng lực siêu nhiên", nó không bao giờ được công khai.

Đôi khi tôi tự hỏi liệu mọi chuyện có khác đi nếu tôi bị trừng phạt...

Sau khi cô ấy qua đời, không có người thân nào đến nhận thi thể.

Vì vậy, tôi, người gần gũi nhất với cô ấy, đã tổ chức một tang lễ nhỏ.

Chúng tôi giữ tro cốt của cô ấy ở nhà, và tôi đã chăm sóc bàn thờ của cô ấy từ đó đến nay.

Tôi buông tay và mở mắt ra.

Trái ngược với cơn bão trong lòng, khung cảnh bên ngoài cửa sổ hoàn toàn yên bình và trong trẻo.

“…”

Tôi đặt một cốc pudding trước bàn thờ.

Đó là món cô ấy yêu thích.

Nước mắt tuôn rơi.

Tôi không muốn khóc... Tôi không muốn cô ấy thấy tôi như thế này.

Nhưng nước mắt cứ tự nhiên rơi.

"... Anh thật sự vô dụng, phải không?"

Tự trách mình, tôi đứng dậy.

Rất nhiều chuyện đã xảy ra kể từ đó.

Tôi đã gặp nhiều người và trải qua vô số trận chiến.

Có những lúc tôi suýt gục ngã.

Nhưng kể từ Chikage, không một ai khác lọt khỏi tay tôi.

Mọi người vẫn còn sống.

Đó là bởi vì những vết thương Chikage để lại... đã khiến tôi mạnh mẽ hơn.

Và chỉ ngày hôm qua, cuộc đời học sinh của tôi đã kết thúc.

Tháng tới, tôi sẽ bắt đầu học đại học...

Một ngày nào đó, tôi hy vọng sẽ vào học viện cảnh sát và trở thành một sĩ quan...

Chà...

Dù bao nhiêu thời gian trôi qua... Tôi vẫn không có ý định quên cô ấy.

Mỗi khi nhắm mắt, khuôn mặt cô ấy vẫn sống động như xưa, không bị thời gian làm phai mờ.

Tôi mở mắt.

"... Anh xin lỗi."

Tôi thậm chí không biết mình đang xin lỗi vì điều gì.

Vì đã cướp đi mạng sống của cô ấy? Vì không nhận ra sớm hơn? Hay có lẽ...

Điện thoại reo.

Đó là chiếc điện thoại di động trong tay tôi.

... Nhìn thấy một cái tên quen thuộc, tôi không thể không mỉm cười khi nhấn nút nghe.

"... Alo?"

"Kazuki, em có thời gian nói chuyện không?"

Là Yui-san.

Hồi đó, Yui-san luôn căng thẳng, nhưng bây giờ... Cô ấy có vẻ bình tĩnh hơn. Hoặc có lẽ chính xác hơn là cô ấy đã mất đi một phần sinh lực.

"Năng lực siêu nhiên" của Yui-san đã yếu dần theo thời gian, và giờ cô ấy chỉ có thể nhìn thoáng qua vài phút trong quá khứ.

"À, vâng, dĩ nhiên. Có chuyện gì sao?"

Một vụ việc mới liên quan đến "năng lực siêu nhiên" chăng?

Tôi chuẩn bị tinh thần, nghĩ đến điều tồi tệ nhất.

Nhưng—

"... Không, là chuyện khác."

Không phải một vụ án.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

"Vậy thì—"

"Là về Kusunoki Chikage."

Tên cô ấy khiến tôi giật mình, và mắt tôi lập tức đảo sang bàn thờ nhỏ.

Trong bức ảnh, Chikage đang mỉm cười.

"... Về cô ấy thì sao?"

"À... Là về đồ đạc của cô ấy..."

Những vật dụng của Chikage – nhật ký, album ảnh, thậm chí chiếc đồng hồ trẻ em cô ấy từng trưng bày trong phòng – đã bị Đội 7 tịch thu kín đáo sau khi cô ấy liên quan đến vụ giết người hàng loạt...

Những món đồ đó đã hết thời hạn lưu giữ và sắp bị tiêu hủy.

"Cái gì? Như vậy... Hơi quá rồi."

"Đừng lo. Tôi đã nhận giữ chúng rồi. Khi nào em đến văn phòng thì qua lấy nhé."

Tôi thở ra một hơi dài.

"Cảm ơn chị."

"... Không cần cảm ơn đâu. Đây là điều tối thiểu tôi có thể làm để chuộc lỗi."

"Chuộc lỗi?"

Tôi không biết Yui-san lại có cảm giác tội lỗi với Chikage.

Dù sao, với Yui-san, Chikage chỉ là một kẻ giết người hàng loạt.

Như để làm rõ nghi ngờ của tôi, Yui-san tiếp tục.

"Hồi đó, tôi đã tuyệt vọng. Tôi thúc đẩy kế hoạch ngăn chặn vụ giết người mà không hoàn toàn nghĩ đến hạnh phúc của cô ấy."

"... Chị không có lựa chọn nào khác."

"Không, đó là sai lầm của tôi."

Tôi im lặng.

Yui-san không nói điều này để được an ủi.

"Hơn nữa, tôi còn có một lý do ích kỷ khác cho sự vội vàng của mình."

"... Lý do khác?"

"Cô ấy bằng cách nào đó biết rằng Kazuki sẽ thức tỉnh 'năng lực siêu nhiên'. Như thể cô ấy có thể 'nhìn thấy tương lai'—"

Đó là điều mà tôi, đến giờ, vẫn thấy khó hiểu.

"Tôi biết có người có khả năng 'tiên tri'. Nghĩ rằng có thể có mối liên hệ, vậy nên tôi đã trở nên nóng vội."

"... Vậy là có người có khả năng như vậy."

Giọng Yui-san pha lẫn sự hối hận và đau buồn.

"Là anh trai tôi.'"

"... Ý chị là—"

"Phải, anh ấy không còn sống nữa."

Lý do Yui-san trở thành một thám tử là để tìm kẻ giết anh trai mình.

Người anh trai bị sát hại của cô ấy, vậy thì có thể có liên quan...?

"... Chị có nghĩ là có mối liên hệ không?"

"Ai biết được? Giờ không còn cách nào để hỏi nữa... Nhưng khả năng đó khiến tôi trở nên liều lĩnh. Thật ích kỷ."

Một khoảng lặng ngắn ngủi.

... Tôi nhắm mắt lại—

"Còn một điều nữa tôi cần xin lỗi em."

"... Điều gì vậy?"

"Tôi đã nghi ngờ ý đồ thật sự của cô ấy nhưng chọn không nói với em."

... Tôi nín thở.

"Cô ấy muốn khiến em mạnh mẽ hơn."

"... Vâng, giờ thì em hiểu rồi."

Mục đích của Chikage có lẽ là đặt tôi dưới áp lực và nuôi dưỡng tôi như một ‘siêu nhân’.

Cô ấy sẽ không làm những điều đó nếu không phải vì lý do đó.

"Nhưng nếu giả định của tôi sai, em có thể đã không coi cô ấy là mối đe dọa... Sự do dự đó có thể khiến em thiệt mạng. Đó là lý do tôi không nói."

"Dù vậy... Tôi nên tìm hiểu rõ ý định thật sự của cô ấy trước khi hành động."

Yui-san cười khổ.

"Em có quyền ghét tôi nếu muốn."

"Em sẽ không bao giờ ghét chị."

"... Vậy à. Cảm ơn em."

Cô ấy thở dài sâu.

Dù lời xin lỗi của cô ấy hướng đến tôi... Nó cũng dành cho Nozomi và Chikage.

"Và... Quay lại vấn đề đồ đạc của cô ấy—"

"Chúng thì sao ạ?"

"Cô ấy có một bản nháp email trên điện thoại."

"Email ư?"

Tôi nghiêng đầu.

Đó chỉ là một bản nháp bị lãng quên, chắc chắn không có gì quan trọng.

"Ngày nháp... Là ngày cô ấy qua đời. Người nhận... Là em, Kazuki."

"Em..."

Ngày cô ấy chết... Vậy, nó được viết giữa lúc cô ấy bắt Nozomi và khi tôi gặp lại cô ấy?

Tôi không thể không im lặng.

Tôi tự hỏi liệu email đó có ý đe dọa tôi không.

"Họ phát hiện ra nó trong quá trình điều tra tiếp theo... Tôi chỉ biết gần đây..."

"... T-Tại sao chị lại xin lỗi vì điều đó?"

"Bức email 'chưa gửi' đó là thứ em xứng đáng được đọc."

Có thể viết gì trong đó?

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng khi tôi liếc nhìn bức ảnh của cô ấy.

... Dù chỉ là một dấu vết nhỏ của cô ấy, tôi vẫn muốn biết.

"Kazuki, em có muốn tôi chuyển tiếp nó không?"

"... Vâng, tất nhiên ạ."

Một thông báo vang lên trên điện thoại ngay sau đó.

Yui-san đã chuyển tiếp bản nháp cho tôi.

"Vậy thì, Kazuki... Về đồ đạc—"

"Em có thể đến ngay bây giờ được không?"

"Được, không sao. Cứ từ từ, chị sẽ đợi."

Với những lời đó, cuộc gọi kết thúc.

Dù có là muộn màng...

Tôi bỏ điện thoại khỏi tai và mở hộp thư.

Ở đó là bản nháp email từ Chikage.

───────

Fwd: Gửi Kazuki

───────

Một tiêu đề đơn giản chỉ với tên tôi.

───────

Trước tiên, Em muốn xin lỗi vì đã gây ra nhiều rắc rối.

Em không nghĩ những lời xin lỗi có thể bù đắp được, nhưng dù sao... Em xin lỗi.

───────

Những dòng đầu tiên cho thấy ý định xin lỗi của cô ấy.

... Bằng cách nào đó, tôi cảm nhận được đây là gì.

Đó là một 'thư tuyệt mệnh' – một bức thư chưa được đọc, bị chôn vùi và bỏ lại.

Một lá thư chia tay.

───────

Nếu Anh ghét em, em hy vọng anh sẽ không đọc tiếp.

Lần này thôi, Em xin Anh.

───────

Tôi không chần chừ gì và tiếp tục đọc.

Những khoảng trống dài xuất hiện, và cuối cùng, những dòng chữ hiện ra.

... Tôi có từng ghét Chikage không?

Tôi chắc rằng cô ấy biết tôi có thể ghét cô ấy, và đó là lý do cô ấy làm những điều đó.

───────

Dù em không thể hỏi tại sao anh không ghét em...

Chỉ việc anh đọc bức thư này khiến em cảm thấy một chút... Hạnh phúc.

───────

... Chikage vẫn không muốn tôi ghét cô ấy.

Giá như chúng tôi đã nói chuyện tử tế trước khi cô ấy chết...

───────

Khi chúng ta gặp nhau lần đầu, giọng nói dịu dàng của anh đã khiến em rất hạnh phúc.

Anh cố gắng làm bạn với em, và em thực sự biết ơn.

───────

... Hồi đó, cô ấy nói đó là 'ghen tị', nhưng đó là lời nói dối.

Chikage nói dối để khiến tôi ghét cô ấy.

───────

Vì vậy, xin đừng tự trách mình.

Dù điều này nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng hành động của em là để khiến anh mạnh mẽ hơn.

───────

... Chikage đã làm tôi tổn thương để tôi trở nên mạnh mẽ hơn với 'năng lực siêu nhiên'.

Tôi biết điều đó.

Nhưng biết rằng những suy đoán của mình đúng...

Nó mang lại một cảm giác nhẹ nhõm kỳ lạ.

Chikage thực sự quan tâm đến tôi, tôi cảm nhận được.

───────

Từ góc nhìn của Kazuki, có lẽ đọc email này là điều anh không muốn.

Em xin lỗi.

───────

Sự hối hận của cô ấy thấm đẫm qua từng con chữ.

Nhưng nó như một trang mới về Chikage được thêm vào ký ức của tôi.

Tôi đã nghĩ không có kỷ niệm mới nào với cô ấy có thể được tạo ra nữa.

───────

Em không có nhiều thời gian, nên không thể viết hết những điều muốn nói.

Có quá nhiều thứ Em muốn anh biết, nhưng...

Vì vậy, em sẽ viết một điều duy nhất em phải nói với anh.

───────

Trái tim tôi thắt lại.

Đọc bức thư này, tôi như đang trò chuyện với Chikage một lần nữa.

Kết thúc cuộc trò chuyện đó thật... Đau đớn vô cùng.

───────

Em yêu anh, Kazuki.

em đã nói dối nhiều, nhưng đây là sự thật.

Anh có thể thấy điều này là gánh nặng, nhưng em cần phải nói ra.

───────

"... Quá muộn rồi."

Giờ nghĩ lại, tôi chưa từng nghe cô ấy nói "em yêu anh" trước đây.

Dù cô ấy thể hiện qua hành động, cô ấy chưa bao giờ nói ra.

Giá như tôi có thể nghe được điều đó từ cô ấy trước khi...

"Ugh... ahh..."

Tôi lau nước mắt đã thấm vào màn hình.

───────

Nhưng dù sao, Kazuki, chúng ta không thuộc về nhau.

Có người phù hợp với anh hơn em nhiều.

Em đảm bảo điều đó.

───────

... Tôi hít một hơi sâu.

───────

Lúc đó, em hy vọng anh sẽ quên em và tìm thấy hạnh phúc.

Nếu sự hiện diện của em khiến anh không hạnh phúc, điều đó sẽ khiến em đau đớn khôn cùng.

───────

"... Cô ấy luôn gọi mình là 'ngốc', nhưng... Không phải cô ấy mới là 'ngốc' sao?"

Tôi lau đi nước mắt.

Tôi đã luôn cảm thấy 'bất hạnh' kể từ khi Chikage chết.

Chikage... Tôi đã đánh giá thấp mức độ tôi quan tâm đến cô ấy.

Không có 'bất hạnh' nào lớn hơn điều này.

Nhưng hơn cả, những kỷ niệm tôi có với Chikage vẫn ở trong tâm trí như 'những khoảnh khắc hạnh phúc'.

Chúng là nền tảng của trái tim tôi và tiếp thêm sức mạnh cho tôi.

Chikage không hiểu điều đó.

───────

Cuối cùng.

Xin hãy chăm sóc Nozomi-chan.

Nếu anh làm em ấy khóc, Em sẽ nổi giận đấy!

───────

Tôi nhìn vào thanh bên của email và nhận ra nó đã đến phần cuối.

Tôi... Tôi quỳ gối và ngồi bệt xuống sàn.

"... Ha, thật là. Hoàn toàn..."

Không phải Chikage là người đã làm em ấy khóc sao?

Nghĩ đến điều đó, tôi hơi nhíu mày... Và cười khổ.

Kusunoki Chikage.

Chikage.

Dù cô ấy không còn ở đây nữa... Cô ấy sẽ mãi mãi ở nơi quan trọng nhất trong trái tim tôi.

Tôi đã có thể cứu nhiều người bằng 'năng lực siêu nhiên' của mình!

Đó là lý do nhiều người biết ơn tôi.

Anh ấy hạnh phúc vì là một vị cứu tinh... Một anh hùng.

Nhưng chính Chikage là người đã cho tôi sức mạnh để giúp đỡ.

... Nhờ Chikage, tôi đã có thể giúp đỡ mọi người.

Tôi siết chặt hai tay.

... Liếc nhìn đồng hồ treo tường,

Tôi nhận ra bao nhiêu thời gian đã trôi qua.

Tôi đứng dậy, nhìn vào bức ảnh Chikage trên bàn thờ.

Trong một thế giới không có cô ấy,

Tôi tiếp tục chiến đấu để giúp đỡ người khác.

Dù tôi không coi mình là một vị cứu tinh... Nhưng chính Chikage, người đã cho tôi sức mạnh để cứu người, mới là vị cứu tinh thực sự.

The Corrupted Blood Salvatore.

[note73345]

Mùi máu thối vẫn ám ảnh lỗ mũi tôi.

Những vết thương cô ấy để lại...

Mùi, vị, và cảm giác ôm lấy cô ấy—

Tôi sẽ không bao giờ quên.

Nỗi đau này, 'sức mạnh' này, là bằng chứng cô ấy từng tồn tại.

Tôi sẽ không bao giờ quên cô ấy.

Không bao giờ.

"... Mình phải đến gặp Yui-san sớm."

Tôi có những người có thể tin tưởng... Bạn bè và em gái yêu quý của tôi.

Nhưng có một người đang thiếu vắng.

Tôi phải tiến về phía trước, dù có chuyện gì xảy ra.

Đó chắc chắn là điều cô ấy muốn từ tôi.

Tôi quay lại và nhìn bức ảnh của cô ấy lần cuối.

"... Anh đi đây, Chikage."

Chỉ có tôi có thể thực hiện nguyện vọng của cô ấy.

Đó là trách nhiệm của tôi với tư cách là người còn sống.

Vì vậy, tôi phải tiếp tục bước đi.

Tôi không thể đứng yên.

Xỏ giày vào,

Tôi bước ra khỏi cửa—

"... Thật là một ngày đẹp trời."

Bầu trời xanh không một gợn mây.

Ánh mặt trời chiếu rọi con đường tôi phải đi.

Ánh sáng in bóng tôi phía sau, không bao giờ tách rời...

Như đang thúc giục tôi tiến lên.

Tôi tiếp tục bước đi.

END

Ghi chú

[Lên trên]
Vị cứu tinh của Dòng Máu Ô Uế
Vị cứu tinh của Dòng Máu Ô Uế
Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Peak vl😭😭😭
Xem thêm