Web novel(98-160)
Chương 112: Quái vật ăn thịt quái vật(2)
2 Bình luận - Độ dài: 2,293 từ - Cập nhật:
112— Quái vật ăn thịt quái vật(2)
Trưởng Hội Park Won-hyeok đã đến Gangwon. Nên, Giám đốc chi nhánh Shim Jun-yong đã sắp xếp một cuộc họp để báo cáo về các sự kiện gần đây.
Cuộc họp được tổ chức tại phòng tiếp khách. Thực ra, nó giống như một phòng họp hơn.
Một cái bàn lớn, một cái màn hình cỡ lớn. Cả máy chiếu và thiết bị âm thanh nữa. Nói chung là có đầy đủ mọi thứ cần thiết.
À quên. Cuối cùng, đồ uống và đồ ăn vặt cũng được chuẩn bị. Nhất là, Quả bóng Homerun yêu thích đang thu hút sự chú ý của tôi.
“Ahem. Vậy thì, bây giờ tôi sẽ báo cáo về tiến trình điều tra quái vật mới.”
Tổng cộng có chín người tham dự cuộc họp.
Đầu tiên là Giám đốc chi nhánh Shim Jun-yong, người đang thuyết trình trước màn hình lớn.
Kế tiếp là các thực tập sinh ngồi ở bàn (tôi, Kang Tae-hoon, Rashid, Yoo Ji-woo, Kim Han-bit).
“Khoan, trước khi bắt đầu...”
Người ngồi đầu bàn là Trưởng Hội Park Won-hyeok của Geumseonggak, bên cạnh là thư ký của ông, Park Ha-yul.
Và cuối cùng…
“Này. Ryu Jung-min. Cô định ở đây tới khi nào thế? Sao không quay về đi?”
Ngồi ở góc là Ryu Jung-min, Trưởng Hội của Yeonwol. Hồi nãy cô ấy đã uống rượu whisky, nhưng giờ cổ lại đang thưởng thức một tách trà ấm.
“Ừm. Trà này có mùi thơm dễ chịu ghê. trà Anh quả nhiên khác biệt thật.”
“Đó là trà Trung Quốc đấy, dốt ạ.”
“À thế à.”
Ryu Jung-min nhanh chóng đặt tách trà xuống. rồi lau miệng bằng chiếc khăn tay trắng tinh.
Park Won-hyeok chỉ vào Ryu Jung-min và đưa ra mệnh lệnh cho Shim Jun-yong.
“Giám đốc chi nhánh. Nhanh đưa con dốt này ra khỏi đây đi. Chúng ta đang họp.”
“Chạm vào ta là cậu sẽ chết đấy.”
“Đưa cô ta ra ngoài ngay.”
“Cứ thử xem nếu cậu dám.”
"Mau lên."
Một sự căng thẳng kỳ lạ xảy ra giữa Park Won-hyeok và Ryu Jung-min.
“Cái-cái đó… Trưởng Hội….”
Shim Jun-yong bị kẹt ở giữa, không thể làm gì hết, chỉ có thể rịn đầy mồ hôi trên trán.
Nói đi cũng phải nói lại, Shim Jun-yong là một con người đáng thương. Ông ta bị chúng tôi bắt nạt bên dưới và bị hai Trưởng Hội từ bên trên xoay như chong chóng.
Không phải ai cũng có thể ngồi vào chiếc ghế đó được đâu.
“Này. Ryu Jung-min. Đây là cuộc họp quan trọng của Hội bọn tôi. Có liên quan đến loài quái vật mới.”
Park Won-hyeok cảnh báo thêm lần nữa. Có thể bạn đã biết, Ryu Jung-min đến từ một Hội khác. Nên cô ấy không có quyền tham gia cuộc họp nội bộ của Geumseonggak.
Hơn nữa, đây là nơi trao đổi thông tin về quái vật mới. Vậy mà chúng ta phải đưa thông tin quan trọng này cho Hội đối địch.
Cũng giống như giao con cá cho một con mèo canh chừng vậy.
“Thật quá đáng. Ta đã phải vất vả lắm mới cứu được mấy đứa nhóc này khỏi đám chó săn của Hyeon-gwang.”
“…”
“Thế mà thay vì cảm ơn, ngươi lại đối xử với ta như một tên gián viên công nghiệp.”
Ryu Jung-min không hề ngoan cố ngồi đây. Mà là cổ cho rằng mình có quyền ở đây.
Quyền đó đã được chứng minh rồi. Chẳng phải cô ấy đã giúp những thực tập sinh của Geumseonggak sao? Mặc dù cổ đến từ một Hội đối địch.
“Thôi được rồi! Thích làm gì thì làm!”
Park Won-hyeok biết nói thêm cũng vô ích, cuối cùng đã bỏ cuộc. Họ quyết định tiến hành cuộc họp trước mặt Ryu Jung-min.
“Vậy thì… chúng ta tiếp tục nhé.”
Đó không phải là cuộc họp trao đổi ý kiến. Đó chỉ đơn thuần là một buổi họp báo cáo tình hình.
Shim Jun-yong trình bày về con quái vật mới mà ông ta đã điều tra cho đến hôm nay, cùng với file PPT[note79447]. Nhân tiện, tất cả các file đều do Kim Han-bit làm.
“Cái gì? Cậu đã tìm ra điểm yếu của nó rồi á?”
“Ái chà.”
Khi Shim Jun-yong công bố cách khắc chế loài quái vật mới, cả hai Trưởng Hội đều không giấu nổi sự ngạc nhiên.
Rồi, Park Won-hyeok hỏi.
“Tôi chỉ bảo cậu lấy vài mẫu vật để gửi cho bên nghiên cứu thôi mà. Cậu làm được đến mức đó từ khi nào vậy?”
Đây chỉ là giai đoạn đầu. Để đăng ký quái vật mới vào cơ sở dữ liệu, cần phải trải qua một loạt quy trình nghiên cứu.
Đầu tiên, là quan sát và ghi lại hình dạng, kích thước, cách thức tấn công, hành vi và đặc điểm dị biệt của con quái vật.
Kế tiếp, là thu thập mẫu của quái vật và gửi đến một viện nghiên cứu để xét nghiệm Gen. từ đó xác nhận rằng nó thuộc một loài mới.
Cuối cùng, là thông tin thu thập được cho đến nay phải được sử dụng để viết một bài báo và nhận được sự chấp thuận từ các tổ chức quốc tế có liên quan để chính thức đăng ký vào cơ sở dữ liệu.
vấn đề tiếp theo là xác định một chiến thuật hoàn hảo. Đây là điều chỉ có thể được tìm ra sau vô số trận chiến và quá trình tích lũy dữ liệu thông tin.
Nhưng Shim Jun-yong lại nói rằng đã tìm ra điểm yếu của con quái vật ngay từ khi bắt đầu cuộc điều tra.
Giống như lần đầu tiên phát hiện ra một con cá nóc và ngay lập tức có người nói biết cách giải độc của nó vậy. Chưa kể, người đó còn chia sẻ kỹ thuật chính xác để loại bỏ độc tố.
Đó là điều mà chỉ có hồi quy giả mới có thể làm được. Ít nhất là theo quan điểm của cả hai Trưởng Hội.
“Là ai vậy? Người dễ thương đã tìm ra điều này ấy. Tôi muốn thơm người đó một cái ghê.”
Cơ thể Park Won-hyeok bắt đầu run rẩy nhẹ. Thêm vào đó, khóe miệng ổng giật giật. Dường như ông ta không thể kiềm nén được niềm vui của mình.
“Là cậu bạn này.”
Ánh mắt của Shim Jun-yong hướng về phía tôi, người vừa mới ăn một quả bóng homerun.
Trong chớp mắt, khuôn mặt tràn đầy niềm vui của Park Won-hyuk đã nhăn lại như đít khỉ.
“Gì cơ? Là thằng nhãi thìa đó á?”
“Vâng, đúng vậy.”
“Chậc… tưởng ai, lại là thằng nhãi đó à…?”
Park Won-hyeok trừng mắt nhìn tôi với vẻ không tin. Rồi Ryu Jung-min cười phá lên bên cạnh ông ta.
“Hehehe. Bây giờ ngươi đã hiểu lý do tại sao ta lại chọn tên nhóc đó làm lựa chọn đầu tiên chưa!”
“Ugh… đành chịu vậy…”
Ngay sau đó, Park Won-hyeok đặt thứ gì đó giống như túi mua sắm lên bàn. Rồi đẩy nó về phía tôi.
“Nhận đi.”
“Cái gì đây?”
“Đây là món quà thể hiện sự trân trọng đối với công sức của cậu. Dù sao thì cậu cũng đã đạt được công lao xứng đáng rồi.”
Tôi ngừng ăn quả bóng homerun và nhìn vào bên trong chiếc túi mà Park Won-hyeok đưa cho. Nó được gói cẩn thận đến nỗi tôi chẳng thể nhìn thấy thứ gì bên trong.
Sao giống đồ hộp thế nhờ?
“Đây là cá lù đù khô một nắng[note79446]. Chỉ cần hấp lên thôi, đảm bảo ngon nhức cái nách luôn.”
“Cá lù đù khô một nắng…”
Tôi nhìn chằm chằm vào túi mua sắm rồi đẩy nó trở lại về phía Park Won-hyeok.
“Có thể cho tôi thứ gì khác thay thế được không?”
“Hả? Cậu biết cái này giá bao nhiêu không? Tôi tự mình đi đến tận Wando để mua đấy. Mà nó đang vào mùa nên khó mà tìm được ở nơi khác lắm.”
“Nhưng, tôi vẫn thích thứ khác hơn.”
Bình thường thì giờ này tôi đã bị tát thẳng mặt rồi. Ai lại dám đòi đổi quà của Trưởng Hội chứ?
Nhưng bây giờ, tôi có quyền được làm như thế. Bởi vì tôi đã cung cấp một thông tin quan trọng như điểm yếu của con quái vật rồi mà.
“Vậy cậu muốn nhận gì? Đắt quá thì không được đâu nhé.”
Park Won-hyeok dường như cũng hiểu cho tôi.
Không chút do dự, tôi quyết định nói ra điều mình muốn.
“Tôi muốn nhận một Di vật. Một Di vật thuộc quyền sở hữu của Geumseonggak.”
"Gì…?"
Vì sao trong vô vàn bang Hội, tôi lại chọn Geumseonggak làm địa điểm thực tập? Không phải Hyeon-gwang, Hội lớn nhất Hàn Quốc, cũng không phải Yeon-wol, Hội rất muốn có tôi, mà là Geumseonggak.
Tất cả là nhờ vào Di vật huyền thoại mà Park Won-hyeok sở hữu.
Trong thời gian ở Geumseonggak, bằng cách nào đó tôi phải tạo dựng được thành tích, thu hút sự chú ý của Park Won-hyeok và sở hữu được Di vật này.
Và bây giờ chính là thời điểm thích hợp nhất.
“Đừng có mơ.”
“Tại sao...?”
Nhưng tôi đã bị từ chối ngay lập tức.
Có vẻ như đây không phải là thứ có thể dễ dàng lấy được.
Nước mắt bắt đầu rơi.
“Cứ khóc đi, tôi không cho đâu.”
“…”
Nghe ông ta nói vậy thì có vẻ ổng thực sự không có ý định đưa nó cho tôi rồi.
Chẳng lẽ dữ liệu về con quái vật mới này là chưa đủ sao?
“Giám đốc chi nhánh. Có báo cáo đặc biệt nào khác nữa không?”
Hừm, thời gian còn dài còn rất nhiều cơ hội mà, nếu tôi từng bước đạt được thành tựu, có lẽ có thể lay động được ý trí của ông ta thôi.
“Thật ra, còn có một chuyện hệ trọng nữa tôi muốn báo cáo.”
“Ừm, nói đi.”
“Trưởng Hội có thể xem qua cái này được không?”
Shim Jun-yong chạy file PPT tiếp theo. Một bức ảnh về một con quái vật khác xuất hiện trên màn hình.
“Trời đất. Con này trông tởm thế. Là loài mới luôn à? Sống gần 40 nồi bánh chưng rồi mới thấy con này lần đầu đấy.”
“Ừm. Đây cũng là lần đầu tiên ta thấy nó.”
Park Won-hyeok và Ryu Jung-min. Ngay cả hai Trưởng Hội có kinh nghiệm dày dặn cũng kinh ngạc trước con quái vật gớm ghiếc này.
Shim Jun-yong chỉ vào tôi.
“Con quái vật này được cậu bạn này chụp.”
“Lại là thằng nhãi thìa à?”
Khi tôi gửi thìa đi trinh sát trước đó, tôi đã chụp luôn một tấm. Bởi Chiếc thìa có một chức năng tên là Symmetric Output(Đối Ứng Phản Chiếu) nên cũng tiện.
“Nhìn sơ qua thì khá giống loài mới nhỉ. Cậu có phát hiện ra điều gì khác nữa không?”
“Chuyện đó thì, cậu bạn này sẽ giải thích cặn kẻ.”
Lần này, tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Rồi ngồi vào chỗ của Shin Jun-yong trước màn hình lớn.
Bởi vì tôi là người duy nhất biết lai lịch thật sự của con quái vật trên màn hình.
"Quái vật mà mọi người đang nhìn thấy không phải là loài mới, mà là một loài đột biến. Có ghi chép về việc nó đã từng xuất hiện một lần trong quá khứ, tại Wando."
“Wando.”
Trong chớp mắt, khuôn mặt Park Won-hyeok trở nên lạnh lẽo. Người đàn ông luôn nở nụ cười trên môi lần đầu tiên mất đi nụ cười.
Wando. Nơi Park Won-hyeok đến để mua cá lù đù khô. Một nơi có thể mua bằng cách đặt giao hàng nhanh, nhưng ông vẫn nhất quyết tự mình đi đến đó.
“Ồ. Là một biến thể à? Nhóc đã xác định lai lịch của nó chưa?”
“Tất nhiên là rồi. Nó là một con quái vật hạng S. Mã số 3. Basago.”
Basago. Cái tên vang vọng khắp phòng họp.
“…!”
Ngạc nhiên thay, người phản ứng đầu tiên lại không phải Park Won-hyeok mà là Ryu Jung-min. Ryu Jung-min lập tức quay đầu lại nhìn Park Won-hyeok.
“…”
Trong khi đó, Park Won-hyeok vẫn giữ im lặng. Ông chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình. Không nhúc nhích hay nói gì cả.
Tôi nói tiếp.
“Basago. Một con quái vật có khả năng nuốt chửng những con quái vật khác và hấp thụ năng lực của chúng.”
“Bảo sao trông nó gớm ghiếc thế. Tưởng đâu chỉ do tuổi già thôi chứ. Giờ thì nhăn nheo hơn xưa nhiều rồi nhỉ. Đồ súc sinh…”
Park Won-hyeok nói như thể ông ấy đang gặp lại một người quen cũ.
Trên thực tế, Park Won-hyeok đã từng chạm trán Basago trước đây.
Hơn mười năm về trước, khi Park Won-hyeok còn đang theo học tại Học viện quân sự Han-yul, và thực tập trong một Hội khác giống như tôi…
Park Won-hyeok đã đánh mất rất nhiều trong trận chiến đó. Ông đã mất đi vô số đồng đội và bạn bè thân thiết, thậm chí còn mất luôn cả mục tiêu của mình, Basago.
“Hahaha. Thật là trùng hợp, hay nói đúng hơn là định mệnh nhỉ.”
Nhưng.
Mười mấy năm trôi qua, giờ đây Basago lại xuất hiện. Park Won-hyeok hẳn đang trải qua những cảm xúc lẫn lộn.
Trớ trêu thay, hôm nay lại rơi đúng vào ngày giỗ của những người đã khuất.


2 Bình luận