Vào một ngày mưa nọ―
Nhìn ra ngoài từ cửa sổ văn phòng, tôi thấy những đám mây đen nặng trĩu đang tụ lại trên bầu trời.
“Ừ thì, dự báo thời tiết cũng đã nói hôm nay sẽ mưa mà. Nhưng đúng là, những ngày thế này lại khiến tôi nhớ về quãng thời gian ở Thủ đô.”
Ở Thủ đô, những ngày mưa được sắp xếp trước từ lâu, nên người dân không cần phải điều chỉnh lịch trình vì thời tiết.
Chúng tôi cũng có thể làm điều tương tự với hành tinh quê nhà — bao bọc toàn bộ bằng kim loại, biến nó thành một thuộc địa khổng lồ. Tuy nhiên, tôi không có ý định làm vậy. [note72523]
“―Suy cho cùng, những ngày thế này cũng là điều cần thiết.”
Khi tôi chuẩn bị quay lại làm việc, một hình ảnh ba chiều hiện lên trên bàn làm việc, hiển thị hình ảnh của Rosetta.
Khuôn mặt cô ấy đỏ ửng, đôi mắt ngấn nước,rõ ràng là đang xúc động mạnh.
(Lại nữa à?) [note72524]
Tôi có thể đoán được đại khái cô ấy sắp nói gì, nhưng vẫn lắng nghe.
“Có chuyện gì vậy?”
Bình thường, tôi không cho phép ai làm gián đoạn công việc trừ khi là vấn đề nghiêm trọng, nhưng với người trong gia đình thì tôi luôn có ngoại lệ.
Amagi và Brian đã nhiều lần nhắc nhở tôi phải ưu tiên Rosetta trên hết.
―Là người đứng đầu Gia tộc Banfield, tôi nắm quyền lực tối cao trên hành tinh này.
Nhưng dù có quyền lực đến đâu, tôi cũng chẳng thể từ chối Amagi.
Vả lại, nếu phớt lờ lời khuyên của Brian, có khi rắc rối sẽ tìm đến trong tương lai. Thế nên, tôi đành miễn cưỡng làm theo lời họ.
Cô ấy dụi mũi, Rosetta hắt hơi nhẹ [note72525]
“Là về Ed.”
“Lại nữa à?”
Tôi đã đoán trước được điều này, nên chỉ thở dài một tiếng.
Tuy nhiên, Rosetta lại yêu cầu tôi phải nghiêm túc hơn.
“Em lo lắng về hành vi gần đây của Ed. Nó càng ngày càng tệ hơn.”
“Chắc là thằng bé đang ở trong giai đoạn nổi loạn thôi.”
Dù thằng bé có gây ra không ít rắc rối, nhưng không cái nào đủ nghiêm trọng để ảnh hưởng đến việc điều hành Gia tộc Banfield. Vì vậy, tôi đã chỉ đạo cho các quản gia phụ trách việc giáo dục của thẳng bé hãy nhắm mắt làm ngơ trước một số lỗi vặt mà nó gây ra.
Tiếc rằng, điều đó vẫn không đủ để khiến Rosetta yên tâm.
“Mấy hôm trước, nó còn thức đến khuya để làm… anh biết đấy―”
Không nói tiếp được vì ngại, Rosetta nhanh chóng chuyển sang trọng tâm.
“Dù sao đi nữa! Em muốn Darling hãy nghiêm túc nói chuyện với nó. Và tiện thể, hãy nói với nó rằng anh yêu nó.”
Có vẻ như, Rosetta mang lối suy nghĩ kiểu Phương Tây, và việc nói “Ta yêu con” mỗi ngày chẳng khiến cô ấy ngại ngùng chút nào. [note72526]
Trong khi đó, là người từng lớn lên trong xã hội Nhật Bản ở kiếp trước, việc nói “Anh yêu em” với người khác khiến tôi thấy xấu hổ vô cùng.
“Và tại sao anh phải làm vậy?”
“Lời của em thôi thì không đủ để chạm tới nó. Có lẽ bây giờ nó đang bắt đầu thấy bất an vì chúng ta sắp có đứa con thứ hai.”
Nói xong, Rosetta nhẹ nhàng xoa bụng bầu của mình.
Cô ấy sắp sinh đứa con thứ hai, nên có vẻ cô ấy muốn giải quyết chuyện này càng sớm càng tốt.
“Thằng bé lo lắng đến vậy chỉ vì không được thừa kế sao? Nhưng nó còn trẻ mà! Ừm... nhưng nghĩ lại thì, cũng đã mấy chục năm kể từ khi thằng bé chào đời. Nó có suy nghĩ về chuyện đó cũng không có gì lạ.” [note72527]
Edward tuy vẻ ngoài còn trẻ, nhưng nếu ở Trái Đất, tuổi cỡ đó đã được xem như người trưởng thành.
Chắc hẳn nó đang nghĩ rằng mình sẽ phải tranh giành quyền thừa kế với đứa em.
“Đừng lo. Dù nó không kế vị anh, anh cũng định ban cho nó một lãnh địa thích hợp.”
Nói lời yêu thương chỉ là sáo rỗng. So với điều đó, hứa sẽ giúp nó tự lập mới là thực tế hơn, và sẽ khiến nó yên tâm hơn nhiều.
“Ý em không phải là vậy!”
“―Hả?”
Hình ảnh Rosetta thở dài đầy bất lực qua ảo ảnh ba chiều.
Tôi dừng lại một lúc để suy nghĩ về những gì mình có thể đã làm sai, nhưng cuối cùng chẳng nghĩ ra nổi.
**********
Rosetta ngồi trong phòng ngủ, thở dài thật sâu khi cuộc gọi kết thúc.
“Sao anh ấy không thể thấy điều đó? Nếu Darling chỉ cần ôm Ed một cái thật chặt và nói cho nó biết nó quan trọng như thế nào đối với chúng ta, tôi chắc là Ed sẽ không cảm thấy lo lắng như vậy đâu.”
Việc Liam không hiểu làm cô cảm thấy chán nản.
Amagi, người đến thăm cô theo lệnh của Liam, lặng lẽ dõi theo khi cô đau buồn, bộ não điện tử của cô tua lại những ký ức thuở Liam còn là một đứa trẻ.
“Chủ nhân trở thành người đứng đầu gia tộc Banfield từ khi mới năm tuổi. Kể từ đó, cậu ấy lớn lên mà chưa từng có sự gắn bó với cha mẹ.”
“Ý cô là anh ấy không biết cách bày tỏ tình yêu thương sao?”
Amagi trầm ngâm vài giây trước khi đưa ra ý kiến của mình.
“Ngày xưa, Chủ nhân trưởng thành hơn Edward rất nhiều khi ở cùng độ tuổi. Có lẽ đó là điều không thể tránh khỏi vì hoàn cảnh của cậu ấy. Tôi tin đó là lý do vì sao ngài ấy không hiểu được điều mà Công tử Edward cần ngay lúc này.”
Liam đã trưởng thành từ khi còn nhỏ, điều này khiến cậu ấy khó có thể hiểu được cảm xúc hiện tại của Edward.
Rosetta lắng nghe câu chuyện của Amagi với vẻ buồn bã.
“Tức là, Darling xem Ed như một người trưởng thành.”
“Là một người lớn, hoặc ít nhất là một thiếu niên chín chắn. Dù là cách nào, nếu chuyện này cứ tiếp diễn thì có thể sẽ gây rắc rối cho gia tộc Banfield. Tôi sẽ trao đổi thêm với Brian-dono về việc này.”
“Tôi giao chuyện này cho cô, Amagi.”
**********
“Cô ấy muốn gì ở tôi chứ? Ed trông có vẻ trẻ, nhưng nó đã mấy chục tuổi rồi. Chắc chắn nó sẽ đánh giá cao những lợi ích thực tế hơn là mấy lời nói suông.”
Sau cuộc trò chuyện với Rosetta, tôi hoàn thành nốt công việc trước khi bước ra ngoài.
Những chiếc Drone gắn ô bay lơ lửng phía trên đầu tôi, che chắn khỏi cơn mưa đang rơi.
Chúng còn được trang bị ánh sáng vừa đủ, lặng lẽ theo cùng tôi khi tôi bước ra ngoài để hít thở khí trời, mong có thể làm dịu đầu óc.
Thế nhưng, sau tất cả, tôi vẫn không tài nào hiểu được mình đã làm sai điều gì.
“Đừng nói với tôi là chỉ cần nói ‘Ta yêu con’ là đủ nhé? Không, không thể nào.”
Nếu tôi là Edward, mà bố tôi đột nhiên bước đến nói “Bố yêu con,” thì chắc tôi sẽ tự hỏi đầu ông ấy có bị gì không.
Với lại, tôi cực kỳ nghi ngờ có ai lại vui vẻ khi được một lãnh chúa độc ác bày tỏ tình yêu thương.
Chính vì vậy, tôi đã nghĩ ra một phương án thực tế hơn — chuẩn bị một vài lợi ích thiết thực, mong có thể giúp Edward bớt lo lắng.
“Tôi đoán, vấn đề gia đình cũng giống như cơn mưa: dù không muốn chúng rồi cũng sẽ đến.”
Tôi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời u ám từ trong sân vườn, lặng lẽ cảm nhận hương mưa thấm đẫm trên cây cỏ và đất ẩm ướt dưới chân.
Lo ngại lớn nhất của tôi lúc này là cuộc chiến đang diễn ra với Đế chế. Tôi đã không lường trước được rằng những vấn đề lại phát sinh ngay trong chính gia đình mình.
“Trước hết, tôi hoàn toàn ủng hộ ý tưởng chọn Ed làm người thừa kế.”
Là một lãnh chúa độc ác, mục tiêu của tôi không phải là tìm kiếm một người kế vị xuất sắc.
Nói thật ra, tôi chẳng quan tâm điều gì sẽ xảy ra với lãnh thổ sau khi tôi chết.
Thực tế, tôi có thể nói rằng tôi đánh giá Ed khá cao. Dù sao thì, Thằng nhóc đã tuyên bố tham vọng trở thành một lãnh chúa tham nhũng, giống như tôi.
“Tất cả những phiền phức này chỉ vì đứa con thứ hai của chúng tôi sắp chào đời. Chỉ nghĩ đến việc có đứa con thứ ba thôi đã khiến tôi đau đầu. Tôi bắt đầu nghĩ rằng việc nhận các thê thiếp cũng không phải là một ý tưởng hay.”
Trước đây tôi rất háo hức về viễn cảnh xây dựng hậu cung, nhưng giờ đây có vẻ chẳng còn đáng để phiền phức nữa.
“Nhưng nếu tôi nói vậy, Eulisia sẽ giết tôi mất. Tôi đã giao cho cô ấy một công việc quan trọng. Thật đau lòng nếu cô ấy bỏ cuộc ngay lúc này.”
Đội quân chinh phục của Đế chế đã tàn phá phần lớn lãnh thổ của tôi, và nhiều thuộc hạ của tôi đang bận rộn với công tác tái thiết, trong đó có Eulisia.
Eulisia rất tài giỏi. Nếu cô ấy đột nhiên bỏ đi, đó sẽ là một vấn đề lớn cho lãnh thổ của chúng tôi.
“Tăng cường quyền hạn và phạm vi hoạt động của trí tuệ nhân tạo sẽ giúp giảm bớt gánh nặng của chúng tôi, nhưng Amagi chắc chắn sẽ phản đối quyết định này.”
Cá nhân tôi đã cố gắng trao quyền nhiều hơn cho AI để có thể dựa vào chúng, nhưng Amagi lại kiên quyết phản đối sự thay đổi, vì vậy tôi đành duy trì hiện trạng như bây giờ.
Khi tôi đang suy nghĩ về mọi thứ, tôi cảm nhận được sự hiện diện của ai đó gần đó và chuyển ánh mắt về phía đó.
Điều tôi nhìn thấy là hình bóng của Rinho, ướt sũng trong mưa.
“Em làm gì ngoài này vậy?”
Vận hành thiết bị, tôi chuẩn bị một chiếc Drone cho Rinho và hướng chiếc ô về phía cô ấy.
Rinho, ướt sũng mưa, cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng nét mặt cô lại có vẻ đầy đau đớn.
“Có một chuyện tôi muốn thảo luận với Sư huynh. Tôi đã định gọi cho huynh, nhưng nghĩ rằng làm như thế này sẽ thích hợp hơn.”
“Anh không thấy điều đó giải thích được tình huống hiện tại của em.”
Nếu cô ấy thông báo trước cho nhân viên của tôi trong biệt thự, tôi đã có thể dành thời gian cho cô ấy.
Cô ấy đang nghĩ gì vậy?
Với một nụ cười gượng gạo trên mặt, Rinho cúi đầu xuống đất.
“Sư huynh, huynh đã nhận ra rồi phải không? ―Fuuka đã tiến đến giai đoạn tiếp theo.” [note72528]
Là một kiếm sĩ của Trường phái Nhất Trảm, Fuuka quả thật đã bước vào một cảnh giới cao hơn.
Có thể chỉ là một bước tiến nhỏ, nhưng cô ấy đã chứng tỏ được tiềm năng để một ngày nào đó có thể sánh vai cùng tôi về sức mạnh.
“À,Đúng vậy.”
Rinho ngẩng lên, nụ cười vẫn hiện hữu trên môi, nhưng ánh mắt cô chứa đầy nước mắt.
“Vậy thì nói cho tôi biết đi. ―Liệu tôi có khả năng bắt kịp Sư huynh hay Fuuka không?”
Giọng cô run rẩy khi đưa ra câu hỏi.
Câu trả lời hiện lên ngay lập tức. Tôi nghiến chặt răng và siết chặt các ngón tay.
―Rinho thiếu tài năng để có thể sánh kịp chúng tôi.
Cô ấy là một thành viên xuất sắc của Trường phái Nhất Trảm, nhưng tài năng của cô ấy chưa đủ để đạt đến trình độ của chúng tôi.
Điều này khiến tôi đau lòng khi phải nói ra, nhưng với tư cách là một kiếm sĩ đồng môn và là sư huynh của cô ấy, tôi quyết định nói sự thật.
“Em nên tập trung vào việc theo đuổi phong cách Nhất Trảm của riêng mình. Hãy để những con quái vật đến từ thế giới khác cho Fuuka và tôi.”
Tôi nhớ lại, đã từng có một kiếm sĩ tên Yasujirou, người giảng dạy về phong cách Nhất Trảm nguyên thủy mà ông gọi là phong cách khác biệt với của chúng tôi.
Mặc dù chúng tôi có chung một nguồn gốc, nhưng phong cách Nhất Trảm nguyên thủy kém hơn phong cách mà chúng tôi luyện tập, và các đệ tử của nó đã không đủ mạnh để đối phó với những con quái vật đến từ thế giới khác.
Là một thành viên của phái chính thống, Rinho hoàn toàn đủ điều kiện để tiếp tục rèn luyện.
“Nếu Em muốn mở một đạo quán, cứ nói với Anh. Em là đệ tử dễ thương của anh. Anh sẽ hỗ trợ em hết mình―”
Rinho cắt ngang trước khi tôi kịp dứt lời.
“Tôi không chấp nhận chuyện kết thúc như thế này! Tôi luôn là người mạnh hơn trong chúng ta! Tôi luôn bảo vệ Fuuka suốt thời gian qua!! Tại sao tôi lại phải bị bỏ lại phía sau!?”
Rinho ngã xuống đất, khóc nức nở.
Tôi vội vàng chạy đến và bế cô ấy dậy.
“Tài năng kiếm thuật của em còn vượt trội hơn Fuuka, tôi cam đoan về điều đó. Nhưng chỉ vậy thôi thì không đủ để vượt qua rào cản đó.”
Tôi không thể tìm ra lời an ủi nào cho cô ấy.
Nếu chỉ cần nỗ lực là đủ, tôi sẽ sẵn sàng huấn luyện cô ấy cho đến khi cô ấy ho ra máu.
Tôi thậm chí có thể ở lại cùng cô ấy cho đến khi cô ấy thành thạo kỹ năng của mình.
Nhưng khi biết rằng những nỗ lực đó sẽ không được đền đáp, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thuyết phục cô ấy từ bỏ.
“Rinho, thừa nhận và chấp nhận giới hạn của mình cũng là một hình thức sức mạnh.”
Ánh sáng trong đôi mắt hoa anh đào tuyệt đẹp của Rinho đã biến mất.
“Tôi không cần loại sức mạnh đó. Điều tôi muốn là sức mạnh để có thể sánh vai cùng Sư huynh.”
Rinho níu lấy áo tôi như một đứa trẻ đang cầu xin cha mẹ mình.
“Sư huynh là hy vọng cuối cùng của em. Sư phụ đã ruồng bỏ em rồi. Làm ơn, em van xin anh.”
Đáng tiếc thay , tôi không có cách nào để đáp lại mong ước của cô ấy.
“―Anh xin lỗi.”
Nghe câu trả lời của tôi, khuôn mặt Rinho tràn ngập tuyệt vọng.
“Haha― ra vậy. Vậy là cả Sư huynh cũng bỏ rơi tôi rồi.”
“Không phải như vậy!”
Rinho đứng dậy, gạt tay tôi ra rồi lảo đảo bước đi.
“Khoan đã, Rinho!”
Phớt lờ lời gọi của tôi, cô ấy rời đi.
“Anh cũng mong em mạnh mẽ hơn. Nhưng anh chẳng thể làm gì cả.”
**Bình luận nhân vật**
Brian (´・ω・`): “Năm mới đến rồi, nhưng khởi đầu có vẻ khá đau lòng. Mong mọi người vẫn ổn. Hãy tận hưởng trọn vẹn bằng cách đọc những câu chuyện anh hùng của Lãnh chúa Liam nhé!”


0 Bình luận