Corrupted Blood Salvatore: TS Villain’s Unorthodox Reincarnation
Chương 03 Khúc Dạo Đầu Đẫm Bằng Máu và Ruột Gan
2 Bình luận - Độ dài: 6,570 từ - Cập nhật:
Thở gấp, tôi chạy.
Dưới ánh mặt trời chói chang của buổi sáng, tôi tiếp tục tiến về phía trước.
Từng nhịp thở đều đặn, bước chân ổn định, cơ thể vận động không ngừng.
Tôi không vội vã.
Chỉ đơn giản là chạy như mọi khi, cùng thời điểm, cùng cách thức.
Tôi chạy dọc con đường ven sông, leo lên những bậc thang đá.
Chiếc áo phông dưới bộ đồ thể thao đã ướt đẫm mồ hôi, dính chặt vào da thịt khó chịu.
Tiếp tục theo lộ trình về nhà...
Cuối cùng cũng tới trước cửa.
"Ah, Mừng anh về nhà."
"...anh về rồi đây."
Tôi nhặt chiếc khăn để ở lối vào, lau đi những giọt mồ hôi.
Bước xuống hành lang vào phòng tắm, bật vòi hoa sen để làm mát cơ thể.
Thói quen chạy bộ mỗi sáng này... là cách tôi gột rửa những giọt mồ hôi tích tụ.
Tôi nhìn vào gương.
...Có lẽ tôi đã có thêm chút cơ bắp.
Tôi đưa tay lên vuốt ve làn da - không, khoan đã, cảm giác này thật xấu hổ.
Quá tự mãn... nên dừng lại thôi.
Một năm đã trôi qua kể từ ngày đó, khi tôi thất bại trong việc bảo vệ Chikage và để cô ấy thấy mặt Thảm Hại của tôi.
Lúc đó, chúng tôi may mắn thoát được... Nhưng nếu chuyện tương tự xảy ra lần nữa... Nếu vận may cạn kiệt...
Nghĩ tới đó, tôi không thể ngồi yên.
Tôi muốn trở nên mạnh mẽ hơn.
Đủ mạnh để bảo vệ những người thân yêu.
Mỗi sáng, tôi đều chạy một quãng đường dài... Và trước khi ngủ, tôi cũng tập luyện thể lực chút ít.
Liệu nó có ý nghĩa gì không? Hay chỉ là vô nghĩa?
Có lẽ chỉ là cách xoa dịu cảm giác bất lực của bản thân.
Nhưng dù sao, vẫn tốt hơn là không làm gì.
Tôi hít thở sâu, để dòng nước mát xối lên đầu.
Buổi chạy sáng này giúp tôi tỉnh táo đồng thời rèn luyện cơ thể - một công đôi việc.
Tắt nước, bước ra khỏi phòng tắm,
Tôi dùng khăn lau khô người và thay vào bộ đồng phục.
Bước vào phòng khách, thấy Nozomi đang nhấm nháp bánh mì ngọt trong lúc xem chương trình thời sự buổi sáng.
Nhưng thực ra đó chỉ là show giải trí nhảm nhí.
Nội dung xoay quanh xu hướng như khai trương trung tâm mua sắm mới, điện thoại đời mới nhất hay phim sắp công chiếu.
Nhưng cũng tốt thôi.
Mấy ai muốn xem tin tức ảm đạm ngay khi vừa thức dậy.
Vì thế, họ sẽ chẳng bao giờ đề cập đến...
Những vụ án mạng kinh hoàng với thi thể tan chảy vẫn tiếp diễn.
Cảnh sát vẫn chưa bắt được hung thủ, và số nạn nhân đã lên tới chín người.
Hơn nữa, đã từng có thi thể được tìm thấy ngay tại thị trấn này.
Tôi cố nghĩ đó là chuyện chẳng liên quan đến chúng tôi-
Không, sai rồi.
Tôi chỉ muốn tin rằng nó chẳng dính dáng gì tới chúng tôi.
Tôi ngồi xuống bàn, nhặt chiếc bánh ngọt trên bàn.
Đang định xé bao bì thì-
"Anh trai?"
... tay tôi đã dừng lại.
"...Có chuyện gì vậy?"
"Không, không có gì."
Dù bị chất vấn, tôi vờ như không sao và tiếp tục ăn.
"Anh đang cư xử kỳ lạ đấy."
Nozomi đảo mắt đi chỗ khác, im lặng trong chốc lát.
Một buổi sáng yên bình.
Một cuộc sống thường nhật êm đềm.
Chẳng có gì phải sợ hãi.
Ít nhất, lẽ ra phải như vậy.
Nhưng...
Tôi vẫn cảm thấy một nỗi sợ mơ hồ.
◇◆◇
Đóng cửa lại, Nozomi và tôi cùng đi trên con đường tới trường.
Nozomi năm nay đã vào cấp hai.
Vì thời gian trùng khớp, sáng nào chúng tôi cũng đi chung.
...Nhưng trên đường tới trường,
Chúng tôi thường đi vòng một chút.
Rẽ qua góc phố, nhìn về phía trước...
Tôi thấy bóng hình quen thuộc.
Dưới bức tượng đồng hình thiên thần, cô ấy đứng đó với cuốn sách trên tay.
Cuốn sách được bọc bìa vải tự làm.
"Chào buổi sáng, Chikage-chan!"
Nghe thấy giọng Nozomi, cô gái ngẩng mặt lên khỏi cuốn sách, ánh mắt hướng về phía chúng tôi.
"Chào buổi sáng, Nozomi-chan. Và cả cậu nữa, Kazuki."
Khẽ cười, cô ấy gập sách lại và cất vào cặp.
Tôi đáp lại một cách tự nhiên.
"Ừm, chào buổi sáng. Chikage."
Chikage nở nụ cười nhẹ khi nghe lời chào của tôi.
Nozomi bước tới ôm lấy cô ấy.
Hai người họ thân thiết... như chị em ruột thịt.
Ba chúng tôi sánh bước bên nhau.
Nozomi ở giữa, Chikage và tôi hai bên.
"Nè, Chikage-chan này..."
"Ừm, ừm!"
Nozomi tíu tít kể chuyện, Chikage lắng nghe và gật đầu với nụ cười ấm áp.
Chuyện phim tối qua, kế hoạch bữa tối nay, son dưỡng yêu thích-
Cuộc trò chuyện của họ chẳng có khoảng trống cho tôi tham gia, nhưng tôi không bận tâm.
Tôi vui mừng... vì em gái yêu quý và người bạn thân của mình hòa thuận đến thế.
Ánh nắng ban mai khiến tôi nheo mắt, bỗng có thứ gì đó thu hút sự chú ý từ phía dưới.
Không suy nghĩ, tôi mở miệng:
"Chikage... cậu đang làm gì thế?"
Chikage chớp mắt vài cái, nghiêng đầu.
"Hmm? Trông cậu có vẻ hơi buồn."
Buồn? Tôi ư?
Đâu có chuyện gì xấu xảy ra.
Ngược lại, những ngày qua thật yên bình và dễ chịu.
Chẳng có gì phải lo lắng.
Đó là một cuộc sống bình thường lý tưởng.
Và chính vì thế... nó khiến tôi sợ hãi.
Nghĩ đến việc đánh mất nó thật kinh khủng.
Bởi vì những thói quen hàng ngày tưởng chừng hiển nhiên này không hề được đảm bảo sẽ tồn tại mãi.
Khuôn mặt đáng nguyền rủa của cha tôi hiện lên trong tâm trí.
Tôi từng nghĩ chúng tôi có một gia đình hạnh phúc.
Bố, mẹ, tôi và Nozomi.
Nhưng rồi... chúng tôi bị bỏ rơi.
Đột ngột, không một lời báo trước-
Tôi lắc đầu xua đuổi ký ức khó chịu, gượng ép một nụ cười.
"Không có gì đâu, Chikage."
Khi tôi cười, Chikage liếc nhìn Nozomi rồi gật đầu.
"Hmm? Ừ thì... nếu có chuyện gì, nhớ nói với tớ nhé?"
Giọng cô ấy đầy quan tâm, nhưng đôi môi lại nở nụ cười an ủi.
Hàm răng trắng lấp ló sau nụ cười... khiến tôi vô thức đảo mắt đi chỗ khác.
Những lo âu sâu thẳm trong lòng, nỗi sợ thỉnh thoảng trồi lên...
Tôi dùng sức mạnh đè nén chúng và đáp lại nụ cười của cô.
Tôi thay giày ở tủ đồ.
Ngay sau lưng, Chikage cũng đang mở tủ của mình.
Vì khác lớp, tủ của cô ấy ở cuối hành lang.
Còn Nozomi, học khối dưới, có tủ ở khu vực hoàn toàn riêng biệt.
Nghĩa là lúc này, chỉ có Chikage và tôi ở đây.
"Ah."
Một tiếng kêu ngạc nhiên vang lên sau lưng.
"...Có chuyện gì vậy?"
Khi tôi quay lại nhìn Chikage, cô ấy vội giấu thứ gì đó vào túi áo.
Trông như một mảnh giấy trắng - có lẽ là phong bì.
"K-không, không có gì đâu."
"Nếu cậu nói vậy."
Dù cảm thấy nghi ngờ, tôi gật đầu, chọn cách tin lời cô ấy.
Dù sao, thứ duy nhất thường có trong tủ giày là... giày.
Không lẽ lại có thứ đủ nhỏ để giấu đi như vậy.
"Nhanh lên nào - Nozomi-chan đang đợi đó. Đi thôi."
Chikage vẫy tay loạn xạ, cố đánh lạc hướng và chỉ về phía Nozomi đang đứng đợi.
"Ừ... ừm, cậu nói đúng."
...Đứng đây chỉ phí thời gian.
Tôi xỏ giày đi trong nhà và cùng Chikage bước tới chỗ Nozomi.
Ba chúng tôi cùng đi dọc dãy hành lang.
Tôi cố ý rút ngắn sải chân để bước cùng nhịp với họ.
Cuối cùng, Nozomi tách ra để vào lớp của khối mình.
...Giờ chỉ còn hai chúng tôi, sánh bước cạnh nhau.
Tôi muốn hỏi về chuyện lúc nãy, nhưng nếu cô ấy không muốn nói... có lẽ không nên ép.
Dù sao, tôi hỏi không phải vì thực sự lo lắng... chỉ là tò mò thôi.
Chẳng mấy chốc, chúng tôi tới trước lớp của Chikage.
Lớp tôi còn cách một đoạn hành lang nữa, nên đây là nơi chúng tôi tạm biệt.
"Kazuki, về chuyện hôm nay..."
"Sao?"
"Tớ sẽ về muộn một chút, nên cậu cứ về trước đi."
Cả Nozomi, Chikage lẫn tôi đều không tham gia câu lạc bộ nào.
Chúng tôi chẳng bao giờ có kế hoạch sau giờ học.
Vì thế, ba đứa luôn cùng nhau về nhà.
Nhưng hôm nay... Chikage đột nhiên có việc bận.
"...Nếu là việc quan trọng, tớ có thể giúp."
Tôi không biết đó là việc gì, nhưng nếu có thể, tôi muốn giúp đỡ.
Tuy nhiên, cô ấy lắc đầu, mái tóc dài ngang eo đung đưa nhẹ nhàng.
"Ừm, không sao đâu. Thật mà. Đừng lo, được chứ?"
"...Ừ. Thế còn bữa tối?"
"À, tớ chắc chắn sẽ về ăn tối. Đừng lo."
Nhận thấy sự lo lắng của tôi, Chikage khẽ mỉm cười.
Tôi vô thức quay đi.
Nếu cứ nhìn lâu, bầu không khí sẽ trở nên kỳ quặc mất.
"Ừ, vậy tối gặp nhé."
"Ừ, hẹn gặp lại."
Cô ấy vẫy tay nhẹ rồi bước vào lớp.
Tôi nhìn cô ấy bắt chuyện dễ dàng với các bạn cùng lớp - cả nam lẫn nữ.
Nếu đứng đây thêm nữa, trông tôi sẽ như kẻ rình rập vậy.
Tôi quay lưng khỏi lớp cô ấy và đi về phía lớp mình.
Liếc nhìn tấm biển trên cửa.
2-A.
Tôi mở cửa trượt bước vào.
Lớp học đã ồn ào, vài học sinh đang tụ tập nói chuyện.
Không ai để ý tôi tới.
Hoặc giả có để ý... cũng chẳng ai quan tâm.
Tôi tới chỗ ngồi, kéo ghế ra và treo cặp lên.
Lấy vở và sách giáo khoa cho tiết đầu tiên-
"Này, chào buổi sáng, Kazuki!"
"...Chào, Sawatari."
Cậu bạn ngồi bàn trước chào tôi vui vẻ.
Cậu ta tên là "Sawatari Yugo".
Một bạn cùng lớp... một kẻ ngốc nghếch... và, ừ, chắc cũng là bạn tôi.
"Hôm nay myaf lại ủ rũ thế... Có chuyện gì à?"
"Chuyện gì? Không, không có-"
Hình ảnh lúc nãy lướt qua tâm trí.
"Chikage cư xử hơi kỳ lạ."
"Kusunoki-san á? Sao cơ?"
Có lẽ tôi là người duy nhất gọi cô ấy bằng tên mà không ngần ngại.
Hơi xấu hổ, nhưng với Sawatari... giờ mới ngại thì đã muộn.
"tao không rõ. Nhưng có thứ gì đó trong tủ giày của cô ấy. Có lẽ đó là nguyên nhân."
"Tủ giày à... Ra thế."
Sawatari cười toe toét, gật đầu như vừa nghĩ ra điều gì.
"...Gì vậy? Mày đoán được à?"
"Ồ, chắc chắn. Chỉ có thể là cái đó thôi."
"Cái đó?"
Khi tôi nheo mắt, Sawatari giơ ngón cái lên.
"Là thư tình, đương nhiên rồi."
"...Hả?"
Tôi thốt lên tiếng ngạc nhiên không kiềm chế, nhíu mày.
"Đừng có vớ vẩn-"
"Mày mới là người vớ vẩn, Kazuki! Chắc chắn là thư tình rồi!"
"Đây không phải manga..."
Đúng là trong manga shoujo của Nozomi có cảnh như vậy... nhưng chẳng phải chúng chỉ là hư cấu sao?
"Hơn nữa, Chikage sẽ không... Ý tao là, đó là Chikage mà, mày hiểu không?"
Chikage? Nhận thư tình? Không... không thể nào... đợi đã. Có thật không...?
"Nghe này, Kazuki, mày và Kusunoki-san rất thân thiết, phải không?"
"Ừ... ừ, tao nghĩ vậy."
"Thế nên mày đã quen đến mức không còn nhận ra nữa."
Sawatari gật đầu đầy thông thái.
"Kusunoki dễ thương, trước hết là thế, phải không?"
Có thật không?
Tôi cố giả vờ không hiểu, nhưng... không, thực ra... tôi buộc phải thừa nhận.
Ngoại hình của cô ấy không thể phủ nhận là dễ thương.
"Và tính cách cũng tuyệt vời, đúng chứ?"
Đúng vậy.
Cô ấy tốt bụng với mọi người, vui vẻ và dễ gần.
"Nên tất nhiên, cô ấy nổi tiếng rồi."
Lý lẽ rất hợp lý.
Tôi hiểu... nhưng vì lý do nào đó, tôi không muốn chấp nhận.
Tôi cảm thấy như đang tự lừa dối bản thân nếu thừa nhận điều đó.
"...Tao không thích điều này."
Tôi lẩm bẩm trước khi kịp nhận ra.
Tôi biết tại sao mình khó chịu, ít nhất là một chút.
"Ghen à?"
"...Không."
Nhưng có, đúng là ghen.
Tôi có thể nói khác đi, nhưng không thể lừa dối chính mình.
Chikage cười vui vẻ ở trường.
Chikage tỏa sáng giữa các bạn cùng lớp.
...Chikage với thoáng buồn hiếm hoi.
Chikage nằm dài trên ghế sofa với vẻ mệt mỏi ở nhà.
Chikage hoảng hốt bỏ chạy khi Nozomi mắng.
Chikage rạng rỡ khi nhìn thấy tôi.
Chikage mà chỉ Nozomi và tôi biết...
Tôi không muốn ai khác nhìn thấy mặt đó của cô ấy.
Có lẽ vì chúng tôi là gia đình, hay là...?
"Hmm...?"
Sawatari cười toe toét.
Tôi nhíu mày, cảm giác như cậu ta đã nhìn thấu tôi.
"Gì?"
"Nếu mày không quan tâm, thì việc Kusunoki-san nhận thư tình có sao đâu, phải không?"
"Ừ thì-"
Tiếng chuông reo cắt ngang. Giáo viên bước vào, Sawatari quay mặt lên trước.
Cuộc trò chuyện kết thúc, tiết học bắt đầu.
Tôi thực sự muốn gì?
Tôi muốn can thiệp ư?
Tôi không muốn chuyện tình cảm của cô ấy thành công sao?
Tại sao... Tại sao tôi... lại muốn cô ấy...?
Tôi giả vờ đọc sách trong khi tâm trí rối bời.
◇◆◇
Tiếng chuông lại vang lên, báo hiệu kết thúc buổi học.
Tôi nắm lấy cặp sách và đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Hôm nay... là ngày học sinh khối một có tiết học thêm, nên Nozomi sẽ về muộn hơn.
Thông thường, Chikage và tôi sẽ cùng nhau về nhà...
Nhưng hôm nay thì không. Cô ấy có việc sau giờ học.
Những việc không liên quan gì đến tôi.
Tôi cầm cặp đi ngang qua lớp B nơi Chikage học... rồi len lỏi đến góc khuất cuối hành lang, núp sau cột trụ.
Ah, mình đang làm cái quái gì thế này?
Mình ngu ngốc à?
Nên dừng lại ngay đi.
Cô ấy sẽ không vui đâu.
Cô ấy không muốn nói với tôi về lá thư.
Vậy mà giờ tôi lại lén lút theo dõi xem chuyện gì xảy ra... Thật sai trái.
Cánh cửa lớp mở ra, Chikage bước ra ngoài.
Cô ấy hòa vào dòng học sinh đang xuống sảnh... Tôi đi theo, giữ khoảng cách.
Chúng tôi bước đi.
Tim tôi đập thình thịch đến mức tưởng như vỡ tung.
Sai rồi. Sai rồi. Sai rồi.
Nếu cô ấy phát hiện, có lẽ sẽ giận.
Cô ấy có thể ghét tôi vì điều này.
Nhưng.
Chân tôi không chịu dừng lại. Tôi tiếp tục lén lút theo sau.
Cô ấy tách khỏi đám đông và hướng về phía sau trường.
Và rồi-
Một gã tôi không quen biết đang đứng đó.
Có lẽ là học sinh khóa trên.
Phong thái cho thấy hắn ta có lẽ là đàn anh.
Tôi nấp vào và nín thở, vểnh tai lên nghe.
...Họ đang nói chuyện gì đó, nhưng tôi không nghe rõ.
Gã đó đột nhiên cao giọng, rõ ràng đang kích động.
Chikage ra hiệu bằng tay, cố gắng xoa dịu hắn.
Bầu không khí căng thẳng. Tôi vô thức nghiêng người về phía trước.
Nhưng tôi không thể bước ra.
Nếu làm vậy, cô ấy sẽ biết tôi đã lén theo dõi, cố tình khám phá điều cô ấy muốn giữ kín.
Rồi-
Gã đó nắm lấy vai Chikage.
Trước khi kịp nhận ra, tôi đã nhảy ra và túm lấy cổ tay hắn.
"Cái quái-"
Qua lớp vải áo, tôi cảm nhận được cổ tay gầy guộc dưới tay mình.
"Mày là ai?! Có liên quan gì không?!"
Tôi siết chặt hơn, cảm giác xương cổ tay hắn dịch chuyển dưới ngón tay.
"Ah! Buông ra, đau quá!"
Tôi buông cổ tay hắn và đẩy mạnh ra.
Từ cảm nhận, hắn ta có vẻ không phải dân thể thao.
Cánh tay thiếu sức mạnh của người thường xuyên luyện tập.
Tôi lặng lẽ nhìn chằm chằm vào hắn.
Nếu gã này thực sự thích Chikage, nếu hắn có thể khiến cô ấy hạnh phúc... nếu cô ấy có thể yêu hắn... thì tôi đã không can thiệp.
Có lẽ tôi sẽ ghen, nhưng tôi sẽ để yên.
Nhưng gã này... Hắn định ra tay với cô ấy.
Đó là điều tôi không bao giờ có thể tha thứ.
"Mày có vấn đề gì vậy? Chuyện này liên quan gì đến mày?!"
Gã đó hét lên thảm thiết khi tôi bước vào giữa hắn và Chikage, đảm bảo hắn không thể lại gần cô ấy nữa.
Hắn trừng mắt nhìn tôi, nhưng khi ánh mắt chạm nhau, biểu cảm hắn nhanh chóng chuyển sang sợ hãi.
"...Đ.m! Mày sẽ hối hận! Con Đĩ!"
Hắn ta ném lại lời cuối rồi bỏ đi.
Cách hắn ôm lấy cổ tay... cho tôi biết mình đã nắm chặt đến mức nào.
Đây là kết quả từ quá trình luyện tập của tôi sao?
"...Kazuki?"
Giọng cô ấy vang lên nhẹ nhàng phía sau. Tôi quay lại nhìn cô ấy.
"Chikage..."
Biểu cảm cô ấy đầy bối rối, như không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Ngược lại... tôi không thể nhìn thẳng vào mắt cô.
Cảm giác tội lỗi đè nặng.
Thật khó xử.
Vì vậy, tôi bắt đầu nói.
"Tớ... xin lỗi, Chikage."
Lời thoát ra là một lời xin lỗi.
"Tớ đã theo cậu mà không xin phép. Tớ chỉ... không thể kìm được sự tò mò. Và rồi..."
Hàng loạt lý do hiện lên trong đầu, nhưng tôi gạt bỏ từng cái.
Không cái nào chân thành cả.
Cuối cùng, tất cả những gì tôi có thể làm là-
"Pfft."
Chikage đột nhiên bật cười, nhanh chóng che miệng như thể tiếng cười vô tình lọt ra.
"S-sao cậu lại cười?"
"Bởi vì..."
Cô ấy dụi mắt.
Nụ cười của cô ấy dịu dàng và chân thành, không như trước.
"Cậu không làm gì sai, Kazuki, vậy mà cậu vẫn xin lỗi."
"Không, tớ có làm sai. Ý tớ là, tớ..."
"Cậu lo lắng cho tớ, phải không?"
Đó... không phải toàn bộ lý do.
Không, không phải. Nhưng tôi có lo lắng.
Bên cạnh sự lo lắng, chắc chắn có cả sự tò mò trong lòng tôi.
"...Tớ có lo lắng, ừ."
"Vậy thì không sao. Hơn nữa, cậu đã cứu tớ, phải không?"
Cô ấy mỉm cười ấm áp, đôi mắt hơi nheo lại khi nhìn tôi.
"Gã đó... là đàn anh, phải không?"
"Ừ. Kỳ lạ nhỉ? Chúng tớ chỉ nói chuyện vài lần, mà hắn ta nghĩ hiểu tớ đủ để tỏ tình."
Cô ấy liếc nhìn nơi gã đó biến mất, vẻ mặt đầy suy tư.
Tôi thấy mình đang nhìn vào đường nét khuôn mặt cô.
"Ừ... thật kỳ lạ."
"Ừm, hắn ta là kẻ lạ lùng."
Lông mày cô ấy hơi nhíu lại.
Hắn ta nghĩ mình hiểu cô ấy...
Tôi... Liệu tôi có hiểu Chikage không?
Hay tôi cũng chỉ như gã đó, nghĩ rằng mình biết cô ấy, nhưng thực ra chỉ đang lừa dối bản thân?
Con người thật của cô ấy... chỉ cô ấy mới biết.
Vì vậy, có lẽ, tôi không thực sự hiểu cô ấy... cô ấy có thể-
"Chikage, cậu biết không..."
"Ừ ? Gì vậy?"
Lời nói tuôn ra trước khi tôi kịp nhận thức.
"Chikage, cậu có... thích ai không?"
Dù có vội vàng che miệng, thì cũng đã muộn.
Lời nói, một khi đã thốt ra, không thể thu hồi.
Thật là một sai lầm.
Thật xấu hổ, thật nhục nhã. Tôi suýt nữa đã quay mặt đi...
Rồi Chikage lên tiếng.
"Hmm... Thế còn cậu? Kazuki thích cái nào?"
"Cái nào?"
"Ừm. Cậu thích tớ có người thích hay không có?"
Dù là người đặt câu hỏi, tôi bỗng chốc trở thành người được hỏi.
Tôi... hoảng loạn.
Tại sao cô ấy lại hỏi vậy?
Tại sao tôi phải trả lời cái nào tốt hơn?
Có lẽ nào... chỉ là có lẽ thôi, cô ấy... cũng có cảm tình với tôi?
Không, không thể nào. Đó chỉ là ảo tưởng.
Tôi mở miệng định trả lời-
"Hehe... đùa thôi, Kazuki."
"Đ-đùa?"
"Ừ, trêu cậu chút thôi. Đừng để bụng nhé?"
Tôi nhíu mày theo phản xạ.
Đùa ư?
Về cái gì?
Ý cô ấy là sao?
Tiếng chuông vang lên.
Đánh dấu kết thúc buổi học.
"Ah... đúng lúc quá. Đi đón Nozomi thôi. Về nhà cùng nhau nhé?"
"Ah, ừ... ừ."
Cảm thấy hơi bất an, tôi để Chikage dẫn đường.
Cuối cùng, dù cô ấy có thích ai hay không... tôi vẫn không biết.
Nhưng-
"À, đúng rồi."
Chikage quay lại nhìn tôi.
"Cảm ơn vì lúc nãy nhé, Kazuki."
"K-không... Ừ. Không có chi?"
Cô ấy mỉm cười ấm áp, hài lòng.
Mái tóc cô đung đưa theo từng cử động.
Bước ra khỏi bóng tối, mái tóc cô lấp lánh dưới ánh nắng.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, làm váy cô khẽ lay động.
...À.
Tôi chắc chắn rồi—
"Ừm, cậu ngầu lắm, giống như anh hùng trong truyện ấy!"
Tôi... thích cô ấy.
Tôi vội quay mặt đi, cố che giấu sự nóng bừng trên má.
Tôi không thể nói ra.
Tôi sẽ chẳng bao giờ có thể nói ra.
Nếu cô ấy biết được cảm xúc của tôi, mọi thứ có thể sẽ tan vỡ.
Lý do cô ấy dành thời gian với tôi và Nozomi là vì chúng tôi là ‘bạn’... Không, vì chúng tôi giống như ‘gia đình’.
Nếu cảm xúc của tôi trở thành gánh nặng đối với Chikage thì sao?
Khoảnh khắc yên bình bên cô ấy có thể sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Tôi không thể chịu đựng được việc đánh mất mọi thứ chỉ vì sự ích kỷ của bản thân.
Tôi không thể mạo hiểm để cô ấy rời xa Nozomi chỉ vì sự ích kỷ của mình.
Tôi bước ra từ phía sau toà nhà trường và thấy Chikage đang đi về phía lớp của Nozomi...
Tôi bắt đầu bước theo cô ấy.
Tôi sợ mất đi.
Tôi không muốn mất bất cứ điều gì.
Những người quan trọng, những mối quan hệ quan trọng, và cả thời gian nữa.
Vì vậy, như thế này là đủ rồi.
Miễn là tooi tiếp tục dối lòng, tôi sẽ không mất gì cả.
◇◆◇
Đi sau lưng Kazuki, tôi liếc nhìn cậu ấy và không thể không mỉm cười.
Bị một đàn anh từ cấp hai tỏ tình thật sự là điều bất ngờ.
Nhưng bị tấn công sau khi từ chối thì... thật sự nằm ngoài tưởng tượng.
Nếu hắn ta thực sự đánh tôi, thì... mọi thứ có thể đã kết thúc theo cách khác.
Tôi có thể đã giết hắn.
Bởi vì, thật sự mà nói, một kẻ dùng bạo lực chỉ vì một lời tỏ tình thất bại thì còn xứng đáng sống nữa sao?
Một người như thế có thể sống một cuộc đời như thế nào chứ?
Nếu có, thì việc để cái chết của hắn có một ý nghĩa nào đó có lẽ còn giá trị hơn.
Nhưng, cuối cùng, Kazuki đã cứu tôi.
Cậu ấy nắm lấy bàn tay đặt trên vai tôi... Khoảnh khắc đó, dù chỉ thấy được một bên mặt của cậu ấy.
Cậu ấy lo cho tôi, cố gắng bảo vệ tôi.
Và điều đó khiến tôi nghĩ:
‘có lẽ mình không cần phải đi quá xa như thế.’
Ừm. Cậu ấy thật ngầu.
Cậu ấy giống như... không, cậu ấy thật sự là ‘nhân vật chính trong trò chơi’.
Tôi thấy má mình giãn ra.
Tôi cảm thấy vui. Nhẹ nhõm.
Không sao đâu.
Những gì tôi đang làm không sai.
Cậu ấy là kiểu người sẽ đối mặt với bất kỳ cái ác nào mà không chạy trốn.
Điều duy nhất cậu ấy còn thiếu là sức mạnh, không, là một ‘năng lực siêu nhiên’!
Đó là tất cả những gì còn lại: nỗi đau tinh thần cần thiết để thức tỉnh.
Với sự chắc chắn đó, tôi có thể tiếp tục bước đi trên con đường này.
Tôi nhìn về phía trước và thấy Nozomi ở khu để giày.
“Nozomi-chan!”
“À? Ơ? Chikage-chan?”
Nozomi nghiêng đầu ngạc nhiên.
Bình thường, chúng tôi sẽ rời trường sớm hơn.
Việc thấy chúng tôi ở đây vào lúc này hẳn khiến cô bé thấy lạ.
“Cùng nhau về nhà nhé? Kazuki cũng ở đây nữa.”
“Anh trai em á?”
Nhìn thấy Kazuki đằng sau tôi, Nozomi chớp mắt ngạc nhiên.
“...Ể? Có chuyện gì sao?”
“Ừ thì, nhiều chuyện lắm. Chị có chút việc.”
“...Hừm?”
Nozomi hừ mũi nghi ngờ lời tôi nhưng cũng gật đầu, dù trông vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng.
“Kazuki, đi thôi.”
“Ể? À, ừ.”
Tôi ra hiệu cho Kazuki đi theo và thay giày.
Khi cậu ấy cúi xuống nhặt giày của mình, tôi nghiêng người đến gần tai cậu.
“Chuyện lúc nãy... mình giữ bí mật nhé?”
“...Ừ, không để Nozomi lo lắng.”
Kazuki gật đầu.
Hai má cậu ấy hơi ửng đỏ.
...À, tuổi dậy thì.
Tôi nghĩ vậy.
Cậu ấy giờ đã là học sinh cấp hai.
Cơ thể cậu ấy đang thay đổi từ một đứa trẻ thành người lớn.
Trái tim cũng vậy.
Nhưng với tôi, cậu ấy vẫn giống như một đứa trẻ.
Còn tôi... không, tôi từng là đàn ông.
Tôi thậm chí còn không phải là nữ chính của trò chơi này.
Thế giới này là một phần của một trò chơi.
Một nhân vật chính xứng đáng có một nữ chính xứng đáng với cậu ấy.
Một người thuần khiết, xinh đẹp và dịu dàng.
Vì vậy, khả năng Kazuki và tôi đến với nhau là bằng không.
Một ngày nào đó... cậu ấy sẽ tìm thấy nữ chính của mình.
Tình cảm thoáng qua cậu ấy dành cho tôi... chỉ là một giấc mơ.
Liệu cậu ấy sẽ phát triển điều đó như thế nào?
“Rồi, chúng ta về thôi.”
Vì vậy, tôi giả vờ như không nhận ra.
Cảm xúc của cậu ấy.
Ba chúng tôi sánh bước bên nhau.
Tôi bước lại chính con đường mà chúng tôi đã đi sáng nay.
Như thể quay ngược thời gian, chúng tôi cùng nhau bước đi.
Những gì chúng tôi có lúc này là sự bình yên.
Nozomi cười, Kazuki cười, và tôi... tôi cũng có thể cười từ tận đáy lòng.
Cách chúng tôi cười mỗi người mỗi khác.
Suy nghĩ của chúng tôi chắc chắn cũng khác nhau.
Lý do chúng tôi cười cũng không giống nhau.
Nhưng như vậy là đủ rồi.
Tôi ước gì có thể tiếp tục sống như thế này, lặng lẽ và yên bình.
Thế nhưng, cậu ấy mang trên vai một sứ mệnh lớn lao.
Cô ấy định mệnh sẽ chết trong tương lai gần.
Và tôi là một tội nhân nhơ bẩn.
Khoảnh khắc này chỉ là một giấc mơ thoáng qua.
Dù vậy, ngay cả trong mơ, tôi cũng muốn tận hưởng hạnh phúc này.
Trò chơi sẽ bắt đầu khi Kazuki vào năm hai cao trung.
Cho đến lúc đó... chúng tôi chỉ còn ba năm.
Cái chết của Nozomi sẽ đến trong vòng ba năm đó.
Tôi... tôi muốn ngăn chặn nó.
Nhưng nếu sự kiện đó bị xoá đi, Kazuki có lẽ sẽ không thức tỉnh ‘năng lực siêu nhiên’.
Tôi sẽ phải tạo ra những cảnh tàn nhẫn, đau đớn và tàn bạo nhất có thể để thay thế.
Tôi liếc nhìn Kazuki khi chúng tôi bước đi.
Cậu ấy đang cười.
Nụ cười này... tôi sẽ phải bóp méo nó.
Tôi phải hành hạ một cậu bé ngây thơ, tốt bụng chưa từng làm điều gì sai trái.
Tôi không còn thấy hối hận nữa. Không còn do dự.
Thế nhưng... tôi... tôi...
Tôi..
◇◆◇
Trời đã bắt đầu khuya.
Ngồi bên bàn ăn, Chikage, Nozomi và tôi cùng dùng bữa.
“Nozomi-chan, đưa chị nước tương với.”
“Vâng, vâng!”
Tôi dùng đũa gắp một miếng cá nướng, gỡ thịt khỏi xương rồi đưa lên miệng.
Cẩn thận, tôi gỡ sạch xương trước khi ăn miếng tiếp theo.
Liếc nhìn đĩa của Chikage, tôi thấy thịt và xương được tách ra một cách hoàn hảo.
Ngược lại, đĩa của Nozomi thì... nói thế nào nhỉ, trông không đẹp lắm.
Bữa tối ba người chúng tôi cùng nhau chia sẻ là lúc tôi cảm thấy hạnh phúc nhất.
Một cuộc sống bình dị, yên bình và không thể thay thế.
Như một 'gia đình' vậy!
Được tạo thành từ Nozomi, người không có quan hệ máu mủ với tôi, và người bạn thân nhất của tôi.
Ấy vậy mà, chúng tôi đã là một gia đình.
Còn hơn bất kỳ mối liên hệ huyết thống nào có thể tạo nên.
Sau bữa ăn, tôi dọn đĩa và rửa chén.
Vì Chikage và Nozomi đã nấu ăn, nên đây là phần việc của tôi.
Nozomi và Chikage ngồi trên ghế sofa, vừa xem chương trình tạp kỹ vừa trò chuyện rôm rả.
Cuộc trò chuyện vui vẻ của họ khiến tôi mỉm cười.
Nhưng ngay khi tôi vừa cất xong chén dĩa, chiếc điện thoại đặt trên bàn phía sau bất chợt đổ chuông.
Tôi nhíu mày.
Bởi cả Nozomi và Chikage đều đang ở đây.
Vậy thì ai gọi?
Tôi tắt vòi nước, lau tay rồi nhấc điện thoại lên.
Màn hình hiển thị tên người gọi.
“... Thằng khốn nạn đó.”
Tên 'Mochizuki Masato' hiện lên rõ ràng.
Tôi do dự một chút... nhưng rồi nhận ra nếu không bắt máy thì có thể rắc rối sẽ càng lớn hơn.
Tôi lấy hết dũng khí, nhấn nút nhận cuộc gọi.
“Alo...”
“A, Kazuki! Bố muốn nói chuyện một chút!”
Giọng ông ta vui vẻ như thể đang nói chuyện với đứa con trai lâu ngày không gặp, khiến tôi tức điên.
Người đàn ông này không có quyền nói chuyện như thế.
“Ông muốn gì...?”
“Hử? Sao nghe khách sáo vậy?”
Dù đã cố kiềm chế, giọng tôi vẫn cứng nhắc một cách tự nhiên.
Tôi không thể mất bình tĩnh, nếu không lời nói sẽ biến thành chửi rủa.
“... Không có gì.”
“Ờ, tốt. Mà nè—”
Giọng thằng khốn đó đầy phấn khích khi tiếp tục nói.
“Bố sắp về nhà đấy.”
Cơn ác mộng của tôi bắt đầu.
“Cái gì?”
“À thì, người phụ nữ bố sống cùng ấy mà? Bả biến đi đâu mất rồi. Bố
không còn chỗ nào để đi nữa.”
Hắn ta đang nói cái quái gì vậy?
Hắn nghĩ mình là ai chứ?
“Không phải con vui sao? À mà này, Nozomi lớn lắm rồi nhỉ? Lâu rồi bố chưa gặp con bé.”
Hắn bị điên sao?
Làm sao hắn có thể nói những điều này?
Ông, ông... Ông đã bỏ rơi chúng tôi— tôi, Nozomi, mẹ tôi, và cả người vợ hai của ông nữa!
Tôi sôi máu vì giận dữ.
Nhưng tôi không thể nói ra.
“À... Vâng. Con sẽ chuẩn bị.”
“Tốt, tốt! Bố tự hào về con lắm, con trai giỏi giang. Bố sẽ về trước nửa đêm.”
Cuộc gọi kết thúc với một tiếng tút.
Người đang trả tiền thuê căn nhà này.
Kẻ đang cung cấp thức ăn cho chúng tôi.
Lão khốn già đó, Mochizuki Masato.
Dù có là một người cha tồi tệ đến đâu, nếu không có hắn, chúng tôi không thể sống nổi.
... Khốn nạn thật.
Tôi ném mạnh điện thoại xuống bàn, mạnh hơn mức cần thiết.
“Anh hai?”
Nozomi, người đã đứng dậy khỏi sofa, đang đứng bên kia bàn.
Chắc hẳn cô bé cảm nhận được có điều gì đó không ổn qua thái độ của tôi lúc nghe điện thoại.
“... Nozomi.”
“Có chuyện gì vậy? Có liên quan đến cuộc gọi sao?”
Tôi do dự, đôi môi run rẩy rồi cuối cùng cũng hé mở.
“... Bố sẽ quay lại.”
“Bố á?”
Nozomi lộ vẻ ngạc nhiên.
Lúc ông ta bỏ đi, con bé vẫn còn nhỏ, chưa đủ lớn để hiểu chuyện.
Từ đó đến nay, tôi... đã nhiều lần gặp ông ta vì vấn đề tài chính.
Nhưng tôi luôn giữ Nozomi tránh xa ông ta.
Vì tôi không muốn cô bé biết hắn là loại người như thế nào.
Với Nozomi, ông ta chỉ là một người lạ— một người cha chỉ có trong danh nghĩa.
Tôi ngẩng đầu lên... và bắt gặp ánh mắt của Chikage.
“Kazuki, cậu ổn chứ?”
Tôi không ổn.
... Nhưng tôi không muốn cô ấy thấy tôi như thế này.
“Ừ, mình ổn.”
“...Ra vậy. Ông ấy sẽ về khi nào?”
“Hôm nay. Trước khi trời sáng.”
Nghe tôi nói vậy, mắt Nozomi mở to vì ngạc nhiên.
“Ể?! Hôm nay...?! Ở bao lâu?”
“Tớ không biết... nhưng chắc chắn không chỉ một hai ngày.”
“...Vậy à...”
Nozomi che miệng bằng những ngón tay mảnh khảnh, đôi mày nhíu lại.
“...Cùng ăn tối thế này với Chikage-chan...”
“...Có lẽ không nên nữa.”
Khoảnh khắc yên bình mà ba chúng tôi đã tạo nên... bị phá vỡ ngay lập tức chỉ vì một kẻ.
Một lần nữa, tôi đã mất đi—
“Nhưng không sao đâu, Nozomi-chan.”
Chikage dịu dàng nói, vuốt nhẹ đầu Nozomi rồi quay sang nhìn tôi.
Đôi mắt cô ấy vẫn mỉm cười.
“Chẳng mấy chốc, chúng ta sẽ lại được ở bên nhau thôi.”
Lời cô ấy không có căn cứ nào cả.
Thế nhưng Chikage nói với sự chắc chắn như một định mệnh đã an bài.
Rồi Nozomi và Chikage ôm lấy nhau.
“Chikage-chan...”
“Chikage...”
“Ừ, ừ! Sẽ ổn thôi. Có cần ôm Kazuki luôn không nhỉ?”
Đôi má cô ấy nở nụ cười ấm áp, vui vẻ.
Nhưng... đôi mắt—
“Đừng lo, mọi chuyện sẽ ổn cả.”
Đôi mắt ấy, trong một thoáng chốc, dường như không cười.
Tôi chớp mắt ngạc nhiên, nhìn lại... và thấy chúng lại đang mỉm cười.
Chắc là mình nhìn nhầm, chỉ là ảo giác thoáng qua.
Chikage buông Nozomi ra, dù cô bé có vẻ không muốn rời.
Trượt nhẹ khỏi vòng tay ấy... Chikage bước đi khỏi chúng tôi.
“Hai người, tớ về đây nhé?”
Cô ấy về sớm hơn mọi khi.
Nhưng tôi gật đầu.
Tôi không muốn Chikage chạm mặt lão khốn ấy.
“Chikage-chan...”
Nozomi khẽ gọi, giọng đầy luyến tiếc.
“Nozomi-chan, Kazuki nữa... hẹn gặp lại ngày mai.”
“À-ừ...”
Chikage đi đến cửa và mở ra.
...Không hiểu sao, một cảm giác kỳ lạ thúc giục tôi ngăn cô ấy lại.
Nhưng tôi không nghĩ ra được lý do nào chính đáng, cũng chẳng có lý do cần thiết nào cả.
Tôi đưa tay ra, rồi siết lại thành nắm đấm.
Tôi chỉ có thể nhìn cánh cửa nơi Chikage vừa rời đi.
◇◆◇
Con phố đêm trải dài trước mặt.
Một mình, dưới ánh đèn đường, tôi bước đi.
Mochizuki Masato. Tôi biết cái tên đó quá rõ.
À đúng, tôi biết nó rõ hơn bất kỳ ai.
Hắn là lý do dẫn đến cái chết của Nozomi, là chất xúc tác khiến Kazuki thức tỉnh ‘năng lực’.
Kẻ đó là một tên đồi bại bị dục vọng đàn bà điều khiển— một kẻ tàn ác ích kỷ.
Khi tên khốn ấy quay lại nhà Mochizuki... Nozomi sẽ dần căm ghét hắn.
Mà tôi không thể trách cô bé— vì hắn chẳng có gì để yêu thương cả.
Nhưng sự căm ghét ấy sẽ chỉ khiến cái tôi đầy kiêu hãnh của Masato nổi giận.
Kết quả? Nozomi sẽ...
Không phải vì dục vọng.
Không, trong đầu hắn, đó chỉ là “sự dạy dỗ”.
Hắn biết rõ cách khuất phục phụ nữ.
Và hắn đơn giản chỉ hành động theo điều đó.
Lông mày tôi nhíu lại không kiểm soát được.
Một cơn ghê tởm dâng trào trong lòng tôi.
Nozomi sẽ không nói với Kazuki, dù chỉ một lần.
Hết lần này đến lần khác, cô bé sẽ chịu đựng. Và rồi cuối cùng...
Cô bé sẽ chết.
Cô bé sẽ nhảy từ sân thượng trường học, kết thúc cuộc đời.
Cô bé dịu dàng, ngọt ngào và luôn tươi cười ấy... sẽ chọn cái chết.
Tôi siết chặt tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, để lại dấu hằn mờ mờ.
Khi biết được sự thật từ bức thư tuyệt mệnh, Kazuki sẽ chìm trong tức giận, tuyệt vọng và cảm giác bất lực.
Đó sẽ là lúc cậu ấy thức tỉnh ‘năng lực’... Và trong cơn thịnh nộ, cậu sẽ giết Masato.
Đó là khởi đầu của câu chuyện— tội lỗi nguyên thủy mà Kazuki gánh, và là nguồn cơn của nỗi 'đau khổ' sâu sắc nhất.
Nhưng tương lai đó là điều không thể chấp nhận.
Tôi sẽ hủy diệt nó.
Tôi sẽ tiêu diệt nó.
Tôi sẽ không để cậu ấy phải gánh nỗi đau đó.
Tôi sẽ không để cô bé phải chịu đựng.
Đó là lý do tôi tồn tại.
Tôi mở bàn tay siết chặt, nhìn những vết hằn mờ trong lòng.
Trở về căn hộ của mình, tôi mở ngăn kéo và lấy ra một chiếc áo mưa màu đen từ túi nhựa.
Tôi cầm nó và xoay người bước đi.
Giết.
Tôi sẽ giết hắn.
Tôi sẽ cứu họ.
Bằng mọi giá.
Nhưng như thế thôi là chưa đủ. Kazuki vẫn cần phải thức tỉnh ‘năng lực’!
Không sao. Tôi đã nghĩ ra hết rồi.
Cậu ấy chỉ cần chứng kiến vở kịch tôi đã chuẩn bị.
Một bi kịch tàn nhẫn, đẫm máu, xé nát tâm hồn, nhúng chìm trong tuyệt vọng... tôi sẽ cho cậu ấy thấy.
“Kazuki...”
Tôi nghĩ về nụ cười cậu ấy— nụ cười tôi đã thấy không biết bao nhiêu lần từ ngày đầu gặp gỡ.
Ngực tôi nhói lên... đau vì nỗi đau tôi sắp mang đến cho cậu ấy.
Nhưng tôi không có quyền cảm thấy đau.
Vì tôi đã từng giết vô số người vô tội.
Tôi lấy tư cách gì mà dao động lúc này?
Không sao đâu. Tôi có thể giết hắn.
Không sao đâu. Tôi có thể làm cậu ấy đau.
Không sao đâu. Tôi có thể tiếp tục bước đi.
Và tôi sẽ thành công. Tôi sẽ làm họ hạnh phúc.
Vậy nên, Kazuki.
Dù cậu có muốn quay mặt đi, xin đừng.
Làm ơn, hãy nhìn.
Cậu phải chứng kiến.
Khúc mở màn tôi tô đẫm bằng máu và ruột gan — chương dạo đầu đẫm bi thương của câu chuyện này.


2 Bình luận