• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel(98-160)

Chương 114: Cắm trại(1)

1 Bình luận - Độ dài: 2,035 từ - Cập nhật:

114— Cắm trại(1)

Ngay cả Choi Soo-eun cũng có một người mà cô cần vượt qua một ngày nào đó. Một người mà cô nhất định phải đánh bại.

Người đó không ai khác chính là cha cô, Bộ trưởng Cục Quản lý Anh Hùng Choi Chang-hwan.

“Ông lại làm thế nữa rồi hả…!”

“Cha đã bảo con phải gọi cha là cha khi ra khỏi nhà rồi mà.”

“Nhưng giờ chỉ có ông với tôi ở đây thôi…!”

Choi Soo-eun bước về phía Choi Chang-hwan.

Và….

Bùm─!

Cô đập mạnh một tờ giấy xuống bàn. mạnh đến mức phát ra tiếng động.

“Đơn xin điều động này…! Chính ông đã từ chối nó, đúng không…!?”

Tờ giấy mà choi Soo-eun đập xuống là đơn xin điều động. Choi Soo-eun dự định sẽ đi thực tập tại một Hội thay vì đi học trong kỳ nghỉ hè này.

Giống như Shin Yoon-seong, người hiện đang thực tập tại Geumseonggak.

“Tại sao chứ…! Tại sao ông lại làm thế…!”

Nhưng kế hoạch đó đã bị dập tắt trước khi kịp thực hiện. Đó là vì Chang-hwan Choi đã can thiệp.

Ông đã trực tiếp liên hệ với Học viện Han-yul để hủy đơn xin điều động của con gái mình.

“Tại sao lúc nào ông cũng ngán đường tôi thế hả…!?”

Đây không phải là lần đầu tiên. Choi Chang-hwan vẫn luôn làm như vậy. Ông liên tục thao túng con đường mà con gái ông muốn đi.

Ngay cả Khoa y mà cô hiện đang học cũng là do sự can thiệp của cha cô. Ban đầu, choi Soo-eun đã có ý định nộp đơn xin vào Bộ phận kỹ thuật, cụ thể là đội hậu cần, vốn được coi là một vị trí thực địa.

Hơn nữa, cuộc sống của cô trong Khoa y không hề tự do. Khi có chiến tranh nổ ra, cô chỉ có thể túc trực ở hậu phương. Cô chẳng bao giờ được triển khai trực tiếp ra chiến trường.

Cũng tại choi Chang-hwan đã can thiệp đến phía học viện. Hiệu trưởng học viện, Lee Min-ho, là cấp dưới trực tiếp của Choi Chang-hwan.

“Ông định áp bức tôi đến mức nào thì mới vừa lòng hả dạ…!?”

Bất kể cô có làm gì, cô cũng chỉ như một con rối nhảy múa trong lòng bàn tay của cha mình. Theo quan điểm của choi Soo-eun, điều đó đủ khiến cô phát điên vì thất vọng.

Cảm giác giống như một chú chim đáng lẽ phải được bay lượn tự do nhưng lại không thể dang rộng đôi cánh và phải sống cả cuộc đời bị nhốt trong lồng.

“Con nói xong chưa?”

“…”

Điều khiến cô tức giận hơn nữa là thái độ của ông ta. Dù cô có hét lớn thế nào, cha cô cũng không thèm chớp mắt lấy một cái.

Giống như đã đoán trước được phản ứng này, vẻ mặt vẫn không hề thay đổi, giọng nói bình tĩnh, kiên định.

Cuối cùng, là đôi mắt vô hồn nhìn Choi Soo-eun…

Cô không biết ông ta đang nghĩ gì. Cô thậm chí còn không thể đoán được ý định của ông khi cản trở tương lai của cô.

“Ông ghét tôi lắm à…? Bởi vì tôi không phải con ruột của ông nhỉ…?”

“Cha sắp có bữa tối với các quan chức rồi, con về trước đi.”

Mặc dù Choi Soo-eun hỏi rất nhiều câu hỏi, Choi Chang-hwan vẫn không hề trả lời một câu nào. Ông đứng dậy, đi ngang qua con gái mình và hướng về phía cửa.

Kẹttt─

Không ngoảnh lại nhìn, Choi Chang-hwan rời khỏi văn phòng bộ trưởng, bỏ lại cô con gái đằng sau.

“…”

So-eun đứng một mình, nhìn chằm chằm vào chiếc ghế mà cha cô vừa ngồi, nắm chặt tay.

Và rồi cô hét lớn.

“Chết tiệt…! Cái cuộc sống khốn kiếp này…!”

***

“Xin lỗi vì đã làm gián đoạn cuộc họp nhé. Tôi có cuộc gọi khẩn cấp cần gọi nên hơi mất thời gian.”

Cuộc họp tiếp tục. Chúng tôi quay lại phòng họp và ngồi vào chỗ.

Tất nhiên, có cả Ryu Jung-min nữa.

“Ryu Jung-min… Sao cô vẫn còn ở đây thế? Chưa định đi à?”

“Đừng lo, đến giờ thì ta về ngay ấy mà.”

“Thiệt tình…”

Park Won-hyeok xoa chán tỏ vẻ bực bội.

Bầu không khí nặng nề ban nãy đã hoàn toàn tan biến. Park Won-hyeok đã trở lại bình thường.

“…”

Nhưng Park Ha-yul thì không thấy vậy. Cô nhìn ba mình với đôi mắt lo lắng.

“Thật ra, tôi vừa mới nói chuyện điện thoại với Cục Quản Lý Anh Hùng. Hy vọng mọi chuyện đều ổn thỏa.”

"Ý ngươi là sao?"

“Chẳng phải mấy người đã có xung đột với Hyeon-gwang sao? Đây là xung đột giữa các Hội lớn đấy, nên không cho qua dễ dàng được đâu.”

Theo một cách nào đó, đó là một cuộc xung đột giữa người với người. Nhưng ở quy mô lớn hơn, đó là một cuộc tranh chấp giữa các Hội. Chứ không chỉ là một cuộc ẩu đả đơn giản của trẻ con.

Hiệp hội Guild sẽ điều tra việc này và có thể áp dụng biện pháp kỷ luật đối với từng Hội dựa trên tỷ lệ lỗi và mức độ thiệt hại. Thậm chí có thể dẫn đến kiện tụng.

“Cho nên, tôi đã xin Bộ trưởng giúp nói chuyện với Hyeon-gwang, và sắp xếp một cuộc họp để đàm phán.”

“Được không vậy?”

Chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể làm được sao? Bên kia là Choi Chang-hwan, Bộ trưởng Cục Quản Lý Anh Hùng. Liệu người đàn ông mặt lạnh đó có chịu đứng ra làm trung gian không?

Khi tôi nghiêng đầu và hỏi, Park Won-hyeok mỉm cười và giơ một chiếc USB lên.

“Chúng ta có cái này mà, nhể?”

Tôi tự hỏi ông ta tin vào cái gì mà lại làm một việc liều lĩnh như vậy, và hoá ra là nhờ chiếc USB chứa dữ liệu về con quái vật mới.

Dù sao thì, bọn tôi cũng đã đạt được những thành quả rõ rệt. Ngay cả Bộ trưởng Cục Quản Lý Anh Hùng cũng sẽ chịu giúp một việc nhỏ như vậy thôi.

“Và còn một tin tốt nữa.”

Park Won-hyeok cho biết đây chưa phải là kết thúc và nói tiếp.

“Chúng ta đã nhận được quyền độc quyền đối với dự án liên quan đến quái vật mới này.”

“Thật à?”

“Ừ. Đều là nhờ các cô các cậu đấy.”

Trong tương lai, Geumseonggak sẽ đảm nhiệm việc điều tra và nghiên cứu thêm. Đồng thời, ông ta cũng được khắc tên như người phát hiện đầu tiên trong dữ liệu.

“Làm tốt lắm, các thực tập sinh.”

Park Won-hyeok vỗ vai bọn tôi, nói rằng bọn tôi đã làm tốt. Mặc dù có chút xích mích với Hyeon-gwang ở giữa, nhưng Park Won-hyeok nói rằng ông ta sẽ lo liệu, nên mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi.

Nhờ đó, chúng tôi đã mang lại lợi ích to lớn cho Geumseonggak.

“Chẳng phải ngươi cũng nên cảm ơn ta sao? Là Trưởng Hội của Geumseonggak cơ mà?”

Ryu Jung-min khẽ mở miệng nhắc nhở: “Đừng quên công sức của ta đấy nhé.”

“….”

Khuôn mặt Park Won-hyeok nhăn lại khi nghe những lời đó. Biểu cảm như thể thà chết còn hơn phải cảm ơn Ryu Jung-min.

Nhưng ông ta không thể giả vờ không biết được, nên miễn cưỡng lên tiếng.

Bằng giọng nhỏ như muỗi kêu.

“Cảm ơn… bạn cùng lớp….”

“Nói to lên đê? Dạo này tai hơi kém, nghe không có rõ~.”

“Cảm ơn nhé, đồ lùn…!”

Thế là, Park Won-hyeok cúi đầu trước Hội đối địch Yeon-wol. Ryu Jung-min mỉm cười hài lòng.

“Vậy, công việc của bọn tôi đã xong rồi đúng không? Về Seoul được chưa?”

Với quyền độc quyền nghiên cứu đã được đảm bảo, không còn lý do gì để ở lại tỉnh Gangwon nữa. Kang Tae-hoon, như thể đã chờ đợi khoảng khắc này từ lâu, tuyên bố ý định quay về.

Nhưng.

“A, suýt thì quên mất! Tôi quên nhắc đến chuyện này!”

Park Won-hyeok nhìn bọn tôi với nụ cười gian xảo.

Tự nhiên tôi cảm thấy bất an quá.

“Nghiên cứu chỉ mới bắt đầu. Chúng ta vẫn cần thu thập thêm rất nhiều mẫu vật để gửi đến viện nghiên cứu.”

“Mẫu vật ư? Qua giờ bọn tôi giết được kha khá rồi mà?”

“Có mỗi bốn năm con thì nhằm nhò gì? Chúng ta cần nhiều hơn thế cơ, hiểu vấn đề không?”

“Đừng nói là… ông định yêu cầu chúng tôi làm chuyện phiền phức đó nữa nhé…?”

“Hehehe.”

Park Won-hyeok không nói gì thêm, chỉ cười khúc khích.

Đó chính là câu trả lời.

“Cái thằng già này…!”

Không thể kiềm chế nổi nữa, Kang Tae-hoon túm lấy cổ áo Park Won-hyeok. Và lắc ông ta qua lại.

“Giỡn mặt hả thằng già? Bọn tôi còn phải làm bao nhiêu việc nữa cho ông đây? Quái vật cũng tìm xong, mẫu vật cũng mang về, quyền độc quyền cũng đảm bảo rồi! Vậy mà còn giao thêm việc nữa hả? Thằng già chết bầm!”

“Haha. Thực tập sinh thời nay vui tính ghê nhỉ. Dám túm cổ áo của Trưởng Hội luôn cơ đấy. Đây có phải là cái mà người ta gọi là thế hệ GenZ không?”

"Ông mà nói thêm tiếng nữa là tôi xé xác ông ra đấy! Biết không hả?"

Hừm, quái vật mới là một chuyện.

Nhưng không có thông tin nào đề cập đến quái vật đột biến, Basago.

Không đời nào Park Won-hyeok quên mất chuyện đó. Dường như ông ta đang cố tình tránh nói đến chủ đề này.

Để tôi hỏi ổng thử nhé.

“Còn Basago thì sao—?”

“À đúng rồi! Tôi đã chuẩn bị một thứ bất ngờ cho các cô các cậu đấy!”

Trước khi tôi kịp nói hết câu, Park Won-hyeok đã cắt ngang. Rõ ràng là ông ta đang cố tình ngắt lời tôi.

Tôi quyết định lùi lại một bước và quan sát.

“Chúng ta cùng đi cắm trại trên núi nhé!”

“Cái gì cơ? Cắm trại á?”

Kang Tae-hoon đang lắc cổ áo, dừng tay lại, nhướng mày. Có vẻ não cậu ta chưa load kịp.

Park Won-hyeok tiếp tục giải thích.

“Thật bất tiện khi phải đi đi lại lại giữa toà nhà chi nhánh này và núi để lấy mẫu vật nhỉ? Vậy sao chúng ta không lên núi và cắm trại luôn nhỉ?”

“Vậy… ý ông là bọn tôi phải ăn, ngủ, tắm rửa và đi vệ sinh ở đó à?”

"Chính xác!"

“Má…”

Kang Tae-hoon sửng sốt đến mức buông Park Won-hyeok ra. Mọi người đều có phản ứng tương tự. Họ chỉ nhìn chằm chằm vào Park Won-hyeok.

“Dĩ nhiên là không phải chỉ tới đó để làm việc! Tôi cũng đã lên kế hoạch để vui chơi rồi! Chúng ta sẽ bơi ở suối vào ban ngày, tổ chức tiệc nướng vào buổi tối và kết thúc đêm bằng những câu chuyện ma trong lều! Chỉ nghĩ thôi cũng thấy vui rồi phải không? Nhỉ?”

“…”

“Rồi! Ai có bất mãn thì giơ tay lên! Ai không muốn tham gia cắm trại thì cũng giơ tay lên luôn nào!”

Ngay khi Park Won-hyeok nói xong, mọi người có mặt ở đây đều đồng loạt giơ tay lên.

Ngay cả Giám đốc chi nhánh Shim Jun-yong.

“Trời đất ơi? Mọi người bị sao vậy? Mọi người không muốn chơi dưới suối sao? Mọi người không muốn làm tiệc nướng sao? Sẽ vui lắm đó?”

“Đói rồi, đi ăn tối đi.”

"Ừ."

Những thực tập sinh phớt lờ lời nói của Park Won-hyeok và rời khỏi phòng họp. Tất nhiên, là bao gồm cả tôi rồi.

“Ơ…? Mọi người không thích cắm trại sao…? Nó vui thiệt đó…”

Park Won-hyeok.

Năm nay 38 tuổi.

Một ông chú muốn hòa nhập với giới trẻ ngày nay.

Nhưng lại chẳng hề dễ dàng chút nào.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận