• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tuyển sinh vào Học viện Ma thuật Alpheas

Chương 5: Lần đầu thấy ma thuật (5)

0 Bình luận - Độ dài: 3,390 từ - Cập nhật:

Shirone không kể với ai về những chuyện đã xảy ra ở thành phố. Nghĩ đi nghĩ lại thì những trải nghiệm đó không dễ để đem ra bàn luận nơi đầu lưỡi. Nếu như phải đề cập thì câu chuyện tại Học viện Ma Thuật Alpheas cũng sẽ bị tiết lộ.

Vào ngày định mệnh đó, Shirone linh cảm những phép màu cậu đã thấy trong khoảnh khắc ấy là thứ vô cùng phi thường. Nhưng cậu cũng hiểu rõ: bất kể là phúc hay họa, một khi đã vượt qua giới hạn thì sẽ không thể quay đầu.

Thiên tài chân chính không cần chờ người khác chỉ mặt gọi tên. Họ biết rõ họ giỏi những gì. Shirone cũng thế, từ nhỏ cậu đã tự biết rằng mình không giống những đứa trẻ nhà khác. Không phải Shirone tự cao, chỉ là cậu muốn vượt qua mọi giới hạn, muốn thử nghiệm khả năng của mình sẽ đi được bao xa.

Nhưng cậu không tâm sự điều này với ai.

Trong mắt Shirone, không ai đáng quý hơn bố mẹ. Họ chẳng có gì nhiều, cũng chưa từng một lần ép cậu bước đi trên con đường lệch lạc. Vậy nên cậu không muốn làm họ phải bận lòng thêm.

Sự giác ngộ to lớn của cậu bé 12 tuổi lặng lẽ nằm đó, chờ dịp bùng lên.

Nhịp sống hằng ngày vẫn diễn ra như cũ. Sáng phụ giúp mẹ làm việc nhà, chiều thì lên núi đốn củi.

Thời gian cậu ở trong núi phần lớn đều dành cho việc ngồi thiền. Khoảng một tháng sau, thời gian khai mở Tinh Linh Vực đã được rút ngắn đáng kể.

Dẫu vậy, không phải mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ như mong đợi. Dù đã phần nào làm chủ được trạng thái Tinh Linh Vực, Shirone vẫn không thể tái thi triển ma pháp ở con hẻm ngày hôm đó.

Chẳng bao lâu sau Shirone đã hiểu được lý do.

Việc Shirone có thể thành công thi triển ma pháp khí đó là do trạng thái vừa chủ ý vừa vô thức, tức là cậu vừa muốn làm, vừa không nhận ra mình đang làm. Một khi nhận thức được việc mình đang làm thì sự tự nhiên lại vụt biến và việc lặp lại trở nên bất khả thi. Nguyên lý này tương tự như khi chơi nhạc: lúc tâm trí hoàn toàn buông lơi để cảm xúc dẫn dắt, giai điệu tuôn chảy tự nhiên dưới đôi tay lướt đi nhẹ nhàng; nhưng ngay khi những suy nghĩ khác nhau chen vào, giai điệu bỗng vụn vỡ, và những ngón tay cũng không còn nghe lời.

Muốn khơi gợi lại khoảnh khắc kỳ diệu ấy, người ta buộc phải dò dẫm từng bước trung gian mà trực giác đã vô tình lướt qua. Dẫu vậy, với một người chưa từng kinh qua rèn luyện ma thuật, đây quả thực là một nhiệm vụ ngoài tầm với.

Nhận thức rõ giới hạn bản thân, Shirone không lãng phí thời gian vào những nỗ lực vô vọng, thay vào đó cậu dồn toàn bộ tâm sức và sự tập trung kiên trì khai phá Tinh Linh Vực.

Việc chỉ đơn giản thi triển ma pháp sẽ chỉ giới hạn ở vai trò một nhà nghiên cứu ma pháp mà thôi. Cậu tự suy ngẫm và kết luận: điều cốt yếu nhất chính là sự kiên cường của tinh thần, không bị tác động bởi điều kiện ngoại cảnh.

Kết thúc buổi thiền kéo dài năm tiếng, Shirone lặng lẽ với tay lấy rìu, quyết định thử lại Lôi Vận. Khác với lần đầu thi triển trong vô thức, khi nhận thức rõ kỹ thuật này, xác suất thành công đã giảm đi đáng kể. Dù vậy, chặt cây không giống như làm phép, hành động này có thể luyện tập vô số lần, nên cậu có thể lặp lại bao nhiêu lần tùy ý.

Shirone kiên nhẫn điều chỉnh từng động tác, tiếp tục hạ rìu từng nhát một.

Sau hàng trăm lần chém, cuối cùng cậu đã điều khiển được Lôi Vận.

Rắc rắc rắc!

Âm thanh răng rắc vang lên, cây gỗ đổ xuống.

Nhưng cậu không thấy gì đặc biệt phấn khích, đơn giản là cậu chỉ nhận ra sai sót và khắc phục nó.

“Ngày mai, rồi ngày kia nữa.”

Cậu sẽ tiếp tục như thế, kiên nhẫn bám trụ vào những điều căn bản.

Khi vác gỗ về nhà, trong mắt Shirone ánh lên niềm tin mãnh liệt.

***

Lá vàng rơi rụng bị cuốn bay theo gió.

Shirone đứng tựa bên khung cửa sổ, trên cổ quấn chiếc khăn làm từ lông chồn. ánh mắt dõi theo dãy núi đang dần chuyển sang cuối thu.

Đã bốn năm kể từ ngày đó, và giờ đây, Shirone đã bước sang tuổi 16. Khuôn mặt cậu vẫn còn nét ngây ngô, nhưng vẻ ngoài đó nổi bật đến mức ai đi ngang cũng phải liếc nhìn

“Mẹ ơi, con đi nhé ạ.”

“Chặt vừa đủ thôi con. Nhà mình đủ củi rồi.”

“Sắp vào đông rồi mà mẹ. Phải chuẩn bị trước thôi ạ.”

Chuẩn bị xong đồ đạc và ra khỏi nhà, cậu hít phải luồng không khí lạnh thấu xương. Mùa đông trong núi đến sớm hơn thành phố, tuyết đã phủ lớp dày trên đỉnh núi.

“Phải nhanh lên để kịp về nhà trước khi trời tối.”

Sau bốn năm miệt mài tu dưỡng cùng Tinh Linh Vực, tinh thần của Shirone đã trở nên vững chãi, khiến cậu không còn e ngại những hiểm nguy thường thường như trước. Điều này cũng giúp cậu không còn dáng vẻ rụt rè lúc trước, mạnh dạn chơi cùng lũ trẻ nhà thợ săn khác.

Dẫu vậy, Shirone vẫn chưa tìm được một người bạn tri kỷ.

Lũ trẻ lớn lên nơi rừng xanh có tính cách hoàn toàn khác biệt với Shirone; chúng mộc mạc, bộc trực. Ngay cả những bé gái cũng không ngoại lệ,

Giữa tập thể ấy, Shirone tựa như một chú vịt con xấu xí.

Những đứa nhỏ ấy vừa ngưỡng mộ Shirone vì sự thông tuệ của cậu, nhưng đồng thời đôi lúc chúng cũng không giấu được sự ganh ghét.

Cách đây một năm, một phụ nữ tên Hauran ở làng du canh đã tìm cách ve vãn Shirone. Người này hơn cậu đến sáu tuổi, cô ta hẹn gặp riêng Shirone và tìm cách tiếp cận cậu bằng những cử chỉ gần gũi.

Nhưng sau khi vấp phải thái độ quyết liệt từ chối của Shirone, người phụ nữ ấy đã ngay lập tức trở mặt, từ ve vãn chuyển sang đe dọa. Cô ta buông lời chê bôi đầy hằn học rằng một kẻ 'thấp kém' như cậu không đời nào là đối tượng của cô ta, và cảnh cáo rằng nếu Shirone dám dây dưa với cô ta, cô ta sẽ lật tung cả nhà cậu.

Shirone bật cười khi nhớ lại lúc đó.

Cậu nhớ mình đã lo lắng thấp thỏm trong nhiều ngày, sợ cô ta sẽ thực sự tìm đến nhà gây phiền phức.

‘Không biết họ thế nào rồi?’

Khi tới nơi thường ngày bổ củi, Shirone lựa một gốc cây vừa ý, nhẹ nhàng vung một đường rìu rồi kiểm tra mặt cắt vừa tạo ra.

Kỳ thực, thị giác của cậu không thấy gì đặc biệt. Bởi lẽ, sau bao năm tháng thực hành, Shirone đã thấm thía một điều: tử huyệt của cây chẳng bao giờ tìm được bằng mắt thường.

Việc lặp đi lặp lại một hành động hay một tư duy thường dẫn đến sự thấu hiểu tự nhiên về nguyên lý của chúng, điều mà người ta gọi là thói quen. Minh chứng rõ ràng là khi chúng ta tự nhiên nắm bắt được những nguyên lý phức tạp của bốn phép tính số học cơ bản.

Trong suốt bốn năm rèn luyện, Shirone đã không ngừng thử nghiệm nhiều phương pháp chặt cây khác nhau. Chính nhờ quá trình đó, cậu đã từng bước hoàn thiện cảm giác về Lôi Vận.

Linh tính mách bảo, Shirone một lần nữa vung rìu, giáng một lực vừa đủ vào rãnh trên thân cây. Một tiếng sấm rền vang lên và thân cây đổ sập. Chỉ với hai nhát rìu đã thành công. Dù đây có thể coi là một sự may mắn, nhưng Shirone vốn dĩ cũng thường xuyên thành công Lôi Vận với tỷ lệ một phần mười số lần thử nghiệm.

Shirone ngồi xuống thân cây vừa gãy và đi vào Tinh Linh Vực. Hiện tại, Tinh Linh Vực của cậu có hình dạng một khối cầu với đường kính xấp xỉ 40 mét. Mức bán kính này đủ để cậu lọt vào tốp đầu trong Học viện Ma thuật – nơi quy tụ những nhân tài kiệt xuất.

Shirone chìm đắm vào cảm giác về thế giới dưới chân mình. Cứ như thể đã hòa làm một với lòng đất, cậu cảm nhận được từng rung động nhỏ nhất của đám bụi cây. Từ sâu dưới lòng đất, cậu nghe rõ tiếng những chú giun đất đang cựa quậy và âm thanh rễ cây đang hút nước.

Thiên nhiên không ngừng biến đổi, luôn chứa đựng sự sống động bất tận. Khi mải mê chìm đắm trong thế giới sinh động ấy, năm giờ đồng hồ đã trôi qua nhanh chóng.

“Ơ? Trời tối mất rồi.”

Kết thúc quãng thời gian ngồi thiền, Shirone nhanh chóng chia thân cây vừa đốn thành từng khúc nhỏ rồi chất gọn ghẽ lên chiếc gùi.

Khi đặt chân về đến nhà, Shirone phát hiện một chiếc xe ngựa lộng lẫy thường ngày khó thấy đang đỗ ở sân. Trong chuồng ngựa còn có hai con bạch mã đang ung dung gặm cỏ khô.

“Con về rồi ạ.”

Cậu mở cửa cất tiếng chào, song không ai đáp lại. Một bầu không khí nặng nề bao trùm. Gương mặt mẹ cậu tối sầm, trong phòng khách, một ông già lạ mặt đang ngồi trò chuyện với cha cậu đối diện chiếc bàn.

"Ơ? Cha đã về rồi sao ạ?"

"Shirone, con đã về à?"

Cha cậu lên thành phố từ hừng đông nhưng không ngờ ông ấy lại trở về sớm đến vậy. Thường thì khi vừa về, ông sẽ vồ vập ôm hôn cậu lia lịa, nhưng lúc này ông chỉ ngồi đó với vẻ mặt nghiêm trọng.

"Shirone, lại đây chào đi con. Đây là phó quản gia của gia tộc Ogent."

"Hân hạnh được gặp. Ta là Temuran."

“Xin chào ngài ạ. Cháu là Shirone.”

Shirone lịch sự cúi đầu chào. Dù sinh sống ở vùng núi xa xôi, Shirone vẫn biết rõ về gia tộc Ogent – một dòng dõi quý tộc hạng hai có nhà chính tại Creas, nổi tiếng là cái nôi sản sinh ra vô số võ nhân kiệt xuất.

“Ta đến đây để gặp cậu.”

Trên người Temuran tỏa ra khí chất đặc trưng của giới thượng lưu. Dù vậy, ông ta không phải là một quý tộc thực sự.

Phân cấp tầng lớp của Vương quốc tuy đơn giản: chỉ chia thành quý tộc và thường dân, nhưng nếu gạt bỏ sự phân biệt chính trị thì lại tồn tại vô vàn tầng lớp phức tạp khác nhau.

Trong số đó, địa vị của tầng lớp thường dân gần như hoàn toàn do giới quý tộc định đoạt.

Chẳng hạn như những người thợ rèn chuyên đúc kiếm cho quý tộc sẽ được xã hội kính trọng. Hay những thương nhân mở cửa hàng tại khu vực của quý tộc cũng nắm giữ quyền lực to lớn.

Vậy còn thợ săn thì sao? Họ chẳng có bất kỳ mối liên hệ nào với quý tộc, thậm chí còn không sinh sống ở thành phố.

Chính vì lẽ đó, thợ săn bị coi là tiện dân, phải chịu đựng sự khinh miệt và rẻ rúng.

Ngược lại, Temuran với vai trò cận kề phục vụ trực tiếp cho quý tộc, có thể nói là người có địa vị cao nhất trong số thường dân.

Shirone hoàn toàn không thể lý giải được vì sao một nhân vật như vậy lại lặn lội đến tận vùng núi hẻo lánh này để tìm gặp mình.

"Trước hết để ta xem qua đã."

Temuran đưa tay cảm nhận cơ thể Shirone, cẩn thận dò xét từ dáng vẻ, khung xương cho đến ánh mắt của cậu. Thái độ của ông ta như thể đang định giá một con vật nuôi.

“Nghe nói cậu biết đọc chữ.”

"Vâng. Cháu có đọc một chút sách từ khi còn nhỏ ạ."

Temuran không giải thích thêm điều gì, chỉ lặng lẽ chìm vào suy tư. Cứ thế, sự kiên nhẫn của Shirone dần chạm đến giới hạn.

"Cháu rất muốn biết rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra ạ. Ngài có thể giải thích cho cháu không?"

Ánh mắt Temuran đột nhiên trở nên hung dữ.

“Tiếng tăm của cậu cũng khá tốt đấy. Là con của một sơn phu mà lại biết đọc sách, còn có danh hiếu thảo."

Temuran có một năng lực kỳ lạ: ông ta có thể biến lời khen thành kiểu chế giễu đầy khinh miệt. Nghe như thể đang nói: "Tiện dân như ngươi thì lòng hiếu thảo được đến đâu chứ?"

Shirone ghét nhất những kẻ coi thường gia đình người khác. Ngay khi cậu sắp không kiềm chế được mà buông lời đáp trả, một câu nói khó tin bỗng thốt ra từ miệng Temuran.

“Cậu có muốn làm việc cho gia tộc Ogent không?”

Shirone đứng hình. Được làm việc cho một gia tộc quý tộc hạng hai đồng nghĩa với việc thăng tiến từ tầng lớp thấp nhất lên tầng lớp cao nhất của xã hội.

“Vậy cháu sẽ làm gì ạ?”

"Lần này nhà chính đang chuẩn bị di dời Đại thư viện. Đây là công việc bí mật, không phải ai cũng có thể giao phó. Trong số cả ngàn cuốn sách, có không ít cuốn tuyệt đối không được phép lọt ra ngoài. Việc khuân vác sẽ do đội phu khuân đảm nhiệm, nhưng phân loại sách chỉ có ta và cậu phụ trách, hai chúng ta mà thôi. Việc này dự kiến sẽ mất khoảng hai năm."

Thư viện!

Tim Shirone đập mạnh như muốn vỡ tung. Cậu biết rõ rằng sức hấp dẫn của một lời đề nghị càng lớn thì nguy cơ càng cao. Nhưng ngay lúc này cậu sẵn sàng chấp nhận uống bất kỳ chén rượu độc nào.

Temuran không ngần ngại nói rõ cho Shirone biết ‘rượu độc’ mà cậu sẽ nhận là gì. Đó là sự kiêu hãnh của quản gia quý tộc, không bao giờ lừa dối thường dân.

“Duy chỉ có cậu và gia đình cậu biết chuyện này. Nếu vì bất cứ lý do nào mà một cuốn sách, hay chỉ cần một tin đồn về việc sách bị rò rỉ lan ra thì tính mạng của cậu và toàn bộ gia đình cậu sẽ biến mất."

Lúc bấy giờ, Shirone mới thực sự hiểu vì sao gương mặt cha mẹ cậu lại nặng trĩu đến vậy. Dù cam đoan không tiết lộ, nhưng chẳng ai có thể lường trước những biến cố có thể xảy ra trong suốt hai năm ròng rã. Điều này chẳng khác nào việc đặt cược cả sinh mệnh bản thân vào tay người khác.

Dù vậy, lý do khiến cậu không thể khước từ lời đề nghị ấy, có lẽ là…

“Đã là công việc phải đánh đổi bằng tính mạng, nên số thù lao sẽ được chi trả hậu hĩnh. Chắc chắn nó sẽ vượt xa số tiền cha cậu kiếm từ việc săn bắn. Nhờ có đứa con tài giỏi như vậy, cả gia đình cậu sẽ được một cuộc sống sung túc.”

Mặt Vincent đỏ bừng, ông vùng đứng phắt dậy.

“Tôi đâu có nghe ông nói vì tiền! Tôi chỉ mong cho Shirone chúng tôi… Shirone của tôi…!”

Một nỗi uất nghẹn dâng trào khiến Vincent hoàn toàn tắt tiếng. Ông tự trách mình là một người cha vô dụng, từ trước đến nay chưa từng làm được điều gì có ý nghĩa cho con trai. Vậy mà cái ‘cơ hội’ mà ông mang về hôm nay lại là việc đem mạng của con mình ra đặt cược.

“…Tôi chỉ mong nó có thể đạt được ước mơ của nó thôi mà.”

Temuran hừ một tiếng như thể không thể tin nổi.

“Ông đang nghĩ gì vậy? Định dùng lời nịnh hót để mong được thăng tiến ư? Vậy thì mau tỉnh mộng đi. Ta nói rõ đây là một giao dịch thuê mướn. Chính ông đã xin ta nhận con trai ông vào làm việc. Nếu không phải vì tiền thì chẳng còn có lý do nào khác cả.”

“Nhưng tôi đã bảo với ông là thằng bé biết đọc sách mà!”

“Đúng là nó biết đọc sách. Nhưng điều ta muốn nói không phải là bảo nó đọc, mà là việc giám sát tuyệt đối là hoàn toàn bất khả thi. Đó chính là lý do ta tuyên bố sẽ chặt đầu nó nếu xảy ra bất kỳ sự kiện rò rỉ nào. Đây chỉ là biện pháp đảm bảo an ninh tối thiểu thôi.”

Vincent nghiến chặt quai hàm. Khi vào thành phố để buôn bán ông đã tình cờ nghe nói quản gia của một gia đình quý tộc đang tìm kiếm một thường dân biết đọc chữ. Ông coi đó là một cơ hội ngàn năm có một nên vội vàng chạy đến gặp Temuran và khẩn khoản van nài ông ta nhận Shirone vào làm việc.

Không ngờ bây giờ ông ta lại nói như vậy.

Điều đáng sợ hơn cả chính là nỗi đau mà con trai ông sẽ phải chịu đựng. Liệu thằng bé có nghĩ rằng ông đã vì tiền mà ‘bán’ con mình không?

Chỉ nghĩ đến đó Vincent đã thấy khủng hoảng.

“Biến đi! Tôi không cần một xu tiền nào của ông! Nếu biết mọi chuyện sẽ thành ra thế này tôi đã chẳng bao giờ hỏi ông. Bây giờ cút ngay ra khỏi nhà tôi, ngay lập tức!”

“Bố ơi, con sẽ làm ạ.”

“Shirone!”

Temuran ngạc nhiên quay sang nhìn Shirone. Đây quả thực là một công việc phải liều mạng. Đối với một thiếu niên 16 tuổi lại còn có gốc gác thấp kém, lẽ ra đây phải là một gánh nặng khó cân, nhưng Shirone lại không hề để lộ chút dấu hiệu sợ hãi nào trên nét mặt.

“Cậu thật sự ổn chứ? Ta không có ý định hù dọa cậu. Nhưng ta phải nói rõ: chỉ cần một tin đồn nhỏ nhất truyền ra, đầu của cậu sẽ bị chặt.”

“Vâng, cháu sẽ nhận lời. Cháu sẽ tuyệt đối không để lộ bất kỳ thông tin nào và cho dù vì bất cứ lý do gì mà tin đồn lan ra cháu cũng sẽ không oán trách. Xin hãy để cháu làm.”

Shirone đã nói đến mức đó, Temuran cũng cảm thấy có thể đặt niềm tin vào cậu. Bởi lẽ, mọi điều kiện lúc này đều trở nên hoàn hảo: một kẻ xuất thân thấp kém có thể dễ dàng xử lý bất cứ lúc nào, lại còn vừa hiếu thảo vừa thông minh.

Cảm thấy những nỗ lực của mình đã được đền đáp xứng đáng, Temuran xoay người.

“Một tuần nữa ta sẽ quay lại đón cậu đi. Trong khoảng thời gian đó, nếu cậu thay đổi ý định có thể từ chối bất cứ lúc nào. Tuy nhiên, hãy nhớ kỹ một điều: một khi đã đặt chân vào dinh thự, cậu sẽ không được phép rời đi cho đến khi công việc hoàn tất.”

Temuran tự mình mở cửa, bước ra ngoài và khuất dạng như không muốn bất kỳ ai đưa tiễn. Song, những thành viên trong gia đình cũng chẳng còn tâm trạng nào để chúc ông "thượng lộ bình an".

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận