Tập 09 - After Story
❤️ Tương Lai Có Thể Đã Xảy Ra – Reina IF
2 Bình luận - Độ dài: 14,933 từ - Cập nhật:
Bức màn hạ xuống cho khoảnh khắc cuối cùng.
Từ khe cửa đưa thư, một tiếng kim loại “keng” vang lên.
Tiếng bước chân xa dần.
Sau khi tiếng động hoàn toàn biến mất, tôi mới mở nắp hộp thư.
Bên trong là một chiếc chìa khóa dự phòng.
Là chiếc chìa khóa tôi đã đưa cho Reina.
Đó là lần đầu tiên, tôi cảm thấy sống mũi mình cay cay.
Keng, keng, keng.
Tôi mở trừng mắt.
…Ảo thính sao?
Tôi lấy chiếc chìa khóa dự phòng từ hộp thư, nắm chặt trong tay.
Như thể để những kỷ niệm không trào ra khỏi lòng bàn tay.
Đó là những kỷ niệm quý giá đến nhường ấy.
Chính vì quý giá, nên mới căm hận.
Hình ảnh Reina tay trong tay với một gã đàn ông lạ mặt, từ hôm qua đến giờ vẫn ám ảnh tâm trí tôi không rời.
Đêm qua, tôi thậm chí đã cầu nguyện thần linh cho những ký ức về Reina nhanh chóng phai mờ.
Thế nhưng, cảnh tượng lúc tôi tỏ tình với Reina lại càng khắc sâu hơn vào tâm trí.
Đến mức ấy――những hạnh phúc mà cô ấy mang lại, đã từng rực rỡ đến thế trong tôi.
Từ khi hẹn hò với Reina, tôi đã sống trong chuỗi ngày hạnh phúc.
Nửa năm đầu trôi qua êm đềm.
Nhưng khi gần một năm trôi qua, tôi đã chứng kiến cảnh tượng ngoại tình.
Không thể nào chấp nhận được ngay lập tức.
Nhưng dù có chia tay như thế này, những kỷ niệm với cô ấy vẫn không thay đổi, đó cũng là một sự thật.
Tôi thực sự đã hạnh phúc.
Đó là sự thật không thể lay chuyển.
Vậy thì, cứ đứng bất lực nhìn mọi chuyện trôi qua như thế này có phải là điều nên làm không?
Chia tay Reina ở đây mà không nói chuyện rõ ràng, liệu có phải là lựa chọn tốt nhất cho tôi không?
――Tôi sợ bị tổn thương.
Tôi sợ phải gặp lại và chịu tổn thương một lần nữa.
Tuy nhiên.
Ảo thính lúc nãy, không hiểu sao lại cứ ám ảnh tâm trí tôi.
Tôi thả lỏng bàn tay.
…Tôi không biết hành động này có ý nghĩa gì không.
Nhưng, từ trong lồng ngực này, tôi cảm nhận được hơi ấm rõ ràng.
◇◆◇◆
Tôi mở tung cửa chính, lao ra ngoài.
Không khí bên ngoài trong lành đến mức khó chịu.
「Rồi cuối cùng mày có chia tay Aisaka-san không?」
「Tao nói bao nhiêu lần rồi. Là do tao còn non nớt.」
Quầy bar mang một không khí sang trọng, cổ điển.
Trong tiếng nhạc nền retro du dương, Toudou ngồi cạnh ngước nhìn tôi.
「Đừng có trốn tránh bằng từ ‘non nớt’. Dù qua hai mươi tuổi hay đã đi làm, thì ở đâu đó vẫn luôn non nớt thôi.」
Ba năm kể từ khi chia tay Reina.
Tôi đã hai mươi lăm tuổi, một độ tuổi hoàn toàn có thể thưởng rượu.
Mùa đông này, khi năm thứ ba đi làm sắp kết thúc, Toudou, người mà mấy tháng rồi tôi mới gặp, đang nốc cạn ly rượu.
Tôi chỉ hơi nghiêng ly, để dòng cocktail ngọt ngào chảy xuống cổ họng.
Toudou, với giọng hơi ngà ngà say, tiếp tục nói.
「Thay vì chờ đợi sự trưởng thành không biết bao giờ mới tới, mày phải phân tích bản thân mình khi còn non nớt chứ.」
「Ha ha, phân tích à.」
「Đúng, phân tích. Mày từ sau con bé đó vẫn chưa có bạn gái đúng không?」
Tôi nhẹ nhàng đặt ly xuống.
Thật ra tôi muốn tạo ra chút tiếng động, nhưng đây không phải là một quán bar có không khí thoải mái, bình dân.
Sai lầm là đã ra vẻ hiểu biết mà đặt một quán bar lạ hoắc với Toudou.
「Mà mày có định kiếm bạn gái không đấy? Gần đây cũng có mấy ứng dụng hẹn hò các kiểu mà.」
「Lắm lời, mày là mẹ tao à.」
「Tao là mẹ mày đây.」
「Khác hoàn toàn, thằng ngốc này!」
Tôi đáp trả như vậy rồi nhìn xuống điện thoại.
Mở khóa màn hình, hiện ra giao diện mà tôi vừa xem lúc nãy.
Một người nổi tiếng mà tôi tiện tay theo dõi hiện ra.
Toudou ngó vào màn hình, thờ ơ lẩm bẩm.
「Shinohara Mayu à. Dạo này nổi tiếng nhỉ.」
「Ừ. Nhỏ tuổi hơn mà giỏi thật.」
「À, với tư cách là đàn anh đại học, tao cũng thấy tự hào lây.」
Toudou nói vậy rồi bỏ một hạt đậu phộng vào miệng.
「Influencer nổi tiếng trong giới sinh viên. Sáu trăm nghìn người theo dõi, còn nhiều hơn khối nghệ sĩ quèn ấy chứ. Yuu có quen biết à?」
「Làm gì có chuyện đó. Còn chưa nói chuyện bao giờ.」
「Thế sao lại follow qua lại?」
Toudou, người có vẻ không mấy hứng thú, lại tiếp tục câu chuyện, dường như là vì muốn hỏi điều này.
Tôi nhìn xuống.
Trong số ba trăm sáu mươi người mà Shinohara Mayu theo dõi, có một người là tôi.
Thời sinh viên, khi cô kouhai này mới bắt đầu làm influencer, tôi tiện tay theo dõi thì được theo dõi lại.
Tôi chỉ là theo dõi tùy hứng, nhưng có lẽ cô ấy lại nghĩ tôi là fan cứng đời đầu.
「…Ai biết. Chắc là trượt tay thôi.」
Nghe tôi trả lời vậy, Toudou đáp lại với giọng như đã biết tỏng.
「Chứ sao. Mà cũng may, lý do mày không tìm bạn gái không phải là vì nhắm tới influencer.」
「Tao cũng có nói là không tìm đâu. Mày say rồi à, hiếm thấy đấy.」
「Chỉ là lỡ mất thời điểm để quay lại chủ đề thôi. Quay lại được chưa?」
Trước câu hỏi của Toudou, tôi nhún vai.
「Có quay lại thì cũng là chuyện bạn gái còn chưa có mà thôi đúng không? Kể chuyện của mày đi Toudou.」
「Tao sắp cưới.」
「Đúng đúng, kiểu đó đó… Hả!?」
Cảm giác hơi hờn dỗi đâu đó bay biến mất, tôi nhìn Toudou chằm chằm.
Cậu ta lặp lại với vẻ hơi ngượng ngùng.
「Tao vừa đính hôn hôm trước.」
「M… Mày, chúc mừng quá đi mất, chúc mừng! Thật hả, vậy là cũng yêu nhau được bảy năm rồi nhỉ… Chà, mày đã bước lên nấc thang người lớn rồi đấy, thằng này!」
「Ahaha, hôm nay tao muốn báo tin trực tiếp cho mày.」
Với khuôn mặt tươi tắn không khác gì thời sinh viên, Toudou cười.
「Xin lỗi nhé, lôi chuyện bạn gái cũ rồi bạn gái các kiểu ra… Chẳng biết phải nói lúc nào cho hợp. Đành phải gượng ép nói chuyện yêu đương vậy.」
「Không sao đâu. Tao cũng thấy, giờ nhờ sức mạnh của Toudou mà có khi kiếm được bạn gái ấy chứ.」
「Hahaha! Được, tối thứ Sáu mà, đi tăng ba không? Trước khi tao về sống chung với bả!」
「Đừng say quá đấy?」
Một người bạn thân thiết sắp kết hôn.
Nếu kết hôn rồi, liệu có khó để gặp nhau thoải mái vào cuối tuần như thế này không nhỉ.
Dù tôi còn chưa có đối tượng nào, nhưng tôi thấy mừng vì Toudou báo tin vào độ tuổi này.
Vì tôi có thể chúc phúc với một trăm phần trăm tình cảm, không chút sốt ruột.
◇◆◇◆
『Ồ, Toudou-kun à. Chúc mừng cậu ấy nhé.』
Đầu dây bên kia, Ayaka, cô bạn thân của tôi, đáp lời.
Run rẩy trong cái lạnh của mùa đông, tôi nói chuyện với Ayaka.
「Nó là thằng con trai thân nhất cưới đầu tiên đấy. Sau này chắc mấy vụ này sẽ ngày càng nhiều nhỉ.」
『Ừ nhỉ, bạn bè tớ cũng lần lượt cả rồi. Lịch trình với tiền mừng túi bụi luôn.』
「Sướng thế, tớ thì chả được mời bao giờ. Toudou là người đầu tiên.」
『Đám cưới của con trai chắc vẫn chưa đến lúc đâu? Bạn bè tớ tổ chức lễ cưới đa số là nữ cả. Con trai con gái mời nhau cũng khó mà.』
Ayaka đáp lại với giọng thản nhiên.
Cũng như Toudou, bạn bè mà tôi còn giữ liên lạc sau khi trưởng thành rất hạn chế.
Đặc biệt là những người bạn gặp nhau mỗi tháng một lần, gần đây tôi càng thấm thía sự quý giá của họ.
「Ayaka thì sao? Cuối tuần vẫn đi goukon như thường à?」
『Nói khó nghe thế, thỉnh thoảng tớ mới tham gia thôi. Dạo này bận lắm.』
「Haha, phải rồi. Được nói chuyện với át chủ bài trẻ tuổi thật là vinh hạnh!」
『Không dám đâu. Tớ cũng muốn mãi được như thế này với cậu~ Thật sự là khoảng thời gian thoải mái, dễ chịu.』
Ayaka đáp lại một cách nhẹ nhàng, rồi thở dài một tiếng uể oải.
Việc cô ấy có thể thoải mái bên tôi khiến tôi thực sự vui. Đó là bằng chứng cho thấy mối quan hệ bạn thân của chúng tôi vẫn tiếp diễn.
『Đi goukon cũng chẳng vui gì. Chẳng biết có ai hợp với tiêu chuẩn của tớ không nữa.』
「Một người đàn ông xứng với Ayaka siêu cấp hàng tuyển à.」
『Ayaka siêu cấp hàng tuyển…?』
Nếu chỉ xét về điều kiện, thì thật lòng là trong số những người tôi quen, chẳng có ai cả.
Vì không thể đưa ra câu trả lời có ý nghĩa, thay vào đó, tôi nhếch mép cười.
『Thu nhập năm 20 triệu yên là tối thiểu nhỉ?』
『Tiền bạc thì sao cũng được. Vì đã có tớ rồi mà.』
「Q-Quả là câu trả lời đẳng cấp…」
Quá ra dáng một phụ nữ trưởng thành, thành đạt.
Ayaka, người đã vào làm ở một siêu tập đoàn hàng đầu trong nước, chín phần mười là rủng rỉnh tiền bạc.
Và lời nói của Ayaka không phải là tự mãn, mà tôi cảm nhận được cô ấy đang suy nghĩ một cách bình thản dựa trên những sự thật vững chắc. Đó là một trong những câu nói mà đàn ông ngưỡng mộ.
Chính vì thế mà tôi có một thắc mắc.
「Nhưng mà, sao lần nào đi goukon cũng không tìm được người hợp nhỉ. Goukon mà Ayaka tham gia thì chắc chắn phải ở đẳng cấp cao lắm chứ.」
『Ai biết đâu… Có lẽ đẳng cấp thì cao thật, nhưng sao lại không hợp gu thì chính tớ cũng không rõ nữa. Cũng đến lúc tớ phải có một bước ngoặt rồi.』
――Bước ngoặt.
Đó là điều đã thoáng qua trong đầu tôi khi nói chuyện với Toudou.
Không ngờ Ayaka cũng đang phiền não sao.
『Chính cậu mới là người chưa có bước ngoặt đấy chứ.』
Tôi chớp mắt.
Dù đã trưởng thành, nhưng có vẻ như đầu óc tôi vẫn bị cô ấy nhìn thấu như thời sinh viên.
Và rồi, tôi nhớ lại lời của cô ấy.
"Quả nhiên, tớ nghĩ bây giờ chia tay thì tốt hơn"
"Không chỉ Yuuta-kun đâu. Tớ cũng phải thay đổi."
「…Cũng phải. Hồi hiểu lầm là ngoại tình rồi suýt chia tay, cũng may là đã ổn thỏa trở lại.」
『Sau đó hai người cũng hẹn hò khá lâu mà nhỉ.』
「Đúng vậy. Nên lúc cuối cùng quyết định chia tay, tổn thương phải nói là…」
Tôi chia tay Reina vào tuần sau khi kết thúc quá trình tìm việc.
Không thể vùi đầu vào công việc để quên đi, khoảng thời gian tinh thần bị tổn thương kéo dài vài tháng. Tôi vực dậy được là nhờ Ayaka và Toudou.
『Khỉ thật, không ngờ cậu lại lụy tình đến thế. Mà tớ nghĩ cũng do cậu gặp bạn gái cũ mỗi tháng đấy.』
「…Bởi vì, tớ đã hứa.」
『Gì cơ?』
「――Tớ đã hứa, sẽ không rời xa.」
Đầu dây bên kia, tôi biết Ayaka đã ngừng cử động.
Và rồi, cô ấy nhẹ nhàng nói.
『Nếu cậu không gặp cô ấy với tư cách bạn bè, thì cậu nên hành động đi.』
――Dù thế nào đi nữa, tôi và Reina cũng đã định sẵn là sẽ chia tay.
Gần đây, tôi đã cố gắng chấp nhận điều đó.
Rằng đó là một kết thúc trưởng thành.
Tôi siết chặt điện thoại.
Nhưng――gần đây tôi thường xuyên mơ.
『Nếu cậu vẫn còn coi người đó là đối tượng yêu đương, thì cứ thế này cậu sẽ hối hận đấy. Cũng không còn ở tuổi sĩ diện hão nữa đâu.』
「…………Ừm. Phải rồi nhỉ.」
Có lẽ, vẫn còn những lựa chọn khác.
Sau khi chia tay một thời gian, đêm nào tôi cũng nghĩ về Reina.
Nói không nghĩ đến chuyện quay lại là nói dối.
Vì tin vào lời hứa lúc đó, tôi đã sống những ngày tháng một mình.
Tôi kết thúc cuộc gọi với Ayaka.
Ngay sau đó, tôi lướt ngón tay trên điện thoại.
…Tuần sau, hãy chọn một ngày khác với mọi khi.
Tôi gửi tin nhắn cho Reina. Rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hơi ấm từ máy sưởi trong phòng đã bắt đầu làm kính mờ đi.
Tôi ngắm nhìn bầu trời trong xanh một lúc, rồi ánh trăng xuyên qua kẽ mây chiếu xuống.
Ngày hôm đó, thời tiết thế nào nhỉ.
Tôi có cảm giác như hơi nước đã ngưng tụ thành hình trên mặt trong của cửa sổ.
◆◆◆
「…Yuuta-kun. Anh dậy rồi à?」
「…Anh vừa dậy.」
Khi tôi ngồi dậy trên giường, Reina đã thay sang thường phục.
Tôi cầm điện thoại lên, muộn hơn dự kiến khoảng hai tiếng. Dù vừa trải qua một cuộc nói chuyện nặng nề, nhưng cơ thể vẫn khỏe khoắn, cũng dễ hiểu thôi.
「…Chết tiệt, ngủ nhiều thế này. Đúng vào hôm nay… lại là ngày cuối cùng…」
Tôi bất giác buột miệng hối hận, cắn chặt môi.
Chỉ riêng hôm nay, lẽ ra tôi phải dậy sớm.
Một ngày cần được ưu tiên hơn cả việc tìm việc, không, hơn cả việc tìm việc.
――Hôm nay, tôi sẽ chia tay Reina.
Reina chau mày, quỳ xuống trước mặt tôi.
Rồi, không chút do dự, cô ấy hôn lên môi tôi.
Nụ hôn chưa đầy vài giây, nhưng đủ để gợi lại cảnh tượng ngày hôm qua.
「…Yuuta-kun.」
「…Làm thêm lần nữa không?」
「Hôn á?」
「…Không phải.」
Nghe tôi phủ nhận, Reina chớp mắt.
Thường thì, Reina không thích “làm chuyện đó” sau khi đã chuẩn bị xong xuôi.
Xét đến công sức chuẩn bị của con gái thì cũng phải thôi.
Nhưng, chỉ riêng ngày hôm nay lại khác.
Sau một thoáng do dự, cô ấy khẽ mở miệng.
「…Nếu Yuuta-kun muốn, thì được thôi.」
Tôi đặt tay lên vai Reina, dùng sức.
Tôi cảm nhận được Reina dần thả lỏng, dựa vào người tôi.
「…Thôi, bỏ đi.」
Tôi cảm thấy mình thật thảm hại, rồi buông Reina ra.
Dù là lần cuối, nhưng hôm nay Reina có việc bận.
Thời gian còn lại chỉ hơn một tiếng đồng hồ.
Cách sử dụng thời gian này, thật quá lãng phí.
Trong lúc tôi đang nghĩ vậy, Reina xoa đầu tôi.
Chắc là cô ấy sửa lại mái tóc rối bù của tôi.
「…Thật sự chia tay đấy à?」
Trước hành động quá đỗi yêu thương ấy, tôi hỏi với một tia hy vọng mong manh.
Sai rồi. Mong rằng ký ức ngày hôm qua là giả dối.
Nhưng, câu trả lời nhận được lại không chút do dự.
「…Ừm. Chia tay thôi.」
Tôi mở miệng, rồi lại ngậm lại.
Reina quyết định vào làm ở một công ty thiết kế từ hai tháng trước. Tôi cũng mới tìm được việc làm, mới chỉ một tuần trôi qua.
「…Cuối cùng cả hai đều đã có chỗ làm rồi mà. Mọi chuyện chỉ mới bắt đầu thôi mà?」
「Chính vì mới bắt đầu đấy.」
Reina vuốt tóc, khẽ nhếch mép cười buồn.
「Mối quan hệ của chúng ta bây giờ, chắc chắn không tốt đẹp gì.」
「Là bây giờ thôi. …Trước đây vẫn tốt đẹp mà đúng không? Ít nhất là cho đến hôm qua――không, hôm kia.」
Chúng tôi vẫn yêu nhau, sau bao vất vả đã tìm được việc làm, chỉ còn lại vài tín chỉ cần thiết để tốt nghiệp đại học.
Đúng là tần suất liên lạc đã giảm, nhưng đó là điều cả hai đã bàn bạc và quyết định.
Việc kiềm chế cảm giác muốn nói chuyện hàng ngày cũng là để ưu tiên cho tương lai, cả hai chúng tôi đều đã xác nhận điều đó.
Reina đã quyết định xong chỗ làm trước tôi.
Có lẽ khoảng thời gian chờ đợi quyết định của tôi đã trở thành cơ hội để Reina suy nghĩ điều gì đó.
「Nếu biết thế này, thì cứ nhắn tin suốt có phải tốt hơn không.」
「Nếu vậy, em nghĩ chắc chắn sẽ chia tay theo một cách tệ hơn nữa.」
「Kiểu gì cũng chia tay à!」
Tôi gãi mạnh sau gáy.
Tôi thấy bực bội vô cớ với chính mình vì cứ khơi lại chuyện đã qua.
「Yuuta-kun. Từ ngày đó năm hai, chúng ta đã quyết định sẽ nói ra những gì mình nghĩ đúng không? Để không còn hiểu lầm nữa.」
「Ừm.」
「Dù không còn hiểu lầm, nhưng khi có những bất đồng căn bản, em nghĩ cũng đành chịu thôi.」
Ý cô ấy là bây giờ chính là lúc đó sao.
「Những bất đồng căn bản thì đành chịu. Vậy nên chúng ta mới cố gắng nói ra cảm xúc của mình để có thể ngăn chặn những điều nhỏ nhặt có thể phòng tránh được, đúng không?」
Vừa nói ra, tôi vừa nghĩ có lẽ Reina đã quyết định chia tay vì chính những bất đồng căn bản đó.
Vậy nên, những lời sắp nói ra chắc chắn sẽ là sai lầm nếu muốn níu kéo.
「…Dù cho điều đó có nguy cơ làm lộ ra những bất đồng căn bản đi chăng nữa.」
「Vì vậy, chính là bây giờ.」
Reina lặp lại một cách cẩn thận, như đang giải thích cho tôi hiểu.
「Vì vậy, chúng ta chia tay bây giờ.」
…Chỉ còn cách gật đầu thôi.
Bởi vì đây, tất cả đều là chuyện đã giải quyết xong từ hôm qua.
Việc ở lại một ngày hôm nay, có lẽ cũng là điều Reina không mong muốn.
Sau đó, việc chúng tôi gần gũi thể xác cũng vậy.
――Cho đến khi em rời khỏi căn nhà này, em vẫn là bạn gái anh.
Để an ủi người đàn ông sắp trở thành bạn trai cũ, cô ấy đã chấp nhận trao thân.
Trải qua điều đó, tôi phải đưa ra quyết định.
Việc tôi chấp nhận lời tuyên bố “bạn gái cho đến khi rời khỏi nhà này” cũng đồng nghĩa với việc tôi đã thừa nhận rằng sau khi cô ấy rời đi, cô ấy sẽ không còn là bạn gái của tôi nữa.
Chia tay, tôi hiểu rồi.
Khi tôi đáp lại một lần nữa, Reina im lặng.
Chắc hẳn cô ấy biết tôi vẫn còn lời muốn nói.
「Thay vào đó, hãy để anh nói điều này.」
Tôi hít một hơi thật sâu.
Reina nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc, chờ đợi.
「Chia tay, nhưng không chia xa.」
「……」
「――Anh sẽ không rời xa em đâu.」
Nghe thật yếu đuối.
Nhưng, tôi không thể nào nói ra lời chia xa.
Và rồi――
Reina thản nhiên gật đầu.
「Ừm. Em tin là Yuuta-kun sẽ nói như vậy.」
Nhìn cô ấy mỉm cười, tôi trực giác mách bảo.
Chắc chắn, Reina đối với chúng tôi…
「Hơi sớm một chút, nhưng em đi đây.」
「…Anh hiểu rồi.」
Tôi đáp lại ngắn gọn cùng với sự quyết tâm.
Có lẽ vì giọng điệu hơi khác so với lúc trước, Reina mở to mắt nhìn tôi.
Rồi, Reina vui vẻ gật đầu.
Nói ra hết những gì trong lòng, đó từng là lời hứa của hai chúng tôi.
Bây giờ, tôi cố tình không nói ra.
Ý nghĩa của điều đó, có lẽ tôi sẽ suy nghĩ một thời gian.
Liệu tôi có thể hoàn toàn tin tưởng cô ấy không, bây giờ tôi vẫn chưa biết.
Nhưng.
「Cố gắng lên nhé, Yuuta-kun. Em cũng sẽ cố gắng.」
Tôi muốn giữ Reina lại khi cô ấy bất ngờ đứng dậy.
Rồi ôm lấy cô ấy, nếu có thể cùng nhau nằm trên giường một lần nữa thì tốt biết mấy.
Không làm gì cả, chỉ cần hai người nằm cạnh nhau, mối quan hệ đó đã hạnh phúc biết bao đối với tôi.
Nếu có thể tiếp tục mãi mối quan hệ này.
「Nếu nói điều này, có lẽ Yuuta-kun sẽ giận.」
Reina đi đôi bốt vào, khoác chiếc túi xách đặt trên sàn lên tay.
「Em yêu anh, Yuuta-kun.」
Nói xong những lời đó, Reina rời khỏi cửa.
Lúc cô ấy rời đi, một cơn gió mạnh thổi qua, mái tóc màu xám tro của cô ấy bay trong gió.
Cánh cửa bị gió giật mạnh, đóng sầm lại.
Tôi đứng bất động tại chỗ một lúc lâu.
◇◆◇◆
「Không biết từ bao giờ Yuuta-kun mới đặt một quán ăn sang trọng thế này nhỉ.」
Reina vui vẻ ngân nga.
Cô ấy, cũng hai mươi lăm tuổi như tôi, đã nhuộm mái tóc từ màu xám tro sang màu nâu, một màu tóc trầm hơn so với thời còn học đại học nữ sinh.
Nhưng vẻ lộng lẫy của cô ấy lại tăng lên đáng kể, mỗi cử chỉ đều toát lên vẻ quyến rũ, trở thành một người phụ nữ trưởng thành thực thụ.
Làn da cổ trắng ngần, những món phụ kiện tinh xảo chạm vào làn da trần, tỏa ra vẻ lấp lánh thanh lịch đến mức không thể tin là chúng tôi bằng tuổi.
Nhìn xuống, một phần đùi đầy đặn của cô ấy lộ ra. Ngồi cạnh một mỹ nhân mà ai cũng phải công nhận.
Năm thứ ba đi làm, cuộc sống của tôi rất bận rộn.
Tăng ca cũng nhiều hơn, một cuộc sống mà thời sinh viên không thể tưởng tượng nổi.
Có lẽ vì vậy, mà những khoảng thời gian tôi từng nghĩ sẽ không bao giờ quên――ký ức về những ngày hẹn hò với Reina, tôi nhận ra chúng đang dần trở nên mơ hồ.
Việc cảm nhận được sức hấp dẫn của Reina với tư cách một người phụ nữ là điều hiển nhiên đối với một người đàn ông, nhưng việc sức hấp dẫn đó ngày càng tăng lên mỗi khi gặp mặt, có lẽ là do sự khác biệt với những ký ức xưa cũ ngày càng lớn.
「Yuuta-kun?」
Reina nghiêng đầu, gọi tên tôi.
Đôi môi hé mở. Đôi môi hồng hào khỏe mạnh, căng bóng vì son, đòi hỏi một sự can đảm phi thường để không dán mắt vào đó.
「À không, cũng phải. Mọi khi toàn đi quán nhậu, thỉnh thoảng đến những quán thế này cũng hay.」
「Vậy à. Cảm ơn anh.」
Reina khẽ mỉm cười.
Cô ấy thành thạo xoay nhẹ ly rượu vang.
Hình như là để rượu tiếp xúc với không khí, tăng thêm hương vị, nhưng động tác đó thật uyển chuyển. Có lẽ, cô ấy còn quen thuộc hơn tôi rất nhiều.
「…À, ừm. Không có gì.」
「Phì phì.」
Tôi chia tay Reina ngay sau khi kết thúc quá trình tìm việc vào năm tư đại học.
Đó là lúc chúng tôi sắp kỷ niệm hai năm rưỡi yêu nhau.
Nhớ lại thì, lúc đó, người non nớt chính là tôi.
Vì bận rộn tìm việc, chúng tôi không có thời gian liên lạc với nhau, cuối tuần cũng vì lo lắng cho việc tìm việc mà không thể tận hưởng buổi hẹn hò một cách trọn vẹn.
Reina luôn đến nhà tôi, nhưng cũng có khoảng thời gian tôi lại cảm thấy điều đó là gánh nặng.
Việc Reina là người nói lời chia tay, có lẽ là vì khuôn mặt tôi lộ rõ vẻ bất an.
Nhưng, từ khi chia tay đến nay cũng đã gần bốn năm.
Nghĩ đến khoảng thời gian đủ để một học sinh lớp sáu lên cấp ba, thì việc Reina có người thương cũng không có gì lạ.
Có lý do để tôi bắt đầu suy nghĩ như vậy.
Một năm nay, chúng tôi bắt đầu nói chuyện yêu đương với nhau.
Có gặp gỡ ai không, có để ý ai không――
Nếu còn nghĩ đến chuyện quay lại, có lẽ những chủ đề như vậy sẽ không xuất hiện.
「Yuuta-kun dạo này thế nào?」
Tôi cầm ly lên, uống một ngụm nước lọc rồi nhanh chóng đặt xuống.
Tôi đang suy nghĩ câu trả lời để không lái sang chuyện yêu đương.
「Ừm. Hôm trước, Toudou nói là cậu ấy sắp cưới. Đấy, bạn thời đại học ấy.」
Tên của Toudou, Reina cũng biết rất rõ.
「Ể, thật sao! Chúc mừng cậu ấy nhỉ, anh có đi dự lễ cưới không?」
Nghe vậy, Reina khẽ cụp mắt xuống.
「Đi chứ, đương nhiên rồi. Chà, lần đầu tiên đi tiền mừng cưới đấy.」
Tôi gãi đầu.
Có một người bạn thân thiết đến mức có thể đi tiền mừng cưới.
Điều đó khiến tôi phần nào yên tâm. Dù nếu nhiều lần thì ví tiền cũng sẽ kêu la thảm thiết, nhưng bây giờ tôi thực sự cảm thấy như được chia sẻ niềm hạnh phúc.
Reina uống một ngụm rượu vang, rồi nói tiếp.
「Natsuki với Kayoko cũng sắp cưới rồi. Ai cũng đến tuổi đó rồi nhỉ.」
「Ồ, Natsuki cũng vậy à. Người yêu là người từ hồi năm tư đúng không?」
「Ừm, vẫn là người đó.」
「Phải rồi nhỉ, đi làm rồi thì làm gì có cơ hội gặp gỡ. Thêm nữa chắc cũng không có thời gian.」
「Đúng vậy.」
Reina gật đầu thật sâu.
…Cuối cùng vẫn lái sang chuyện yêu đương.
「Em cũng bị Kayoko khuyên suốt. Rằng tìm người hợp điều kiện qua goukon hay ứng dụng hẹn hò là con đường ngắn nhất.」
「Reina… cái đó, em có dùng không? Mấy thứ đó ấy.」
Trước câu hỏi của tôi, Reina chớp chớp mắt.
Rồi,
「Ừm, em có đăng ký rồi.」
「Vậy… à. Cũng phải, làm gì có cơ hội gặp gỡ.」
Tôi đáp lại với vẻ chán nản.
…Quả nhiên, bạn trai cũ không còn nằm trong danh sách lựa chọn của bạn gái cũ nữa rồi.
Tôi biết Reina đang tìm kiếm cơ hội gặp gỡ mới. Vì vậy tôi cố gắng không nhắc đến chủ đề này.
Trong lòng Reina, có lẽ tôi đã là một người đã được đặt dấu chấm hết.
Khác với hồi năm hai, lần chia tay năm tư là sau khi đã nói chuyện kỹ càng.
「Yuuta-kun, anh đang có chuyện gì buồn phiền à?」
「Ể?」
「Hôm nay, trông anh hơi thiếu sức sống.」
Reina nghiêng đầu.
Tôi liếc thấy mấy anh nhân viên văn phòng ở bàn sau đang nhìn trộm.
「Đừng cố quá nhé? Sức khỏe là trên hết.」
「À, ừm… Chỉ là công việc hơi bận chút thôi.」
「Dù anh đang uống rượu…」
「Bổ sung dinh dưỡng mà.」
Reina chau mày lo lắng, rồi gắp salad hải sản vào đĩa cho tôi.
Đúng là, rau xanh tươi ngon thế này, có lẽ đã lâu tôi không ăn.
「Yuuta-kun, anh sống một mình ổn chứ?」
「Ổn mà. Mua sắm trực tuyến cũng đủ để duy trì chế độ ăn uống tối thiểu rồi.」
Đến tuổi này rồi mà vẫn có vẻ sắp được chăm sóc.
Chính vì tinh thần chấp nhận điều đó một cách dễ dàng, nên tôi mới không tự mình đặt dấu chấm hết cho mối quan hệ với Reina, cứ kéo dài lê thê. Và tôi, lại còn mong muốn sự tiếp diễn đó.
「Việc nhà đàng hoàng thì chỉ cuối tuần mới làm được, nhưng cuộc sống con người thì vẫn duy trì được.」
「Tốt rồi.」
Những cuộc trò chuyện gợi nhớ lại thời còn yêu nhau, Reina cũng bắt đầu nói một cách thản nhiên.
…Có lẽ đã quá muộn.
Nhưng, Ayaka nói đúng.
Chỉ chờ đợi thôi thì tôi sẽ không thể có được bước ngoặt của mình.
Dù sao thì cũng đã đi làm như một người trưởng thành, nhưng tôi không thể nào nghĩ rằng nội tâm mình đã trưởng thành vượt bậc.
Nhưng, chỉ riêng việc sống một mình thì tôi đã quen.
Cố gắng làm việc, cố gắng làm việc nhà theo cách của mình, và dành thời gian riêng tư cho những thú vui.
Ngay khi quen với guồng quay này, thời gian trôi qua nhanh hơn hẳn.
Năm đầu tiên đi làm dài đằng đẵng như một trò đùa, năm nay thời gian trôi qua chóng mặt. Ký ức thời sinh viên phai nhạt đi cũng phải thôi.
Nhưng khoảnh khắc tôi tỏ tình với Reina vào mùa thu năm nhất đại học――dù ký ức có phai mờ đến đâu, chỉ riêng khoảnh khắc đó vẫn còn khắc sâu trong tâm trí này.
「Này, ngày mai mình gặp nhau nữa được không?」
Tôi muốn có một buổi hẹn hò kiểu người lớn.
Những điều mà thời sinh viên không thể làm được.
Chính vì là bây giờ, nên mới có thể làm được.
「Ể?」
Reina chớp mắt.
Rồi, cô ấy chau mày.
「…Xin lỗi anh. Mai em có hẹn rồi.」
「…À, ra vậy.」
…Bị từ chối rồi.
Cái gì mà ra vậy chứ, chắc chắn phải có cách trả lời tốt hơn thế này.
Tôi uống cạn ly nước trong một hơi, cố gắng thay đổi tâm trạng.
Tất nhiên, về nhà rồi chắc chắn sẽ buồn.
「Tuần sau thì em rảnh.」
「Hả?」
Tôi bất giác tròn mắt.
Vì tôi vừa định nghĩ ra một chủ đề để không khí đỡ khó xử.
「Gặp được không anh?」
Reina khẽ cười, trong nụ cười ấy có chút hình bóng của ngày xưa.
Tôi cảm nhận được tim mình đập mạnh hơn.
◇◆◇◆
Tuần sau, hai giờ chiều.
Lâu lắm rồi mới hẹn gặp buổi trưa, nên tôi mất nhiều thời gian hơn mọi khi để chọn quần áo.
Tôi ra khỏi cổng soát vé, vừa đi nhanh đến điểm hẹn, vừa cố gắng chỉnh lại tóc tai.
Sở thích về quần áo cũng đã rõ ràng hơn thời sinh viên, nên tôi cũng có thể tận hưởng việc sửa soạn vẻ ngoài của mình.
Tất cả những điều đó, khởi nguồn đều là Reina.
Ngay cả thuốc lá, cũng là vì được Reina khen hút thuốc trông ngầu mà tôi tiếp tục.
Dù gần đây vì sức khỏe nên tôi đang giảm dần số lượng.
「A!」
Khi Reina nhận ra tôi, cô ấy khẽ kêu lên.
Tôi lập tức chắp hai tay lại, cúi đầu.
「Xin lỗi, anh đến muộn!」
「Không đâu, vừa đúng giờ mà. Là em đến sớm thôi.」
Reina mỉm cười, nhìn xuống ngực tôi.
「Yuuta-kun, áo khoác hôm nay hợp với anh lắm. Đẹp trai lắm.」
「Cảm ơn. Reina cũng… xinh lắm.」
「Cảm ơn anh.」
Reina cười ngượng ngùng.
Chiếc áo khoác dài bó sát, đôi bốt dày dặn. Chiếc quần skinny đen tuyền làm nổi bật vóc dáng của cô ấy.
「Đi thôi nhỉ.」
「Ừ.」
Reina thúc giục, hai chúng tôi cùng bước đi.
Hơi thở của hai người bốc lên riêng rẽ, rồi tan biến vào không khí lạnh lẽo.
Chỉ đi cạnh nhau thôi cũng cảm nhận được sự chú ý của mọi người.
Đối với những người không quen biết, chỉ cần là một cặp nam nữ là họ sẽ nghĩ là một cặp đôi sao?
「Yuuta-kun, sao hôm nay lại rủ em đi chơi?」
「Ể? Sao lại hỏi vậy.」
Không lẽ nào lại tỏ tình ngay sau khi vừa gặp mặt.
Nhưng nói vòng vo một cách kỳ quặc cũng thật vô nghĩa. Để truyền đạt một cách trực tiếp ở mức độ nào đó――
「Anh muốn đi chơi với em hai người.」
「Vậy à. Dạo này anh không bận sao?」
「Anh muốn có một buổi hẹn hò sau một thời gian dài.」
…Có trực tiếp quá không nhỉ.
Nhưng vì tôi đã nói một cách thản nhiên, nên vẫn còn đường lui là nói đùa.
Không, tôi cũng không muốn bị nghĩ là nói đùa.
Reina đáp lại với vẻ hơi ngạc nhiên.
「…Hiếm thấy thật. Yuuta-kun lại nói những điều như vậy.」
「Vậy à?」
「…Đương nhiên là hiếm rồi.」
Người bị từ chối mà lại rủ đi hẹn hò, nếu không có sự chuẩn bị tinh thần kỹ càng thì không thể làm được.
Liệu sự lảng tránh vừa rồi của tôi, có được truyền đạt qua cuộc trò chuyện này không?
Tôi cực kỳ non nớt trong chuyện tình cảm. Nếu non nớt thì cũng có cách chiến đấu của người non nớt.
Không phải lúc nào thể hiện mọi thứ một cách trực tiếp cũng là tốt.
Bất chợt, lời nói của Toudou thoáng qua trong đầu tôi.
――Đừng trốn tránh bằng từ ‘non nớt’.
…Đúng vậy.
Không được trốn tránh chứ, tôi ơi.
Đối với một người không quen hẹn hò với người khác như tôi, mọi mánh khóe chắc chắn đã bị Reina nhìn thấu.
Ngay cả quán ăn mà tôi đã mất một tiếng đồng hồ suy nghĩ để đặt, Reina cũng tỏ ra thoải mái thưởng thức bữa ăn như đã quen.
Vậy thì ít nhất, tôi muốn cô ấy thấy được sự thay đổi trong nội tâm của mình.
So với thời sinh viên, tôi đang sống một cuộc sống năng động hơn rất nhiều. Dù công việc không phải là đặc biệt yêu thích, nhưng việc có được khả năng để cùng ai đó xây dựng tương lai cũng là một trong những động lực để tôi cố gắng.
Nếu ngay cả chuyện của bản thân mình hiện tại mà còn không thể truyền đạt một cách trọn vẹn, thì làm sao có thể chinh phục lại bạn gái cũ.
「…Có lẽ nào, anh đang để ý đến em sao?」
「…Cũng phải.」
Reina tròn mắt.
Tôi vì ngượng ngùng mà tránh ánh mắt đi, nhưng rồi lại nhanh chóng nhìn lại Reina.
Cô ấy cũng có vẻ ngạc nhiên vì điều đó, chớp mắt vài lần.
「…Vậy à.」
Reina nhìn xuống, rồi mở miệng.
「Vậy thì, may mà em đã ăn mặc đẹp.」
Cô ấy đáp lại với giọng điệu dịu dàng.
Rồi vẫn giữ nụ cười trên môi, cô ấy hỏi.
「Yuuta-kun và em hẹn gặp ở ga chính thế này cũng hiếm thật nhỉ. Mọi khi toàn là những nơi mình hay đến hồi sinh viên.」
「Phì phì, giống hẹn hò nhỉ.」
「Là hẹn hò mà.」
「Xin thất lễ.」
Reina đáp lại một cách bông đùa, rồi bước lên trước tôi một bước.
Mái tóc bay theo khi cô ấy quay người lại.
「Vậy, đi thôi?」
Cô ấy khẽ nhấc tay trái lên, thúc giục tôi.
Nếu nắm lấy bàn tay đó, cô ấy sẽ phản ứng thế nào nhỉ.
Tôi gạt bỏ suy nghĩ quá sớm đó ra khỏi đầu, bước đi song song bên cạnh Reina.
Đi bộ khoảng năm phút, một trung tâm thương mại mà ai cũng biết sừng sững hiện ra.
Vẻ ngoài trang nghiêm lọt vào tầm mắt, như muốn nói rằng đây là trung tâm của những người giàu có.
Thực ra bên trong trung tâm thương mại đó cũng có những thứ mà người bình dân có thể mua được, nhưng tôi hầu như chưa bao giờ vào.
Có lẽ nhận ra hướng nhìn của tôi, Reina lên tiếng.
「Vào không anh?」
Vốn dĩ dự định là sẽ đi mua sắm ở các cửa hàng mặt tiền, nhưng điều đó cũng có vẻ thú vị.
「Đi thôi. Vừa mới nhận thưởng xong mà.」
「Phì phì, đáng tin cậy thật đấy.」
「Ủa, anh sắp bị bắt khao à? Mua sắm ở trung tâm thương mại thì số tiền sẽ khủng lắm đấy?」
「Em không có ý đó.」
Reina vừa giải thích như vậy, vừa khẽ cười khúc khích.
「Em cảm nhận được anh đang cố gắng làm việc mà. Trông ra dáng người đi làm thật.」
「…Thì cũng sắp tròn ba năm rồi còn gì. Đến lúc phải ra dáng rồi chứ.」
「Phì phì.」
Reina vẫn giữ nụ cười ấm áp.
Tôi vì xấu hổ mà nghịch nghịch tóc mái.
Vào trong trung tâm thương mại, không khí ấm áp của máy sưởi lan tỏa khắp nơi.
Những cửa hàng quần áo ở đây đa số là các thương hiệu nổi tiếng, hoặc những cửa hàng không có thương hiệu nhưng cũng rất có tiếng.
Phần lớn đều có giá khá cao, nhưng nếu chỉ mua một món thì quá nửa là những thứ có thể mua được.
「Trung tâm thương mại hóa ra toàn những thứ có thể mua được nhỉ. Đắt thì vẫn đắt. Ừm, cực kỳ đắt.」
Nghe tôi nói vậy, Reina khẽ chỉ tay lên trên.
「Lên tầng trên, đi không?」
「Không mua nổi đâu ạ. Xin lỗi.」
Cảm giác có thể mua được chỉ là ở khu vực này thôi.
「Ý anh là cà vạt hay ví đựng danh thiếp thì cũng có thể mua được từ khoảng một vạn yên.」
「Hay là bây giờ mình mua luôn nhỉ, nếu là đồ dùng cho công việc thì cũng đáng tiền.」
「Mua sắm kiểu người lớn nhỉ. Vì công việc cơ đấy.」
「Nói thẳng ra thì cũng chỉ là tự thỏa mãn khi mua ở đây thôi.」
「Phì phì, tự thỏa mãn cũng tốt mà. Mua ở đâu cũng quan trọng, em thấy được đấy.」
Có vẻ như cô ấy đã bị cuốn theo suy nghĩ mua sắm ở trung tâm thương mại.
Thay vì địa điểm, tôi lại cảm thấy ý nghĩa khi mua sắm trong buổi hẹn hò với Reina.
Việc bắt đầu nhìn thấy giá trị ở những thứ khác ngoài sản phẩm, có lẽ cũng là từ khi đi làm.
Reina không hề hay biết tâm tư đó của tôi, khẽ mỉm cười rồi nói tiếp.
「Em biết chỗ này hợp với Yuuta-kun lắm. Hay là em mua cà vạt cho anh nhé?」
「Ể, được không?」
「Ừm. Sinh nhật năm ngoái chỉ ăn cơm thôi mà.」
「Như vậy cũng vui lắm rồi. Mà đúng là quà muộn nửa năm thì có khi lại vui lâu hơn.」
Không biết từ bao giờ tôi mới nhận được quà từ Reina.
Sau khi chia tay, vào dịp sinh nhật chúng tôi vẫn thường mời nhau ăn cơm, nhưng tặng quà thì lần cuối cùng là hồi còn yêu nhau. Tức là khoảng bốn năm rồi nhỉ.
「Phải không? …Chắc là đến lúc rồi.」
「Ể?」
「…Không có gì!」
Thật ra tôi đã nghe thấy.
…Có lẽ vì chúng tôi không còn là mối quan hệ để ý đến nhau nữa sao.
Mối quan hệ bạn trai cũ bạn gái cũ sẽ không bao giờ biến mất, nhưng mối quan hệ để ý đến nhau với tư cách khác giới thì có thể.
Cứ suy nghĩ mãi về ý nghĩa của từ “đến lúc” cũng chẳng vui vẻ gì. Bây giờ tôi muốn tập trung vào buổi hẹn hò.
「Không biết có cà vạt nào hợp với anh không nhỉ. Màu đỏ hay màu xanh thì đều được.」
「Ngoài màu sắc ra thì họa tiết hay kiểu dáng cũng tạo ấn tượng khác nhau cho đối phương mà. Yuuta-kun thường đeo cà vạt loại nào?」
「Sọc chẳng hạn.」
「Còn gì nữa không?」
「…Sọc đỏ rượu vang, sọc xanh navy, sọc xám.」
「Toàn sọc. Không tăng thêm chủng loại à?」
Reina đáp lại với vẻ tiếc nuối.
「Mà nếu là nhà thiết kế nói thì cũng phải thôi. Anh cũng không đặc biệt cầu kỳ gì, nhưng nhân hôm nay thử suy nghĩ xem sao.」
「Làm vậy đi. Người đeo cà vạt hợp với mình không chỉ tốt cho công việc mà còn được các cô gái yêu thích nữa đấy.」
「Mấy cô gái khác thì sao cũng được.」
Nghe tôi đáp lại dứt khoát, Reina chớp mắt.
「Phì phì.」
「Cũng được em yêu thích nữa đấy.」
「…Vậy thì chọn.」
「Phì phì.」
Reina khẽ mỉm cười.
Hai chúng tôi cùng bước đi, trước khu bán cà vạt, một thương hiệu thời trang nữ lọt vào tầm mắt.
Một thương hiệu có những sản phẩm tương đối rẻ.
Chỉ là tương đối thôi, cũng vài vạn yên.
Thấy Reina có vẻ bị thu hút bởi những chiếc túi xách, tôi hỏi.
「Reina mua cái đó à?」
「…Không. Chỉ là nhớ lại thôi.」
「Nhớ gì cơ?」
Reina khẽ ngậm miệng như đang do dự, rồi nói.
「…Chuyện lần đầu tiên gặp Ayaka-san.」
Tôi bất giác dừng lại.
Khuôn mặt Reina, có phần dịu dàng hơn so với lúc đó.
◇◆◇◆
Hiểu lầm của Yuuta-kun đã được giải tỏa, chúng tôi đã có thể hàn gắn lại mối quan hệ một cách tốt đẹp.
Lúc bị đuổi ra khỏi nhà Yuuta-kun, tôi đã trở về trong sự hỗn loạn và tuyệt vọng, nhưng anh ấy đã nhanh chóng đuổi theo.
Như thể để sửa chữa lỗi lầm của chính mình, anh ấy đã tuôn ra hết những điều trong lòng.
――Em yêu Yuuta-kun.
Nhưng, điều đó hoàn toàn khác với việc hiểu anh ấy một trăm phần trăm. Bằng chứng là, trong những lời nói từ tận đáy lòng anh ấy, có rất nhiều điều tôi chưa từng biết.
Anh ấy cũng đang phiền não vì mối quan hệ không tốt đẹp trong câu lạc bộ, thêm vào đó mối quan hệ với tôi cũng không suôn sẻ, nên có vẻ anh ấy đã rất suy sụp.
Khi biết được điều đó, cảm giác tội lỗi vì đã nắm tay Toyota-kun ngày hôm đó càng lớn hơn.
Nhưng cảm giác tội lỗi đó không có chỗ để trút bỏ.
Có lẽ, tôi đã muốn bị ai đó phán xét. Tôi nhận ra điều đó khi đối mặt với người bạn thân của Yuuta-kun.
「…Chị là, Ayaka-san.」
「…Ừm. Chào em.」
Cô ấy cũng có vẻ cảm thấy tội lỗi.
Vài tháng sau khi sự bất hòa với Yuuta-kun kết thúc. Trong một buổi hẹn hò, chúng tôi tình cờ gặp Mino Ayaka-san, bạn thân của Yuuta-kun, tại một trung tâm mua sắm.
Cuộc gặp gỡ này đối với Ayaka-san cũng là điều bất ngờ, cô ấy trông rất ngạc nhiên.
Ngay sau khi gặp mặt, vẻ mặt cô ấy liền thay đổi thành vẻ hối lỗi.
「…Giá như chị làm mặt “không liên quan đến tôi” thì tốt biết mấy.」
Nếu là một người xấu tính thì đã dễ hiểu hơn rồi.
…Không thể nào đâu nhỉ.
Chỉ cần nghe Yuuta-kun kể chuyện, cũng đủ biết anh ấy tôn trọng Ayaka-san đến mức nào.
Ayaka-san có tất cả những gì tôi không có. Ngay cả tôi, người chưa từng gặp mặt, cũng đồng cảm với lời nói của anh ấy rằng tôn trọng cô ấy như một con người.
Tôi đã hy vọng vào lăng kính màu hồng của Yuuta-kun, nhưng có lẽ không phải vậy.
「…Chào, chào Ayaka.」
Bên cạnh, Yuuta-kun nói với giọng lắp bắp. Rõ ràng là anh ấy đang để ý đến tôi.
「…Xin lỗi.」
Ayaka-san xin lỗi Yuuta-kun. Anh ấy có vẻ không hiểu tại sao lại bị xin lỗi.
「Xin lỗi, vì đã tình cờ gặp mặt.」
Có lẽ Ayaka-san đã định xin lỗi Yuuta-kun như vậy vì để ý đến anh ấy.
Rồi vì để ý đến tôi, người yêu của anh ấy, mà cô ấy đã nuốt lại nửa sau của câu nói.
…Nếu tôi ở vị trí của Ayaka-san, có lẽ tôi sẽ nói hết ra.
Hay là đầu óc không đủ nhanh nhạy đến mức đó.
Thấy tôi không nói gì, Ayaka-san mở lời.
「Này, có thể để tớ nói chuyện riêng với Reina-san được không?」
Hình như cô ấy nói với Yuuta-kun.
Anh ấy tuy có chút bối rối, nhưng không hề có ý định rời đi. Chắc là anh ấy lo lắng không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu rời đi.
「Không cần đâu. Yuuta-kun cũng ở lại đây đi.」
Không biết tự lúc nào tôi đã từ chối.
Tôi không có ý định lớn tiếng với Ayaka-san.
Chỉ là, tôi muốn Yuuta-kun cũng ở lại đây.
Đối với tôi, Ayaka-san vẫn chưa phải là đối thủ tôi có thể địch lại. Ít nhất nếu không có Yuuta-kun ở bên cạnh dõi theo, chân tôi như muốn run lên.
Có thể đối mặt và đáp trả Ayaka-san, chắc chắn là sau khi tôi mất Yuuta-kun. Sau khi không còn gì để mất. Đối mặt với Ayaka-san, tôi trực giác mách bảo như vậy.
「Lần đầu gặp mặt, Ayaka-san. Em là Aisaka Reina.」
Tôi đã phân vân không biết có nên thêm cụm từ “bạn gái của Yuuta-kun” vào không.
Thông thường thì đó là một phần của lời giới thiệu bình thường, nhưng trong hoàn cảnh này, tôi nghĩ nó có thể bị coi là lời nói khó nghe.
Nói cách khác, tôi phần nào đoán được cảm xúc của Ayaka-san.
…Vì chúng tôi đều là con gái.
Chắc chắn――vì đều là người đã yêu anh ấy.
「…Lần đầu gặp mặt. Tôi là Mino Ayaka.」
Ayaka-san tự giới thiệu ngắn gọn, rồi nói tiếp.
「Reina-san. Chị có chuyện muốn xin lỗi em.」
Không đợi tôi kịp ngăn lại, Ayaka-san đã cúi đầu thật sâu.
Mái tóc đen tuyền được chăm sóc kỹ lưỡng, mượt mà như lụa rủ xuống. Ngọn tóc chạm đất, nhưng Ayaka-san có vẻ không để ý.
…Cúi đầu nhanh như vậy, có lẽ chị ấy đã suy nghĩ xem phải làm gì khi gặp tôi sao.
Lúc nãy, chị ấy muốn Yuuta-kun rời đi là để không khiến anh ấy cảm thấy tội lỗi một cách không cần thiết.
Tôi, người đã giữ Yuuta-kun ở lại đây, liệu có bị coi là muốn cho anh ấy thấy lời xin lỗi của Ayaka-san không.
Thực tế hoàn toàn khác, nhưng đối với Yuuta-kun thì lại thành ra như vậy.
「…Liệu có bị nghĩ là một người phụ nữ tồi tệ không.」
「…Chị thật không công bằng.」
「Ể?」
Ayaka-san chớp mắt.
Tôi lập tức hối hận về lời nói của mình.
Lúc nãy không nên để ai nghe thấy. Tôi cũng không muốn Yuuta-kun nghe thấy.
Vì Ayaka-san, chắc chắn sẽ không nói những lời phiền phức như tôi.
「…Chị, chỉ toàn nghĩ cho bản thân mình.」
「Reina. Anh, chỉ nói chuyện với Ayaka ở trường đại học thôi. Những lúc đi chơi đều là anh rủ trước, là lỗi của anh.」
「…Chuyện đó em cũng hiểu mà. Nhưng, xin lỗi anh. Vẫn là để hai người bọn em nói chuyện riêng đi.」
Có Yuuta-kun ở đây, những điều muốn nói lại không thể nói ra.
Dù có can đảm, nhưng lời nói lại không thể thốt ra.
Nhưng, Yuuta-kun không hề có ý định rời đi. Anh ấy nhìn tôi với vẻ lo lắng.
――Làm ơn.
Trong lúc tôi đang thầm cầu nguyện, Ayaka-san đã nói với anh ấy.
「Reina-san cũng nói vậy rồi, để hai người bọn tớ nói chuyện riêng đi.」
Trước lời đề nghị của Ayaka-san, Yuuta-kun miễn cưỡng gật đầu.
…Dù sao thì mối quan hệ của họ cũng lâu hơn, nhưng đó là một cảnh tượng có chút buồn.
Tôi nghĩ vấn đề cũng nằm ở thứ tự nhờ vả lúc nãy.
Khi bóng dáng Yuuta-kun khuất dạng, Ayaka-san quay lại đối mặt với tôi.
「…Xin lỗi. Vì chị đã ra vẻ bề trên mà nhờ vả anh ấy.」
Như thể đã nhìn thấu dòng suy nghĩ xấu xí của tôi, cô ấy xin lỗi.
「…Không sao đâu, em không để tâm. Cũng không nghĩ chị ra vẻ bề trên gì cả. Em nghe nói hai người quen nhau đã lâu.」
「…Vậy à.」
Trước câu trả lời vô thưởng vô phạt, Ayaka-san coi như đã chấp nhận.
Cảm nhận được điều đó, tôi lại thấy đau lòng.
Rồi, cô ấy nói tiếp với giọng đều đều.
「Em sẽ không nói Ayaka-san đừng đeo bám anh ấy nữa. Dù là bạn gái, cũng không có quyền nói như vậy.」
「…Cảm ơn. Nếu em nói vậy thì chị cũng thấy nhẹ nhõm.」
「Nhưng, như vậy có thật sự ổn không?」
Tai tôi nóng ran.
Trong lòng tôi, những con sóng cảm xúc dường như đang dần lớn hơn.
Nếu chỉ nói thật lòng, thì không.
Nhưng một phần tạo nên Yuuta-kun mà tôi yêu, chắc chắn là do Ayaka-san góp phần.
Tôi vừa sắp xếp lại suy nghĩ, vừa đáp lời.
「…Ừm. Em không ở vị trí có thể nói gì với Ayaka-san cả. Việc em nắm tay người khác là sự thật mà.」
「…Chị cũng đã nghe chuyện rồi.」
「Ayaka-san cũng nghĩ là do lỗi của em đúng không?」
Nghe tôi hỏi, Ayaka-san khẽ nhíu mày.
Rồi, cô ấy chậm rãi trả lời.
「…Nguyên nhân thì đâu chỉ có một loại. Chừng nào còn là vấn đề của Reina-san và cậu ta, thì nguyên nhân từ phía em không thể nào là không có được. Chị nghĩ đó là tình yêu.」
Chắc hẳn cô ấy nghĩ vậy thật lòng.
Ayaka-san nói thẳng thắn, sau một thoáng cụp mắt xuống, cô ấy nói tiếp.
「Nhưng, chị cũng ý thức được rằng phần lớn nguyên nhân là do chị. Vốn dĩ là vấn đề của hai người, việc chị xen vào chính là không đúng.」
「…Nếu nói vậy thì Toyota-kun cũng thế.」
Tôi không nghĩ là lỗi của Toyota-kun. Vậy thì việc nghĩ không phải lỗi của Ayaka-san cũng là một dòng suy nghĩ tự nhiên.
Những gì Ayaka-san đã làm, cũng chỉ là nói chuyện thân mật với Yuuta-kun mà thôi.
Kết quả là mối quan hệ của tôi và anh ấy đã ổn thỏa, thì lý do để tôi trách cứ Ayaka-san gần như không còn.
Vậy mà, tại sao sự khó chịu này lại không biến mất chứ.
Có phải vì Ayaka-san, đối với Yuuta-kun, là một người mà anh ấy tin tưởng ngang bằng, hoặc thậm chí hơn cả tôi?
Sự khó chịu này có lẽ không phải nhắm vào Yuuta-kun, mà là nhắm vào Ayaka-san, người luôn ở bên cạnh anh ấy.
「…Hãy cho em biết. Tại sao Ayaka-san lại có thể trở thành người được anh ấy ngưỡng mộ đến vậy?」
「…Chị không nghĩ mình được ngưỡng mộ, cả hai bình đẳng. Chắc chắn cậu ta cũng sẽ nói vậy.」
Trước giọng điệu thản nhiên đó, trong lòng tôi muốn cắn chặt môi.
Tôi thì hiểu, nhưng Ayaka-san lại không tự ý thức được.
Điều đó càng khiến tôi cảm thấy tự ti hơn.
Tôi cũng ghét chính mình vì bị xáo trộn bởi những cuộc trò chuyện nhỏ nhặt.
Nhưng――tôi hỏi không phải để rơi vào vòng xoáy suy nghĩ tiêu cực này.
「Nếu chị chú trọng sự bình đẳng trong mối quan hệ với Yuuta-kun, thì tại sao lại vậy?」
Ayaka-san tỏ vẻ nghi ngờ.
Một vẻ mặt như không nắm bắt được ý đồ thực sự của câu hỏi.
Nhưng, rồi cô ấy nhanh chóng trả lời.
「…Chính mình ở bên cạnh mới có ý nghĩa. Chị nghĩ rằng việc cả hai cùng cảm nhận được điều đó, mới là hình thái nên có của một mối quan hệ.」
「…Tuyệt vời thật.」
「Đó chỉ là lý tưởng của chị thôi. Tự chị đặt ra ấy mà.」
…Có nghĩa là chưa từng nói chuyện với Yuuta-kun về điều đó sao.
Vậy à.
Dù không nói ra, nhưng cảm xúc đó vẫn truyền đến anh ấy, nên mối liên kết của hai người mới bền chặt như vậy.
…Ayaka-san, cố tình không nói ra.
Điều đó, đối với chúng tôi, những người đã vượt qua sự cố tình――không, đối với tôi, đó là một lựa chọn không thể có.
「…Em, phải trở nên mạnh mẽ hơn nữa.」
Tôi bất giác lẩm bẩm như vậy.
「Ể?」
「Đến mức không thua kém Ayaka-san. Vì vậy, em vẫn muốn Ayaka-san ở bên cạnh Yuuta-kun.」
Nghe tôi tuyên bố như vậy, Ayaka-san chớp mắt vài lần với vẻ bối rối.
「Nếu sau này có chia tay Yuuta-kun, em vẫn sẽ yêu anh ấy.」
「Em định chia tay à?」
Ayaka-san nhíu mày tỏ vẻ khó chịu.
Tôi cảm nhận được cô ấy đang tức giận không phải vì bản thân mình, mà là vì Yuuta-kun.
Chính vì vậy, nếu có Ayaka-san ở bên cạnh, chắc chắn Yuuta-kun sẽ không phạm sai lầm.
「Nếu có Ayaka-san ở bên cạnh, Yuuta-kun sẽ ổn thôi. Không thể nào bị người xấu lừa gạt được.」
「…Có lẽ vậy. Nhưng, Reina-san tự tin nhỉ. Rằng cậu ta không cần chị cũng vẫn ổn.」
Ayaka-san nở một nụ cười buồn bã, rồi khẽ gật đầu.
Một nụ cười thông cảm cho tôi.
Hay là, một nụ cười vô thức nhận ra cảm xúc của chính mình.
Tâm tư của Ayaka-san, tôi không thể biết chính xác.
「Chị chấp nhận. Dù em không nhờ thì chị cũng định làm vậy rồi.」
Nói xong những lời đó, Ayaka-san rời đi.
Nhìn theo bóng lưng xa dần của Ayaka-san, tôi suy nghĩ miên man.
Bạn thân của Yuuta-kun, Ayaka-san.
Nếu ở bên Ayaka-san, có lẽ anh ấy sẽ hạnh phúc hơn――nếu nghĩ vậy, thì tôi không nên ở bên cạnh Yuuta-kun.
Bởi vì người yêu, phải là số một đối với Yuuta-kun.
Hiện trạng có một người quan trọng hơn cả người yêu ở bên cạnh, sẽ không thay đổi trong tương lai.
Không, là do tôi đã không tự mình thay đổi.
Chính vì vậy, tôi có thể đặt hy vọng vào tương lai.
Ayaka-san đối với Yuuta-kun.
Tôi phải trưởng thành hơn nữa, đến mức có thể ôm trọn cả sự tồn tại như vậy.
Khi tôi tin chắc rằng mình không thể làm được điều đó, nếu tôi chia tay anh ấy thì.
Nếu tôi có thể từ tận đáy lòng nghĩ rằng mình xứng đáng ở bên cạnh anh ấy hơn cả Ayaka-san, hơn bất kỳ ai khác――thì tôi.
◇◆◇◆
「Đi trung tâm thương mại vui thật đấy. Em có nhiều thứ muốn mua lắm. Dạo này, cơ hội mua quần áo giảm hẳn đi.」
Reina nói với giọng vui vẻ.
「Ồ, tốt quá. Lâu lắm rồi mới cùng nhau đi mua sắm, mà em vẫn hợp với mọi thứ như ngày nào.」
「Chỉ là em chọn những thứ hợp với mình thôi. Cà vạt của Yuuta-kun cũng vậy.」
Nghe Reina trả lời, tôi dụi dụi túi mua sắm vào má.
Bên trong là món quà từ Reina.
「Cảm ơn cà vạt nhé. Đeo cái này đi làm chắc sẽ có động lực lắm.」
「Phì phì. Chúc công việc của anh thuận lợi.」
Reina nở nụ cười hiền hậu, cất chiếc túi mua sắm nhỏ vào túi xách.
Tính cả thời gian nghỉ ở quán cà phê, chúng tôi đã ở trung tâm thương mại khoảng ba tiếng, thời gian trôi qua khá nhanh.
Vì mối quan hệ chỉ dừng lại ở việc ăn những món ngon, nên tôi có chút lo lắng, nhưng giờ lại cảm thấy nhẹ nhõm vì đã có thể tận hưởng.
Chính vì vậy, tôi hơi do dự.
Tôi quyết định thay đổi chủ đề.
「Này, lúc nãy em có nhớ đến Ayaka đúng không.」
「Ừm. Em có nói mà.」
Lúc nãy tôi không thể nào đề cập đến được, cứ thế quay lại mua sắm.
Nhưng quả nhiên, chỉ riêng điều này tôi muốn nói rõ.
「Bọn anh, từ đó đến giờ không có gì cả đâu.」
Sau khi đi làm, tôi thỉnh thoảng nghe nói về những mối quan hệ tiến triển với bạn bè thời sinh viên.
Tôi lo lắng không biết Reina có hiểu lầm không.
「Em biết mà. Nhìn Yuuta-kun là em biết thôi.」
「Vậy à?」
「Là vậy đấy ạ.」
Quá đơn giản đến mức, trong lòng tôi khẽ nghiêng đầu.
Cuộc gặp gỡ năm năm trước vẫn còn khắc sâu trong tâm trí tôi.
Reina sau khi chia tay Ayaka, đã nở một nụ cười như đã quyết tâm, và đồng thời cũng rất buồn bã.
Tôi chia tay Reina một năm sau đó, nên không rõ liệu cuộc gặp gỡ đó có nằm trong số lý do không.
「Em nhé, tính cách lúc đó thật sự rất tệ.」
「Ể? Đâu có đâu.」
「Có chứ. Gặp Ayaka-san cũng đã năm năm rồi, nên từ đó đến giờ em nghĩ mình cũng đã thay đổi nhiều. Sự thiếu tự tin của em đều dẫn đến những suy nghĩ tiêu cực. Em là người như vậy đấy.」
…Tôi nghĩ đó là chuyện bình thường.
Dù là người có tính cách tốt đến đâu, một khi mất đi sự tự tin thì hầu như ai cũng sẽ trở nên ích kỷ. Nếu gọi đó là tính cách xấu thì thật không đúng.
Chắc hẳn Reina đang rất khắt khe với bản thân.
「Vì vậy, em đã suy nghĩ xem phải làm gì để tạo ra sự tự tin cho bản thân. Bây giờ thỉnh thoảng vẫn thấy buồn, nhưng so với trước đây thì đã tốt hơn nhiều rồi.」
「…Trưởng thành là như vậy sao.」
「Em nghĩ vậy. Mở rộng khả năng chịu đựng của sự tự tin, kéo dài thời gian thể hiện mặt tốt của bản thân. Theo nghĩa đó, thì quả nhiên chúng ta phải trưởng thành.」
Sau khi đi làm, tôi ngày càng cảm nhận được sự tự tin, trưởng thành từ Reina.
Tôi như hiểu ra được nguồn gốc của điều đó.
Chắc chắn cuộc gặp gỡ với Ayaka đã trở thành cơ hội để thay đổi con người Reina.
「…Vậy à. Tốt quá rồi.」
「Yuuta-kun không bị người xấu lừa gạt cũng là nhờ Ayaka-san để mắt đến đấy.」
「Thất lễ, anh một mình cũng không bị lừa đâu.」
Nghe tôi phản đối, Reina chỉ cười vui vẻ.
Hoàn toàn không tin tưởng gì cả.
Mà nếu có một thế giới không có Ayaka và Reina, thì chính tôi cũng không khỏi lo lắng.
Thực tế thì cũng không có thế giới nào như vậy, nên có nghĩ cũng vô ích.
「Lần sau nói chuyện, nhớ cảm ơn Ayaka-san giúp em nhé.」
「Ừ, cứ để anh.」
「…Thôi, bỏ đi. Để khi nào gặp trực tiếp rồi nói. Em không muốn bị hiểu lầm theo nghĩa xấu.」
「Nghĩa xấu?」
「Không có gì.」
Hai người họ gặp nhau, chắc chỉ hai, ba lần.
Chỉ là những dịp lễ hội trường hay lễ tốt nghiệp, những sự kiện lớn mới gặp mặt.
Trừ lần đầu gặp mặt, trông họ có vẻ là mối quan hệ có thể nói chuyện vui vẻ.
Khi xa nhau, cả hai đều ý thức rất rõ về đối phương.
Không phải là thù địch, nên đó là một mối quan hệ kỳ lạ.
「Yuuta-kun, khi nào thì anh cảm thấy mình đã trưởng thành?」
Reina hỏi vậy.
Tức là, câu chuyện này đã kết thúc.
Tôi chuyển hướng suy nghĩ, thành thật trả lời câu hỏi.
「Ừm, lúc uống rượu và lúc mua sắm, anh thường nghĩ vậy.」
「A, em hiểu. Lúc uống rượu giải tỏa căng thẳng là em lại nghĩ thế.」
「Ngày xưa thì vận động là cách giải tỏa căng thẳng nhỉ.」
「Bây giờ thì hoàn toàn là ăn uống và mua sắm rồi. Hồi ở câu lạc bộ cung đạo thì chỉ có cây cung thôi mà.」
Reina làm động tác giương cung nhẹ nhàng.
Thời sinh viên khi nhìn thấy Reina trong bộ đồ cung đạo, tôi đã rất ngạc nhiên trước vẻ mặt khác lạ của cô ấy.
Chắc chắn dù mối quan hệ của chúng tôi sắp được mười năm, vẫn còn những mặt khác của cô ấy mà tôi chưa biết.
Reina có một sự duyên dáng khiến người ta phải nghĩ như vậy.
「Trời sắp tối rồi nhỉ.」
「Ừ. Quanh đây có nhiều chỗ chụp ảnh đẹp lắm, hay là mình đi một vòng nhân lúc trời còn sáng nhỉ.」
Nếu chụp ảnh với nền trời hoàng hôn, chắc chắn hầu hết các bức ảnh đều sẽ lung linh.
Nhưng, Reina có vẻ không mấy hứng thú.
「Yuuta-kun có muốn đi đâu khác không?」
「Ể?」
「Em, muốn đi nơi nào Yuuta-kun muốn đi.」
Reina khẽ kéo tay áo tôi.
…Quanh nhà ga chính có những tòa nhà tráng lệ như trung tâm thương mại, nếu đi taxi thì cũng có thể đến khu vui chơi giải trí.
Khi đã có một chút khả năng kinh tế, lựa chọn cũng khác hẳn so với thời sinh viên.
「Đi đâu cũng được à? Thật sự?」
「Ừm. Nếu ở bên Yuuta-kun, đi đâu cũng được.」
May mắn là, vẫn còn khoảng bốn tiếng nữa mới đến giờ ăn tối.
Theo kế hoạch ban đầu, chúng tôi sẽ đi ăn vặt rồi tiếp tục mua sắm, sau đó sẽ lên tòa tháp có thể ngắm nhìn toàn cảnh xung quanh, nhưng có một nơi chợt hiện ra trong đầu tôi.
Đó là.
「Vậy thì, có lẽ anh muốn đi biển.」
Reina chớp mắt, rồi mở miệng.
「Biển?」
Giọng điệu có vẻ ngạc nhiên.
「Từ đây đi cũng khá xa đấy? Sẽ tối mất.」
「Vậy thì không được à. Không, nghĩ lại thì, Reina đang đi bốt mà.」
Trang phục lộng lẫy này thật không hợp chút nào.
Trong lúc tôi đang tự trách, Reina lắc đầu.
「Được mà. Biển sau khi trưởng thành, em cũng là lần đầu tiên đấy.」
「Không, nhưng giày dép…」
「Mùa hè thì đó là nơi để bơi đúng không? Chắc ở cửa hàng tiện lợi có bán dép lê. Không có thì cứ cởi bốt ra là được. Nếu có bán khăn tắm thì giải quyết xong.」
「Không, làm đến mức đó thì…」
Reina cười.
Hàng mi dài khẽ rung động.
「Em muốn đi nơi nào Yuuta-kun muốn đi mà.」
Cảm thấy nụ cười của cô ấy thật trưởng thành, có phải vì chúng tôi đã quen nhau lâu rồi không.
Hay là.
◇◆◇◆
Biển mùa đông, có chút gì đó rờn rợn.
Sóng biển mùa hè như chào đón bao nhiêu người, còn mùa đông lại nghe như muốn xua đuổi.
Nhưng nhìn Reina vui vẻ bước đi trên bãi cát, tôi lại nghĩ tất cả chỉ là ảo giác.
Phong cảnh nhìn bằng con mắt của một mình, và phong cảnh nhìn qua một ai đó, đôi khi lại thay đổi màu sắc của nó.
Đối với tôi, Reina chính là sự tồn tại rõ ràng nhất cho điều đó.
Một bãi biển nhỏ, cách đây một tiếng đồng hồ đi xe.
Nơi mùa hè khá đông đúc, nhưng mùa này lại chẳng có một bóng người.
Người đẹp hợp với mùa đông, như thể thuần hóa những con sóng, khẽ nhảy nhót ở mép nước.
Cô ấy đi trước tôi một chút, đã cởi đôi bốt ra, xách trên hai tay.
Reina đi chân trần, làn da trắng như tuyết đến tận đầu ngón chân. Mỗi khi sóng vỗ vào bờ, cát ướt lại từ từ bám vào mu bàn chân cô ấy.
「Này, đừng có ngã ở đó đấy. Ngã thì vừa lạnh vừa rét đấy.」
Nghe tôi gọi, Reina quay người lại.
Cuối cùng thì không có bán dép lê, chúng tôi chỉ mua được khăn tắm.
Reina còn mua thêm thứ gì đó nữa, nhưng đã nhanh chóng cất vào túi xách, nên tôi nghĩ đó là tất dự phòng hay gì đó.
Để cô ấy đi chân trần một mình thì thật không đành lòng, nên tôi cũng cởi giày ra đi bộ. Nhưng dù không bị ướt trực tiếp, chỉ đứng trên bãi cát ẩm ướt thôi cũng đã lạnh cóng.
「Em không ngã đâu, không sao đâu. Yuuta-kun cũng lại đây đi.」
「Anh chịu thôi. Không còn nô đùa được như vậy nữa.」
「Nô đùa được mà. Yuuta-kun, anh người lớn quá rồi đấy.」
「Không phải anh muốn trở thành người lớn sao.」
「Tùy lúc tùy nơi chứ ạ.」
Reina cười khúc khích, khẽ vẫy tay.
Rủ đi biển, chỉ là muốn cùng nhau ngắm hoàng hôn trong tiếng sóng vỗ mà thôi.
Nhưng đã đến đây rồi, lại còn là người rủ đi, nên cũng không thể phàn nàn gì được.
Đành phải lại gần, Reina hỏi: 「Yuuta-kun, trong hoàn cảnh này mà anh vẫn muốn làm người lớn à?」
「Vì người lớn trông ngầu hơn mà.」
「Những chỗ như vậy thì vẫn còn trẻ con lắm. Nhưng em lại thích Yuuta-kun như vậy hơn.」
「…Bị nói như vậy, ra vẻ ngầu thật giống đồ ngốc.」
「Nói rồi nhé? Vậy thì anh sẽ nhảy xuống biển! Tiến ra biển lớn nào!」
「Đi đi, đi đi!」
「Tuyệt đối phải cản lại đấy!? Biển mùa đông dễ bị cảm lạnh lắm!」
Thấy tôi kinh ngạc, Reina nheo đôi mắt to tròn, khóe miệng cong lên thành một nụ cười.
「Biển thật tuyệt nhỉ. Nhìn đường chân trời, cảm thấy những lo lắng trong công việc thật nhỏ bé.」
「Trời tối rồi nên hầu như không thấy gì cả.」
「Thôi mà, sao anh lại nói những điều như vậy chứ.」
Reina khẽ phồng má.
Tôi chỉ muốn trêu cô ấy một chút, nhưng nhìn thấy phản ứng này thì coi như đã đạt được mục đích.
「…Những chỗ như thế này, chính mình cũng thấy không khác gì thời sinh viên.」
Tôi hơi tự kiểm điểm, rồi đáp lại: 「Đùa thôi, đùa thôi.」
Dù tuổi tác có tăng lên, nhưng thay đổi hoàn toàn nội tâm thành người lớn có vẻ là điều không thể.
Đi bộ một lúc vừa nói chuyện phiếm, cuối bãi cát đã hiện ra.
Một bóng đen lớn như đê chắn sóng màu xám lọt vào tầm mắt.
Bãi cát khiến cơ thể lún sâu hơn bình thường, nên thể lực cũng đã bị tiêu hao.
「Vừa đúng lúc. Nghỉ ở đây đi.」
Tôi gọi Reina.
Thay vì nghỉ ở rìa bãi cát, tôi muốn hai bên tầm mắt đều là biển. Đó là lý do tôi đề nghị như vậy.
「Ừm. Em cũng nghĩ vậy.」
Reina lập tức đồng ý, dừng lại tại chỗ.
Rồi cô ấy vươn vai một cái “ưỡn”, hít một hơi thật sâu.
Tôi cũng hít một hơi thật sâu, gió biển từ đại dương thổi vào, luân chuyển trong cơ thể.
Biển mùa đông cũng không tệ chút nào.
Reina từ mép nước lại gần chỗ tôi, rồi lập tức hỏi.
「Yuuta-kun, sao hôm nay lại rủ em đi chơi?」
May mà xung quanh trời đã tối.
Tôi tròn mắt.
Nếu còn ánh sáng mặt trời, sự bối rối này chắc chắn đã bị lộ ra ngay.
「…Anh nói rồi mà. Vì muốn hẹn hò.」
「Điều đó thì em biết rồi. Em muốn biết tại sao anh lại muốn hẹn hò.」
Tôi nhìn Reina.
…Trả lời ở đây có được không nhỉ.
Thật ra tôi định sau khi thăm dò cảm xúc trong buổi hẹn hò hôm nay, sẽ đặt một quán ăn lãng mạn vào một ngày khác để thổ lộ tình cảm.
Thậm chí nếu mọi chuyện suôn sẻ, tôi còn định nói sau bữa tối hôm nay nữa.
Nhưng gấp gáp thế này, thật sự không đủ can đảm.
Thấy tôi lúng túng không biết trả lời thế nào, Reina khẽ lắc đầu.
「…Thôi, bỏ đi. Quên chuyện vừa rồi đi nhé?」
「…Không, cái đó…」
Tôi không muốn bị hiểu lầm. Cũng không muốn bị nghĩ là không trưởng thành, không suy nghĩ gì cả.
Trong lúc đang suy nghĩ xem phải giải thích thế nào, Reina nhìn thẳng vào tôi.
「Yuuta-kun, ánh mắt anh có gì đó khác rồi.」
「Ánh mắt?」
「Ừm. Từ ánh mắt luôn bình tĩnh, em cảm thấy như có hơi ấm trở lại.」
Reina mỉm cười vui vẻ, rồi hỏi.
「Có chuyện gì xảy ra à?」
「…Không có gì cả.」
Nhưng, tôi có linh cảm về một nguyên nhân sâu xa nào đó.
「…Gần đây, anh có một giấc mơ.」
「Giấc mơ?」
Reina lẩm bẩm, nhìn tôi.
「Ừm. Giấc mơ. Hạnh phúc hay bất hạnh, khi tỉnh dậy anh cũng không biết nữa. Tóm lại, anh và Reina chia tay vào năm hai, rồi cứ thế.」
「Thực tế thì hai người hẹn hò đến năm tư mà?」
「Đúng vậy.」
Reina nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu.
Gió biển thổi làm tóc hai người bay bay.
「…Tiếp đi anh?」
「Ừm. Anh còn non nớt lắm. Hồi năm tư cũng vậy, mà năm hai thì còn trẻ con hơn nữa. Một thằng nhóc đội lốt hai mươi tuổi, không thể nào chấp nhận được. Nếu lúc đó không đuổi theo Reina, chắc chắn cuộc đời đã khác hẳn. Đó là một giấc mơ như vậy.」
Reina im lặng lắng nghe.
Có lẽ cô ấy đang nhớ lại cảnh tượng mà tôi đã hiểu lầm là ngoại tình.
「Vì vậy, cảm giác không muốn lặp lại chắc đã trở thành hơi ấm đó.」
「…Vậy à.」
「Thực tế thì, Reina nghĩ sao? Nếu chúng ta chia tay vào năm hai, lúc đó, thì liệu có tốt hơn không?」
「Em, không nghĩ vậy đâu.」
Reina nói với vẻ mặt kiên định.
Tôi, người đã nghĩ rằng cũng có khả năng mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn, cảm thấy hơi ngạc nhiên trước lời khẳng định của Reina.
「Nếu có chuyện đó xảy ra, em nghĩ mình sẽ không từ bỏ Yuuta-kun đâu. Nhưng, có lẽ xung quanh Yuuta-kun có rất nhiều người…」
Reina cụp hàng mi dài xuống, lặng lẽ nói.
「…Chỉ cần Reina đến bên anh, anh nghĩ mình sẽ không đi đâu cả. Nhưng trong lúc anh đang hiểu lầm, thì điều đó cũng khó khăn nhỉ.」
「Em nghĩ mình đã đến bên Yuuta-kun rồi. Dựa trên điều đó, Yuuta-kun sẽ ở bên một người khác.」
Đó là một lời nói đầy chắc chắn.
Sau khi bị suy sụp bởi cảnh tượng nắm tay đó, hiểu lầm của tôi đã được giải tỏa trong một ngày.
Nhưng nếu giả sử hiểu lầm đó cứ tiếp diễn, thì liệu có những thay đổi không mong muốn nào xảy ra trong tôi không.
Một trong những tương lai rẽ nhánh, có lẽ đã trở thành như vậy.
「Nếu chia tay sau khi đã nói chuyện rõ ràng, có lẽ Yuuta-kun sẽ luôn giữ em trong một góc tâm trí. Nhưng nếu đã tuyệt vọng về em, thì câu chuyện lại hoàn toàn khác.」
Giọng điệu mạnh mẽ hơn mọi khi.
Chuyện của mình thì mình là người hiểu rõ nhất.
Nhưng khi bàn về khả năng, ý kiến khách quan từ người thân thiết đôi khi lại có giá trị hơn.
Lời nói của Reina, thấm thía hơn bất kỳ ai khác.
「Bị nói như vậy, anh cũng cảm thấy mình là người như thế thật.」
「Yuuta-kun hiền lành mà? Nhưng, một khi đã nguội lạnh hoàn toàn, em nghĩ hơi ấm thực sự sẽ khó mà quay trở lại.」
「Uwa… Anh, đúng là một thằng tồi tệ.」
「Không tồi tệ đâu. Trở nên như vậy cũng là điều tự nhiên thôi.」
Reina đáp lại một cách thản nhiên, rồi ngước nhìn bầu trời.
Tiếp theo, cô ấy khoanh tay sau lưng, xoay người một vòng tại chỗ.
Qua hành động bất chợt đó, tôi biết Reina đang suy nghĩ miên man.
Tôi cũng ngước nhìn bầu trời một lần.
Nơi này cách xa sự ồn ào của thành phố, tuy thưa thớt nhưng vẫn có thể nhìn thấy những vì sao.
「…Yuuta-kun, từ khoảng năm ba trở đi, chỉ những ngày đặc biệt anh mới ở lại qua đêm với em đúng không?」
Reina rời khỏi chỗ cát ướt, ngồi xuống.
Tôi hơi do dự một chút, rồi ngồi xuống bên cạnh cô ấy.
「Tại sao vậy?」
「…Anh sợ. Sợ việc tự ý thức được rằng mình chỉ là một sự tồn tại chỉ biết hưởng thụ hạnh phúc hiện tại.」
Lúc mới yêu nhau, tôi chỉ muốn bản thân mình được hạnh phúc, muốn được người khác mang lại hạnh phúc, nên đã tỏ tình.
――Tại sao anh lại muốn hẹn hò với em?
Lúc đó, đó là cảm xúc thật lòng của tôi.
Nhưng khi đã một lần hiểu lầm là ngoại tình, và theo thời gian, tôi càng nhận thức rõ hơn sự may mắn khi được Reina yêu thương.
Phải nhanh chóng trở thành một người xứng đáng.
Phải nhanh chóng trở thành một người xứng với Reina.
Trong quá trình tìm việc, nơi mà những thành tựu đã đạt được được thể hiện rõ nhất, sự sốt ruột đã nảy sinh.
Sự sốt ruột đó trở thành áp lực, và không biết từ lúc nào đã vượt quá giới hạn chịu đựng của bản thân.
Với một người như mình, không thể ở bên cạnh Reina được. Khi nghĩ vậy, tôi thậm chí còn không thể tỏ ra vui vẻ khi Reina đến nhà.
「Chắc là anh đã nghĩ mình không xứng, có lẽ vậy. Anh lo lắng không biết Reina có bỏ rơi anh mà đi đâu không.」
Reina không thay đổi vẻ mặt, lắng nghe tôi nói.
Sóng lớn sóng nhỏ vỗ vào bờ cát, vang vọng bên tai.
「Với lại, cái đó nữa. Lúc cùng nhau thức dậy buổi sáng, là lúc cảm thấy hạnh phúc nhất đúng không. Nên chỉ cần tưởng tượng đến sự chênh lệch của bất hạnh thôi cũng đã không chịu nổi, chắc đó cũng là lý do tần suất anh ở lại qua đêm giảm đi rất nhiều.」
「…Vậy à. Lúc tìm việc, Yuuta-kun cũng có vẻ như vậy nhỉ.」
Reina nở một nụ cười buồn bã, nhìn ra biển.
「…Thực tế thì em cũng đã đi đâu đó mất rồi. Bây giờ chỉ còn cách xin lỗi thôi. Xin lỗi anh.」
「…Không sao đâu. Lúc đó anh cũng suy sụp lắm, nhưng đồng thời anh cũng tin rằng điều này sẽ dẫn đến tương lai.」
Nghe lời tôi nói, Reina mở to mắt.
Một khuôn mặt như được cứu rỗi.
「Anh tin rằng đó là lựa chọn đúng đắn. Không phải là mạnh miệng đâu, mà việc bây giờ có thể ở bên cạnh Reina một cách bình thường như thế này, anh nghĩ là nhờ có chuyện đó.」
Nói chuyện thẳng thắn đến mức này, là lần đầu tiên kể từ khi chia tay.
Vì tôi muốn tránh nói chuyện yêu đương với Reina.
Dù có nhiều kỷ niệm, nhưng những câu chuyện gợi nhớ đến chuyện chăn gối, tôi cảm thấy như là vi phạm lễ nghi.
Những lời than vãn về tình yêu, đối với tôi, người muốn thể hiện một bản thân đã trưởng thành, lại càng không thể chấp nhận được.
「…Nếu được anh nói như vậy thì tốt quá. Tin tưởng, thật tốt. Xin lỗi anh.」
Giọng Reina vẫn dịu dàng như cũ.
Nhưng không hiểu sao, tôi cảm thấy như đuôi giọng cô ấy đang run rẩy.
Tôi chạm vào lòng bàn tay Reina, cô ấy giật mình run rẩy.
「…Xin lỗi.」
「Không sao, chỉ là em giật mình thôi.」
「…Vậy mà lúc Reina chạm vào thì lại bình thường.」
「Chọc người ta.」
Reina vừa đáp lại như vậy, vừa có vẻ như đã chấp nhận bàn tay tôi.
Cứ thế trong vài giây, khoảng lặng trôi qua.
Trong tiếng sóng vỗ bao quanh, tôi hỏi điều mà mình đã suy nghĩ từ lâu.
「Hãy cho anh biết đi. Reina, tại sao em lại chia tay anh?」
Vốn dĩ, đây là điều mà người bạn trai cũ bị đá không nên hỏi.
Tùy thuộc vào phản ứng, suy đoán của tôi không chỉ sai lệch, mà còn có khả năng không thể ở bên cạnh Reina nữa.
Nhưng tin rằng điều này sẽ dẫn đến tương lai, tôi đã đặt câu hỏi.
Reina khẽ run môi, thốt ra những lời nhỏ nhẹ.
「Với em, Yuuta-kun là tất cả những lần đầu tiên của em.」
「…Anh cũng vậy.」
「Tất cả những lần đầu tiên, em đã muốn trải nghiệm cùng Yuuta-kun từ nay về sau. Không chỉ những điều tốt đẹp, mà cả những điều đau khổ nữa.」
Chắc chắn là sau khi đã suy nghĩ, trăn trở rất nhiều, câu trả lời mới được đưa vào hành động.
Reina lúc đó, chín phần mười cũng là như vậy.
「Nhưng, em yếu đuối lắm. Có lẽ còn yếu đuối hơn Yuuta-kun nghĩ rất nhiều. Em không tự tin vào bản thân, cũng không thể nhanh chóng yêu quý những người xung quanh Yuuta-kun. Em luôn ý thức được rằng có một con người trái ngược với thái độ của mình, luôn tồn tại trong một góc tâm trí.」
「…Ayaka, hay là những người trong câu lạc bộ à.」
Suy cho cùng, đó là do tôi gây ra.
Bây giờ nghĩ lại, tôi hiểu rằng vào khoảng năm hai đại học, thái độ của tôi chẳng khác nào coi thường cô ấy.
Tuyệt đối không phải lỗi của Ayaka, mà là do tôi đã không nói ra.
Ngay cả vụ hiểu lầm là ngoại tình, tôi cũng chỉ coi đó là cơ hội để vượt qua vấn đề.
Ngay cả khi bị đá, tôi vẫn tin rằng mọi chuyện đang diễn ra tốt đẹp.
Đó chính là nguyên nhân dẫn đến sự khác biệt hoàn toàn trong nhận thức của Reina.
「Em cũng sợ bị Yuuta-kun bỏ rơi lắm. Lúc mới chia tay, em cũng tin rằng đây là quá trình cần thiết cho mối quan hệ sau này.」
「…Vậy à.」
「Em muốn trở thành một mối quan hệ có thể hiểu nhau mà không cần lời nói. Em muốn đuổi kịp mối quan hệ của Ayaka-san và Yuuta-kun.」
Reina dùng tay vốc cát, để chúng từ từ chảy qua kẽ tay.
Nhìn những hạt cát bị biển cuốn đi, cô ấy nói tiếp.
「Em thời sinh viên, không biết đến thất bại lớn lao nào, cũng không có những thành công nhỏ bé. Chắc chắn Yuuta-kun lúc đó cũng yếu đuối hơn bây giờ rất nhiều, và việc bù đắp những điểm yếu của nhau chính là đích đến cuối cùng.」
…Điều đó có gì sai sao.
Nếu là tôi của lúc đó, chắc chắn sẽ nghĩ vậy.
Nhưng, đối với Reina, điều đó thật khó chấp nhận.
Cô ấy đã ý thức rất rõ về sự tồn tại của Mino Ayaka.
「…Không chỉ bù đắp cho nhau, mà em còn muốn có một sức mạnh chỉ có được khi hai người ở bên nhau. Để làm được điều đó, cần phải có khả năng sống tốt một mình.」
Việc đạt được suy nghĩ này mà không cần trao đổi bằng lời nói, chính là điều mà Reina ngày xưa mong muốn.
「Ừm. Em lúc đó, chỉ lo đối mặt với Yuuta-kun, không có nhiều “bản thân” mình, luôn không hiểu hết cảm xúc của chính mình, chỉ biết suy nghĩ đủ thứ sau đó.」
Reina dùng tay vuốt tóc.
Gió biển từ đường chân trời thổi đến, làm tóc cô ấy bay phần phật.
「Theo nghĩa đó, có lẽ đó cũng là khoảng thời gian để tìm kiếm bản thân. Xin lỗi anh, vì đã ích kỷ. Nhưng nếu nói ra hết tất cả, em nghĩ mình sẽ không thể thực sự ở một mình được.」
「…Không sao đâu. Anh cũng vậy, chính vì ở một mình nên mới có những điều có thể đối mặt.」
Mặt nước gợn sóng.
Ánh trăng lấp lánh phản chiếu, soi rọi ánh sáng vào đồng tử của hai người.
「Nhưng mà, Yuuta-kun.」
Reina quay lại đối mặt với tôi.
Nụ cười trên môi cô ấy, mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
「Em, tuy chỉ một chút thôi, nhưng đã mạnh mẽ hơn rồi. Đến mức có thể tự cổ vũ bản thân rằng sẽ không thua kém bất kỳ ai xung quanh Yuuta-kun. Đến mức không còn lo lắng nữa. Dù sự tự tin này rồi cũng sẽ có lúc biến mất, nhưng em nghĩ rằng nếu dành thời gian thì cũng có thể thay đổi được.」
「…Anh sẽ không để em phải lo lắng nữa đâu.」
Nghe tôi nói, Reina mỉm cười rạng rỡ.
「…Cảm ơn anh. Yuuta-kun thật hiền lành.」
Reina dùng lòng bàn tay chạm vào má tôi.
Từ cảm giác mềm mại, hơi ấm truyền đến.
「Cảm ơn anh đã chờ đợi em.」
Reina nói vậy, rồi lắc đầu.
Như thể để rũ bỏ điều gì đó.
Và rồi.
「――Nếu là chúng ta của bây giờ, thì có thể vượt qua được.」
Reina nhếch mép cười.
「Vì vậy, lần này đến lượt em nói nhé.」
Khoảnh khắc đó――tiếng sóng biển biến mất.
「Xin anh, hãy làm lại từ đầu với em một lần nữa.」
「…Đương nhiên rồi. Nếu em vẫn chấp nhận một thằng như anh.」
Reina ngạc nhiên mở to mắt.
「Ể, được không ạ?」
Tại sao lại ngạc nhiên chứ.
「Hả?」
「V-Vì... em cực kỳ ích kỷ đấy? Đến mức đáng kinh ngạc. Em vừa tự nói ra những lời tồi tệ như vậy, vừa thấy sợ hãi.」
Tôi đặt tay lên gáy Reina, kéo cô ấy lại gần.
Hơi ấm.
Hơi ấm đã lâu không cảm nhận được, tỏa ra từ đôi môi.
Kết thúc nụ hôn dài, Reina mở mắt mơ màng.
「Như vậy là đủ rồi. Bây giờ, anh chỉ biết cảm ơn vì đã cho anh khoảng thời gian này.」
「V-Vậy à…」
「Cũng có khoảng thời gian xa cách, mất đi những năm tháng đầu của tuổi hai mươi cũng thật đáng tiếc. Nhưng từ nay chúng ta sẽ dành nhiều thời gian để bù đắp nhé.」
「V-Vâng. Cái đó, em cũng vậy…」
「…Em đang ngượng à?」
Nghe tôi hỏi, Reina chớp mắt.
「Ể!? Ng-Ngượng chứ, đương nhiên! Sao Yuuta-kun lại không ngượng!?」
「Không, ý anh là bây giờ không phải lúc để hôn hay sao ấy. Vì chuyện quay lại quan trọng hơn nhiều mà…」
「Không phải lúc để hôn… Không phải lúc để hôn…?」
Reina bĩu môi, mắt hơi hoe hoe.
Tôi vội vàng lắc đầu, nói một lời bào chữa khó hiểu: 「Là một trăm đã được thay thế bằng một nghìn rồi đấy!」
Reina xì một tiếng, rồi tựa đầu vào vai tôi.
「Vậy thì tốt rồi.」
「Ờ, ừm…」
Mùi vị của biển lúc nãy đã biến mất.
Có lẽ tôi đang vô thức tập trung vào mùi hương của Reina.
Mùi hương quen thuộc, an tâm, thoang thoảng từ mái tóc mềm mượt.
「…Chúng ta, có phải là một cặp đôi phiền phức không nhỉ.」
「…Khá là. Không, có lẽ là cực kỳ phiền phức ấy chứ.」
「Quá đáng!?」
Tôi bật ra một tiếng cười khan.
「Không, thật sự đấy, nếu kể cho ai nghe chắc chắn sẽ thành chuyện cười cho họ. Tuyệt đối sẽ bị cười cho xem.」
「K-Khó xử quá nhỉ. Nhưng nếu hạnh phúc thì cũng không sao đúng không.」
Reina đáp lại với giọng điệu dịu dàng.
「Ừ, không sao cả. Cuối cùng thì việc chúng ta chấp nhận và đối mặt với nhau mới là quan trọng.」
「…Phì phì.」
Tiếng cười khẽ của cô ấy, như thể gánh nặng đã được trút bỏ.
Cô ấy, người mà tôi luôn nghĩ là rất tự tin sau khi đi làm, có lẽ cũng đã đối mặt với tôi trong sự căng thẳng nào đó.
Điều đó cũng khó mà nhận ra rõ ràng, vì chúng tôi đã có một khoảng thời gian xa cách rất dài. Nhưng.
「Em đã nói là sẽ khiến Yuuta-kun hạnh phúc đúng không.」
「Ừm.」
「Tuy là lời nói hồi sinh viên, nhưng đến bây giờ vẫn không thay đổi đâu. Em, thề. Sẽ mãi mãi cùng Yuuta-kun――」
「Phần còn lại để anh nói nhé.」
Lời thề về tương lai, tôi muốn là người nói ra.
Vì Reina đã là người mở lời cho cơ hội quay lại.
Như lúc bắt đầu vào năm nhất đại học, một lần nữa là tôi.
Reina rời khỏi vai tôi, nhìn tôi.
Rồi khẽ mỉm cười, lặng lẽ đáp lại.
「Vậy thì… em sẽ chờ ở đó.」
「Ừ. May quá, không bị cướp mất điều anh muốn làm.」
Khoảnh khắc đó, như để xác nhận hơi thở của nhau, tôi vòng tay qua eo Reina.
Cứ thế ôm chặt lấy cô ấy.
Lòng bàn tay ấm áp.
Vài giây sau, tay Reina vòng qua lưng tôi, chúng tôi ôm nhau.
Thời gian hạnh phúc trôi qua.
Ngay cả cơn gió lạnh, cũng được hơi ấm của hai người làm dịu đi.
Chắc chắn từ nay về sau, chúng tôi sẽ cùng nhau sống.
Trực giác tôi mách bảo như vậy. Và với một quyết tâm còn hơn cả trực giác, tôi nắm lấy tương lai.
…Tôi sẽ khiến Reina hạnh phúc.
Mối quan hệ vụng về này, đối với một số người có thể là phiền phức, nhưng đối với tôi, đó là khoảng thời gian quý giá hơn bất cứ thứ gì, tôi sẽ trân trọng nó.
Thề với vầng trăng tròn đó, tôi.
「Vậy, đốt pháo hoa nhé.」
「Pháo hoa?」
「Ừm. Em mua cùng với khăn tắm ở cửa hàng tiện lợi đấy.」
Reina rời khỏi tôi, lấy ra một bộ pháo hoa từ trong túi.
Một sản phẩm đơn giản, chỉ có năm que pháo bông.
「Vì là mùa đông nên chỉ có loại này thôi.」
「À, lúc nãy em mua cái đó à.」
「Ừm. …A, em quên mua bật lửa rồi.」
「…Đây, bật lửa. Vật bất ly thân của người hút thuốc.」
「Oa, cứu tinh.」
Tôi lấy bật lửa từ trong túi ra, đưa cho Reina.
「Thôi để anh châm lửa cho. Em cầm pháo bông rủ xuống đi.」
「A, cảm ơn anh.」
Reina có vẻ hơi lúng túng, cầm que pháo bông rủ xuống.
Lắc lư, lắc lư.
Mọi việc đều cần đúng thời điểm.
Chúng tôi, chính là như vậy.
――Gió ngừng thổi.
Pháo bông được châm lửa.
Những tia lửa bắt đầu bắn ra lách tách.
「…Được cùng nhau đốt pháo hoa, thật tốt.」
「…Ừm. Từ nay mỗi năm đều làm nhé.」
「Ừm. Hứa nhé, Yuuta-kun.」
Làn khói trắng bốc lên trời đêm, hơi thở của hai người, lần này cuối cùng cũng hòa quyện vào nhau trên không trung.
Hoa mẫu đơn bắn ra những tia lửa.
Khi nó tàn, tôi sẽ nói.
――Rằng anh sẽ khiến Reina hạnh phúc.
Những que pháo bông trái mùa, đã tô điểm cho hai chúng tôi.
◇◆◇◆
「Này, Yuuta-kun.」
「Hửm?」
Ga trải giường nhàu lại.
Tôi ngồi dậy khỏi giường, mở rèm cửa.
Ánh nắng ban mai chói lóa bao trùm lấy hai chúng tôi.
Reina kéo chăn lên che ngực, ngồi dậy.
「Anh mơ đúng không.」
「Ể, tại sao?」
「Vì mặt anh trông như vậy mà.」
Bị nói trúng tim đen, tôi ngạc nhiên tròn mắt.
Đúng là, tôi đã mơ.
Vô số cảnh tượng lẫn lộn trong đầu, tôi ý thức được ký ức đang rối bời.
Không thể nhớ chính xác khoảng thời gian nào đã tác động đến cảm xúc nào.
「…Giấc mơ dài quá, anh quên mất là mơ gì rồi. Cái nào là thực tế cũng thấy hơi mơ hồ.」
「…Nặng rồi đấy.」
Reina tỏ vẻ lo lắng, rồi khoác chiếc áo hoodie vào.
Trong lúc tôi đang vươn vai, một thứ gì đó lọt vào tầm mắt.
「…Ừm.」
Một khung ảnh quen thuộc.
Là bức ảnh chụp tôi và Reina.
Cả hai đều cười vui vẻ, trên cổ tay đeo chiếc vòng tay ngọc lục bảo.
「Vậy à. Chúng ta, kết hôn rồi nhỉ.」
Nghe tôi lẩm bẩm vậy, Reina khẽ bĩu môi.
「Thôi mà, quá đáng. Dù có mơ thì cũng đừng quên chuyện đó chứ?」
「Xin lỗi, giấc mơ thật sự dài quá.」
「Em không biết đâu~」
Reina ôm tôi từ phía sau.
Trên ngón áp út tay trái, một chiếc nhẫn lấp lánh.
Ánh sáng của viên ngọc lục bảo, như minh chứng cho khoảng thời gian như mơ là thực tế.
「Vậy thì Yuuta-kun. Bài kiểm tra đây. ~tada~ Bây giờ, anh có hạnh phúc không?」
Ngân nga một giai điệu, Reina hỏi vậy.
Một câu đố kiểu Reina.
Đến mức có thể nghĩ như vậy, thời gian đã vun đắp rất nhiều cho mối quan hệ của chúng tôi.
「…Ừm. Anh hạnh phúc.」
Không chút do dự trả lời, vợ tôi ngẩng mặt lên.
Đôi mắt to tròn như hút hồn, tràn ngập niềm vui.
「…Tốt quá rồi.」
Reina mỉm cười như ánh mặt trời.
「Từ nay về sau, em sẽ khiến anh hạnh phúc.」
Ngày tôi tỏ tình, Reina đã hứa như vậy.
Và trước biển mùa đông, tôi cũng đã hứa.
「…Anh nói rồi mà? Chúng ta cùng làm điều đó cho nhau mà.」
「…Ừm!」
Với giọng điệu không khác gì ngày đó, cùng với cô ấy, người đã trưởng thành hơn ngày đó, tôi trao một nụ hôn trưởng thành hơn ngày đó.
Mong rằng hạnh phúc này sẽ kéo dài mãi mãi.
Thề với một người chưa từng gặp mặt, rằng tôi sẽ mang lại hạnh phúc.
Nghĩ rằng hai chúng tôi sẽ cùng nhau hạnh phúc.
◇◆◇◆
Reina FanArt by NhiNhi


2 Bình luận