• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tuyển sinh vào Học viện Ma thuật Alpheas

Chương 4: Lần đầu thấy ma thuật (4)

0 Bình luận - Độ dài: 2,914 từ - Cập nhật:

Shirone nghe được rất nhiều âm thanh, giác quan cậu cảm nhận được những thứ vượt xa hơn cả điều kỳ diệu trong sách. Nhưng cậu không nói toàn bộ với Alpheas.

Khoảnh khắc khát vọng bấy lâu vừa được chạm tới, mọi suy nghĩ đã bị thực tại kéo trở lại và cảnh báo về hiểm họa nếu cứ tiến xa thêm.

Có lẽ Shirone vẫn chưa thực sự mở được Tinh Linh Vực, bởi đến tận giờ khắc này cậu vẫn không thể định nghĩa rõ ràng Tinh Linh Vực là gì.

Cơ thể cậu như đang tan rã thành vô số hạt li ti rồi khuếch tán ra khắp nơi. Khi các giác quan nở rộ như hoa mùa xuân, vô tận âm thanh, màu sắc và mùi hương tràn ngập khắp tâm trí. Trước khung cảnh thế giới kỳ vĩ vượt xa nhận thức thông thường của ngũ quan, Shirone không khỏi run lên vì kinh ngạc. Cùng lúc đó, một chân lý sắc lạnh như Lôi Vận thình lình giáng xuống, khoét sâu vào trí óc non nớt của cậu.

Sự vô tận.

“Hu hu.”

Shirone không thể kiềm chế cảm xúc của mình, nước mắt bất ngờ trào ra. Cậu nhắm mắt lao vút đi như một cơn gió. Bộ não trong trạng thái hưng phấn cực độ giải phóng một lượng adrenaline mạnh mẽ, đẩy cậu vào trạng thái gần như mất đi khả năng kiểm soát bản thân.

Đột nhiên mặt cậu đâm sầm vào thứ gì đó.

“Á!”

Shirone bịt mũi, té phịch trên đất. Khi đầu óc tỉnh táo trở lại, cậu nhận ra mình đang ở giữa con hẻm tối tăm và vắng vẻ. Một con hẻm là ví dụ hoàn hảo cho lời dặn tuyệt đối không được bén mảng tới gần của Vincent.

“Gì đấy? Đứa nào?”

Gã thanh niên bị Shirone tông vào lưng ngã nhào, vẻ tức giận bùng lên trong hắn. Những gã đàn ông phía trước trông như du côn bất hảo, nhìn chằm chằm Shirone như muốn ăn tươi nuốt sống.

Gã thanh niên vừa đứng dậy đã ngay lập tức lao tới siết cổ áo Shirone. Đôi mắt hắn híp lại đánh giá con mồi, khóe miệng nhếch lên đầy hiểm ác.

“Sao hả? Muốn gây sự à?”

“Không phải, cháu xin lỗi ạ!”

“Xin lỗi thôi hả? Khai thật đi. Ngươi là tay chân của bang lũ Sói phái đến đúng không? Khi nãy ngươi định đánh lén ta phải không?”

“Không! Không phải như vậy!”

Đám côn đồ nhìn thấy sự hoảng sợ trong mắt Shirone và và nở một nụ cười đầy ác ý. Thằng nhóc này ốm yếu như thỏ, trông nó còn chẳng có nổi chút sức phản kháng nào chứ đừng nói đến việc đánh đấm. 

Những đứa thế này ở khu phố đèn đỏ được gọi là "động vật ăn cỏ", là mồi của “động vật ăn thịt”. Cậu ta giờ chỉ còn run rẩy vì sợ hãi, chẳng khác gì con mồi sắp bị vồ lấy.

‘Há? Xem có gì đây này?’

Tuy mặc quần áo rẻ tiền nhưng khuôn mặt này lại rất xinh xắn. Những đứa thế này nếu quẳng ra chợ phía Nam, có thể bán được tới một đồng vàng, là "hàng" cao cấp. 

“Mấy người làm gì đấy? Có gì vui à?”

“Cô Amy!”

Đám côn đồ lang thang la to và cùng lúc quay lại.

Phía ngoài hẻm có một cô gái cỡ trạc tuổi với Shirone. Mái tóc đỏ buông xuống, che đi một bên mắt và người đó đang khoác lên mình chiếc váy có phần cổ cao.

“He he. Sao cô lại tới đây? Cô thấy chán nữa à?”

Gã đó xoa tay khúm núm hạ giọng hỏi. Đây là lẽ hiển nhiên với những ai biết được phía sau cô ta là gia tộc nào.

Karmis Amy.

Con gái nhỏ nhất của gia tộc Karmis, một trong những gia tộc thuộc hàng đầu trong giới quý tộc. Sinh ra đã ngậm thìa vàng, không có thứ gì muốn mà không có được. Nhưng chính cô lại cảm thấy cuộc sống dư dả ấy thật vô vị. Dạo gần đây, cô thường xuyên đến phố đèn đỏ để giết thời gian, tìm chút kích thích.

Tầng lớp quý tộc hạng nhất chỉ đứng sau Hoàng gia, nên đương nhiên đám du côn đường phố sẽ e dè. Hơn nữa, bọn du côn cũng rất thích Amy vì cô rất chịu chơi trong chuyện tiền bạc.

“Cô Amy, thằng nhãi này tính giết người. Bọn tôi định cho nó một bài học.”

Shirone lắc đầu nguầy nguậy.

“Không phải cố ý đâu, tôi vô tình đụng trúng thôi.”

“Láo thật! Ngươi nghĩ bọn ta ngu đến mức tin ngươi chắc??”

Gã to xác đấm mạnh vào bụng Shirone khiến Shirone chưa kịp bật ra âm thanh nào thì đã ngã lăn ra đất. Toàn thân cậu co rúm vì đau đớn, hơi thở bị nghẹn lại. Lần đầu tiên trong đời Shirone cảm nhận rõ sự đau đớn và khốc liệt của bạo lực.

“Ngươi phải đền tiền, đồ nhãi ranh! Mẹ ngươi đâu? Bà ta chỉ biết sinh ra kẻ ác độc như ngươi chắc đang thảnh thơi ăn bánh hử? Bảo bà ta tới đây!”

Shirone sững sờ. Cậu không thể hiểu nổi tại sao chúng lại có thể thốt ra những lời độc địa như thế, trong khi chính chúng cũng có mẹ. Thật độc ác.

“Ồ? Thằng này liếc ai đấy? Không hài lòng à?”

Khi Shirone vừa biểu lộ sự khó chịu, nhóm côn đồ lập tức lao vào tấn công cậu. Nhưng Shirone vẫn không biết tại sao chúng lại tránh đánh lên mặt cậu.

“Dừng đi. Đánh nữa thì nó chết đấy.”

Nhóm du côn lùi lại ngay khi Amy ra lệnh.

Shirone sợ hãi nhìn cô gái. Cậu thấy bản thân mình ghen tị với sự thản nhiên của cô, cảm giác như có một vực sâu vô hình giữa hai bên mang tên phân phận địa vị.

“Này! Không sao chứ?”

“Tôi, tôi không làm gì họ hết.”

“Ai hỏi câu đó? Tôi hỏi có ổn không.”

“Tôi không rõ, có lẽ có.”

Shirone muốn về nhà. Cô gái này có lẽ sẽ thả cậu về. Nữ giới dù sao cũng không hay đánh người mà. Cậu chỉ mong là cô ấy sẽ hiểu.

Amy quay lại nhìn lướt qua đám côn đồ và nói.

“Thế nào đây? Có trò nào vui không?”

Shirone nhìn Amy, ánh mắt chứa đầy sự tuyệt vọng và sợ hãi. Nhưng trên mặt cô ta chỉ hiện ra nụ cười như một đứa hư hỏng. Một tên trong đám gãi đầu, nói.

“Tụi này định vét hết đồ rồi bán nó vào nhà thổ, thưa cô.”

Mặt Shirone trắng bệch như bị rút máu. Nhìn khuôn mặt sợ hãi của cậu, Amy cảm thấy hơi tội nghiệp.

Nhưng dù gì thì cô cũng không có ý muốn giao du với lũ người thấp kém ở khu hẻm tồi tàn. Cô chỉ định dọa Shirone một chút rồi đuổi về nhà.

“Nếu bán cho nhà thổ thì cơ thể không được có khiếm khuyết, cởi quần áo của nó ra xem thử thì sao?”

Amy đưa ra gợi ý táo tợn. Trong giới quý tộc, trẻ em được giáo dục đặc cách và trưởng thành nhanh chóng hơn so với người bình thường, nên khi mới 12 tuổi đã biết những điều như vậy.

Họ cũng rất tò mò, muốn xem thử ‘thứ đó’ tận mắt.

‘Hơn nữa… cậu ta cũng đẹp trai.’

Cô không muốn đụng vào người lớn, cho tiền cũng không làm. Đúng lúc là, Shirone không chỉ ở độ tuổi phù hợp mà còn có gương mặt ưa nhìn. Trong khi phụ nữ tầng lớp dân thường phần hầu hết sẽ thích kiểu đàn ông to như gấu, thì Shirone chính là mỹ vị của quý tộc.

“Cởi ra xem. Nếu làm theo lời tôi, tôi sẽ cho về nhà.”

Shirone lặng người giữa những ánh mắt bao vây. Cậu không hiểu tại sao mình lại bị đối xử thế này.

“Này, cô Amy bảo cởi ngươi ra kìa! Hay ngươi thích bị đánh hơn?”

Tên lưu manh dọa nạt, nhưng Shirone không nhúc nhích.

Amy hơi lo lắng. Con nít quý tộc 12 tuổi đã được xem là trưởng thành, nhưng thường dân vẫn còn là trẻ con. E là nó đã mất kiểm soát, phát điên vì sợ hãi.

Shirone không loạn trí. Trái lại, cậu đang ở đỉnh cao của sự tập trung. Trong cơn kinh hãi tột độ, cậu vô tình gõ cổng bước vào Tinh Linh Vực.

Tinh Linh Vực hiện ra lần thứ hai có dáng vẻ khác hẳn so với lần đầu. Các thông tin lũ lượt tràn vào. Cậu cảm giác như ngay cả tiếng chớp mắt của lũ bắt nạt cũng vang lên rõ ràng trong tai mình.

Shirone để mặc tâm trí đi theo lối ra duy nhất trong thế giới tinh thần siêu nhạy cảm. Tận cùng con đường ấy, ký ức về phép thuật của Alpheas đang đợi.

Ý thức của Shirone tiếp nhận những dữ kiện bên ngoài như cảm xúc, giác quan, tinh thần, hành vi, thái độ và tư thế của Alpheas tại thời điểm đó. Khi hình ảnh thu được được phác họa rõ ràng, bản chất bên trong cũng dần được giải mã phần nào, dẫn đến sự hình thành bất ngờ của một khái niệm trong tâm trí cậu.

“Thằng điếc này! Cởi quần ra! Cô Amy muốn xem!”

Để mở và duy trì Tinh Linh Vực cần phải có sự tập trung cao độ và rất kỵ những tác động vật lý. Shirone gần như bị đẩy ra khỏi Tinh Linh Vực khi gã côn đồ túm cổ áo cậu lắc mạnh.

Amy lập tức hét lên và đưa tay khi nhận thấy luồng khí kỳ lạ bùng lên từ đáy mắt Shirone.

“Chờ đã!”

Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh.

Khi tâm trí đang lơ lửng giữa lằn ranh thế giới thực và Tinh Linh Vực, Shirone cảm thấy nguy hiểm và bản năng khiến cậu thay đổi hiện tượng bằng một ý chí kỳ lạ.

Bùm!

Một luồng gió đột ngột thổi bùng lên, mọi thứ trong con hẻm bị quăng lên cao. Những kẻ bắt nạt đã bị thổi tung, bao gồm cả Amy.

Toàn bộ đồ vật, từ hộp gỗ, đá tảng cho đến cả bụi bẩn, đều đã biến mất hoàn toàn, cứ như thể một cơn bão vừa quét sạch.

“Aaaaaa! Cứu với!”

Tiếng hét trên đầu làm Shirone thoát khỏi Tinh Linh Vực. Sau khi lấy lại tỉnh táo, con hẻm trong tầm nhìn hoàn toàn trống trải và tiêu điều.

Một lát sau, những kẻ bắt nạt đang ở trên độ cao cao hơn cả mái nhà bắt đầu rơi xuống với tiếng la hét.

Rầm! Rầm! Rầm! Rầm! Rầm!

Mặt đất vang lên những âm thanh da mông va đập nặng nề. Rơi từ trên cao khiến trọng lực tăng lên, tứ chi của những kẻ đầu tiên đáp đất đã gãy vụn.

“A… a…”

“Tay, tay tôi, chân tôi…!”

Chân cong queo theo hình thù kỳ quái, xương cánh tay đâm xuyên qua da cả 1 inch. Hiện trường liên tưởng đến hình ảnh những con rối gỗ bị quăng tứ tung.

Shirone câm nín, cậu chưa từng dự liệu rằng một phút cảm xúc nhất thời lại có khả năng dẫn đến một kết quả kinh khủng đến vậy.

Amy là người duy nhất đáp đất trong trạng thái lành lặn.

Dòng dõi quý tộc tôi luyện thân thể bằng chuỗi huấn luyện có nghiêm ngặt từ khi còn nhỏ. Nhất là những gia tộc hàng đầu.

Amy vừa túm vạt váy vừa nhảy xuống, bối rối nhìn Shirone.

“Ngươi… ngươi là ai?”

Những gì Shirone gây ra đã chứng minh lý do hiển nhiên vì sao pháp sư mọi người lại cho rằng là những thực thể đáng e ngại. Ngay cả bản thân người vốn tự tin vào năng lực vận động thiên bẩm như cô, cũng không thể chống đỡ nổi cơn lốc xoáy nổi lên chớp nhoáng.

“Trả lời! Ngươi học ma pháp ở đâu? Sao thường dân như ngươi…!”

Amy, bỗng im bặt rồi quay đầu nhìn về phía sau. Có đám đông đang tiến tới sau khi nghe thấy những tiếng kêu gào ban nãy. Nếu tin đồn về việc cô giao du với đám côn đồ bị truyền ra, gia tộc sẽ gặp với phiền phức nghiêm trọng.

“Chậc!”

Amy giơ một chân lên tường làm điểm tựa, đá vào đó để tạo lực đẩy. Nhờ sức bật của cả hai chân, cô phóng mình lên mái tòa nhà phía đối diện và nhanh chóng biến mất.

“A? Hả?”

Shirone nhanh chóng lẩn vào những con hẻm ngoằn ngoèo, cậu không thể làm gì khác. Nếu công chúng chứng kiến cảnh tượng này, mọi hành vi sai trái của những kẻ đó có thể sẽ bị bỏ qua. Thành phố này là nấm mồ cho kẻ yếu, sẽ không ai thèm để ý đến sự tồn tại của họ.

Shirone rẽ sang con hẻm khác để lẩn trốn. Cậu lao đi như gió để tìm cha, người duy nhất ở đây mà cậu tin tưởng.

Gia tộc Karmis.

Thực thể hùng mạnh của Vương quốc, đã bảo toàn thứ hạng cao nhất trong giới quý tộc suốt giai đoạn 200 năm.

Mặc dù chi chính nằm ở Creas, nhưng những cá nhân xuất chúng được họ bồi dưỡng lại thể hiện năng lực vượt trội không chỉ trong phạm vi vương quốc mà còn mở rộng ra toàn bộ lục địa.

Amy uể oải đẩy cửa vào. Cha cô, Karmis Shakora – một cựu chính khách đã giã từ sự nghiệp chính trị, rút lui về nhà chính – lúc này đang nghiền ngẫm đọc báo.

“Con về rồi.”

“Đi đâu về đấy? Lại trốn tiết à?”

Dù đã bước sang tuổi sáu mươi, Shakora vẫn giữ được vẻ ngoài trẻ trung, không hề xuất hiện dấu vết của tóc bạc. Dáng người cao, nhanh nhẹn và có khuôn mặt mang đậm nét trí thức. Thần thái thể hiện sự kiêu ngạo của quý tộc hàng đầu.

“Con học xong hết rồi. Chán chết.”

“Chán nên đi với lũ lang thang à? Dù có giỏi đến mấy nếu cứ chơi bời thì cuối cùng cũng tự bóp chết tiềm năng của mình. Đá thô phải dũa mới thành ngọc. Nếu cứ như thế có ngày khóc cũng không kịp.”

“Ôi trời! Lại cằn nhằn.”

Shakora khẽ bật cười. Ngang bướng y hệt mẹ nó, nhưng tài năng thì được truyền lại từ ông. Nếu biết rõ năng lực của mình là gì, la bàn sẽ tự chỉ về đúng hướng.

Đây là vận mệnh của thiên tài.

Amy định vào phòng thì dừng lại. Lời cằn nhằn của bố khiến cô nhớ lại sự cố xảy ra vào ban sáng.

‘Rốt cuộc tên đó là ai vậy?’

Dựa trên trang phục rẻ tiền và vẻ mặt hoảng sợ đó thì rõ ràng là thường dân. Khả năng một kẻ không phải quý tộc lại được tiếp nhận đào tạo chính quy từ trường học còn không cao bằng việc một gã mù chữ đọc vanh vách luận cương Đế vương thuyết pháp.

Nếu thế thì giải thích thế nào về ma pháp cậu ta đã thực hiện ở con hẻm?

Trùng hợp? Tài năng thức tỉnh? Khả năng cao nhất chỉ có thể là nằm trong trường hợp đó mà thôi. Lời của ông Shakora lại vang lên nhức nhối trong đầu.

-Nếu cứ như thế có ngày khóc cũng không kịp.

Amy mím môi. Mọi thứ trên thế giới này dễ dàng đến mức nhàm chán, tuy nhiên cô hoàn toàn không chấp nhận thất bại trước bất kỳ ai.

“Bố này.”

Shakora hạ tờ báo đang đọc xuống và điều chỉnh lại chiếc kính. Đứa con gái đang trong giai đoạn nổi loạn lại chủ động mở lời khiến ông bất ngờ.

“Ừ. Con có chuyện muốn nói à?”

“Ừm… cũng không phải con muốn lắm. Chỉ là thấy vài thứ hay ho thôi ạ.”

“Ồ?”

Shakora nhìn sang với ánh mắt thích thú. Con gái ông là đứa sáng dạ, học một biết mười, chắc chắn sẽ tỏa sáng rực rỡ trong bất cứ con đường nào nó chọn.

“Con nói đi. Bố sẽ giúp con hết sức.”

“Không, con không hẳn là muốn làm thật, chỉ là có hứng thú với nó thôi.”

“Ừ. Nếu con thích, bố sẽ giúp con theo đuổi hứng thú đó.”

Amy có hơi miễn cưỡng[note72589]. Thực tế là cô ấy hoàn toàn nhận thức được điều đó. Với uy quyền và tài sản của gia tộc, không thứ gì trên thế gian này nằm ngoài khả năng sở hữu của cô.

Đôi khi đó chỉ là mong muốn của một cô gái đương tuổi vị thành niên, muốn bố mẹ gánh vác những việc khó khăn thay cho mình.

“Ma thuật.”

“Hả? Con nói sao cơ?”

“Nếu bố biết ai ở học viện ma thuật thì xin giới thiệu con với họ.”

Ghi chú

[Lên trên]
입맛을 다셨다: Được dùng để chỉ khi mong đợi điều gì đó nhưng nhận về kết quả như không mong muốn.
입맛을 다셨다: Được dùng để chỉ khi mong đợi điều gì đó nhưng nhận về kết quả như không mong muốn.
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận