Đã ba ngày kể từ khi tôi bỏ làng ra đi.
Buổi sáng trời trong xanh, mặt trời chưa mọc hẳn, bầu trời chỉ mới chuyển sang sắc xanh nhạt, mờ mờ như màn sương.
Tôi khởi động cho ấm người, cảm giác cái lạnh cắn vào da dù đã cố giữ nhiệt suốt đêm rồi.
Rồi tôi bắt đầu di chuyển, bước chân nhẹ nhàng nhưng cảnh giác.
Khu rừng rậm rạp bao quanh, cành lá đan xen dày đặc, nhưng qua những kẽ hở đó, tôi vẫn thấy bóng diều hâu khổng lồ lượn lờ trên trời, đôi cánh rộng như che kín cả ngọn cây.
Thỉnh thoảng, tôi bắt gặp những con hươu cao ba mét, sừng lấp lánh ánh bạc, hay lũ mèo dài năm mét – gọi là hổ răng kiếm hay gọi là quái thú thì đúng hơn.
Mỗi âm thanh, từ tiếng lá xào xạc đến tiếng gầm xa xa, đều nhắc tôi rằng đây là Olympus không phải nơi dành cho kẻ yếu.
Tôi đang lén lút tìm kiếm một cuộc sống an toàn, yên bình, xa cái làng đầy rắc rối đó càng xa càng tốt.
Nhưng trước tiên, tôi phải thoát khỏi đội truy kích của Hestia cái đã.
Tối qua, sau khi đau đầu nghĩ cách tránh cái lạnh mà không để lại dấu vết, tôi quyết định đào một cái hố và đốt lửa trại.
Đây là một nước đi ngu ngốc, tôi biết, lửa trại để lại dấu vết rõ như ban ngày, dễ bị đội truy kích phát hiện, chưa kể thu hút lũ quỷ lảng vảng gần đó.
Nhưng tôi chẳng còn lựa chọn nào khác khi tấm chăn mỏng dính không đủ giữ ấm cho chân tôi nữa.
Sau khi để lửa cháy ba tiếng, tôi lấy những viên sỏi nóng trong hố cho vào túi da, rồi rời đi.
Tôi qua đêm ở một nơi cách xa lửa trại, dùng hơi nóng từ sỏi để sưởi ấm, tránh cái lạnh cắt da này.
Trước khi đi, tôi chất thêm củi vào lửa, cố ý để nó cháy lâu hơn, đánh lừa đội truy kích, khiến họ khó đoán thời điểm tôi rời khỏi.
Tôi mở bản đồ, kiểm tra vị trí, rìa khu rừng giờ đã gần hơn rất nhiều rồi.
Nếu đọc đúng, trại thứ bảy – trại gần nhất của đội truy kích – cách khoảng 100km. Nhưng để tránh tuyến đường họ vẽ trên bản đồ, tôi phải đi vòng, mất khoảng 200km để thoát khỏi khu rừng này.
Bay qua khe nứt đã rút ngắn quãng đường đáng kể.
Với khoảng cách còn lại, tôi có thể rời khu rừng trước khi trời tối, miễn là không đụng đội truy kích.
Một khi ra khỏi rừng, dù Hestia có giăng bẫy thế nào, tôi tự tin mình vẫn chuồn đi êm đẹp.
Thậm chí, tôi còn có thể chơi đùa với họ một chút.
Điều kiện duy nhất... Tôi còn đủ ma lực.
Hiện tại, tôi còn 56% ma lực, nếu ở làng, tôi đã hồi phục hoàn toàn rồi, nhưng ma lực trong rừng này cuồn loạn như bão, làm tốc độ hồi phục chậm như rùa bò.
Cứ đà này, mình phải tính toán cẩn thận hơn, tôi nghĩ, tay siết chặt thanh kiếm.
---
Tại điểm cấm trại thứ bảy, không khí căng như dây đàn.
Gần như mọi đội truy kích đều tập hợp tại đây, trừ vài nhóm tiên phong còn lang thang ngoài kia.
Nhóm chiến binh của Gawain, đội lính gác của Gallahad, và hầu hết các đội dẫn đầu theo tuyến đường trên bản đồ, đều tụ họp theo lệnh của Hestia.
Họ mệt mỏi, nhưng không ai dám nghỉ ngơi.
Nhóm của Gawain chỉ ngủ được bốn, năm tiếng sau khi mất dấu tôi ở khe nứt.
Với chiến binh, thức trắng hai đêm khi săn trong rừng là chuyện bình thường, nhưng họ rõ ràng không ở trạng thái tốt nhất.
Gallahad, đứng trước Gawain, cũng chẳng khá hơn, mắt thâm quầng, vai hơi trĩu xuống.
“Này, chúng ta có bắt được Denburg không?” Gallahad hỏi, giọng thiếu tự tin.
Suốt cuộc truy đuổi, anh ấy thậm chí còn chưa thấy mặt tôi nữa.
Có lẽ anh ấy nghĩ mình vô dụng, nhưng với vị trí được giao – dẫn lính gác hình thành vòng vây – việc tỏa sáng là bất khả thi.
Khu rừng là sân nhà của chiến binh, còn lính gác bị hạn chế di chuyển.
Dù vậy, vòng vây của Gallahad là mảnh ghép quan trọng trong kế hoạch của Hestia.
Gawain lắc đầu, không an ủi anh trai. “em cũng không biết nữa, cuộc truy đuổi này giờ là ván cờ giữa Denburg và Hestia, em với anh đâu phải dạng đầu óc đâu.”
“Đúng vậy, Leisha, em nghĩ sao?” Gallahad quay sang Leisha, pháp sư được đưa theo để tư vấn về ma thuật của tôi.
Ban đầu, Gawain nghi ngờ khả năng của tôi và Leisha trong khu rừng rối loạn ma lực này.
Nhưng sau khi thấy tôi bay qua khe nứt, anh ấy thay đổi 180 độ, thậm chí thấy may mắn vì có Leisha tư vấn. “Anh cũng tò mò, Lời khuyên từ một pháp sư như Denburg sẽ rất hữu ích.”
Leisha là pháp sư thông minh, nên mọi người kỳ vọng cô có thể đoán ý nghĩ của Hestia và tôi, nhưng cô lắc đầu, giọng nghiêm túc. “Em không biết, thành thật mà nói, khi nghe Denburg bay qua khe nứt, em đã không tin nổi.”
“Chắc chắn là ấn tượng, nhưng em cũng là pháp sư như denburg mà,” Gawain nói.
Leisha lại lắc đầu, rõ ràng mệt mỏi. “Không, bọn em không cùng đẳng cấp, denburg là đại pháp sư mà em không bao giờ đuổi kịp, anh Gawain, anh học ma thuật rồi, hẳn phải biết chứ.”
“Không, kiến thức của anh chỉ dừng ở đốt củi hay tạo nước, nên anh không hiểu phản ứng của em lắm, nhưng anh biết Denburg ấn tượng thế nào—”
Leisha ngắt lời, giọng chắc nịch. “Không, anh không hiểu, những gì Denburg làm ở khe nứt không chỉ là ‘ấn tượng’. Với khả năng đó, nếu cậu ấy tung hết sức ngoài khu rừng, sẽ gây ra thảm họa chỉ có trong thần thoại.”
Đôi mắt Leisha ánh lên sự kính nể, như cách Gallahad và Gawain nhìn Doomstone, thậm chí còn hơn.
Nếu tôi ở đây, tôi sẽ bảo cô ấy làm quá, chỉ vì bay lượn tí mà thôi.
Đột nhiên, một người từ Bộ Ngoại giao chạy tới, cầm lá thư. “Các tướng quân, tin từ chỉ huy!”
Gallahad nhận thư, đọc to:
"Kể từ thời điểm này, 300 chiến binh chia thành ba nhóm, nhóm Chiến binh 1 tiếp tục theo dấu Denburg, khi phát hiện, không được tiến lại quá gần."
"Nhóm Chiến binh 2 đến vị trí đánh dấu màu xanh trên bản đồ trước 9 giờ sáng, chờ tại đó."
"Nhóm Chiến binh 3 đến vị trí đánh dấu màu đỏ trước 10 giờ sáng."
"Lính gác chia thành hai nhóm, nhóm 1 hình thành vòng vây từ điểm xuất phát của Nhóm Chiến binh 1 đến điểm đến của Nhóm Chiến binh 3 trước trưa, giữ vị trí trừ khi có lệnh khác."
"Nhóm 2 đi theo Nhóm Chiến binh 2, hình thành vòng vây, giữ khoảng cách ít nhất 1km."
Bố cục Hestia vẽ trên bản đồ giống một tam giác, với khe nứt và tuyến đường Bộ Ngoại giao làm cạnh, dù hơi tròn để gọi là tam giác hoàn hảo.
“Này, mày biết tại sao chúng ta di chuyển thế này không?” Gallahad thì thầm.
Gawain lắc đầu. “Nếu em biết, giờ em đã ở làng với Hestia rồi.”
---
10:03 sáng
Sau chuyến bay liều lĩnh qua khe nứt, đội truy kích đối mặt với thách thức mới.
Tôi cần lập kế hoạch để đối phó, mở bản đồ, tôi cố đoán hành động của Hestia từ giờ trở đi.
Nếu là cô ấy, tôi sẽ xem lại vị trí của mình, trước khi tôi bay qua khe nứt, nó là rào cản giúp dễ bao vây tôi.
Giờ, ngoài hướng khe nứt, ba phía còn lại là không gian mở.
Bao vây hoàn toàn cần quá nhiều nhân lực.
Hestia sẽ xác định chính xác vị trí của tôi để tạo vòng vây hiệu quả, rồi làm tôi cạn ma lực càng nhiều càng tốt.
Tôi là kẻ bất thường, bay qua khe nứt 10km mà không dùng hết sức.
Nghĩa là tôi có thể bay qua vòng vây nếu còn đủ ma lực.
Hestia biết điều đó, nên chị ấy cần làm tôi kiệt sức.
Dù tôi còn 56% ma lực – nhiều hơn dự đoán – tiêu hao liều lĩnh trong môi trường hồi phục chậm cả trăm lần chỉ dẫn đến cái kết bị bắt mà thôi.
Nhưng tôi có lợi thế: nếu Hestia muốn làm tôi cạn ma lực, chị ấy phải mở vòng vây rộng nhất có thể.
Để giải thích, hãy trả lời: Môi trường tốt để dùng ma thuật là gì? Dù có nhiều yếu tố, bỏ qua độ khó thi triển, yếu tố hàng đầu là sự yên tĩnh.
Nếu bị đuổi sát, tôi khó có thể dùng ma thuật nói chính xác vì tôi sợ làm đội truy kích bị thương.
Nhưng nếu họ giữ khoảng cách, tôi có thể dùng ma thuật cản trở mà không gây tai nạn gì.
Nếu họ chỉ đuổi, tôi như trước, nhưng nếu mục tiêu là làm tôi cạn ma lực, họ sẽ liên tục chọc tức tôi, buộc tôi đáp trả.
Ý tưởng đầu tiên là họ có thể bắn tên, nhưng tôi tự hỏi: Họ thực sự bắn vào người nhà sao? Dù sao, nếu họ mở rộng vòng vây, nó sẽ mỏng đi, đó là cơ hội của tôi.
---
Gawain dẫn Nhóm Chiến binh 1 đến nơi lính gác cuối cùng chạm trán tôi.
May mắn, anh ấy xuống khe nứt và đến nhanh mà không phải băng rừng.
Dấu vết của tôi ở đây sẽ dễ tìm hơn.
Sau khi cạn ma lực và liên tục giao chiến, tôi di chuyển mà không xóa dấu vết kỹ lưỡng.
Không như lúc đầu, giờ đội truy kích đi nhanh hơn nhờ dấu vết rải rác của tôi.
“Lửa trại?” Một chiến binh nhận xét.
Gawain mỉm cười, thấy tàn tích lửa trại, điều này cho thấy tôi không chịu nổi cái lạnh, đã khuất phục trước khu rừng.
Có lẽ tôi biết họ sẽ tìm ra lửa trại, nên không che giấu dấu vết trước đó.
Lửa trại như cột mốc, chứng minh Gawain đi đúng hướng.
Ngay cả thợ săn dày dạn cũng khó xóa hoàn toàn dấu vết lửa trại.
Phủ đất lên thì màu đất đổi rõ ràng, dấu vết của tôi trước nay được ngụy trang rất tốt, đôi khi chia hai hướng hoặc biến mất, lẫn với dấu thú, quái vật, hay quỷ.
“Kỳ lạ thật” Gawain lẩm bẩm, Không có dấu hiệu che giấu lửa trại này.
“Dấu vết của Denburg đi đâu?” anh ta hỏi.
“Ờ…không tìm thấy gì cả,” một chiến binh đáp.
“Cái gì? Cậu ta che giấu dấu vết ở đây? Hay là bay?” Gawain nhíu mày.
Bay trong khu rừng này từng là giả thuyết vô lý, nhưng sau khe nứt, nó phải được tính đến.
Đầu Gawain nhức nhối khi nghĩ đến các khả năng.
“Đội trưởng, không có dấu hiệu thiếu gia ngủ ở đây” Mac báo.
Gawain sững sờ, bẫy sao? anh ấy cảm nhận được sự bất an, như thể tôi đang cười nhếch môi đâu đó trong rừng.


0 Bình luận