Tập 09 - After Story
❤️ Tương Lai Có Thể Đã Xảy Ra - Ayaka IF (1)
1 Bình luận - Độ dài: 11,548 từ - Cập nhật:
Giải đấu bóng rổ cuối cùng thời trung học.
Ký ức về khoảnh khắc giải đấu khép lại vì sự mất kiểm soát của Akemi, đến tận bây giờ khi đã là sinh viên năm ba đại học, vẫn còn gặm nhấm tâm hồn chúng tôi.
Người trong cuộc là Akemi và tôi.
Và hơn hết, là cô bé kouhai Shinohara-san.
Dù Shinohara-san có tha thứ cho Akemi, dù Akemi sau này có tin tưởng tôi đi nữa, thì chuyện hồi trung học cũng không thể nào coi như chưa từng xảy ra.
Nguyên nhân của cuộc cãi vã thì nhiều lắm, và tôi nhận thức được phần lớn những yếu tố đó là do mình.
――Cho nên, đây là sự chuộc tội.
Tôi cảm nhận được những hạt mưa phùn khẽ đập vào cửa sổ nhà thi đấu.
Tôi siết chặt hơn bàn tay đang đỡ lấy Shinohara-san.
Bên phía đối diện, kẹp giữa là em ấy, tôi có thể nhìn thấy gương mặt nghiêng của Hasegawa.
Dưới rổ bóng, chúng tôi đang hỗ trợ Shinohara-san ném bóng.
Shinohara-san đã bị tổn thương tinh thần bởi âm mưu của Akemi.
Đó là nguyên nhân khiến em ấy mắc chứng yips, đến cả việc ném bóng bình thường cũng không làm được nữa.
Vì vậy, bây giờ, chúng tôi muốn để em ấy tự mình quyết định.
Bởi vì điều đó chắc chắn sẽ giúp em ấy vượt qua quá khứ.
Hơi ấm của em ấy truyền qua lòng bàn tay tôi.
「……Phải, chính vì thế.
Tôi biết rằng nhận ra tình cảm này vào một ngày như hôm nay là không đúng đắn.
Nhưng không hiểu sao, trái tim tôi cứ gào thét rằng chỉ riêng điều này là không thể nhượng bộ.
Thứ không thể nhượng bộ.
Sự tồn tại này, đối với tôi lại quan trọng đến thế sao.
Tôi, rốt cuộc từ khi nào lại trở nên như vậy――」
Yuuta.
Không biết từ bao giờ, mình đã thích cậu rồi thì phải.
Lực từ đôi tay đang cùng Yuuta nâng đỡ bỗng buông lỏng.
Và rồi.
Quả bóng bật ra khỏi vành rổ, tạo nên một tiếng động.
Trái bóng rơi xuống khoảng không vô chủ, nảy lên vài lần rồi từ từ dừng lại, cuối cùng lăn sang tận sân bên cạnh.
「……Quả nhiên, không dễ vào như vậy nhỉ.」
Shinohara-san lè lưỡi một cách tinh nghịch.
Ánh nắng chói chang chiếu rọi xuống sân, mang theo hơi thở báo hiệu mùa mưa sắp kết thúc.
……Đừng có tạnh vào lúc này chứ, mưa ơi.
Yuuta chạy đi nhặt bóng.
Trong khoảnh khắc, chỉ còn lại hai chúng tôi.
Khi tôi định lên tiếng, Shinohara-san quay lại nhìn tôi.
Trong đôi mắt em ấy, ngọn lửa thách thức dành cho tôi đang bùng cháy.
……Phải rồi nhỉ.
Đây là trận đấu giữa Shinohara-san và tôi.
「Ayaka-senpai. Em sẽ không thua đâu ạ.」
「……Ừ. Chị cũng mong như vậy.」
Tôi tự hỏi lòng mình.
Bị kouhai khích lệ, tôi cảm nhận được tim mình đang đập rộn ràng.
……Không chỉ mình tôi thích cậu ấy.
Sự thật đơn giản và rõ ràng đó cho thấy thời hạn để tôi thổ lộ tình cảm với cậu ấy không còn nhiều.
Mong muốn như vậy.
Nếu là tôi của thường ngày, chắc chắn tôi sẽ nghĩ như vậy.
Dù đối phương là Shinohara-san, người mà tôi mang ơn, cũng không thay đổi.
Bởi vì Shinohara-san mong muốn tôi là “Mino Ayaka”.
Nhưng mà.
Trong lúc tôi đang suy nghĩ miên man, Yuuta mang bóng quay lại.
「Này.」
Nghe tiếng Yuuta gọi, Shinohara-san rời mắt đi.
「Làm cho đến khi vào thì thôi.」
「……Đương nhiên rồi ạ. Ayaka-senpai, nhờ chị ạ.」
「Còn anh thì sao?」
Yuuta lặng lẽ chen vào, Shinohara-san khẽ mỉm cười.
「Dĩ nhiên là cả Senpai nữa ạ. Senpai là điều hiển nhiên quá rồi.」
Cuộc trò chuyện thân mật.
Chắc hẳn khoảng thời gian hai người họ ở bên nhau mà tôi không biết đã rất đậm sâu.
Tôi cũng đoán được Shinohara-san thường xuyên ở nhà cậu ấy. Thời hạn để Shinohara-san thổ lộ tình cảm với cậu ấy có lẽ không còn xa nữa.
Nhưng, tôi lại có lý do khiến mình khó hành động.
Đó là sự ngần ngại với Reina-san, hoặc là thời gian cần thiết cho sự quyết tâm của tôi.
……Đương nhiên rồi, đây là lần đầu tiên mình thích một đứa con trai nhiều đến thế này cơ mà.
Đến mức phải mất một thời gian mới nhận ra đây là tình cảm yêu đương.
Trong lúc tôi tự nhủ với lòng mình như vậy,
「A!」
Shinohara-san thốt lên.
Tôi và Yuuta cùng dõi theo quỹ đạo của quả bóng được ném đi từ tay em ấy.
Đường parabol tuyệt đẹp làm rung lưới mà không hề chạm vào vành rổ.
Tiếng “xoạch” êm tai vang lên, như thể báo hiệu tương lai của Shinohara-san.
Đồng thời, cả tương lai của tôi nữa.
Trong đầu tôi, tương lai tốt đẹp và tương lai tồi tệ cùng lúc hiện ra.
……Mình có cảm giác biết được hành động sắp tới của Reina-san.
Và, đối với tôi, chờ đợi hành động của cô ấy là điều hợp lý.
Nhưng thời gian đã qua không thể quay lại.
Nếu Yuuta quyết định tình cảm của mình trước khi tôi hành động, lựa chọn của tôi sẽ chỉ còn lại một.
Biết vậy rồi, nên chờ đợi hay hành động đây.
Trước mắt tôi, Shinohara-san giơ hai tay lên trời với một khí thế như sắp nhảy chồm lên người Yuuta.
「Senpai, em làm được rồi! Vào rồi, vào rồi!」
「Ừ, chúc mừng nhé. Đây là kết quả của việc em nói muốn vượt qua chứng yips đấy.」
「Ồ…… Nghe anh nói vậy, em cảm thấy mình hành động đúng đắn rồi. Cảm ơn sự hợp tác của hai người……」
Lời nói của Yuuta khiến tôi chớp mắt.
Trong tình huống rõ ràng là nếu không hành động thì sẽ không có kết quả.
Có lẽ bây giờ, chính là lúc đó.
「……Cậu nói hay thật đấy nhỉ.」
Khi tôi thì thầm, Shinohara-san gật đầu lia lịa.
Yuuta đáp lại một cách ngượng ngùng, 「Đến cả em cũng đừng có tâng bốc anh nữa.」
「Tại vì—, đúng là như vậy mà!」
Shinohara-san nhìn Yuuta bằng đôi mắt lấp lánh.
Yuuta cũng nhìn Shinohara-san với vẻ mặt dịu dàng.
――A, ra là vậy.
Tôi nhận ra sự phán đoán của mình đã quá non nớt.
Chắc hẳn tôi đã có chút tự mãn.
Dù cho có người con gái khác thân thiết với Yuuta, miễn là cậu ấy không đi sai đường, tôi vẫn có thể ủng hộ.
Tôi đã nghĩ như vậy là được rồi.
Vậy mà khi nhận ra tình cảm trong lòng này, tôi không thể giữ vai người tốt được nữa.
Tôi cũng đã nói với cậu ấy rồi, tôi vốn không phải người tốt gì.
……Tính cách có vấn đề, người ta hay nói vậy quả không sai.
Chắc hẳn tình cảm của Yuuta đã dần được định hình.
Chính vì thế, tôi cảm ơn một người nào đó không quen biết.
Cảm ơn vì đã cho tôi nhận ra.
Rằng tôi không còn nhiều thời gian nữa.
Ping pong.
Tiếng chuông cửa vang lên vào giữa trưa, tôi ngồi nhỏm dậy.
Gần đây, việc bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa đã trở thành chuyện thường ngày.
Hôm nay, nếu không có tiếng chuông này, có lẽ tôi đã uể oải thêm một tiếng nữa, nên ngược lại còn thấy hơi biết ơn.
Một người theo chủ nghĩa coi trọng thời gian một mình như tôi, cũng có những ngày cảm thấy biết ơn như vậy đấy.
Tôi chậm rãi đi ra cửa rồi mở ra.
「Yo.」
「……Hả?」
Người đứng đó là Ayaka.
Tôi đứng hình mất vài giây, rồi nhớ lại trang phục của mình.
Áo ba lỗ trắng, kết hợp với chiếc quần đùi từng dùng làm đồng phục thể dục thời cao trung.
Ayaka nhìn xuống, rồi mở miệng với vẻ thích thú.
「Ahaha, bộ đó trông hoài niệm thật đấy nhỉ.」
「Ahaha, hoài niệm… cái đầu cậu ấy!? Sao tự dưng lại đến đây, hôm nay là thứ Bảy mà!?」
Nếu quan sát kỹ, trang phục thường ngày của Ayaka hôm nay có vẻ sang trọng hơn mọi khi.
Áo không tay màu đen, khoác thêm chiếc áo len trên vai, cổ và tay đeo phụ kiện mảnh mai. Độ bóng mịn tinh tế toát lên vẻ thanh lịch, trông như người mẫu hay thấy trên Instagram.
Và cả lớp trang điểm được đầu tư kỹ lưỡng. Rõ ràng đây là kiểu trang điểm đi chơi chứ không phải để đến trường, với mối quan hệ lâu năm của chúng tôi thì tôi biết chắc.
Không biết có phải Ayaka hiểu lầm ánh mắt của tôi là đang khó chịu không, cô ấy khoanh tay lại.
「Sao nào, không được à?」
「Không, cũng không phải là không được. ……Trông cậu lấp lánh quá nhỉ, lát nữa đi đâu à?」
「Ể?」
Ayaka hơi ngượng ngùng nhìn đi chỗ khác, rồi kéo thẳng vạt áo.
「Không đi đâu cả. Hôm nay tớ đến nhà cậu là chính mà.」
「Hả? Nhà tớ là chính à?」
「Chính ơi là chính.」
「Định ở cả ngày à?」
「Ừm thì. ……Vậy, tớ vào được không? Dĩ nhiên là không miễn phí đâu nhé.」
Nói thêm câu đó, Ayaka khẽ giơ tay lên.
Trong chiếc túi tote treo trên cánh tay cô ấy có vài chiếc túi siêu thị.
「Gì đây?」
「Nguyên liệu cho những món ăn hợp khẩu vị cậu đấy. Nói là đến để nấu ăn cũng không ngoa đâu.」
「Vào đi!」
「Làm phiền nhé.」
Ayaka mỉm cười, khóe miệng nhếch lên, rồi bước một bước về phía trước.
――Cảm giác không ổn.
Tôi bất giác chặn đường cô ấy.
Ayaka, người sắp bước qua ngưỡng cửa, đột ngột dừng lại, nhíu mày hỏi, 「Gì thế?」
「Ayaka.」
「Hửm?」
「……Cậu thật sự đến để nấu ăn à? Tớ thì món nào cũng hợp khẩu vị, nhưng sao lại phải cất công thế?」
Trước câu hỏi ngây ngô của tôi, Ayaka im lặng vài giây.
Nhưng rồi, sau khi “ưm” một tiếng suy nghĩ, cô ấy trả lời.
「……Vì tớ muốn ăn cơm cùng cậu?」
「Đừng hỏi ngược tớ chứ.」
Ayaka khẽ thúc vào ngực tôi.
「Được rồi mà, nếu không phải ở nhà thì cũng là chuyện thường thấy thôi. Nào, tránh ra, tránh ra.」
「Vì ở nhà nên tớ mới hỏi chứ…… Thiệt tình, hôm nay cậu ép người quá đấy.」
Cảm giác không ổn vẫn chưa tan biến, nhưng tôi cũng không tìm được lý do nào để ngăn cản thêm.
Khi tôi lùi lại, Ayaka thật sự bước vào nhà.
Từ khi bắt đầu sống một mình, thỉnh thoảng Ayaka cũng có ghé qua, nhưng số lần mời vào trong nhà chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Gần đây nhất là lúc được cô ấy chăm sóc, nhưng đó là vì tôi bị cảm.
Thấy Ayaka lập tức vào bếp, tôi bất giác hỏi.
「Ayaka, có chuyện gì à?」
「Ể? Không có gì cả.」
Ayaka quay lại nhìn tôi.
Với vẻ mặt ngơ ngác, cô ấy thành thạo buộc tạp dề quanh eo.
Chuyện lùm xùm với Akemi mới giải quyết được vài ngày.
Tôi đã lo lắng không biết có chuyện gì không hay xảy ra mà tôi không biết không, nhưng có vẻ là tôi nghĩ nhiều rồi.
「Vậy à. Thế thì tốt.」
「Vậy sao?」
Ayaka đáp ngắn gọn, rồi buộc tóc ra sau.
Hình ảnh cô ấy mặc tạp dề, buộc tóc đuôi ngựa mà tôi từng thấy khi đến nhà cô ấy. Nhìn ở nhà mình lại có một cảm xúc khác hẳn.
「Này, cậu thích món gì ấy nhỉ? Món ăn ấy.」
「Trứng Benedict.」
「Hể, ra vẻ quá nhỉ.」
「Tại sao!?」
Trứng Benedict là món trứng mà Shinohara đã làm cho tôi vào thời điểm con bé bắt đầu thường xuyên lui tới nhà tôi.
Từ đó đến giờ tôi vẫn muốn ăn lại, nhưng nhờ Ayaka làm thì có vẻ như đang so sánh với món của Shinohara, có lẽ hơi xấu tính. Hai người họ có khi lại càng hăng máu hơn, nhưng chính vì thế mà đây là món nên tránh.
「Vậy thì thôi món đó đi. Nếu là cà ri hoặc súp miso thì tớ biết ơn vô cùng. Tớ thích hương vị gia đình ấy mà. Súp miso, cà ri, thêm một phần súp miso nữa!」
「Okê, món hầm nhé.」
「Nghe tớ nói không vậy!?」
Thấy tôi sửng sốt, Ayaka bật cười.
「Đùa thôi. Ừm nhỉ, cơm với súp miso, cá saba kho miso, rau luộc, và trứng Benedict nhỉ. ……Chỉ có trứng Benedict là lạc quẻ quá.」
「Ủa, cà ri đâu? Trong đầu tớ đó là món chính mà.」
「Ăn cà ri buổi sáng trong đầu tớ thấy nó cứ sai sai. Vì sức khỏe, cà ri để bữa tối nhé.」
Tôi vừa khoác chiếc áo hoodie có thiết kế khá hơn một chút, vừa nói, 「Này này.」
「Cậu thật sự định ở đến tối à? Ayaka hôm nay rảnh cả ngày sao?」
「Hiện tại thì tớ định vậy. Lúc nãy tớ nói rồi mà.」
Ayaka đáp lại tỉnh bơ, rồi nhanh nhẹn lấy nguyên liệu từ túi siêu thị ra.
「……Mà, cậu ở thì ở cũng được.」
Ayaka ở nhà tôi cũng không thấy khó chịu chút nào.
Chỉ là hơi căng thẳng khi ở cùng nhau dưới một mái nhà cả ngày thôi.
Chính tôi cũng thấy rào cản của mình trong việc cho người khác vào nhà đã hạ xuống. Phần lớn chắc là do cô kouhai tiểu ác ma kia.
Cô kouhai đó hôm nay có vẻ có hẹn, nên không phải lo chạm mặt cũng là một điều may mắn.
「Mà nói chứ, giữa trưa rồi mà cậu vẫn nói là bữa sáng, đúng là hiểu tớ thật. Quả nhiên là bị lộ chuyện vừa mới ngủ dậy rồi à.」
「Đương nhiên rồi, cậu nghĩ chúng ta quen nhau bao nhiêu năm rồi hả.」
Ayaka đáp lại với giọng điệu hết sức hiển nhiên.
Tính cả thời cao trung là năm năm.
Trong cuộc đời tôi, người có thể thân thiết lâu như vậy chỉ có Ayaka.
――Kể cả khi lớn lên rồi, cũng chiếu cố nhau nhé.
Thỉnh thoảng Ayaka lại nói như vậy, nhưng không cần cô ấy nói tôi cũng biết.
Tôi đã tự hỏi mình nhiều lần, liệu có muốn xem mối quan hệ vượt qua rào cản bạn thân sẽ như thế nào không.
Thật lòng, đến giờ tôi vẫn chưa tìm được câu trả lời.
Nhưng, không sao cả.
Mối quan hệ giữa tôi và Ayaka đương nhiên sẽ tiếp tục.
Dù cho sau này, có chuyện gì xảy ra đi nữa.
「Phải nhỉ. ……Là bạn thân mà.」
Ayaka thì thầm như vậy, rồi bật bếp.
Ngọn lửa bập bùng dưới đáy chảo chuyển từ màu đỏ thẫm sang màu xanh lam.
「Cậu, muốn mãi mãi là bạn thân với tớ sao?」
Giọng cô ấy nhỏ đến mức, nếu nói là không định cho tôi nghe thì tôi cũng tin.
Tôi dè dặt đáp lại.
「……Thì đương nhiên rồi. Tớ không biết khả năng từ bạn thân tụt xuống thành bạn bè bình thường là bao nhiêu, nhưng tớ muốn như vậy.」
「……Phải nhỉ.」
Ayaka nhìn xuống chảo, rồi mở miệng.
「Tớ nghĩ không có khả năng chúng ta quay lại làm bạn bè bình thường đâu. Ngay từ thời điểm đó đã là một tương lai mà cả hai không mong muốn rồi.」
「……Ừ-ừ, phải ha.」
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Lời thì thầm của Ayaka có một sức nặng đến như vậy.
Bởi vì giọng điệu đó như thể có điều gì đó muốn nói về mối quan hệ bạn thân.
Tôi đã ở bên Ayaka từ rất lâu, nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy diễn tả mối quan hệ của chúng tôi bằng một sắc thái tiêu cực.
Không, thực tế Ayaka có nghĩ tiêu cực hay không thì chưa chắc. Chỉ là vấn đề ở cách tôi nhìn nhận thôi.
Điều này khiến tôi vướng mắc chính ở việc liên tưởng lời thì thầm của Ayaka theo hướng tiêu cực.
Tôi di chuyển đến bên giường, một lúc sau mới đưa mắt nhìn về phía bếp.
Hình ảnh Ayaka nấu ăn, là cảnh tượng tôi đã từng thấy nhiều lần.
Lần đầu tiên là khi xem trong giờ thực hành nấu ăn.
Từ hồi cao trung, mối quan hệ của chúng tôi đã dần dần, và chắc chắn thay đổi.
Cảnh sắc phía sau tình bạn thân thiết.
Có lẽ không chỉ mình tôi suy nghĩ về cảnh sắc đó.
Giọng nói của Ayaka làm gián đoạn dòng suy nghĩ của tôi.
「Hể, cái này.」
Nhìn sang, cô ấy đang cầm một thứ quen thuộc từ kệ gia vị.
「Không phải sốt Hollandaise sao, có vẻ dùng được. Cậu biết món trứng Benedict đúng là bất ngờ thật, nhưng vốn dĩ cậu thích món đó à.」
「À—. Cái sốt đó tớ mua theo hứng thôi. Kết cục là gần như không dùng đến.」
Nói đúng hơn, tôi chưa dùng lần nào.
Người duy nhất dùng nó ở nhà tôi là Shinohara.
Lúc đó tôi mới quen Shinohara chưa lâu, vẫn chưa quen với việc con bé thường xuyên đến nhà.
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Trong một năm nay, các mối quan hệ của tôi đã thay đổi chóng mặt.
Nếu nói về những cuộc gặp gỡ mới, thì Shinohara Mayu quả thực là sự tồn tại mãnh liệt nhất.
Từ khi mới gặp, Shinohara luôn dùng nụ cười rạng rỡ, không hề cho thấy những chuyện đã xảy ra hồi trung học, để động viên tôi.
Vì vậy, tôi rất biết ơn.
Việc Shinohara đã có thể vượt qua quá khứ.
Việc Shinohara thực sự vượt qua được quá khứ, đối với tôi là một điều rất vui.
Để bày tỏ tình cảm của mình, tôi lên tiếng gọi Ayaka.
「Này.」
「Hửm?」
「Vụ của Shinohara ấy, tớ rất biết ơn cậu. Nhờ cậu mà con bé cũng phấn chấn hơn rồi.」
Ayaka cho dầu và thịt xông khói vào chảo, rồi nhìn tôi.
Đôi mắt to tròn nhìn thẳng vào tôi.
「……Về chuyện đó, người phải nói lời cảm ơn là tớ mới đúng chứ. Cả chuyện của cậu nữa, thật sự là tớ đã kéo cậu vào một trăm phần trăm. Ngược lại, tớ mới phải cảm ơn cậu vì nhiều thứ.」
「Không có chuyện đó đâu. Nói đúng hơn là tớ tự nguyện bị kéo vào thì có.」
「Để tớ cảm ơn một chút đi chứ. Cứ mang nợ mãi không hợp với tính tớ.」
Ayaka nói vậy mà không rời mắt khỏi tôi.
Nghe những lời đó, cuối cùng tôi cũng hiểu ra.
「A! ……Ra là vậy. Cậu đến là vì chuyện đó à.」
Tự dưng đến nấu ăn cho tôi, tôi đã nghĩ chắc chắn phải có lý do gì đó.
Shinohara thì theo một nghĩa nào đó, ưu tiên mong muốn của bản thân mà đột kích nhà tôi, nhưng Ayaka thì luôn biết ý tứ.
Thân thiết lâu như vậy mà gần như chưa từng cho vào nhà, là vì lẽ đó.
Mà có lẽ chỉ đơn giản là con bé không nảy ra ý tưởng đột kích nhà người khác một cách bình thường thôi. Shinohara cũng có phần hơi kỳ quặc.
「Chuyện đó là sao?」
「Không, là vì cậu không hợp với việc mang nợ nên mới đến ấy mà. Không cần phải để ý chuyện đó đâu.」
「Hoàn toàn khác nhé.」
「Hoàn toàn khác á!?」
Ayaka thẳng thừng bác bỏ lời nói của tôi.
Rồi cô ấy nhếch mép, nói tiếp.
「Việc tớ cảm ơn cậu là không sai, nhưng từ giờ trở đi, tớ không muốn nghĩ nhiều đến chuyện nợ nần giữa chúng ta nữa. Hôm nay tớ đến, lý do hoàn toàn là như đã nói ở cửa rồi.」
「Cậu ăn phải nấm độc ven đường à?」
「Thất lễ nhé, tớ không có ăn!」
Câu trả lời đầy khí thế của Ayaka ngầm phủ nhận khả năng đó là một trò đùa.
Nếu không phải đùa, thì cảm giác không ổn vẫn còn đó.
Ayaka thường ngày rất nhạy cảm với chuyện nợ nần.
Tôi không biết đã bao nhiêu lần cô ấy bao nước trái cây hay bữa trưa để trả nợ rồi.
Dĩ nhiên là tôi cũng đồng ý.
Chính vì có thể trả nợ một cách rõ ràng nên cũng có mặt dễ nhờ vả, vì vậy quyết tâm vừa rồi của Ayaka khiến tôi hơi bối rối.
Như đoán được suy nghĩ của tôi, Ayaka khẽ thở dài.
「Này nhé, tớ không ép cậu phải suy nghĩ như vậy đâu. Chỉ là tớ cố gắng không nghĩ đến thôi.」
「Không, tớ bình thường cũng đâu có nghĩ đến chuyện nợ nần gì đâu? Mà bình thường thì tớ là người được hưởng lợi gấp trăm lần cũng có phần đúng.」
Ayaka thản nhiên nhún vai.
「Vậy thì tớ nghĩ sao cũng là quyền của tớ chứ. Với lại, dù đã được cậu bao rất nhiều, nhưng lợi ích thực tế đối với cậu chắc chỉ là được chia sẻ bài giảng hay vở ghi thôi phải không. Dù có nợ hay không, cũng chẳng khác biệt gì lớn đâu.」
「Đối với một sinh viên lười biếng thì đó là điều vô cùng quý giá đấy……」
Ayaka không chỉ qua hết các môn, mà còn từng đạt điểm A cho tất cả các tín chỉ. Thành tích á khoa trong kỳ thi đại học cũng là một sự thật mà hầu hết những người xung quanh không biết.
Từ việc tự nhận thấy có sự chênh lệch khá lớn dù học cùng trường, tôi đã vô thức dựa dẫm vào cô ấy, đến mức Ayaka có quen với việc đó cũng không có gì lạ.
「Đối với tớ thì không tốn nhiều công sức đâu. Cho nên, không có nợ nần gì hết. Nếu bán rẻ cho người khác thì không nói, chứ với cậu thì rẻ chán.」
「Không liên quan đến việc có tốn công sức hay không, thực tế là――」
「Gì chứ. Bị nghi ngờ thật là mất lòng mà.」
「Không phải là nghi ngờ đâu mà!」
「……Quả nhiên có gì đó không ổn.」
Tôi cảm thấy hôm nay không phải là Ayaka thường ngày.
Nhưng cũng không phải là thay đổi tiêu cực, nên nhắc đi nhắc lại cũng thấy không đúng.
Thậm chí không thể phủ nhận khả năng tuần sau món nợ nấu ăn hôm nay sẽ tăng lên.
Bữa sáng là để thanh toán, nhưng bữa tối lại tính là nợ, kiểu logic kỳ quặc như vậy.
Trong lúc đang tự thuyết phục mình bằng suy nghĩ đó, Ayaka vừa vuốt tóc vừa nói.
「Với lại, dạo này cậu đâu có nghỉ học buổi nào đâu. Nhờ đó mà tần suất cho xem vở cũng giảm đi rồi.」
「Ừ thì, dạo này cũng đỡ hơn rồi.」
Số tín chỉ tôi đạt được khoảng tám mươi, nếu suôn sẻ thì từ cuối năm ba đến đầu năm tư là có thể tốt nghiệp.
Tất cả là nhờ Ayaka đã giúp đỡ mỗi khi tôi đi học muộn hay nghỉ học.
Nếu không có Ayaka, chắc chắn tôi đã phải kéo dài đến cuối năm tư.
Kết quả là khả năng lưu ban cũng rất cao.
Việc tôi có thể nhanh chóng phục hồi cũng chỉ là do duy trì được tình trạng mà những điều đó có thể phát huy tác dụng.
Việc tôi tốt nghiệp được, là nhờ có sự tồn tại của Ayaka.
「Vậy thì tốt rồi.」
……Không hiểu sao Ayaka có vẻ sốt ruột.
Lý do thì tôi không biết.
Nhưng dù sao thì nói lời cảm ơn một lần nữa cũng không thiệt gì.
Bình thường khi được bao ăn vì lý do nợ nần, cô ấy thường tỏ ra vui vẻ, nhưng hôm nay không hiểu sao lại có vẻ không hứng thú, thật kỳ lạ.
Nếu đã khác với mọi khi, thì tôi cũng nên nói ra suy nghĩ trong lòng mình nhiều hơn thường lệ.
「Này, Ayaka.」
「Hửm?」
「Tớ, lúc nào cũng biết ơn Ayaka đấy.」
「Vậy sao?」
「Đương nhiên rồi!」
「T-Tớ hiểu rồi.」
Ayaka gật đầu như bị khí thế của tôi áp đảo.
……Chẳng phải mình đã tự mãn rằng lòng biết ơn đã được truyền đạt rồi sao?
Chẳng phải mình đã học được bài học từ vụ của Reina rồi sao?
Phần lớn tình cảm, nếu không nói ra thì sẽ không thể truyền đạt được.
Tôi luôn được Ayaka đoán được suy nghĩ của mình, và tôi cũng thường xuyên hiểu được phần nào suy nghĩ của Ayaka.
Ngay cả trong mối quan hệ như vậy, tầm quan trọng của việc nói ra cũng không thay đổi.
Tôi nhận thức được điều đó, rồi chậm rãi mở miệng.
「Cảm ơn cậu vì đã luôn giúp đỡ tớ.」
Ayaka chớp mắt.
「……Lúc nãy tớ cũng nói rồi, tớ làm vì thích thôi. Chưa từng có chuyện gì đặc biệt giúp đỡ được cậu cả.」
「Không có chuyện đó đâu.」
「Có đấy. Ơn nghĩa, là những việc như tớ đã làm cho cậu hồi cao trung ấy.」
Tôi nhớ lại cảnh tượng năm hai cao trung.
Sự việc đã trở thành cơ duyên để tôi và Ayaka trở thành bạn thân.
Vụ việc Ayaka suýt bị cô lập bởi âm mưu của Sakakishita.
Dưới bầu trời xanh, những giọt nước mắt rơi từ đôi mắt Ayaka.
Đối với Sakakishita, mục đích cô lập Ayaka là để tạo tình huống có thể tỏ tình lần nữa, một mục đích ích kỷ.
Khi biết được nội dung đó, tôi đã đánh hắn.
Nhưng, hành động của tôi cũng chỉ có vậy.
Trong lúc Ayaka đau khổ, dù có ở bên cạnh, tôi cũng không tài nào tìm ra được manh mối giải quyết.
Tôi chỉ bùng nổ cảm xúc vào phút cuối cùng, chứ không trực tiếp giúp được Ayaka.
Cuối cùng, sự việc cũng chỉ được giải quyết bởi quyết định của chính Sakakishita.
Tôi không trực tiếp giải quyết, mà chỉ tạo ra cơ hội thôi.
Dù vậy, đối với Ayaka, như vậy là đủ rồi.
Nhưng mà.
「Nếu là ơn nghĩa như vậy, tớ cũng có đấy.」
「Gì cơ?」
「Vụ ở câu lạc bộ đó. Lúc gây chuyện với đàn anh ở 『Start』, Ayaka đã giải quyết giúp tớ mà, phải không?」
「Ừm, đúng là có tốn công hơn việc cho mượn vở một chút.」
Đó cũng là một trong những nguyên nhân sâu xa dẫn đến việc chia tay với Reina.
Thời điểm đó, có nghi ngờ các senpai năm tư sử dụng quỹ câu lạc bộ sai mục đích, dẫn đến sự đối đầu giữa đàn anh và đàn em.
Ngay cả những sự kiện vốn được trường đại học chi trả các khoản phí, họ cũng bí mật thu toàn bộ chi phí từ các thành viên câu lạc bộ, làm đủ mọi trò.
Những senpai lúc đó hoàn toàn không thừa nhận lỗi của mình, còn định loại trừ tôi, người đang nghi ngờ họ, ra khỏi câu lạc bộ, đó thực sự là một khoảng thời gian khó khăn.
Nếu Ayaka không dùng mối quan hệ với các senpai để lấy được đoạn ghi âm, có lẽ người rời khỏi câu lạc bộ đã là tôi.
「Lúc đó cảm ơn cậu nhé, vì đã giúp tớ. Nhờ cậu mà tớ có thể vui vẻ ở câu lạc bộ.」
「Người nói muốn nghe chuyện cũng là tớ mà. Đã trót leo lên lưng cọp rồi.」
「Lúc nào cậu cũng leo lên mà.」
「Tại tớ không thể bỏ mặc cậu được.」
Ayaka dừng tay nấu ăn, nhìn về phía tôi.
「Nhưng, chuyện đó cũng không có gì to tát đâu. Kết quả là đã làm cậu khổ sở mà.」
「Ể?」
「Nếu tớ làm tốt hơn một chút, cậu đã không phải chia tay với Reina-san.」
Tôi chớp mắt.
Trong lúc hẹn hò với Reina, đã có vài lần Ayaka gọi điện thoại để cố gắng giải quyết vấn đề. Cũng có lần bị Reina nhìn thấy thông báo đó.
Dù vậy, đó không phải là lý do để Ayaka phải bận tâm.
Tôi khẽ mỉm cười.
「……Không liên quan. Chuyện chia tay với Reina hoàn toàn là lỗi của tớ. Câu lạc bộ đó, nếu không có Ayaka thì còn tệ hơn nữa. Nghĩ đến việc không có cậu, tớ thấy rùng mình.」
「Người cứu vãn là Toudou-kun mà. Tớ chỉ ghi âm thôi.」
「Cho đến khi đạt được điều đó, cậu đã làm tất cả một mình mà. Còn phải đi mấy buổi goukon không muốn đi nữa chứ.」
Đã nhờ cô ấy tự mình hành động đến mức đó, sau khi vấn đề được giải quyết, tôi cũng không bị đòi hỏi bất cứ sự đền đáp nào.
Những lúc Ayaka bắt đầu nói chuyện nợ nần, thường chỉ là những chuyện không nghiêm trọng như vở ghi.
Lý do thì rõ ràng nhất.
Nghĩa là.
「……Vì cậu cả mà. Vì cậu, thì hầu hết mọi chuyện tớ đều có thể làm.」
Ayaka thản nhiên nói.
Trước những lời thẳng thắn đến vậy, tôi chỉ biết cười khổ.
Chỉ vì lý do đó thôi, Ayaka đã hành động.
Thỉnh thoảng hành động theo cảm tính, cũng là chuyện thường tình của cô ấy nhỉ.
Vậy thì khoảng thời gian này cũng có thể hiểu được.
Bây giờ cứ tạm gác lại, ưu tiên cùng Ayaka tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ này đã.
Có lẽ không ngờ tôi lại im lặng, Ayaka hơi ngượng ngùng mở miệng.
「……Phải có tinh thần như vậy thì mới vượt qua được tình huống đó chứ.」
Nói thêm câu đó, cô ấy quay lại bếp.
「Nào, tạm thời xong rồi đây――」
「Nooaaaaaa!?」
Tôi hét lớn.
Vì tập trung vào cuộc nói chuyện nên hoàn toàn không để ý.
Từ phía sau lưng Ayaka, một làn khói xám xịt bốc lên.
「Kyaaaaaa!?」
Tiếng hét thất thanh hiếm thấy vang vọng khắp phòng.
Mùi thịt xông khói cháy khét xộc vào mũi hai chúng tôi.
◇◆◇◆
「Chà, đến Ayaka mà cũng thất bại cơ đấy.」
Ayaka cười khổ.
「Đương nhiên là có rồi. ……Nhưng đây là lần đầu tiên tớ làm cháy đến mức này.」
Ayaka có vẻ rất không hài lòng với thất bại của mình, vừa nhíu mày vừa trả lời.
Trên chiếc bàn thấp là cơm trắng trông như đang tỏa hiệu ứng lấp lánh, súp miso, cá saba kho miso, rau luộc.
Và thứ than đen kịt đáng lẽ phải được kẹp trong món trứng Benedict. Tàn dư của thứ từng là thịt xông khói.
「……Để tạo màu sắc ấy mà.」
「Nhưng màu này là xa nhất rồi đấy.」
Tôi đặt vật thể từng là thịt xông khói lên chiếc đĩa nhỏ Ayaka đã chuẩn bị.
「Bỏ đi thì tiếc quá. Dù là lỗi của tớ.」
「Cậu nghiêm túc quá đấy. À không, khoan đã, có khi nào cậu quen với việc này rồi không? Ở nhà cũng hay tạo ra cả núi đồ cháy khét chứ gì!」
「Nếu cậu còn nói thế, chỗ súp miso còn thừa tớ sẽ ăn một mình đấy.」
「Xin lỗi, tớ biết tài nấu nướng của cậu rồi! Khỉ cũng có lúc ngã cây!」
「Ai là khỉ hả!?」
「Là tục ngữ mà!?」
Ayaka ngoảnh mặt đi,
「A, phải rồi.」
Như nhớ ra điều gì, cô ấy thốt lên, rồi dùng đũa gỡ miếng cá saba kho miso.
Rồi gắp một miếng, đưa đến miệng tôi.
「Đây.」
「Hể?」
「Há miệng ra.」
「Tại sao?」
Ayaka làm vẻ mặt cực kỳ bất mãn.
「Là 'a~h' đó, cậu hiểu không hả? Cậu làm đàn ông bao nhiêu năm rồi?」
「Hai mươi năm rồi, nhưng bị cậu làm thế này là lần đầu tiên thì phải.」
「Há ra.」
「……A~~hh.」
Bị khí thế áp đảo, tôi phản xạ há to miệng.
Miếng cá saba không tanh tan chảy trên lưỡi, vị ngon của miso lan tỏa khắp khoang miệng.
「Ngon quá……」
「……Vậy à. Tốt quá rồi.」
Ayaka dịu mắt xuống, lại dùng đũa gắp một miếng nữa.
Tôi lại há miệng, đón lấy miếng cá saba đang tiến lại gần.
「Khoan đã!」
「? Gì thế?」
Tôi bất giác ngăn Ayaka lại khi cô ấy gắp miếng thứ ba.
「……Cậu định đút hết cho tớ ăn kiểu đó à?」
「Không thích à?」
「Không ăn ngon được. Còn chưa nói “Itadakimasu” nữa.」
「Vậy thì bình tĩnh lại đi.」
「Không phải cứ giữ bình tĩnh là được đâu nên tớ mới nhờ mà?」
Nghe tôi phản bác, Ayaka lập tức nhìn đi chỗ khác.
Không biết từ lúc nào, khoảng cách vật lý đã quá gần.
Tôi lùi lại vài centimet, rồi quay lại đĩa của mình, nói 「Itadakimasu」.
Vừa cảm nhận ánh mắt của Ayaka, tôi vừa lặng lẽ thưởng thức món ăn.
Hương vị như làm ấm lòng từ tận đáy tim.
Từ khi gặp Shinohara, cơ hội ăn những món ăn lành mạnh từ sáng sớm đã tăng lên.
Món ăn nhà làm không chỉ có hương vị, mà còn có thứ gì đó thấm sâu vào tâm hồn.
Món ăn của Ayaka cũng vậy.
Khi tôi chuyển ánh mắt để nói lời cảm ơn một lần nữa, Ayaka lại nhìn đi chỗ khác.
Không phải ngẫu nhiên, mà là hành động như thể tránh giao mắt với tôi.
「……Này Ayaka, hôm nay cậu lạ thật đấy. Tự dưng đến nhà, làm cháy đồ ăn, thỉnh thoảng mắt lại đảo đi đâu ấy.」
「Đ-Đồ ăn thì không liên quan chứ.」
「Vậy thì ngoài cái đó ra là có liên quan phải không.」
Nghe tôi nói vậy, Ayaka nhìn chằm chằm lên trời, giữ im lặng.
Nhưng có lẽ không chịu nổi bầu không khí im lặng kéo dài của tôi, cô ấy thở dài như đã chấp nhận.
「……Nhìn thẳng vào cậu làm tớ ngượng đấy.」
「C-Cách trêu chọc đó cũng khác mọi khi nữa. Thường thì những lúc không liên quan gì hơn――」
「Là thật mà.」
「Đấy, thấy chưa? ……Thật á?」
「……Ừ.」
Ayaka lặng lẽ vén mái tóc dài qua tai.
Vài sợi tóc đen nhánh như lụa rủ xuống má từ vành tai nhỏ nhắn.
Tôi bất giác nuốt nước bọt.
「…………Ayaka, cậu nói gì vậy?」
「…………Tớ cũng biết là hơi đột ngột. Tớ, bắt đầu thấy thích cậu rồi.」
「Tớ thì vốn dĩ đã tốt rồi mà.」
「Đúng là vậy, nhưng khác cơ. Ý tớ bây giờ là với tư cách một người khác giới.」
「Với tư cách người khác giới hở?」
「Quan hệ nam nữ. Đối tượng yêu đương.」
Trước câu trả lời ngắn gọn, tôi mở to mắt.
Vô số suy nghĩ chạy loạn trong đầu, rồi tan biến trước khi kịp thành hình.
「Cậu nói thật đấy à? Đùa kiểu đó ác lắm đấy.」
「…………Trông giống đùa lắm à?」
Ayaka quay lại nhìn tôi.
Hình ảnh của tôi phản chiếu trong đôi mắt tựa đá obsidian của cô ấy.
Má cô ấy ửng hồng, khóe miệng dường như hơi run run.
Cuối cùng――cuối cùng tôi cũng hiểu ra, Ayaka đang nói thật.
Ayaka nói thật.
Rào cản mơ hồ tồn tại trong mối quan hệ của chúng tôi, cô ấy đang cố gắng vượt qua nó.
Cảnh sắc phía sau tình bạn thân thiết.
Để nhìn thấy nó, cô ấy đã chấp nhận rủi ro.
「…………Không, nghi ngờ vẫn chưa tan biến hẳn.」
Khả năng Ayaka nói dối, nói đùa quả thực đã biến mất.
Bởi vì Ayaka không phải kiểu người tùy tiện làm tôi nghiêm túc rồi vượt qua giới hạn.
Nhưng, nghi ngờ rằng đây chỉ là một phút xao lòng nhất thời, vẫn còn đó rất nhiều.
Đương nhiên rồi.
Chúng tôi đã là bạn bè một thời gian dài, cho đến tận tháng Sáu năm ba đại học này, vẫn luôn là bạn thân.
Khả năng tôi thích Ayaka, dù nhỏ nhoi, tôi cũng đã nhận ra.
Đặc biệt là gần đây, việc hoàn toàn không ý thức cô ấy như một người khác giới là điều không thể, nhưng tôi tin rằng mối quan hệ bạn thân là tốt nhất, và đó là nhận thức chung của cả hai.
Chính vì thế, về mối quan hệ xa hơn với Ayaka, tôi chỉ suy nghĩ chứ không có hành động cụ thể nào.
Nhưng, trong mắt Ayaka không có sự dối trá.
Không mơ hồ đến mức có thể nói là xao lòng, điều đó nhanh chóng truyền đến tôi.
……Lý do gì để Ayaka thích mình chứ.
Mình, một thằng con trai gần đây mới bắt đầu tự lo cho bản thân.
Mình bây giờ, hoàn toàn không xứng với Ayaka.
「Không giống đùa chút nào.」
「Phải không.」
「Nhưng, tại sao tự dưng lại nói ra chuyện đó?」
「……Ai biết được. Tớ, quyết định hành động rồi mới suy nghĩ.」
「Cho nên, căn bản là tại sao?」
「Không biết.」
Ayaka đáp gọn lỏn, rồi lặp lại một lần nữa, 「……Không biết.」
Rồi cô ấy mím môi như đang nhớ lại, tiếp tục nói.
「Tớ, vẫn chưa sắp xếp được tình cảm của mình nữa. Cho nên dù có bị yêu cầu giải thích một cách logic, thật lòng cũng khó lắm. Khác với lúc đi du lịch suối nước nóng, tớ……」
Nhưng lúc đó, Ayaka đã chủ động với tôi. Nhưng nền tảng của hành động đó, chắc hẳn là có ý nghĩa xác nhận mối quan hệ với tôi.
Còn hôm nay, hoàn toàn là kết quả của việc làm theo tình cảm sao?
Vậy thì giống như, thật sự.
「Chuyện này, đừng nói với ai nhé.」
Nói rồi, Ayaka đứng dậy.
「Tớ hiểu là đối với cậu chuyện này như sét đánh ngang tai. Nhưng, hôm nay tớ muốn nói. Vì nếu không phải hôm nay, có lẽ sẽ không được.」
「……Tớ không nói với ai đâu. Nhưng quả nhiên, tớ không thể hiểu ngay được. Thật lòng, tớ cũng hoàn toàn chưa theo kịp tình cảm của mình, cũng không biết tình cảm đó của Ayaka có thật hay không nữa. Dù tớ không nghĩ đó là đùa.」
Nếu suy nghĩ kỹ, thì cũng không phải là bị tỏ tình trực tiếp. Chỉ là bắt đầu được ý thức như một người khác giới, khả năng vài tuần sau sẽ thay đổi cũng rất lớn.
Trong vụ việc với Akemi, tôi đã bước sâu vào quá khứ của Ayaka. Chín phần mười, việc một người khác giới bước vào đó đối với Ayaka chắc hẳn là lần đầu tiên.
Chính vì thế mà khả năng đó là ảo giác vẫn không thể xóa bỏ hoàn toàn.
Ayaka chắc sẽ không nói ra những tình cảm nửa vời, nên ngay khoảnh khắc này, việc cô ấy thật sự nghĩ như vậy là không sai.
Nhưng khả năng kết luận đó không phải là tình cảm yêu đương vẫn còn tồn tại.
Đó là lúc tôi đang suy nghĩ miên man như vậy.
Tay Ayaka đặt lên thái dương tôi.
Ngay khi nhận ra điều đó, mặt tôi bị Ayaka ôm lấy.
Tầm nhìn di chuyển sang phải như một thước phim quay chậm.
Trong tư thế mất thăng bằng, mặt tôi chạm vào ngực Ayaka.
Cứ thế má tôi hoàn toàn bị vùi lấp, tôi vội vàng dùng một tay chống đỡ cơ thể.
Tôi định chống tay xuống đất, nhưng vì quá bất ngờ nên chỉ kịp đặt khuỷu tay lên đùi Ayaka.
「C-Cái……」
「Đừng cử động.」
Một giọng nói trầm tĩnh từ trên vọng xuống.
Tôi di chuyển tay trái tìm chỗ chống đỡ trọng lượng cơ thể, nhưng tay phải thì không thể nào rời khỏi đùi cô ấy.
Tư thế này được duy trì nhờ mặt được ngực cô ấy đỡ lấy.
Má tôi rõ ràng cảm nhận được sự mềm mại, vậy mà Ayaka còn kéo tôi sâu hơn vào lòng ngực cô ấy.
「C-Cậu làm gì vậy!」
「Suỵt.」
Tôi, người không rõ ý định thật sự của Ayaka, chỉ có thể cố gắng không giãy giụa.
Nếu bây giờ mà giãy, chắc chắn sẽ chạm vào những chỗ không nên.
「……Cậu hiểu không?」
「C-Cái gì cơ!?」
Nói rồi, tai trái tôi bị tay cô ấy bịt lại.
Tôi dần quen với tư thế này.
Nhờ bị ép chặt mà cảm giác mềm mại của ngực cô ấy tan biến, và khi tai trái bị bịt lại, tôi cảm nhận được một rung động nhẹ ở tai phải.
Tôi mở to mắt.
Rung động nhẹ đó――là nhịp tim của Ayaka.
Có lý do khiến tôi mất một lúc mới nhận ra âm thanh đó là nhịp tim.
Thình thịch thình thịch.
Bởi vì tim cô ấy đập nhanh hơn gấp nhiều lần so với tôi tưởng tượng.
Ayaka buông tay đang bịt tai tôi ra, hỏi ngắn gọn.
「Tiếng tim đập, cậu nghe thấy không?」
「Ng-Nghe thấy.」
Khi tôi cố gắng trả lời, Ayaka lập tức kéo mặt tôi ra khỏi ngực cô ấy.
Được giải thoát, tôi chống tay phải xuống đất, nâng người dậy.
Tôi chớp mắt nhiều lần, rồi nhìn Ayaka.
「……Là vậy đó. Tớ biết cậu chưa theo kịp tình cảm của mình, đương nhiên rồi. Nhưng, tớ cũng không nói với tình cảm nửa vời đâu.」
Ayaka nói với giọng dịu dàng, rồi đứng dậy.
Rồi, cô ấy chậm rãi lấy chùm chìa khóa từ trong túi ra, tháo một chiếc chìa khóa khỏi vòng.
「Cái này. Tớ giao cho cậu giữ.」
「Hả?」
「Khi nào cậu quyết định được tình cảm của mình thì nói cho tớ biết.」
Từ ngón trỏ của Ayaka, một chiếc chìa khóa bạc lấp lánh đang treo lủng lẳng.
「Không, đây là chìa khóa? Chìa khóa gì vậy?」
「Chìa khóa nhà, của tớ.」
「……Hảảả!?」
「Cậu đến lúc nào cũng được. Tớ thỉnh thoảng cũng sẽ ghé qua nhà cậu như thế này. Qua lại với nhau mà, phải không?」
「Nhưng mà đưa chìa khóa dự phòng, hả? Tính bảo mật rồi đủ thứ khác nữa! Cậu có biết mình là con gái không vậy!?」
「Biết chứ, còn là người đẹp nổi tiếng nữa. Chẳng lẽ tớ lại đi đưa cho bất cứ ai hay sao.」
Ayaka thở dài, rồi hỏi tiếp.
「Ví dụ như cậu đưa chìa khóa cho tớ, cậu có lo lắng về vấn đề an ninh không?」
「……Không, nhưng.」
「Là vậy đó.」
Ayaka ấn chiếc chìa khóa vào ngực tôi.
Sau một chút do dự, tôi nhận lấy,
「Nói trước nhé, cái này cũng không đòi hỏi đền đáp gì đâu.」
「……Ừ.」
「Tớ hứa sẽ không bao giờ đòi hỏi. Dù cậu đến không báo trước, tớ cũng không giận đâu.」
「Không, quả nhiên chuyện đó nguy hiểm lắm.」
Tôi lắc đầu, nhưng Ayaka có vẻ nói thật.
「Quả nhiên là vào đêm khuya hay lúc đang ngủ thì đừng đến nhé. Gây phiền hà cho hàng xóm cũng không hay.」
「Chuyện đó là đương nhiên rồi, mà đừng có đi theo hướng nhận chìa khóa nữa! Chúng ta――」
――Là bạn thân mà.
Những lời tiếp theo không thể thốt ra.
Dù là bạn thân đến mấy, việc đưa chìa khóa dự phòng bình thường là không thể nào.
Ngay cả bạn thân cùng giới, tôi cũng chưa từng nghe thấy trường hợp nào như vậy.
Nghĩa là, đây chính là bằng chứng cho thấy Ayaka đã nhận thức mối quan hệ của chúng tôi là của người khác giới, như cô ấy đã nói lúc nãy.
Sự dứt khoát của Ayaka khi ý thức tôi là người khác giới.
Từ con đường mà chúng tôi đã cùng nhau bước đi, Ayaka đã rẽ sang một hướng khác.
Trong tình huống đã thổ lộ tình cảm chân thật này, một câu hỏi vụng về có thể làm tổn thương Ayaka.
「Tại sao tự dưng, lại như thế này……」
Dù vậy, trước những lời thốt ra từ cổ họng, Ayaka nở một nụ cười buồn bã.
Ayaka vừa đi ra cửa vừa đáp lại.
「……Chắc là, tớ không muốn hối hận.」
「Hối hận?」
「Ừ. Tớ không biết điều gì mới là đúng đắn đối với mình.」
Ayaka mở cửa, bước một bước vững chắc ra thế giới bên ngoài.
「Lúc đó…… ngay khi đi chệch khỏi điều tốt nhất của hiện tại, tớ nghĩ tương lai của mình sẽ hối hận. Có lẽ tớ đã nghĩ rằng hành động trước khi suy nghĩ là cách để tớ không hối hận.」
Luôn tin vào những gì mình cho là tốt nhất ở “hiện tại”.
「……Đúng là cậu thật.」
Nghe tôi trả lời vậy, Ayaka ngượng ngùng mỉm cười.
「……Đùa thôi. Cái này cũng là nói sau. Sự thật là, tớ chỉ thành thật với bản thân mình thôi. ……Dù có phải vứt bỏ hết những suy nghĩ từ trước đến giờ.」
Ayaka buông tay khỏi cửa.
Từ cô gái một mình bước ra thế giới bên ngoài, những lời cuối cùng được thốt ra khi cánh cửa sắp đóng lại.
「Cậu đến lúc nào cũng được. Tớ đợi.」
Cánh cửa ngăn cách trong ngoài.
Cảm nhận một chút áp lực không khí trên da, tôi quay lưng lại với cửa ra vào.
Trở về phòng, tôi nhìn xuống những chiếc đĩa còn lại trên bàn thấp.
Những món ăn đã mất đi người làm ra chúng, vẫn tỏa ra mùi hương dễ chịu.
……Con bé đó, cuối cùng chỉ ở lại có một tiếng.
Túi quần rung lên, tôi lấy điện thoại ra.
『Ayaka: Cà ri để lần sau nhé.』
Trước dòng tin nhắn LINE như phản ứng lại suy nghĩ vừa rồi, tôi bất giác nhắm mắt lại.
……Không thể có câu trả lời ngay là chuyện đương nhiên.
Nhưng, tôi cũng sẽ tin tưởng.
Rằng mình sẽ không hối hận về câu trả lời mà mình sẽ đưa ra trong tương lai.
Bởi vì chúng tôi đã cùng nhau bước đi trên con đường của hai người như vậy.
◆◇◆◇
Nhà thi đấu rất hợp với tiếng bóng rổ nảy.
Tiếng nảy bóng chồng chéo lên nhau hàng chục lần như mưa rào tháng năm, hòa cùng tiếng giày thể thao ma sát tạo thành tạp âm.
Dù vậy, việc ý thức phần lớn chúng theo một nhịp điệu nhất định là bản tính con người, hay là do nhớ lại nhịp tim của ngày hôm trước?
「Sao vậy Yuu?」
「Ừm……」
Tôi rời miệng khỏi cốc giấy, chuyển ánh mắt về phía giọng nói.
Toudou đang nhìn tôi với vẻ mặt nghi ngờ.
「Gì thế?」
Khi tôi hỏi, Toudou lần này lại làm vẻ mặt lo lắng.
「Không phải là gì thế đâu. Cái cốc rỗng đó, cậu nhai nó khoảng ba phút rồi đấy. Cậu thật sự đang nghĩ gì vậy?」
「Ba phút?」
Nhìn xuống cốc giấy, quả thực dấu răng còn hằn rõ.
「Tớ đã lơ đãng đến vậy sao, đủ thời gian để pha mì ly rồi đấy. Tự dưng thấy đói bụng.」
「Cậu nghĩ vậy à?」
Trước câu trả lời có vẻ ngán ngẩm, tôi nhún vai.
「Không, đương nhiên là khác rồi. Chỉ là chút chuyện về mối quan hệ con người thôi.」
「Có chuyện gì à?」
Cảm thấy giọng nói của cậu ta có chút lo lắng, tôi vội vàng giải thích.
「Không, không phải là chuyện gì tiêu cực đâu. Tóm lại là, tớ được mọi người nâng đỡ nhiều thật đấy.」
「Gì chứ, chỉ là đập đầu thôi à?」
「Không có đập!」
Câu trả lời thật thất lễ, nhưng gần đây tôi cũng đã trả lời Ayaka tương tự.
Đó là sự thật không thể chối cãi. Lời nói vừa rồi đã thể hiện đúng tâm trạng của tôi.
Việc Toudou tỏ ra lo lắng cho tôi cũng là bằng chứng cho thấy tôi đang suy nghĩ những chuyện không giống mình.
Tôi ngước nhìn trần nhà, hơi nheo mắt lại.
Vô số ngọn đèn đang chiếu sáng hàng chục thành viên câu lạc bộ.
Việc tôi có thể ở đây bây giờ, cũng là nhờ sự giúp đỡ của ai đó.
Gần đây, tôi thường xuyên nhận ra điều đó.
「Tớ, cũng được Toudou nâng đỡ đấy.」
「Gì vậy, tự dưng thấy ghê quá.」
「Nói quá rồi đấy!?」
「Không phải sao, đại khái ai cũng vậy mà? Cố tình nói ra miệng mới thấy ghê chứ.」
「Cậu biết là không phải đang bênh vực không?」
「Biết.」
「Bênh vực đi chứ!?」
Khi tôi đáp lại ngay, Toudou thích thú nói 「Rồi rồi」, rồi bẻ khớp vai.
「Vậy thì tớ, sắp đến trận đấu rồi. Lần tới là lượt trận của cậu, lúc đó cố gắng có tinh thần một chút nhé.」
「À, biết rồi. Tớ cũng cảm ơn Toudou nữa.」
「Vậy thì trả phí câu lạc bộ đi.」
「Trả rồi mà!?」
「Cả phần nợ nữa nha~」
「Ực…… Nhưng mà lúc đó tớ thật sự không đi…… Mà dù sao thì hôm nay cũng không đủ……」
Thấy tôi bĩu môi,
「Đùa thôi đùa thôi. Để hôm khác nhé.」
Toudou nhếch mép cười, rồi quay lại sân.
Đại diện câu lạc bộ 『Start』.
Toudou dù ở vị trí đó, vẫn giữ mối quan hệ không thay đổi với tôi.
Cậu ta nói chuyện hơi khó nghe, nhưng nhờ đó mà không cần phải khách sáo, và việc mong muốn mối quan hệ không thay đổi là điều hiển nhiên.
Vấn đề hiện tại là――liệu tôi có mong muốn điều đó với mối quan hệ của mình với Ayaka hay không.
Ngay cả Toudou, người bạn thân nhất trong đám con trai, tôi cũng chưa thể nói ra lý do khiến đầu óc mình rối bời.
Ngay cả cậu ta nếu biết tình hình hiện tại của tôi chắc chắn cũng sẽ ngất xỉu.
Việc có thể thổ lộ tình cảm với Mino Ayaka, là một chuyện như vậy đấy.
Bạn bè nữ của Ayaka cũng biết tên tôi, nhưng những người đó chắc cũng không mơ tưởng đến chuyện này.
Đến mức đó, Ayaka nổi tiếng bất kể khối lớp.
……Nhưng, điều đó và việc tôi có thể đưa ra câu trả lời hay không chẳng liên quan gì cả.
Khi mới quen Reina, những người xung quanh cũng vô tư tung hô cô ấy.
Lúc gây chuyện ở câu lạc bộ, chuyện trở nên rắc rối cũng một phần là do bị một senpai từng cố gắng tán tỉnh Reina hồi lễ hội trường, nơi tôi gặp cô ấy, trả thù vặt.
Nhưng tôi đã ưu tiên tình cảm của mình hơn những người xung quanh, và tỏ tình với Aisaka Reina.
Không thể nào có sự hối hận ở đó.
Bởi vì tôi đã thề rằng việc để ý đến xung quanh mà làm ảnh hưởng đến mối quan hệ với ai đó, sẽ là lần cuối cùng trong vụ việc năm hai cao trung.
Tuổi xuân xanh, sự việc làm sâu đậm thêm mối quan hệ với Ayaka, tôi vẫn thường xuyên nhớ lại.
……Cho nên, đối với Ayaka, người không ai khác, tôi phải tự mình quyết định.
Không phải vì nghĩa vụ, mà là chính bản thân tôi mong muốn như vậy.
Tít!
Còi vang lên, trận đấu bắt đầu.
Nhìn sang, trận đấu tuần trước có Akemi tham gia trở nên sôi động hơn, hôm nay đã lắng xuống không khí như thường lệ.
Trận đấu ở câu lạc bộ về cơ bản là hòa nhã.
Đến cuối trận, những thành viên câu lạc bộ bị dẫn trước điểm số sẽ trở nên cay cú nên sẽ thành trận đấu nghiêm túc, nhưng vì đây là trận đầu tiên trong ngày, mọi người đều đuổi theo bóng với vẻ mặt ôn hòa.
Ít nhiều gì, nếu là câu lạc bộ thể thao, có thể mỉm cười nhiều như vậy trong trận đấu thì tốt biết mấy.
……Giá mà Ayaka cũng tham gia thì tốt.
Dù gì cũng đã cố gắng tự luyện tập để 1 đấu 1 với Akemi, để trống một thời gian nữa cũng hơi lãng phí.
Mà nếu bản thân cô ấy không có hứng thú nữa, thì cũng không thể ép buộc được.
「Senpai, lơ đãng là bị thương đó?」
「Ối!)」
Khi tôi ngửa người ra sau, kouhai giật mình như bị phản ứng đó làm cho kinh ngạc.
「C-Cái phản ứng gì vậy……!」
Shinohara nheo mắt tỏ vẻ rất không hài lòng.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhếch mép cười.
「À, xin lỗi.」
「Không phải xin lỗi đâu ạ!? Sao vậy, hồn vía để đâu rồi, em đâu có nhớ đã dạy Senpai thành đứa trẻ như vậy! Gặp mắt em là phải nói “Hôm nay cậu cũng ngầu lắm” mới đúng chứ!」
「Đừng có nói y chang như vậy chứ!?」
「Thế phải làm sao đây!」
Nghe tôi đáp lại, Shinohara dậm chân bình bịch 「Mukii!」.
Tôi nghĩ không có nhiều người nói ra miệng như vậy, nhưng với kouhai này thì cũng là chuyện thường rồi.
Tôi lấy lại bình tĩnh, hỏi cô tiểu ác ma.
「Shinohara không tham gia trận đấu à?」
「Ể?」
Shinohara chớp mắt, rồi bĩu môi.
「Em hoàn toàn không có ý định tham gia đâu ạ. Em là quản lý mà?」
「Vậy à. Cũng không phải câu lạc bộ thể thao, nên chỗ đó chắc cũng tự do thôi.」
「Ừm thì cũng đúng ạ.」
「Trước khi bắt đầu luyện tập, em có chạm vào bóng không?」
Shinohara chớp mắt.
Chuyện cô ấy vượt qua chứng yips mới chỉ là tuần trước.
Triệu chứng dù ném ở cự ly gần cũng nhất định sẽ đập bóng vào vành rổ. Dù nhẹ, nhưng nếu xét đến việc cô ấy là người có kinh nghiệm, thì rõ ràng là những cú ném lệch lạc vẫn tiếp diễn.
Nhưng sau khi hợp tác cùng Ayaka, triệu chứng đã hồi phục nhanh chóng.
Chắc chắn chìa khóa nằm ở sự hợp tác của Ayaka.
Nếu đã vậy, tôi nghĩ thử cảm giác lúc đó một mình cũng tốt mà.
「A, em có chạm một chút. Lúc nãy em có luyện tập, tài năng hoàn toàn trở lại rồi ạ. Fufufu~, bây giờ nếu đấu 10 điểm với Ayaka-senpai, chắc cũng được khoảng 10-2 đấy ạ!」
「Ồ, tự tin gớm nhỉ. Quả nhiên 1 đấu 1 mà giành được 8 điểm cách biệt cũng khó đấy.」
「Không, em là bên 2 điểm ạ.」
「Bên đó hả!?」
Bất giác buột miệng phản bác, Shinohara phồng má.
「Đương nhiên rồi ạ, em đâu có tốc độ đó hay những động tác khó lường như vậy đâu! Thắng được Akemi-senpai đang thi đấu đỉnh cao đã là chuyện điên rồ rồi, chị ấy……!」
Không được rồi, con bé hoàn toàn từ bỏ ý định thắng Ayaka.
Cảm giác hơi ngứa ngáy, nhưng một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu tôi.
Đó là ý tưởng nảy sinh chính vì đã vượt qua mùa mưa đó.
「……Vậy, thử gọi Ayaka đến đây thật xem sao?」
Chuyển động của Shinohara đột ngột dừng lại.
Tôi hơi căng thẳng.
Tuần trước, sự hiểu lầm giữa hai người đã tạm thời được giải quyết.
Bầu không khí căng thẳng giữa hai người trước đó, tôi nghĩ đã được cải thiện khi cú ném của Shinohara làm rung lưới.
Dù không thể trở lại như cũ, nhưng có vẻ cả hai đều có ý muốn xây dựng một mối quan hệ mới.
Nhưng đó hoàn toàn nên để cho nhịp độ của bản thân họ quyết định, có lẽ tôi không nên đề xuất thì tốt hơn.
「Ừm……」
「Không, được rồi. Đừng cố quá.」
「Em không cố đâu ạ. Chỉ là……」
「Chỉ là?」
Tôi hỏi lại.
Shinohara khẽ gật đầu, rồi nói.
「Em lo Ayaka-senpai có vui không. Em thích nơi này, nên nếu chị ấy không vui thì em cảm thấy mình thua cuộc đủ thứ.」
「Gì chứ…… Chuyện đó thôi à.」
「Chuyện đó thôi chứ sao. Đối với anh là vậy.」
Tôi vừa cười vừa trả lời.
Đây là nụ cười nhẹ nhõm.
Đã nửa năm kể từ khi Shinohara tham gia 『Start』.
Bảo vệ nơi mà em ấy trân trọng cũng là vai trò của senpai.
Đối với Shinohara từ trước đến giờ, Ayaka là một sự tồn tại có thể làm lung lay điều đó.
Chính vì đoán được điều đó, nên dù biết Ayaka từng ở đội bóng rổ, tôi cũng không hề nảy ra ý định mời vào 『Start』.
Nhưng, lời nói của Shinohara cho thấy em ấy muốn Ayaka vui vẻ, muốn chia sẻ niềm vui.
Vậy thì hành động của tôi chỉ có một.
「……Yên tâm đi. Có Shinohara và anh ở đây, con bé đó sẽ vui vẻ vô điều kiện cho xem.」
「Vậy sao ạ?」
「Ừ, chắc vậy.」
「Không phải chắc vậy đâu ạ~!」
Nhìn Shinohara vung tay lia lịa, tôi bước về phía rìa sân.
Phòng thay đồ cách đó vài phút đi bộ dọc hành lang, về cơ bản quy định là để đồ có giá trị ở đó.
Nhưng có lẽ vì là xã hội smartphone, nên quy định trên danh nghĩa này thường xuyên bị phá vỡ.
Tôi cũng lấy điện thoại từ túi tote của mình, gọi cho Ayaka.
Đây là cuộc gọi đầu tiên kể từ khi Ayaka thổ lộ tình cảm của mình.
Có lẽ tôi, thậm chí còn đang tìm cớ để gọi cho cô ấy.
Tiếng chuông kéo dài khoảng mười giây, khi tôi định từ bỏ thì một sự im lặng chợt đến.
Nhìn xuống, màn hình hiển thị 《0:02》.
Ayaka đã bắt máy.
『Alô.』
「Ừ, Ayaka.」
『Ừm. Sao vậy, tự dưng?』
「Có muốn tham gia câu lạc bộ không?」
Trước lời mời đột ngột, tôi biết Ayaka ở đầu dây bên kia đang bối rối.
『Ể, ý cậu là “Start”? Tớ tham gia được sao, cái đó.』
「Được chứ, tham gia tự do mà. Với lại nếu là Ayaka thì mọi người đều chào đón thôi.」
『Ừm thì bạn bè cùng khóa có thể sẽ chào đón nhưng……』
Ayaka ngập ngừng.
Chắc là đang nghĩ cho Shinohara.
Đúng lúc đó, từ phía sau, không ai khác chính là Shinohara lên tiếng.
「Ayaka-senpai, em đợi chị đó.」
『Ể?』
「Em, muốn đấu với Ayaka-senpai mà.」
Giọng điệu như đang đùa giỡn.
Shinohara có vẻ hơi căng thẳng, chờ đợi câu trả lời của Ayaka.
Tôi cũng quyết định trợ giúp.
「Ayaka à, Shinohara nói nếu 1 đấu 1 với cậu thì sẽ thắng 10-2 đấy.」
「Em đâu có nói vậy! Em nói em là bên 2 điểm mà!」
『……Hể, nói mạnh miệng quá nhỉ. Chị đây không có ý định thua Shinohara-san đâu nhé.』
「Ayaka-senpai cũng đừng nói vậy nữa!」
Ayaka bật cười trước lời phản bác của Shinohara.
Vẫn còn chút ngượng ngùng. Nhưng chắc chắn đang tan chảy, sự nguy hiểm trước kia không còn nữa.
Hai người họ chắc chắn sẽ có thể quay lại mối quan hệ senpai-kouhai.
Và có lẽ, còn hơn thế nữa.
……Thật mong chờ.
Tôi có thể nghĩ như vậy, là vì tôi muốn có một mối quan hệ lâu dài với cả hai người sau này.
Bất chợt nhận ra, tôi nhìn sang gương mặt nghiêng của Shinohara.
Cô kouhai đang vui vẻ nheo mắt cười, cũng đã có nhiều lúc không thể mỉm cười.
……Tôi và Ayaka muốn bảo vệ.
Lựa chọn hiện lên trong đầu sẽ tác động như thế nào đến tương lai, vẫn còn chưa rõ ràng.
Nhưng nếu không quên đi tình cảm này, chắc chắn có thể thực hiện được một tương lai mà cả ba người đều có thể mỉm cười.
「Mong Ayaka-san đến quá đi!」
「……Ừ.」
Người mong chờ Ayaka đến đây, không chỉ có mình tôi.
Khi tôi cùng Ayaka bước vào nhà thi đấu, tôi nhận ra tất cả mọi người trừ những người đang thi đấu đều đồng loạt chú ý.
Hình ảnh Ayaka trong trang phục thường ngày thỉnh thoảng vẫn có thể bắt gặp trong khuôn viên trường.
Nhưng người quen nhìn cô ấy trong trang phục luyện tập, ở đây chỉ có Shinohara.
「……Bị chú ý quá nhỉ.」
「Bình thường thì cũng ngại thật.」
Hình ảnh Ayaka trong trang phục luyện tập.
Tôi cũng mới chỉ nhìn thấy lần thứ hai.
Đường nét cơ thể có phần rõ ràng hơn so với khi mặc đồ thường, và rất hợp với kiểu tóc đuôi ngựa.
Giày thể thao có thiết kế nền trắng với những đường kẻ xanh xen kẽ, rất hợp với vẻ ngoài thanh tú của cô ấy.
「Hợp lắm đấy.」
Nghe tôi nhận xét, Ayaka chớp mắt.
Rồi chớp vài lần nữa, hơi nhìn sang ngang.
「A…… Cảm ơn.」
「Ơ, ừ.」
……Bị đáp lại một cách ngoan ngoãn bất ngờ làm mình mất bình tĩnh.
Tôi bất giác gãi đầu.
Khi tôi định nói chuyện tiếp với Ayaka đang ngượng ngùng, các thành viên câu lạc bộ đột nhiên vây quanh.
「Ayaka-chan hôm nay tham gia à!?」
「Nếu là người mới tập bóng rổ thì anh hỗ trợ cho!」
「Kèm một một thì sao!」
Trong số đó, có cả Daiki, bạn của tôi và Toudou.
Không chỉ con trai mà cả con gái cũng chạy đến, đúng là Ayaka.
Kotone-san đứng cạnh Daiki cười nói 「Không cần cậu đâu」, cậu ta liền tỏ vẻ tiếc nuối 「Sao vậy!」.
Trước sự ồn ào xung quanh, Ayaka nở một nụ cười ôn hòa quen thuộc.
Ngay khoảnh khắc Ayaka mở miệng, tất cả mọi người đều lắng tai nghe.
「Dù là người ngoài, nhưng tớ rất muốn chơi bóng rổ. Vì tớ thích “Start” nhất, nên nếu có thể làm phiền một chút thì tớ rất vui, tớ đến để tham gia. Hôm nay xin nhờ mọi người.」
Đám con trai im lặng trong giây lát.
Đây không phải là sự im lặng tiêu cực, điều đó rõ ràng qua vẻ mặt của Daiki.
「Uôôô, may mà mình vào “Start”! Có cả quản lý nữa, tuổi thanh xuân không có được hồi cao trung ở đây rồi!」
Daiki hét lên trời.
Như bị lây, những chàng trai khác cũng nhao nhao nói 「Có rồi!」.
Tôi cũng hiểu cảm xúc của họ.
Đúng là hồi còn ở đội thể thao, tôi cũng từng ao ước có quản lý nữ hay những trận đấu phối hợp với nữ.
Câu lạc bộ từng có nhiều chuyện, nay đã có được một quản lý như Shinohara, và một người nổi tiếng như Ayaka tham gia.
Hình mẫu lý tưởng đến muộn, đối với đám con trai là động lực quá đủ để thúc ép bản thân.
Trong lúc đang nghĩ vậy, Shinohara từ bên cạnh thì thầm vào tai tôi.
「Em có bị ồn ào như vậy không nhỉ……」
「Có chứ, ở chỗ không có em ấy. Em cũng không thua Ayaka đâu.」
「V-Vậy sao ạ.」
Có lẽ ngượng vì bị nhìn thấu ý muốn cạnh tranh, Shinohara ngoảnh mặt đi.
Cảm thấy thật đáng yêu, lần này tôi lại thì thầm vào tai Shinohara.
「Shinohara cũng tham gia trận đấu thử xem?」
「K-Không muốn đâu, không muốn đâu! Bị đánh tơi tả là thấy rõ rồi!」
「Ừm~, anh hỗ trợ cùng đội cho.」
「Mau thi đấu đi ạ!」
「Thay đổi nhanh thật đấy!」
Nghe tôi phản bác, Shinohara luôn miệng nói 「Tại vì, tại vì」.
「Nếu cùng đội với Senpai thì lại là chuyện khác ạ. Trông có vẻ thú vị nữa!」
……Đúng là có vẻ thú vị thật.
Chơi bóng rổ cùng Shinohara, hay chơi bóng rổ cùng Ayaka, tất cả đều là trải nghiệm lần đầu tiên.
Vấn đề là đội của Ayaka sẽ ở bên nào.
Ayaka tách ra khỏi đám đông,
「Vậy thì, tớ làm đối thủ cũng được.」
Nói một cách thản nhiên, rồi cầm lấy chiếc áo bib bị bỏ lại gần đó.
……Đội đối thủ à.
「Xin lỗi nhé, bọn tớ sẽ cho cậu nếm mùi.」
「Ừ, chị cũng mong như vậy.」
Ayaka khẽ mỉm cười.
Nếu là bình thường, từ đây sẽ bắt đầu cuộc nói chuyện phiếm, nhưng Ayaka lại im lặng một lúc.
Shinohara di chuyển đến rìa sân để báo cho Toudou biết ý muốn tham gia trận đấu.
Cho đến khi trận đấu kết thúc chỉ còn một pha bóng cuối cùng.
Trong lúc tôi không đặc biệt để ý mà xem trận đấu, Ayaka lặng lẽ hỏi.
「Lúc nãy, cậu nói gì với Shinohara-san vậy?」
「Ể?」
「Chẳng phải cậu thì thầm sao.」
Nhìn Ayaka, cô ấy có vẻ hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn nhìn thẳng vào mắt tôi như muốn xác nhận.
Tôi không hiểu rõ cảm xúc của Ayaka một lúc, nhưng rồi chợt nhận ra.
「Gì chứ, ghen à?」
Nghe tôi nói vậy, Ayaka mở to mắt.
Rồi mặt đỏ bừng 「C-Cái……!」.
Tôi cũng không có ý định nói ra điều này, nên lập tức sửa lại 「Không, đùa thôi!」.
Tình cảm của Ayaka là thật lòng.
Nếu bị nghĩ là đang trêu chọc thì thật có lỗi, và lúc này dù có bị giận cũng không có gì lạ.
Nhưng trái với dự đoán, Ayaka nheo mắt nói.
「……Phải đó. Không được à? Nếu tớ ghen thì sao?」
Tôi suýt nữa thì vấp ngã,
「Kh…… Không có gì là không được. Mà nói đúng hơn là――」
Cảm giác vui vẻ, có lẽ nên giữ lại thì hơn.
Nếu xét đến tình hình hiện tại, phản ứng lại một cách bộc phát có thể bị hiểu lầm là hời hợt, tôi không muốn vậy.
Đối với Ayaka thì có lẽ không nghĩ vậy, nhưng đó là vấn đề về tâm trạng của tôi.
「G-Gì chứ. Quả nhiên là phiền phức à?」
「Không, hoàn toàn không. Ừm, là tích cực, tích cực.」
Thật lòng không biết nên đối phó thế nào.
Nhớ lại, đã có những dấu hiệu cho thấy tình cảm của Ayaka đang thay đổi.
Nhưng tôi đã vô thức nghĩ rằng, việc một câu trả lời nào đó được đưa ra sẽ còn rất xa.
Thỉnh thoảng trả lời một cách lơ đãng cũng là vì thế.
Ngay cả lúc này, tôi cũng không khỏi lo lắng không biết mình có tỏ ra quá tự cao không.
Dù vẫn còn những lo lắng đó, Ayaka lại mỉm cười nhẹ nhõm.
「Vậy à. Thế thì tốt rồi.」
……Thật sự, làm mình mất bình tĩnh.
Nhưng, điều đó tuyệt đối không phải là tiêu cực cũng thật kỳ lạ.
Còi vang lên, đội của Toudou rời sân.
Tạm thời chia tay Ayaka ở đây.
「Ayaka-chan, lại đây!」
Nghe tiếng gọi của một cô gái, Ayaka gật đầu, nói 「Vậy nhé」 rồi chạy đi.
Nhìn bóng lưng xa dần, thay vào đó Toudou lại gần.
Anh chàng đứng trước mặt tôi, vừa lau mồ hôi vừa ngạc nhiên nói.
「Hai người, không cùng đội à?」
Có lẽ đại diện câu lạc bộ nghĩ rằng tôi đang bỏ mặc khách mời.
Tôi lắc đầu, đáp ngắn gọn.
「Như vậy là được rồi.」
Toudou tròn mắt.
Rồi gật đầu 「Vậy thì được」.
Có lẽ cậu ta xem tôi và Ayaka như một cặp không thể tách rời.
Thực tế trong trường, tôi cũng tự nhận thức được việc bị xem như vậy không có gì lạ.
Nhưng trong một trận đấu bóng rổ, việc ở cùng đội có tốt hơn không, tôi lại không hề nghĩ đến một cách kỳ lạ.
Lý do đó, chắc chắn tượng trưng cho mối quan hệ của tôi và Ayaka.
Sau khi khởi động đơn giản cùng đội với Shinohara, chúng tôi đối mặt với đội của Ayaka.
Cô ấy đã nhanh chóng làm quen với thành viên câu lạc bộ bên cạnh, đang vui vẻ nói chuyện.
Khi bắt gặp ánh mắt của Ayaka, khóe miệng cô ấy nhếch lên.
Đó là một nụ cười đầy thách thức hơn mọi khi.
Còi vang lên.
Quả bóng bật ra từ cú nhảy tranh bóng lăn đi, tôi đạp chân xuống sàn đuổi theo.
Từ khóe mắt, tôi nhìn thấy một bóng người lao tới như tên bắn.
Cô ấy nhanh hơn một chút, cướp được bóng, thời gian như ngừng lại giữa hai chúng tôi.
Người đối mặt, là bạn thân ngày xưa.
Ayaka nhìn thẳng vào tôi, mở miệng.
「Với cậu, đối mặt như thế này thú vị hơn.」
「Đồng ý.」
Nghe tôi trả lời, Ayaka nhếch mép cười, rồi đập bóng xuống sàn.
Không chỉ có nâng đỡ nhau mới là mối quan hệ nam nữ.
Đặc biệt, nếu là tôi và Ayaka.
Vẻ mặt của cô ấy gợi nhớ lại thời còn là bạn xấu.
Chúng ta có thể đi được bao xa đây.
Vượt qua rào cản bạn xấu, rào cản bạn thân, rồi tiến xa hơn nữa.


1 Bình luận