Web novel(98-160)
Chương 107: Thực tập sinh vô danh tiểu tốt(3)
3 Bình luận - Độ dài: 2,583 từ - Cập nhật:
107— Thực tập sinh vô danh tiểu tốt(3)
Khi tôi còn đang thắc mắc không biết ông ta định làm gì khi tự nhiên đóng cửa tòa nhà, hóa ra một trò cờ bạc đang diễn ra bên trong văn phòng của giám đốc chi nhánh.
Có vẻ như họ không phải là dân nghiệp dư vì cách bài trí khá chuyên nghiệp. Có cả bàn chơi và chips cược mà bạn chỉ thấy ở sòng bạc, và thậm chí còn có gạt tàn nữa.
Tựa như có một Kangwon land[note78668] ở đây vậy.
“Ahem. Để khỏi hiểu lầm thì, tất cả chỗ này đều là tôi tự bỏ tiền túi ra mua đấy.”
Tất cả con bạc đều đã rời khỏi sòng bạc. Không chỉ có nhân viên của chi nhánh Gangwon thuộc Geumseonggak, mà một số nhân vật chủ chốt của các Hội khác cũng có mặt.
Có vẻ như nơi này không chỉ đơn thuần là sòng bạc, mà còn là địa điểm để các Hội gặp gỡ và trao đổi thông tin với nhau.
“Và mấy ván bài cũng chẳng cược gì lớn quá đâu. Bọn tôi chỉ là chơi cho vui, cược vừa đủ để trang trải tiền ăn trưa thôi.”
Người đàn ông đang đưa ra lời bào chữa là Shim Jun-yong, giám đốc chi nhánh Gangwon của Geumseonggak.
Chiếc cổ dày và cơ thang[note78669] rắn chắc dưới hàm vuông của ông ta gây ấn tượng khá mạnh.
“À mà, cậu có biết đây là đâu không? Tỉnh Gangwon đấy. Chẳng phải đây là vùng nguy hiểm nhất Hàn Quốc sao? Cậu có thấy dãy núi đằng kia không?”
Shim Jun-yong chỉ tay ra ngoài cửa sổ. Xung quanh toàn là rừng núi, thỉnh thoảng còn có thể thấy quái vật len lỏi qua những tán cây.
"Cậu có biết ở đó có bao nhiêu quái vật và quái vật cấp thấp không? Chúng đã chiếm nơi đó làm lãnh thổ vì xung quanh không có người, gây náo loạn khắp nơi. Bọn tôi phải chiến đấu với chúng hàng ngày."
Những vùng núi ít người lui tới thực tế là lãnh thổ của quái vật, và tỉnh Gangwon là nơi tệ nhất.
Ngày nào cũng như chiến trường.
"Nhưng bọn tôi thậm chí còn không được phép giải trí một chút sao? Nếu không có thứ này, thì sao bọn tôi làm việc được cơ chứ."
Song, việc chơi bài giữa ban ngày ban mặt vẫn là không đúng, nhất là khi người cầm đầu là giám đốc chi nhánh.
À thì, tôi không phải là không hiểu cho hoàn cảnh của họ. Xung quanh toàn núi non hiểm trở và quái vật, làm sao người ta có thể sống ở đây với đầu óc tỉnh táo được?
Ít nhất phải có thứ gì đó để họ có thể giải Stress. Đó là lý do tại sao cờ bạc được chọn.
"Vậy nên đừng nhìn nhận vấn đề quá tiêu cực. Cậu hiểu ý tôi chứ?"
“Giám đốc chi nhánh nảy.”
Đúng lúc này, Kang Tae-hoon nhặt một con chip rơi trên sàn.
“Chẳng phải mấy thứ này hơi quá cầu kỳ cho một mục đích như thế sao? Ông đã chuẩn bị sẵn chip đặc biệt, với máy móc thế này thì như là một sòng bạc thực thụ luôn rồi còn gì?”
“Ờm. Cái đó...”
Ngay cả Shim Jun-yong dường như cũng nghĩ rằng mình đã đi quá xa trong phần đó và không thể tiếp tục lời nói của mình.
“Chơi cờ tỉ phú hay gì đó tương tự cũng được mà?”
“Mấy trò đó bọn tôi chơi đến phát ngán rồi, nhìn bên kia kìa.”
Shim Jun-yong chỉ vào một góc và khẳng định rằng họ không bắt đầu bằng cờ bạc. Một chiếc hộp lớn đập vào mắt tôi.
“Hả? Thật sự là cờ tỷ phú sao? Còn cái đống này là...?”
Không chỉ có cờ tỷ phú. Bên trong hộp còn có bàn cờ vua, Uno, Halli Galli[note78670], Jenga[note78671], Mật mã Da Vinci [note78672], và thậm chí cả Cướp biển bật[note78673].
Bao bì đều đã bị mòn, cho thấy chúng được đem ra chơi rất nhiều.
“Giờ thì cậu hiểu rồi chứ? Bọn tôi không chơi cờ bạc vô cớ đâu.”
Tôi bỗng nhiên thấy thương cho những nhân viên ở đây, khiến tôi nhận ra rằng họ đã phải làm việc vất vả trên vùng đất khắc nghiệt đến nhường nào.
Cảm giác gần giống như nhìn thấy những người lính được điều đến một nơi xa xôi hẻo lánh vậy.
“À quên mất, sao mấy đứa lại ở đây thế? Các cậu là thực tập sinh mà, phải không?”
Gạt chuyện đó sang một bên đi.
Quay lại vấn đề chính, Shim Jun-yong hỏi tại sao bọn tôi lại đột nhiên đến tỉnh Gangwon.
Tôi đáp lời.
“Chúng tôi cũng chả biết tại sao nữa. Chúng tôi chỉ đến vì trụ sở chính bảo thôi.”
“Chậc… Không có lời giải thích nào hết à…?”
Shim Jun-yong bắt đầu vuốt ve chiếc hàm vuông vức của mình, nói rằng ông ta cũng chưa nhận được bất kỳ thông báo nào. Không ai hiểu mục đích của chuyến đi này.
Ngoại trừ Park Won-hyeok, Trưởng Hội của Geumseonggak.
“Thế thì, giao cho bọn tôi nhiệm vụ hay công việc gì đó nhanh lên. Kêu đến đây rồi không cho làm gì thì chán chết đi được!“
Cộp, cộp, cộp.
Kang Tae-hoon dậm chân tại chỗ, Cậu ta trông có vẻ chán khi cứ đứng yên một chỗ.
Tôi cũng nghĩ vậy. Bọn tôi đã đi cả chặng đường dài đến Gangwon rồi, nếu quay về mà chẳng làm được gì thì chỉ tổ phí thời gian.
“Hầy. Nhiệm vụ à…?”
Shim Jun-yong nhìn lên trời thở dài, suy nghĩ xem nên giao cho chúng tôi nhiệm vụ gì.
"À."
Sau đó ông ta mỉm cười.
“Nghe đồn dạo này có một loài quái vật mới đang lang thang quanh ngọn núi đó. Các cậu đi điều tra thử xem.”
Nhiệm vụ đầu tiên của chúng tôi sau khi được cử đến đây là điều tra loài quái vật mới.
Tôi hỏi.
“Chúng tôi chỉ cần điều tra thôi à?”
“Sao lại hỏi thế? Mấy cậu định tiêu diệt nó luôn à?”
“Chúng tôi sẽ làm nếu có thể.”
“Ahahaha!”
Có lẽ cảm động trước sự nhiệt huyết của các thực tập sinh, Shim Jun-yong bật cười lớn.
Bùm!
Sau đó, ông ta đặt một chân lên bàn.
“Muốn thử thì cứ thử, nhưng nếu có ai chết thì tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy, biết chưa?“
***
“Không có cách nào thay thế giám đốc chi nhánh sao ạ?”
Tại trụ sở chính của Geumseonggak, trong lúc đang ăn kem, Park Won-hyeok đặt thìa xuống khi nghe thấy lời của con gái.
"Hửm? Ý con là sao?"
“Hội Trưởng biết rõ chi nhánh Gangwon đang có vấn đề phải không ạ?”
“Ồ, Là cái đó à...“
Ngay cả một đứa trẻ trung học cũng biết rằng chi nhánh Gangwon hiện đang gặp đủ thứ vấn đề.
Park Won-hyeok không thể không biết điều này.
“Ba biết chứ, nhưng ba là một người sống theo chủ nghĩa nhân văn và giàu tình thương. Ba không thể cứ thế đuổi người thân của mình ra đường chỉ trong một ngày được.”
“Hội Trưởng….”
Mặc dù biết rõ tình hình, Park Won-hyeok vẫn không chủ động giải quyết mà dường như đang bao che cho giám đốc chi nhánh.
“Shim Jun-yong trông vậy thôi, nhưng cậu ấy đã trải qua rất nhiều chuyện trong quá khứ. Nhất là khi cậu ấy tự nguyện chọn làm việc ở Gangwon, một nơi mà những người khác thường muốn tránh càng xa càng tốt.”
Đó là một mối quan hệ lâu năm, họ đã làm việc cùng nhau từ trước cả khi Geumseonggak thực sự vươn lên thành một trong những Hội hàng đầu. Gọi Shim Jun-yong là thành viên sáng lập cũng chẳng sai.
“Cậu ấy đã trải qua đủ thứ rồi, nên nhiệt huyết trước kia cũng trở nên nguội lạnh dần.”
Đó là quy luật bất thành văn của tuổi già. Khi con người bước vào những năm tháng xế chiều, đam mê và khát vọng dần lắng xuống, nhường chỗ cho khao khát được sống an yên, tĩnh tại và tận hưởng trọn vẹn quãng đời còn lại.
“Hội Trưởng định để nguyên như vậy sao ạ?“
“Dĩ nhiên là không.”
Nhưng Park Won-hyeok không hề ngồi yên. Ông có sẵn kế hoạch của mình. Thực ra, ông đã và đang thực hiện nó rồi.
“Đó chẳng phải là lý do chúng ta cử thực tập sinh đến sao?”
“Dạ?“
Thực tập sinh ư? Trong chốc lát, Park Ha-yul không thể hiểu nổi việc cử thực tập sinh đi thì liên quan gì tới giải quyết vấn đề ở chi nhánh Gangwon.
“Liệu việc chỉ cử mỗi thực tập sinh đi có thực sự giải quyết được vấn đề ở chi nhánh Gangwon không ạ?”
“Thế còn tốt hơn là ba tới tận đó cằn nhằn, đúng không? Mà con gái cưng của ba cũng biết rõ đám nhóc đấy là ai mà.”
Chúng là những nhân tài thực sự, có thể được đưa vào chiến trường ngay lập tức mà không gặp bất kỳ trở ngại nào. Thậm chí, chúng có thể phá hết mọi thành tựu gần đây của chi nhánh Gangwon.
Nếu làm việc cùng những nhân tài như vậy, ngay cả một người như giám đốc chi nhánh cũng sẽ cảm thấy áp lực và lo lắng thôi.
Miễn là đầu óc của người đó bình thường.
"Với lại…"
Park Won-hyeok đưa tay lên bàn. Đó là một chồng tài liệu vừa được phòng Nhân sự gửi đến. Bên trong là thông tin cơ bản của các thực tập sinh.
“Kỳ lạ thật? Làm cách nào mà chúng ta lại gom được đám ngang bướng này về cùng một chỗ vậy nhỉ?”
Kang Tae-hoon, Rashid Belkalem, Yoo Ji-woo, Kim Han-bit. Chúng đều là những học viên đã tạo dựng được tên tuổi đáng kể trong Sư đoàn/Bộ phận của mình. Về mặt kỹ năng, không có gì đáng chê trách.
Nhưng chúng lại khá cứng đầu. Kang Tae-hoon thì hết nói nổi. Rashid tuy trầm tính nhưng lại khá bướng bỉnh.
Còn về Yoo Ji-woo. thì nghe người ta đồn rằng, nhóc ấy vùi đầu trong phòng thí nghiệm mỗi ngày, đắm chìm trong nghiên cứu, giải quyết mọi nhu cầu của bản thân ở đó. Chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ để suy ra nhóc ấy là kiểu người như thế nào.
Thế cho nên, đám thực tập sinh lần này vô cùng đặc biệt. Đặc biệt đến mức chúng gần như có thể làm lu mờ bản sắc của người khác.
“…”
Nhưng khi ông thực sự gặp chúng, những suy nghĩ đó đã nhanh chóng tiêu tan. Chúng dường như phối hợp rất ăn ý với nhau, trái ngược hoàn toàn với tưởng tượng rằng chúng sẽ hành động riêng lẻ. Chúng hoạt động giống như một đội thường thấy trong Hội vậy.
Cốt lõi vấn đề rốt cuộc nằm ở đâu? Điều gì đã gắn kết lũ nhóc ngang bướng này lại với nhau?
Xoạt—
Park Won-hyeok xem qua tờ giấy cuối cùng, chứa thông tin của Shin Yoon-seong. Một Thức Tỉnh Giả hạng thấp bình thường với điểm số bình thường, lịch sử thành tích không mấy nổi trội, và thành tích tệ hại trong các trận đấu đánh giá. Tóm lại là chẳng có gì đặc biệt cả.
—Tiềm năng của tên nhóc đó, chắc ngươi không thấy nổi đâu.
Rồi giọng nói của Ryu Jung-min, Trưởng Hội của Yeonwol, vang lên bên tai ông. Những lời nói về Shin Yoon-seong trong bài kiểm tra thể chất.
“Có lẽ nào…?”
Liệu tiềm năng mà Ryu Jung-min nhắc đến có phải là đây không? Liệu Shin Yoon-seong có phải là người đã kết nối bọn nhóc mạnh mẽ này lại với nhau không?
Và Ryu Jung-min đã nhìn ra tiềm năng của tên nhãi thìa đó từ lâu rồi ư?
“Úi… Nổi hết cả da gà…”
Đột nhiên, một cảm giác lạnh buốt chạy khắp cơ thể ông.
Phải chăng là do hộp kem ông ăn ban nãy?
***
“Ồ, đã đến giờ tan làm rồi à?”
Hiện là 5:30 chiều. Một ngày dài của Shim Jun-yong cuối cùng cũng kết thúc.
Mặt trời ở Gangwon lặn sớm hơn các vùng khác. Vì vậy, việc điều chỉnh giờ tan làm cho phù hợp cũng là điều dễ hiểu.
“Chắc đám kia sẽ tự biết đường mò về thôi nhỉ.”
Đã khoảng hai, ba tiếng trôi qua kể từ khi nhiệm vụ được giao. Có lẽ chúng thậm chí còn chưa tìm thấy loài quái vật mới.
Chỉ riêng cuộc tìm kiếm đầu tiên về loài quái vật mới của chi nhánh Gangwon đã mất khoảng nửa ngày trời rồi. Phải nỗ lực lắm họ mới có thể nhìn thấy con quái vật.
Nhưng tìm ra con quái vật đó chưa phải là kết thúc. Tất nhiên, một khi đã tìm ra, nó phải bị tiêu diệt.
“Nhiệm vụ đó chả dễ tí nào sất.”
Thật không may, họ đã không thể tiêu diệt được con quái vật.
Họ chẳng thể làm gì được. Dù có gây ra bao nhiêu vết thương lên con vật, da thịt nó vẫn tái tạo lại.
Cuối cùng, chi nhánh Gangwon đành phải rút lui mà không tìm ra chiến lược phù hợp nào để đối phó với con quái vật.
“Làm sao mà lũ thực tập sinh non nớt ấy lại có thể hạ được thứ mà đến ngay cả chúng ta cũng bó tay chứ...?”
Bùm!
Cửa phòng giám đốc chi nhánh bỗng bật mở. Đó là những thực tập sinh đã được giao nhiệm vụ đi điều tra, giờ đã quay trở lại.
Chắc hẳn đám thực tập sinh đã nhận thức được cái nhiệm vụ này là quá sức với tụi nó rồi nhể?
Shim Jun-yong cười nhếch mép.
“Về rồi đấy à? Thật vọng quá đi mất. Tinh thần hăng hái ban nãy đi đâu cả rồi ta—”
Rầm!
Ông còn chưa kịp nói hết câu. Shin Yoon-seong đã thả một cái bọc lớn xuống sàn. Bên trong là một chiếc răng to bằng chân người.
Đó là răng của một con quái vật.
“Đ-Đây là…?”
“Đây là loài quái vật mới mà ông đã yêu cầu chúng tôi điều tra lúc trước. Chúng tôi tình cờ phát hiện ra nên đã hạ gục một con.”
“Cái-cái gì cơ…?”
Shim Jun-yong mở to mắt kinh ngạc. Chúng không những phát hiện ra loài quái vật mới mà còn tiêu diệt nó ngay tại chỗ luôn sao?
Chỉ mới khoảng ba tiếng đồng hồ trôi qua. Có người còn dành hơn 12 tiếng chỉ để tìm kiếm cơ...
“Bọn tôi về được chưa?“
“Ừ, đ-được…”
Cái lũ này có thực sự là lính mới không vậy? Hay là kiểm toán viên cải tranh thành lính mới? Thành tích phi thường của chúng ngay từ nhiệm vụ đầu tiên khiến ông không khỏi cảm thấy nghi ngờ nhân sinh.
Sống cả nửa đời người rồi, đây là lần đầu tiên ông thấy thực tập sinh lại có thể bá đạo đến nhường này.


3 Bình luận