Tuyển sinh vào Học viện Ma thuật Alpheas
Chương 6: Một cơ hội quý hơn cả mạng sống (1)
0 Bình luận - Độ dài: 3,345 từ - Cập nhật:
Vincent níu chặt vai Shirone, kêu lên lo lắng:
“Shirone! Tại sao con lại đồng ý chứ? Việc này thực sự vô cùng mạo hiểm! Không, đây là lỗi do cha! Vì cha kém cỏi, thiếu hiểu biết! Chúng ta hãy từ chối đi!”
“Không sao đâu cha à. Chỉ cần không để lộ ra ngoài là được mà.”
“Chuyện không hề đơn giản như con nghĩ đâu. Việc do con người làm thì sao mà có thể giữ kín tuyệt đối được chứ? Nghĩ sao cũng thấy vô lý! Hãy để cha chịu trách nhiệm từ chối!”
Shirone khẽ mỉm cười, rồi chầm chậm lắc đầu. Cậu thật sự đã gặp được những bậc sinh thành tuyệt vời.
“Thưa cha, con cảm ơn cha.”
Mặt Vincent chợt trở nên ngây dại. Đây là lần đầu tiên Shirone gọi ông một cách trang trọng đến vậy. Nhưng điều khiến ông bất ngờ hơn cả chính là việc thằng bé bỗng dưng rơi nước mắt.
“Shi… Shirone…”
Shirone dang rộng hai tay. Với nụ cười rạng rỡ như nắng hạ, cậu nói:
“Cha đã tặng cho con món quà vĩ đại nhất thế gian này.”
“Hức!”
Vincent quên cả mặt mũi, bật khóc tu tu. Từ bé đến giờ, ông đã bao giờ thấy con trai khóc chưa? Chưa hề. Ông đã bao giờ nhìn thấy biểu cảm tràn đầy niềm hoan hỉ của con trai đến mức này chưa?
“Shirone, con không cần lo gì hết! Dù có chuyện gì cha cũng sẽ bảo vệ con! Cứ cố gắng hết sức! Cha nhất định sẽ bảo vệ con!”
“Vâng. Cha ơi, con nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
“Con trai của cha! Con trai ngoan của cha!”
Vincent ôm siết Shirone và hôn lên má cậu. Giữa khoảnh khắc xúc động của hai cha con, bà Olina lặng lẽ lau đi những giọt nước mắt hạnh phúc.
***
Một tuần sau.
Các quản gia đến từ Ogent đón Shirone đi. Mặc dù nói rằng sắp xếp mười nghìn cuốn thư tịch sẽ mất hơn hai năm, thế nhưng người vốn sống giản dị như Shirone chỉ mang theo mỗi một rương hành lý.
Để đưa Shirone theo làm việc, Temuran đã giao ước chi trả 20 đồng vàng mỗi tháng. Với chi phí sinh hoạt hàng tháng của gia đình chỉ vỏn vẹn 4 đồng vàng, đây quả là một số tiền kếch xù.
Cậu không biết liệu khi trở về, liệu căn nhà này có thay da đổi thịt, trở nên khang trang hơn đôi chút không? Dù biết cha mẹ mình không phải hạng người màng danh lợi, Shirone vẫn cố gắng dồn nhồi vào não những tưởng tượng vui vẻ để rũ bỏ sự tiếc nuối.
Ngay từ khoảnh khắc đặt chân lên cỗ xe ngựa, bản khế ước chính thức có hiệu lực.
Các quản gia xúc tiến việc lập khế ước nhanh như chớp và Vincent trong chớp mắt đã phải đưa Shirone lên cỗ xe ngựa mà không kịp dặn dò gì nhiều thêm.
Shirone bình tĩnh ngồi chờ trong xe ngựa. Cậu không hề để lộ tâm trạng trước mặt cha mẹ, từ giờ khắc này điều cần thiết là phải giữ cho lý trí tỉnh táo thay vì để cảm xúc lấn át.
Khi nhắm mắt lại và tiến vào Tinh Linh Vực, hình ảnh cha mẹ đang lau lệ chờ cậu rời đi đã truyền đến Shirone qua cộng hưởng cảm ứng. Cậu thôi động suy nghĩ như muốn vỗ về an ủi trái tim họ.
Một luồng xúc cảm ấm áp dâng trào trong lòng Vincent và Olina. Tuy không thể gọi đó là ma thuật nhưng rõ ràng là toàn bộ tâm ý của Shirone đã thực sự chạm đến họ.
Khi xe ngựa lắc lư khởi hành, Shirone bị bật ra khỏi Tinh Linh Vực. Nhưng đôi mắt cậu vẫn nhắm chặt.
Bước chân vào gia tộc Ozen tựa như cầm một con dao hai lưỡi: vừa là cơ hội nghìn năm có một, vừa có thể biến thành tai ương tồi tệ nhất.
Liệu cậu có thể trụ vững suốt hai năm giữa những kẻ nắm giữ quyền lực khủng khiếp đó không?
Phó mặc bản thân cho một tương lai mịt mờ, Shirone lại một lần nữa chìm sâu vào Tinh Linh Vực.
***
Gia tộc Ogent là dòng dõi võ gia danh tiếng, sản sinh ra những kiếm sĩ đạt cấp bậc Tam đẳng được vương quốc công nhận, ngang hàng với tướng lĩnh. Hơn nữa, gia chủ Ogent Bischoff — kiếm sĩ Tứ đẳng do quốc gia chứng nhận, hiện đang giữ chức Chỉ huy Quân sự thành phố Creas.
Khi đặt chân tới gia tộc Ogent, Shirone hoàn toàn choáng ngợp trước khung cảnh mênh mông trải dài phía sau cổng chính.
Một con đường lớn chạy xuyên suốt toàn bộ khuôn viên. Con đường này đi qua tòa dinh thự đồ sộ, xuyên qua một cổng vòm và dẫn ra cổng sau, tiếp tục kéo dài tới tận nơi mà tầm mắt không thể chạm tới.
‘Đây hẳn là Đại Trực Đạo nổi tiếng của gia tộc Ogent mà mình từng nghe nói.’
Đại Trực Đạo cắt đôi khuôn viên mà không gặp bất kỳ vật cản nào trên đường chính là biểu tượng thể hiện khí chất hào sảng của gia tộc Ogent.
Một quản gia trẻ tầm ngoài đôi mươi cười nhạo Shirone.
“Hê hê, sợ rồi hả? Khoan hãy ngạc nhiên nhá. Những người trong gia tộc này còn khủng khiếp hơn cả quái vật đấy.”
“Cẩn thận môi lưỡi. Cậu muốn đầu mình lìa khỏi thân hửm?”
Quản gia lớn tuổi cảnh cáo. Nhưng vì nhận thấy chẳng có ý xem thường trong đó nên ông ta cũng ngừng truy hỏi và dẫn Shirone đi qua cổng chính.
Đại Trực Đạo không phải là con đường dành cho các quản gia. Shirone men theo con đường nhỏ trong khu vườn được bố trí cạnh Đại Trực Đạo đi vòng qua dinh thự.
Chỗ ở của các quản gia là một tòa nhà hình trụ đứng gồm bốn tầng. Khi Shirone tiến vào văn phòng, cậu bắt gặp Phó quản gia Temuran đang bận rộn giải quyết công việc.
“Đến rồi à? Ta sẽ giải thích công việc, hãy theo ta.”
“Vâng ạ, cháu sẽ cố gắng hết sức.”
Temuran chẳng buồn đáp lại, cứ thế tiến thẳng về phía thư viện.
Khi cánh cửa sắt của thư viện phát ra âm thanh kẽo kẹt vang vọng rồi mở ra, một không gian chất đầy sách hiện trước mắt. Từ tầng hai, tầng ba cho đến tầng bốn, chẳng có gì khác ngoài sách.
Hít hà mùi đặc trưng của giấy cũ, Shirone siết chặt nắm tay. Chỉ ngần ấy thôi đã đủ để thấy việc liều mạng này hoàn toàn xứng đáng.
“Số sách ở đây sẽ được chuyển tới thư viện mới. Công việc của cậu là phân loại sách. Cứ mỗi tuần, ta sẽ gửi một bản danh sách, và cậu phải tìm cho đủ những cuốn sách đó rồi tập hợp lại. Thời gian làm việc là từ chín giờ sáng cho tới sáu giờ tối. Sau đó là thời gian tự do. Cậu không được phép bước chân ra ngoài và tuyệt đối không được tiến vào dinh thự nếu không có chỉ thị đặc biệt. Các điều lệ dành cho quản gia sẽ do thường quản gia[note73264] truyền đạt lại. Đã nắm rõ cả chưa?”
“Vâng. Khi nào cháu sẽ bắt đầu làm việc ạ?”
“Từ ngày mai. Hôm nay hãy sắp xếp hành lý và nghỉ ngơi. Trong thời gian đó, hãy ghi nhớ các điều lệ quản gia.”
Ngày hôm sau, Shirone bắt đầu công việc tại thư viện. Vừa đặt tay vào việc, cậu lập tức hiểu ra lý do vì sao chỉ có một mình cậu được giao phó việc này.
Trên nội dung tài liệu do Temuran giao có hàng trăm tiêu đề sách được liệt kê, thế nhưng quy tắc phân loại lại hoàn toàn tùy thuộc vào suy nghĩ của người thực hiện.
Chẳng hạn như, thật khó phân định liệu cuốn sách mang tên ‘Lịch sử kiếm thuật’ nên xếp vào loại sách lịch sử hay sách về kiếm thuật.
Dù Temuran đã vạch ra một hệ thống nền tảng sơ bộ, song để sắp xếp mười nghìn cuốn sách, Shirone thường phải đưa ra những phán đoán mang tính chủ quan.
Shirone quyết định thiết lập các nguyên tắc ưu tiên. Bởi lịch sử mang tính khái quát, còn kiếm thuật lại mang tính chuyên ngành, nên cậu xếp những cuốn sách mang tên ‘Lịch sử kiếm thuật’ vào loại sách về kiếm thuật. Chỉ riêng việc định ra những tiêu chí như vậy đã ngốn hết hai tuần lễ ròng.
Tuy nhiên, ngay cả như thế cũng mang lại nhiều lợi ích cho Shirone.
Trong quá trình xây dựng hệ thống phân loại sách, Shirone đã nhận ra một điều: mọi kiến thức trên đời đều có sự liên kết chặt chẽ. Âm nhạc và Toán học, Hóa học và Tâm thần học, Mỹ thuật và Khoa học – tất cả đều không hề tách biệt.
Một khi hệ thống phân loại sách đã định hình, công việc bắt đầu có đà tiến triển. Khi Shirone đã đủ khả năng hoàn thành khối lượng công việc được giao trong khung thời gian cho phép, cậu mới chính thức chuyển hướng sang việc học tập.
Tri thức chính là thước đo lớn nhất phân định ranh giới giữa quý tộc và thường dân. Những kiến thức Shirone thu thập được tại nơi này chắc chắn sẽ giúp ích rất nhiều cho cậu trong tương lai.
Shirone quyết định tận dụng thời gian một cách tối ưu. Trước mắt cậu là cả một biển sách mười nghìn cuốn. Dù có hẳn hai năm thì việc đọc hết toàn bộ số sách này là điều không thể.
‘Nên bắt tay từ đâu đây? Hay cứ thế đọc ngẫu nhiên bất kỳ một cuốn?’
Một ý tưởng tuyệt vời vụt lóe lên khiến Shirone phải đập tay cái bốp. Vì tri thức vạn vật đều kết nối với nhau, chỉ cần đào sâu vào một lĩnh vực, sau này hoàn toàn có thể bổ sung và mở rộng sang các tri thức lĩnh vực khác.
“Vậy thì nên bắt đầu ở lĩnh vực nào?”
Shirone mải mê suy ngẫm, khóe miệng khẽ nhếch.
“Lịch sử.”
Nếu sinh mệnh nhân loại là dòng chảy lịch sử, vậy thì tri thức cũng luôn tiến hóa theo dòng chảy lịch sử ấy. Việc nghiên cứu lịch sử trước tiên chẳng khác nào dựng nên bộ khung xương vững chắc cho một sinh vật.
Shirone phác họa trong tâm trí mình một đường chân trời của lịch sử. Nếu đường kẻ ấy được mở rộng, nó sẽ chứa đựng tất cả tri thức của nhân loại theo trình tự thời gian: Tôn giáo, Khoa học, Ma pháp, Thần thoại, Văn học, Nghệ thuật, Chính trị, Chiến tranh, Kinh tế, v.v.
‘Một khi đã thông tỏ lịch sử, người ta có thể bổ sung các kiến thức khác bất cứ lúc nào. Không, thậm chí có thể kết nối chúng lại với nhau một cách nhanh chóng hơn gấp bội. Nói đúng thì lịch sử chính là xương sống của mọi tri thức.’
Trong Đại thư viện này ước chừng có khoảng 850 cuốn sách lịch sử đang được lưu trữ. Shirone hạ quyết tâm: trong vòng hai năm, cậu sẽ đọc hết tất thảy 850 cuốn sách này. Xây dựng nền tảng của xương sống tri thức!
Từ ngày đó trở đi, ngay cả khi hết giờ làm việc Shirone cũng không quay về phòng nghỉ mà ở lại đọc sách.
Cậu viện cớ làm ca đêm để trốn điểm danh phòng ngủ, nhưng ngoại trừ Temuran, chẳng ai quan tâm tới một gia nhân tạm thời như Shirone.
Phải nói thật lòng, việc đọc sách lịch sử tựa như một cực hình. Đối với người từ bé đến lớn suốt 16 năm chỉ sống giữa rừng núi, thật khó để mường tượng hay liên kết những địa danh, nhân vật và sự kiện tại một lục địa mà cậu chưa từng nghe danh.
Cậu từng thoáng nghĩ tới việc học thuộc lòng toàn bộ, nhưng rồi gạt bỏ. Học thuộc chỉ khắc vào đầu còn lĩnh hội lại định hình trong tim. Hiểu và nắm bắt từng dòng sự kiện chính là chìa khóa để xây dựng xương sống tri thức.
Dù vậy, để thực sự hiểu được món lịch sử khô khan lại là một nhiệm vụ cực kỳ khó nhằn.
Không chỉ đơn thuần dừng lại ở việc biết các sự kiện lịch sử, cậu còn phải nghiên cứu kỹ lưỡng lý do khiến chúng xảy ra, và chúng sẽ tác động ra sao đến chuỗi sự kiện trong tương lai.
Hiệu suất công việc của cậu tụt giảm rõ rệt, đến mức sau một tuần, Shirone vẫn chưa đọc xong nổi một cuốn sách. Cậu ngày càng thường xuyên ngủ lại thư viện và phần lớn thời gian là gục xuống như thể sắp ngất.
Bốn giờ sáng.
Cánh cửa sắt mở ra và Temuran bước vào, cầm ngọn đèn pha lê dẫn đường. Shirone hoàn toàn không hay biết, nhưng cứ vào giờ này mỗi ngày, Temuran lại lặng lẽ tới đây để quan sát cậu.
Ông ta quan sát cuốn sách mà Shirone đã làm rơi trong lúc ngủ gật. Dù cho nội dung chẳng có vẻ gì là quá hóc búa, thế nhưng cuốn sách này đã không hề được đổi suốt nửa tháng qua.
Temuran khịt mũi. Nếu Shirone vùi đầu vào những cuốn sách thực dụng như kẻ điên, ông đã tính đến chuyện cấm tiệt cậu ra vào ngoài ca làm việc.
Nhưng giờ xem ra, cậu ta hoàn toàn là đồ vô dụng. Một thằng ngốc ôm mộng tưởng hão huyền chỉ vì biết đọc chữ.
“Quả nhiên. Tiện dân thì làm sao có thể thành công.”
Temuran rời đi với tâm trạng nhẹ nhõm. Để thành công trong học tập, không chỉ cần đủ vận may mà còn phải có trí óc đủ minh mẫn. Những kẻ chỉ có mộng tưởng phù phiếm đã chẳng sở hữu tương lai ngay từ khi bắt đầu.
***
Ba tháng đã trôi qua kể từ ngày Shirone bắt đầu công việc tại thư viện.
Khi công việc phân loại đã dần quen tay, việc phân bổ thời gian cũng trở nên dễ dàng hơn. Đồng thời, Shirone còn học hỏi thêm được nhiều điều qua các quản gia khác.
Trong số những điều đã biết, sự thực khiến Shirone sửng sốt nhất là việc các quý tộc hoàn toàn không quan tâm đến việc sách có bị rò rỉ ra ngoài hay không.
Suy cho cùng, những bí truyền chân chính của gia tộc vốn chỉ được truyền dạy trực tiếp mà thôi. Và các quý tộc có vô vàn công việc phải để tâm nên họ thậm chí chẳng thèm để ý việc một vài cuốn sách có biến mất hay không.
Song, điều đó không có nghĩa là Shirone bớt gặp nguy hiểm. Sự khoan dung của quý tộc được xây dựng trên lòng trung thành cứng nhắc của những thường dân ngay thẳng. Để không xảy ra dù chỉ là một sai sót nhỏ nhất, các quản gia có thể trở nên lạnh lùng tàn nhẫn bất cứ lúc nào.
Shirone đã cảm nhận một cách rõ rệt sự khác biệt to bự trong lối tư duy giữa hai tầng lớp khi một công việc mà quý tộc xem là vặt vãnh lại là việc thường dân phải đặt cược cả sinh mạng.
Khi ánh dương lên tới đỉnh điểm, cánh cửa thư viện bất ngờ bật tung và giọng nói của một thiếu niên xa lạ xé toạc sự tĩnh mịch.
“Hừm, ông già chết tiệt đó. Nghỉ một ngày thì có mất mát gì chứ?”
Shirone chớp chớp mắt nhìn vị khách không mời.
Đó là Ogent Rian, con trai út của gia chủ. Đúng như dòng dõi võ gia, cậu ta sở hữu gương mặt khôi ngô với những đường nét cứng cáp, cậu ta cao hơn Shirone cả một cái đầu dù cả hai cùng tuổi.
Từ bên ngoài thư viện, một tiếng gầm gừ vang dội đột ngột vọng vào.
“RIAAAN! Dám trốn hả? Đồ nhãi con, nếu bị ta tóm được thì chuẩn bị chạy thêm một trăm vòng quanh sân đi!”
“Á! Chết dở!”
Lúc Rian vội vã chạy thoăn thoắt giữa các dãy giá sách thì tìm thấy Shirone. Cậu ta lao tới, không cho Shirone kịp trở tay, túm lấy Shirone lay mạnh rồi gào lên.
“Này! Đừng nói với ai là ta ở đây đó. Nghe chưa?”
Vừa dứt câu, Rian lập tức chui tọt xuống gầm giá sách. Ngay lúc đó, cánh cửa bật mở, tiếng gầm thét của ông lão vang lên làm chấn động cả thư viện.
“RIAAAN! Ta biết thằng nhãi mi núp ở đây rồi!”
Một ông lão với mái tóc bạc trắng nhưng lại sở hữu bờ vai vạm vỡ và chiều cao như người khổng lồ. Ông ta có bộ râu trắng rủ xuống tận ngực, tiến lại gần Shirone với ánh mắt sắc lẹm.
“Ngươi! Có thấy thằng nhóc tóc xanh lè, bé như hạt đậu chui vào đây không?”
Shirone vắt óc suy nghĩ xem mình có quen biết người nào như vậy không. Cậu biết một thiếu niên tóc xanh, nhưng nếu cái tên đó chỉ bé bằng hạt đậu thì liệu trong mắt ông ấy, bản thân cậu sẽ trông như thế nào đây?
“Theo như lời ngài miêu tả thì có vẻ đó là thiếu gia út ạ. Xin mạn phép hỏi, ngài là ai ạ?”
Shirone định dùng uy thế của gia tộc để tìm cách câu kéo thời gian. Thế nhưng, lão cựu chiến binh từng chinh phạt chiến trường suốt hàng chục năm đã nhìn thấu tâm tư Shirone.
“Ta là sư phụ kiếm thuật! Ta là người có quyền tét mông cái đứa hạt đậu đó nở hoa! Đừng lắm lời nữa, mau khai ra thì hơn. Trừ khi ngươi muốn mông nở hoa trước!”
Shirone khẽ tặc lưỡi. Đối với kẻ khát khao kiến thức, sư phụ quả là một sự tồn tại như bản đồ kho báu. Huống hồ, đây lại là người được chính gia chủ ra lệnh giảng dạy, không phải là đối tượng mà một quản gia còm có thể dùng lời lẽ lươn lẹo để đối phó.
“À, tôi đã hiểu rồi ạ. Nếu ngài tìm thiếu gia, thì ngài ấy đang ở dưới hàng giá sách đằng kia ạ.”
“Này! Ngươi bị điên hả? Muốn chết à?”
Rian nhăn nhó, lồm cồm bò ra. Vừa hay, cậu ta bắt gặp sư phụ kiếm thuật đã đứng ngay trước mắt và lập tức run rẩy như bông lau gặp gió.
“Sư phụ! Đây chỉ là hiểu lầm!”
“Ranh con!”
Sư phụ kiếm thuật túm lấy cổ áo Rian, quật cậu ta xuống nền đất.
Khoảnh khắc cơ thể Rian bay xuống theo hình vòng cung, Shirone nhăn mặt, nhắm tịt một mắt lại. Rian ngã sõng soài dưới sàn kèm theo tiếng động lớn, tay chân giật giật.
“Theo ta, thằng nhãi! Ngươi! Đừng nói đến luyện tập hay gì gì đó, ta phải chấn chỉnh lại tinh thần ngươi trước!”
Bị túm chặt chân kéo lê đi, Rian ngẩng đầu ngước nhìn về phía Shirone. Môi cậu ta mấp máy không thành tiếng.
Dù không phát ra tiếng và chỉ thấy khẩu hình, nhưng Shirone vẫn có thể hiểu rõ mồn một giọng nói của cậu ta.
Ngươi chết chắc.


0 Bình luận