Suy nghĩ lại, dấu vết tôi để lại rõ ràng hơn hẳn so với trước kia.
Lửa trại, đất đổi màu, cành gãy – tất cả như hét lên rằng tôi đã qua đêm ở đó vậy.
Quá lộ liễu, đến mức Gawain, người không giỏi động não, cũng sẽ nghi ngờ đây là bẫy.
Tại khu lửa trại, Gawain xoa xoa thái dương.
“Nhức đầu quá” anh lẩm bẩm, mắt quét qua tàn tích.
Mac, đứng sau, siết chặt tay, giọng bất cần. “Có gì to tát đâu? Gửi thông tin cho chỉ huy là xong.”
Gawain gật đầu.
Trí tuệ không phải sở trường của anh, và anh biết điều đó. “Được rồi, liên lạc với Hestia và lục soát khu vực này.”
“Rõ!”
Đám chiến binh tản ra, bắt đầu dò xét từng bụi cây, từng dấu chân.
Mac tiến lại gần Gawain, hỏi nhỏ. “Đội trưởng, chúng ta thật sự phải bắn vào Cậu Út sao?” Tay anh chạm vào ống tên đầy sau lưng, giọng hơi do dự.
“Ừ, Hestia bảo thế” Gawain đáp, không ngẩng đầu.
“Nhưng Cậu Út là người kế vị của trường làng, nếu cậu ấy bị thương—”
“Chắc không sao đâu,” Gawain ngắt lời, nhếch môi. “Một người bay qua khe nứt thì làm sao bị thương vì mũi tên được cơ chứ?”
---
Tại tổng hành dinh, một lá thư từ Gawain vừa đến.
Nội dung: dấu hiệu lửa trại được dựng, nhưng không có dấu vết tôi di chuyển hay ngủ lại.
Liệu đây là bẫy?
Hestia đặt tách trà xuống, ánh mắt sắc lạnh.
Cô không nghĩ tôi ngốc đến mức dựng bẫy lộ liễu thế.
Với một kẻ bị truy đuổi như tôi, đốt lửa trại là bất đắc dĩ, vì cái lạnh của Olympus không thể nào chịu được.
Nhưng tôi chắc chắn có biện pháp đối phó.
Bay đi bằng phép thuật? Xóa dấu vết? Hoặc, như cô nghi ngờ, tôi chưa từng ngủ ở đó.
Cô biết tôi quá rõ, trong tình thế bị săn đuổi, tôi sẽ không dừng lại ngủ cạnh lửa trại trừ khi chắc chắn không bị theo dõi.
Nếu phải đoán, tôi đã đốt lửa lúc chạng vạng, nung sỏi hoặc đá để giữ nhiệt, rồi rời đi.
Dùng sỏi nóng không thoải mái như lửa trại, nhưng đủ để chống cái lạnh chết người mà không để lộ vị trí.
Hestia ghi nhanh suy luận, ra lệnh không cần lo về bẫy, rồi gửi chim đưa thư.
Vấn đề lớn nhất giờ là khoảng cách giữa tổng hành dinh và đội truy đuổi.
Chim đưa thư bay hàng trăm cây số, ít nghỉ ngơi, gây chậm trễ truyền tin.
Rừng Olympus cản trở tôi, nhưng sự chậm trễ này cũng là gánh nặng cho Hestia.
Dù vậy, nó chẳng là gì so với rắc rối tôi gây ra.
Nếu tôi không do dự dùng phép thuật diện rộng, có lẽ chỉ có cha – Doomstone – mới bắt được tôi.
---
1:30 chiều
Tôi đang bị truy đuổi dữ dội.
Khoảng cách giữa tôi và đám thợ săn chỉ còn tầm 1km – đủ gần để nghe tiếng lá xào xạc dưới bước chân họ.
Làm sao tôi biết chính xác trong khu rừng rậm rạp, nơi tầm nhìn bị cây cối che khuất?
Vút! Keng!
Những mũi tên bay vút về phía tôi, chính xác đến chết người.
Tôi không thấy bóng dáng kẻ bắn, nhưng biết rõ ai đứng sau.
Mac – thành viên Đội Cung Thủ Bậc Thầy, một trong những tay cung giỏi nhất làng.
Chỉ có anh ta mới đủ điên để bắn chuẩn như thế qua lùm cây dày đặc thế này.
Chết tiệt, họ thực sự bắn tên vào tôi sao!, tôi nghiến răng, vung kiếm gạt một mũi tên ra.
Cổ tay tê rần vì lực va chạm, khoảng cách đã rút xuống còn 950m.
Nếu dưới 500m, gạt tên bằng kiếm sẽ bất khả thi.
Tôi có thể bao phủ kiếm bằng hào quang để tăng lực, nhưng cần tập trung cao độ – thứ tôi đang thiếu.
Mac không phải cung thủ thường.
Tốc độ và độ chính xác của anh ta vượt xa người thường.
Dưới 500m, phản xạ của tôi khó mà theo kịp.
Dùng phép thuật tạo rào chắn sẽ an toàn hơn, nhưng tốn ma lực – thứ tôi đang cạn kiệt.
Trước đây, tôi ưu tiên kiếm thuật trong rừng vì ma lực sẽ rối loạn trong rừng.
Nhưng sau nhiều lần đột phá, phép thuật nhanh và hiệu quả hơn.
Tóm lại, tôi phải tăng khoảng cách với đám truy đuổi để tiết kiệm ma lực.
Nếu không, ít nhất phải giữ khoảng cách hiện tại.
Quaaaaa!
Một âm thanh kinh hoàng vang lên phía sau.
Tôi quay đầu, tim thắt lại, một mũi tên, tỏa sáng mana, xé toạc không khí, lao thẳng về phía tôi.
Lượng mana trong đó khủng khiếp đến mức không gian như rung chuyển.
Không thể gạt bằng kiếm!
“Rào chắn! Rào chắn!” Tôi hét, triệu hồi ma lực.
Cơn chóng mặt ập đến, cơ thể run rẩy vì tiêu hao ma lực quá nhanh.
Nếu ở trạng thái tốt, tôi có thể xử lý dễ dàng.
Nhưng sau ba ngày không nghỉ ngơi, tôi như ngọn đèn sắp tắt.
“Rào chắn! Rào chắn! Rào chắn!”
Bảy lớp rào chắn hiện ra, ánh sáng ma thuật lập lòe.
Tôi rút kiếm, sẵn sàng nếu rào chắn thất bại.
Bùm! Bùm! Bùm! Bùm! Bùm! Keng!
Mũi tên xuyên năm lớp rào chắn, tạo vết nứt trên lớp thứ sáu, rồi bị bật ra. Sức mạnh của nó làm tôi rùng mình.
Ahhhhh?!
Mũi tên cắm xuống đất, gây chấn động như vụ nổ bom vậy.
Sóng xung kích hất tôi ngã sau, bụi đất bắn lên tung tóe.
Chóng mặt và kiệt sức, tôi không thể đứng dậy ngay được.
Tay run rẩy, tôi lấy chai nước từ túi, nhấp một ngụm, rửa sạch bụi trong miệng.
Nhìn hố sâu nơi mũi tên cắm xuống, tôi kinh ngạc.
Đây không phải sức mạnh của một mình Mac.
Hào quang, như ma thuật, cần mana ổn định.
Trong rừng Olympus, mana rối loạn làm hào quang yếu đi khi rời cơ thể.
Để tạo mũi tên này, ít nhất 20 chiến binh đã dồn toàn bộ mana, có lẽ giờ đã kiệt sức và rút lui.
Tôi cũng mất 50% ma lực còn lại – chỉ còn 28% – để dựng rào chắn.
Nhưng đổi lại, đội truy đuổi mất đi một nhóm lớn.
Không tệ, tôi nhếch môi.
Tôi đứng dậy, chạy tiếp, quyết tâm tăng tốc trước khi vòng vây siết chặt, rìa rừng không còn xa.
“Là Cậu Út!”
“Bắt lấy cậu ấy!”
Chết tiệt!
Tôi giật mình, vì mải tập trung vào đội phía sau, tôi quên đội phía trước.
Ma lực gần như cạn kiệt, nhưng không còn lựa chọn.
Một vị đắng hăng hắc dâng lên trong cổ họng, như thể tôi vừa nuốt phải thuốc độc vậy.
Dấu hiệu quen thuộc mỗi khi ma lực cạn kiệt.
Cơ thể tôi run lên, cảm giác như sắp ói ra máu đến nơi.
Tôi nghiến răng, cố giữ tỉnh táo giữa cơn đau.
“Bắn hạ cậu út đi!” Tiếng hét từ dưới đất vang lên, kèm theo tiếng dây cung bật căng.
Mưa tên lao vút qua không trung, xé gió rít lên.
Tôi lắc mình né, thân hình lướt qua lùm cây như làn khói, nhẹ nhàng nhưng gấp gáp.
Làng tôi chẳng có nhiều cung thủ đủ tài bắn hạ một con chim đang bay, huống chi là tôi – một pháp sư biết bay lượn trên trời.
Nhưng ngay cả thế, áp lực từ những mũi tên không ngừng khiến tim tôi đập loạn, vẫn còn đường thoát, tôi tự nhủ, mắt quét qua rừng rậm bên dưới.
---
Tại tổng hành dinh, Hestia thong thả nhấp một ngụm trà, hương thơm dịu nhẹ lan tỏa.
Ánh mắt cô lướt qua từng dòng chữ trong báo cáo mới, sắc bén như lưỡi dao.
Đối diện cô, Doomstone – cha cô – đang chăm chú vào đống văn kiện ngoại giao giữa đế quốc và nước Cộng Hòa, lông mày nhíu chặt.
Phía đông bắc rừng Olympus, giáp lãnh thổ tộc Crow, là nước Cộng Hòa – vùng đất từng bị phong ấn bởi Ma Vương, biệt lập như cõi chết.
Nhờ phát triển đường biển, họ mới giao thương trở lại, nhưng đường bộ thì vẫn yếu kém.
Họ thường thuê tộc Crow làm người dẫn đường qua rừng.
Dù gọi là “giáp ranh” đế quốc, giữa hai bên là cả rừng Olympus và vùng đất ma vật – nơi xe ngựa không thể qua, buộc các thương buôn chọn băng qua lãnh địa ma vật thay vì rừng rậm.
Kỳ lạ thay, đất ma vật lại an toàn hơn. Không có thú nào mạnh hơn ma vật, và số lượng ma vật thì ít, có lẽ do cơ thể chúng mang độc, khó sinh sản.
Trong khi đó, thú hoang trong rừng sinh sôi như nấm sau mưa, sẵn sàng xé xác bất kỳ kẻ nào lạc lối.
Cốc cốc cốc!
“Một báo cáo mới, thưa chỉ huy” giọng nói vang lên ngoài cửa.
“Vào đi,” Hestia đáp, giọng bình thản.
Người đưa tin trao lá thư, hestia đọc nhanh, khóe môi khẽ nhếch lên, đội 2 đã chạm mặt tôi.
Tôi bị dồn đến mức phải cất cánh, nhưng ngay lập tức phải ngoặt gấp để tránh mưa tên từ phía sau – và lao thẳng vào khu vực Đội 3 mai phục.
Mọi thứ diễn ra đúng như kịch bản cô vạch ra.
Không ai biết tôi còn bao nhiêu ma lực, nhưng cú ngoặt đó chắc chắn đã tốn gần hết sinh lực còn lại.
Hestia đặt tách trà xuống, ánh mắt lóe lên. “Có vẻ kết cục sắp ngã ngũ rồi.”
Vị trí Đội 2 cách rìa rừng 50 cây số. Báo cáo mất hai giờ để đến đây. Nghĩa là ngay lúc này, vận mệnh của tôi đang được định đoạt.
Denburg à, lần này em tính thoát kiểu gì?
Hestia nghĩ, nụ cười lạnh lùng nở trên môi.
---
Bay trên không, tôi sực tỉnh, mình bị vây kín rồi.
Phía sau là đội truy kích của Gawain, tiếng bước chân và dây cung không ngừng vang lên.
Phía trước, lính của Gallahad khép dần vòng vây, bóng họ thấp thoáng qua lùm cây.
Từ trên cao, tôi thấy rõ bố cục – như lưới nhện đang siết chặt.
Chiến thuật săn mồi theo bầy, tôi là con mồi, còn họ là thợ săn.
Đám cung thủ không bắn để hạ tôi, mà để điều hướng tôi.
Mỗi mũi tên như tay chèo, ép tôi bay đúng hướng họ muốn.
Tôi từng nghĩ rừng Olympus quá rộng để bao vây.
Trước khi vượt khe nứt, tôi đã cười khẩy ý tưởng đó.
Nhưng tôi quên mất: kẻ truy đuổi không phải lính tạp, mà là thợ săn lành nghề, được dẫn dắt bởi Hestia – thiên tài chiến lược của cả thế kỷ.
Càng gần rìa rừng, lưới vây càng dày, khoảng cách từ đây về làng hàng trăm cây số, không thể liên lạc thường xuyên.
Vậy mà họ phối hợp nhịp nhàng, như thể Hestia đang đứng ngay bên cạnh chỉ huy.
Chỉ có một lời giải: chị ấy đã đọc vị từng bước di chuyển của tôi, ra lệnh từ trước như tiên tri.
Ma lực trong cơ thể tôi cạn dần, từng giọt như nước rỉ qua kẽ tay.
Không ổn rồi, tôi nghĩ, cảm giác đắng chát lại trào lên, tôi quyết định hạ cánh.
Thời gian không còn đứng về phía tôi.
Nhìn tốc độ áp sát của đám truy binh, tôi biết vận mệnh mình phụ thuộc vào việc thoát khỏi rừng kịp lúc.
Nhưng kỳ lạ thay, giữa lằn ranh sinh tử, tôi lại thấy phấn khích.
Lúc này đây…mới đúng nghĩa là một cuộc phiêu lưu.


0 Bình luận