• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tuyển sinh vào Học viện Ma thuật Alpheas

Chương 1: Lần đầu thấy ma thuật (1)

0 Bình luận - Độ dài: 2,762 từ - Cập nhật:

“Oe! Oe!”

Trong thung lũng núi yên ắng đến độ chim chóc chìm vào giấc ngủ say, âm thanh khóc than của trẻ sơ sinh vang vọng, kéo Vincent ra khỏi giấc ngủ.

“Trời ạ.”

Âm thanh gào khóc của đứa bé vẫn tiếp tục khi ông ta luồn tay xới tung mái tóc rối bù của mình.

"Sao chuyện này lại xảy ra với tôi chứ?"

Trong bóng tối, cơ bắp người thợ săn siết lại, đá một cú mạnh hất tung tấm chăn.

Vincent kín đáo liếc nhìn vợ đang say ngủ, hy vọng nàng vẫn đang mơ đẹp. Nếu nàng mà nghe thấy tiếng khóc kia e là sẽ có chuyện không vui xảy ra.

Hai vợ chồng họ đã kết hôn được bảy năm nhưng vẫn chưa có con. Dù đã chi trả một khoản tiền lớn cho phòng khám nhưng tất cả những gì họ nhận được chỉ đổi lại một kết luận mơ hồ: nguyên nhân không rõ.

— Có một thứ gọi là sự hòa hợp trên giường. Chuyện nó là vậy đấy. Olina và anh không có vấn đề gì, cứ cố gắng tiếp đi. Haha!

Mới đầu Vincent cũng không để tâm lắm. Nhờ đơn thuốc của bác sĩ mà tình cảm vợ chồng ông cũng tốt lên thật.

Tuy nhiên, theo thời gian, tình hình chẳng hề cải thiện. Đến năm thứ năm của cuộc hôn nhân, ông không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải thừa nhận.

Ông không thể có con.

Olina không bao giờ chia sẻ những điều khiến nàng thất vọng với chồng. Nhưng đằng sau sự im lặng đó, thỉnh thoảng ông thấy vợ mình nhìn những đứa trẻ nhà khác với vẻ cô đơn. Và những lúc như thế, Vincent không thể không oán hận cái phần thân dưới của mình.

“Thằng oắt nào vậy? Không có chuyện để làm hay sao mà đi chọc phá người khác!”

Hầu hết thợ săn đều dựng nhà trên núi. Lý do là để tiện kiểm tra bẫy vào sáng sớm sau một đêm giăng lưới, đôi khi cũng để theo dấu thú lớn dài ngày.

Vào đêm hôm khuya khoắt thế này sẽ chẳng có ai đến gõ cửa nhà người khác cả, tất nhiên không loại trừ khả năng là lũ cướp.

“Đứa nào?! Đứa nào ầm ĩ vào giờ này hả?!”

Hoặc giả, đó chỉ là một thương nhân từ vùng khác, dù vậy, xung quanh tuyệt nhiên không có ánh đuốc nào le lói trong màn đêm sâu thẳm.

Không một lời đáp, sự im lặng nặng nề bao trùm khiến vẻ mặt Vincent căng thẳng. Ông siết chặt cán rìu, lần theo hướng phát ra tiếng khóc.

Âm thanh bắt nguồn từ chuồng ngựa.

Có khả năng cao là lũ trộm cướp. Gần đây, ông có nghe dân làng kháo nhau rằng: đang có một toán cướp hoành hành, chúng nó chuyên nhằm vào những ngôi nhà độc lập trên núi.

“Khốn kiếp—! Ta sẽ băm ngươi ra thành trăm mảnh!”

Trong trường hợp xấu nhất thì việc đổ máu là điều không thể tránh.

Vincent hạ quyết tâm, giật tung cánh cửa chuồng ngựa. Đôi mắt tinh tường của người thợ săn quét khắp nơi bên trong.

Phìììì phìììì.

Nghe thấy tiếng thở khò khè của con ngựa, trái tim đang căng như dây đàn của Vincent phần nào thả lỏng. Bởi lẽ, động vật vốn không biết nói dối.

Chuồng ngựa bé tí chỉ có hai con ngựa đang ngủ, không có nơi nào để ẩn nấp. Cũng chẳng có dấu vết nào cho thấy có kẻ đã đột nhập.

“Nhưng sao lại có tiếng khóc?”

Vincent cẩn thận tiến tới chỗ rơm rạ chất đống, ông nhận thấy nơi đó có cái một bọc đang bao lấy đứa bé sơ sinh, khoảng hai tháng tuổi, nguồn cơn của tiếng khóc rấm rức.

Cảm giác kỳ diệu ngập tràn không thể giải thích dâng lên, ông giấu vội chiếc rìu ra sau lưng. Rồi nghĩ thế cũng chưa ổn, Vincent vứt hẳn thứ kim loại đó vào một góc nào đấy và bò lại gần đứa bé.

“Oe! Oe!”

Vén lớp vải bọc bằng đôi tay chai sạn, ông nhìn thấy một đứa bé xinh như ánh trăng rằm. Một sinh mệnh thuần khiết, dường như vừa đặt chân vào luồng sinh khí của cõi đời này.

Mắt Vincent mở lớn, cả người run rẩy. Như bị sét đánh, ông đứng phắt dậy và lao ra khỏi chuồng ngựa.

“Là ai?! Làm gì thế hả?! Bỏ rơi một đứa bé! Đồ khốn này, mau ra đây!”

Chỉ có tiếng gầm của ông vang vọng khắp ngọn núi.

“Ra đây! Thật luôn hả?! Sao ngươi có thể bỏ rơi một đứa trẻ chứ?! Đồ quái vật! Đồ ác nhân!”

Vẫn không có câu trả lời.

“Ngươi bỏ rơi đứa bé thật sao? Ta sẽ không cho ngươi thêm cơ hội nào nữa đâu! Sau này nếu ngươi dám xuất hiện trước mặt ta xem, sẽ biến mặt ngươi thành cái sàng!”

Vincent hét lên bằng tất cả sức lực nhưng vẫn không có ai trả lời. Hết cách rồi, trong tương lai sau này, ông không muốn phải hối tiếc bất cứ điều gì khi nhìn lại ngày hôm nay.

Sau hồi lâu nhìn chằm chằm vào bóng tối, Vincent nặng nề thở dốc quay trở lại chuồng ngựa. Có lẽ do kiệt sức vì khóc nên đứa trẻ đã ngủ thiếp đi. Ông run run ôm đứa bé lên, áp tai vào ngực nó.

Tiếng tim đập yếu ớt truyền qua màng nhĩ.

“Anh à, có chuyện gì vậy?”

Vợ ông, bà Olina, thở hổn hển chạy vào chuồng ngựa. Bà đã bị đánh thức sau khi nghe thấy tiếng gào thét ồn ào của chồng.

Vincent ngập ngừng không biết nên nói gì, ông đưa cho vợ xem đứa trẻ đang ngủ trong tã lót thay cho câu trả lời.

“Đứa bé này là sao thế anh?”

Vincent ngập ngừng, không biết phải giải thích tình huống kỳ lạ này như thế nào.

“Nó… Nó là con của chúng ta.”

Đó là vào đầu mùa hè, dòng suối lạnh và cỏ cây xanh tốt.

Mang theo con hoẵng trên vai, Vincent vừa huýt sáo vừa nhanh nhẹn đi dọc theo con suối, thân hình to lớn của ông không gây chút trở ngại nào khi vượt qua những cung đoạn hẹp.

Càng gần đến nhà, nhịp chân của Vincent càng nhanh hơn. Khuôn mặt của gia đình thân yên khiến ông háo hức.

“Shirone à! Cha về rồi đây!”

“Cha!”

Cậu bé 12 tuổi chạy ra cửa với nụ cười rạng rỡ. Khác với Vincent trông thô kệch như một con gấu lớn, Shirone lớn lên như thế đặc biệt được thần linh ưu ái, nó gợi nhớ đến một viên ngọc quý được chế tác đặc biệt.

Mái tóc mượt như tơ vàng, đôi mắt xanh lam lấp lánh như bảo thạch và sống mũi thanh tú. Mỗi khi nhìn thấy đứa con trai xinh như búp bê của mình, Vincent không thể che giấu được niềm hạnh phúc.

Ông ôm Shirone vào lòng, vùi mặt vào vai con trai hít một hơi sâu. Mùi hương từ người cậu bé như thổi bay hết những mệt nhọc của ông sau buổi đi săn

“Ừ, con trai yêu dấu của cha. Con ở nhà thế nào? Có ngoan không?”

“Vâng! Con đã giúp mẹ nấu ăn và đọc rất nhiều sách ạ.”

Nấu ăn và đọc sách.

Vincent cảm thấy chả có gì ăn nhập giữa hai từ này, ông hơi bối rối nhưng không thể hiện ra mặt.

“Haha! Con thích sách đến vậy sao?”

“Không ạ, chỉ là… con không có gì để làm thôi ạ.”

Nhìn con trai nao núng che giấu, Vincent cảm thấy có lỗi.

Thực ra, ông biết chứ. Biết rằng đứa trẻ kỳ diệu từ trên trời rơi xuống này thông minh hơn nhiều những đứa trẻ cùng trang lứa.

Vợ ông chỉ biết chút ít chữ, dù sao bà ấy cũng chỉ là vợ một tên thợ săn. Thế mà chỉ vài ba chữ đó của bà mà Shirone dần dần biết đọc chữ rồi đến đọc sách.

Điều đó khiến ông còn đau đớn hơn.

Việc kiếm đủ tiền cho con trai đi học là một điều không dễ dàng đối với những gia đình nghèo khó như họ.

— Cuộc sống ổn định nhất của con trai một người hái thuốc là trở thành người hái thuốc, của con trai một người thợ săn là trở thành thợ săn.

Dù có là một nghề tầm thường đến mấy, thì cũng luôn tồn tại những kiến thức và mẹo mực chẳng thể truyền lại cho người ngoài. Thứ duy nhất Vincent có thể dạy cho con mình là kỹ năng săn bắn cả đời của ông.

Nhưng Vincent không thể nói ra điều đó. Thằng bé vẫn còn quá nhỏ để cho nó biết rằng thế giới này vốn không công bằng.

“Không. Con làm tốt lắm, Shirone à. Dù làm gì đi nữa, con cũng phải học mới có thể thành công. Lần tới vào thành phố cha sẽ mua sách cho con nhé.”

“Không sao đâu ạ. Con đã đọc hết những cuốn sách cha mua cho con rồi, nhưng chúng chẳng có gì đặc biệt hay thú vị cả.”

Vincent bật cười trước lời khoe khoang của con trai. Giá cả của những cuốn sách phổ biến là một rào cản lớn, lớn đến mức ông không dám nghĩ tới việc mua dù chỉ một cuốn. Chỉ có thể tìm mua những cuốn sách cũ giá rẻ mạt ở các cửa hàng đồ cổ, do giới quý tộc bỏ đi. Ông đoán rằng nội dung những cuốn sách đó cũng vượt quá khả năng tiếp thu của một đứa trẻ.

Vincent cảm động đến rơi nước mắt trước sự chu đáo của Shirone, con trai yêu dấu của ông luôn biết nghĩ cho hoàn cảnh của cha mẹ.

“Đúng rồi! Mà này, con nghĩ sao? Con có muốn đi đốn củi với cha không? Học hành là quan trọng, nhưng con cũng cần phải có thể lực và sức bền nữa. Hôm nay, cha sẽ dạy con cách chặt cây.”

“Ồ! Vậy cha sẽ cho con một cái rìu ạ?”

“Tất nhiên rồi! Hôm nay cha con ta đốn hết cây trong rừng nhé!”

Vincent đưa cho Shirone một chiếc rìu, như thể gã đã chờ đợi khoảnh khắc này. So với nấu ăn hay đọc sách, rìu có giá trị hơn nhiều, vì nó có thể kiếm ra tiền

Ông hy vọng con trai sẽ nối nghiệp ông, trở thành một người hành nghề sơn lâm. Nhưng vóc dáng Shirone lại thấp bé hơn lũ trẻ đồng niên, e là khó làm việc nặng. Ông định cho cơ thể nhỏ bé này rèn luyện cơ bắp ngay từ bây giờ.

‘Khuôn mặt đẹp đẽ, đầu óc sáng dạ. Lẽ nào Shirone con của một gia đình quý tộc?’

Vincent lắc đầu. Mỗi khi có những nghi ngờ như vậy, ông lại cảm thấy quá sức chịu đựng. Ông cảm thấy như mình đã nhận được một món quà quý giá, nhưng mặt khác, ông lại đau khổ vì cảm giác tội lỗi.

‘Suy nghĩ vô ích. Shirone là con trai mình. Không phải đứa trẻ nhặt được từ chuồng ngựa, là huyết mạch của mình.’

Sau khi tự nhủ, Vincent nắm tay Shirone dẫn cậu về khu vực khai thác gỗ, cách nhà khoảng một cây số.

Xung quanh đây cũng có những nhà hành nghề đi rừng, nếu xâm phạm lãnh địa của nhau thì dễ xảy ra tranh cãi. Có khi còn dẫn đến hành vi tác động vật lý.

“Cha sẽ làm mẫu cho con xem, quan sát kỹ và làm theo nhé.”

Vừa nhổ nước bọt vào lòng bàn tay, Vincent đã bắt đầu chặt cây một cách thuần thục. Không lâu sau, tiếng gỗ tách ra, cái cây đổ sầm xuống với một tiếng gãy gọn.

Mặc dù không đặc biệt quan trọng, nhưng khả năng của một người đốn gỗ được đo bằng số lần vung rìu để hạ một cái cây. Vì không phải tiều phu chuyên nghiệp nên Vincent phải vung tận 10 nhát, nhưng chỉ riêng việc đó thôi cũng đòi hỏi kỹ năng lão luyện.

“Đây này, sau khi bổ vào cùng một chỗ vài lần rồi đẩy nghiêng cái cây thì nó sẽ bị nặng một bên rồi đổ xuống. Con làm được không?”

“Vâng, con thử nhé.”

Khi Vincent chọn một cái cây cho Shirone, cậu bé bắt chước những gì cha làm bằng cách nhổ nước bọt vào tay. Dù chỉ mới nhìn thoáng qua, nhưng từ dáng đứng, tư thế cầm rìu, đến cả cách cậu xoa lòng bàn tay cũng giống cha y như đúc.

Đúng như mong đợi ở đứa trẻ xuất chúng như Shirone, Vincent tự hào nhìn con trai mình.

Nhưng đến giai đoạn vung rìu, trông cậu có phần lóng ngóng.

Đây không phải là việc có thể làm được chỉ bằng trí thông minh. Cần phải có sức khỏe và thể lực. Trọng lượng của rìu không nhẹ, và muốn vung nó lên thì sức mạnh cơ bắp mới là yếu tố quyết định.

Vincent muốn Shirone rèn luyện bản thân cũng là vì thể trạng của cậu có vẻ không theo kịp những đứa trẻ cùng trang lứa.

Nếu không sinh ra để vùi đầu vào sách vở thì phải có năng lực để kiếm tiền. Không người phụ nữ nào muốn cưới một gã đàn ông không thể kiếm tiền.

“Hự! Hự!”

Shirone nghiến răng vung rìu, nhưng lần nào vung lên cậu cũng bổ trúng vào một điểm khác.

Vincent đưa ra vài lời khuyên.

“Đừng dùng hết sức lực của con. Cố gắng tăng độ chính xác lên ấy.”

Shirone nghe theo lời khuyên của cha. Tuy nhiên, lực tay quá yếu nên thử mấy lần cũng chẳng có dấu hiệu nào cho thấy cái cây sắp đổ.

‘Con trai mình thực sự yếu đến vậy sao?’

Vincent hơi buồn lòng.

“Phù, khó quá ạ.”

“Không sao đâu con à. Không, cha xin lỗi. Thật ra cha biết con không phù hợp để làm công việc như thế này. Nhưng con là con trai của một thợ săn, e là con không còn lựa chọn nào khác…”

Vincent nghẹn ngào, không nỡ nói tiếp. Nếu bây giờ ông phải nói cho thằng bé hiện thực tàn khốc này thì còn gì khổ sở hơn.

“Con là một đứa bé thông minh. Thông minh hơn cả thằng bé nhà ông Barone hái thuốc, hay con bé nhà cô Stella bán hoa quả. Con giỏi hơn bọn chúng nhiều. Vậy nên đừng vì thiếu sức mạnh thể chất mà tự ti. Kỳ vọng của cha dành cho con…”

Nước mắt bắt đầu dâng lên trong mắt Vincent. Nhưng Shirone vẫn đang mải theo đuổi dòng suy nghĩ, cậu kéo vạt áo ông và hỏi.

“Nhưng mà… Cha ơi, làm sao để con chặt cây cho giỏi ạ?”

Vincent hơi lúng túng.

Nhưng chỉ có xíu thôi rồi ông lại cảm thấy hứng khởi. Đứa con trai mà ông vốn tưởng sẽ không có hứng thú lại tỏ ra quyết tâm muốn chặt cây cho giỏi.

“Con thực sự muốn cố gắng học chặt cây sao?”

“Vâng, cha dạy con đi. Vui mà ạ.”

Vincent được con trai được khích lệ, chỉ cho Shirone vết lõm trên cây mà ông đã tạo ra.

“Được rồi, con nhìn này. Con sẽ có nhiều lực hơn khi con trưởng thành. Nhưng để chặt cây thì không đòi hỏi quá nhiều sức lực đâu. Quan trọng là mẹo ấy. Lúc nãy cha bảo con bổ vào cùng một chỗ, nhưng nếu con cầm rìu nghiêng góc một chút, con sẽ có thể đốn hạ dễ dàng hơn.”

“Ồ, con hiểu rồi.”

Vincent nhìn vào vết chặt trên thân cây. Ông ngạc nhiên. Khó có thể tin rằng dấu vết này được thực hiện bởi một người mới học việc vì lưỡi rìu đã găm vào cùng một vị trí chính xác, hết lần này đến lần khác.

Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ càng khó hạ gục cái cây nếu không dùng đến sức mạnh vượt trội.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận