Hôm nay kẻ phản diện thìa...
철수입니다 | Cheol-su
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel(98-160)

Chương 117: Cắm trại(4)

6 Bình luận - Độ dài: 2,459 từ - Cập nhật:

117— Cắm trại(4)

Sau khi cơn giận dữ của Kang Tae-hoon qua đi, bọn tôi quyết định tiếp tục lên đường.

Bọn tôi đi theo tọa độ hiển thị trên đồng hồ thông minh và hướng về phía ngọn núi.

“Chúng ta tách ra ở đây nhé?”

Khi bọn tôi đi tới một ngã rẽ, Park Won-hyeok gợi ý. Bọn tôi có thể gặp mục tiêu của mình, Seir, bất kể bọn tôi đi theo hướng nào. Đằng nào cũng phát hiện ra tụi nó thôi.

“Hừ. Thích làm gì thì làm.”

Kang Tae-hoon, người lắm lem bùn đất, quát lên. Có vẻ cậu ta vẫn còn hờn dỗi chuyện ban nãy.

Thành thật mà nói, hành động của cậu ta có khác gì một đứa con gái không cơ chứ.

“Cứ thế này thì cũng hơi chán nhỉ, hay là chúng ta cược một ván nhé?”

Trước trận chiến sắp diễn ra, Park Won-hyeok mỉm cười và đưa ra một gợi ý.

Vừa nghe đến từ ”cược”, hai tai Kang Tae-hoon đã lập tức dựng lên.

“Cược gì?”

“Cược xem ai là người lấy được nhiều mẫu vật nhất nhé. Người thua phải vệ sinh lò nướng và vỉ nướng sau buổi tiệc, thế nào?”

“Đấu cá nhân? Hay đấu đội?”

“Đương nhiên là đấu đội rồi, nếu là đấu cá nhân, thằng nhãi này chắc chắn sẽ về cuối mất.”

Park Won-hyeok choàng tay qua vai tôi. Sự thật luôn phũ phàng như vậy, nên tôi không thèm cãi lại nữa.

Hơn nữa, đấu đội sẽ có lợi cho tôi hơn.

“Tóm lại. Bên nào lấy được nhiều mẫu vật hơn sẽ thắng, đúng không? Vẫn giữ nguyên đội hình này đúng chứ?”

Kang Tae-hoon đứng cạnh Rashid. Còn Park Won-hyeok thì đứng cạnh tôi.

Bọn tôi chia thành hai đội, mỗi đội gồm hai người.

“Ê, da đen! Đi cu!”

"Ừ."

Một cơ hội hiếm có để trả đũa Park Won-hyeok đã đến. Kang Tae-hoon và Rashid vội vã chạy về phía bên phải.

Park Won-hyeok và tôi đương nhiên đi vào con đường bên trái còn lại.

“Ông có tự tin không?”

Khi cuộc cá cược bất ngờ bắt đầu, tôi đã hỏi. Thật lòng thì, tôi không sợ việc chuẩn bị lò nướng, nhưng việc vệ sinh vỉ nướng sau đó mới là vấn đề.

Từ lớp bồ hóng đen sì cho đến vết dầu mỡ... chỉ dùng nước rửa chén thông thường thì không ăn thua. Dùng hết sức mà chà thật mạnh bằng miếng chà xoong thì may ra.

Vậy cho nên, chúng tôi nhất định phải thắng….

“Không. Chẳng tự tin chút nào.”

"Hả?"

Tuy nhiên, Park Won-hyeok đã thẳng thắn trả lời rằng ông ta hoàn toàn không chắc chắn về vụ cược này.

Nghe những lời như thế kèm với nụ cười rạng rỡ, tôi chỉ biết chết lặng.

“Tại sao lại đề xuất cá cược nếu ông không tự tin mình sẽ thắng?”

“Vì nó vui chứ sao. Cậu cũng biết thể thao sẽ thú vị hơn khi đặt cược mà, đúng không? Kiểu kiểu vậy.”

“Vậy tại sao lại kéo tôi vào? Ông tự mình tận hưởng cũng được mà? Có cần tôi tát cho ông mấy cái để tỉnh táo lại không?”

“Trưởng Hội là tôi đấy nhé, cậu không có chút tôn trọng nào đối với Trưởng Hội của mình sao?”

Phải có điểm đáng để tôn trọng thì mới tôn trọng được chứ. Nhờ ổng, mà tôi phải lo lắng về nhiều thứ hơn.

Tổng cộng có bao nhiêu vỉ nướng? Lau chùi đã vất vả rồi, nhưng việc di chuyển chúng cũng không hề dễ dàng.

Nó không chỉ là một chiếc chảo rán đơn giản mà là một chiếc vỉ nướng bằng gang rộng. Nặng thì thôi luôn.

“Tránh ra mau!”

Đúng lúc đó, Park Won-hyeok hét lên.

Ầm ầm, ầm ầm, ầm ầm─!

Một nắm đấm khổng lồ kéo lê trên mặt đất và lao tới. Chúng tôi tản ra hai bên trái và phải.

“Trời trời trời! Suýt thì bị hạ bởi cái cú đấm móc đó rồi!”

Tôi cứ tưởng có tảng đá đã lăn xuống chúng tôi chứ. Con đường mà nắm đấm ấy đi qua giờ đây đầy rẫy cây đổ.

Chúng tôi nhìn thấy con quái thú có nắm đấm khổng lồ đằng trước.

─Grruuu….

Seir. Một loài quái vật mới được phát hiện. Hai cánh tay của nó, rủ xuống từ vai, lớn hơn cơ thể và dài hơn nhiều so với chân của nó.

Chỉ có cánh tay của nó là lớn bất thường.

“Lớn hơn nhiều so với lúc xem qua video nhỉ? Cỡ đó thì chẳng phải là ’cá to’ (phát hiện lớn) sao?”

“Đây là con cá lớn nhất mà tôi từng thấy cho đến nay.”

“Ồ, thiệt hả? Để tôi nếm thử xem vị thế nào nhé!”

Park Won-hyeok kéo găng tay da trên tay ra. Sau đó, ông ta lao về phía Seir.

Bùm─!

Nắm đấm khổng lồ của Seir va chạm với nắm đấm của Park Won-hyeok. Về kích thước, Seir lớn hơn hẳn.

Nhưng kết quả lại khác.

Bùm─!

Nắm đấm của Seir nổ tung. Sau đó, toàn bộ cánh tay của nó vỡ tan thành nhiều mảnh.

Lộp, bụp─!

Những khối thịt tạo nên cánh tay của Seir rơi xuống đất như mưa đá. Chỉ với một cú va chạm, nó đã bị què.

─Grruuu…!

Nhưng đây chưa phải là kết thúc của Seir. Nó gầm lên.

Tách─!

Chỉ trong vài giây, cánh tay đã mất đã tái tạo lại hoàn toàn. Lòng bàn tay đã được phục hồi lại trạng thái ban đầu.

Nhanh hơn cả thời gian thay đầu của Anpanman[note80155]. Ngay cả Jam Uncle, người nhào bột bánh mì, cũng phải ngạc nhiên vì tốc độ này.

“Đúng thật. Giờ tôi hiểu lý do tại sao nhân viên của Hội lại gặp khó khăn rồi.”

Cho đến khi các thực tập sinh, bao gồm cả tôi, đến, các nhân viên chi nhánh Gangwon đã có một khoảng thời gian khó khăn với Seir. Bất kể họ gây ra bao nhiêu vết thương, Seir sẽ phục hồi cơ thể của nó trong chớp mắt.

Nó gần giống như một sinh vật bất tử.

“Nhưng cái con đó cũng có điểm yếu đúng không?”

“Đúng vậy, là tuyến nước bọt.”

Chỉ là gần như bất tử, chứ không phải hoàn toàn bất tử. Tôi đã tiết lộ điểm yếu này cách đây không lâu.

Đó là tuyến nước bọt. Nó tiết ra một loại enzyme đặc biệt giúp tăng sinh tế bào. Việc loại bỏ nó trước tiên có thể ức chế khả năng tái tạo của cơ thể.

“Hừm…”

Song, Park Won-hyeok khựng lại một lúc. Ông ta dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Rồi, ông ta hỏi tôi với vẻ mặt bối rối.

“Tuyến nước bọt ở đâu thế? Có phải nằm ở đây trong gan không?”

“…Chỗ đó là nơi tiết ra mật. Tuyến nước bọt thì ở đây, trong hàm ấy.”

“Ồ! Cảm ơn nhá!”

Bụp─!

Nghe tôi nói xong, Park Won-hyeok lập tức nhảy lên ngang tầm đầu Seir.

“Vậy, chỉ cần nghiền nát hàm nó là xong, nhỉ?”

Park Won-hyeok giơ cánh tay phải ra sau đầu. Một lượng ma lực khổng lồ đang tụ lại trong nắm đấm siết chặt của ông ta.

“Hừm…”

Nhưng tại sao? Từ góc nhìn của người quan sát là tôi, cảnh tượng đó mang lại cảm giác vô cùng bất an.

Hàm rõ ràng là điểm yếu của Seir, nhưng…

Tôi có cảm giác rằng cú đấm của ông ta có thể xuyên qua cả hàm và làm nổ tung toàn bộ cơ thể con quái vật.

“Tới nè!”

Và rồi Park Won-hyeok đấm vào hàm Seir.

Bùm─!

Đúng như dự đoán, một sức mạnh to lớn đã được giải phóng. Cảm giác như một quả bom hạt nhân vừa rơi xuống. Sóng xung kích lan đến tận chỗ tôi đứng.

Lụp bụp─!

Thịt rơi xuống từ trên trời, nhiều hơn cả lúc ổng cho nổ tung cánh tay quái vật trước đó.

Ổng nghiền nát Seir đến mức không thể nhận ra hình dạng của con quái vật nữa.

“Hahaha! Thế nào! Một đấm, là nằm! Đỉnh nóc kịch trần bay phấp phới luôn nhờ?”

Park Won-hyeok tạo dáng với nắm đấm siết chặt.

Ông ta hoàn toàn đắm chìm trong niềm vui.

“…”

Mặt khác, tôi chả thấy vui tẹo nào. Thay vào đó là một sự lạnh lẽo khó tả.

“Sao mặt mày xụ xuống thế kia? Hay cậu buồn vì bị tôi chiếm hết spotlight?”

“Không phải vậy. Nhìn đi.”

“Hửm?”

Tôi chỉ xuống mặt đất. Nơi đó có xác thịt của Seir mà Park Won-hyeok đã đánh bại.

Park Won-hyeok nghiêng đầu hỏi.

"Có gì đâu?"

“Ông quên rồi à? Mục tiêu của chúng ta là gì.”

“Mục tiêu? Tất nhiên là để thu thập mẫu vật của Seir… A…!”

Chỉ đến lúc này ổng mới nhận ra, liền quay mắt lại nhìn mặt đất.

“Aaaaaa…!”

Ngay sau đó, Park Won-hyeok bắt đầu hét lên và ôm chặt đầu.

Cũng là lẽ thường tình thôi. Vì chẳng còn mẫu vật nào để cứu vãn nữa. Không có răng, không có sừng, không có da của Seir…

Ngay cả thịt cũng bị băm nhỏ đến mức không sử dụng được. Trông giống như thịt lợn để làm cà ri vậy.

“Trời ơi, làm sao bây giờ! Còn vụ cá cược tính sao đây? Chẳng lẽ phải nướng thịt rồi rửa sạch vỉ nướng ư? Tôi dù gì cũng là một Trưởng Hội mà lại làm mấy công việc đó ư?”

Trong tình huống này, Park Won-hyeok là người lo lắng về vụ cá cược nhất.

Ông chú này cũng ”đỉnh” thiệt.

“Chậc chậc. Cứ bình tĩnh lại cái đã.”

“Chuyện này nghiêm trọng lắm…! Nhanh tìm cách giải quyết đi chứ bình tĩnh cái nỗi gì…!”

Park Won-hyeok đi đi lại lại, mồ hôi nhễ nhại. Sau đó, ông ta cố gắng liên lạc bằng tai nghe.

“Alo! Phòng tác chiến có nghe rõ không? Có nơi nào quanh đây phát hiện ra năng lượng của Seir không?”

─Hừm… Không có con quái vật Seir nào khác được phát hiện từ nơi Trưởng Hội đang đứng cả ạ.

Là Kim Han-bit. Giọng nói đó cũng vang lên qua tai nghe của tôi.

─Nơi gần nhất có lẽ là… nơi Kang Tae-hoon và Rashid đang ở… Ồ, họ đã xử lý xong rồi sao?

“Chết tiệt! Mấy thằng đó giỏi thế!”

Với cái đà này, thất bại của chúng tôi gần như là chắc chắn. Không cần phải bàn cãi.

“Nè! Nè! Không có cách nào tốt hơn sao? Hay là bắt đại con quái vật nào đó rồi tráo nhãn thành mẫu của Seir luôn?”

“Quan trọng là có được không ấy?”

Bây giờ ông ta thậm chí còn nghĩ đến việc tráo mẫu vật. Liệu đây có phải là loại ý tưởng nên xuất phát từ đầu của một Trưởng Hội không?

“Hừm.”

Nhưng, không phải là không có cách nào trong tình huống này.

Đành dùng tới cách đó vậy.

“Tôi nghĩ chúng ta nên—.”

Tôi đề xuất một kế hoạch cho Park Won-hyeok.

***

“Ê, da đen, mày có biết làm không đấy? Mấy miếng thịt kia quý giá lắm đó biết không hả?”

"Ừ."

Cùng lúc đó, Kang Tae-hoon và Rashid đang xử lý con Seir vừa mới hạ được.

Đá Mana, răng, sừng, da, ruột, thịt… Họ đang chiết xuất mọi thứ hữu ích cho nghiên cứu.

“Mẹ nó chứ. Tao đang làm cái đéo gì ở tỉnh Gangwon vậy trời? Tại sao tao lại phải lục tung xác chết thế?”

"Ừ."

“Ê da đen. Đem mấy cái thùng lạnh với túi đó lại đây.”

"Ừ."

Những mẫu đã phân loại được cất giữ trong thùng lạnh để tránh bị thối rữa. Răng, sừng và da thì được cho vào túi.

“Một túi lớn và hai thùng lạnh à. Nhiều hơn tao tưởng.”

"Ừ."

Lần này, Seir họ hạ được lớn đến mức chiếc túi bị chặt cứng. Bình thường, chỉ cần kiếm đủ để nhét đầy một túi thôi cũng đã khó rồi.

“Nhiêu đây thì coi như chúng ta thắng chắc rồi còn gì?”

"Ừ."

Cả hai đều tin rằng đội mình chiến thắng. Họ không nghĩ rằng có thể có một con lớn hơn con này.

“Da đen, đi về nào.”

"Ừ."

Kang Tae-hoon và Rashid bắt đầu thu dọn đồ đạc để về trại.

Xoẹt─!

Đúng lúc đó.

Một chiếc thìa khổng lồ đột nhiên bay tới. Ai cũng có thể nhận ra đó là thìa của Shin Yoon-seong.

“Gì đây? Tại sao vũ khí của thằng điên đó lại ở đây?”

Chủ nhân đã đi đâu và tại sao chỉ có thìa xuất hiện? Chẳng lẽ là yêu cầu cứu viện?

Vù─

Đúng lúc họ thắc mắc nó sẽ đi đâu, chiếc thìa hướng về phía cái túi. Cái túi đựng vật phẩm của Seir.

“Hả…? Này, đồ súc vật…!”

Chiếc thìa đột nhiên giật lấy túi. Và rồi nó bay vút lên cao.

“Thằng chó đẻ trộm cắp này…! Cứ tưởng nó bỏ cái tính đó rồi chứ, ai dè vẫn như cũ…! Này, da đen…! Mày đứng yên đó làm gì, mau đuổi theo nó…!”

"Ừ."

Những vật phẩm mà họ vất vả lắm mới kiếm được sắp bị cướp mất. Hai người họ quyết tâm giành lại để thắng cược.

Kang Tae-hoon và Rashid quyết định đuổi theo chiếc thìa.

Sột─

Xoạt─

Và sau đó.

Một người đột nhiên nhảy ra từ bụi cây đối diện.

Chính là Park Won-hyeok, người đã đề xuất vụ cá cược này.

“Hahaha! Xin cái thùng lạnh này nhá!”

Trong khi Kang Tae-hoon và Rashid bị phân tâm bởi chiếc thìa, Park Won-hyeok đã cướp mất hai chiếc thùng lạnh còn lại.

“Xong, té đây!”

Cộp cộp cộp─!

Park Won-hyeok bắt đầu chạy hết tốc lực qua khu rừng với thùng lạnh trên cả hai tay.

Kang Tae-hoon hét lớn hết cỡ, gân xanh nổi lên ở cổ.

“Cái đụ má…! Ông làm cái quái gì thế hả…!? Ông làm vậy mà đáng mặt Trưởng Hội à…?! Ông đối xử với thực tập sinh của mình như này sao…?!”

─HÁ HÁ HÁ HÁ!

Nhưng tất cả những gì đáp lại chỉ là tiếng cười đê tiện của Trưởng Hội.

─Thực tập sinh ơi là thực tập sinh! Thứ các cậu cần đề phòng nhất trên đời này không phải là mấy con quái vật cấp thấp hay quái vật đâu!

….

….

─Mà là con người đấy!

Ghi chú

Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

TRANS
2 thằng chả mất nết chung team
Xem thêm
Quá vô đạo bất lương, đúng chất thần đìa
Xem thêm
Mấy thg này sv quá
Xem thêm
đcm mất dạy vl :)))
Xem thêm
Đu má chơi trò mất dạy ác quá
Xem thêm