Hôm nay kẻ phản diện thìa...
철수입니다 | Cheol-su
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel(98-160)

Chương 113: Quái vật ăn thịt quái vật(3)

2 Bình luận - Độ dài: 2,591 từ - Cập nhật:

113— Quái vật ăn thịt quái vật(3)

[Bên Geumseonggak sao rồi? Có ổn không?]

“…”

Nơi này là Phòng nghỉ của nhân viên Hyeon-gwang. Arna hiện đang dán chặt mắt vào màn hình điện thoại của mình, lông mày nhíu lại.

Ứng dụng tin nhắn đang mở trên màn hình. Nhưng cô không thể nhấn nút gửi.

“Tự nhiên khi không gửi tin nhắn có kì quá không ta...?”

Ngay cả việc chào hỏi đơn giản cũng không phải là nhiệm vụ dễ dàng đối với Arna.

Người kia là ai chứ? Chẳng phải là Shin Yoon-seong sao? Tự dưng lại gửi tin nhắn hỏi thăm Shin Yoon-seong...

Như vậy thì đường đột quá. Nếu Shin Yoon-seong đọc được, hẳn sẽ nhắn hỏi xem cô có ấn nhầm hay không cho coi.

Vì mối quan hệ giữa hai người không được khăng khít cho lắm.

"Mối quan hệ…"

Arna và Shin Yoon-seong. Mối quan hệ giữa hai người. Cô từng nghĩ chỉ là oan gia ngõ hẹp. Hể nhìn thấy cái bản mặt của cậu ta thôi cũng đủ khiến cô nổi da gà vì tức giận.

Nhưng giờ thì sao? Liệu cô có thể vẫn tức giận như trước, khi nhìn thấy khuôn mặt cậu ta không?

"Mình…"

Cô không chắc.

Bất cứ ai cũng có thể thấy cậu ta là một kẻ phản diện.

Rõ ràng là người xấu.

Một người không giúp ích gì được cho xã hội.

Thế nhưng...

Tại sao cô không tài nào xóa được hình bóng của cậu ta trong tâm trí mình?

Tại sao cậu ta cứ khiến trái tim cô xao động?

“Aaaa…!”

Hơn nữa, hiện tại cả hai đều bị điều động. Cả hai đang ở rất xa nhau.

Nếu là mọi khi, cô hẳn sẽ reo hò và hét lên vì vui mừng…

Nhưng cảm giác này là gì? Thay vì vui vẻ, cô chỉ cảm thấy buồn bã. Giống như một lỗ hổng lớn đã được khoan vào một góc trái tim cô, khiến cô cảm thấy trống rỗng tột cùng.

Cơ thể cô mệt nhoài một cách khó hiểu.

“Không, không đúng…! Mình đâu có bị bệnh tương tư hay gì đâu…! Tại sao mình lại phải đau khổ chỉ vì gửi một tin nhắn hỏi thăm chứ…!”

Đúng vậy. Chỉ cần bấm gửi một phát thôi.

Nếu Choi So-eun gửi được thì cô cũng có thể.

Arna nhắm chặt mắt lại và đưa ngón tay sát nút gửi.

“Học! Học! Học! Học! Học! Họcccccccccc!”

“Kyaaaaa!”

Đúng lúc đó. Đột nhiên, một con sóc bay lao vào phòng nghỉ. Làm cô suýt làm rơi điện thoại.

“Ai, là ai tự nhiên la hét inh ỏi vậy…!”

Hoá ra là Son Yi-seo của Đội chủ lực. Son Yi-seo đã đi làm nhiệm vụ ở tỉnh Gangwon sáng nay mà.

Sao cổ về sớm dữ vậy?

Mà khoan, cuốn sách kia là gì thế nhỉ?

Nó trông giống như một cuốn sách GED.

“Lần này, mình nhất định sẽ đậu! Mình sẽ chứng minh cho cậu ta thấy mình không còn là một thợ săn trung học cơ sở nữa!”

Chuyện gì đã xảy ra khi cô ấy đến tỉnh Gangwon vậy? Son Yi-seo ngồi xuống và mở vở bài tập toán ra.

“Hửm?”

Đúng lúc Son Yi-seo chuẩn bị học, cô ấy bỗng nhận ra Arna cũng đang ở trong phòng nghỉ.

“A! Cậu cũng học ở Học viện quân sự Han-yul à!”

"Đúng…?"

Son Yi-seo đóng vở bài tập toán lại và đi về phía Arna. Arna theo bản năng ôm lấy ngực.

Đề phòng trường hợp đối phương có thể làm điều gì đó không đúng đắn với chúng.

“Arna nè! Cậu có biết Shin Yoon-seong không?”

“Shin-Shin Yoon-seong ư…?”

Nhưng mục đích tiếp cận của Son Yi-seo không phải là ngực. Cô ấy đột nhiên nhắc đến cái tên Shin Yoon-seong.

“Cậu có thân với cậu ta không? Hai người có học chung lớp không? Hay cậu ta có thường trêu chọc và bắt nạt người khác không?”

“Đ-Đợi đã! Cậu biết Shin Yoon-seong hả?”

Mắt Arna mở to.

Shin Yoon-seong hiện đang thực tập tại Geumseonggak. Cậu ta không hề liên quan gì tới Hyeon-gwang cả.

Nhưng Son Yi-seo lại biết cái tên đó.

“Tôi đã gặp cậu ta ở tỉnh Gangwon á.”

"À…."

“Cậu có biết tên đó đã nói gì với tôi không? Cậu ta gọi tôi là thợ săn trung học cơ sở! Cậu ta coi thường tôi ngay từ lần đầu gặp mặt, vì tôi mới học tới trung học cơ sở đấy! Đúng là một người khó ưa!”

“….”

Dù ở trường hay ở ngoài, cậu ta vẫn cứ chọc tức người ta cho bằng được. Đúng là Shin Yoon-seong có khác.

“Nè nè Arna! Cậu có số của Shin Yoon-seong hông? Cho tôi số của cậu ta đi!”

"C-Cái gì cơ?"

Son Yi-seo đưa điện thoại ra. Cô ấy đột nhiên yêu cầu số điện thoại của Shin Yoon-seong.

Arna bỗng dưng toát mồ hôi lạnh không rõ lý do.

“T-Tại sao cậu lại cần số của cậu ấy…?”

“Thì nếu tôi đậu GED, tôi muốn khoe với cậu ta trước ấy mà! Để nói rằng tôi không còn là thợ săn trung học cơ sở nữa!”

“….”

Chiếc điện thoại Arna đang cầm hiện có lưu số của Shin Yoon-seong.

Vã lại, cô vừa mới gửi cho cậu ta một tin nhắn.

"Cái đó…"

Việc đưa số điện thoại không phải là vấn đề lớn. Chỉ cần đọc vài con số là xong.

Nhưng chẳng hiểu sao cô lại không thể mở miệng dễ dàng. Bản thân cô không muốn đưa số điện thoại này cho bất kỳ ai khác.

Chỉ thuộc về cô…

“Arna ơi?”

“Xin lỗi nha. Tôi không thân thiết với cậu ấy lắm… nên không có biết số điện thoại.”

Arna lặng lẽ giấu chiếc điện thoại cô đang cầm ra sau lưng.

***

Park Won-hyeok hỏi bọn tôi có thể ra ngoài một lát không. Nghe theo lời ổng, bọn tôi rời khỏi phòng tiếp tân và ngồi tại phòng chờ một lúc.

"Trưởng Hội…."

Hiện tại, chỉ có Park Won-hyeok và Shim Jun-yong đang nói chuyện riêng trong phòng họp. Thư ký Park Ha-yul cũng đang ở trong phòng chờ.

“Tôi chưa từng thấy Trưởng Hội lộ ra khuôn mặt đó trước đây. Trưởng Hội luôn mỉm cười trước mặt tôi…”

Con gái Park Won-hyeok, Park Ha-yul, cũng rất ngạc nhiên và cho biết đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy vẻ mặt như vậy.

Đến đây, Kang Tae-hoon không kìm được sự tò mò mà lên tiếng hỏi.

“Lạ thật? Sao tự nhiên lão già kia lại tỏ ra nghiêm túc dữ vậy?”

Những người khác cũng có phản ứng tương tự. Đều nghiêng đầu, không biết tại sao Park Won-hyeok lại hành động như vậy.

Nếu có ai ở đây biết được chuyện gì thì chỉ có….

“Là do những chuyện xảy ra trong quá khứ.”

Đó chính là Ryu Jung-min, bạn học cũ của ông ta, người đã quan sát Park Won-hyeok suốt thời gian qua.

“Quá khứ ư? Cô… Không. Dì có biết đó là chuyện gì không ạ?”

“Tự nói ra khi chưa được cho phép thì có hơi kỳ. Chỉ cần biết rằng có chuyện không hay đã xảy ra là được.”

Ngay cả Park Ha-yul, người nhà của ông ấy, cũng không hề hay biết chuyện này. Chính vì thế, càng không thể tùy tiện đi kể lể chuyện riêng của người khác. Ryu Jung-min đã nghĩ như vậy và quyết định giữ im lặng.

“Ê. Shin Yoon-seong.”

Lần này, Kang Tae-hoon quay sang hỏi tôi.

“Sao mà mày biết đó là biến thể thế cu?”

Tôi tự hỏi cậu ta đang nói về điều gì, rồi nhận ra cậu ta đang nhắc đến con quái vật Basago mà tôi đã nói tại cuộc họp.

“Đúng đúng đúng. Tôi cũng tò mò về chuyện đó. Làm sao cậu biết đó là Basago vậy? Nó trông khác hoàn toàn với trong dữ liệu mà.“

Kim Han-bit, người giỏi về thông tin, cũng mở to mắt và hỏi tôi.

Làm sao tôi có thể biết đó là Mã số 3 Basago chỉ bằng cách nhìn vào vẻ ngoài? Đây là một câu hỏi tự nhiên nảy sinh từ góc nhìn của bất kỳ ai.

Tôi trả lời.

“Bởi vì tôi là thiên tài chứ sao nữa.”

"Ê. Tụi bây định ăn tối ở đâu thế? Lại không phải là căng tin đấy chứ?"

Đáp lại câu trả lời của tôi, Kang Tae-hoon quay lưng lại và suy nghĩ xem tối nay nên ăn gì. Cậu ta hẳn nghĩ rằng tôi chỉ đang nói nhảm.

Đúng là tình anh em xương máu.

“Ủa, Nếu thật sự là Basago, thì chẳng phải là chuyện lớn sao? Cứ để nó tác oai tác oái bên ngoài như vậy có ổn không? Tôi nghĩ chúng ta nên báo cáo lên cấp trên ngay…”

Ít nhất thì Kim Han-bit vẫn nhận ra được cuộc khủng hoảng và đang tìm kiếm giải pháp.

Lúc này, Yoo Ji-woo, người có ít hiểu biết về quái vật, giơ tay và đặt một câu hỏi.

“Này. Cái con Basasak hay Basago gì gì đó mạnh lắm à?“

“Nó là một trong số ít quái vật hạng S, đúng không?”

Để trả lời câu hỏi đó, Ryu Jung-min mở miệng.

Cô ấy tiếp tục giải thích.

"Một con quái vật chuyên đi ăn thịt những con quái vật khác. Từ rất lâu trước đây, cả một hòn đảo đã bị huỷ diệt vì con quái vật đó."

“Vậy tại sao giờ nó lại xuất hiện? Và làm sao nó có thể che giấu được cái thân hình khổng lồ đó cho đến tận bây giờ? Đáng lẽ phải bị phát hiện rồi chứ?”

“Chuyện đó thì ta cũng không rõ. À, nếu phải đoán, thì có lẽ nó đã hấp thụ những năng lực từ các con quái vật khác mà nó đã nuốt chửng. Chẳng hạn như khả năng ẩn thân.”

Đúng như Ryu Jung-min đã nói. Lý do Basago có thể đi lang thang mà không bị ai phát hiện cho đến tận hôm nay. Là nhờ năng lực của chính nó.

Đó là lý do tại sao nó có thể biến mất không dấu vết khi tôi đánh nhau với Son Yi-seo trước đó.

“Một con quái vật đáng sợ như vậy, tại sao lại chỉ đứng yên một chỗ nhỉ? Nó đến tỉnh Gangwon để tắm rừng hay gì đó sao? Hành vi của nó quá im lặng so với những gì ta từng được nghe.”

Quái vật dễ dàng xóa sổ cả hòn đảo lại không có động thái gì đặc biệt ở Gangwon. Thậm chí còn có vẻ như đang tránh xa loài người.

Vì một nguyên do.

“Bởi vì nó vẫn đang tích tụ sức mạnh.”

Tôi tiết lộ động cơ của Basago. Yoo Ji-woo khoanh tay và nhìn tôi chằm chằm.

“Tin chuẩn không để em đi đồn?”

Ngay sau đó, Yoo Ji-woo rời mắt khỏi tôi và nói chuyện với mọi người.

“Vậy bây giờ tính sao đây? Chúng ta nên làm gì? Đừng nói là phải truy tìm con Basago đó nhé?”

“Chuyện đó phụ thuộc vào quyết định của Trưởng Hội bên nhóc.”

Ryu Jung-min chỉ vào cửa phòng họp. Cuộc họp vẫn đang diễn ra.

Park Ha-yul, người đang lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cánh cửa, khẽ lẩm bẩm.

"Ba…"

“Hả? Ba á?”

Cô ấy gọi Park Won-hyeok là ”Ba” chứ không phải là ”Trưởng Hội” như mọi khi. Kim Han-bit nhìn Park Ha-yul, tự hỏi liệu cổ có nghe nhầm không.

Park Ha-yul giật thót, vai khẽ run lên.

“A, x-xin lỗi! Tôi không cố ý…”

“Hửm? Lão già đó là bố của cô à?”

Lần này, Kang Tae-hoon là người hỏi. Park Ha-yul khom vai và chậm rãi gật đầu.

"Ừm…"

"Hừm. Lão già đó lấy vợ sớm à? Trông trẻ thế mà đã có một cô con gái lớn rồi."

“Không, không phải đâu… Trưởng Hội vẫn còn độc thân…”

“Cái gì? Độc thân á? Vậy là…”

Chưa kết hôn, thậm chí chưa ly hôn.

Vậy Park Ha-yul lòi từ đâu ra? Một cô con gái từ sai lầm thời trẻ trâu chăng?

Park Ha-yul, người trong cuộc, đã thú nhận một sự thật.

“Thật ra, tôi là con nuôi.”

***

“Quyền độc quyền nghiên cứu và phát triển liên quan đến loài quái vật mới à.”

Đây là văn phòng của Bộ trưởng Cục Quản lý Anh hùng. Một căn phòng rộng rãi và sang trọng dành cho một người.

“Hiểu rồi. Tôi sẽ sớm gửi tài liệu chính thức cho cậu. Như vậy đã đủ chưa?”

Và chủ sở hữu của văn phòng này, Bộ trưởng Cục Quản lý Anh Hùng Choi Chang-hwan, đang nói vào loa điện thoại bàn.

—Cảm ơn Bộ trưởng.

Choi Chang-hwan đang trong cuộc gọi với Park Won-hyeok, Trưởng Hội của Geumseonggak. Geumseonggak đã liên lạc với ông, nói rằng họ có thông tin quan trọng cần báo cáo.

Nội dung liên quan đến loài quái vật mới.

—Để tôi gửi dữ liệu ngay nhé.

“Mai rồi gửi một thể đi. Hôm nay cũng muộn rồi.”

Những nếp nhăn hằn sâu trên trán và những sợi tóc bạc lác đác hiện ra nơi mái đầu như đang kể lại quãng thời gian mà Choi Chang-hwan đã trải qua.

Đôi mắt vô hồn và biểu cảm khuôn mặt khó nhận ra khiến ông trông giống như một bức tượng đá.

“Còn gì khác cần báo cáo không?”

Vì thế, những người từng đối mặt với Choi Chang-hwan thường nói rằng:

Ông là một người có nội tâm thâm sâu khó lường.

Giờ cũng vậy. Mặc dù chỉ là một câu hỏi hình thức đơn giản, nhưng dường như có một ý nghĩa khác ẩn chứa trong lời nói của ông.

—…Không, không có.

Park Won-hyeok bỗng ngập ngừng. Tất nhiên, Choi Chang-hwan không phải là người sẽ bỏ lỡ điều này.

Có một chuyện khác đang bị che giấu. Một vấn đề khác ngoài loài quái vật mới.

Nhưng ông không có ý định tọc mạch. Đó là cách làm việc của Choi Chang-hwan.

“Được rồi. Làm tốt lắm. Gặp lại sau nhé.”

—Ừm…

Bíp─!

Cuộc gọi kết thúc ở đó.

Choi Chang-hwan ngả người ra sau ghế để tận hưởng cảm giác tự do hiếm có mà ông vừa có được.

Và ngay lúc ông vừa nhắm mắt lại…

Bùm─!

Cánh cửa văn phòng của ông bật mở mà chưa hề có một tiếng gõ nào.

"Ông già kia…!"

Cùng lúc đó, một giọng nói trong trẻo, vang vọng khắp văn phòng của Bộ Trưởng.

Choi Chang-hwan đẩy người ra khỏi lưng ghế và nhìn cô gái đang đứng trước mặt mình.

Đó là người thân duy nhất của Choi Chang-hwan, con gái ông, Choi Soo-eun.

“Ông lại làm thế nữa rồi hả…!”

Không giống như đôi mắt vô hồn của Choi Chang-hwan, đôi mắt của Choi Soo-eun lại rực cháy dữ dội.

Thật dễ dàng để đọc được suy nghĩ của đứa con gái này. Choi Chang-hwan biết chính xác lý do tại sao Choi Soo-eun đến đây và tại sao lại tức giận.

Choi Chang-hwan nói với con gái bằng tông giọng khô khan thường ngày.

“Cha đã bảo con phải gọi cha là ’cha’ khi ra khỏi nhà rồi mà.”

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

trans lại đăng truyện vào giờ âm rồi
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Ngủ đi bạn ơi🥀
Xem thêm