• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tuyển sinh vào Học viện Ma thuật Alpheas

Chương 3: Lần đầu thấy ma thuật (3)

0 Bình luận - Độ dài: 3,007 từ - Cập nhật:

Một đứa nhóc cau mày khi trông thấy bộ đồ Shirone đang mặc.

"Thầy hiệu trưởng ơi, cậu ta không phải quý tộc đâu ạ. Con nghĩ cậu ta là thường dân."

"Hể? Thật sao? Thường dân không phép vào đây đâu. Này cậu, đi ra khỏi đây ngay!"

Alpheas cũng không giấu nổi sự bất ngờ khi biết cậu bé không phải là quý tộc. Ông đưa tay gãi nhẹ lông mày, nét mặt thoáng chút lúng túng. Thế nhưng, đúng với phong thái của một pháp sư khao khát tri thức, ông không để địa vị làm lu mờ ánh nhìn, chỉ nhẹ nhàng ra hiệu bằng tay, mời cậu bé tiến lại gần.

"Không sao đâu, lại đây. Vậy, điều gì trong những lời ông già này nói ra đã hấp dẫn trái tim con??"

Shirone ngập ngừng. Cậu muốn đến gần Alpheas hơn, nhưng cái nhìn đăm đăm của những đứa trẻ lại ngăn cản bước chân cậu.

"Thưa ngài, con muốn xem ma thuật ạ."

"Hoho, con chưa từng thấy ma thuật sao?"

"Thưa ngài, con đã đọc về nó trong sách, nhưng thực sự chưa bao giờ được thấy tận mắt ạ."

Một đứa chỉ tay vào Shirone kêu lên.

"Cậu ta nói xạo! Thường dân nào mà biết đọc chứ?"

Alpheas nhìn vào đôi mắt của Shirone như muốn kiểm chứng, dường như thằng bé không nói dối. Thế nhưng, trẻ con ở độ tuổi này lại hay lừa dối người lớn với vẻ mặt tỉnh bơ.

"Được thôi. Con muốn xem ma thuật nào?"

"Thưa ngài, con không dám kén chọn. Cái gì cũng được, xin ngài hãy cho con xem. Xin làm ơn."

Nhận thức tình huống lúng túng của mình nên Shirone vội cúi đầu. Alpheas vẫy tay rồi bật cười ngay sau đó. Nếu chỉ là dùng ma pháp để tiêu khiển cùng lũ trẻ, thì cũng chẳng phải việc gì rắc rối.

"Được trình diễn ma thuật cho những đứa trẻ đáng yêu của mình chính là niềm vui duy nhất của ông già này Rồi nhé! Vậy thì lần này, ta sẽ cho con xem ma thuật tạo ra gió."

"Oaaa! Gió, gió kìa!"

Trong khi lũ trẻ vỗ tay thán phục hân hoan, Shirone siết chặt nắm đấm trong căng thẳng. Cậu hoàn toàn mù tịt về ma pháp.

Vào khoảnh khắc đó, khi Alpheas giơ tay lên, Shirone tròn mắt vì cảm giác bồng bềnh bất ngờ. Mặt đất như tan biến dưới chân, tầm nhìn trải rộng mênh mông. Đôi mắt cậu mở lớn vì sững sờ. Chỉ cần một cái liếc mắt là có thể thấy được các tòa nhà thuộc học viện ma thuật cùng với những dãy núi ở tít phía xa.

"AAAAAAAA!"

Tiếng Shirone la hét ầm lên, nhưng trên bầu trời, những đứa trẻ khác lại đang thích thú nhào lộn giữa không trung vui đùa.

Lát sau Shirone rơi xuống, tốc độ rơi lớn đến mức cậu phải nhắm chặt mắt vì mặt đất đang ào đến quá nhanh.

Nhưng cú va chạm mà Shirone đã dự liệu hoàn toàn không xảy ra. Shirone từ từ mở mắt khi cảm thấy điều kỳ lạ, rồi thấy cơ thể cậu đang lơ lửng cách mặt đất một chút.

Alpheas cũng hấp háy mắt tinh nghịch lúc bọn trẻ phá ra cười khi chứng kiến cảnh tượng hoảng loạn của Shirone.

"Con thấy sao? Đây là ma thuật."

Những gì còn lại Shirone có thể nghe thấy chỉ có tiếng tim đập thình thịch. Cảm giác trải nghiệm lần đầu trong đời thế này hoàn toàn vượt xa những mộng tưởng mơ hồ của cậu trước đ.

"Ma thuật là gì ạ?"

"À, để xem nào. Ma thuật là…"

Alpheas cố tình ngừng lại giữa chừng, ánh mắt lấp lánh vẻ trêu chọc. Shirone sốt ruột, liền vội vàng chen vào một câu.

"Con chưa hiểu hết cũng không có vấn đề gì thưa ngài. Xin ngài hãy cứ nói những gì ngài nghĩ cho con biết."

Vẻ mặt của bọn trẻ đanh lại. Alpheas là một pháp sư lừng danh, tiếng tăm vang xa khắp cả Vương quốc, dù còn nhỏ tuổi, bọn trẻ cũng hiểu rõ địa vị của Alpheas trong giới pháp thuật. Thế nên, ngay cả những đứa trẻ thuộc các gia đình quý tộc danh giá cũng đều biết giữ mình và cư xử như những bé ngoan trước mặt ông. Ấy vậy mà thường dân như Shirone lại buông ra những lời tự phụ đến thế, khiến bọn trẻ khó chịu ra mặt.

Alpheas ban đầu cũng nghĩ cậu bé thật liều lĩnh, nhưng ánh nhìn tha thiết kia khiến ông không thể nổi giận. Cũng có thể do vẻ ngoài xinh xắn không giống dân đen ấy của Shirone phụ trợ một phần.

"Haha! Cứ lắng nghe một cách thoải mái, nó chẳng hề khó hiểu đâu. Tuy nhiên, nếu con đã có mong muốn, ta sẵn sàng nâng cao độ khó thêm một chút. Ma thuật là thứ đi ngược lại lẽ thường. Nói theo cách khác, đó là quá trình tinh thần bản thân tìm tòi chân lý ẩn chứa trong một hiện tượng nào đó."

Shirone chớp mi, chìm đắm trong suy nghĩ.

"Nếu con không hiểu, con cứ nói ra."

"Nếu hiện tượng ấy ngược lại lẽ thường, nhưng nó mới chính là bản chất của sự thật phải không ạ??"

Alpheas chớp mắt, môi dưới dài ra. Đây là thói quen vô thức ông hay làm khi thực sự ngạc nhiên.

Việc cảm nhận được chiều sâu trong những câu nói ngắn gọn chỉ có thể xảy ra khi người ta đã lĩnh hội trọn vẹn một điều gì đó.  

Và đó chính là trực giác — điều mà Alpheas đặc biệt nhấn mạnh.

"Con học được điều đó ở đâu?"

"À, dạ, trong sách ạ."

"Có cuốn sách nào có nội dung như vậy sao?"

"Thưa ngài, không phải như vậy ạ, con chỉ chợt nghĩ đến điều đó khi đang đọc sách. Con nghĩ rằng lẽ thường không phải lúc nào cũng đúng. Và để chạm đến chân lý thực sự, cháu tin rằng cuối cùng con người buộc phải đi ngược lại lẽ thường. Bởi bản chất sự thật có thể khác biệt với lẽ thường mà đa số chúng ta thường hay biết."

Alpheas gật đầu.

Có lý.

‘Không, không chỉ là có lý… mà đây chính là sự thật. Thằng bé liệu có hiểu hết những điều nó đang nói sao? Ai mà chẳng có thể ghi nhớ và đọc thuộc lời của người khác. Nhưng nếu không phải như vậy thì…’

Thằng bé này chỉ mới 12 tuổi sao?

Một khi một khái niệm đã ăn sâu bén rễ và trở thành lẽ thường, việc phá bỏ nó gần như là điều bất khả thi. Ở độ tuổi này mà đã thấu hiểu được bản chất — mục tiêu tối thượng mà ma pháp hướng đến — thì đúng là một tài năng xuất sắc.

‘Thông minh thật. Không, phải nói là có Trực giác. Cậu bé này chỉ là thường dân sao? Quả là đáng tiếc!’

Shirone cảm giác rằng thời gian lưu lại không còn nhiều, nên cậu nhanh chóng đặt một câu hỏi một câu khác.

"Làm sao con có thể học được ma thuật? Nó có đòi hỏi sức mạnh đặc biệt nào không thưa ngài?"

"Ta không biết con đang nói về sức mạnh đặc biệt nào, nhưng đúng là nó đòi hỏi sức mạnh tinh thần đáng kể."

Đó là một câu trả lời bất ngờ và có phần hụt hẫng. Shirone nghĩ rằng có thể Alpheas đã không nói sự thật.

"Thật sự chỉ như vậy thôi sao ạ? Vậy có nghĩa là con có thể bay trên trời khi nghĩ đến gió sao?"

"À, điều đó khó trả lời đấy. Nhưng cường điệu thêm một chút, thì luận điểm đó là chính xác. Tất nhiên, chỉ đơn thuần là suy nghĩ thì chưa đủ. Đương nhiên, chỉ suy nghĩ thôi thì không đủ. Ý thức của người thi triển pháp thuật cần phải dung hợp với thế giới. Có thể coi đó là trạng thái tâm trí siêu nhạy cảm."

Nét mặt nghiêm túc của Alpheas khiến bọn trẻ không dám xen vào.

"Làm thế nào để có trạng thái tâm trí cực kỳ nhạy cảm ạ?"

Alpheas mỉm cười. Nó không chỉ tò mò. Cậu bé thực sự mong muốn học ma thuật!

‘Đáng tiếc thật, nó chỉ là một đứa trẻ thường dân. Suốt đời này e rằng chẳng thể chạm tới ma pháp. Nếu vậy, chẳng thà gieo cho nó một tia hy vọng lúc này còn hơn để nó mang theo nỗi thất vọng ấy cả đời.’

Gương mặt Alpheas dịu xuống, giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

“Khà khà! Không cần phải căng thẳng thế đâu. Thật ra thì việc này cũng chẳng quá khó. Nhưng nếu con muốn thử thách hơn, ta sẽ tăng độ khó thêm chút nữa. Khi một pháp sư tập trung cao độ, tâm trí của người đó trở nên sắc bén đến mức có thể cảm nhận được mọi thứ xung quanh. Các pháp sư gọi trạng thái đó là ‘bước vào Tinh Linh Vực’. Để ta cho con xem ví dụ. Nhìn đứa trẻ này nhé. Shuamin, con có muốn bước vào Tinh Linh Vực không?"

"Vâng ạ, hiệu trưởng."

Một cô bé với mái tóc bện tên Shuamin trả lời một cách tự tin. Trước khi vào trường, cô bé đã được người khác ca ngợi là kỳ tài, nên việc nhỏ này tất nhiên có thể dễ dàng vượt qua.

Shuamin nhắm mắt lại, dồn sự chú ý vào bên trong. Những đứa trẻ xung quanh lập tức im lặng, không ai bảo ai. Bầu không khí trở nên trang nghiêm một cách tự nhiên, như thể chính sự im lặng đó là minh chứng cho sự ưu việt của chúng.

"Con đã vào Tinh Linh Vực rồi ạ."

"Vậy thì chúng ta bắt đầu thôi."

Alpheas, người lấy ra một đồng xu, lắc nó trong tay. Sau đó, ông nắm chặt tay lại và đưa ra.

"Giờ, có bao nhiêu đồng xu trong tay ta?"

"Sáu ạ."

Khi ông mở tay ra, có đúng sáu đồng bạc. Alpheas lặp lại lần thứ hai khi Shirone nhìn với vẻ ngạc nhiên.

“Lại lần nữa nhé.”

"Ba ạ."

Một lần nữa, đó là câu trả lời chính xác.

Sau đó, Alpheas thử thêm vài lần nữa, nhưng kết quả vẫn như vậy.

"Được rồi, Shuamin, con làm rất tốt."

"Haaah."

Shuamin thở dài một hơi.

Việc duy nhất cô bé làm là đoán số lượng đồng xu, nhưng chỉ vậy trán vậy mà trán đã rịn mồ hôi lạnh.

Alpheas quay lại nhìn Shirone.

"Đó, chính là một ví dụ về trạng thái tâm trí siêu nhạy cảm. Khoảnh khắc họ bước vào Tinh Linh Vực, một pháp sư có thể cảm nhận thế giới bên ngoài bằng ngoại cảm. Những pháp sư ưu tú thậm chí có thể đoán được số lượng lá cây ở khoảng cách xa. Đương nhiên, kỹ năng mà Shuamin vừa thể hiện cũng rất tuyệt vời."

Shirone mơ hồ hiểu được câu nói đó, cậu đã thành công trong việc thực hiện 'Lôi Vận' bằng cách dựa vào cảm quan của mình, cảm nhận được điểm bất khả thi—thứ mà giác quan thông thường chẳng thể nào phát hiện ra.

Shuamin không đếm số lượng đồng xu. Cô bé đã dùng cảm quan cảm nhận toàn bộ dữ liệu hiện hữu trong nắm tay Alpheas.

‘Tinh Linh Vực là trạng thái tinh thần cực kỳ nhạy cảm.’

Shirone trầm ngâm suy xét những lời của Alpheas. Và rồi, một câu hỏi tự nhiên nảy ra trong tâm trí cậu. Liệu cậu có làm được không? Không... có lẽ, cậu thực sự có thể làm được?

"Ai cũng có thể làm được."

Alpheas nhìn thấu suy nghĩ của Shirone.

Tinh Linh Vực có thể đạt được bởi bất kỳ ai, nhưng đồng thời, không phải ai cũng có thể đạt đến trình độ cao nhất của Tinh Linh Vực.

Tổng hòa của nỗ lực không ngừng và tài năng thiên bẩm để vượt qua giới hạn của con người… Đó chính là ma thuật.

"Trước hết, con hãy thử luyện tập ở một nơi yên tĩnh. Đầu tiên con phải cảm nhận được bản thân mình, rồi sau đó loại bỏ chính mình. Nếu làm được như vậy, một thế giới khác sẽ mở ra. Con hiểu ý ta chứ?"

"Vâng ạ."

Shirone hiểu.

"Nếu con không cảm nhận được chính mình, thì con sẽ không thể xóa bỏ bản thân mình."

Alpheas không khỏi thầm ngưỡng mộ cậu bé lần nữa. Đó không phải là một sự thấu hiểu mà một đứa trẻ 12 tuổi có thể dễ dàng cảm nhận được.

Trong đầu ông hiện lên hai khả năng. Hoặc cậu bé là một thiên tài bẩm sinh, hoặc một người quen kỳ cục nào đó của Alpheas đã gửi đứa trẻ này đến để trêu chọc ông.

"Con có muốn thử không? Ở đây này."

Không có lý do gì để từ chối, nên cậu không chút do dự gật đầu và nhắm mắt lại. Shirone nhớ lại chuyện ‘Lôi Vận’ mấy hôm trước. Chỉ là khi cậu bắt đầu tập trung, nó hoàn toàn khác hẳn so với lúc cậu cố gắng tìm ra điểm yếu ẩn trong các đường vân của cây.

Cậu chẳng thể hình dung nổi điều gì cụ thể. Dù có cố gắng tưởng tượng hình dạng bên ngoài, thì phần lớn cũng chỉ là những gì mắt từng thấy. Điều khiến cậu choáng váng hơn cả chính là việc cảm nhận bản thân mình rất mơ hồ.

‘Chúng ta biết bao nhiêu về bản thân mình? Mình là ai?’

Shirone tiếp tục chìm sâu vào dòng suy tưởng của mình. Rồi cậu bắt đầu nghĩ về chính hành động đang suy nghĩ đó.

‘Não bộ. Con người là não bộ.’

Dù cố gắng tưởng tượng điều gì, cậu vẫn không thể xác định được một định nghĩa rõ ràng cho bản thân. Con người sống được nhờ hoạt động của bộ não. Và nếu thứ duy nhất tạo nên “mình” là dòng suy nghĩ, thì khoảnh khắc gạt bỏ nó đi, bản thân cũng chẳng còn tồn tại.

Shirone bắt đầu thử xóa bỏ mọi suy nghĩ trong đầu. Đó là việc tưởng chừng ai cũng làm được, nhưng thực ra lại không hề dễ dàng.

Tinh thần của Shirone như bị cuốn vào một vực sâu, và đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được sự tập trung theo một cách rõ ràng. Các giác quan dần trở nên mờ nhạt, hệ thống thần kinh và các giác quan như tan chảy, không thể phân biệt được mùi vị hay xúc giác nữa. Cứ xóa bỏ như vậy, sau cùng sẽ chẳng còn gì cả.

Và cuối cùng. Ngay cả những suy nghĩ của Shirone cũng biến mất.

Đến một lúc, mắt Shirone mở to.

Khung cảnh trước mắt cậu thật yên bình. Bọn trẻ đang ngáp ngắn ngáp dài và các bé gái đang phe phẩy đuôi tóc. Shirone không nhận ra rằng đã 10 phút trôi qua.

“Thế nào? Con có cảm nhận được điều gì không?”

Alpheas không kỳ vọng gì nhiều. Ông ghi nhận sự tập trung kéo dài 10 phút đó, nhưng như vậy vẫn chưa đủ để thành công bước vào Tinh Linh Vực. Nếu chỉ cần nhắm mắt đứng yên là trở thành pháp sư, thì ai cũng đã làm được từ lâu.

"Vâng, con nghe thấy rồi ạ."

Alpheas nhướn mày trước câu trả lời bất ngờ.

"Ồ, con nghe thấy gì?"

"Âm thanh. Con nghe thấy mọi thứ."

"Hoho, ra là vậy."

Alpheas gật đầu như thể ông đã đoán trước được kết quả đó. Có thể Shirone vẫn chưa vào được Tinh Linh Vực. Bởi lẽ, ngay cả người bình thường nếu nhắm mắt tập trung trong 10 phút cũng có thể lắng nghe đủ loại âm thanh. Thế nhưng, những điều diễn ra bên trong Tinh Linh Vực lại là một thế giới hoàn toàn khác.

Đầu tiên, sẽ trải qua sự cộng hưởng cảm giác. Mùi hương ẩn trong âm thanh, vị giác ẩn trong ánh sáng, và xúc giác truyền đến qua từng hình ảnh.

‘Đúng như dự đoán, không thể nào! Tiếc thật. Nó là một đứa có tài năng.’

Chẳng phải nếu là một quý tộc được đào tạo từ thuở lọt lòng, cậu bé cũng sẽ đạt được thành tựu sánh ngang như lũ trẻ ở đây sao?

Đương nhiên, chỉ điều đó thôi thì chưa đủ để thu hút sự chú ý của Alpheas. Trên thế giới có vô số người tài, nhiều không đếm xuể, như sao trên bầu trời. Ngay cả những đứa trẻ đang học ở đây cũng chưa thể chắc chắn rằng một ngày nào đó chúng sẽ trở thành pháp sư.

“Con làm tốt lắm. Nếu tiếp tục luyện tập chăm chỉ, con sẽ còn nghe được nhiều âm thanh hơn nữa.”

Alpheas nhẹ nhàng xoa đầu Shirone, sau đó quay đi cùng lũ trẻ, bóng dáng họ dần khuất xa. Shirone cảm nhận rõ sự thất vọng trong lòng ông. Tuy nhiên, việc ông không quay lại để xác nhận xem cậu có thật sự rời đi hay chưa, tự nó đã là một sự quan tâm âm rất lớn rồi.

Shirone trèo qua bức tường, rồi cắm đầu chạy như thể có ai đang đuổi theo. Đến khi dừng lại và ngồi phịch xuống, cậu mới cảm thấy rõ nhịp tim mình đang đập thình thịch trong lồng ngực.

“Thành công rồi… mình làm được rồi.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận