• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tuyển sinh vào Học viện Ma thuật Alpheas

Chương 2: Lần đầu thấy ma thuật (2)

0 Bình luận - Độ dài: 2,917 từ - Cập nhật:

"Con thử lại lần nữa xem sao."

Bố Vincent lùi lại một bước. Shirone vẫn đứng im như phỗng, mắt không rời vết lõm trên thân cây.

Lúc này, Shirone cảm thấy một rung động nhẹ chạy dọc cơ thể.

Tiếp thu kinh nghiệm vào não thì là kiến thức, nhưng tiếp nhận nó bằng cơ thể thì gọi là trực giác.

Cầm rìu nghiêng góc một chút.

Kiến thức đơn giản này, vốn đã được truyền miệng qua biết bao thế hệ, mặc dù việc giải thích nguyên lý của nó hơi phức tạp. Và trong sự hiểu biết của Shirone, sự giác ngộ đó đang tiến hóa thành một hình thức mạnh mẽ hơn nhiều so với những gì Vincent từng hình dung.

"Cha ơi."

"Hửm?"

"Con chém một nhát có gãy không cha?"

"Hahaha! Con còn chưa được nửa đường nữa đấy, làm sao mà gãy được?"

"Lỡ như gặp may thì sao ạ? Biết đâu nó lại thành công thật đấy.”

May mắn không chặt gãy được cây. Nhưng bằng cách nhắm vào chỗ yếu của cây, một thợ đốn củi lành nghề đương nhiên có thể hạ nó chỉ trong vài nhát, tất nhiên không phải trường hợp tay mơ như Shirone.

"Được thôi! Cứ tin vào vận may của con trai cha vậy!"

Dù sao thì Vincent cũng chiều theo ý của con trai mình. Chỉ cần cậu bé có hứng thú với nghề sơn lâm thôi ông cũng mừng lắm rồi.

Cậu chém vào đúng chỗ cũ, nhưng lần này góc độ hơi xoay nhẹ một chút.

"Nếu con chém gãy được, cha cho con một điều ước nhé."

"Điều ước sao?"

Vincent hơi lo lắng. Nhỡ thằng bé đòi đi học thì sao? Nhỡ con bắt ông gửi con vào cái học viện gì đó thì chết.

"Lần này cha dẫn con đi thành phố bán hàng với cha nhé."

Vincent kinh ngạc trước mong muốn của con trai. Tuy nhiên, ông giữ vẻ mặt bình thản và chỉ đáp lại bằng một nụ cười.

"Chuyện nhỏ như con thỏ! Điều ước này của con được cha chấp nhận!"

Shirone cười tươi rói, nâng rìu bằng hai tay. Nụ cười trên môi cậu chợt vụt tắt sau đó một lúc, khiến Vincent cảm giác như có một hơi lạnh chạy dọc sống lưng. Shirone đang nhìn chằm chằm vào cái cây một cách quái dị. Dường như cậu đang nhìn điều gì đó mà không ai khác có thể thấy được.

Chiếc rìu vung lên. Lần này lại nhắm đúng vào vết cắt cũ, nhưng có thên một thay đổi nhỏ ở góc độ mà người bình thường không thể nhận thấy bằng mắt.

Rắc… rắc… RẦM!

Mắt Vincent trợn tròn khi một âm thanh như sấm nổ vang lên. Vết nứt sâu hoắm xuất hiện ngay tại chỗ chiếc rìu vừa chạm vào, rồi cái cây không chịu nổi sức nặng, đổ ầm xuống đất.

"Yay! Con làm được rồi!"

Vincent không thể tin vào mắt mình.

Cái mà Shirone vừa làm được được gọi là 'Lôi Vận', một kỹ năng truyền miệng được coi là huyền thoại trong giới thợ đốn củi. Đó là kỹ thuật mà bản thân Vincent hay những người ông biết cũng chỉ mới nghe nói chứ chưa có ai từng chứng kiến hay làm được.

Chắc chắn phải tồn tại một vị trí then chốt hay điểm yếu nào đó. Nó tồn tại với một xác suất cực kỳ nhỏ, phụ thuộc vào các biến số như hình dạng, trọng lượng hay cấu trúc khiếm khuyết. Để làm được điều đó một cách có ý thức thì chẳng khác gì mơ giữa ban ngày.

Nhưng đó là do nghề thợ săn hay tiều phu của họ chỉ tập trung vào việc kiếm sống. Trong thế giới của các kiếm sĩ, họ tập trung vào kỹ thuật vung kiếm, rèn luyện các kỹ năng với kiếm một cách bài bản và chuyên nghiệp hơn thì hiện tượng ‘Lôi Vận’ lại thường hay xảy ra. Tuy nhiên, các cao thủ kiếm thuật cũng không dám nghĩ đến việc dễ dàng thực hiện ‘Lôi Vận’ mỗi lần vung kiếm.

"Con làm được rồi! Con làm được rồi!"

Shirone vừa đạt được lời hứa với cha, cậu huơ tay múa chân, nhảy cẫng lên vì vui sướng. Có vẻ như việc sắp được vào thành phố khiến cậu vui hơn hẳn cái việc cậu vừa làm.

Đầu óc Vincent trống rỗng nhìn con trai đang phấn khích, trong lòng ông rối như tơ vò.

Ông cảm thấy chới với, không biết có nên nuôi dạy con mình thành một thợ đốn củi chuyên nghiệp hay không nữa.

__________

Vincent nắm dây cương điều khiển xe ngựa băng qua cổng thành, Shirone ngồi trong khoang hành lý, mắt lấp lánh vẻ phấn khích.

Vật liệu và tài nguyên được mang từ trên núi xuống chất đầy trong khoang hành lý nơi Shirone đang ngồi. Da thuộc cho các cửa hàng vũ khí, thịt cho chợ, còn các nhà thảo dược hoặc cửa hàng ma thuật thì dùng nội tạng động vật. Con đường khá dài, và họ cần phải bán hết hàng hóa của mình cộng với mặc cả. Việc đó sẽ mất khoảng 4 tiếng đồng hồ.

Khi đến chợ, Vincent túm lấy một túi thịt và nói với Shirone.

"Con phải quay về trước khi mặt trời lặn đấy."

"Cha đừng lo. Con nhớ đường mà."

"Con chỉ được đi trên đường chính thôi đấy. Không được đi lang thang vào nơi vắng người. Nếu có ai đó hỏi vì sao con chỉ có một mình, thì cứ chỉ tay vào cửa hàng gần nhất rồi bảo rằng con đang chờ cha."

"Cha đừng lo mà. Lần trước con đến đây có chuyện gì đâu."

Vincent cảm thấy hơi buồn vì dường như mình đang không dành đủ thời gian cho con trai, nhưng đó là điều không thể tránh khỏi vì kế sinh nhai của gia đình. Việc mua bán của họ đành phải như vậy đã.

Shirone trấn an người cha đang đầy lo lắng rồi rời khỏi khu chợ buôn bán. Vincent đoán con trai mình sẽ ghé qua những chỗ mà lũ trẻ thường lui tới, ví như sân khấu biểu diễn hoặc tiệm đồ chơi, thế nhưng, Shirone lại chẳng mảy may hứng thú với những nơi như vậy.

Nơi đầu tiên Shirone đặt chân đến sau khi bước ra khỏi khu mua sắm là thư viện lớn nhất ở Creas. Trái tim cậu bé đập thình thịch khi ngước nhìn tòa nhà đồ sộ và tráng lệ.

‘Tri thức.’

Phải chăng ở nơi đây đang lưu giữ toàn bộ kiến thức được ghi chép từ buổi bình minh của lịch sử?

Tự mình đến xem là cách duy nhất để làm thỏa mãn sự tò mò, nhưng thư viện là nơi cao cấp và chỉ có giới quý tộc mới được phép vào.

Hai cô gái ôm cuốn sách ra khỏi thư viện, Shirone vội vàng nép sang một bên.

‘Là quý tộc.’

Trên đời này có đủ loại người, và trong giới quý tộc cũng có những người tốt. Tuy nhiên, Vincent luôn đưa ra những lời dặn dò về giới quý tộc như thể họ là bọn quỷ ăn thịt nhai xương.

—Tuyệt đối không được nói năng xấc xược. Quý tộc luôn luôn đúng. Khi gặp phải cúi đầu.

Quý tộc có tiền bạc và quyền lực có thể dễ dàng ảnh hưởng đến cuộc sống của một gia đình thường dân.

Shirone không quan tâm quý tộc ghê gớm đến mức nào. Cậu chỉ đơn thuần muốn được đọc sách.

‘Tại sao thường dân lại không thể vào?’

Shirone tò mò, quyết định lén theo hai nữ sinh kia. Mặc dù chỉ có thư viện là nơi khơi gợi hứng thú nơi cậu, song sự tò mò về ranh giới phân cách quý tộc và thường dân khiến cậu muốn tìm hiểu.

Chừng 20 phút sau, khung cảnh xung quanh đã thay đổi.

Shirone quên bẵng cả mục tiêu ban đầu, cái không khí quý tộc tỏa ra từ các kiến trúc khổng lồ mọc lên san sát đã nhanh chóng làm lấn át suy nghĩ ban đầu của cậu bé. Trong số những tòa nhà đó, học viện được xem là tốt nhất có quy mô rộng lớn chẳng khác nào vài ngọn núi hợp lại.

Shirone dừng bước và đọc dòng chữ trên cổng chính.

Học viện Ma thuật Alpheas.

‘Ma thuật…’

Một từ duy nhất mà Shirone không thể hiểu một cách hoàn hảo.

Mặc dù thuật ngữ ấy xuất hiện trong vô vàn cuốn sách, nhưng không có cuốn nào diễn tả được các nguyên lý của nó một cách chính xác. Nếu không phải là một pháp sư, chẳng ai có thể thật sự giải thích cách ma thuật vận hành. Họ sẽ chỉ nhìn bạn như một kẻ ngạo mạn, là kiểu kiêu ngạo ngấm ngầm của đối với những người chẳng biết, bởi vì họ không phải pháp sư.

Tiếng quát phát ra từ người lính đang canh gác cổng.

"Gì thế?! Mi là ai?"

Khi nhìn rõ bộ quần áo cũ kỹ của Shirone, hắn xua tay như thể đang xua đi thứ gì đó bẩn thỉu hơn cả ruồi bọ.

“Biến mau! Đây không phải chỗ dành cho loại hạ đẳng như ngươi.”

"Cháu xin lỗi ạ!"

Shirone sợ hãi chạy biến. Người gác cổng dáng dấp cộc cằn trừng mắt nhìn chằm chằm, khiến cậu cảm thấy chân tay thoát lực.

Khi khuất khỏi tầm mắt người canh cổng, Shirone dừng lại, nhưng dù cậu đã chạy bao xa đi nữa, bức tường của học viện ma pháp vẫn không có dấu hiệu kết thúc.

Ngôi trường này rộng đến mức nào vậy chứ?

Đúng lúc đó, một giọng nói của ông lão vang lên từ bên kia bức tường.

"Nào, hôm nay chúng ta sẽ nói về ma thuật là gì."

"Không, con không muốn! Thầy cho tụi con xem ma thuật đi. Làm ơn đi ạ! Cho tụi con được xem lại lần nữa thôi mà!”

"Lửa! Cái phép lửa ấy, hiệu trưởng!"

Shirone nhìn chằm chằm vào cái cây đằng sau bức tường.Có vẻ như hiệu trưởng học viện đang dạy học dưới bóng cây.

Giọng nói lũ trẻ nghe có vẻ còn trẻ hơn Shirone. Giới quý tộc vốn đã được dạy dỗ từ khi sinh ra, nên điều đó đương nhiên chẳng có gì là lạ.

"Hohoho, chúng ta sẽ gặp rắc rối nếu đốt lửa trong học viện đấy. Nhưng bù lại, nếu các con trả lời đúng câu hỏi này, ta sẽ cho các con xem một trò ảo thuật thú vị."

"Yay! Câu hỏi là gì ạ? Thầy mau hỏi đi!"

Shirone tò mò lắng nghe.

"Khi học ma thuật, con cần tài năng gì nhất?"

Một khoảng dừng đã xuất hiện.

Đó là một câu hỏi khá chủ quan theo nhận định của Shirone, thế nhưng tất cả những đứa trẻ ấy đều được nhận vào trường khi còn nhỏ là nhờ tài năng ma thuật của chúng. Câu trả lời được chúng đưa ra một cách không ngừng.

"Sự nỗ lực ạ. Ma thuật nhiều đến mức dù có học cả đời cũng không hết, nên nỗ lực là quan trọng nhất."

Ngoài ra, còn có những câu trả lời hợp lý khác—như sự tập trung và trí nhớ, nhưng có vẻ như không câu nào thực sự làm hài lòng hiệu trưởng.

Ông ấy có lẽ đang mỉm cười vui vẻ?

"Tiền ạ. Để học ma thuật thì cần mua rất nhiều thứ."

Lũ trẻ bật cười ầm lên, cả tiếng cười của hiệu trưởng cũng hòa lẫn trong đó.

Cuối cùng, sau khi bọn trẻ đều trả lời, hiệu trưởng lên tiếng.

"Tài năng quan trọng nhất để học ma thuật là sự nhạy bén. Nói một cách đơn giản hơn thì đó là trực giác."

Lại thêm một khoảng dừng.

"‘Trực giác’ là gì ạ?"

Hiệu trưởng rên rỉ một tiếng, nhưng rồi giải thích với âm giọng dịu dàng.

"Trực giác là thứ chính xác cả hơn kiến thức, và nhanh hơn sự nỗ lực."

"Oaa! Vậy thì đó chẳng phải là ma thuật vĩ đại nhất sao ạ?"

"Haha! Ta đoán là có thể coi như vậy. Không, các con nói đúng. Trực giác là điểm khởi đầu của toàn bộ ma thuật tồn tại trên thế giới này. Một ví dụ nhé, các con có biết một cộng một bằng bao nhiêu không?"

"Đương nhiên là hai ạ."

Bọn trẻ đồng thanh trả lời, như thể chúng đang thắc mắc tại sao ông lại hỏi một câu hỏi ngớ ngẩn như vậy.

"Ta đã nắm được rồi. Vậy các con có thể giải thích tại sao một cộng một lại bằng hai không?"

"Hả? Đương nhiên là…"

Lũ trẻ đang líu lo đầy tự tin bỗng im bặt như tờ. Chúng băn khoăn không rõ nên mở lời ra sao, phải giải thích cái gì và làm sao để Alpheas hiểu được.

Alpheas mỉm cười.

"‘Trực giác’ chính là cái cảm giác kỳ lạ mà hiện giờ các con đang cảm nhận đấy. Ngày xửa ngày xưa, có một thời điểm con người không biết một cộng một bằng hai. Nhưng điều đó đã được chứng minh bằng rất nhiều kiến thức và nỗ lực. Tuy nhiên, không phải các con hoàn toàn hiểu được một cộng một là hai mà chẳng cần trải qua quy trình ấy sao?"

Shirone từ từ đắm mình vào câu chuyện. Những đứa trẻ phía sau bức tường cũng vậy, chắc hẳn chúng đang ngẩn người ra, lắng nghe từng lời một.

"Ma thuật là một hiện tượng xuất phát từ hư vô. Tương tự như cách các con biết đáp án là hai cho dù các con không hề biết một cộng một bằng hai. Một người dành nỗ lực và kiến thức để tìm hiểu ra nó, trong khi một người khác lại tự nhiên hiểu và nhận ra nó một cách dễ dàng. Do đó, để hiểu được những quy tắc cụ thể nào đó, trực giác chính là con đường nhanh nhất."

"Vậy có nghĩa là tụi con không cần phải học hay cố gắng nữa ạ?"

"Hohoho, vậy sao? Hóa ra lại thành ra như thế à? Nhưng thật lòng mà nói… đó là sự thật đấy."

Việc lẽ thường hợp với ý mình là điều bình thường, nhưng trong một số trường hợp, nó là lẽ thường vì nó dễ hiểu. Khi đề cập đến thực tế tàn khốc ấy, Shirone có thể cảm nhận được áp lực mà hiệu trưởng đang mang.

“Vậy có nó thì tụi con không cần phải đi học nữa đúng không thầy?”

"Ha ha. Trực giác không phải là thứ có thể có được chỉ bằng một cái búng tay. Chúng ta biết một cộng một bằng hai là do các học giả đã tốn nhiều năm để chứng minh điều đó. Tuy nhiên, có những trường hợp một người có thể nhận ra câu trả lời đúng mà không cần kinh qua quá trình đó, đương nhiên. Những người như thế, ta sẽ gọi họ là thiên tài."

"Mẹ con bảo con là thiên tài."

"Ta chắc chắn điều đó không sai đâu. Mỗi con người sinh ra đều có tài, nếu họ mài giũa tài năng đó của mình thì ai cũng có thể trở thành thiên tài."

—Ai cũng có thể trở thành thiên tài.

Một cảm giác nghẹn ứ xuất hiện trong cổ họng Shirone ngay lúc cậu nghe thấy điều ấy. Sự choáng ngợp bao trùm lấy cậu.

Thế nhưng liệu điều đó có thật không? Liệu cậu có cơ hội để trèo qua bức tường cao chót vót đó không?

"Đúng thế. Kia rồi, cậu bé đứng sau bức tường. Ta muốn nghe ý kiến của con."

Shirone giật mình lùi lại.

Nên bỏ chạy hay trả lời? Nhưng trong vấn đề thế này thường dân như cậu có quyền trả lời sao?

"Đừng sợ. Hãy tiến lại gần hơn đi. Ta muốn được nhìn rõ khuôn mặt con."

Bước đi về phía bức tường như thể bị thôi miên, tim Shirone đập thình thịch. Dù chưa hiểu hết mọi thứ trong đời nhưng cậu có cảm giác rằng nếu không vượt qua bức tường ấy ngay lúc này, cậu sẽ vĩnh viễn không bao giờ có cơ hội khác.

Shirone trèo lên bức tường. Hiệu trưởng Học viện Ma pháp Alpheas quan sát cậu với nụ cười trên môi.

Một ông lão tóc trắng hiện ra trước mắt cậu khi Shirone đã trèo qua bức tường, trông khá đỗi bình thường. Nhưng thực ra, ông là một pháp sư cấp 4 được vương quốc công nhận. Ở các quốc gia khác, ông nổi tiếng bởi uy tín của mình.

Alpheas ngồi trên một tảng đá, vẫy tay.

"Tới đây đi. Con đến đây để làm bạn với ta sao?"

Sau khi có được sự tự tin nhờ lòng tốt của ông ấy, Shirone đã nhảy qua bức tường và tiến vào học viện. Đúng như đã đoán, những đứa trẻ trạc tuổi với Shirone đang ngồi thành một vòng tròn ngay dưới bóng cây.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận