• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 09 - After Story

Vụ Cá Cược Với Ayaka

0 Bình luận - Độ dài: 711 từ - Cập nhật:

Ngày nghỉ. Nghĩa là một ngày hoàn toàn tự do, không có tiết học ở trường cũng chẳng có lịch làm thêm.

Với một sinh viên sống một mình tự do tự tại, ngày nghỉ là một ngày quý giá để tận hưởng trọn vẹn cuộc sống đó.

Mà nói là quý giá thì cũng hơi quá.

「Cậu mà nói thế với dân tự nhiên là họ giận đấy.」

「Ể, sao vậy?」

Ngồi cạnh tôi, Ayaka xoay xoay cây bút rồi thở hắt ra một hơi ngắn.

「Ý là cũng có những người không thể ung dung ngồi giết thời gian trong giảng đường như chúng ta đâu.」

「Giờ đang tiết trống mà, biết sao giờ. Mà khoan, dân tự nhiên trường mình cũng bận đến thế cơ à?」

「Cậu cũng có bạn bè dân tự nhiên còn gì? Cứ xem SNS của họ là biết ngay ấy mà.」

「Hừm…」

Nghe lời Ayaka, tôi thử kiểm tra tài khoản của đứa bạn dân tự nhiên đầu tiên hiện ra trong đầu.

Bài đăng cuối cùng là từ mấy tháng trước. Nội dung là: 『Bắt đầu cuộc sống ở phòng nghiên cứu từ hôm nay! Có lẽ sẽ không cập nhật SNS được một thời gian!』

「......Liệu nó còn sống không vậy?」

「Chắc đang sống cuộc đời mà nếu là cậu thì có khi toi mạng rồi cũng nên?」

「......Dân tự nhiên đỉnh thật đấy.」

Chẳng hiểu sao, tôi cũng thấy có động lực cố gắng hơn, bèn lấy vở ra khỏi cặp.

Trang vở mở ra chi chít những ký tự không rõ có phải tiếng Nhật không nữa. Xem ra hôm đó tôi đã thua trận trước cơn buồn ngủ.

Trong khi đó, vở của Ayaka thì chữ nghĩa ngay ngắn, trình bày dễ nhìn. Cùng trường, cùng khoa mà sao lại khác biệt một trời một vực thế này nhỉ.

「Ngày nào cậu cũng đi học đầy đủ, giỏi thật đấy.」

「Tớ thế là bình thường mà. Hồi cấp ba, chẳng phải cậu cũng về cơ bản là đi học chuyên cần, không trễ không nghỉ buổi nào đó sao?」

Nghĩ lại thì, đúng là hồi cấp ba tôi cũng toàn dậy sớm mỗi sáng, đi học chuyên cần chẳng trễ, chẳng nghỉ.

Mới có hai năm trước thôi mà cứ ngỡ như chuyện từ đời tám hoánh nào rồi.

「Hồi đó mình oách thật đấy nhỉ.」

「Là do cậu bây giờ bết bát thôi.」

「Biết rồi, đừng có nói thẳng toẹt ra thế! Từ mai tôi sẽ đi học chuyên cần không trễ không nghỉ, cậu cứ chờ xem!」

Tôi hùng hồn tuyên bố. Có thực hiện được hay không thì chưa biết, nhưng nói mồm thì có mất gì đâu.

Nghe vậy, Ayaka nhếch mép cười đầy ẩn ý.

「Cậu nói rồi đấy nhé. Vậy thì, chúng ta cá cược chút nhỉ?」

「Cá cược?」

Linh tính mách bảo có điềm chẳng lành, nhưng đã quá muộn. Không ngờ tôi lại hối hận về lời tuyên bố của mình chỉ sau hai giây.

「Nếu trong vòng một tháng tới, cậu đi trễ dù chỉ một lần, thì phải bao tớ một bữa ở vườn bia.」

「Vườn bia!?」

Ăn tối hai người ở vườn bia, tính sơ sơ cũng bay veo sáu tờ một nghìn Yên.

Đối với một sinh viên sống một mình, đó là tình huống cần phải né bằng mọi giá.

「......Khoan, từ từ đã. Tớ vẫn chưa nghe phần thưởng nếu tớ đi học chuyên cần không trễ không nghỉ mà.」

Tùy vào câu trả lời mà có lẽ tôi sẽ chấp nhận vụ cá cược này. Dù cũng chẳng biết mình có quyền lựa chọn hay không nữa.

Nghe tôi nói, Ayaka thoáng đảo mắt đi chỗ khác rồi lên tiếng.

「......Để xem nào. Hay là tớ kỳ lưng cho cậu trong bồn tắm nhé?」

「Chơi luôn!」

「Trả lời nhanh thế!」

Ayaka cười hì hì. Cả hai đều biết đây chỉ là đùa nên mới phản ứng như vậy.

Bị lây, tôi cũng bật cười thành tiếng.

Cười một hồi, tôi lấy điện thoại ra đặt báo thức để mai bắt đầu dậy sớm.

......Một tuần sau, tôi đã "an toàn" cùng Ayaka đến vườn bia.

Đáng lẽ mọi chuyện không nên thế này.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận