• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 12: Chạy Trốn (12)

0 Bình luận - Độ dài: 1,545 từ - Cập nhật:

Khu Rừng Cấm Olympus

Trong lúc chạy trốn, tôi phát hiện một chi tiết khiến tim tôi đập loạn xạ lên.

Một vòng vây dày đặc đang dần được hình thành, với các đội truy kích xuất hiện ở mọi hướng.

Nhưng nó vẫn chưa hoàn thiện, điều đó có nghĩa là bọn họ biết rõ tôi đang đi đâu.

Làm sao họ biết được nhỉ?

Tôi dừng lại, thở hổn hển, đầu óc quay cuồng.

Hestia – kẻ chỉ huy cuộc truy đuổi – chắc chắn đứng sau tất cả.

Chị ấy phải biết lộ trình của tôi, nhưng bằng cách nào?

Tôi chịu thật, không…hãy nhìn vấn đề từ góc độ khác.

Tôi đang hướng đến hang động để tránh cái lạnh ban đêm.

Lý do? Tấm chăn mỏng dính tôi mang theo chẳng đủ giữ ấm. Khoan đã! Tấm chăn này tôi “chôm” từ Bộ Ngoại giao!

Chết tiệt! Tôi nghiến răng ken két.

Hestia hẳn đã nhận ra tôi mang tấm chăn đó.

Chị ấy biết nó quá mỏng để chịu nổi cái lạnh ở Olympus.

Chắc chắn chị ấy đã suy ra tôi nhắm đến hang động để trú ẩn, rồi giăng bẫy quanh khu vực đó.

Tôi đã phạm sai lầm chết người!.

Dưới áp lực và khao khát thoát thân, tôi vô tình để lộ điểm đến.

Gawain thấy tôi bay qua khe nứt, và Hestia, với cái đầu quái thai của chị ấy, đã đoán được ý định của tôi.

Giờ tôi hiểu rồi, như dự đoán hestia đã phái lính sang bên kia khe nứt để đề phòng tôi bay qua.

Họ xác định điểm hạ cánh của tôi, và khi tôi đáp xuống với tấm chăn mỏng, cô ấy phân tích hành động của tôi để bố trí vòng vây.

Nhưng vẫn còn hai câu hỏi khiến tôi đau đầu.

Thứ nhất, làm sao chị ấy biết chính xác tôi hạ cánh ở đâu? Để tạo vòng vây như thế này, chị ấy cần biết điểm xuất phát và điểm hạ cánh của tôi.

Những tên lính gác tôi hạ knock-out trước đó chắc chắn chưa tỉnh lại, vậy thông tin từ đâu mà có?

Thứ hai, tại sao chị ấy giả vờ tạo vòng vây dọc đường? Bắt tôi ngay tại hang động chẳng phải dễ dàng hơn, và an toàn hơn sao.

Sao chị ấy lại chơi chiêu trò phức tạp thế này?

“Haizz, tôi thật sự chịu thua cái đầu của chị ấy” tôi lẩm bẩm, tay siết thanh chặt kiếm.

Chẳng đủ thông tin để hiểu hết, nhưng tôi không thể đứng đây mãi được.

Tôi hạ gục đám lính gác trước mặt – ba tên, chẳng đáng ngại – và đổi hướng.

Chết tiệt, tối nay lại phải ngủ trong cái lạnh rồi!Tôi rùng mình, cảm giác đêm nay gió lạnh hơn thường ngày nhiều.

---

Đã hai ngày kể từ khi tôi bỏ làng ra đi.

Mặt trời lặn, bóng tối bao trùm khu cấm Olympus.

Các đội truy đuổi bắt đầu nghỉ đêm, trừ đội chiến binh do Gawain dẫn đầu.

Họ sẽ di chuyển xuyên đêm, như những con sói không biết mệt.

Điều này cần thiết để bắt tôi, nhưng dù họ có nhanh cỡ nào, tôi biết họ cần đến được điểm cấm trại thứ bảy vào sáng sớm.

Lệnh của Hestia yêu cầu họ có mặt trước 7 giờ sáng, nghĩa là lệnh tiếp theo sẽ đến vào lúc đó.

Gawain, dù không thích động não, hẳn cũng nhận ra việc đến không đúng hạn sẽ làm chậm kế hoạch của họ.

Tại phòng trưởng làng, Hestia nhấm nháp trà, mắt dán vào bản đồ.

Cô cảm thấy áy náy vì Gawain và đội của anh cả chỉ được ngủ ba, bốn tiếng, nhưng không còn cách nào khác, họ là lực lượng chủ chốt để tóm tôi.

“Hestia!” Doomstone, cha cô, gọi.

“Dạ, thưa cha.” Hestia lo lắng ông sẽ trách vì chưa bắt được tôi, nhưng Doomstone chỉ mỉm cười hiền từ.

“Trông con vất vả vì thằng Denburg nhỉ.”

“Không đâu ạ, con thấy vui vì lâu rồi mới được chơi cờ với em ấy” Hestia đáp, mắt sáng lên.

“À, trò cờ với nhiều bàn cờ mà hai đứa hay chơi đúng không?”

“Vâng, dù tỉ lệ thắng của con nhỉnh hơn, nhưng cũng chỉ 52 thắng, 48 thua thôi ạ.”

“Haha, cha chơi cờ một bàn đã thấy khó, vậy mà hai đứa lại thích thế.”

“Trò cờ đơn giản không dành cho cha, nhưng cha có trực giác tuyệt đối mà” Hestia cười.

Đúng vậy, trực giác của Doomstone đáng sợ như ma thuật.

Ông có thể nhìn bản đồ và chọn đúng nơi có mỏ khoáng sản, giúp làng sở hữu các tài nguyên quý hiếm như Adamantium, Orichalcum, Mithril.

Ông còn dự đoán chính xác thảm họa, kiếm lợi nhuận từ giao dịch với đế quốc.

Nhờ Doomstone, mà làng đang ở thời kỳ hoàng kim.

Là con gái ông, Hestia mang trọng trách làm thời kỳ này giàu có và bền vững.

Để làm được, tôi – Denburg – phải kế vị Doomstone.

Vì thế, cô không thể để tôi chạy thoát.

“Nhân tiện,” Doomstone ngồi xuống “như con nói, Denburg đang hướng đến hang động, sao không bao vây nó ngay tại đó, thay vì giả vờ tạo vòng vây dọc đường?”

Hestia trải bản đồ ra, giải thích bên ly trà thơm. “Con đã nghĩ đến ý này, thưa cha, nhưng có vài lý do khiến con không làm thế.”

“Sao vậy?” Doomstone nghiêng đầu.

“Thứ nhất, hang động có một con quỷ mạnh ngang rồng, theo ghi chép cổ, nếu Denburg ngủ trong hang, em ấy có thể chạm trán nó.”

Doomstone lắc đầu. “Denburg không yếu đến vậy đâu, việc nó vẫn chạy thoát là bằng chứng rõ nhất.”

“Vâng, cha nói đúng, denburg rất mạnh, có thể vượt qua cả Gawain hay Gallahad nếu cố hết sức, nhưng em ấy chưa ngủ ngon hai ngày trời rồi, chạy khắp khu rừng lạ, và vượt khe nứt chắc chắn đã tốn gần hết ma lực, em ấy đang dần kiệt sức.”

“Cha vẫn tin denburg có thể đánh bại con quỷ đó” Doomstone nói, giọng chắc nịch.

Hestia gật đầu. “Vâng, hơn nữa, em ấy rất thông minh, nếu không thắng được, denburg sẽ chạy khỏi đó, nhưng con không muốn em ấy bị thương.”

“Ừ, con quỷ đó đúng là nguy hiểm,” Doomstone đồng tình, vuốt cằm.

“Lý do thứ hai là nếu denburg vào hang, chúng ta có thể mất dấu em ấy” Hestia tiếp tục, chỉ vào bản đồ. “Nếu Denburg đối đầu với con quỷ, em ấy sẽ chọn chạy trốn.”

“Chạy trốn?” Doomstone nhíu mày.

“Vâng, denburg không liều lĩnh đấu với quỷ mà không có chuẩn bị gì, nếu chạy, con quỷ sẽ đuổi theo vì denburg xâm phạm lãnh thổ của nó, khi đó, đội truy kích ngoài hang sẽ đụng độ con quỷ, và Denburg sẽ nhân cơ hội đó trốn thoát, dấu vết còn lại chỉ là đống đổ nát từ trận chiến.”

Hestia di chuyển quân cờ trên bản đồ, biểu thị đội truy kích. “Hầu hết người qua khe nứt là lính gác không phải chiến binh, tìm dấu vết sau trận chiến sẽ rất khó, kể cả với chiến binh.”

Doomstone gật đầu. “Những chiến binh đến muộn sẽ không theo kịp.”

Hestia không nhắc đến lý do thứ ba – chiến lược lật ngược thế cờ.

Tôi đã dự đoán hành động của đội truy kích dựa vào lá thư để lại.

Nếu không có nó, tôi đã bị bắt từ lâu rồi, nhưng giờ, hestia đã nắm rõ lộ trình của tôi rồi.

Chị dùng đội truy kích để điều khiển hướng đi của tôi, giả vờ tạo vòng vây dày đặc, ép tôi đổi hướng – đúng theo con đường chị ấy muốn.

Chị ấy ra lệnh cho nửa đội truy kích bên kia khe nứt tạo vòng vây giữa hang động và vách đá.

Khi tôi đổi hướng, họ sẽ tiến về trại thứ bảy, nửa còn lại sẽ đuổi theo tôi, dù lính gác không thể bắt được tôi, nhưng điều đó giúp chị ấy kiểm soát lộ trình của tôi.

Biết lộ trình sẽ có lợi thế lớn, thay vì vây vào hang động, chị ấy lại tạo vòng vây trên đường đến đó, với xác suất bắt tôi cao hơn.

Nhưng chị ấy từ bỏ phương pháp này vì một biến số: lượng ma lực còn lại của tôi.

Tôi đã tốn rất nhiều ma lực để bay qua khe nứt.

Nhưng tính toán của Hestia cho thấy tôi có thể còn tới 30% ma lực, nhờ thuật toán tiết kiệm và thời tiết thuận lợi.

Tổng lượng ma lực của tôi là bí ẩn, ngay cả với trưởng lão Mirpa.

Với tính cách cẩn thận, tôi chắc chắn giữ ít nhất 5% dự trữ.

30% ma lực của tôi – kẻ từng tiêu diệt 40 con quỷ trong một ngày mà không bị thương – là con số đáng sợ.

Để bắt tôi, Hestia phải làm tôi kiệt sức hơn nữa.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận