• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 64: Người đàn ông vô thần(1)

6 Bình luận - Độ dài: 2,269 từ - Cập nhật:

64— Người đàn ông vô thần(1)

Dù đang trong thời gian nằm viện, tôi vẫn không thể tránh được bài kiểm tra.

Trong khi các bài giảng có thể được miễn với giấy tờ bệnh viện hợp lệ, thì các bài thi không dễ dàng bị bỏ qua như vậy. Nếu bạn không ngồi vào chỗ của mình vào ngày thi, bạn sẽ tự động nhận điểm 0, bất kể hoàn cảnh nào.

Tôi chưa tích lũy được điểm nào cho đến giờ, vì vậy nếu tôi bị điểm 0 trong bài kiểm tra đột xuất này, việc học lại khóa học sẽ gần như chắc chắn. Để tránh điều đó xảy ra, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải thi, bất kể tôi có thích hay không.

Cuối cùng, tôi lê cái thân xác đau yếu của mình đến giảng đường.

“Rồi nhá, khi Marcosias phun ra luồng lửa với một tiếng vù vù ! Chiếc thìa xuất hiện và chặn nó lại đấy, biết không?”

“Oa... thật ạ?”

Sau một thời gian dài vắng bóng, tôi trở lại giảng đường. Điều đầu tiên tôi nhận thấy là Moon Shin-chung đang ngồi ở đằng xa. Hình xăm trên cổ và khuôn mặt xấu xí của cậu ta vẫn nổi bật như thường lệ.

Moon Shin-chung đã dồn một số học viên năm nhất vào chân tường và khoe khoang với họ về điều gì đó.

“Chiếc thìa đó đã cho bọn ta đủ thời gian cần thiết để quân tiếp viện đến!”

“Ồ… vậy tóm lại là, chiếc thìa đó đã cứu tất cả mọi người sao?”

“Chính con mạ nó xác! À, nhân tiện, chủ nhân của chiếc thìa đó là một trong những người bạn thân nhất của ta!”

“Hả… thật sao…? Anh quen biết chủ nhân của chiếc thìa đó sao…?”

Hóa ra cậu ta dùng tôi làm đối tượng để thu hút sự chú ý của những học viên năm nhất, khoa trương một cách ầm ĩ như thể đó là thành tựu của chính cậu ta vậy.

Thể loại người gì đây không biết?

Tôi nhanh chóng tiến lại gần Moon Shin-chung.

“Cậu đang nói về tôi phải không?”

“Ồ, thìa! Mi xuất hiện đúng lúc quá!”

Ngay cả khi tôi xuất đầu lộ diện, Moon Shin-chung cũng không hề nao núng. Ngược lại, cậu ta còn vui vẻ choàng tay qua vai tôi.

“Bên kia là tân binh năm nhất. Bọn chúng cũng là đàn em của mi.”

Moon Shin-chung chỉ vào những học viên năm nhất gần đó. Tất cả đều là học viên thuộc Sư đoàn chiến đấu, khoảng ba người.

“Xin chào, tiền bối!”

Cả ba người đồng thời cúi đầu chín mươi độ như thể chúng đã tập luyện trước.

Cái gì thế này, lễ nhập môn băng đảng à? Tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng ngay giữa giảng đường.

“Chúng em vừa nghe kể về chiến công hiển hách của anh, tiền bối đã hạ gục một con quái vật hạng A! Chúng em thực sự rất kinh ngạc ạ!”

“Không hẳn vậy. Một hành động đơn giản như chặn đòn tấn công không được tính là hiển hách gì đâu…”

“Em cũng hy vọng một ngày nào đó có thể trở thành một thức tỉnh giả xuất sắc như tiền bối!”

Có vẻ như lời nói của tôi chẳng được ai để ý. Cả ba đều nhìn tôi chằm chằm với đôi mắt lấp lánh.

Chúng có đủ lý do để ấn tượng. Những học viên này không có kinh nghiệm chiến đấu thực tế, họ thậm chí còn chưa từng đối mặt với quái vật hạng D, chứ đừng nói đến hạng A. Việc họ ngưỡng mộ tôi là điều đương nhiên.

Không có nhiều thức tỉnh giả hạnh C sẵn sàng đối đầu với quái vật hạng A.

Nhưng tại sao cuộc trò chuyện lại chuyển hướng thành thế này?

Tôi chỉ đến giảng đường để làm bài kiểm tra đột xuất.

Tại sao tôi lại trò chuyện thoải mái với những đàn em mà tôi thậm chí còn không hề quen biết?

“Há há, đừng quên nhé mấy đứa. Thìa là bạn thân nhất của ta đó!“

Đều là lỗi của Moon Shin-chung. Nhờ cậu ta bán đứng tôi nên chúng ta mới lạc đề nãy giờ.

Giành chút danh tiếng trước mặt hậu bối bằng cách nhắc đến tôi? Đây là lần đầu tiên tôi gặp phải tình huống vô lý như vậy.

***

Khoá học mà tôi tham dự có tiêu đề là <Lý thuyết và thực hành chiến lược & chiến thuật>, một khóa học đại cương bắt buộc. Vì không chia theo từng năm nên học viên năm nhất cũng được học chung trong phòng.

Đó là lý do tại sao tôi đã kịp trao đổi đôi lời với các hậu bối trước đó.

Dù sao,

Bài kiểm tra đột xuất diễn ra suôn sẻ. Tất cả là nhờ cuốn vở mà Arna mang đến cho tôi. Ngay cả khi không tham gia các bài giảng, những ghi chép đó cũng đủ chi tiết để giúp tôi giải quyết mọi vấn đề.

Arna, đúng vậy. Tôi chắc chắn phải hỏi mượn vở của cô ấy lần nữa khi kỳ thi cuối kỳ đến.

Môn nào cũng mượn luôn.

—Bài kiểm tra lần này các em làm tốt lắm.

Giảng viên đứng trên bục, thu hết bài kiểm tra lại và đưa ra lời kết luận.

—Tuần tới chúng ta sẽ có bài thi thực hành, nhớ không?

Nối sau bài kiểm tra đột xuất, tuần tới sẽ có bài thi thực hành. Rốt cuộc, tên khóa học là <Lý thuyết và thực hành chiến lược & chiến thuật>, nếu trước đó đã thi lý thuyết thì thứ chờ đợi sau đó là bài thi thực hành cũng hợp lý.

Dù không phải thi giữa kỳ hay cuối kỳ, tôi vẫn không khỏi thắc mắc tại sao nó lại căng thẳng đến thế. Thậm chí cảm giác còn căng hơn cả mấy môn chuyên ngành của tôi. Trong lòng tôi bỗng dấy lên một tia nghi ngờ: liệu đây có thật sự chỉ là khoá học đại cương hay không?

—Như đã thông báo trong buổi định hướng, bài thi thực hành sẽ được thực hiện theo đội hai người. Các em nhớ lập đội nhé, nếu không sẽ bị tính 0 điểm đấy. Rõ chưa?

Tương tự như buổi đánh giá khả năng chiến đấu trong bài kiểm tra thể chất trước đó, một đội sẽ mô phỏng trận chiến trong một tình huống nhất định.

Việc chấm điểm sẽ căn cứ vào màn trình diễn của từng người.

—Tới đây thôi, xin hẹn gặp lại các em tại sân tập luyện ngoài trời vào tuần sau nhé.

Nói xong những lời này, giảng viên rời đi, tay vẫn ôm chặt xấp bài kiểm tra.

Giảng đường vốn đang yên tĩnh bỗng trở nên náo nhiệt hẳn lên như một khu chợ. Ai nấy đều nhốn nháo tìm kiếm đồng đội của mình.

—Cậu vẫn chưa có đội đúng không? Muốn bắt cặp với tôi không?

—Tui không thích đâu. Cậu mạnh hơn tui nhiều. Tui biết cậu chỉ đang cố gắng làm mình nổi bật hơn thôi.

Vì đây là mô phỏng để đánh giá nên thành tích cá nhân quan trọng hơn chiến thắng của đội. Dù sao thì đây cũng là kỳ thi và cần phải kiếm điểm.

Hầu hết học viên không muốn hợp tác với người mạnh hơn mình để tránh làm lu mờ đóng góp của chính họ.

“Này, thìa. Có vẻ mi vẫn chưa tìm được đồng đội nhỉ? Hay là, để vị tiền bối có tấm lòng độ lượng này cho mi gia nhậ... Ủa, ê! Đợi đã! Mi định đi đâu đấy!”

Tận dụng cơ hội này, xăm trổ tiếp cận tôi trước, nhưng tôi không để ý đến cậu ta và đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Tôi không có nhiều tham vọng cho bài thi này như những học viên khác. Tôi chỉ muốn đạt được ngưỡng đỗ, tức là đạt được chiến thắng trong trận chiến mô phỏng.

Điều tôi cần làm bây giờ không phải là tìm một học viên yếu hơn mà ngược lại – một học viên mạnh hơn tôi nhiều. Một người mạnh mẽ đến mức có thể dễ dàng giành chiến thắng ngay cả khi không có tôi.

Vào lúc này, tôi đang hướng tới đúng một người.

Arna. Tôi định sẽ bám lấy cô ấy trong bài thi thực hành này.

“Này, con quái vật vứ bệu kia, tôi có thể nói chuyện với cậu một lát không?”

“…”

Hôm nay, Arna có vẻ nhạy cảm lạ thường. Ánh mắt cổ sắc bén hơn thường lệ.

Ngoài ra, cô ấy vẫn giữ im lặng.

"Cậu không thèm trả lời một tiếng khi có người đang gọi cậu à?"

“Rồi sao? Tới đây làm gì?”

Arna miễn cưỡng đáp lại, giọng nói sắc nhọn và thiếu thân thiện.

Rõ ràng là cô ấy đang có tâm trạng rất rất tệ.

“Sao khíu chọ thế? Bộ cậu lại tìm tên mình trên mạng trước khi đi thi à?”

“Tôi không làm gì như thế cả!”

Hứ!

Arna quay đầu đi, có vẻ như cô ấy thực sự giận tôi rồi.

Bữa giờ tôi có đụng chạm gì cô ấy không? Tôi không nhớ mình đã làm phiền cổ, vì tôi đang tập trung vào quá trình hồi phục của mình mà.

Điều duy nhất có thể khiến cô ấy giận dỗi là…

“Có phải vì lần trước chúng ta không đi ăn cùng nhau không?”

“…!”

Cơ thể Arna giật thót. Tôi hẳn đã nói trúng tim đen. Nỗi thất vọng từ lúc đó dường như vẫn còn dai dẳng trong lòng cổ.

“Chịu chịu. Cái chuyện bé tí tẹo thế mà cũng giận được à? Trẻ con quá đấy gái ơi.“

“Không phải là vì chuyện đó…!”

“Được rồi. Khi nào tôi xuất viện, chúng ta có thể cùng nhau ăn cơm. Tôi sẽ đãi cậu.”

“Không phải là vì chuyện đó thật mà…!”

Mặc dù cô ấy kịch liệt phản đối bằng lời nói, nhưng ngôn ngữ cơ thể lại tố cáo tất cả. Khuôn mặt đỏ bừng đã "bán đứng" cô ấy, khi cổ lớn tiếng khẳng định rằng chuyện đó không liên quan gì đến bữa ăn. Nếu không phải vậy, ngay từ đầu cô ấy đã chẳng hành xử như thế này rồi.

Xét cho cùng, Arna lại thật dễ đoán.

“Hiểu hiểu, dù sao…”

Đã đến lúc đi thẳng vào vấn đề sau khi đã xoa dịu cơn giận của cô ấy. Tôi đưa cuốn vở đã mượn trước đó ra và hỏi Arna.

“Cậu đã tìm được đồng đội chưa?”

“Ể? Đồng đội? Cậu đang nói đến bài thi thực hành à?”

Tôi gật đầu, xác nhận câu hỏi của cô ấy.

Nghe vậy, Arna liền mỉm cười, chớp ngay lấy thời cơ.

“Hỏ, cậu vẫn chưa tìm được đồng đội sao? Đáng thương quá đi thôi.”

Arna chế giễu tôi. Thật khó chịu nhưng cũng dễ hiểu. Nếu tôi muốn “bú win“ của Arna, tôi phải chịu đựng sự sỉ nhục này.

Lần này, chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc cúi đầu trước cô ấy.

“Nhưng khó lắm, vì tôi có đội rồi.”

“…”

Tôi sửng sốt và nhô đầu ra trước vì ngạc nhiên.

Đã có đội rồi? Là ai đã mời được Arna? Người đó có quá coi thường điểm số của mình không? Người đó chắc chắn sẽ nhận điểm thấp khi bị Arna làm lu mờ trong bài thi thực hành.

Hay có người có cùng lý tưởng với tôi – chỉ muốn đủ điểm vượt qua?

Nếu đúng như vậy thì tên đó hẳn là loại đối thủ cực kỳ kiêu ngạo, chỉ muốn ngồi không hưởng lợi.

“Vậy, ai là đồng đội của cậu?”

“Tôi đây.”

Đúng lúc này, một giọng nữ từ phía sau truyền đến, quen thuộc nhưng không được tôi chào đón. Chỉ riêng giọng nói thôi đã bốc mùi.

Một mùi tanh tưởi xộc thẳng vào mũi, hệt như miếng giẻ rách bẩn thỉu.

“Baek Joo Hee…”

“Xin lỗi nha, nhưng có vẻ lần này Arna thuộc về tôi mất rồi!”

Baek Joo-hee mạnh dạn đứng cạnh Arna và vòng tay qua eo Arna, chỉ để khiêu khích tôi.

“…”

Chuyện quái gì đang xảy ra thế?

Arna của tôi, nhân vật chính của tôi… đã rơi vào tay của người đàn bà giẻ rách thối tha này ư? Họ có đủ thân thiết để lập thành một đội không? Họ trở thành bạn bè từ khi nào vậy?

Tôi không thể chấp nhận được. Tôi không thể để Arna bị cướp đi, đặc biệt là bởi Baek Joo-hee, người đàn bà lẳng lơ này.

Nhân vật chính là của tôi, tôi có nhiệm vụ phải bảo vệ cô ấy.

Tôi mạnh dạn chỉ tay về phía Baek Joo-hee.

“Baek Joo-hee, tôi thách đấu với cô. Chúng ta hãy đấu vì Arna.”

"Đấu gì mà đấu! Đây chỉ là lập đội để thi thôi mà, Đồ ngốc!"

Có khác gì nhau đâu.

Tôi vội vàng thọc tay vào túi, sẵn sàng lấy vũ khí của mình – chiếc thìa.

“Ah.”

Nhưng tay tôi bỗng khựng lại giữa chừng, một sự thật phũ phàng chợt lóe lên trong tâm trí.

Tôi quên mất.

Cái thìa của tôi bị hỏng rồi.

Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

Thân tàn sức phế lại còn mất thìa, thôi đành nhìn gái đi với người ta thôi
Xem thêm
Mất thìa thì coi như mất 90% sức mạnh rồi
Xem thêm
thiếu chiếc thìa quen thuộc anh tôi chả còn j :))
Xem thêm
Thiếu thìa anh tôi trông hiền lành và vô hại thế 😆
TFNC
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
NTR?KsUsTiZMoZcSvVrc6vIElB0tO2veQ7
Xem thêm