Corrupted Blood Salvatore...
WhatSoon めあり愛子, 愛子さん
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Corrupted Blood Salvatore: TS Villain’s Unorthodox Reincarnation

Chương 04 Bi Kịch Dành Cho Anh

0 Bình luận - Độ dài: 7,431 từ - Cập nhật:

Tôi, Mochizuki Masato, cuộc đời này, luôn chọn con đường dễ dàng hơn, luôn theo đuổi sự thoải mái.

Khi tôi muốn một người phụ nữ, tôi có cô ta, và khi tôi muốn uống, tôi uống.

Tôi được phép buông thả tự do vì tôi có tài năng để hỗ trợ điều đó.

Tôi là một nhà thiết kế tự do, và còn là một người được săn đón. Tôi đã tạo ra các áp phích cho các thương hiệu nổi tiếng và thậm chí cả các bảng quảng cáo ở những vị trí đắc địa trong thành phố.

Mọi người ngưỡng mộ tôi, ai cũng yêu quý tôi.

Và vì vậy, tôi được tha thứ.

Cứ như thể chính Chúa đã ban cho tôi quyền lợi để lợi dụng người khác.

Vì vậy, đó là lý do.

Đó là lý do.

Đó là lý do.

Điều này phải là một sai lầm nào đó.

Nó không thể là thật.

Trong con hẻm tối tăm, tôi áp lưng vào tường.

Khoảnh khắc tôi nhìn thấy 'nó' trên những con phố vắng vẻ, tôi đã chạy.

Hoặc ít nhất, tôi nghĩ là tôi đã chạy.

Nhưng bằng cách nào đó... đôi chân tôi đã đưa tôi đến đây, vào con hẻm hoang vắng này.

Và rồi có 'nó.'

Cái thứ này là gì...?

Không phải 'ai,' mà là cái gì?

Nó cao gần hai mét, khoác một chiếc áo mưa đen.

Làn da nhăn nheo, tái nhợt có thể nhìn thấy qua những khe hở của chiếc áo mưa.

Nó có làn da của một xác chết, ít nhất là không phải một con người thực sự.

Còn về khuôn mặt của nó.

Nó hầu như không thể định dạng là con người.

Không, nó không phải là con người.

Nó là một con quái vật có hình dạng người.

Làn da của nó bị tan chảy, biến dạng thành một khối mô sẹo ghê tởm, với hai con mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm ra ngoài.

Miệng của nó... phần thịt đã hợp nhất lại với nhau, môi trên và môi dưới hòa làm một.

Mũi hoàn toàn biến mất, không để lại dấu vết của xương.

Tuy nhiên, bằng cách nào đó, từ khe hở nơi miệng của nó đáng lẽ phải ở đó, một âm thanh thở thấp, sâu vang lên.

"Hi... hiiee...!!"

'Cái thứ đó' tiến về phía trước.

Một âm thanh rít lên vang vọng khi bê tông dưới chân nó bị cào xước.

Những vết xước xuất hiện trên mặt đất khi nó bước đi.

'Nó' không cầm gì cả, nhưng chuyển động của nó giống như ai đó đang nắm một vũ khí. Đây là một con quái vật thực sự thách thức các quy luật vật lý.

Điều này không thể là thật.

Tôi không đập đá, vậy tại sao tôi lại bị ảo giác?

Tôi mở miệng để hét lên, nhưng trước khi tôi kịp phát ra âm thanh.

Cánh tay của sinh vật vươn ra.

Cánh tay của nó nắm lấy tôi, kéo tôi lại gần.

Và rồi, như một phần phụ sống, nó quấn quanh cơ thể tôi và trượt về phía miệng tôi.

Nó giống như một xúc tu.

Những xúc tu nhớp nháp, quằn quại bôi đầy một chất lỏng lạ... ép vào miệng tôi.

"M-Mmmph?!"

Tôi không thể phát ra âm thanh.

Thứ đó đã chui sâu vào cổ họng tôi.

Mùi thối rữa tràn ngập lỗ mũi tôi.

Lưỡi tôi bị choáng ngợp bởi sự kết hợp giữa vị chua gắt và vị đắng hôi thối.

Cổ họng tôi cảm thấy như đang cháy.

Tôi muốn nôn.

Tuy nhiên, nếu tôi muốn sống, tôi cần phải thở bằng mũi.

Mùi hăng khiến nước mắt tôi chảy không ngừng.

"Ne-ee."

Một giọng nói thấp, đục, gần như động vật vang lên bên tai tôi.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Nó không giống giọng người.

"Mmph! Nghh... aaagh..."

Tôi cố hét lên.

Tôi cố vặn vẹo cơ thể.

Tuy nhiên, tôi không thể làm gì khi bị giữ chặt như trong một cái kẹp.

"Im lặng."

Lời nói của nó ngắn gọn.

Nếu tôi từ chối tuân theo... Điều gì sẽ xảy ra?

Tôi không muốn biết, tôi im lặng tuân theo mệnh lệnh trong sợ hãi.

Khi nó xác nhận tôi đã ngừng chống cự... 'con quái vật' đưa khuôn mặt của nó lại gần hơn.

Một làn sóng mùi kim loại, mùi máu đánh vào tôi, hòa lẫn với mùi... cá thối rữa.

"Ngươi có thể gọi điện cho con trai ngươi không?"

Con trai tôi?

Gọi cho Kazuki?

Tại sao?

Để làm gì?

Thứ này muốn gì?

Khi tôi do dự, xúc tu quanh miệng tôi dày lên.

Nó trở nên khó thở hơn, và tôi vội vàng cố gỡ nó ra.

Vô ích.

Lực kẹp như kìm giữ tôi chặt chẽ.

"Nếu ngươi không thể, cũng không sao. Chà, vì ngươi không thể... Thì ta đành giết ngươi và tìm cách khác vậy~"

Đôi mắt đỏ ngầu của nó nhìn chằm chằm vào tôi.

'Nó' không quan tâm đến mạng sống của tôi chút nào.

À, giờ tôi hiểu rồi.

Thứ này, con quái vật giết người siêu nhiên này... chính là kẻ đứng sau chuỗi vụ giết người rùng rợn đang làm xôn xao tin tức-

"Vì ngươi không muốn, ta có nên loại bỏ ngươi luôn không đây—?"

Tôi gật đầu tuyệt vọng.

Mặc dù cổ họng tôi đầy nôn mửa, bị xúc tu siết chặt, tôi vẫn gật đầu.

Tôi không muốn chết.

Ít nhất, không phải như thế này... không phải như một xác chết tan chảy trên bản tin buổi tối!

Tôi không muốn bị giết như một mảnh rác ở một nơi như thế này mà không có ý nghĩa gì!

Xúc tu nới lỏng một chút, đủ để một cánh tay cử động.

Với những ngón tay run rẩy, tôi lục tìm điện thoại trong túi, mở khóa và quay số.

Sau vài hồi chuông, đường dây được kết nối.

"Vâng? Có chuyện gì vậy?"

Giọng của Kazuki vang lên, lịch sự và xa cách.

Có chuyện gì vậy?

Rõ ràng là có chuyện gì đó không ổn, đúng không?

Tôi cố phát ra âm thanh-

"Ggh... nggh... nngh..."

Cảm giác như van trong cổ họng tôi bị đóng lại.

Một kết cấu mềm mại, nhớp nháp lấp đầy thực quản tôi, chặn đứng giọng nói của tôi.

Tầm nhìn của tôi bắt đầu tối dần ở rìa khi tôi cố gắng thở chỉ bằng mũi.

Đau quá, đau quá, đau quá, đau quá!

Tại sao điều này lại xảy ra với tôi?

Nó không có ý nghĩa, thật vô lý!

"Alo?"

Trả lời đi, trả lời đi, tôi phải gọi cứu giúp-

Xúc tu trườn xuống bụng tôi, xé toạc bên trong tôi-

Xúc tu rút ra khỏi miệng tôi.

Cuối cùng tôi cũng có thể thở hổn hển... Với mỗi hơi thở, tôi bị nghẹn.

Khi tôi đang ho sặc sụa, điện thoại được đưa lại gần miệng tôi.

Nhưng tôi không thể tập trung vào nó.

Bên trong cơ thể tôi, có thứ gì đó đang quằn quại, bám lấy tôi từ bên trong-

"Ah, Kazuki. Ta mang quá nhiều hành lý. Con có thể đến đón ta không?"

Những lời nói tuôn ra từ miệng tôi.

Miệng tôi tự động cử động và nói.

"Eh? Ah, chờ đã-"

"Ta giao cho con nhé."

Tôi không nói điều đó!

Tôi không nói điều đó!

Tôi chưa bao giờ nói điều gì như vậy!

Tại sao nó lại tự nói như vậy!?

Con quái vật khéo léo sử dụng những ngón tay dày của nó để kết thúc cuộc gọi.

Những xúc tu đã quấn quanh cơ thể tôi mở ra, và tôi được đặt xuống đất.

Tôi lăn qua.

Làn da tôi cọ xát vào bê tông lạnh lẽo, nhưng tôi không quan tâm.

Tôi ho dữ dội, đấm vào bụng mình.

Tôi nhét ngón tay vào cổ họng, cố gắng nôn ra 'thứ' đã được đưa vào trong tôi.

Ho, nôn khan và buồn nôn dữ dội-

"Aah, vô ích thôi, ngươi biết không~?"

Con quái vật trước mặt tôi vẫy những ngón tay dày, bèo nhèo của nó.

Hình dạng ghê tởm của nó bắt chước hành vi của con người, như thể đang chế giễu tôi.

Trong một khoảnh khắc, tôi bị phân tâm.

Và rồi-

"Ungh!?"

Có thứ gì đó phồng lên trong cổ họng tôi.

Nó không giống như trước.

Tôi hoàn toàn không thể thở.

Không khí không vào được

Tôi sẽ chết mất.

Tôi sẽ chết mất.

Tôi sẽ chết mất.

Những tia sáng lóe lên trong đầu tôi.

Rìa tầm nhìn tối sầm lại.

Mọi thứ trở nên mờ nhòe.

“Ungh, mmph, mmph, guhh, mmph…!?”

Tôi phát ra những âm thanh ngắt quãng, nhưng không thể hít thở.

Hoảng loạn, tôi vặn vẹo thân mình.

Tôi không thể đứng dậy, móng tay tôi cào mạnh xuống nền bê tông.

Móng tay tôi rạn nứt, máu rỉ ra.

Tôi cảm thấy đau, nhưng tôi không thể dừng lại.

Cơn đau không biến mất.

Cơn đau và sự ngạt thở đang khiến tôi phát điên… hoặc có lẽ tôi đã phát điên rồi.

“Không sao đâu. Cơ thể của ngươi sẽ không bị lãng phí đâu…”

Ý thức tôi mờ dần.

Một làn sương phủ kín tâm trí, để lại tôi không còn chút sức lực nào để cử động.

Tôi chỉ có thể nằm đó.

Bê tông lạnh lẽo áp vào thân thể nóng rực của tôi.

Chiếc điện thoại nằm trên mặt đất gần đó đổ chuông với một cuộc gọi đến.

Không, không, không!

“Đừng lo—cứ chết đi, được không?”

Không! Tôi không muốn chết!

Không, không, không, không, không!

Tôi không muốn chết!

Tôi không muốn chết!

Không!

Không, không!

Không!

Tôi không,

Muốn chết…

◇◆◇

Tôi đang cầm điện thoại, đứng trước nhà ga.

Bị gọi đến đây bởi tên khốn nạn gọi là cha… một mình.

Nozomi ở lại nhà.

Chúng tôi sẽ gặp con bé khi tôi quay về, nhưng dù vậy… tôi vẫn không muốn đi.

“…Khốn kiếp. Ít ra thì phải báo cho tôi biết điểm hẹn trước khi dập máy chứ.”

Tôi mở điện thoại và nhìn đống cuộc gọi nhỡ chất đống.

Chỉ có một nhà ga quanh đây… Giả sử lão ta có ở đó, tôi đi về phía ấy…

Tôi bực mình, một phần trong tôi ước gì không bao giờ phải gặp lại ông ta nữa.

Khi tôi định tắt điện thoại—

Một âm báo tin nhắn.

“…Hử?”

Nhưng không phải cuộc gọi.

Đó là một tin nhắn… với tọa độ.

Có lẽ là vị trí của lão khốn đó.

Khoảng cách từ đây đi bộ mất năm phút.

Tôi cau mày, hướng về địa điểm được chỉ.

“Lão ta lại định giở trò gì đây…?”

Vừa bực vừa ngáp vì buồn ngủ, tôi tiếp tục bước đi.

Đêm đã về khuya.

Khi tôi rời khỏi nhà ga, xung quanh đã không còn một bóng người.

Đêm mỗi lúc một sâu.

Mặt trăng phía trên bị che khuất bởi mây mù, chỉ còn đèn đường soi sáng thành phố.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng khiến tôi rùng mình.

Một tấm biển gãy đổ lắc lư trong gió đêm, phát ra những tiếng lạch cạch nhẹ.

Bị bao phủ bởi bóng tối như thế này chỉ khiến đầu tôi đầy những suy nghĩ bất an.

Những bài báo về chuỗi vụ án giết người kỳ dị tôi không ngừng nghĩ đến—

“…Tốt nhất là xử lý nhanh cho xong chuyện.”

Tôi lẩm bẩm, nói với chẳng ai cả.

Tôi có sợ không?

Có chứ, dĩ nhiên rồi.

Tôi sợ hãi kinh khủng.

Không có gì đáng xấu hổ về chuyện đó.

Khi hiểm họa thực sự ở gần… não bộ sẽ cảnh báo để ta tìm cách thoát thân.

Phố xá hoàn toàn trống vắng, nhưng tôi vẫn tiếp tục bước.

Và rồi… tôi thấy mình lọt giữa hai tòa nhà.

“…Ể?”

Tôi không nhận ra từ tọa độ, nhưng nơi này là… một con hẻm.

Không phải đường phố… Tại sao lại là ở đây…?

Vị trí được chỉ điểm nằm sâu trong bóng tối của con hẻm.

Tôi nuốt nước bọt.

Cổ họng khô khốc.

“Khốn thật, khốn thật… Phiền phức quá…!”

Tôi vỗ mạnh vào đầu gối. Chúng đang run rẩy.

Từng bước một, tôi tiến về phía trước.

Dù nỗi sợ bao trùm, tôi vẫn cố tự trấn an rằng sẽ không có gì nghiêm trọng xảy ra.

Vì thế, tôi tiếp tục đi.

Tôi tiến sâu hơn vào bên trong.

Và rồi—

Tí tách.

Tí tách, tí tách.

Tôi nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt.

Mưa sao? Không, hôm nay không có mưa.

Có thể là chỗ nào đó rò nước.

Tí tách, tí tách.

Càng đi sâu, âm thanh ấy càng lớn.

Là gì thế?

Thứ gì đang nhỏ xuống vậy?

Tôi tiếp tục bước—

“A…”

Tôi thấy nó.

Cha tôi… To lớn, phồng rộp, lăn lóc.

Ông ta đã phình to như một quả bóng đến mức không còn giữ được hình dạng con người.

Khuôn mặt ông ta méo mó đến không nhận ra, bị kéo căng đến cực độ.

Và từ mọi lỗ hở trên cơ thể ông ta, cả mắt nữa, máu chảy ra từng dòng.

“E-ah…?”

Bên cạnh cái cảnh tượng kinh hoàng ấy là một bóng dáng khổng lồ khoác áo mưa đen.

Làn da bên dưới chiếc áo ấy phồng lên, tái nhợt, không còn chút dấu hiệu của sự sống.

Khi nghe thấy giọng tôi, nó quay đầu lại nhìn tôi.

Khuôn mặt nó là một đống thịt méo mó, với hai con mắt đỏ ngầu di chuyển độc lập.

Gyorori… Gyorori…

Ghi chú dịch thuật:

(“Gyorori” là từ tượng thanh tiếng Nhật mô tả ánh mắt trừng trừng, sắc lạnh, đầy đe dọa.)

Nó đang nhìn tôi.

“A-aah…”

Chân tôi khuỵu xuống, và tôi ngã ngồi xuống đất.

Tại sao? Tại sao? Tại sao…?

Tôi không thể để bản thân đông cứng lại ở đây, nhưng cơ thể tôi không nghe lời.

Nghe thấy giọng nói yếu ớt của tôi, sinh vật ấy mất hứng thú, quay lại nhìn vào khối thịt người phồng rộp.

Splat.

Tiếng da thịt bị xé toạc vang lên.

Cơ thể phồng rộp ấy phun ra một lớp bọt máu sủi bọt từ những vết thương rách toạc.

Cha tôi không phản ứng gì.

Ông ấy đã chết.

Điều đó, tôi hiểu được.

Nhưng bằng cách nào…?

Cái gì có thể tạo ra những vết cắt đó?

Con quái vật đó không hề cầm gì cả, vậy làm thế nào…?

Không.

Nó đang cầm thứ gì đó.

Thứ gì đó vô hình, vấy máu.

Và thứ đó chính là—

Nhiễu sóng nhòe lên trong tầm nhìn tôi.

Dần dần, hình dáng của thứ mà nó cầm trở nên rõ ràng.

Một “thanh kiếm.”

Nó trông như bước ra từ một câu chuyện thần thoại… một thanh kiếm tuyệt tác làm bằng thủy tinh.

Lưỡi kiếm trong suốt, ánh lên màu đỏ máu xen lẫn những vệt đen, với các đường gân xanh biếc đang mạch động.

Đó chính là vũ khí đã xé toạc cha tôi thành từng mảnh.

Squelch.

Squirm.

Creak.

Bất chợt, những âm thanh lạ ùa vào tai tôi.

Tôi giật mình rời mắt khỏi sinh vật kia để quan sát xung quanh.

Thứ gì đó giống như nội tạng lộ ra đang bò dọc theo bức tường.

“Cái… cái quái gì thế này…?”

Một con giòi có mắt người ngọ nguậy trên mặt đất.

Một con bướm với đôi cánh hình bàn tay bám chặt lấy tường.

Một con rết với chân là những đoạn ruột người lạch cạch rít lên khi bò đi.

Khung cảnh trước mắt tôi… không thể nào hiểu nổi, ghê tởm đến tột độ.

Một vị chua trào lên trong miệng tôi.

Giống như tôi vừa bước vào một phòng côn trùng được làm từ nội tạng người.

Một cơn ác mộng, đầy thù hận, đầy ghê tởm.

Giống như một bức tranh tôn giáo bệnh hoạn sống dậy ngay trước mắt.

Những sinh vật dị dạng này… kinh khủng vượt xa mọi trí tưởng tượng của tôi.

Chúng thiêu đốt trí óc tôi bằng sự kinh hoàng thuần khiết.

“U-uh, ah… ahhh…”

Một tiếng thét yếu ớt, vỡ vụn phát ra từ cổ họng tôi.

Một âm thanh bất lực, yếu hèn.

Sinh vật kia, nhận ra ánh mắt tôi hoảng loạn lia qua khắp nơi, quay trở lại nhìn tôi.

Đôi mắt đỏ ngầu của nó dán chặt vào tôi.

“Ngươi thấy nó rồi, đúng không?”

Một giọng nói trầm khàn, bóp méo như băng ghi âm bị hỏng vang lên.

“A, ể…?”

“Ngươi đã thấy rồi phải không? Đã thấy rồi? Ngươi chắc chắn đã thấy rồi đúng không?”

Thanh “kiếm” giống thủy tinh kêu lên ken két khi kéo lê trên mặt đất.

“À, tốt. Nếu vậy thì… cái xác này không cần thiết nữa.”

Thanh kiếm vung lên.

Một vòng cung chém ngang khối thịt phồng rộp… cha tôi.

Cơ thể ông ta bị chẻ làm đôi, ruột gan tràn ra ngoài.

Và rồi, thân xác bị cắt xé ấy—

“N-nó đang tan chảy…?”

Nó bắt đầu tan rữa.

Biến thành một dạng chất lỏng nhớt, bốc ra mùi thối kinh khủng.

“A-aah, không… cái quái gì…!?”

Tôi biết.

Dù chưa từng chứng kiến, tôi biết những câu chuyện về những cái xác tan chảy.

Tôi đã thấy nó trên tin tức rất nhiều lần.

Tôi đã biết về nó nhiều năm nay.

Dù là thật hay chỉ là truyền thuyết đô thị, người ta vẫn thường bàn tán về nó.

Một kẻ giết người kỳ quái làm cho xác chết tan chảy.

Gyorori.

Đôi mắt ấy lại động đậy.

Lảo đảo qua lại, mờ mịt, nhưng vẫn chĩa thẳng vào tôi.

“Mau lên. Nhanh lên!  Cho ta thấy ‘thanh kiếm’, được chứ?”

Nó lên tiếng, máu và ruột gan vẫn bắn tung toé từ cơ thể ghê tởm của nó.

Phần còn lại tan chảy của cha tôi đổ sụp xuống với tiếng bịch nặng nề.

“H-hiiii!”

Tôi hét lên, đập tay xuống đất khi cố gắng bò lùi lại.

Cố chạy trốn… chỉ để nhận ra rằng những sinh vật làm từ thịt và côn trùng đang dõi theo tôi.

Ánh mắt chúng. Ánh mắt chúng. Ánh mắt chúng. Ánh mắt chúng.

Những ánh nhìn hung ác, dị dạng xuyên thấu qua tôi.

Phản kháng?

Ý nghĩ đó chưa bao giờ lướt qua đầu tôi.

Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm nhận được nỗi sợ cái chết thật sự.

Tim tôi đập như muốn nổ tung.

“Ugh… uwaaaaah!”

Tôi bắt đôi chân mình phải chạy.

Thoát khỏi con hẻm, lao ra đường đêm.

Dù gió lạnh như cắt da, hay vì nỗi sợ, tôi vẫn cảm thấy lạnh khi chạy, dù phổi tôi như đang bốc cháy, và chân tôi thì đau nhức.

Dù có hụt hơi, tôi vẫn không dừng lại.

Nếu nó bắt được tôi, tôi sẽ chết!

Tôi sẽ chết!

Tôi sẽ bị giết!

Chạy!

Chạy!

Chạy!

Khi tôi quay đầu nhìn lại… nó không đuổi theo.

Nhưng tôi cũng không thấy nhẹ nhõm.

Tôi vẫn sợ hãi… quá mức, quá khủng khiếp.

“Ah… hộc… khụ…”

Cổ họng tôi khô khốc.

Tôi thở hổn hển.

Tim tôi như muốn nổ tung bất kỳ lúc nào.

Nhắm chặt mắt, tôi cảm thấy nước mắt lăn dài trên má.

Chuyện này không có thật.

Chỉ là mơ thôi.

Không thể là thật được.

Dù sao, một kịch bản phi lý như thế—

Mùi máu và xác thối vẫn còn bám chặt trong mũi tôi.

Và mỗi lần tôi nhắm mắt lại, cảnh tượng ghê rợn ấy lại tái hiện.

“P-plurgh…”

Tôi nôn vào rãnh nước ven đường.

Vị đắng chát còn sót lại trong cổ họng.

Tôi hít lấy hít để bằng miệng, vì mũi tôi đã nghẹt.

Không thể chắc nơi đây đã an toàn.

Tôi phải tiếp tục di chuyển.

Nhưng đi đâu đây?

Lê đôi chân nặng trĩu, tôi bắt mình phải bước tiếp.

Tâm trí mờ mịt, tôi cứ nhìn tránh khỏi thực tại.

Và rồi—

Trước khi tôi kịp nhận ra, tôi đã về đến nhà.

Trên đôi chân run rẩy, tôi đưa tay mở cửa—

Clack!

Tôi sụp xuống tựa vào cửa.

Tôi không còn đủ sức để mở khóa.

Tôi tựa người vào cửa, để ý thức mơ hồ trôi lặng.

Tôi nghe thấy tiếng bước chân vội vã tiến lại từ bên trong.

Tôi cảm nhận được chuyển động hoảng hốt từ phía bên kia cánh cửa.

Và rồi, cánh cửa mở ra.

“Ai… ai đó…?”

Một ánh mắt nhìn xuống tôi.

Là Nozomi.

Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, và sự kinh ngạc nhanh chóng hiện lên khuôn mặt em.

“A… anh hai!?”

Cánh cửa bật tung ra, Nozomi lao ra ngoài.

“Nozomi…?”

“Ể-ểh? Anh ổn chứ!? Có chuyện gì vậy?! M-Mau vào nhà đã!”

Em nắm lấy tay tôi, dẫn tôi vào trong nhà.

Đôi chân run rẩy của tôi hầu như không thể bước nổi.

“Anh hai, đã có chuyện gì vậy? Bố đâu…?”

Cơ thể tôi run lên.

Ngay khi bước qua ngưỡng cửa, tôi ngã quỵ xuống sàn.

Nghe thấy giọng Nozomi, một cảm giác nhẹ nhõm tràn ngập, và nước mắt tôi trào ra.

Cuối cùng tôi đã thoát khỏi nơi quái đản đó…

Tôi hít thở sâu.

Ra vào, ra vào, ra vào.

Tôi dần bình tĩnh lại, từng chút một… nhưng mồ hôi vẫn chảy ròng ròng.

Không phải vì nóng.

Mà là vì sợ, vì căng thẳng tột độ.

“Ne-e, anh hai…?”

Tôi ôm lấy mình.

Không sao rồi.

Mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Chắc chắn, sẽ ổn thôi.

Tất cả chỉ là… một giấc mơ, chắc chắn vậy.

Không phải thật.

Không sao đâu. Không sao đâu.

Ngày mai, cuộc sống bình thường sẽ bắt đầu lại.

"Mau lên! Nhanh lên! Cho ta thấy 'thanh kiếm,' được chứ?"

Khuôn mặt của con quái vật đó thoáng hiện lên trong đầu tôi.

Giọng nói của nó vang vọng trong tai tôi.

Thanh kiếm...?

Thanh kiếm đó là gì...?

Có phải là thanh ‘kiếm’ mà con quái vật kia cầm trong tay...?

Không đời nào tôi có thể tạo ra thứ như vậy...

Tôi chỉ là... một đứa trẻ.

“…Anh hai.”

Tôi nghe thấy giọng của Nozomi, nhưng tôi không đáp lại được.

Tôi không còn đủ tinh thần để phản ứng nữa.

Tôi không thể bảo vệ ai cả.

Tôi chỉ là một đứa trẻ bất lực và sợ hãi.

Nước mắt chảy dài trên má tôi, và tiếng nức nở tuôn trào trong khi tôi run rẩy và hít thở không kiểm soát.

◇◆◇

Trườn.

Trườn.

Một khuôn mặt biến dạng.

Như thể bị thiêu cháy và tan chảy, làn da quằn quại, thay đổi hình dạng.

Làn da tái nhợt, sưng tấy biến đổi đến tận cấu trúc xương.

“Nggh... ểh, ụ... gi—”

Trong nỗi đau quằn quại, cơ thể tự tái tạo hình dạng.

Và rồi...

“…Kuh... hahh... ợ... ghê tởm thật…”

Hình dạng đó trở về diện mạo ban đầu của ‘Chikage Kusunoki’.

Đây là một sự ngụy trang cấp cao, được thực hiện thông qua việc điều khiển cơ thể.

...Không, đúng hơn là một kỹ thuật biến hình sinh học, sinh ra từ vô số cuộc thí nghiệm.

Tôi đã thực hiện hàng trăm lần thí nghiệm biến đổi thịt người, rồi phục hồi lại mà không giết chết vật thí nghiệm… Phải mất nhiều lần thử.

Còn khi thực hiện lên chính bản thân mình… tôi mới làm điều đó vài lần.

Sự biến đổi đột ngột gây áp lực lên nội tạng, nhưng thay đổi từ từ thì không sao.

Và còn một điều nữa.

Điều khiển dây thanh quản trong cơ thể con người.

Đó là năng lực tôi dùng để bắt cha của Kazuki – Masato – phải nói.

Bằng cách điều khiển thịt quanh phổi và cổ họng, tôi có thể khiến chúng phát ra lời nói.

Thậm chí có thể điều khiển cơ bắp ở chân để ép một người chạy đến địa điểm tôi muốn.

Tất cả đều là kết quả của thử nghiệm, huấn luyện và giết chóc.

Cái chết của chúng không vô nghĩa… – suy nghĩ đó khiến trái tim tôi nhẹ đi đôi chút.

Tôi nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong gương.

Đây là một nhà vệ sinh ngoài trời bị bỏ hoang gần nhà máy cũ.

Xâm nhập vào đây gần như không bị ai để ý.

Không có dấu hiệu ai đang đến gần.

Không một ai.

Tôi đứng đó, hoàn toàn trần trụi… không, tôi vẫn mặc chiếc áo mưa đen.

Tôi thở dài và lấy ra chiếc ba lô giấu trong góc nhà vệ sinh.

Bỏ lại áo mưa, tôi mặc vào áo sơ mi và quần dài bên trong.

Sau đó xỏ giày thể thao, tôi ngửi thử tay áo.

“…Hôi quá.”

…Tôi nên tắm khi về đến nhà.

Nó bốc mùi kinh tởm.

Là mùi của sự phân hủy và máu, từ khi tôi làm cha của Kazuki tan chảy.

Tôi đeo ba lô rỗng sau lưng, tay cầm theo chiếc áo mưa đen.

Trên áo vẫn còn dính máu...

Tôi bước ra ngoài, cẩn thận không để máu dính vào tay.

Mặt trăng đã bị mây che khuất.

Một lớp màn hoàn hảo.

Bóng tối che giấu tôi.

Bóng tối che đi tội lỗi của tôi.

Tôi ném chiếc áo mưa đẫm máu vào một thùng phuy rỉ sét gần đó.

Tôi lấy ra một chai nhựa mà tôi đã giấu sẵn, đổ chất lỏng bên trong vào thùng.

Với một chiếc bật lửa dùng một lần, tôi châm lửa cho thùng phuy, rồi ném luôn bật lửa vào.

Ngọn lửa bùng lên dữ dội.

Nó lóe sáng.

Nó nổ lách tách.

Nó cháy rừng rực.

Khuôn mặt tôi hắt lên ánh sáng từ ngọn lửa.

“…Fufu.”

Cuối cùng, tôi cảm nhận được:

Kế hoạch của tôi đã thành công.

“…Fufufu.”

Tôi đã chờ đợi lâu đến thế.

Lập kế hoạch từng chút một.

Cho khoảnh khắc này... cho cảnh tượng đó.

“Ahaha... hahaha...”

Kazuki đã thức tỉnh như một siêu nhân.

Vở kịch tôi dàn dựng... đã đánh thức cậu ấy.

Cậu ấy đã nhìn chằm chằm vào ‘thanh kiếm’ của tôi.

Cậu ấy đã nhìn thấy những con giòi bằng thịt người mà tôi đặt ra.

Giờ chỉ còn là vấn đề thời gian.

Tất cả những gì cậu ấy cần làm... là tạo ra “thanh kiếm” của chính mình.

“…Ufu... fufu...”

Khuôn mặt của Kazuki hiện lên trong đầu tôi.

Đôi mắt run rẩy ấy, nhìn chằm chằm vào tôi.

“Ugh… hii…”

Cậu ấy sợ hãi.

Cậu ấy đau đớn.

Không phải như một nhân vật chính trong trò chơi hay một ai đó phi thường, mà chỉ là một con người.

“…Hic… hu… hức…”

Cậu ấy bị tổn thương. Cậu ấy đã khóc.

Và tôi… là người khiến cậu ấy tổn thương.

“Ugh… sniff… sob… hic…”

Dù cậu ấy tốt bụng đến thế.

Một người luôn cố gắng bảo vệ người khác, được dẫn dắt bởi sự nhân hậu của mình.

Vậy mà…

“Ugh… sniff… sob… hic…”

Chính tôi, người được gọi là bạn thân của cậu ấy, lại làm cậu ấy đau đớn.

Thật tồi tệ.

Thật đáng khinh.

“T-Tại sao… tại sao mình lại khóc…?”

Nước mắt cứ không ngừng tuôn rơi.

Dù môi tôi cố nở nụ cười, dù tôi cố gắng…

Chỉ có nước mắt và tiếng nức nở tuôn ra.

Tôi vẫn luôn nói với bản thân rằng những gì tôi làm là đúng đắn.

Trên quy mô lơn, đây là điều cần thiết.

Nếu Kazuki không thức tỉnh thanh kiếm đó, nhiều người vô tội sẽ tiếp tục đau khổ.

Nếu cậu ấy vẫn yếu đuối, không chịu nổi áp lực tinh thần... vô số sinh mạng sẽ bị cướp đi.

Vì vậy, điều này phải được thực hiện. Đó là việc đúng đắn.

“Ugh… sniff… sob… hic…”

Nhưng dù thế—

Tôi…

Tôi đây…

Không xứng đáng được gọi là bạn của cậu ấy.

Tôi không xứng với tình cảm của Kazuki.

Tôi không xứng với sự ngưỡng mộ của Nozomi.

Tôi biết điều đó.

Dù tôi biết… tôi vẫn không thể dừng lại.

Tôi không cho phép mình dừng lại.

Đã quá muộn rồi.

Lời thề tôi đã thốt lên vào ngày anh trai tôi chết… Lời nguyền đó đã gắn chặt vào tôi.

“Mình phải làm điều này... Phải làm cậu ấy đau... Phải là mình... là mình... là mình...”

Tôi thật tồi tệ.

Giết người, làm bạn thân đau khổ, phản bội họ… rồi ngập chìm trong sự tự ghê tởm bản thân.

Tôi tự nhủ rằng đó là điều đúng đắn, rằng ai đó phải làm điều đó… rồi chất chồng thêm tội lỗi.

Nhưng tôi không thể quay đầu lại. Tôi đã đi quá xa rồi.

Con đường tôi đã trải ra.

Nếu rẽ khỏi nó…

Sẽ khiến tất cả những gì tôi từng làm trở nên vô nghĩa.

Cái chết của anh trai tôi, những người tôi đã giết, và nỗi đau của Kazuki—

Tất cả, mọi thứ, sẽ trở thành vô ích.

“Kazuki... Nozomi... Anh...”

À, đúng rồi.

Tôi không được dao động ngay lúc này.

Tôi lau nước mắt và đứng dậy.

Thanh kiếm xuất hiện trong tay tôi, và tôi siết chặt nó.

Lưỡi kiếm đen đỏ phập phồng, lấp lánh những đường gân tím nhạt.

Một dấu hiệu cho thấy năng lực của tôi đang hoạt động.

Tôi điều khiển cơ thể mình, giải phóng chất dẫn truyền thần kinh để làm dịu căng thẳng và thư giãn cơ thể.

Tôi xóa bỏ những cảm xúc không chịu nổi, trở lại là chính mình như thường lệ.

Không sao đâu.

Giờ tôi đang mỉm cười.

Tôi ổn mà.

Không có gì đáng lo.

Tôi hít một hơi thật sâu.

…Điện thoại trong túi tôi rung lên.

Tôi tắt chế độ im lặng, nhìn vào màn hình.

Tên “Mochizuki Nozomi” hiện lên.

Tôi bấm nút nhận cuộc gọi và áp điện thoại vào tai.

“Alo? Có chuyện gì vậy, Nozomi-chan?”

Giọng tôi giờ đã không còn run rẩy.

Dưới bầu trời đêm mờ ảo, tôi nở một nụ cười quen thuộc.

◇◆◇

Không biết mình đã co người như thế bao lâu.

Tôi đã rời khỏi hành lang, trườn vào phòng… cuộn tròn trong chăn, run rẩy.

Giống như một đứa trẻ… sợ hãi.

Giờ tôi đã thấy khá hơn một chút. Tôi nghĩ rằng “Mình cần gọi cảnh sát.”

Nhưng tôi thậm chí không thể bấm số gọi.

Tôi cần giải thích mọi chuyện với Nozomi, nhưng không thể tìm được lời.

Dù tôi sợ mất tất cả, tôi vẫn không thể hành động.

Và nhận ra điều đó chỉ khiến tôi sợ hơn nữa.

Nếu—

Nếu con quái vật đó lần theo tôi và tìm đến đây… tôi sẽ làm gì?

Tôi sẽ phải đưa Nozomi đến nơi an toàn…

Chỉ cần tôi cầm chân nó một chút thôi cũng được.

Không.

Không thể nào.

Một kẻ như tôi thì có thể làm được gì chứ?

Tôi chẳng làm được gì. Không thể cứu được ai.

Dù tôi có mất tất cả… tôi—

Cốc,cốc

Tiếng gõ cửa vang lên bên tai tôi.

Rồi… vài giây sau, tôi nghe tiếng cửa kêu két mở ra.

Tôi sợ đến mức không dám nhìn ra cửa.

Vẫn cuộn tròn trong bóng tối… tôi căm ghét sự bất lực của mình.

Nhưng ai đó bước vào… tiến lại gần.

Một bước. Rồi một bước nữa.

Tiếng bước chân đến gần hơn.

Đáng sợ, đáng sợ, đáng sợ.

Rồi có thứ gì đó chạm vào lưng tôi.

Ngón tay.

Tôi cảm nhận được những đầu ngón tay trên lưng mình.

“Kazuki… cậu ổn chứ?”

Tôi nghe thấy giọng nói, và liếc nhìn ra khỏi chăn.

Là cô ấy… Chikage, với nụ cười thường thấy.

“Chikage…?”

“Đã xảy ra chuyện gì vậy… Ừm, chuyện gì thế?”

Tôi cố mở miệng nói… nhưng chỉ phát ra những tiếng nấc nghẹn.

Lồng ngực tôi thắt lại, run rẩy đến mức không thể nói thành lời.

“Không sao đâu, Kazuki. Cậu cứ từ từ.”

Bàn tay cô ấy nhẹ nhàng xoa lưng tôi.

Dù qua lớp áo, tôi vẫn cảm nhận được hơi ấm đó.

Tôi nhắm chặt mắt, nước mắt tuôn trào.

“À… tớ… là…”

“Nói đi.”

Chikage cúi sát lại, cố nghe những lời đứt quãng của tôi.

Nụ cười dịu dàng của cô ấy dường như xoa dịu nỗi sợ trong tôi.

Dù tôi cảm thấy mình thật thảm hại, tôi cũng gom góp được chút dũng khí.

Tôi không muốn để người con gái mình thích thấy mình yếu đuối như thế này…

“Chuyện lúc nãy… thật ra là—”

Từng chút một, tôi bắt đầu kể lại những gì đã xảy ra.

Cuộc gặp gỡ kỳ lạ, kinh hoàng như ác mộng.

Cả kể cho dù cô ấy không tin tôi…

◇◆◇

Nước mắt và nước mũi làm mặt Kazuki nhòe nhoẹt, trông thảm hại.

Tại sao mình lại ở đây?

…Vì Nozomi đã gọi cho tôi, lo lắng về hành vi kỳ lạ của Kazuki, nhờ tôi đến xem.

Tôi đã về nhà tắm sạch mùi máu trước khi đến đây.

Lúc đầu… tôi nghĩ, mình lấy tư cách gì để an ủi cậu ấy?

Tôi đã định từ chối.

Nhưng… nghe giọng lo âu của Nozomi, tôi gác lại cảm xúc của mình và đến gặp Kazuki.

Tình trạng của Kazuki… còn tệ hơn tôi tưởng.

Tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy như vậy.

Đúng thế.

Cậu ấy vẫn chỉ là một học sinh cấp hai.

Còn quá trẻ, còn quá mong manh.

Thấy cậu ấy run rẩy khi kể lại chuyện vừa xảy ra… đau đớn lắm.

Dù tôi không có quyền cảm thấy đau đớn.

“Kazuki, cậu đã gọi cảnh sát chưa?”

Tôi vẫn giữ vẻ mặt bình thản.

Nếu tôi để lộ cảm xúc… tất cả sẽ sụp đổ.

“À, ừm… chưa.”

“Vậy thì nên gọi đi. Đây này.”

Tôi nhặt điện thoại của Kazuki trên bàn và đưa cho cậu ấy.

Kazuki nhìn vào nó… rồi nhìn tôi… nhưng không làm gì cả.

“...Sao vậy?”

Tôi nghiêng đầu thắc mắc.

“Chikage… cậu tin tớ sao?”

“Tin gì cơ?”

“Chuyện… cái câu chuyện kỳ dị, vô lý tớ vừa kể.”

Cuối cùng, tôi hiểu điều cậu ấy đang nói.

À, đúng rồi.

Chắc chắn rồi…

Cảnh tượng kinh dị tôi đã dựng nên, vụ giết người, con quái vật mà tôi đóng vai.

Tất cả nghe như một ảo giác điên rồ.

Với người bình thường, câu chuyện của Kazuki hẳn sẽ giống như một kẻ đang mất trí.

Nhưng—

“Tớ tin cậu.”

Tôi không giống người bình thường.

Không phải vì tôi tin tưởng cậu ấy…

Mà bởi vì tôi là người đã đạo diễn toàn bộ vở diễn đó.

…Nếu tôi không thức tỉnh ký ức kiếp trước, nếu cậu ấy dùng thanh kiếm chém cha mình…

Và thú nhận điều gì đó phi thực như thế…

Tôi có tin cậu ấy không?

Có lẽ là không.

Nhưng—

“Chikage…”

“Dù không ai khác tin cậu, tớ vẫn tin.

Bởi vì… tớ luôn đứng về phía cậu, Kazuki.”

Tôi nhẹ nhàng xoa đầu Kazuki.

Khuôn mặt căng cứng của cậu ấy dịu đi một chút, nhưng rồi lại cau mày vì khó chịu.

…Phải rồi. Cậu ấy là con trai.

Có lẽ không thích bị xoa đầu như vậy.

“...Tớ… tớ sẽ gọi. Tớ sẽ kể hết với cảnh sát...”

Nhìn Kazuki dần lấy lại bình tĩnh, tôi cũng thấy an tâm hơn đôi chút.

Từ bây giờ, cậu ấy sẽ còn bị tổn thương nữa.

Không, chính tôi sẽ tiếp tục làm cậu ấy đau.

Tổn thương. Vỡ vụn. Bị giày vò.

Tổn thương. Vỡ vụn. Bị giày vò.

Và chính tôi là người sẽ đẩy cậu ấy đến bờ vực đó.

Dù vậy… tôi—

“Không sao đâu, Kazuki.”

Tôi ôm cậu ấy vào lòng.

“Chikage…”

“Khi cậu cảm thấy khó khăn, dù bao nhiêu lần đi nữa… tớ sẽ luôn ở bên để an ủi cậu.”

Tôi sẽ gây ra bao nhiêu đau đớn cho cậu ấy trong tương lai?

Dẫu vậy, tình cảm của tôi dành cho cậu ấy, khát khao bảo vệ cậu ấy… là thật.

“…Cảm ơn, Chikage.”

Cuối cùng, Kazuki đã nở nụ cười.

Cậu ấy như đã lấy lại một phần sức mạnh.

Tôi…

A, tôi thật khốn nạn.

Một con người rác rưởi. Tệ hại nhất. Không biết xấu hổ. Tự phụ. Điên loạn. Tà ác. Dơ bẩn. Một con người đáng khinh bỉ, không thể tha thứ.

Nếu mổ bụng tôi ra, chắc chắn sẽ chỉ có máu thối rữa tuôn trào.

Dù vậy, đây là con đường duy nhất còn lại cho tôi.

Phần tôi trong bóng tối sẽ làm cậu ấy tổn thương.

Phần tôi trong ánh sáng sẽ chữa lành cho cậu ấy.

…Dù tôi có cảm thấy tội lỗi, tôi cũng sẽ không dừng lại. Không cho đến khi tôi đạt được mục tiêu.

Một ngày nào đó, Kazuki sẽ tìm thấy người con gái cậu ấy yêu hơn tôi.

Một ngày nào đó, cậu ấy sẽ không còn cần tôi nữa.

Cho đến ngày đó—

“...Xin lỗi cậu ….”

Tôi lặng lẽ thì thầm, nhỏ đến mức cậu ấy không thể nghe thấy.

Xin lỗi vì đã làm cậu đau.

Xin lỗi vì đã phản bội cậu.

Xin lỗi vì tất cả những gì tôi sẽ làm từ nay về sau.

Cậu ấy không cần phải tha thứ cho tôi.

Tôi không mong được tha thứ.

Dù vậy, tôi vẫn—

Lặng lẽ, ích kỷ, thì thầm lời xin lỗi.

◇◆◇

Tôi đã kể cho Nozomi về cái chết của cha… rồi gọi cảnh sát.

Tôi không nói ra toàn bộ sự thật.

Thay vào đó, tôi báo rằng có một người đàn ông to lớn mặc áo mưa đen xuất hiện gần thi thể tan chảy của cha tôi.

Tôi biết nếu nói ra sự thật thì chẳng ai tin.

Dù có nghi ngờ, cảnh sát vẫn đến hiện trường và xác nhận cái xác.

Lúc đó đã rất khuya, và thấy tôi kiệt sức… Họ quyết định để hôm sau lấy lời khai chi tiết.

Tối hôm đó… tôi, Nozomi và Chikage ngủ cùng một phòng.

Cả hai đều lo lắng cho tôi.

Biết điều đó khiến tôi ấm lòng.

Nó cho tôi sức mạnh để tự nhủ…

Tôi… tôi không thể tiếp tục co rúm lại như vậy được nữa.

Chúng tôi nằm cạnh nhau, như một gia đình, giữa sự sợ hãi và xấu hổ dâng trào.

Khi tôi cảm nhận một cánh tay vòng qua người mình, ôm lấy an ủi—

Tôi dần dần chìm vào giấc ngủ.

Và khi tôi tỉnh dậy, được Chikage ôm trong vòng tay, cơn ác mộng đêm qua đã kết thúc.

Tôi trút bỏ mồ hôi trong phòng tắm, rửa mặt.

…Quầng thâm đã hằn dưới mắt tôi.

Tôi thở ra thật sâu, điều chỉnh nhịp thở.

Rồi tôi định uống một ngụm nước máy… nhưng lập tức phun ra.

Tôi bật TV.

…Tin tức đang đưa về vụ việc ngày hôm qua—cái chết của cha tôi.

Dù danh tính đã rõ, họ vẫn đưa tin là “không xác định.”

Có lẽ để bảo vệ gia đình người mất.

“Anh hai.”

Cánh cửa khẽ mở.

Nozomi xuất hiện.

“A-ah… Nozomi?”

“Ừm… Anh muốn ăn sáng không?”

Em đưa tay lấy một chiếc bánh mì đóng gói từ rổ trên kệ và nhìn tôi.

“…Ừ.”

Bụng tôi réo lên vì hôm qua nôn hết mọi thứ.

Tôi cầm lấy bánh mì và cắn một miếng.

Rồi, có tiếng cạch nhẹ trên bàn.

Nozomi đặt một ly sữa xuống.

Em mỉm cười với tôi, không nói gì.

Nozomi… gần như không biết gì về cha.

Tôi thì chẳng có chút ký ức nào.

Với tôi, ông ta chỉ như một người xa lạ.

Có lẽ vì vậy… tôi mới có thể bình tĩnh đến thế.

“…Cảm ơn.”

Tôi uống một ngụm sữa từ ly.

Lời cảm ơn này không chỉ vì bữa sáng.

Mà còn vì em đã ở bên tôi, khi tôi co rúm trong tuyệt vọng.

Nozomi dường như hiểu điều đó, mỉm cười dịu dàng.

“Anh nên cảm ơn Chikage-chan đàng hoàng nữa, trực tiếp ấy.”

“…Ừ. Anh sẽ làm vậy.”

Tôi ném vỏ bánh mì vào thùng rác.

Rồi đứng dậy khỏi ghế thì—

“À, Chikage-chan đang tắm nên đừng.”

“Ể, À… A-ah, đúng rồi.”

Tôi xoa trán.

Thông thường tôi sẽ bối rối, xấu hổ, nhưng hôm nay tôi không có tâm trạng đó.

Tôi quay lại ghế định ngồi thì—

…Chuông cửa vang lên.

“…Ai vậy ta?”

Nozomi nghiêng đầu.

Hình ảnh con quái vật tối qua lại vụt qua đầu tôi.

“Anh ra xem.”

“Ể? Anh chắc chứ?”

“Ừ, không sao đâu… Em cứ ở yên đây nhé.”

Tôi mở cửa phòng khách, bước ra hành lang.

Ánh mắt tôi liếc qua giá để dù.

…Dù là còn hơn không.

Chuẩn bị cho tình huống tồi tệ nhất, tôi cầm một cây dù.

Tôi biết mình không có cửa chống lại… thứ đó.

Hôm qua đối thủ cầm một thanh ‘kiếm’ chết chóc.

Dù Nhật Bản cấm súng và kiếm… hắn ta lấy nó ở đâu chứ?

Một tiếng tách nhẹ vang lên trong đầu.

“Mau lên! Nhanh lên ! Cho ta thấy thanh kiếm đi, Được chứ?”

Tôi nhớ lại lời con quái vật.

“...‘Thanh kiếm’, à...”

Cứ như thể hắn đang nói tôi cũng có một thanh như thế.

Nếu tôi có một thanh kiếm, liệu tôi có thể tự vệ?

Liệu tôi có thể bảo vệ những người mình yêu quý?

Tôi lắc đầu.

Thứ đó không bình thường.

Làm sao tôi có thể tin lời của một kẻ như vậy được chứ?

Toàn là dối trá.

Chúng điên rồi.

Tôi bước lên, mở khóa cửa chính.

Cổ họng tôi căng lại khi mở ra.

Một người đàn ông mặc vest, đeo kính đang đứng đó.

“Chào buổi sáng. Cậu là Mochizuki Kazuki phải không? Tôi đến từ...”

Thứ ông ta đưa ra là… thẻ cảnh sát.

Trên đó ghi tên Kaminaga Keiji, cùng ảnh.

“À, vâng…”

“Chúng ta có thể nói chuyện một chút chứ?”

Keiji-san lùi lại một chút.

…Ông ấy đang ra hiệu cho tôi ra ngoài.

Tôi chẳng có gì để giấu.

Tôi xỏ giày, bước ra khỏi nhà.

Trước nhà là một chiếc xe đen nhỏ.

Không giống xe cảnh sát cho lắm.

Tôi khó hiểu, đi theo Keiji-san đến gần xe.

“…Xin lỗi, nhưng nói chuyện trong xe được chứ?”

Ông ta ra hiệu.

Tôi gật đầu lặng lẽ… và nhận ra có người đứng phía sau xe.

Một người phụ nữ có mái tóc đen hơi gợn, buộc gọn phía sau.

Trông cô ấy chỉ lớn hơn tôi khoảng một tuổi… nhưng vẫn rất trẻ.

“…Này, Yui. Tôi đã bảo cô chờ trong xe mà.”

Keiji-san lẩm bẩm, giọng bực tức.

Giọng ông ấy rất thân mật… như đang nói với người quen.

Người phụ nữ – Yui-san, liếc mắt nhìn ông.

“…Hmph, tôi nghĩ kiểm tra trực tiếp thì nhanh hơn.”

Yui-san… nhìn thẳng vào tôi.

Ánh mắt sắc lạnh như đóng băng.

Đó là ánh mắt không tin tưởng, luôn giữ khoảng cách.

Và trên tay cô—

“…Cậu nhìn thấy nó rồi, đúng không?”

Cô ấy cầm một thanh kiếm mỏng, chất liệu xanh trong suốt.

Có những đường vân màu cam chạy dọc—

Trông giống hệt với… thanh kiếm mà con quái vật cầm hôm qua.

Tôi nghẹn lời.

Tôi tưởng rằng mình đã quay về cuộc sống bình thường.

Nhưng rõ ràng, tôi đã sai.

Thế giới siêu nhiên… đang dần len lỏi vào cuộc sống hàng ngày của tôi.

Không còn đường thoát nữa.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận