Hôm nay kẻ phản diện thìa...
철수입니다 | Cheol-su
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel(98-160)

Chương 120: Cắm trại(7)

1 Bình luận - Độ dài: 2,281 từ - Cập nhật:

120— Cắm trại(7)

“trời ơi, sao chúng ta lại kẹt ở đây vậy….”

Trong lúc chạy trốn khỏi Basago cùng Arna, chúng tôi đã bị cuốn vào một trận lở đất.

Hiện chúng tôi đang bị mắc kẹt bên trong một hang động.

“Bị lấp kín mất rồi….”

Arna lẩm bẩm khi nhìn vào đống đá chặn lối vào.

Khi trận lở đất đầu tiên xảy ra, chúng tôi vội vã nấp vào một hang động gần đó để tránh đất đá rơi xuống.

Nhưng như bạn thấy đấy, lối vào đã bị niêm phong. Chúng tôi đang trong tình huống ”vào dễ, ra khó”.

Mà, ít nhất thì chúng tôi cũng giữ được mạng của mình, nên vẫn còn may chán.

“Tính sao với Basago đây? Chắc nó vẫn đang tìm chúng ta...”

Arna tự hỏi về động thái tiếp theo của Basago. Có thể nó đang lùng sục khắp nơi để tìm bọn tôi, những kẻ bị mắc kẹt ở đây.

Đing—!

[Hoàn thành nhiệm vụ: Giải cứu]

[Hoàn thành nhiệm vụ: Nhận được 3 Điểm SP!]

[Hoàn thành nhiệm vụ: Chỉ số tổng thể của Arna Kristin dotir tăng thêm 1!]

Một cửa sổ thông báo xuất hiện, cho biết nhiệm vụ đã được hoàn thành. Vậy có nghĩa là chúng tôi đã hoàn toàn thoát khỏi Basago.

“Không cần phải lo lắng nữa đâu.”

“Hả? Ý cậu là sao?”

“Có lẽ nó tưởng chúng ta đã bị đá đè chết rồi.”

"Thiệt hả…?"

Arna áp tai vào tường, cố gắng xem liệu cổ có nghe được âm thanh nào từ bên ngoài không.

“Hừm… Đúng là không nghe thấy âm thanh gì đặc biệt cả.”

Arna chấp nhận rằng Basago đã thật sự bỏ đi.

Nhưng tình hình này thì vẫn chưa thể thở phào được….

“Quan trọng hơn là, bây giờ chúng ta phải làm gì? Chúng ta cần thoát ra khỏi đây….”

Arna chỉ vào lối vào hang động. Cô ấy hỏi làm sao chúng tôi có thể đi qua đống đá dày đặc mà ngay cả một tia sáng trăng cũng không thể lọt qua được.

“Hay là phá hết nhé?”

Arna giơ kiếm lên. Cổ định dùng sức mạnh của mình đập nát những tảng đá đó. Nếu là Arna, điều đó có thể thực hiện được.

Nhưng tôi đã ngăn cô ấy lại.

“Làm vậy nguy hiểm lắm. Nếu chúng ta không cẩn thận, rất có thể sẽ gây ra một trận lở đất khác.”

Nếu chúng tôi liều lĩnh phá vỡ lối vào, đất chất đống bên ngoài có thể chảy vào bên trong. Ngược lại, những tảng đá đó mới là thứ đang bảo vệ chúng tôi.

Không cần thiết phải làm phiền một tổ ong đang nằm yên.

“Vậy cậu định làm gì?”

“Lựa chọn duy nhất ở đây là gửi yêu cầu giải cứu.”

Tôi bật đồng hồ thông minh và gửi tín hiệu cứu hộ khẩn cấp. Chắc hẳn vẫn còn nhân viên của Geumseonggak đang trực. Và các thành viên trong nhóm của tôi, những người đồng đội mạnh mẽ đáng tin cậy, cũng có mặt ở đó.

Họ sẽ sớm đến cứu chúng tôi thôi.

“Ê đồ quái vật vứ bệu. Sao cậu không yêu cầu Hội cứu viện luôn đi?”

“Ừm… Tôi…”

Trong giây lát, Arna né tránh ánh mắt của tôi. Rồi Cô ấy khẽ lẩm bẩm.

“Có lẽ… không được đâu….”

“Sao lại không được?”

Chỉ cần nhờ Hội gửi người cứu viện tới thôi mà. Tại sao cô ấy lại do dự về một việc đơn giản như vậy?

Chẳng lẽ có chuyện xảy ra trong thời gian cô ấy đi thực tập sao? Nhìn lưng cô ấy khom lại, thì có vẻ như đã xảy ra chuyện gì đó ở Hyeon-gwang rồi.

“Đừng nói với tôi là cậu đang bị bắt nạt nhé.”

“Ai-Ai nói là tôi bị bắt nạt!”

Arna lập tức phủ nhận với khuôn mặt đỏ bừng. Có vẻ cổ thật sự đang bị cô lập.

Mà nói chính xác thì chắc là do không thể hoà nhập với cuộc sống trong Hội, nên đành lủi thủi một mình.

“Chậc chậc. Đáng lẽ tôi phải nhận ra từ lúc thấy cậu đang lang thang một mình mà không có đội.”

“…”

“Thế, cậu làm gì mà đến mức bị xa lánh vậy?”

Tôi không hiểu.

Chẳng phải Arna là một thực tập sinh tuyệt vời sao? Kỹ năng của cổ là vô song, và tính cách cũng không hề thô lỗ như Kang Tae-hoon. Theo quan điểm của Hội, cô ấy chắc chắn là một tài năng đáng được chào đón bằng vòng tay rộng mở.

Song, cổ cũng có một chút biến thái, như việc ăn cắp quần lót của người khác mà không nói một lời ấy.

“Bộ cậu bị bắt quả tang trong lúc đang trộm quần lót à? Ngay cả ở Hyeon-gwang luôn hả?”

“T-T-Tại sao tôi phải làm thế…! Với sao tôi lại phải ăn cắp thứ như quần lót cơ chứ…!”

“Của tôi thì được à?”

“Làm ơn quên chuyện đó đi mà…!”

Arna bịt tai và lắc đầu dữ dội, biểu đạt rằng cổ không muốn nghe thêm nữa.

Nhưng điều đó không có nghĩa là lịch sử đen tối sẽ bị xóa bỏ. Ít nhất, nó sẽ mãi mãi khắc sâu trong tâm trí cô ấy.

“Haaa…”

Sau một hồi lâu, Arna thở dài.

Sau đó, cô ấy đã thú nhận sự thật.

“Tôi chỉ là đang tự kiểm điểm bản thân thôi…”

Arna dằn vặt bản thân rất nhiều, nói rằng tất cả là lỗi của cô.

“Tôi cứ yêu cầu công việc suốt... mà không hề quan tâm đến định hướng của Hội…”

Hóa ra là do cổ không quen với hệ thống Hội. Dù sao thì Arna cũng chỉ là thực tập sinh. Không đời nào cổ có thể biết hết mọi thứ về cách thức hoạt động của một Hội được.

Là một lỗi thường gặp của người mới.

“Có gì đâu mà phải chán nản như thế. Dù sao cũng chỉ là một công việc tạm thời thôi. Dăm bữa nửa tháng nữa thì cũng chẳng còn gặp nhau nữa mà.”

“Nhưng…”

"Không biết thì học, làm sai thì sửa. Không có gì phải khóc hết."

“Ủa khoan! Tôi không có khóc đâu nhá! Bộ nghĩ tôi giống cậu à?”

“Nhìn tôi này, đồ quái vật vứ bệu.”

Tôi tự hào dang rộng vòng tay và nói với Arna.

“Tôi là kiểu người cho dù có ngã hết lần này đến lần khác, vẫn sẽ đứng dậy như một con lật đật. Chẳng phải chính cậu là người hiểu rõ điều đó nhất sao?“

“Giờ cậu đang khoe khoang với tôi đấy à…?”

Arna lườm tôi một cái đầy khinh thường. Xem ra mấy lời an ủi của tôi chẳng ăn thua gì rồi.

“Tôi biết chứ… những chuyện như vậy… tôi thừa biết…”

Arna lại cúi đầu, trở lại trạng thái chán nản.

“Nhưng phải nói sao nhỉ… Đôi khi tôi cảm thấy mình thật yếu đuối….”

“Cái gì? Con quái vật vứ bệu cậu á?”

“Tôi cũng là con người chứ bộ! Tôi chỉ là một cô gái bình thường muốn trút bầu tâm sự với ai đó khi mọi chuyện không suôn sẻ và muốn được ôm vào lòng để an ủi!”

“À. Thế à?”

Tôi không thể để Arna suy sụp như thế này được. Theo một cách nào đó, chẳng phải chăm sóc sức khỏe tinh thần của Arna là một trong những nhiệm vụ chính của tôi sao?

Tôi lại dang rộng vòng tay một lần nữa.

“Đến đây nào, con bò sữa bé bỏng. Chỉ hôm nay thôi, cậu có thể dựa vào tôi. Tôi sẽ vuốt ve cậu nhiều như cậu muốn cho đến khi cậu thỏa mãn.”

“Tự nhiên cậu nói chuyện kiểu gì vậy hả…!”

“Lại đây nào.”

“Áaaa…! Nếu cậu dám tiến lại gần, tôi thề sẽ giết cậ… ể…? Đợi đã…! Khoan, đó là…!”

Đúng lúc đó, Arna đưa tay ra và nói rằng cổ đã nhìn thấy thứ gì đó.

Cô ấy chỉ vào ngực tôi.

“Vết thương này là sao thế?”

Nó nằm ngay bên dưới xương đòn của tôi, ở phần trên của lồng ngực. Có một vết thương nhỏ ở đó.

“À cái này á hả? Vừa nãy khi chặn xúc tu, tôi bị sượt qua một chút.”

“Cái gì cơ? Cậu bị xúc tu đâm trúng á?”

“Tôi không bị đâm trúng, chỉ là sượt qua thôi.”

Vết thương không quá sâu đến mức chảy máu. Chỉ cần xịt một ít hydrogen peroxide(oxy già) và một ít thuốc sát trùng là đủ rồi.

“Thôi chết…!”

Nhưng phản ứng của Arna thì khác, cô không coi nhẹ vết thương nhỏ này.

Với vẻ mặt nghiêm trọng như thể trong nhà đang có hỏa hoạn, cô ấy vội vã túm lấy cổ áo tôi.

Cổ đang cố cởi áo của tôi.

“Cởi nó ra ngay!”

“Cậu bị hâm à? Giờ cậu không chỉ lấy trộm quần lót của tôi mà còn cố lột đồ tôi nữa hả?”

“Không có thời gian để đùa đâu! Cởi mau lên đi!”

Arna cố lột đồ của tôi một cách tuyệt vọng. Không, cô ấy có vẻ muốn xé toạc nó ra.

Tôi cố gắng hết sức để bảo vệ chiếc áo của mình.

“Đồ quái vật vứ bệu… tự dưng cậu bị cái gì vậy… Ít nhất cũng nên giải thích cho tôi đi chứ…”

“Cậu nói cậu bị Basago đánh trúng mà! N-Nếu không nhanh hút độc ra, thì da thịt của cậu bị sẽ bị thối rữa đấy!”

Gì cơ? Chỉ vì thế thôi à?

Đúng là nếu bị Basago cắn, da thịt có thể bị thối rữa và hoại tử.

Nhưng điều đó chỉ xảy ra khi bị cắn bởi những chiếc răng gắn trên cánh tay của Basago. Có những tuyến độc bên dưới những chiếc răng đó.

Để giải thích thì, tôi chỉ bị xúc tu sượt qua. May mắn thay, xúc tu không chứa bất kỳ chất độc nào mạnh như ở răng.

Tóm lại là, nó an toàn.

"Đồ quái vật vứ bệu, bình tĩnh lại đi. Những gì cậu đang nghĩ sẽ không xảy ra đâu."

“Sao mà chắc chắn được chứ! Cậu đã từng chiến đấu với Basago chưa?”

“Ờm.”

Nói thế thì tôi cũng chẳng biết phải đáp lại làm sao. Bởi tôi chưa thực sự chiến đấu với Basago bao giờ. Chỉ toàn lấy mấy kiến thức tương lai trong đầu ra nói.

Chừng này thì không đủ sức thuyết phục Arna.

“Tôi tận mắt nhìn thấy! Những xác chết bị Basago cắn, máu thịt đều thối rữa cả!”

Cuối cùng, tôi không thể chống lại sức mạnh của Arna và buộc phải cởi áo ra.

Tôi thấy hơi ngại khi phải để lộ làn da trần của mình trong tình huống này.

“Vậy cậu định làm sao để giải độc? Bộ cậu có thuốc giải hay gì à?”

“Thuốc giải? Làm gì có chứ! Chúng ta đành phải hút chất độc ra khỏi người cậu!”

“Đừng nói là... bằng miệng nhé...?”

“Tất nhiên là bằng miệng rồi!”

Ôi trời đất ơi.

Thời đại nào rồi mà còn nghĩ đến chuyện hút độc bằng miệng. Ngay cả ông nội tôi cũng không làm thế nữa là.

Tôi chết lặng.

“Quái vật vứ bệu này. Nói chuyện cho có lý chút đi. Hút độc bằng miệng á? Làm thế chẳng khác nào tự rước hoạ vào thân đâu? Mấy người trong ngành y mà thấy cảnh này chắc họ sẽ không nhịn nổi mất...”

“Dù sao thì cũng phải làm gì đó chứ! Không thể để da thịt cậu cứ thế mà thối rửa được!”

“Nhưng… Tôi nói rồi mà, chuyện đó sẽ không xảy ra đâu…”

Tôi rất cảm kích vì cô ấy đã làm đến mức này vì tôi, nhưng đồng thời, tôi cũng lo lắng về sự liều lĩnh của cổ.

Nghĩ thử xem, nếu tôi thực sự bị dính độc. Hành động của Arna lúc này là cực kỳ nguy hiểm.

Một người có thể chết, và bây giờ nạn nhân đã tăng lên thành hai người sẽ chết vô cớ.

“Ngồi yên đó!”

Lúc này, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc giả vờ tuân theo. Tôi miễn cưỡng ngồi trên một tảng đá gần đó theo chỉ dẫn của Arna.

Nó cao bằng một chiếc ghế.

“….”

Cái tình huống kỳ cục gì thế này? Ai mà ngờ được có ngày Arna lại mút da của tôi chứ?

Tôi thấy chuyện này còn xấu hổ hơn cả vụ quần lót...

Tôi thực sự chả biết phải phản ứng thế nào với chuyện này luôn ấy...

“Ừm… cậu nhớ ngồi yên đấy nhé…? Tự ý cử động là tôi giận thiệt đó...”

Arna nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi. Sau đó, cô ấy cúi xuống, đưa mắt ngang tầm với ngực tôi.

Ực─

Chúng tôi đang ở trong một hang động hẹp và tối. Âm thanh nuốt nước bọt vang lên rõ mồn một.

Tất nhiên, âm thanh đó phát ra từ Arna.

“Ha…”

Arna do dự một lúc, mặt cô ấy áp sát vào ngực tôi. Rõ ràng là cô ấy đang lo lắng về việc thực sự áp môi mình vào da tôi.

“Híttt…!“

Nhưng sự do dự đó không kéo dài lâu.

Arna nhắm chặt mắt lại.

Sau đó, cô ấy đặt môi lên vết thương của tôi và bắt đầu mút nó một cách cẩn thận đến ngạc nhiên.

“Chụt…chụt…“

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

TRANS
z;lkc;z
Xem thêm