• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 09: Chạy Trốn (9)

2 Bình luận - Độ dài: 1,540 từ - Cập nhật:

Nhóm 1 và 2 vượt qua điểm cắm trại thứ hai. Họ di chuyển nhanh, như gió thổi qua cánh đồng, hướng tới điểm cắm trại thứ tư. Điểm gần khe nứt nhất là điểm cắm trại thứ sáu. Nếu hai nhóm tỏa ra, gặp người tìm thấy dấu vết Denburg, họ sẽ bao vây bắt cậu ta lại, phối hợp chặt như đội săn kỳ cựu.

Hestia, mắt sắc bén, ghi kế hoạch lên giấy. Cô buộc vào chân chim ưng, thả bay. Chim lao lên trời xám, như mũi tên xuyên qua sương mù.

---

Reng, reng!

Tôi giật mình tỉnh dậy, mắt cay xè. Tiếng chuông báo thức làm tim tôi đập nhanh bịch bịch, như nghe bước chân lạ trong bóng tối vậy.

“Suýt tí thì ngã rồi!”

Tôi xoay người, suýt rơi khỏi cành cây to lớn. Hên là bám kịp không thì toi rồi, tôi giữ thăng bằng, nhìn xung quanh. Lòng hơi lo, như đứng trước ma vương vậy.

Rừng tối đen. Bầu trời xanh thẳm ánh lên chút sáng. Bình minh ló dạng, như ánh nến trong căn nhà cũ.

Reng, reng!

Tôi lấy đồng hồ từ túi áo, tắt báo thức. Thở nhẹ. Chính là nó.

5:45 sáng.

Tôi dụi mắt, cố tỉnh ngủ. Cảm giác như thoát khỏi giấc mơ dài mệt mỏi vậy. Tối qua, dựa vào chòm sao, tôi đi tới khuya. Mệt mỏi quá, tôi trèo lên cái cây này, ôm cành mà ngủ, như kẻ chạy trốn tìm nơi ẩn nấp vậy.

'Ừ thì...tôi hiện giờ đang là kẻ chạy trốn mà'

Lạnh quá. Gió buốt làm tôi hơi run. Mặc dù đã gần tới mùa hè, nhưng khu rừng này vẫn khắc nghiệt như ngày nào, chỉ có tấm chăn mỏng làm bạn với tôi. Đây là vùng đồi núi, nơi ngọn cây cao tới chạm mây.

Tôi thu dọn đồ đạc, trèo xuống. Muốn đốt lửa sưởi ấm quá nhưng làm như vậy, chẳng khác nào nói với sói con mồi ở ngay đây.

Lấy thịt khô ra, tôi nhai chậm. Vị mặn lan ra khoan miệng, như món ăn ở quán trọ nhỏ. Tôi nghiêng túi nước, rót vào cốc mithril khắc ma thuật. Nước ở đây quý hơn cả bạc nữa. Ai biết khi nào tìm được suối?

Tôi truyền mana vào cốc. Không phản ứng. Đây là khu rừng cấm. Vận dụng ma lực khó như nắm khói trong gió vậy. Ép thêm mana, tôi toát mồ hôi. Ký tự ma thuật sáng mờ, như ánh trăng xuyên qua mây. Nước ấm lên chút, đủ uống. Ở làng, chút mana này có thể làm nước sôi ngay. Ở đây, đúng là thử thách.

Rừng Olympus là ác mộng với các pháp sư. Ma lực dao động ở đây, như nhịp tim của người sắp lìa đời vậy. Tạo lửa? Có khi chỉ được tia sáng là cùng. Xui cái là, pháp sư tự đốt cháy mình luôn, chết như chơi nên ở đây pháp sư vào là một đi không trở lại. Trong làng, rune giúp ma thuật dễ như uống nước. Ngoài làng, khó như bước trong bóng tối.

Tôi uống nước ấm, đeo túi lên vai. Mặt trời lên. Bầu trời đỏ xen xanh, ánh sáng lọt qua tán lá.

“Chạy tiếp thôi, ta ơi!” tôi tự nhủ, giọng chắc như quyết làm việc lớn.

---

Bình minh. Đội truy đuổi lên đường, khí thế như nhóm thợ săn vào rừng.

Gawain dẫn chiến binh, bước chân vững như đá. Gallahad kéo lính canh, chậm như người đi bộ trên đường làng. Theo bản đồ, họ nhắm điểm cắm trại thứ sáu, theo lệnh của Hestia. Denburg nhanh thế nào cũng khó vượt đường lát đá, như đường dẫn tới pháo đài.

Hestia chuẩn bị kế hoạch dự phòng. Phòng Denburg đổi hướng, như người chơi cờ lật ngược tình thế.

---

1:30 chiều. Tôi dừng lại, nghỉ ăn trưa muộn. Mệt như đi bộ cả ngày vậy.

Lấy thịt bò khô và bánh mì khô, tôi nhai chậm, làm ướt bằng nước bọt để khỏi nghẹn. Như ăn đồ mang đi vội. Nhìn bản đồ, mắt cay vì bụi.

Học đọc bản đồ từ trước hóa ra cũng hữu ích. Hồi đó, tôi tính gia nhập Quân đội Đế quốc để rời làng. Chú tôi làm đại tướng, tôi nghĩ sẽ sống ổn thôi, như người được số phận ưu ái.

Nhưng không. Quân đội là ác mộng với tôi. Họ đánh quái vật, ma tộc liên miên, lính bị đẩy vào nơi nguy hiểm liên tục. Nếu nhờ chú tôi, chắc ông lôi tôi lên biên giới, bắt đánh quái cả đời mất, như người bị số phận ép buộc. Không bao giờ! Tôi trốn làng để sống yên bình, không phải nhảy vào đám rắc rối đó.

Giấc mơ tôi là công việc nhẹ nhàng, lương ổn, sáng uống trà, chiều chill ngắm hoàng hôn, như người tìm được nơi yên tĩnh sau ngày dài.

Tôi đứng dậy, lòng phấn khởi như vừa nghĩ ra kế hoạch hay.

“Cố lên, ta ơi, vì tương lai!” tôi tự nhủ, giọng mạnh mẽ như chuẩn bị làm đại sự.

---

“Đội trưởng!”

Mac, phó đội trưởng, gọi Gawain. Cả bọn đang truy đuổi, mồ hôi chảy như mưa.

“Gì?” Gawain hỏi, mắt dán xuống đất, tìm dấu vết như đọc thư cũ.

“Tôi thắc mắc chút,” Mac nói, giọng tò mò như hỏi về chuyện quan trọng.

“Thắc mắc gì?”

“Dù thiếu gia út bỏ đi, cần cả nhóm thế này để bắt một người sao? Hay cậu ta lấy thứ gì quý, như trộm đồ trong kho?”

Mac nói đúng. Gawain mải đuổi theo, quên giải thích với mọi người. Nhưng có chuyện làm anh khó chịu.

“Sao không hỏi từ đầu?” Gawain nhìn Mac, giọng hơi gắt như sếp mắng nhân viên vậy.

Mac gãi đầu, cười: “Lúc đó tôi không nghĩ tới. Mọi người cứ lao lên, xong mới tính sau, như đi mà quên xem đường!”

Gawain thở dài, nhìn Mac cười. “Sao tự nhiên nghĩ chuyện này? Mai mặt trời mọc hướng tây hả?”

“Haha, mai chắc mọc từ tây thật!” Mac cười, rồi nghiêm túc lại. “Thật ra, lúc săn, tôi căng thẳng, không nghĩ gì. Nhưng lần này có gì nguy hiểm đâu? Chỉ bắt thiếu gia út thôi. Mà đám ‘rùa’ lười rời làng cũng đi, chậm như đi bộ trên đường làng.”

“Rùa” là tên gọi lính canh, chậm như người đứng giữa chợ. Tên này lan khắp làng. Lính canh tức, nhưng ai quan tâm?

“Vậy Denburg lấy thứ gì quý?” Mac hỏi, mắt sáng như nghe chuyện hay.

“Ừ, ai cũng nghĩ vậy,” Gawain đáp, giọng bình thường như kể chuyện hàng ngày.

“Cái gì?! Thật sao?! Thiếu gia út lấy đồ quý à? Tôi sống ở làng mãi mà không biết!” Mac nói lớn, mặt hớn hở như nghe tin mới.

“Sao? Biết rồi định lấy luôn hả?” Gawain cười nhẹ, trêu, mắt nhìn Mac như nhìn người tò mò.

Mac xua tay: “Không dám đâu! Đội trưởng với thiếu gia út là con tộc trưởng, bị bắt chỉ bị mắng nhẹ. Chứ tôi mà lấy, xong đời ngay!”

“Không, nếu trộm thứ quan trọng thế này, ngay cả tôi cũng không thoát,” Gawain nói, mắt nghiêm túc như người giữ bí mật.

Mac hỏi tiếp: “Vậy thiếu gia út lấy gì thật?”

“Chẳng lấy gì,” Gawain đáp, giọng như trả lời câu hỏi thừa.

Mac thì thầm: “Thôi, đội trưởng, chỉ có hai ta. Nói đi, tôi không nói lại đâu, oke?”

“Thật, chẳng có gì. Chỉ ít thịt khô, bản đồ, chút tiền, cái chăn,” Gawain nói, muốn kết thúc.

“Cái gì?! Nhưng anh nói cậu ta làm gì tương tự!” Mac kêu, mặt như bị lừa, kiểu nhận tin nhắn giả.

Gawain hừ nhẹ. “Tôi đâu nói cậu ta lấy gì. Tôi nói cậu ta làm chuyện tương tự, không phải trộm đồ quý.”

“Vậy là sao? Đừng nói thiếu gia út là đồ quý nha!” Mac cười, tưởng đoán đúng, mắt sáng như tìm chuyện hay.

“Đúng vậy,” Gawain đáp, mặt nghiêm túc như người kể chuyện đến đoạn quan trọng.

Mac đứng hình, ngừng tìm dấu vết, mặt méo. “Cái gì?! Đội trưởng, anh đùa hả? Đừng nói anh quý cậu ta kiểu bạn thân đặc biệt nha!”

“Ai quý!” Gawain quát, mắt như muốn nói “đừng nói bậy”.

“Lát phải nhổ bộ râu của thằng này!” Gawain nghĩ, ngấy ngứa tay chân.

Mac che râu, la: “Đội trưởng, đừng đụng bộ râu xịn của tôi! Nó là điểm nhấn của tôi!”

Gawain tức, không phải vì Mac đoán ý, mà vì thằng này che râu thay vì cái mồm. Anh hỏi: “Mac, cái gì quan trọng nhất trong làng?”

Mac đáp ngay: “Tộc trưởng! Ai thay được ông ấy, như ngọn đèn trong đêm tối!”

Đúng vậy. Với dân làng, chẳng thứ gì sánh được Doomstone người dẫn dắt, như ngọn lửa trong bão.

“Vậy nếu ba tôi có người kế vị, người đó quan trọng cỡ nào?” Gawain hỏi, mắt sáng, như dẫn Mac tới một bí mật lớn.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

cuốn đấy, nhưng chap ít quá, đọc ko có đã :<
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Ráng đi tôi sẽ tung ra tầm 10 chap vào thứ 7
Xem thêm