Corrupted Blood Salvatore...
WhatSoon めあり愛子, 愛子さん
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Corrupted Blood Salvatore: TS Villain’s Unorthodox Reincarnation

Chương 07 Lạc Lối Trong Bóng Tối

0 Bình luận - Độ dài: 7,432 từ - Cập nhật:

Tôi đã từng hạnh phúc.

"Chị gái!"

Cùng với cô em gái đáng yêu, thông minh của tôi-

“Honoka.

Và người mẹ hiền từ-

“Honoka..”

Cùng người cha dịu dàng-

"Chị gái."

“Honoka.

“Honoka”

Tôi đã có một gia đình, cho đến năm năm trước.

Khi tôi tỉnh dậy, tôi đã mất tất cả.

Tất cả.

Nhà cửa, gia đình, ký ức, mọi thứ.

Tất cả đều biến mất.

Đến bây giờ, tôi vẫn có thể nhớ lại.

Tiếng còi báo động, mờ nhạt trong ý thức mơ hồ của tôi.

Hơi nóng của ngọn lửa.

Tiếng em gái tôi hét lên.

Đó là vụ cố ý gây hỏa hoạn.

Chỉ trong một đêm, khi tôi đang ngủ... Ngọn lửa đã cướp đi tất cả của tôi.

Không ai nói cho tôi biết kẻ đã làm điều đó.

Tôi được bảo rằng thủ phạm là vị thành niên.

Điều đó có nghĩa là gì?

Điều đó có nghĩa là gì?

Điều đó có nghĩa là gì?

Tôi bị bỏng nặng trên khuôn mặt.

Nửa bên phải chảy xệ và phủ đầy sẹo lồi.

Ai nhìn thấy tôi cũng tránh xa.

Tôi không còn là người có thể được ai đó yêu thương nữa.

Thế mà, những kẻ giết gia đình tôi vẫn còn sống ngoài kia.

Tôi không thể tha thứ cho chúng.

Không đời nào tôi có thể tha thứ cho chúng.

Dù cố gắng thế nào, tôi cũng không thể tìm ra thủ phạm.

Cảnh sát giữ kín thông tin, sợ tôi sẽ trả thù.

Thật vô lý.

Tôi cào xé đầu mình, giật từng sợi tóc từ da đầu yếu ớt đầy sẹo bỏng.

Mái tóc đẹp đẽ tôi thừa hưởng từ mẹ, được cha khen ngợi, em gái yêu quý.

Sống một mình, bị gặm nhấm bởi hận thù, tôi tiếp tục tồn tại.

Dù cố quên đi, những vết sẹo không cho phép tôi.

Nỗi đau, sự ngứa ngáy, hơi nóng-

Tất cả nhắc tôi nhớ về lòng căm thù.

Trước khi nhận ra, tôi bắt đầu thấy ảo giác.

Một 'thanh kiếm' xuất hiện trong tầm nhìn.

Tôi với tay và nắm lấy nó.

Ảo tưởng của tôi bắt đầu nuốt chửng thực tại.

Tôi phát hiện mình có thể viết lại chính hiện thực.

Nó giống như ảo tưởng tiện lợi nhất có thể tưởng tượng.

Bám vào nó, tôi dần hòa nhập lại xã hội.

Mỗi khi vết bỏng trên mặt giật giật, lòng hận thù và giận dữ lại mạnh hơn, tiếp thêm sức sống cho tôi.

[Nếu cô không thể tha thứ cho chúng, hãy giết chúng đi.]

Khi tin nhắn đó hiện lên, tôi choáng váng.

Sở thích của tôi, xuất phát từ việc ngại để lộ khuôn mặt, là streaming. Một thú tiêu khiển lấy cảm hứng từ em gái hướng nội của tôi, chơi game và bình luận. Một sở thích, không phải thứ tôi có thể biến thành công việc... Tin nhắn riêng đó đến từ một khán giả của tôi.

Đó là phản hồi khi tôi lỡ lời trên stream: 'Có người tôi không thể tha thứ.'

"Ngay cả đùa cợt, bạn không nên nói đến chuyện giết người đâu."

Tôi mỉm cười nhạt và đáp lại—

[Đó không phải lời nói đùa.]

Đôi khi tôi có những khán giả kiểu này.

Những người đồng ý với bất cứ điều gì tôi nói chỉ vì tôi là phụ nữ.

"Bạn sẽ phát hoảng nếu thấy mặt tôi đấy."

Ngay lúc đó, một thông báo vang lên.

[Cô muốn tôi nói cho biết ai đã giết gia đình và em gái cô không?]

Tôi đờ người, nhìn chằm chằm vào màn hình không tin nổi. Ngón tay tôi di chuyển trước khi kịp suy nghĩ.

[Bạnđang nói gì.....vậy?]

[Tôi biết tất cả, Uesaka Honoka.]

Tôi quên cả thở khi nhìn chằm chằm vào tin nhắn.

Người này đang nói gì vậy?

Chắc là trò đùa.

Nhưng sao họ biết?

[Đừng nói nhảm.]

[Cô cũng nhìn thấy thanh kiếm, phải không?]

Tay tôi run rẩy.

Một thông báo khác vang lên.

[Tôi cũng nhìn thấy nó.]

Một tiếng bíp khác-

[Cô không nghĩ chúng ta có thể là bạn tốt sao?]

Chắc chắn đó là tiếng thì thầm của quỷ dữ.

Ác ý, sự tức giận, lòng hận thù tôi kìm nén bấy lâu trào ra.

Có lẽ không quan trọng nguyên nhân là gì.

Tôi luôn tìm kiếm khoảnh khắc để giải phóng cơn thịnh nộ này.

Dù sự kiện này không xảy ra, tôi cũng sẽ sụp đổ vào lúc nào đó.

Điều này chỉ đẩy nhanh điều không tránh khỏi.

Tôi... Cười, kìm nén nỗi đau rát trên làn da bỏng và lòng căm hận sôi sục.

Sau đó, chúng tôi bắt đầu liên lạc qua một ứng dụng chat bảo mật cao tự xóa tin nhắn sau một thời gian.

Hoàn hảo để bàn chuyện phi pháp hoặc việc làm mờ ám, hoặc ít nhất tôi được bảo vậy.

Đó là thế giới tôi không biết gì, nhưng người bạn chat mới của tôi rất am hiểu.

Họ tự xưng là 'A-suke'. Ee-suke... Eisuke? Chắc chắn không phải tên thật.

Dù vậy, họ... Không, chắc chắn là cô ấy... Là người duy nhất hiểu tôi.

'A-suke' dạy tôi cách sử dụng sức mạnh.

Về khái niệm 'thanh kiếm' và 'năng lực siêu nhiên'!

Cô ấy còn chỉ tôi cách dùng 'năng lực' để giết người.

Cô ấy biết tất cả.

Từ cách giết không để lại chứng cứ, cách sử dụng 'năng lực siêu nhiên', đến việc cảnh sát cũng biết sự tồn tại của 'siêu nhân'.

Cô ấy còn biết nơi ẩn náu của kẻ đốt nhà giết gia đình tôi, không chỉ lý do hắn làm vậy.

... Thủ phạm chính là gã đàn ông thích em gái tôi.

Nhưng em ấy không đáp lại tình cảm và đã cự tuyệt gay gắt.

Em gái tôi là cô gái nghiêm túc, tốt bụng.

Tên đó là một kẻ bất hảo... Không, một thứ rác rưởi.

Đương nhiên họ không bao giờ hợp nhau.

Tên khốn đó... Ba đứa bắt tay nhau trả thù em gái bé nhỏ của tôi.

Chỉ vì ác ý, gia đình tôi bị giết.

Đó là thứ lý do chết tiệt gì gì?!

Vì cái gì ? Vì cái gì ?!

Thật vô lý.

Nhưng cơn giận của tôi biến thành ý định giết người.

Tia sáng đạo đức mỏng manh còn sót trong tôi biến mất.

Đầu tiên, tên thứ nhất.

Tôi chờ hắn hắn trên đường đi làm và thiêu sống hắn ta.

Tôi muốn hắn nếm trải nỗi đau như em gái tôi đã chết.

Tôi học được thói quen của hắn từ 'A-suke'.

Hắn cháy đến chết trong xe mà không kịp thoát thân.

Đáng đời.

Tiếp theo, tên thứ hai.

Tôi theo dõi hắn ban đêm, khi hắn vào nhà vệ sinh công cộng, tôi đâm từ phía sau.

Khi hắn cố chạy, tôi dùng 'năng lực siêu nhiên' đốt chân của hắn, khiến hắn bất động.

Rồi tôi không thương tiếc đâm nhiều nhát 'kiếm' vào người hắn khi hắn đang đau đớn.

Cảm giác thỏa mãn vô cùng.

Và rồi, tên thứ ba.

Hắn là đầu sỏ.

Dùng địa chỉ 'A-suke' gửi, tôi chờ ở địa điểm cách đó một quãng.

'A-suke' bảo sẽ thông báo khi hắn rời nhà.

Năng lực siêu nhiên của 'Asuke', cô ấy nói, là tạo ra 'con mắt' từ xa.

Tôi từng thấy một con bọ dị dạng có cánh và nhãn cầu bay lượn, nên tôi tin.

Tôi rình rập nhiều ngày.

Để tránh bị phát hiện, tôi thuê khách sạn xa hơn và chờ.

Tên kia có vẻ nhận ra mình bị nhắm sau cái chết của đồng bọn.

Hắn hầu như không ra khỏi nhà.

Nhưng con người không thể sống mà không tương tác với thế giới.

Rồi...

Đêm đó, 'A-suke' liên lạc bảo hắn đã rời nhà.

Tôi rời khách sạn đang ở và lao ra.

Vị trí hiện tại của hắn được gửi định kỳ vào thiết bị của tôi.

Để chuẩn bị, tôi đã thuộc địa hình khu vực.

Tôi đi lại nhiều lần.

Tôi biết rõ những nơi ít người qua lại... Tôi biết rất rõ.

Hắn đã đến cửa hàng tiện lợi.

Trả hóa đơn điện nước, có lẽ... Hắn buộc phải ra ngoài.

Tên đó mặc áo hoodie đen, có lẽ để che mặt.

Tôi quyết định đã đến lục phục kích.

Và rồi-

Tôi triệu hồi 'thanh kiếm' và chờ trên đường hắn về.

Không lâu sau, gã áo hoodie đen đi ngang qua.

Tôi theo sau.

Không sao nếu hắn cảnh giác.

Nếu vậy... Tôi chỉ cần dùng 'năng lực' đốt lưng hắn khi hắn chạy.

Rồi khi hắn không cử động được, tôi sẽ giết.

Dưới bầu trời đêm mờ ảo chỉ có đèn đường chiếu sáng, tiếng bước chân vang lên.

Không có ai khác xung quanh.

Tôi chắc chắn có thể giết hắn.

Tôi giơ 'kiếm' lên và-

Ngay lúc đó, gã áo hoodie quay lại.

Hắn là kẻ đã giết em gái tôi-

"... Không."

Hắn quá trẻ.

Quá trẻ.

Em gái tôi chết năm năm trước.

Lúc đó em ấy mười sáu.

Thủ phạm ít nhất phải hai mươi.

Nhưng người trước mặt tôi là...

Một thiếu niên.

Cậu ta nhìn tôi đầy căng thẳng.

Và vì lý do nào đó... Cậu ta nhắm một mắt.

Nhầm người?

Không, cậu ta mặc đồ giống tên tôi muốn giết.

Chúng đã đổi chỗ ở cửa hàng tiện lợi?

Và tại sao?

"... Cậu là ai?"

Khi tôi hỏi, tôi đập 'kiếm' xuống đất.

Một âm thanh sắc bén vang lên.

Thoáng chốc, ánh mắt cậu ta dồn vào mũi kiếm.

... Cậu ta có thể thấy nó.

Không nghi ngờ gì. Cậu ta cũng là 'siêu nhân'.

'A-suke' từng nói... Có nhiều 'siêu nhân' trong thành phố này ngoài cô ấy và tôi.

Và giờ... Cậu bé này.

Cậu ta mặc đồ của tên tôi muốn giết, đứng chắn đường tôi.

Cậu ta... Đang cố bảo vệ tên đó?

Nếu vậy-

"Mày định cản đường tao sao?"

Tôi đưa 'kiếm' sang bên.

Nó chạm mặt đường nhựa, phát ra tiếng sột soạt.

"Nếu mày định ngăn cản tao..."

Tôi mới chỉ giết người hai lần.

Nhưng hai trải nghiệm đó đã hạ thấp đáng kể rào cản tâm lý 'giết người' của tôi.

Ban đầu, tôi chỉ muốn giết những kẻ đã giết em gái tôi.

Nhưng giờ-

Bất cứ ai cản đường, bất cứ ai thành kẻ thù-

"Tao sẽ giết luôn cả mày."

Tôi giơ 'kiếm' lên và kích hoạt 'năng lực siêu nhiên'.

'Thanh kiếm' rung lên, run rẩy... Và những tinh thể trong mờ lơ lửng trong không khí.

Chúng tạo thành hình bán nguyệt và khúc xạ ánh sáng từ đèn đường vô hướng.

"tao sẽ thiêu sống mày-"

Ngay lúc đó, tôi để ý cậu ta cầm điện thoại.

...Cái gì?

Cậu ta định gọi ai-

Ngay lúc đó, ánh đèn đường xung quanh tắt ngúm.

"...Hả?"

Tôi bất giác thốt lên.

Khu vực chìm trong bóng tối.

◇◆◇

"Năng lực của hắn ta là 'ánh sáng'."

Yui-san đã nói vậy.

"Vụ giết đầu tiên xảy ra ban ngày. Tại sao lại mạo hiểm thực hiện giữa thanh thiên bạch nhật, khi dễ bị bắt? Tại sao chọn nhà vệ sinh công cộng đầy ánh đèn cho vụ thứ hai?"

Những bức ảnh chụp từ video và tờ A4 tóm tắt thông tin trải khắp bàn.

"Là vì đối tượng cần 'ánh sáng'. Nói cách khác, nghi phạm không thể tạo ra 'ánh sáng' từ hư vô."

Yui-san chỉ vào một tờ giấy.

"Năng lực của thủ phạm là 'điều khiển ánh sáng', không phải tạo ra nó. Và nó cũng không liên quan lửa."

"Vậy tại sao thi thể bị cháy...?"

"Nghi phạm tập trung ánh sáng... Rồi khuếch đại, đốt cháy thi thể. Cậu nghe thuật ngữ 'thấu kính đốt' chưa?"

Về cơ bản đây là nói về khái niệm dùng thấu kính lồi tập trung ánh sáng, như cách kính lúp dưới nắng có thể tạo đủ nhiệt gây cháy

Yui-san đặt chai nhựa cạnh cửa sổ.

Ánh nắng xuyên qua hội tụ lên tờ giấy.

"Thủy tinh, pha lê, thấu kính, nước... Những thứ này có thể tập trung ánh sáng. Nếu để đủ lâu, chúng thậm chí có thể gây cháy."

Yui-san cầm chai nhựa và vặn nắp.

Cô ấy uống một ngụm nước.

"Nếu dùng thứ như vật liệu tối màu dễ hấp thụ ánh sáng, bắt lửa sẽ dễ hơn... Và có thể dẫn đến hỏa hoạn. Chỉ riêng đất nước này, sự cố như vậy xảy ra hàng chục vụ mỗi năm. Đó là hiện tượng phổ biến."

"Thật sao...?"

"Ít nhất cậu đã từng làm thí nghiệm trong lớp khoa học dùng thấu kính tập trung ánh sáng đốt giấy, phải không?"

Tôi gật đầu hiểu ra. Yui-san mỉm cười.

"Tôi đã đoán được nghi phạm là ai. Tôi đã hiểu bản chất năng lực của họ... Chúng ta sẽ bắt họ."

"Hả? Nhưng... Bằng cách nào?"

Một 'năng lực siêu nhiên' có thể đốt cháy chiếc xe đang chạy.

Làm sao ai đó có thể bắt được người có sức mạnh đó-?

"Cậu nghĩ tôi nói chuyện này mà không có kế hoạch sao? Nghe kỹ đây-"

Vài ngày sau, tôi đổi quần áo với người đàn ông là mục tiêu tiếp theo trong cửa hàng tiện lợi.

Tên nghi phạm là 'Uesaka Honoka'.

23 tuổi, nữ... Hiện làm nhân viên tổng đài.

Cô ấy được cho là có vết sẹo lớn đặc trưng trên mặt từ vụ hỏa hoạn năm năm trước.

Kẻ gây ra vụ đó chính là người đàn ông trước mặt tôi khi còn vị thành niên... Giờ là gã để râu cằm bạc phếch.

"L-làm ơn, làm gì đó với con điên đó đi..."

Hắn van nài, bám lấy tôi.

Vì vụ việc do vị thành niên thực hiện, tên hắn không được công bố... Giờ hắn sống cuộc đời vô lo.

Một kẻ như hắn... Có đáng được cứu?

Tôi không biết.

Nhưng... Giết người là không đúng.

Tôi không muốn cô ấy giết thêm ai nữa.

Dù chưa từng gặp cô ấy, tôi không thể ngừng tưởng tượng... Nếu một ngày, gia đình tôi đột nhiên bị cướp đi...? Có lẽ tôi cũng muốn giết kẻ chịu trách nhiệm.

Nghĩa là tôi không khác gì. Tôi có thể trở nên giống cô ấy.

Nhưng không có nghĩa tôi không nên ngăn cô ấy.

Tôi nhớ lời Yui-san.

"Chúng sẽ bắt đầu nhắm vào những người cụ thể... Nhưng một khi đã giết người... Lựa chọn 'giết' sẽ luôn theo chúng. Khi điều gì khó chịu xảy ra, chúng sẽ nghĩ, 'Mình chỉ cần giết họ là được'."

Tôi thở dài sâu và bỏ lại người đàn ông.

Nghi phạm... Có lẽ không phải kẻ bất bình thường.

Cô ấy có lẽ chỉ là người như tôi.

Rồi... Đột nhiên, cô ấy trở thành người bị cướp đi thứ quý giá... Và bị dồn đến 'điểm gãy'!

Tôi phải ngăn cô ấy.

... Không phải vì cô ấy.

Tôi không muốn ai khác bị giết... Đó là lý do tôi tự thuyết phục hành động.

Nếu ai đó định giết người, và tôi có cách ngăn họ, thì tôi muốn làm điều đó.

Chỉ vậy thôi.

Khi làm việc cùng Yui-san với tư cách thám tử tư, tôi đã thấy nhiều người đau khổ.

Và tôi đã giúp nhiều người trong số họ.

Vẻ nhẹ nhõm trên khuôn mặt họ, lời cảm ơn... Những điều đó đã định hình trái tim tôi.

Đơn giản là tôi không thể làm ngơ... Đó là niềm tin của tôi.

Và thế... Tôi ở đây.

Trước mặt tôi là Uesaka Honoka... Honoka-san.

Trong tay cô ấy là 'thanh kiếm'.

Nhận thấy tôi, Honoka-san kích hoạt 'năng lực siêu nhiên'.

Thanh kiếm của cô ấy rung lên, và một thấu kính hình thành trên đầu.

... Nó lấp lánh, hút ánh sáng như thể nuốt chửng.

Năng lực của cô ấy là dùng thấu kính vòm tập trung, khuếch đại và phóng ánh sáng.

Đó là bản chất thật sự của 'năng lực siêu nhiên' của cô ấy.

Như dự đoán, suy luận của Yui-san đã đúng.

Tôi gửi tin nhắn cho Yui-san.

Đó là tín hiệu.

Ngay lúc đó, đèn đường xung quanh tắt phụt.

"...Hả?"

Honoka-san thốt lên kinh ngạc.

Đây là phối hợp giữa Yui-san, Keiji-san và Đội 7 sở cảnh sát... Họ đã liên hệ công ty quản lý điện ngắt nguồn khu vực.

Nhưng mất điện chỉ có thể kéo dài tối đa năm phút.

Và vì Yui-san đang ở trạm biến áp còn Keiji-san chờ nơi khác, tôi phải tự xử lý.

Keiji-san không ở đây vì, có vẻ sẽ rắc rối nếu bị thấy giám sát trận đánh có liên quan trẻ vị thành niên.

Anh ấy cần giữ vẻ ngoài chỉ xuất hiện sau khi có cuộc gọi khẩn cấp, không liên quan trực tiếp.

Nên anh ấy đang chờ ở đồn cảnh sát gần đó.

Làm người lớn có chức quyền phức tạp thật.

... Tôi tập trung vào nhiệm vụ.

Tôi mở mắt vốn nhắm, điều chỉnh với bóng tối.

Vừa đủ, tôi có thể nhìn.

Đã may chuẩn bị trước.

Và hôm nay trời nhiều mây.

Không sao, không trăng... Chúng tôi chọn ngày này có chủ đích.

Hầu như không có chút ánh sáng nào.

'Năng lực siêu nhiên' của Honoka-san cần một lượng ánh sáng nhất định để hoạt động.

Tôi rút 'thanh kiếm' của mình và bước về phía Honoka-san.

Tôi điều chỉnh lưỡi kiếm sang bên.

Một đòn cùn là đủ.

Nếu có thể đánh bất tỉnh, sẽ không cần giết cô ấy.

Tôi vung kiếm ngang, nhắm vào cô ấy-

"Á!"

Cô ấy hét lên, giơ 'kiếm' của mình lên-

Hai 'thanh kiếm' đập vào nhau với âm thanh đục.

Trong chớp mắt, tia lửa nổ trong đầu tôi.

"Urgh!?"

"Agh!?"

Nỗi sợ, sự tức giận, bối rối, hoảng loạn.

Những cảm xúc đó truyền qua tay vào tâm trí tôi.

Một cảm giác điện giật sắc lạm xuyên qua.

Không tự nhiên- như thể cảm xúc bị ép tuôn ra.

Cơn đau đi kèm dòng chảy vào não.

Nguyên nhân chắc là do va chạm 'kiếm'.

"Ah... Đau quá...!?"

"C-cái gì đây!?"

Yui-san đã giải thích trước...

'Thanh kiếm' là hiện thân của 'Tâm' người dùng. Nó là vũ khí vật chất hóa cảm xúc ra ngoài.

Vì kiếm của chúng tôi va chạm... Cảm xúc của Honoka-san có lẽ đang tràn vào tôi qua 'thanh kiếm'.

Nỗi sợ, sự tức giận, hoảng loạn của cô ấy...

Tôi có thể cảm nhận.

"Ah!?"

"Argh!?"

Cả hai chúng tôi bị hất ngược, lăn ra đất.

Tôi dùng tay không cầm kiếm ôm đầu.

Đau quá.

Dòng cảm xúc tiêu cực của cô ấy tràn ngập khả năng tiếp nhận của não tôi.

Tôi lắc đầu tỉnh táo lại.

Cảm xúc bỏng rát của cô ấy đã khắc vào tâm trí.

Tôi chống tay xuống đất và cố đứng dậy.

Tay cầm 'kiếm' run rẩy.

Tôi có thể hiểu cơn giận đang sôi trong cô ấy.

Và... 'Nỗi sợ' của cô ấy dành cho tôi.

Đột nhiên, người có cùng năng lực xuất hiện trước mặt... Chắc hẳn rất đáng sợ.

"... Uesaka Honoka-san!"

Trong bóng tối, tôi gọi cô ấy.

"Tôi không có ý định giết cô...! Tôi chỉ muốn ngăn cô thôi!"

"G-gì cơ!?"

Giọng Honoka-san cao vút.

"Vô lý! Vô lý! Vô lý! Tại sao mày lại cản đường tao!? Sao không để tao giết hắn!? Tại sao, tại sao...!"

Cô ấy đứng dậy trước tôi.

Trong ánh sáng mờ, khuôn mặt cô ấy hiện ra.

Nửa bên phải bị cháy và chảy xệ, không biểu cảm.

Nhưng nửa còn lại-

"Sao mày không có chút thù hận nào... Với tao...!?"

Cô ấy đang khóc.

Không phải sợ hãi, hay kinh hoàng... Cũng không phải đau buồn.

... Cảm xúc của tôi đảo ngược, tràn ngược về tôi.

Vậy mà... Sao cô ấy khóc?

Nhưng tôi nhận ra đây là thời điểm.

Nếu muốn thuyết phục cô ấy, phải là lúc này.

"Cô vẫn có thể dừng lại! Nếu tiếp tục giết người, nó sẽ hủy hoại cô! Cô sẽ đánh mất chính mình!"

"Tao phải giết!"

Cô ấy giơ 'kiếm' lên và đập xuống đất.

"Việc chúng còn sống khiến tao không thể tiến lên! Đây không phải vì gia đình tao! Là vì tao! Để sống yên ổn, chúng phải chết!"

Tay cô ấy lướt vào túi... Và rút điện thoại.

Không tốt rồi!

"Nếu mày cản đường tao, hãy chết đi!"

Ánh đèn flash từ điện thoại cô ấy bật sáng.

Thấu kính lơ lửng trên không phát sáng, và—

Trong khoảnh khắc đó, mọi thứ chậm lại.

Sự rõ ràng của cái chết cận kề khiến tôi tập trung cao độ.

Phải làm gì đây?

Đòn tấn công đó di chuyển với tốc độ ánh sáng, thiêu đốt và đốt cháy bất cứ thứ gì nó chạm vào.

Đủ nóng để xuyên qua một chiếc xe và khiến nó bốc cháy.

Nhưng sức mạnh của cô ấy được điều khiển bởi ý chí.

Nếu tôi có thể tránh chính xác điểm cô ấy nhắm vào lúc phát động, tôi sẽ an toàn.

Đòn tấn công đi theo đường thẳng.

Từ phía trước, thẳng về phía tôi.

Tôi phải né.

Phải hay trái.

Tôi có 'hai lựa chọn'.

Tôi–

Tôi–

'Thanh kiếm' trong tay tôi rung lên.

"Chết tiệt!"

Theo phản xạ, tôi né sang phải.

Luồng sáng lướt qua bên trái, đốt cháy bức tường đá phía sau.

Chiếc hoodie đen của tôi xèo xèo, để lại một lỗ thủng cháy xém.

"Cái gì... vừa rồi?"

Tôi vừa làm gì vậy?

'Năng lực siêu nhiên' nào tôi vừa sử dụng?

Tôi không biết... Nhưng tôi đã tránh được.

Cởi chiếc áo khoác cháy xém, tôi tiến về phía cô ấy.

"Ah, không! Tránh xa tao ra!"

Cô ấy lảo đảo lùi lại, lóng ngóng với điện thoại.

Ánh flash lại bật sáng.

'Thanh kiếm' trong tay tôi lại rung lên.

Tôi cúi thấp người, trượt đi, và luồng sáng lướt qua đầu.

"T-tại sao tao không thể trúng mày!"

Tôi thu hẹp khoảng cách.

Nhận ra không còn đủ khoảng cách để sử dụng khả năng flash, cô ấy vung 'kiếm' về phía tôi.

Tôi giơ 'kiếm' lên, đỡ lấy.

"Kyaaa!?"

"Urgh...!"

Một lần nữa, cảm xúc tràn vào tâm trí.

Nhưng lần này, tôi không để mất cảnh giác.

Biết cơn đau sẽ đến... Tôi chuẩn bị tinh thần và chịu đựng!

Tôi đẩy ngược lại bằng 'kiếm', hất vũ khí của cô ấy sang bên.

Thể lực tôi mạnh hơn.

Bị choáng ngợp bởi dòng cảm xúc, tay cô ấy yếu đi.

'Thanh kiếm' văng khỏi tay, trượt trên mặt đất.

Không có vũ khí, cô ấy không thể sử dụng 'năng lực siêu nhiên'.

Thấu kính pha lê lơ lửng trên đầu nhấp nháy rồi biến mất như chưa từng tồn tại.

Tôi túm lấy Honoka-san và ghì cô ấy xuống đất.

Hai khuôn mặt gần nhau.

"D-dừng lại! Dừng đi!"

Cô ấy vật lộn như đứa trẻ sợ hãi, nước mắt chảy dài.

"Tôi không có ý định làm tổn thương cô...!"

Tôi cố nói nhẹ nhàng, xoa dịu cô ấy.

Đầu gối cô ấy đâm vào lưng tôi.

Nó ép không khí ra khỏi phổi tôi.

"... C-cái gì?! Mày là ai!? Mày là cái thứ gì!?"

"Tôi chỉ... Tôi chỉ không muốn cô giết thêm ai nữa...!"

Tôi nhìn thẳng vào mắt cô, nói rõ ràng.

Nửa mặt chảy xệ của cô ấy méo mó trong bối rối.

"Tại sao, cái gì, sao...?"

Giết người là sai.

Niềm tin đó là cốt lõi của tôi.

Đó là giá trị đơn giản... Định hình con người tôi.

Tôi đã mất mẹ hai lần.

Mẹ ruột, và người mẹ thứ hai.

Cả hai lần, tôi đều cảm thấy đau đớn tột cùng.

Khi ai đó chết... Ai đó sẽ đau khổ.

Sự thật đó khắc sâu vào tôi từ nhỏ.

Khi cái chết không đến từ tự nhiên, mà từ lý do bất công, đó là bi kịch.

Và gây ra những bi kịch đó cho người khác mà không hối hận... Đó là sai trái.

Nó là điều sai trái.

Nếu bạn giết ai đó và không cảm thấy gì, bạn sẽ tích lũy bi kịch.

Thật tồi tệ khi trải qua nhiều bi kịch mà sống mà không suy ngẫm...

"Làm ơn... Đây là tại sao..."

Giọng tôi nghẹn lại, đầy tuyệt vọng.

Đột nhiên, ánh đèn đường nhấp nháy bật sáng.

Năm phút hẳn đã trôi qua.

Nhưng cô ấy không còn cầm 'kiếm'.

Cô ấy không thể sử dụng 'năng lực siêu nhiên' nữa.

Dưới ánh đèn, biểu cảm cô ấy trở nên rõ ràng.

Cô ấy trông bối rối.

"...Tại sao mày không... Tao... Sao không quay đi?"

"Cái gì...?"

"Mặt ta-tôi... Không làm cậu sợ sao? Không kinh tởm sao?"

Lời cô ấy đánh vào tôi, và tôi nhận ra.

Nỗi đau cô ấy chịu đựng suốt năm năm qua, sự xa lánh...

Tất cả lộ ra khi 'kiếm' của chúng tôi va chạm.

Cô ấy hẳn cũng cảm nhận được cảm xúc của tôi.

Đó là lý do... Cô ấy đang nghe tôi nói.

"Tôi không sợ... Cô không đáng kinh tởm..."

Cô ấy không phủ nhận lời tôi như lời nói dối.

Cảm xúc truyền qua 'kiếm' dường như thuyết phục cô ấy về sự chân thành của tôi.

"Tôi có thể cảm thấy buồn... Nhưng đó không phải lý do để khinh ghét ai..."

Đôi mắt cô ấy mở to đầy ngạc nhiên.

"Tại sao không nói sớm hơn...?"

"...Honoka-san."

"Tại sao? Tại sao... tôi...!"

Click.

Tôi nghe thấy âm thanh.

Nó đến từ tay cô ấy.

Trong tay cô ấy là một 'thanh kiếm' khác.

Tại sao...?!

Tôi đã đánh rơi kiếm của cô ấy trước đó... Không, không phải!

Cô ấy tạo một cái mới, rút 'kiếm' bị đánh rơi vào và rèn lại.

Tồi tệ rồi.

Sai lầm do thiếu kinh nghiệm của tôi.

"Tôi vẫn không thể dừng lại!"

"Honoka-san...!"

"Đừng gọi tên tôi thân mật như vậy! Cậu không biết gì về tôi cả!"

Phía trên cô ấy, một thấu kính hiện ra.

Tôi sẽ bị đốt cháy mất!

Đèn đường đã sáng.

Đòn tấn công này khác với những đòn nhanh từ flash trước đây... Giờ cô ấy có thể tung ra vô số đòn.

Không thể né!

Để ngăn cô ấy bây giờ... Tôi phải giết cô ấy ngay lập tức.

Bàn tay nắm 'kiếm' run rẩy.

Tôi không thể.

Tôi không đủ nhanh.

Tôi do dự.

Thấu kính tỏa sáng rực rỡ.

"Tôi phải giết chúng! Dù cậu có tốt đến đâu, tôi cũng phải giết cậu!"

Một âm thanh ghê rợn vang lên.

Tôi cúi nhìn.

"...Ah."

Đầu Honoka-san đang phồng lên...

Mặt cô ấy... Đang phồng lên?

Như quả bóng bay, biểu cảm trước đó không còn có thể nhận ra.

Và rồi-

"Honoka-sa-!"

Đầu cô ấy nổ tung.

Mặt vỡ tan, não bắn ra khắp nới.

Nhãn cầu lăn trên mặt đất.

Răng, lưỡi, thậm chí hộp sọ... Mềm nhũn, tan chảy, vỡ vụn.

"...Ah."

Đột nhiên, trước mắt tôi... Một người tự phát nổ.

Máu và nội tạng văng khắp nơi, để lại xác không hồn.

Một cái xác... Không, gọi là xác có vẻ không thích hợp, vì nó đã bị phá hủy tàn bạo.

Nó gợi nhớ quả cà chua bị nghiền nát... Màu đỏ rực như cà chua loang dưới chân tôi-

"Ugh!"

Vị chua gắt bỏng rát cổ họng.

Buồn nôn.

Nhưng tôi kìm lại và lùi vài bước.

Người tôi vừa nói chuyện... Đã chết?

"...T-tại sao...?"

Không.

Tôi đã biết.

Tôi nhận ra kiểu chết này.

Đó là 'năng lực siêu nhiên' đã giết cha tôi.

Nắm chặt 'kiếm', tôi quét mắt xung quanh.

"...Chết tiệt."

Tôi nheo mắt, cảnh giác.

Tôi tin chắc kẻ giết người đang ở gần...

Nên tôi rà soát khu vực.

"Tại sao... Sao ngươi giết cô ấy...!"

Honoka-san... Đã làm những điều không thể tha thứ, đúng.

Cướp đi mạng sống là sai, dù lý do là gì.

Nhưng dù vậy... Không có nghĩa cô ấy đáng chết!

"Chết tiệt... Lộ diện đi! Kẻ hèn nhát...!"

Tôi hét lên, cố hù dọa kẻ nào đó ngoài kia.

Máu dính vào giày tôi.

Một kẻ giết người hàng loạt. Một kẻ giết mà không lộ mặt.

Và vì lý do nào đó, hắn cứ can thiệp vào tôi.

Không thể tha thứ.

Tôi không thể bỏ qua.

Vì một ngày, hắn có thể làm hại người tôi quan tâm.

Nozomi, Chikage...

Vậy nên...

"Chết tiệt...! Tại sao...?!"

Tôi phải ngăn hắn.

"Chân mình..."

Chúng đang run rảy.

Tôi không thể tập trung chút sức lực nào.

Tôi quỵ xuống, ngã phịch ra sau.

Lúc nãy, 'kiếm' của tôi đã rung lên. Tôi không biết chính xác chuyện gì, nhưng đó là bằng chứng tôi dùng 'năng lực siêu nhiên'.

Và sử dụng năng lực làm kiệt sức... Hẳn là vậy.

Vậy đó là lý do tôi không thể đứng vững?

Hay-

"Ugh... Làm sao... Có thể giết người một cách dễ dàng như thế...!"

Là vì tôi sợ?

Tôi nghiến răng, cố kìm nước mắt.

Từ xa, tiếng còi cảnh sát vang đến.

◇◆◇

"Thật liều lĩnh..."

Tôi mở mắt đang nhắm và thay đổi tư thế chân.

'Thanh kiếm' trong tay vẫn tiếp tục rung.

Cuộc đối đầu giữa Uesaka Honoka và Kazuki được quan sát qua những con côn trùng bằng thịt mọc 'mắt' và 'cánh'

Nhưng-

"Chà... hơi bất ngờ đấy."

Kazuki quá mềm yếu.

Trong cốt truyện gốc, cậu ấy có quyết tâm... Sẵn sàng giết nếu cần để bảo vệ mạng sống vô tội.

Nhưng giờ... Quyết tâm đó biến mất.

Có phải vì tôi không bắt cậu ấy giết cha mình?

Hay sự hiện diện của Nozomi khiến cậu ấy ngần ngại cướp đi mạng sống?

Vì lý do nào đó... Cậu ấy trở nên tốt bụng - không, mềm yếu.

"Thật phiền phức..."

Là lỗi của tôi sao?

Có phải tôi chỉ giả vờ thử thách cậu ấy bằng khó khăn trong khi bản thân quá khoan dung?

Tôi tự hỏi...Liệu mình có thể thay thế anh trai-Eisuke không ?

"Không... ổn thôi."

Tôi lắc đầu.

Suy nghĩ về những gì có thể xảy ra là vô ích.

Quan trọng là hiện tại.

"...Có phải vì Kazuki vẫn còn 'trinh' không?"

Dĩ nhiên, tôi không nói theo nghĩa đen.

Ý tôi là cậu ấy chưa có kinh nghiệm giết người.

"Giá như có cách cho cậu ấy trải nghiệm."

Khác biệt giữa người đã giết và chưa giết thể hiện trong khủng hoảng.

Cướp đi mạng sống không phải lựa chọn dễ dàng.

Nó đòi hỏi quyết tâm.

Ý chí giết bằng chính tay mình.

"... Kazuki có cần ai đó mà cậu ấy thực sự muốn giết không...?"

Không có người như vậy... Trừ khi đó là kẻ đã chà đạp thứ quan trọng với Kazuki...

Tôi nghịch dải ruy băng trên ngực áo.

Muốn đạt được điều gì đó, thì phải hi sinh một thứ khác.

Nếu Kazuki tiếp tục phát triển như vậy... 'Năng lực siêu nhiên' của cậu ấy có thể mạnh hơn.

Nhưng... Một ngày... Cậu ấy có thể phạm sai lầm chết người.

Và nếu sai lầm đó khiến Kazuki mất mạng-

"... Tôi không muốn vậy."

Tôi giải tán 'kiếm' trong tay và vuốt tóc.

Ngay cả nghĩ về nó cũng khó đi đến kết luận.

Tôi nhặt điện thoại trên bàn và ném vào thùng rác.

Tôi đã đề phòng hết mức... Nhưng nếu bị lần ra, mọi nỗ lực sẽ đổ sông đổ bể.

"Mình cần tiêu hủy nó."

Tối mai, tôi sẽ đốt nó trong nhà máy bỏ hoang.

Khi tôi nghĩ vậy, điện thoại chớp sáng trong thùng rác.

Cuộc trò chuyện với Uesaka Honoka qua ứng dụng chat mã hóa tự xóa tin nhắn sau thời gian định sẵn.

Không để lại dấu vết.

Ít nhất, không phải dạng số... Nhưng trong tâm trí tôi thì có.

"Chà... cũng vui đấy chứ."

Để giành lòng tin cô ấy, tôi đã trò chuyện và tỏ ra thân thiện.

Có chút gắn bó, tôi thừa nhận.

...Người cuối cùng đứng vững... Có lẽ tôi nên tự tay xử lý?

"Xin lỗi.

Tôi xin lỗi.

Cuối cùng, nếu cô ấy không định giết Kazuki... Nếu cô ấy không định dùng 'siêu năng lực' để giết cậu ấy...

Sự việc này là kế hoạch để Kazuki có kinh nghiệm thực tế về giết người.

Tôi đoán không thể tránh khỏi.

"Sai lầm của cô ta là sự kết thúc của chính cô ta."

Đó là kết luận của tôi.

Ngay cả khi phán xét cô ấy vì 'lựa chọn sai lầm', tôi biết rằng cuối cùng—

Ừm.

Tôi sẽ ổn.

Lựa chọn của tôi... phải vậy.

Vì Kazuki và Nozomi...

◇◆◇

"Về nhà đi."

"Ư-Ể?"

Vừa gặp Yui-san, đó là điều đầu tiên cô ấy nói.

Hiện trường Honoka-san chết... Giờ được phủ tấm bạt xanh.

Keiji-san đã đến và đưa tôi sang một bên... Cảnh sát khác cũng tới, và giờ Yui-san đã ở đây.

Chính thức, tôi được coi là người phát hiện đầu tiên.

Dù có giải thích, tôi chỉ có thể nói cô ấy đột nhiên phát nổ.

Trừ Keiji-san, cảnh sát không nghi ngờ tôi.

Một đứa trẻ như tôi không thể làm ai nổ tung.

Về lý do cô ấy chết như vậy... Cảnh sát thường không thể hiểu.

Có lẽ, Keiji-san sẽ dùng ảnh hưởng của Đội 7 để chôn vụ việc.

Nhưng giờ...

"Về nhà...?"

Tôi hỏi Yui-san đang khoanh tay quan sát hiện trường.

Ánh mắt cô ấy lướt qua tôi... Sắc lạnh.

"Cậu ở đây không giúp được gì đâu."

"Nhưng-"

"Tôi nói, về nhà đi."

Cô ấy ngắt lời, quay lại tấm bạt xanh.

Khi Yui-san tới, cô ấy lập tức dùng 'năng lực siêu nhiên' lên điện thoại Honoka-san.

Nhưng dường như không thu được nhiều thông tin hữu ích.

"Yui-san..."

Khi tôi gọi tên cô ấy bằng giọng năn nỉ, cô ấy trừng mắt.

Rồi cô ấy đến và đẩy nhẹ tôi.

"Nghe kỹ đây. Tôi chỉ nói một lần."

"Ể, à, vâng..."

Biểu cảm cô ấy nghiêm nghị... Không, bực bội, khi bắt đầu nói.

"Kazuki, cậu làm tốt lắm. Không chỉ vụ này, mà tổng thể."

Lời cô ấy khiến tôi ngạc nhiên.

"Đừng ép bản thân quá. Cũng đừng xem thường chính mình... Về nhà nghỉ ngơi đi. Cậu đã tới giới hạn rồi, phải không?"

"Không phải-"

"Hả? Cậu đang bảo tôi mù à?"

"À, không, ý em không phải-"

Khi tôi lắp bắp... Biểu cảm Yui-san dịu lại.

Không phải nụ cười đầy dã tính thường lệ, mà gần như trấn an.

"Yui-san...?"

Khi tôi vô thức gọi tên cô ấy... Cô ấy che miệng bằng tay.

Có vẻ ngại để tôi thấy cố ấy cười.

"... Keiji và tôi còn việc phải làm. Cậu về nhà một mình được không?"

"Ể, à, được... Em ổn."

Tôi đặt tay lên đầu gối.

Vừa nãy không thể đứng hay đi... Nhưng giờ ổn rồi.

Thời gian trôi qua, sự kiệt sức cũng tan biến.

Sau khi chia tay Yui-san và báo Keiji-san tôi về nhà, tôi bắt đầu đi bộ.

Không ai ngăn cản trên đường.

Ánh đèn đường là nguồn sáng duy nhất khi tôi đi qua khu phố mình sống.

Ở đâu đó, có kẻ giết người biết tôi, nhưng tôi không biết hắn...

Hắn ám ảnh tôi.

Lo lắng cuộn trong ngực.

Tôi nhớ lại khuôn mặt người phụ nữ chết trước mắt... Người tôi không thể cứu hay giúp đỡ.

Cô ấy sợ hãi.

Khiếp đảm.

Nhưng...

"Tôi..."

Kể từ ngày cha chết và tôi có 'thanh kiếm', tôi nghĩ mình đã mạnh mẽ hơn...

Nhưng giờ, tôi không thể cứu ai.

Giờ... Tôi thậm chí chưa thấy bóng dáng kẻ giết người hàng loạt.

Ở đâu đó trong thành phố này, ngay lúc này, hắn đang-

Cả cơ thể lẫn tâm trí đều tới giới hạn.

Tôi choáng ngợp bởi mong muốn nằm xuống và ngủ ngay.

Thực tại tôi sống đầy rẫy những điều đáng sợ và đau đớn... Ít nhất, tôi muốn được nghỉ ngơi.

Khi đi ngang nhà Chikage.

"... Chikage."

Nozomi và Chikage.

Em gái và bạn thuở nhỏ.

Hai người họ... Là cuộc sống bình thường của tôi.

Không liên quan 'năng lực siêu nhiên' hay 'kiếm' hay những thứ nguy hiểm...

Họ là chốn bình yên duy nhất, nơi trú ẩn của tôi.

Tôi muốn chạy trốn.

Tôi nghiến răng.

Gượng dậy trái tim nao núng, tôi tiếp tục bước.

Tôi không muốn đầu hàng mệt mỏi, sợ hãi hay buồn bã.

Nếu bỏ cuộc... Thì... Tôi sẽ không thể bảo vệ họ.

"Mình sẽ bảo vệ họ..."

Trước kẻ giết người sở hữu 'năng lực siêu nhiên', cảnh sát bất lực.

Tôi hiểu điều đó.

Vì vậy tôi phải bảo vệ.

Không ai khác có thể cứu chúng tôi khi thời điểm đến.

"Nếu mình không cố hết sức..."

Từng bước... Cuối cùng tôi về tới nhà.

Lấy chìa khóa từ túi quần, móc khóa lắc lư.

Đó là món quà lưu niệm nhỏ... Chikage mua cho tôi từ chuyến đi xa xưa.

Run rẩy, tôi tra chìa khóa vào ổ và xoay.

Mở cửa... Bước vào và đóng lại.

Thở dài mệt mỏi, tôi đổ gục xuống sảnh.

... Tôi nghe tiếng bước chân.

"Ưể... À, anh trai?"

Giọng Nozomi lo lắng vang lên.

Tôi cố đứng dậy nhưng loạng choạng.

Rồi... Em ấy đỡ tôi khi tôi suýt ngã.

Cơ thể tôi lớn hơn, nên đỡ tôi không ngã hẳn là khó khăn.

"Nozomi..."

"Anh trai..."

Dù vậy... Nozomi nhìn tôi với khuôn mặt lo âu nhưng mỉm cười.

Rồi em ấy nói.

"... Anh trai... Em biết mà."

Miệng tôi mở ra vì những lời đó.

Vì từng chữ đều chứa đầy sự lo lắng.

"Em thực sự không muốn anh làm gì nguy hiểm, nhưng..."

"Nozomi..."

"Nhưng mà anh à... Anh cảm thấy mình phải làm, phải không?"

Tôi... gật đầu.

"Vậy thì... Chắc là không còn cách nào khác rồi."

Em ấy thì thầm trong sự chấp nhận.

"Nhưng dù có chuyện gì xảy ra, anh vẫn có nhà để trở về... Nên nhất định phải trở về an toàn nhé? Hứa với em đi, anh trai."

"... Anh biết rồi."

"Anh phải hứa chắc chắn đấy."

Nozomi ôm tôi thật chặt.

Giờ chúng tôi đều đã lớn, đã lâu lắm rồi em ấy không ôm tôi như thế này...

Tôi nghe tiếng em ấy khẽ sụt sùi.

Nozomi... Em ấy không biết rõ chi tiết những việc tôi đang làm... Dù vậy, em ấy lo lắng đến mức khóc vì tôi.

"... Sẽ ổn thôi, Nozomi."

"Ừm..."

Em ấy ôm tôi chặt hơn.

Cũng như tôi không muốn em hay bất cứ ai biến mất, có lẽ em ấy cũng không muốn mất tôi.

Chỉ có hai anh em chúng tôi... Chúng tôi hiểu nhau.

Không chỉ Nozomi. Chắc chắn Chikage cũng cảm thấy như vậy...

"Anh về nhà rồi..."

"Ừ, anh về rồi..."

Những điều đáng sợ.

Những nỗi đau.

Có quá nhiều thứ. Nhưng lúc này, hai chúng tôi chỉ đơn giản ôm lấy nhau.

Tôi thật may mắn.

Mọi người xung quanh tôi đều tốt bụng đến vậy...

Vì thế tôi cần sống xứng đáng với sự tử tế đó.

Tôi tin rằng sức mạnh này - 'thanh kiếm' - được ban cho tôi để tôi có thể bảo vệ họ.

◇◆◇

Tôi nhặt chiếc điện thoại của Uesaka Honoka, thủ phạm vụ này... đồng thời cũng là nạn nhân của vụ giết người hàng loạt.

Vết máu dính trên thiết bị khiến tôi nhăn mặt theo phản xạ.

"Yui."

Keiji gọi tôi, và tôi đặt điện thoại trở lại túi đựng bằng chứng.

"Tôi đã bảo cô không được chạm vào bằng chứng mà không được phép—"

"Cậu không thấy kỳ lạ sao, Keiji?"

"Mọi thứ về 'năng lực siêu nhiên' đều kỳ lạ."

Tôi chống tay lên cằm.

Sử dụng 'năng lực siêu nhiên' của mình, tôi truy cập vào ký ức của chiếc điện thoại.

Tôi không thấy được nhiều, nhưng Uesaka Honoka đã dùng điện thoại rất nhiều ngay trước vụ việc.

"... Có phải thông tin về vị trí những kẻ tấn công trước đây của cô ấy đến từ... một người cộng tác?"

Chiếc điện thoại sẽ được gửi đến đội phân tích, nhưng tôi không mong đợi nhiều thông tin hữu ích từ nó.

"Và còn nữa..."

... Làm thế nào một người dùng năng lực 'thịt' có thể can thiệp đúng thời điểm trong cuộc xung đột giữa Uesaka Honoka và Kazuki?

Một người cộng tác... Có thể họ cũng là người dùng năng lực 'thịt'?

"... Nếu vậy..."

Tôi ghép những mảnh thông tin rời rạc trong đầu, sắp xếp những khả năng có vẻ hợp lý nhất.

Kazuki... Cha cậu ấy... Kẻ giết người.

Kazuki, vì lý do nào đó, đã được tha.

Cha cậu bị giết, một cách gần như kịch tính.

'Năng lực siêu nhiên' của Kazuki xuất hiện sau đó.

"... Là để đánh thức 'năng lực siêu nhiên' của Kazuki."

Nếu vậy, lần này thì sao?

Uesaka Honoka, bị kẻ giết người dẫn dắt.

Và ngay khi cô tađịnh giết Kazuki-

"... Có ai đó đang bảo vệ cậu ấy?"

Có lẽ kẻ giết người ban đầu không có ý định giết Honoka?

Vậy tại sao... Ngay khoảnh khắc cô ta định giết Kazuki?

"... Hắn đang cố nuôi dưỡng cậu ấy?"

Kẻ giết người tạo ra những tình huống được sắp đặt này, buộc Kazuki vào các trận chiến... Đồng thời nuôi dưỡng 'năng lực siêu nhiên' của cậu ấy.

Tôi không hiểu 'năng lực siêu nhiên' của Kazuki!

Nó làm gì, hoạt động thế nào, hay thậm chí kết quả của nó...

Nhưng... Nếu sức mạnh đó thực sự cực kỳ mạnh mẽ?

"... Mục đích của ngươi là gì?"

Bàn tay đang chống cằm di chuyển lên che miệng.

"-Này, Yui!"

Đột nhiên, một giọng nói kéo tôi ra khỏi suy nghĩ. Tôi quay lại.

Keiji đang nhìn tôi với vẻ mặt sốc.

"Gì vậy?"

"'Gì vậy' là sao...? Tôi gọi cô mãi mà cô không trả lời."

"Chỉ là tôi đang tập trung thôi."

Tôi liếc nhìn Keiji... trước khi đưa mắt nhìn lại xác chết tan chảy ghê rợn kia.

Tôi không biết chi tiết chính xác về 'năng lực siêu nhiên' của hắn!

Nhưng có vẻ phạm vi hiệu quả của hắnrất rộng.

Không cần chạm vào nạn nhân... hắn vẫn có thể giết họ một cách kinh hoàng như vậy.

Kazuki thức tỉnh 'năng lực siêu nhiên' là do kẻ giết người.

Và giờ, chính kẻ đó đang nuôi dưỡng 'năng lực siêu nhiên' đó—

Không, chờ đã.

"... Làm sao kẻ giết người biết Kazuki sẽ thức tỉnh 'năng lực siêu nhiên'?"

Tôi lục lại trí nhớ.

Đâu đó trong lời khai của Kazuki, có điều gì đó... Điều cậu ấy nói trước khi thấy 'thanh kiếm' của tôi.

... Đúng rồi.

Kẻ giết người đã bảo Kazuki 'cho ta xem thanh kiếm của ngươi.'

"... Có phải họ có thể-"

Nhìn thấy tương lai?

"Phù, làm gì có chuyện đó."

Tôi nhét tay vào túi áo khoác và đi phía sau Keiji.

Tôi không nói rằng 'nhìn thấy tương lai' là không thể.

Nhưng mỗi người chỉ có một 'năng lực siêu nhiên'.

Năng lực của kẻ giết người xoay quanh việc điều khiển 'thịt'.

Vậy là không thể.

Hơn nữa... 'nhìn thấy tương lai' là-

Tôi lắc đầu gạt bỏ suy nghĩ đó.

Không có thời gian để đắm chìm vào những ý nghĩ vô nghĩa.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận